ZingTruyen.Com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Đã bị tôi lấy rồi"

Giờ khắc này, Chu Cửu Nha cực kỳ chắc chắn—

Cái tên này... tuyệt đối không phải là nguyên soái Hoắc Triều!!!

Bởi vì nếu là Hoắc Triều, gặp phải tình huống này, đối phương sẽ luôn là người đầu tiên triển khai lồng phòng ngự bảo vệ mọi người, chứ không phải giống như cái tên này, trước tiên chạy đi xài ké của người khác!!!

Không biết xấu hổ!

Thật sự không biết xấu hổ!!!

Nguyên soái Hoắc Triều sao có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như thế này được???

Diệp Sơ ngơ ngác ngồi bên ghế phụ, dùng sức lau sạch vệt nước trên má, che mặt đỡ trán, gân xanh trên đầu nảy thình thịch, nhất thời cảm thấy xúc động vừa rồi của mình đều cho chó ăn.

Vậy nên vô hình trung, hai người bất hòa suốt hơn 200 năm ấy vậy mà cuối cùng cũng đạt thành nhận thức chung vào thời khắc này.

Song giây tiếp theo, muôn vàn năng lượng trút xuống như thác đổ, va chạm với lồng phòng ngự vô hình, tạo nên hàng vạn màu sắc bắt mắt. Nhưng điều này chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc, ngay sau đó cả thế giới chìm trong màu trắng sáng chói.

Cảnh tượng như tận thế khiến Hoắc Nhàn Phong bỗng nhiên nảy sinh cảm giác quen thuộc lạ lùng.

Giống như... hắn đã từng gặp được...

...Ở một nơi nào đó?

Một mảnh vỡ ký ức lóe lên trong đầu hắn, không đợi hắn kịp bắt lấy đã biến mất tựa như pháo hoa.

Oành—!!!

Toàn bộ đợt công kích kéo dài dần một phút mới dần suy yếu rồi kết thúc.

Soạt—

Giờ phút này, các công trình kiến trúc trong phạm vi trăm dặm đã hoàn toàn bị san thành bình địa, ngay cả một bức tường đổ nát cũng không có, đều bị sóng năng lượng quét sạch.

Sắc mặt Chu Cửu Nha trở nên nghiêm trọng,

"Năng lượng quá mạnh..."

Gần như tương đương với phi thuyền mẫu hạm.

Phi thuyền mẫu hạm mặc dù cồng kềnh nhưng chính nguyên nhân đó mới có thể cung cấp  được nguồn năng lượng khổng lồ với hình thể to lớn kia. Mặc dù hỏa lựa của Vạn Tương khi được triển khai lớn nhất cũng sẽ đạt hiệu quả như vậy nhưng nó lại tiêu hao quá nhiều năng lượng của cơ giáp.

Hiện tại, lồng phòng ngự của Vạn Tương đã bị hư hại, thân máy chủ cũng không còn được uy nghiêm lẫm liệt như trước mà chồng chất vết thương.

Song dáng vẻ này lại vô cùng xứng đôi với Cấm Uyên đang trốn sau lưng.

—Hai bên tựa như một cặp anh em cùng chung cảnh ngộ.

Thế nhưng thực tế phần lớn công kích đều được Vạn Tương ngăn cản, suốt cả quá trình Hoắc Nhàn Phong ở phía sau vô cùng nhàn nhã. Hắn ngồi xổm ở sau Vạn Tương, dáng vẻ kia như ông già mặc áo phanh ngực ngồi ở dưới gốc cây đầu thôn hóng mát buổi chiều hè.

Giang Từ - người bị bắt ngồi hóng mát cùng: "..."

Nếu không phải Tiểu X bị coi như lõi tạm thời cho Cấm Uyên thì anh đã sớm cầm vũ khí gia nhập chiến trường rồi.

Đây có lẽ là lần đánh nhau nhàn nhã nhất mà thiếu tướng đại nhân được trải qua trên chiến trường, cũng là lần thứ hai anh thấy Chu Cửu Nha chịu thiệt trước mặt kẻ khác.

—Lần đầu tiên là khi anh thấy người đàn ông kia bị Diệp Sơ đánh.

"Ha ——"

Lúc này, Cruzzi thở hồng hộc bò ra từ dưới nền đất,

"Không phải... đúng... mày không phải..."

Mắt điện tử đỏ tươi của cơ giáp dừng mấy giây trên thân Cấm Uyên,

"Đúng... đúng! Tên kia đã chết rồi!"

"Ngay cả tro cốt cũng không có!!! Chỉ còn lại một tấm bia vỡ!"

Gã bỗng nhiên cười to vui sướng,

"Chu Cửu Nha! Quay lại nói với Bùi Trường Vân, vị trí Hoàng Đế bệ hạ của hắn, không ngồi được lâu nữa đâu—"

Oanh!!!

