ZingTruyen.Com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Cố lên"

Sự xuất hiện kinh thiên động địa của Cấm Uyên giờ phút này gần như đánh mạnh vào tất cả mọi người có mặt ở đây.

Cho dù lý trí còn sót lại nói với Chu Cửu Nha rằng chuyện này không có khả năng, nhưng khoảnh khắc đối phương xuất hiện, hắn không thể không thừa nhận mình cũng xuất hiện ảo giác—

Có lẽ người kia thật sự đã trở lại...

Nhưng nguyên soái Hoắc Triều đã hy sinh 300 năm trước, đây là sự thật chắc chắn. Cho dù đối phương điều khiển được Cấm Uyên, nhưng không có nghĩa đối phương chính là Hoắc Triều.

Vì vậy so với Diệp Sơ gần như mất kiểm soát, Chu Cửu Nha sau mấy giây hốt hoảng tột độ đã miễn cưỡng khôi phục lại sự bình tĩnh của mình.

—Đây có lẽ là sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và Diệp Sơ.

Giờ khắc này, chỉ thấy Vạn Tương nắm chặt cự kiếm trong tay, trầm giọng hỏi:

"Cậu rốt cuộc là ai?! Tại sao có thể điều khiển được Cấm Uyên?!!"

"...Chậc,"

Hoắc Nhàn Phong có chút đau đầu,

...... Lại là vấn đề này.

Chính hắn còn đang mù mờ về chủng tộc của mình và nhận thức về bản thân, ngoại trừ tên và giới tính, mọi thông tin khác đều trống rỗng, thật sự không thể trả lời được vấn đề có tầm vĩ mô như 'tôi là ai' này được.

Đúng lúc này, nơi xa vang lên một tiếng rống giận trả lời vấn đề của thiếu niên—

"Hoắc Triều, mày thế mà còn sống?!!"

Hoắc Nhàn Phong: "..."

Chu Cửu Nha: "..."

Cruzzi vốn bị đánh bay, đang lồm cồm bò dậy từ trong đống đổ nát, khẽ cong gối, giây tiếp theo phản lực đáng sợ khiến cho mặt đất dưới chân ầm ầm vỡ nát.

Cơ giáp màu xanh đậm quái dị bất ngờ đánh tới nhanh như một tia chớp, ngay khi tiếng rống giận kia biến mất đã tới gần trước mặt thiếu niên.

Một tia sáng xanh lục chói mắt đánh xuống!!!

Hoắc Nhàn Phong ngẩng đầu nhìn, với một sự mê tín phong kiến nào đó, hắn cảm thấy ánh sáng xanh này không được tốt lành cho lắm.

Cấm Uyên giơ tay nắm lấy không khí, chớp mắt, cự kiếm trong tay Vạn Tương ấy thế mà bay lên,

Đồng tử Chu Cửu Nha giãn ra,

"Cái ——?!!"

Mặc dù Vạn Tương được làm ra dựa trên chương trình chủ của Cấm Uyên, nhưng vũ khí của nó được đồng bộ, Vạn Tương là cơ giáp duy nhất có thể sử dụng được cự kiếm này.

Song đối phương vậy mà chỉ nhẹ nhàng duỗi tay một cái, đã có thể cướp lấy cự kiếm vào tay.

Nhưng với tình hình hiện tại, Chu Cửu Nha không rảnh để nghĩ nhiều.

Chỉ thấy thanh kiếm đen vàng to lớn lao thẳng về phía Cấm Uyên, sau đó nhanh chóng bị nó bắt lấy.

"Rầm!"

Trong nháy mắt một tiếng động rung chuyển đất trời vang lên!

Hoắc Nhàn Phong bất ngờ vung kiếm vào giây cuối cùng, chặn đứng đòn tấn công sấm sét.

Hai luồng sức mạnh va vào nhau vang lên tiếng nổ lớn, tia lửa chói lòa nổ tung—

Gương mặt Cấm Uyên còn lưu lại khói thuốc súng và vết thương năm xưa, nửa mặt bên trái đã hoàn toàn bị phá nát, lộ ra khung kim loại màu đen lạnh lẽo bên trong, tựa như một vong linh anh hùng trở về từ trong địa ngục.

"Này, tôi nói,"

Hoắc Nhàn Phong lạnh lùng ngước mắt,

" —Đừng có tùy tiện đặt tên cho người khác như vậy!"

"Mày..."

Cruzzi như chợt nhận ra được cái gì, gã đột nhiên khựng lại, đáy mắt phản chiếu họng pháo nhấp nháy bên eo Cấm Uyên. Pháo mà cơ giáp Cấm Uyên phóng ra có uy lực như thế nào, gã biết rất rõ.

Đại não Cruzzi đóng băng, ngay lập tức rút lui. Nhưng hành động này của gã lại vừa lúc để lộ sơ hở.

