ZingTruyen.Com

Rối loạn nhận dạng pheromone

Chương 4: Người anh em, giọng cậu O quá

corgi1202

Quân đoàn đệ nhất đế quốc, mẫu hạm tổng bộ.

Bên trong phòng họp rộng rãi tất cả các sĩ quan Alpha ngồi quanh bàn, yên lặng không một tiếng nói chuyện. Trung tâm là màn hình chiếu, trên đó đang phát trực tiếp tình hình chiến đấu ở di tích chiến trường cổ.

Hoặc nói chính xác hơn là một trận bắt giữ không được thuận lợi cho lắm.

Cơ giáp màu đỏ đậm thành thạo né tránh cơn mưa công kích dày đặc, thỉnh thoảng lại quay người trôi dạt, một đám cơ giáp tinh nhuệ bị chơi cho xoay mòng mòng.

Ngoài cửa, đội trưởng đội an ninh đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ngày mai chính là 300 năm ngày giỗ của cố nguyên soái liên minh, quân đoàn trưởng đã tự mình dẫn toàn bộ quân đoàn tới cử hành nghi thức tế lễ. Thậm chí, ba tháng trước trung tâm di tích chiến trường cổ đã hoàn toàn bị giới nghiêm, dưới tình huống như vậy thế mà còn để xảy ra trò khôi hài này.

—Đây quả thực đập nát bộ mặt quân đoàn số một!

Ngồi ở vị trí chính giữa, quân đoàn trưởng Chu Cửu Nha nâng mắt, bộ quân phục nghiêm trang, sống lưng đĩnh bạt như mũi kiếm, tự mang uy áp của một vị bề trên cường giả.

Đây có lẽ chính là khí thế Alpha đỉnh cấp trong nhận thức chung của toàn tinh tế, thân hình cường tráng xốc vác, khuôn mặt nghiêm nghị, tròng mắt xanh như sói hoang đồng tuyết.

Toàn bộ phòng họp đều bị một loại áp thấp bao phủ, không ai dám ngẩng đầu, đám quan quân Alpha ngày thường cuồng vọng tự phụ giờ phút này ngay cả thở cũng phải khống chế thật cẩn thận.

Sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, giọng nói uy nghiêm mà hồn hậu của người đàn ông vang lên—

"Tra được chưa? Lai lịch của người này là gì?"

Đội trưởng đội an ninh lập tức trả lời,

"Đã, có thể là kẻ săn trộm."

"Có thể?"

Ánh mắt Chu Cửu Nhạn lạnh băng, sắc mặt đội trưởng đội an ninh tái nhợt, chỉ có thể căng da đầu đáp lời,

"Ba tiếng trước, tiểu đội tuần tra số năm vô tình phát hiện hầm ngầm nhân tạo ở Bia Anh Linh, sau khi kiểm tra phát hiện chiều sâu có thể lên tới vạn mét, bước đầu phán đoán những kẻ này có lẽ là bọn săn trộm tinh tế."

"Vì vậy tiểu đội số năm lập tức tiến hành bắt giữ, đánh hạ mười một người, vốn hết sức thuận lợi..."

Hắn dùng quang não chiếu lại hình ảnh của cơ giáp màu đỏ đậm.

"Nhưng trong đó có một kẻ thực lực mạnh không đo được, hắn cướp một cơ giáp cấp B, hơn nữa đã giành được quyền kiểm soát, bước đầu xác nhận có khả năng 90% tinh thần lực... đạt cấp S."

Nói tới đây, đội trưởng đội an ninh nuốt nước miếng.

"Cũng chính vì nguyên nhân đó, trước mắt chúng ta... không thể thu hoạch được bất kỳ thông tin nào liên quan đến hắn..."

Cộc...

Cộc...

Chu Cửu Nha không chút biểu cảm gõ nhẹ lên mặt bàn, còn chưa mở miệng, đội trưởng đội an ninh đã lập tức quỳ gối.

"Quân đoàn trưởng bớt giận, lưới trời đã được triển khai toàn diện, bộ phận canh gác cũng đã toàn lực đuổi theo, sẽ không bỏ sót một kẻ nào..."

Hắn còn chưa nói xong, phụ tá Lý Á đột nhiên cúi người nhỏ giọng nói bên tai Chu Cửu Nha,

"Quân đoàn trưởng đại nhân, vừa nhận được tin thiếu tướng Giang Từ đã kết thúc kỳ nghỉ về đơn vị trước thời hạn, một phút trước đã gia nhập đội quân bắt giữ."

Cộp—

Xương ngón tay khẽ gõ mặt bàn của người đàn ông chợt chững lại.

"Chậc."

Chu Cửu Nha cau mày,

"Omega như nó tới quấy rối cái gì."