Hoắc Nhàn Phong giơ tay bắn thêm một phát, nhưng lần này Cruzzi vô cùng nhạy bén mà tránh thoát được. Có lẽ lần tránh né thành công này khiến gã cảm thấy vô cùng tự tin và sung sướng, gã khịt mũi cười hết sức tự phụ,

"Cùng một chiêu thức, mày nghĩ tao sẽ...!"

Đoàng!

Nhưng phát pháo kia căn bản không nhắm vào gã, mà là mặt đất vỡ nát bên cạnh, một mảnh vỡ không rõ của cơ giáp bắn lên, đâm thẳng vào hệ thống âm thanh của phần bụng cơ giáp Trùng tộc.

'...Tít tít...'

Ting, hệ thống âm thanh bị trục trặc.

Cruzzi: "..."

Hoắc Nhàn Phong không khỏi chậc lưỡi.

Không biết tại sao, mấy lời nói nhảm của tên này luôn khiến hắn cảm thấy bực bội khó hiểu.

"Mày—!!!"

Bên trong khoang điều khiển Cruzzi rống lên một tiếng không ai nghe được, gã đang định tấn công lần nữa thì đúng lúc này, một bóng đen khổng lồ bao phủ trên đầu tất cả mọi người,

Ba cỗ cơ giáp đồng thời ngẩng đầu lên,

Xì—!!!

Một tiếng rít tựa như tiếng kêu của mãng xà và côn trùng chợt vang lên từ phía trên, chỉ thấy chiếc đầu quái dị của cơ giáp quái vật kia đang rơi xuống với tốc độ cao, há cái miệng đáng sợ như miệng nhện ra, hướng thẳng đến mặt trời chói chang lơ lửng trên trời cao.

Bên trong những con mắt kẹp dày đặc, phản chiếu vô số lõi trung tâm màu vàng to lớn.

Đây chính là truyền thuyết về cự mãng nuốt mặt trời nếu được miêu tả cảnh tượng này bằng ngôn ngữ của thần thoại.

"Ha ha ha ha......!!!"

Cruzzi cười phá lên vui sướng,

"Lõi Cấm Uyên, phải là của bọn tao—"

Chỉ là khoảng cách hơn trăm mét, khoang điều khiển lại được cách âm rất tốt, nên không một ai nghe thấy tiếng nói của gã. Thậm chí không chờ gã nói xong, Hoắc Nhàn Phong đã vội vã quay đầu...

—Chạy.

Cruzzi: "...???"

Chu Cửu Nha: "...???"

Nhưng lúc này, quân đoàn trưởng không có thời gian quan tâm đến kẻ thần bí có thể điều khiển Cấm Uyên kia, hắn lập tức chuẩn bị cất cánh, tiến lên ngăn chặn.

Bộp—!

Diệp Sơ bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Chu Cửu Nha.

"Lập tức rút lui!!!"

Ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, trong mắt Chu Cửu Nha xuất hiện vô số cảm xúc phức tạp, tựa như có hàng trăm câu hỏi, nhưng giờ khắc này hắn chỉ làm ra một hành động.

—Đó chính là, lập tức đẩy động cơ phản lực của Vạn Tương lên mức cao nhất.

Người máy màu đen khổng lồ từ bỏ tiến lên trên, ngay lập tức xoay người đuổi kịp bước chân của Cấm Uyên, nhanh chóng lùi về phía sau.

Thật ra nếu đặt tất cả những chuyện đang xảy ra sang một bên, nhìn bóng lưng quen thuộc chạy vội ở phía trước, Chu Cửu Nha và Diệp Sơ thật sự khó có thể kìm nổi chút hoài niệm chua xót đang nảy sinh trong lòng.

Nhưng lại nghĩ đến—

Bóng lưng này xuất hiện trong tầm mắt bọn họ đơn giản là vì đối phương chạy trốn nhanh hơn bọn họ, thì chút cảm xúc khó tả kia lập tức biến mất không còn một mẩu.

Không thể nào, tuyệt đối không thể!

—— Nguyên soái Hoắc Triều tuyệt đối không thể sống chó như vậy được!

Suy nghĩ của hai người lại lần nữa thống nhất với nhau.

Giờ khắc này, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang trườn vào từ khe nứt trên không trung, mở miếng máu, chuẩn bị cắn nuốt mặt trời, mà phía dưới đống đổ nát, là hai cỗ cơ giáp mình đầy thương tích đang nhanh chóng chạy thoát khỏi đó.

Dáng vẻ suốt ruột của cả hai như thể thứ trên bầu trời sắp bị kẻ thù nuốt chửng không phải là lõi trung tâm quý giá cần phải lấy được, mà là một đầu đạn hạt nhân đáng sợ sắp nổ tung.

Sự thật chứng minh, so sánh này hoàn toàn đúng.

Bởi vì ngay khi hai anh em cơ giáp cùng chung cảnh ngộ lùi về phía sau, con quái vật khổng lồ kia nuốt gọn mặt trời chói lọi. Toàn bộ thành phố ngầm cũng chìm vào bóng tối trong khoảnh khắc đó.

