ZingTruyen.Info

Rối loạn nhận dạng pheromone

Chương 7: Quái vật

corgi1202

"Đó là... con người?"

Không ai biết rằng tại thời điểm quan trọng như thế này thân là chiến lực quan trọng không thể thiếu hàng đầu của quân đoàn - Bạch Trạch lại rời khỏi chiến trường.

Bên trong khoang điều khiển.

Bộp—

Bạch Trạch cẩn thận rút liên kết tinh thần ra.

Dù chỉ là một động tác mềm nhẹ như lông chim cũng khiến cơ thể mẫn cảm của Omega run lên thấy rõ. Thật giống như có vô số tia điện nhỏ bé chạy xuyên qua da đụng tới khu thần kinh.

"Ưm..."

Thiếu tướng Omega ngày thường lạnh như sương giờ phút này chật vật khôn tả, cơ hồ mỗi tấc da lộ ra ngoài đều đỏ ửng mất tự nhiên, mẫn cảm đến mức như thể chỉ một làn gió thổi qua cũng không thể chịu nổi.

"Ưm... thuốc ức chế... mau."

Là một Omega từ sau 18 tuổi mỗi lần trải qua kỳ động dục đều dùng thuốc ức chế, Giang Từ cơ bản đều mang theo nó.

Dĩ nhiên bên trong khoang điều khiển cũng có.

"Bác sĩ Hạ đã dặn thuốc ức chế kiểu mới vẫn chưa thông qua thử nghiệm, tuyệt đối không được tiêm cùng với thuốc ức chế thông thường, nếu không sẽ sinh ra tác dụng phụ rất nghiêm trọng."

Giang Từ đương nhiên cũng biết, nhưng tình huống hiện tại căn bản không có lựa chọn khác.

Anh gần như không nói nổi, chỉ có thể thở hồng hộc, một vài sợi tóc dài tản ra dính ướt bên má, làn da vốn trắng tinh nay lại ửng đỏ, cả người anh thoạt nhìn như một trái mật đào đương độ chín mọng.

Bộ chế phục trên người cũng ướt đẫm, phần lớn là mồ hôi, có lẽ cũng có thứ gì đó khó nói.

Lúc này phía trên khoang điều khiển, một xúc tua bằng máy màu trắng chậm rãi thò ra một ống hút mềm, nhẹ nhàng đặt giữa cánh môi Giang Từ.

"A Từ, ngài hiện tại cần bổ sung nước."

Nguyên nhân tất nhiên không cần nói nhiều. Nhưng Giang Từ chỉ quay mặt đi, nhìn vị trí của cơ giáp trên màn hình lúc này.

Lông mi Omega ướt át tròng mắt màu đỏ như hai viên hồng ngọc ngâm trong suối nước.

"Bạch Trạch, ngươi..... muốn đưa ta đi đâu?"

"Về tinh cầu Thủ Đô."

Giọng nói của Bạch Trạch cực kỳ bình tĩnh, đây là kết quả mà nó tính ra có lợi với tính mạng Giang Từ nhất.

"Đi tìm Alpha có độ xứng đôi pheromone 65.4% với ngài kia tiến hành đánh dấu tạm thời."

Xúc tua máy móc dịu dàng vòng lấy hàm dưới Giang Từ, dưới tình huống nguy cấp này nếu không bổ sung nước kịp thời thì Giang Từ có khả năng sẽ bị sốt và mất nước bởi kỳ động dục.

"A......."

Omega xinh đẹp hơi hé miệng.

"Bạch...... Trạch......."

Giang Từ hiếm có khi chật vật như vậy, sức lực cả người phảng phất như biến mất ở giờ phút này, môi bị ép hơi mở ra, không ngừng run rẩy thở dốc, nhiệt độ của kỳ động dục khiến làn da anh trở nên nóng bỏng, đặc biệt là khóe mắt đỏ như rỉ máu.

Ông hút lạnh lẽo dịu dàng đè ép mở cánh môi, duỗi vào bên trong, rất nhanh dòng nước ngọt ngào chảy vào. Trong nước có một phần thuốc an thần, tuy rằng không thể ức chế kỳ động dục nhưng có thể làm dịu cơn đau trong cơ thể.

"Ực..."

Cho dù lực khống chế cực đại thì Giang Từ cũng không cách nào áp chế bản năng. Hầu kết lăn một cái, bắt đầu không kìm được uống từng ngụm một, thậm chí có chút vội vàng mà khiến nước tràn ra từ khóe môi làm ướt hai bên vạt áo.