Cùng lúc đó, Hoắc Nhàn Phong cũng không biết chàng vợ tương lai của mình đang trên đường đến thực thi bạo lực gia đình. Hắn còn đang tự hỏi làm sao để che giấu tung tích, sau đó tìm một bác sĩ nam A khoa có tay nghề tốt làm cái kiểm tra.

Cảm biến Pheromone liên quan trực tiếp tới thần kinh não bộ, nếu xảy ra vấn đề thì đó là chuyện lớn. Quan trọng nhất chính là, hắn mới không cảm nhận được pheromone một chút mà đã phải ăn mệt,

Và giờ lại rước phải một phiền toái nho nhỏ —

Soạt!

Cơ giáp màu đỏ đậm kiêu ngạo vọt thẳng vào đại bản doanh của quân địch.

Mà trong mắt Lâm Tấn, đây hoàn toàn là tự tìm chết.

Bởi vì cái gọi 'phiền toái nhỏ' này, nếu thật sự phải so sánh thì có thể ví như một con báo tuyết non với thân thủ mạnh mẽ đi chọc một ngàn cái tổ ong vò vẽ.

Sau đó trong sự truy đuổi điên cuồng của đội quân ong vò vẽ hai mắt đỏ quạch bắt đầu liều mạng chạy trốn.

Hoắc Nhàn Phong cảm thấy mình trước kia hẳn thường xuyên làm loại chuyện này, nếu không tại sao mất trí nhớ rồi mà thân thể vẫn giữ lại bản năng phản xạ có điều kiện như vậy.

"Con mẹ mày—"

Cậu hai họ Lâm đã không biết chửi mẹ mày bao nhiêu lần. Bởi vì so với tên thanh niên/tội phạm thiên tài này, tên lính mới như hắn nom có vẻ chật vật, khuôn mặt vốn cũng xem như là đẹp trai đã vặn vẹo không còn ra dáng trong cái tốc độ này.

"Ngày mai là... nghi thức tế lễ của cố nguyên soái liên mình, quân đoàn đệ nhất... quân đoàn trưởng Chu Cửu Nha tự mình dẫn quân cử hành nghi thức tế lễ. Hiện tại, lưới trời cũng đã được mở..."

"Mày trốn không thoát đâu ——!!!"

Hoắc Nhàn Phong nhìn thoáng qua những điểm đỏ chằng chịt trên radar mà không hề lo lắng.

"Nghi thức tế lễ?"

Hắn liếc nhìn Bia Anh Linh trong lửa đạn càng thêm diễm lệ, ánh mắt ngừng lại hai chữ 'Hoắc Triều' một lúc,

"Vậy chắc là nghi lễ linh đình náo nhiệt nhất của lão nguyên soái, ông ấy hẳn vui lắm."

Lâm Tấn nói không nên lời: "........."

Thanh thiếu niên ngày nay đã cuồng vọng đến mức này rồi sao?

Hắn không hiểu.

Nhưng cho dù thế nào —

"Tiểu quỷ, mày đúng là......"

Với tốc độ gần như cực hạn mà con người có thể chịu, giọng nói Lâm Tấn cao đến mức sắp đổi tông,

"Tên gây rắc rối—!!!"

Cho dù hình phạt pháp luật của trẻ vị thành niên đã được giảm bớt thì cũng phải ăn cơm tù đến kiếp sau!!!

Hoắc Nhàn Phong không phản bác lại câu này, bởi vì đây đích xác là rắc rối lớn.

Dù rằng liên minh đã sớm là việc của tiền triều nhưng cũng chỉ mới qua 300 năm, vậy nên cho dù là hiện tại cũng có hơn 30% dân số đế quốc là người chứng kiến và sống sót khỏi trận tai ương tận thế năm đó.

Thậm chí ngay cả quân đoàn trưởng của quân đoàn số một Chu Cửu Nha năm ấy cũng chỉ là một phụ tá nhỏ bên cạnh nguyên soái mà thôi.

Chính vậy nên hiện tại quân dân đế quốc mới thờ phụng cố nguyên soái liên minh Hoắc Triều điên cuồng như vậy, ngay cả hội giáo cao cao tại thượng vào ngày Bia Anh Linh được hoàn thành, đích thân Giáo Hoàng cũng đã tới quỳ và tỏ lòng kính trọng trước tế điện.

Đoạn tóm tắt này, Hoắc Nhàn Phong có thể hiểu được—

Nghi thức tế lễ 300 năm của đấng cứu thế, nếu có kẻ nào dám quấy rối, thì thật sự chán sống rồi. Chỉ cần mỗi người dân đế quốc nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết kẻ đó.

