ZingTruyen.Info

Rối loạn nhận dạng pheromone

Chương 33: Không ai có thể vượt qua ngài ấy

corgi1202

"Tôi có thể"

Đây là sự thần bí và nguy hiểm nhất của Giáo Hội, bọn họ dường như nắm giữ một số kỹ thuật khoa học đáng sợ nào đó không thể để người khác biết.

Ví như lợi dụng ký sinh trùng không biết tên xâm nhập vào não bộ con người đọc lấy sóng điện não trong một khoảnh khắc nhất định, sau đó chuyển hóa thành hình ảnh thô.

Diệp Sơ nghe đối phương nói lấy đi thứ quan trọng nhất, y ngay lập tức nghĩ đến lõi Cấm Uyên. Mà Julia cũng ngay khoảnh khắc ấy đọc hết ký ức trong đầu y.

Chỉ là, Giáo Hội trước kia không thể dùng thủ đoạn này, nguyên nhân rất phức tạp. 300 năm trước, người của Giáo Hội cũng bị Trùng tộc tấn công, thiệt hại nặng. Đế Quốc thay thế Liên Minh, hoàn toàn thoát khỏi khống chế, dưới thế giằng co cân bằng và sự cản trở mạnh mẽ, bọn họ căn bản không thể bắt được Diệp Sơ.

Hơn nữa, Diệp Sơ cũng rất cảnh giác, trong hoàn cảnh bình thường bọn họ không tìm được biện pháp nào để đọc lấy hình ảnh Cấm Uyên trong não đối phương.

Nhưng lần này không giống vậy, Chu Cửu Nha xem như là người mà Diệp Sơ để  ý nhất ngoại trừ Hoắc Triều, một khi biết Chu Cửu Nha hợp tác với Giáo Hội mà y căm ghét, thậm chí còn thành công cướp lấy lõi Cấm Uyên.

Thì thời khắc này, chính là cơ hội tốt nhất!!!

"Hóa ra, là nơi này!"

Cho dù hình ảnh thánh ngân chuyển hóa không được rõ ràng, nhưng cũng đủ để Julia đoán ra được đại khái. Sự phấn khích khiến giọng nói cô ả trở nên run rẩy.

Hết thảy đều phát sinh quá mức đột ngột không kịp phòng bị.

"A a a a ——!!!"

Trong tiếng kêu thảm thiết của Diệp Sơ, Chu Cửu Nha bùng nổ, thanh kiếm bổ xuống như tia chớp.

Máu tươi văng tung tóe giữa ánh sáng lạnh lẽo, cánh tay người phụ nữ bị hất văng xoay vòng trên không trung.

Hoa văn kim sắc trên da dùng tốc độ mà mắt thường cũng thấy được nhanh chóng lụi tàn, như dây leo chết héo vì khô cạn.

Nhưng quỷ dị hơn là, Julia không hề tỏ ra đau đớn chút nào, ngược lại đồng tử thậm chí còn xuất hiện sự rung động kịch liệt vì hưng phấn cùng vui mừng như điên.

"Hóa ra... là ở nơi đó!"

Mặt trời nhân tạo được sử dụng rộng rãi trên rất nhiều tinh cầu, đặt ở thành phố ngầm không có ánh sáng lại càng hợp lý.

Sẽ không một ai để ý đến công cụ chiếu sáng và trang trí hết sức bình thường kia.

Đương nhiên càng không ai nghĩ rằng, Diệp Sơ ấy thế mà lại đặt lõi Cấm Uyên ở một nơi dễ thấy như vậy.

Bởi vì, dựa theo sự quý trọng di vật Hoắc Triều của Diệp Sơ, y hẳn nên giấu ở nơi bí mật nhất, an toàn nhất, nơi không gì có thể phá vỡ, đột nhập mới đúng.

Ai có thể nghĩ đến, y lại có thể tùy tiện đặt lõi Cấm Uyên ở một nơi như vậy!

Thậm chí, bất cứ ai chỉ cần ngẩng đầu lên cũng đều có thể thấy được.

Khó trách...

Khó trách bọn họ cài cắm vô số tai mắt ở tinh cầu Thiên Đông gần một trăm năm qua, lật tung gần hết những căn cứ bí mật có khả năng cất giấu mà vẫn không thu hoạch được gì.

—Một chiêu này thật sự quá thông minh!