"A Từ, đừng lo."

Bạch Trạch nhẹ nhàng dỗ dành chủ nhân nhỏ Omega đang không ngừng run rẩy,

"Tên kia vẫn chưa xuất viện, chỉ cần trói lại bắt đến đây rút một ít pheromone phối với thuốc là có thể mô phỏng thành đánh dấu tạm thời, không khó."

—Đây là một trong những phương án mà bác sĩ Hạ từng đề xuất.

Mô phỏng đánh dấu tạm thời, không cần tiếp xúc với da, chỉ cần lấy pheromone của Alpha ra sau đó khống chế số lượng cùng với nồng độ rồi kết hợp với một loại thuốc nhất định là có thể tạm thời giảm bớt cơn đau do kỳ động dục gây ra, hơn nữa cũng sẽ không khó chịu như khi tiêm thuốc ức chế.

Mặc dù trị ngọn không trị gốc nhưng dưới tình huống khẩn cấp này vẫn có thể được xem là một biện pháp tốt.

Chỉ là nếu lợi dụng pheromone Alpha thì sẽ không thể tránh được nhược điểm, nó vẫn sẽ khiến trên người Omega nhiễm pheromone của Alpha, sinh ra cảm giác ỷ lại.

Thế nhưng đây đã là biện pháp nhẹ nhàng hơn so với việc bị Alpha đánh dấu hoàn toàn, đè trên giường làm đến khi thành kết mang thai.

"Không......"

Nhưng Giang Từ vẫn quả quyết cự tuyệt.

Anh không thể chấp nhận bất kỳ Alpha nào, chỉ cần ngửi thấy một chút mùi của bọn họ đã ghê tởm rồi càng đừng nói đến chuyện rót vào trong cơ thể.

Thực tế Omega chán ghét Alpha như Giang Từ cũng xem như là khác người, bởi vì cũng có số ít Omega không muốn bị chiếm hữu nhưng khi kỳ động dục tới, bọn họ vẫn sẽ chọn bị đánh dấu.

Cho dù trước đó họ có thái độ gì với Alpha thì sau khi đánh dấu theo bản năng họ vẫn sẽ phụ thuộc và yêu thích Alpha của mình ở một mức độ nào đó.

Nếu là đánh dấu hoàn toàn, thậm chí thành kết thì 'mức độ' đó sẽ trở thành vô hạn. Hơn nữa thuốc ức chế bị kiểm soát rất chặt, kiếm được một loại so ra còn khó hơn lên trời. Đồng thời việc tiêm thuốc ức chế, dùng dược vật áp chế bản năng của gen sẽ khiến Omega cực kỳ cực kỳ đau đớn.

Bởi vậy Giang Từ mỗi năm tiêm một lượng lớn thuốc ức chế vào người chính là quái thai.

Lúc này sau khi bổ sung nước cùng với một lượng thuốc an thần nhỏ đã giúp trạng thái cơ thể của Giang Từ dịu đi rất nhiều, anh nhổ ống hút ra,

"Lúc này mà rời đi... là lâm trận bỏ chạy..."

Giang Từ cố gắng đứng lên duỗi tay, đầu ngón tay run rẩy sờ soạng một lúc, cuối cùng cũng đụng tới hộp kim loại đựng thuốc ức chế.

Tiêm thuốc ức chế, dùng thuốc chống lại bản năng của gen, cách làm này sẽ khiến Omega rất đau đớn. Dù đây là thường thức của mọi người nhưng chỉ có những Omega đã tiêm thuốc ức chế mới có thể chân chính cảm nhận nỗi thống khổ ấy.

Mệnh lệnh tối cao của Bạch Trạch là bảo hộ và phục tùng Giang Từ, vì vậy sau khi thuyết phục không thành công cơ giáp màu bạc đang di chuyển với tốc độ cao đột ngột dừng lại, nó chỉ có thể nhận lệnh, tăng chức năng cách âm của cơ giáp lên mức cao nhất, phong tỏa và vùi lấp tất cả những yếu ớt, thống khổ cùng với tiếng thét của chủ nhân nhỏ lại.

Nhưng hiện tại, không một ai để ý sự biến mất của Bạch Trạch.

Ánh mắt mọi người cùng tập trung lên con quái vật trên đỉnh Bia Anh Linh.

Nó đang điên cuồng rung màng bụng, sóng âm với tần số cao bén nhọn ngang nhiên chấn động hàng ngàn dặm xung quanh.