Nhưng bóng tối chỉ kéo dài được mười giây.

Sau mười giây, cơ giáp khổng lồ quái dị chợt cứng đờ giữa không trung. Mắt kép dày đặc chấn động dữ dội, sau đó phình ra, như thể có thứ gì đó đang điên cuồng bành trướng trong đâu.

Màn đêm nhớp nháp và tĩnh mịch cuối cùng cũng lần nữa chào đón ánh sáng.

Chỉ thấy, vô số tia sáng vàng chói bắn ra từ bên trong chiếc đầu nhện to lớn ấy. Ngay sau đó, khuôn mặt nhện quái dị kia xuất hiện vết nứt dày đặc.

Thật giống như một khối nham thạch gập ghềnh loang lổ, không thể giữ được dung nham nóng chảy bên trong, cuối cùng rã ra từng chút một. Cho dù đã lùi về sau cả ngàn thước nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng rạn nứt khiến người ta ê răng kia.

Một dải ánh sáng u lam hình cung tựa như gợn nước bỗng nhiên dâng lên từ bốn phương tám hướng của thành phố ngầm, mà giờ phút này, Cấm Uyên, Vạn Tương và Cruzzi mới đuổi tới vừa vặn bị chặn ở bên ngoài.

Ngay khoảnh khắc chiếc lồng ánh sáng kép lại, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, ánh sáng vàng chói lòa nhanh chóng nuốt sống tầm mắt mọi người.

Giữa tiếng kêu gào kinh hoàng điên cuồng, khuôn mặt nhện khổng lồ nháy mắt bị xé toạc, từng mảnh vỡ bắn ra, tựa như mưa thiên thạch đổ bộ xuống mặt đất, đập ra vô số chiếc hố đáng sợ.

Một đám mây hình nấm quen thuộc bùng lên.

Đồng tử Chu Cửu Nha co rút,

—Đó vậy mà là một đầu đạn hạt nhân mini!!!

Làn sóng xung kích đáng sợ thổi quét bốn phương tám hướng, nhưng cuối cùng bị chiếc lồng u lam nhẹ nhàng cản lại.

Chu Cửu Nha ngẩn ngơ nhìn mất mấy giây, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Diệp Sơ bên cạnh đang lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, như thể đã sớm đoán được.

Thực tế y còn đang vô cùng đắc ý thưởng thức một màn này, vậy nên cũng không hề che giấu sự thù hận cùng cảm giác sung sướng  vì báo thù trên mặt.

Vệt máu khô đọng trên má phải hoàn hảo của y, tựa như bụi gai màu máu quỷ dị, yêu dã.

Đúng vậy.

Chu Cửu Nha chỉ hơi giật mình trong giây lát rồi rất nhanh suy nghĩ cẩn thận lại.

Lõi Cấm Uyên có ý nghĩa rất to lớn với Diệp Sơ, cho dù đối phương giở trò cũng tuyệt đối không thể không có chuẩn bị gì như vậy được.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, sự chuẩn bị của Diệp Sơ lại... tàn nhẫn như vậy.

Thậm chí, ngay khi Chu Cửu Nha chuẩn bị tiến lên tranh đoạt mặt trời nhân tạo kia, Diệp Sơ vẫn không có chút ý định nhắc nhở hắn.

Nếu lúc ấy hắn không bị Cruzzi ngăn lại, Diệp sẽ nhắc nhở hắn không?

Vấn đề này quanh quẩn trong lòng, nhưng cuối cùng quân đoàn trưởng đại nhân vẫn không hỏi ra.

"Này—"

Diệp Sơ nhìn chăm chú Cấm Uyên cách đó không xa.

"Cậu rốt cuộc là ai, sao lại biết được?!!"

Y không nói là biết cái gì, nhưng hành động quay đầu bỏ chạy không chút do dự của Hoắc Nhãn Phong lúc nãy đã nói lên tất cả.

"Haizz..."

Tiếng thở dài của đối phương vang lên từ sâu bên trong trái tim Cấm Uyên.

—Sao ai cũng phải hỏi cùng một vấn đề này vậy.

"Vậy để tôi giới thiệu sơ qua về bản thân."

Cấm Uyên ngẩng đầu, có lẽ vì là cơ giáp của Hoắc Triều vậy nên cho dù là một động tác bình thường cũng quen thuộc đến mức khiến da đầu Diệp Sơ tê dại.

Thậm chí, chỉ một câu giới thiệu của đối phương đều khiến y không kìm được mà trở nên căng thẳng.

"Xin chào thành chủ đại nhân, tôi tên Hoắc Nhàn Phong."

Thanh âm thiếu niên ngập tràn ý cười thân thiện,

"Còn tại sao biết kia không phải là lõi Cấm Uyên chân chính... ừm,"

Người máy khổng lồ màu đen bạc nâng tay lên, giữa lòng bàn tay là một khối hình cầu quen thuộc đang lơ lửng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn cười nói,

"Bởi vì—"

"Lõi thật, đã bị tôi lấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com