Giây tiếp theo, cự kiếm xoay vòng, khiến gã chỉ cảm thấy áp lực vô tận bắn thẳng tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lưỡi kiếm đột nhiên đổi hướng, đâm mạnh vào khớp xương phòng thủ yếu nhất, trong ánh kiếm sáng chói, một chi trước cứ vậy bị chặt đứt.

"A a a ——!!!"

Vì đảm bảo người điều khiển nắm rõ tình huống của cơ giáp và phản ứng kịp thời trong lúc chiến đấu, vậy nên cơ giáp càng cao cấp thì liên kết thần kinh cũng càng chặt chẽ.

Nói cách khác, cơ giáp chiến đấu ở cấp bậc này, thần kinh đau đớn của người điều cũng tương liên với nó.

Giữa tiếng kêu gào đau đớn của Cruzzi, cơ giáp màu xanh đậm bị ép lui gần trăm mét.

Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc, mấy quả đạn pháo năng lượng màu đỏ cam gần như theo sát phía sau, trực tiếp phong tỏa đường lui của Cruzzi.

Cách thức chiến đấu tinh vi, dự đoán quỹ đạo né tránh chính xác, động tác không chút cẩu thả.

Ngay cả Chu Cửu Nha cũng không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Giờ khắc này—

Vị trí tấn công phòng thủ đột nhiên đảo ngược!

Gương mặt tàn tạ quái dị của Cấm Uyên chợt tiến gần đến trước mắt, nhìn từ trên cao xuống, lãnh đạm không chút cảm xúc, gần như hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt của người kia.

Cruzzi đột nhiên cứng đờ người.

Soạt—

Cánh cửa ký ức phủ đầy bụi ngay tại khoảnh khắc này không chút báo hiệu chợt bị mở toang, hồi ức tối màu ùa ra như thác lũ—

Bên trong tòa Nhà Trắng xa hoa, rộng lớn, vô số giáo đồ đang thành kính quỳ lạy.

Ngày đó, Giáo Hoàng miện hạ tự mình chủ trì lễ trao tặng Cấm Uyên.

Lúc ấy, Hoắc Triều mặc áo bào của Huyễn Thần Giáo, nền trắng hoa văn đỏ, hắn đứng ở trên đài cao trăm mét, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo.

Cửa kính màu to lớn bị ánh mặt trời khúc xạ chiếu ra màu sắc quỷ dị, dừng trên sườn mặt người kia, thánh ngân kim sắc như sống dậy trong khoảnh khắc ấy, uốn lượn trên khuôn mặt hắn, tựa như gai nhọn vàng kim chói lòa sắc bén.

Phía dưới, vô số giáo đồ phủ phục, run rẩy ngâm tụng.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Cruzzi khi đó vẫn chỉ là một giáo đồ bình thường kích động chạy theo, trước mắt bao người, gã đột nhiên quỳ xuống,

[ Hoắc Triều điện hạ! Xin hãy cho tôi theo...]

Nhưng người nọ thậm chí chẳng thèm liếc mắt một cái, nhìn từ trên cao xuống rồi lập tức lướt qua,

[—— Không cần. ]

Khoảnh khắc đó, Cruzzi nhìn thấy rõ ràng trong đáy mắt đối phương... cảm giác chán ghét bực bội khôn cùng, như thể gã là một đống rác khiến người ta ghê tởm né tránh.

Hoắc Triều đi rồi, xung quanh vang lên tiếng cười nhạo chói tai.

...

Mặc dù sau khi lên làm đại giáo chủ Cruzzi đã giết sạch những kẻ cười nhạo gã năm đó, nhưng hồi ức nhục nhã ấy vẫn như giòi trong xương, khiến gã không được yên bình.

Giờ khắc này, ánh mắt hờ hững cao ngạo quen thuộc của Cấm Uyên lại lần nữa đánh nát lòng tự trọng của Cruzzi.

"Hoắc Triều!!!"

Hiện tại gã chẳng thể né tránh nổi, chỉ có thể nghênh đón vụ nổ kịch liệt,

"Tại sao mày vẫn còn sống...?!!!"

—Trả lời hắn chính là một lưỡi kiếm sáng chói như tuyết.

Thân thể tàn tạ của Cấm Uyên vô cùng linh hoạt, xoay người trong không trung, tránh thoát đòn tấn công của Cruzzi một cách chính xác, sau đó không nói một lời, vung cự kiếm lên, một chiêu khiến đối phương đo đất.

Oành—!!!

Sức mạnh đáng sợ đó gần như làm rung chuyển cả thành phố ngầm.

Mặt đất đổ sụp hơn trăm mét, xuất hiện vô số vết nứt ngang dọc như rễ cây.

"Chậc, đánh nhau thì cứ đánh, nói nhảm gì lắm thế!"

Hoắc Nhàn Phong một tay khiêng kiếm, giọng nói đượm vẻ không kiên nhẫn.

"Đã nói tôi không phải là cái người gì đó rồi, mẹ nó mắt ông còn xài được không vậy, nhầm người rồi đó, người anh em!"

Những lời mỉa mai này quả thật kéo giá trị thù hận lên max.