Những người điều khiển cơ giáp cách gần đó không kịp mở lá chắn cách âm không chỉ đơn giản là xuất huyết ở tai như Giang Từ mà ngay lập tức mất ý thức.

Vô số cơ giáp màu đen lao xuống như mưa rơi.

Ong

Osa như nhận ra điều gì chấn động kịch liệt nơi màng bụng chợt nhưng. Toàn bộ thế giới nháy mắt chìm vào yên lặng. Nó chậm rãi cúi đầu cơ thể như bị ấn nút tạm dừng, đôi mắt kép lớn gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, tuồng như đang nôn nóng chờ đợi điều gì đó.

Oành—

Một tiếng vang lớn rung chuyển mặt đất.

Cảnh tượng này đại khái có thể nghiền nát tất cả những bộ phim giả tưởng về ngày tận thế, giống như một trận động đất 10 độ richter thời tiền sử.

Chiến trường cổ rộng lớn bạt ngàn nháy mắt bị sụp đổ, vỡ ra như mạng nhện, ầm ầm lún xuống hàng trăm thước!

Giây tiếp theo những con quái vật khổng lồ dữ tợn liên tục chui lên từ mặt đất, cuồn cuộn rít gào như nồi nước sôi.

"Trùng...... Trùng tộc......."

Trên không trung, không biết là binh lính lão luyện nào nhận ra được, sự khiếp sợ giăng đầy trên mặt hắn, vẻ mặt bỗng dưng trở nên vặn vẹo u ám.

"Là Trùng tộc a a a a ——!!!"

Tiếng hét chói tai hoảng hốt của con người vừa phát ra đã ngay lập tức bị những tiếng rít gào đáng sợ của đám quái vật nuốt hết, giống như giọt nước rơi vào trong biển cả.

Những con quái vật khủng bố này có ngoại hình gần giống với côn trùng trên trái đất, nhưng lớn hơn ngàn vạn lần so với giống loài yếu ớt ấy.

Cho dù là binh lính trùng tộc cấp thấp nhất đều có thể sánh ngang với cơ giáp cấp B, nhân loại yếu ớt đối mặt với những con quái vật đó thật sự không đủ sức phản kháng.

Trùng tộc tồn tại, đồng nghĩa với cướp đoạt, giết chóc, cắn nuốt.

Là danh từ đại diện cho tử vong, tai ương.

Nếu những người anh hùng đã chết tại đây lần nữa nhìn thấy cảnh này đại khái sẽ vô cùng tuyệt vọng khi lại phải đối mặt với tận thế...

Không, cảnh tượng đáng sợ này căn bản chính là địa ngục.

Cùng lúc đó, bên trong phòng chỉ huy của quân đoàn số một, tất cả mọi người đều dại ra tại chỗ.

300 năm trước, Trùng tộc vốn phải mai táng với cố nguyên soái Hoắc Triều trên chiến trường cổ lại lần nữa sống dậy, tin tức này không khác gì lời tiên đoán về tận thế được chứng thực.

Chớp mắt bọn họ dường như bị phán tử hình, vẻ mặt chấn động, tuyệt vọng.

Bộp!

Quân đoàn trưởng Chu Cửu Nha đập chiếc bàn kim loại thành một hố sâu chỉ bằng nắm đấm, sâu trong đôi mắt ưng như cháy bùng hai ngọn lửa.

"Lập tức giải phóng tất cả quyền công kích, làm thịt đám súc sinh này cho ông!!!"

Chu Cửu Nha ngước mắt ngóng nhìn Bia Anh Linh sừng sững giữa sóng trùng, phảng phất như lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng quyết tuyệt quen thuộc kia,

"Bằng mọi giá,"

Sau 300 năm, hắn cuối cùng cũng hạ mệnh lệnh giống như cố nguyên soái Hoắc Triều năm đó,

"Tuyệt đối không được để, chúng nó thoát khỏi địa cầu!"

["Tuyệt đối không được để, chúng nó thoát khỏi địa cầu!"]

—— Hoắc Nhàn Phong đột nhiên mở bừng mắt.

"Khụ...... Khụ khụ khụ......"

Cơn ho dữ dội cắt đứt những hình ảnh mơ hồ chớp nhoáng trong đầu thiếu niên, hắn đỡ gạch ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như bị ai đó đánh một gậy.

Nhưng mà lúc nãy hình như hắn vừa nằm mơ, ngặt nỗi không thể nhớ ra.