Julia cảm thán trong lòng, cơ thể nhanh chóng lùi ra phía sau.

"A..."

Diệp Sơ đột nhiên quỳ xuống, nửa khuôn mặt đầm đìa máu tươi, y cắn chặt răng, tròng mắt chằng chịt tơ máu, đại não đau đớn như muốn nổ tung, tựa như có một quả bom điện từ nổ mạnh từ bên trong, điện lưu cuồn cuộn khiến y gần như không thể suy nghĩ.

"Julia—!!!"

Chu Cửu Nha phẫn nộ nhắm thẳng vào người phụ nữ nã liên tiếp ba phát súng.

Đoàng đoàng đoàng!

Khoảnh khắc đạn ánh sáng sắp đánh trúng mục tiêu, một chùm tia sáng vàng kim được phóng ra từ phi thuyền mẫu hạm, bao phủ lên người Julia.

Ba viên đạn bị tấm lưới hình thành từ chùm sáng vàng kim chắn ngang, nhưng vẫn nhắm trúng vào ba điểm trí mạng của cô ả là chính giữa trán, cổ họng và trái tim.

Nếu chùm sáng kia không đến kịp dù chỉ một giây, có lẽ  Julia đã mất mạng với ba lỗ máu trên người.

Nhưng thời cơ và vận khí luôn không khéo như vậy, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, Chu Cửu Nha dường như luôn chậm một bước.

"Ha ha ha... Quân đoàn trưởng đại nhân đúng là tay bắn giỏi!"

Julia hoàn toàn không có cảm giác may mắn sau khi sống sót, thay vào đó lại lớn tiếng tán thưởng mấy hồi, áo bào trắng trên người cô ả phấp phới, nhanh chóng bay lên thoát khỏi trọng lực.

Ngay khoảnh khắc này, những nòng súng rậm rạp từ phi thuyền mẫu hạm khổng lồ trên không trung được triển khai, miệng pháo lóe sáng, ánh sáng chói mắt gần như xé mở màn đêm.

"Diệp Sơ ——!"

Giọng nói sắc nhọn điên cuồng của người phụ nữ vang vọng trong sa mạc vô tận—

"Cấm Uyên vốn dĩ là tài sản quý giá của Huyễn Thần Giáo, hôm nay, nên để vật về với chủ—!!!"

Giọng nói còn chưa dứt, hàng loạt máy bay tiêm kích lao ra từ trong bụng phi thuyền mẫu hạm, cùng lúc đó, vô số tên lửa điện  từ như cơn mưa đá đánh thẳng về phía Quân đoàn Số Một.

Chúng nó va chạm với hàng rào năng lượng, hình thành một cơn bão điện từ khổng lồ quét ngang tất thảy!

Nháy mắt ấy, phản ứng đầu tiên của Chu Cửu Nha không phải là hạ lệnh nghênh chiến, mà không chút đắn đo, lập tức xoay người, nhào về phía Diệp Sơ.

Trong tiếng nổ vang trời, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, gầm lên một tiếng giận dữ mà chính mình cũng không nghe thấy.

"Vạn —— Tương ——!!!"

Nếu thời gian có thể tua chậm lại, thì có lẽ sẽ được chiêm ngưỡng cảnh tượng vô cùng hoành tráng hiện tại.

Bão từ điên cuồng trực tiếp phá nát tầng khí quyển từ bên ngoài không gian, giống như cự thú thời tiền sử rít gào lao về phía mặt đất.

Cùng lúc đó, súng lục màu đen trong tay Chu Cửu Nha đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, rồi nhanh chóng phân giải thành có số khối linh kiện to lớn.

Khoang điều khiển màu u lam chợt mở ra, lanh lẹ vớt hai người trên mặt đất vào.

Giây tiếp theo, người máy khổng lồ màu đen được tổ hợp thành, liên kết tinh thần còn chưa hoàn thành Chu Cửu Nha trực tiếp ấn lên bàn điều khiển.

Cơ giáp cấp SS Vạn Tương xoay ngang cự kiếm, năng lượng được kéo lên mức tối đa, một giây trước khi cơn bão từ lao tới, hình thành một lồng phòng ngực khổng lồ!

Oành—!!!

Bão từ điên cuồng thổi quét mặt đất tinh cầu Thiên Đông trong phạm vị trăm ngàn dặm, nghiền nát hết thảy những thứ có ở trên đó. Ngay cả những núi rác chất chồng bao phủ tinh cầu Thiên Đông, khoảnh khắc ấy, gần như cũng hóa lỏng vì nhiệt độ của nó!

