ZingTruyen.Com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

" cược lần nữa"

Thành phố ngầm, không trung khu Triêu Nhật, tháp bay.

Nhà ăn vừa trải qua một vụ nổ chỉ còn sót lại phế tích, rất nhiều hộ vệ canh giữ bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng nghiêm nghị. Nhưng không khí trong phòng đã dịu đi, không còn nồng nặc mùi thuốc súng như vừa rồi.

"Cho nên ——"

Chu Cửu Nha nhìn Diệp Sơ, vẻ mặt phức tạp.

"Cậu đã sớm đoán được người của Giáo Hội sẽ đến."

"Đúng vậy."

Thành chủ đại nhân híp mắt cười,

"Một tháng trước, sau khi nghe tin Trùng tộc sống lại trên Địa Cầu cổ, tôi đã đoán được các người sẽ đến."

Khi nói đến những lời này, Diệp Sơ bắt được nét kinh ngạc trên mặt Chu Cửu Nha, y cười nhạt nói,

"Sao, chỉ cho phép các người xếp tai mắt vào tinh cầu Thiên Đông của tôi mà không cho phép tôi đáp lễ?"

"Không phải..."

Chu Cửu Nha lắc đầu, hắn không ngạc nhiên chuyện này, mà là việc Diệp Sơ có thể bình tĩnh nói về chuyện này như vậy.

Dù sao, một tháng trước, lúc Trùng tộc sống lại, cũng chính là ngày giỗ của Hoắc Triều. Nhưng nếu giải thích như vậy, thì có nghĩa Diệp Sơ đã sớm biết bọn họ sẽ tới, cho nên bố trí hết thảy từ trước.

"Vị trí giả của Cấm Uyên, cũng do cậu cố ý tiết lộ cho Giáo Hội?"

"Đương nhiên không phải."

Diệp Sơ một tay chống cằm,

"Không cho chút ngon ngọt, sao có thể dụ được người vào bẫy, chẳng qua nơi đó không có lõi của Cấm Uyên, chỉ là một khung xương đổ nát mà thôi."

Nói đến đây, y dường như nghĩ đến cái gì, nở một nụ cười khoái trá,

"...Thế nhưng, tôi thật sự có chuẩn bị thứ khác cho bọn họ."

So với tên hoàng đế đáng ghét Bùi Trường Vân kia, Diệp Sơ căm giận nhất vẫn là đám Giáo Hội. Thậm chí chỉ cần nhắc tới hai chữ này đã thôi cũng hận đến ngứa răng.

"Thứ khác......?"

Brm brm.

Quang não trên cổ tay Chu Cửu Nha lại khẽ rung lên, đó là chức năng nhắc nhở tin chưa đọc, cũng may lúc này, hắn cuối cùng đã có chút rảnh rỗi để liếc nhìn.

Giang Từ: Người của Giáo Hội đã xuống lòng đất trong khu hoang mạc không người ở.

"..."

Mặc dù chỉ đơn giản là báo cáo tình hình của mấy người Giáo Hội, nhưng với sự hiểu biết về tên nhóc này của Chu Cửu Nha thì chắc chắn Giang Từ cũng vào theo!

Thấy sắc mặt Alpha tóc bạc chợt trở nên khó coi, Diệp Sơ nhướng mày,

"Thế nào, nhận được tin xấu gì sao, nói ra tôi vui với."

Chu Cửu Nha im lặng một lúc, mới nặng nề mở miệng,

"Giang Từ cũng đi theo, xuống dưới lòng đất khu hoang mạc không người ở, nó không mang theo Bạch Trạch."

"..."

Ý cười trên mặt thành chủ đại nhân nhanh chóng nhạt đi.

Choang—!

Diệp Sơ hung hăng ném một cái ly vào người quân đoàn trưởng đại nhân, ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.

"Chết tiệt!"

Y nghiến răng nghiến lợi mắng,

"Chu Cửu Nha! Cậu mẹ nó đến cả một tên tiểu quỷ Omega cũng không trông được hả!!!"