Hoắc Nhàn Phong ấn huyệt thái dương đang nảy thình thịch, đứng dậy, và rồi cảnh tượng đáng sợ đập vào tầm mắt khiến sống lưng hắn chợt cứng đờ.

Soạt—

Trên đỉnh Bia Anh Linh cao ngàn trượng, cuồng phong gào thét.

Hoắc Nhàn Phong cuối cùng cũng phát hiện mình đang đứng trên đầu một con quái vật màu đen vô cùng lớn.

Mà trên mặt đất hàng ngàn mét là Trùng tộc như thủy triều trào dâng. Chúng không ngừng trào lên từ dưới nền đất, ngẩng cao đầu phát ra những tiếng rít đinh tai rồi chen chúc lao về phía Bia Anh Linh.

Quả thật rất giống ác quỷ giãy giụa bò ra từ trong vực sâu, mừng vui lao về phía Chúa tể địa ngục.

"Rốt cuộc,"

Đồng tử Hoắc Nhàn Phong giãn ra,

"---Cảnh tượng này là thế nào..."

Nhưng tình hình hiện tại không cho Hoắc Nhàn Phong thời gian tự hỏi, bởi vì quân đoàn số một đã nhận được lệnh, tiến vào trạng tái chiến đấu.

Đèn cảnh báo màu máu điên cuồng nhấp nháy. Vô số cơ giáp lao ra từ quân hạm, nòng pháo đen ngòm nhắm ngay sóng trùng, trong phút chốc ánh sáng chói mắt lóe lên,

Thực hiển nhiên, Osa trên đỉnh Bia Anh Linh là mục tiêu công kích trọng điểm.

Đồng tử thiếu niên chợt phóng đại, đại não vang lên còi báo động như nước sôi,

"Nhanh! Bay lên—!!!"

Đây chẳng qua là phản ứng bản năng khi điều khiển cơ giáp.

Nhưng đương lúc Hoắc Nhàn Phong còn chưa ý thức được mình đang điều khiển một con quái vật đáng sợ thay vì một cỗ máy thì kẻ sau đã hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh hắn.

Khoảnh khắc Osa giương cánh bay lên, chùm tia sáng điện từ đột nhiên lao đến. Những chùm sáng trút xuống từ bầu trời tựa như  mưa rào ngày hè và tia sét gần như bao phủ toàn bộ.

Oành—!!!

Ánh sáng do vụ nổ gây ra nháy mắt nhấn chìm mọi thứ, biến thành một lỗ đen vặn xoắn hút hết tất cả quang ảnh vào.

Súng siêu năng lượng - vũ khí mạnh nhất quân đoàn số một, trên lý thuyết có thể phá vỡ lực phòng ngự của cơ giáp cấp SS.

Nhưng dù vậy, Bia Anh Linh vẫn sừng sững như trước.

—Bởi vì nó được kiến tạo từ xương của đại tướng mạnh nhất Trùng Tộc.

Đây chính là chỗ khủng bố nhất của quái vật, cho dù chết đi thì vũ khí mạnh nhất của loài người vẫn không mảy may thương tổn đến hài cốt của chúng.

"Đó là cái gì?!!"

Không biết ai đột nhiên hét lên,

"Có người!!! Trên đầu Osa có người!!!"

Giây tiếp theo, camera chụp lại chính xác bóng lưng của Hoắc Nhàn Phong.

Hình ảnh ngay lập tức được gửi đến trung tâm điều khiển và được chiếu lên màn hình lớn, cho dù mơ hồ thì mọi người vẫn có thể nhận ra trên đầu của con quái vật hung tàn ấy có một bóng người nhỏ bé.

Thiếu niên đưa lưng về màn ảnh, chế phục rách nát, sống lưng thẳng tắp như lợi kiếm, mái tóc đen huyền rối tung trong gió dữ.

Hình ảnh chỉ mới chiếu được năm giây, đối phương dường như đã nhận ra  sự rình mò của con người, lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.

Chỉ một cái liếc mắt này, trong phút chốc những con ong trùng lớn bằng bàn tay kết đàn bay tới gặm camera thành bột mịn.

"......"

Bên trong trung tâm điều khiển rơi vào yên lặng. Hơn nửa ngày sau mới có một âm thanh khó tin run rẩy vang lên.

"Đó là....... con người?"

Không ai trả lời.

Trên màn hình lớn, hình ảnh phủ đầy bông tuyết nhưng tiếng gặm cắn kẽo kẹt khiến da đầu người ta tê dại vẫn truyền đến rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info