Cùng lúc đó, chấn động kinh khủng cũng ngay lập tức truyền tới lòng đất chỉ sau mấy giây.

Hoắc Nhàn Phong đột nhiên ngẩng đầu,

"Loại chấn động......"

Vẻ mặt Giang Từ cũng trở nên nghiêm trọng,

" —Cảm giác như là bão điện từ."

Đây không phải là phương pháp tấn công thường dùng của quân đoàn Số Một.

Hơn nữa, mức độ này đã không còn là trận chiến giữa cơ giáp với nhau, bên ngoài rất có thể đã nổ ra một trận đánh có quy mô tương đương với chiến tranh.

Nhưng là ai ra tay trước? Tại sao lại làm điều đó?

Chẳng lẽ Chu Cửu Nha muốn mượn chiến tranh để cướp lấy lõi Cấm Uyên sao?

Nhưng suy đoán này vừa mới xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Giang Từ bác bỏ.

Không không không, nếu người đàn ông kia định làm vậy thì ban đầu ông đã không chỉ để Quân đoàn Số Một đóng quân bên ngoài tinh cầu Thiên Đông, mà sẽ an bài hết thảy kế hoạch tác chiến một cách hoàn hảo từ trước, dùng cách tấn công bất ngờ để nắm lấy quyền chủ động khống chế cuộc chiến mới đúng.

Nhưng nếu là tinh cầu Thiên Đông đơn phương phát động chiến tranh thì sao?

" —Là Giáo Hội."

Hoắc Nhàn Phong bỗng nhiên cất tiếng khiến Giang Từ mở to mắt ngạc nhiên.

"Sao cậu biết?"

[Thật khó nghe....]

[Âm thanh này thật khó nghe...]

[Vương ơi, bên ngoài có rất nhiều người mặc áo quần trắng.]

[Là bọn họ phát ra, khó nghe quá đi...]

[...]

Từng tiếng nức nở vì đau đớn của ấu trùng vang lên trong đầu, Hoắc Nhàn Phong ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

"Diệp Sơ sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh, bởi vì một khi chiến tranh nổ ra, thành phố ngầm tất sẽ bị cuốn vào, như vậy vị trí của lõi Cấm Uyên cũng sẽ bị bại lộ."

Đây không phải là một lời giải thích rõ ràng, nhưng Giang Từ vẫn rất nhanh đã hiểu được ý hắn.

Bởi vì trên tinh cầu này, hiện tại có ba thế lực muốn tranh đoạt lõi Cấm Uyên.

Lực lượng trung lập Tinh cầu Thiên Đông, quân đội Đế Quốc và Giáo Hội.

Loại trừ hai thế lực trước, vậy tự nhiên còn dư lại chính là đáp án.

Hoắc Nhàn Phong liếc nhìn vòng bạc lửng lơ giữa không trung, nó dường như hiểu được gì đó trong ánh mắt nóng rực suy tư của Alpha, ngay lập tức trốn về sau lưng Giang Từ.

Thiếu tướng tóc bạc kinh ngạc,

"Sao vậy?"

Thiếu niên chỉ Tiểu X đang lén ngoi lên sau vai Giang Từ,

"Cơ giáp này của anh, có thể cho tôi mượn dùng được không?"

"..."

Tiểu X vốn là AI chăm sóc trẻ mà cha Giang Từ làm cho anh, làm bạn với anh đến năm 13 tuổi, sau đó mới bị Giang Từ cải tạo lõi cơ giáp, trở thành một cơ giáp chiến đấu cấp A cùng anh trải qua khoảng thời gian trong trường quân đội, trong cuộc chiến tuyển chọn giữa vạn người, trợ giúp Giang Từ đạt được quyền điều khiển Bạch Trạch.

Nói tóm lại, cơ giáp và người điều khiển có mối quan hệ vô cùng thân mật, tuyệt đối không để người ngoài mượn, hơn nữa, liên kết thần kinh bên trong cơ giáp chỉ tương thích với chủ nhân, cho dù cho mượn, người lạ cũng khó để kiểm soát.

Trừ khi, hai bên đã thân mật đến mức có thể dùng chung cơ giáp, cũng có mức tương xứng tinh thần lực cực cao.