Cruzzi-bị chôn dưới đất: "..."

Chu Cửu Nha-bị cướp vũ khí: "..."

Diệp Sơ-hưng phấn vừa định xông lên: "..."

Người này có lẽ...... Thật sự không phải Hoắc Triều.

Dù sao thì vị chỉ huy cũ của Liên Minh, người được ca ngợi như Đấng Cứu Thế - Hoắc Triều trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, uy nghiêm trang trọng, nói tóm lại, người nọ luôn mang dáng vẻ của một cán bộ già điềm tĩnh nội liễm.

Cho dù không chịu thừa nhận thân phận của mình thì cũng sẽ không trào phúng người ta như vậy.

Mà người điều khiển Cấm Uyên trước mặt, thoạt nhìn quá trẻ tuổi, cũng quá kiêu ngạo. Hắn càng giống như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, mới được tôi luyện, sự bén nhọn sắc sảo được buông thả tùy ý.

Nhưng, nếu không phải là Hoắc Triều, vậy còn có ai có thể điều khiển được Cấm Uyên?!

Còn có ai có thể nhẹ nhàng cướp lấy vũ khí của Vạn Tương như vậy?!

Ngay khi tất cả mọi người còn đang bị chấn động bởi những lời này, thì bên trong khoang điều khiển, Giang Từ bỗng nhiên quay đầu lại,

"Hoắc Nhàn Phong, cậu có phải... còn có một người em trai nữa không?"

"Hả?"

Thiếu niên kinh ngạc nhìn sang,

"Sao lại hỏi vậy?"

"... Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy cậu có hơi giống với một thằng nhóc."

Không không không, thật sự là quá giống.

Giang Từ vẫn còn nhớ rõ lúc trước ở trên Địa Cầu, thằng nhóc choai choai kia đã nói với anh,

[Người anh em, giọng của cậu O quá.]

Nếu không phải tuổi tác cùng vẻ ngoài quá chênh lệch, với miệng lưỡi và giọng điệu này, Giang Từ thậm chí hoài nghi hai người chính là một.

Thiếu tướng đại nhân không biết mình đã từng cách chân tướng gần như vậy, nhưng suy đoán này nằm ngoài phạm vi của lẽ thường, ngoại trừ chính chủ thì không ai có thể tin được.

Song giây tiếp theo, Hoắc Nhàn Phong đột nhiên ngẩng đầu, hắn khẽ nheo mắt, như thể phát hiện ra thứ gì không ổn, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc hẳn,

"Có thứ gì đó đang rơi xuống, tốc độ rất nhanh."

Cùng lúc đó, Chu Cửu Nha cũng nhận được điện khẩn từ cấp dưới gửi đến,

"Quân đoàn trưởng! Giáo Hội... tít tít... Phóng ra cơ giáp... tít tít... sinh học kiểu mới..."

Bùm—!!!

Song lúc này, điện khẩn của cấp dưới dường như đã không còn cần thiết, bởi vì mọi người trong thành phố ngầm đều thấy rõ con quái vật kia.

Hoắc Nhàn Phong chỉ nhìn thoáng qua, đáy lòng lập tức gợn lên cảm giác chán ghét cùng ghê tởm.

Mặc dù nói là cơ giáp sinh học, nhưng hoàn toàn khác với cơ giáp được cải tạo từ xác Trùng tộc lúc nãy, hoặc phải nói, nó dường như được ghép từ  xác các loài sinh vật, tạo thành một con quái vật vô cùng khủng bố.

Phần thân trên giống đầu của một con nhện với những cặp mắt kép dày đặc, trong khi thân dưới là cơ thể của một con mãng xã khổng lồ dài hàng trăm thước.

Có lẽ còn có những điểm khác nữa, nhưng lúc này đây đã không ai có thời gian để nhìn kỹ hơn. Bởi vì con quái vật kia bỗng nhiên dựng hết vảy trên thân lên, phía dưới tất cả đều là nòng pháo, cũng trong chớp mắt ngưng tụ năng lượng chói lóa!

Đồng tử Chu Cửu Nha chấn động, lập tức chuẩn bị mở lồng phòng ngực.

"Không hay rồi—!!!"

Khoảnh khắc lồng phòng ngự hình thành, một bóng đen lóe lên trốn ra phía sau hắn. Quân đoàn trưởng chỉ cảm thấy bả vai nặng trĩu xuống, quay đầu nhìn lại, sợ hãi phát hiện, ấy thế mà là cánh tay của Cấm Uyên.

Mắt điện tử lóe lên màu đỏ tươi, giống như đối phương đang chớp mắt với hắn.

"Nguồn năng lượng của tôi không đủ, phải xài ké lồng phòng ngự của ông rồi!"

Nói xong, Hoắc Nhàn Phong như nhớ tới cái gì, giơ tay cắm cự kiếm lại trên lưng Vạn Tương, cổ vũ,

"Cố lên!"

Chu Cửu Nha bị sức nặng của cự kiếm cắm bật ngửa ra sau một cái: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com