"Chậc,"

Thiếu niên nhăn mày, chuyện hình như càng lúc càng rắc rối. Nếu lúc ấy việc Lâm Tấn lén lút thả pheromone bị phát hiện thì hiện tại hắn đã sớm thần không biết quỷ không hay mà thoát thân rồi.

"Chậc."

Đến bây giờ, Hoắc Nhàn Phong lại lần nữa thấy được tầm quan trọng của việc nhận biết pheromone, hắn thầm tính—

Chờ khi chuồn được ra bên ngoài, nhất định phải tìm một bác sĩ nam A khoa giỏi—

Suy nghĩ trong đầu bị cắt đứt, con ngươi giãn ra, đèn cảnh báo nháy lên điên cuồng trong óc.

Chính lúc ấy một dải sáng bạc lặng lẽ nện từ phía sau lưng xuống đầu,

Oành—!!!

Một súng này sấm vang chớp giật, kinh thiên động địa!

Cơ giáp màu đỏ đậm lập tức thay đổi phương hướng, nghiêng đao đỡ.

Sở dĩ không phải đao ngang là bởi vì vũ khí đối phương hoàn toàn không phải là thứ mà cơ giáp cấp B của hắn có thể ngăn cản.

Trong phút chốc, không ngoài dự đoán, khoảnh khắc tiếp xúc trường đao của cơ giáp màu đỏ đậm dễ dàng bị tước thành hai nửa hệt như miếng đậu hủ.

— Đây là chuyện đã biết trước.

Bởi vì chênh lệch vũ khí quá lớn nên Hoắc Nhàn Phong không có ý định chặn lại. Nhưng chính nhờ điều gần như có thể xem nhẹ này đã giúp hắn tránh được một đòn chí mạng.

"Bạch Trạch!!!"

Lâm Tấn lập tức kêu lên đầy sợ hãi.

"Là cơ giáp cấp SS—"

"Câm miệng!"

Khoảnh khắc này, trong đầu Hoắc Nhàn Phong có bước thứ hai của kế hoạch

— Sau khi tìm bác sĩ khám xong, hắn cần phải kiếm một cỗ cơ giáp thật tốt.

Phút chốc, khẩu súng bạc gần như cọ trúng khoang điều khiển của cơ giáp đỏ đậm một cách hiểm hóc, từ vai trái đến cánh tay cơ giáp đều bị chặt đứt, mặt cắt xinh đẹp chỉnh tề, sáng đến độ có thể soi bóng người.

Bên trong khoang điều khiển của Bạch Trạch, Omega xinh đẹp với mái tóc bạc khẽ nhíu mày,

"Vậy mà thoát được..."

Cùng thời gian, cậu hai họ Lâm dại ra một giây rồi lập tức khóc ré lên,

"Hồng Sư!!!"

"Hồng Sư của tôi—!!!"

Hóa ra chiếc cơ giáp này tên Hồng Sư.

Hoắc Nhàn Phong tự nhiên thấy có hơi áy náy.

Trong tiếng sấm sét rền vang, cánh tay máy móc bằng hợp kim màu đỏ đậm nháy mắt vỡ vụn, rơi xuống như cơn mưa thiên thạch.

Những cơ giáp đuổi theo phía sau chỉ có thể lập tức dừng lại, tản ra như pháo hoa.

"Đây là lần cảnh báo cuối."

Khuôn mặt nghiêm nghị của cơ giáp màu bạc nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói,

"Kẻ xâm nhập ngoại lai, hiện tại lập tức vứt vũ khí đầu hàng, nếu không..."

"Í?"

Hoắc Nhàn Phong cắt ngang lời đối phương, nói cực kỳ thiếu đánh,

"Người anh em, giọng của cậu O quá."

Giang Từ: "......" = =#

Phía sau, vẻ mặt Lâm Tấn như bị sét đánh ∑( 口 ||? ! !

Hoắc Nhàn Phong mở kênh liên lạc chung, đồng nghĩa với việc người của toàn quân đoàn đều nghe được.

Có lẽ bởi vì không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy, trong cơn khiếp sợ cùng tức giận, động tác của Bạch Trạch quả nhiên chững lại một chớp mắt.

Ngay khoảnh khắc chưa đến một giây này, cơ giáp màu đỏ đậm chỉ còn một cánh tay không biết từ khi nào đã biến thành nòng súng thần công, chĩa thẳng về khoang điều khiển của Bạch Trạch.

"Mày con mẹ nó......"

Lâm Tấn nháy mắt hiểu được hắn muốn làm gì, hét lên gần như lạc giọng.

"Điên rồi ——!!!"

Nhưng động tác của Hoắc Nhàn Phong không hề ngừng, trực tiếp kéo năng lượng lên ngưỡng cực đại, bắn một phát về phía chàng vợ tương lai!

Òanh ——!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com