Còn chuyện Hoắc Nhàn Phong cướp cơ giáp của tên lính mới kia, chỉ đơn giản là vì tinh thần lực của hắn quá mạnh, hoàn toàn có thể bỏ qua sự tương thích của liên kết thần kinh giữa cơ giáp và chủ nhân, trực tiếp giành lấy quyền khống chế.  

Giang Từ im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nuốt tiếng từ chối vào, mặc dù thời gian anh quen Hoắc Nhàn Phong thật sự rất ngắn, cũng hoàn toàn không biết gì về đối phương, nhưng không hiểu tại sao trên người đối phương luôn có một loại từ trường đặc biệt...

Đặc biệt, khiến người ta muốn tin tưởng.

Cảm giác này anh chưa từng cảm nhận được ở trên người khác, cho dù là vị Hoàng Đế chí cao vô thượng kia.

"...Nếu tinh thần lực của cậu có thể tương thích với cơ giáp 70%, thì tôi sẽ cho mượn."

Giang Từ mím môi,

"Nhưng mà Hoắc Nhàn Phong, cậu trước tiên phải nói cho tôi biết cậu muốn làm cái gì?"

Thiếu niên Alpha tùy ý gõ gõ vách trong lồng ngực Cấm Uyên, không trả lời câu hỏi của anh, mà thảy ngược về một vấn đề,

"Anh nói xem, nếu những người kia nhìn thấy cái tên to xác này trở lại chiến trường,"

Hắn cười híp mắt với Giang Từ,

"—— Có khi nào bị dọa chết khiếp hay không?"

Giang Từ: "..."

Tên này luôn thích nói một nửa còn một nửa để người khác tự đoán. Có lẽ nếu người nào đầu óc hơi chậm một chút thì không thể theo kịp mạch não của hắn mất.

Nhưng Giang Từ bất tri bất giác đã tập thành quen, thậm chí ngay khi đối phương vừa dứt lời, anh gần như đã đoán được, Hoắc Nhàn Phong định làm cái gì.

"Cậu muốn dùng Tiểu X tạm thời thay thế lõi ban đầu của Cấm Uyên, đánh thức nó?"

Nghe thấy kế hoạch gần như có thể nói là điên rồ này, đôi mắt thiếu tướng tóc bạc không thể kìm được mà giãn ra.

Mặc dù có thành kiến rất lớn với Alpha, nhưng giờ khắc này anh không thể không thừa nhận trí tuệ và mưu lược của thiếu niên trước mặt này quả thật đáng sợ đến mức quỷ dị.

Kế hoạch tốt nhất mà Giang Từ có thể nghĩ được là nhân lúc ba thế lực đang giằng co trên mặt đất, tìm một con đường nhanh nhất lẻn đến khu Triêu Nhật, sau đó giành lấy lõi Cấm Uyên trước.

Nhưng cách này nghe có vẻ đơn giản, song rủi ro cũng rất cao.

Chưa nói tới anh cuối cùng có thể đến kịp hay không, cho dù có thể thì Diệp Sơ thật sự đặt lõi Cấm Uyên ở nơi người khác dễ dàng lấy đi vậy sao?

Thành chủ một tay thành lập tinh cầu Thiên Đông, cho dù là giở trò đen dưới đèn, Giang Từ cũng tin chắc, đối phương tuyệt đối không thể không có chuẩn bị nào.

Hơn nữa, đó chính là khu Triêu Nhật, là vùng bụng quan trọng nhất của thành phố ngầm, không biết có bao nhiêu thân tín cùng thủ vệ nơi đó.

Cho nên nói không chừng, dù Giang Từ đến được, cũng rất có thể không lấy được lõi Cấm Uyên, ngược lại còn bị mất cảnh giác bởi những mưu kế của Diệp Sơ, và rồi bị những kẻ canh giữ ở đó đánh đến trở tay không kịp.

Dù sao hiện tại Giang Từ không có Bạch Trạch, chỉ có một cơ giáp cấp A.

Nhưng nếu như dựa theo kế hoạch của Hoắc Nhàn Phong thì lại là một cục diện hoàn toàn khác.

Một khi Cấm Uyên xuất hiện, tạo thành lực tác động gần như trước nay chưa từng có. Thậm chí rất có thể đạt được hiệu quả không cần phát súng nào cũng khiến tất cả mọi người kinh sợ. Cho dù là ở giữa cuộc chiến của ba thế lực siêu mạnh thì bọn họ cũng chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Ngay cả khi lõi Cấm Uyên bị người khác cướp được trước thì chỉ cần Cấm Uyên được kích hoạt cũng sẽ sinh ra lực hấp dẫn với lõi trung tâm.

Hoắc Nhàn Phong thích nói chuyện cùng với người thông minh, thấy Giang Từ ngay lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, tâm tình trở nên sung sướng vô cùng.

"Ừm, mặc dù trên lý thuyết, lõi của cơ giáp cấp A không thể gánh nổi cơ giáp cấp SSS, nhưng hiện tại Cấm Uyên chỉ còn khung xương bên ngoài, hơn nữa, có lò phản ứng phía dưới bổ sung năng lượng, có lẽ cũng đủ để chúng ta đánh thức nó và đến được khu Triêu Nhật nơi có lõi trung tâm."

Hắn nháy mắt với Giang Từ một cái,

"Nói không chừng, còn có thể bắn mấy phát dọa người của Giáo Hội tè ra quần đó."

Giang Từ: "..."

Song, thiếu tướng tóc bạc lại cẩn thận tính toán rõ ràng tính khả thi của kế hoạch này,

"Không được, giá trị cao nhất tinh thần lực của tôi chỉ đủ cho cơ giáp cấp SS."

Sau một hồi đắn đo, anh lắc đầu,

"Mà Cấm Uyên lại là cơ giáp cấp SSS, dùng lõi cơ giáp cấp A làm hàng thay thế tạm thời đã miễn cưỡng lắm rồi, chỉ có giá trị tinh thần lực cao hơn mới có thể đủ để bù đắp sự chênh lệch giữa lõi trung tâm và cơ giáp được."

"Điều này là hoàn toàn không có khả năng, nếu muốn kế hoạch điên cuồng này thành công, cần phải có được giá trị tinh thần lực... không, thậm chí phải cao hơn của nguyên soái Hoắc Triều năm xưa mới được."

Nếu không, cho dù có được nguồn năng lượng cùng lõi trung tâm tạm thời để đánh thức Cấm Uyên, thì bọn họ cũng không chắc có thể điều khiển nổi người máy hợp kim khổng lồ này được, càng đừng nói đến việc chiến đấu.

Nói đến đây, Giang Từ cũng âm thầm từ bỏ kế hoạch này.

"Nhưng, không ai có thể vượt qua được ngài ấy."

Từ nhỏ đã sống với Chu Cửu Nha-fan cuồng của Hoắc Triều, hình ảnh nguyên soái đại nhân trong lòng Giang Từ đã gần như đạt đến hình thái thần thoại hoàn mỹ.

Nghe thấy lời này, Hoắc Nhàn Phong khẽ nhướng mày, chợt bước nhanh về bên này,

"Ai nói..."

Hắn đi tới trước mặt Giang Từ, cơ thể đã vượt qua khoảng cách an toàn trong giao tiếp,

"Tôi định để anh điều khiển Cấm Uyên?"

"Cậu...?!"

Giang Từ khẽ trợn tròn mắt, một đáp án khó mà tin nổi nảy lên trong đầu anh, nhưng không đợi anh xác nhận xong đã bị đối phương dồn vào trong góc tường.

Hoắc Nhàn Phong rũ mắt, khoảng cách cùng góc độ này có thể giúp hắn nhìn thấy rõ ràng hàng mi xinh đẹp của Omega thơm hương hoa.

"Giang Từ, anh có muốn đánh cược thêm lần nữa không?"

Khoảnh khắc cơ thể cao lớn của Alpha áp sát lại, thiếu tướng tóc bạc sững sờ gần như ngay lập quay đi, nhưng sau lưng chính là tường kim loại lạnh băng, không cách nào lùi lại được, anh chỉ có thể nghiêng mặt đi.

"Đánh... đánh cược cái gì?"

Hoắc Nhàn Phong cúi đầu, gần như dán sát vào sườn mặt Omega tóc bạc, hắn vòng tay ra sau eo Giang Từ, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm như gấm, sau đó dọc theo xương sống mảnh khảnh dần lên phía trên...

"Thì đánh cược..."

Thiếu niên giơ tay chộp một phát đã bắt được vòng bạc đang trốn sau lưng chủ nhân, ghé sát bên tai Giang Từ cất tiếng cười khẽ,

"Tôi có thể vượt qua hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info