Chu Cửu Nha không nói đáp, chỉ trầm mặt ép hỏi,

"—— Vậy rốt cuộc cậu giấu cái gì dưới lòng đất?!"

"..."

Trùng tộc.

Diệp Sơ cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ kia, chỉ 'soạt' một tiếng đứng phắt dậy.

"Tôi thấy Giang Tẫn Sinh đúng là mắt mù nên lúc sắp chết mới có thể giao tên tiểu quỷ kia cho cậu!!!"

Nói xong y đẩy mạnh bả vai Chu Cửu Nha, vội vàng sải bước ra ngoài. Người sau khựng lại một giây rồi cũng lập tức xoay người đuổi theo.

Chỉ là...

Giờ khắc này thành chủ đại nhân đang lo lắng tức giận không hề hay biết rằng đám quái vật đáng sợ kia như biến thành một đám ngốc, điên cuồng chảy nước miếng với Omega xinh đẹp.

[Hắn thơm quá đi.]

[Hoa hoa này xinh đẹp quá!]

[Không hổ là hoa hoa của Vương, nếu mình có thể liếm một cái thì thật tốt...]

[Liếm một cái...]

[Vương nhịn thật giỏi.]

[Sao ngài ấy có thể nhịn không liếm hoa hoa được nhỉ?]

[...]

Có lẽ đám trùng này đều đang là ấu trùng chưa tiến vào kỳ lột xác, chúng nó không có quá nhiều cảm giác kính sợ Vương, ngược lại gần gũi hơn rất nhiều.

Song Hoắc Nhàn Phong không có thì giờ để ý đám nhóc ríu rít kia, bởi hắn bị phản ứng kỳ quái của Giang Từ làm cho sửng sốt.

Nếu còn nói những lời kỳ quái kia nữa sẽ trừ tiền...???

Không phải, hắn chỉ hỏi nước hoa hay thuốc gì thôi mà, sao lại kỳ quái, còn đột nhiên đòi trừ tiền???

Hoắc Nhàn Phong ngây người.

Dù sao 10 triệu cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù thiếu tướng đại nhân vô cùng giàu có nhưng không phải tên ngốc dễ bị lừa gạt. Anh chỉ chuyển một triệu tiền cọc, phần còn lại sẽ được thanh toán theo từng đợt.

Cho nên nói trừ như thế nào, nhiều hay ít, đều do Giang Từ định đoạt.

Nhưng mấu chốt không phải trừ tiền, mà là tại sao đối phương lại có phản ứng kỳ lạ này.

Hoắc Nhàn Phong bước nhanh theo sau, muốn quan sát vẻ mặt Giang Từ hòng dựa vào đó suy đoán ý tứ của đối phương. Nhưng đối phương dường như đang cố ý né tránh tầm mắt hắn, tóm lại là không cho xem.

"...?"

Thiếu niên phát hiện tâm tư Omega thật sự rất khó hiểu.

Thôi.

Không muốn thì khỏi, tự hắn cũng đoán ra được. Vốn dĩ hỏi nhiều một câu là muốn nắm chắc thêm mấy phần.

Giờ phút này thiếu niên nhìn về phía trước, hang động khổng lồ dường như rơi vào vực sâu tăm tối, hơn nữa còn có rất nhiều lối rẽ, như mê cung mãi không tìm thấy điểm cuối, ánh sáng từ Tiểu X phát ra chỉ đủ chiếu sáng phạm vi 3,4m xung quanh.

Song chuyện này không là vấn đề với Hoắc Nhàn Phong.

Hắn dần phát hiện cơ thể mình có rất nhiều đặc điểm giống với Trùng tộc, ví dụ thực lực khôi phục nhanh, rất yêu thích hoa chỉ mân, hay mắt có thể nhìn được trong bóng đêm.

Quan trọng nhất chính là, hiện tại có thể hỏi đường.

[Nơi này có thứ gì đặc biệt hay kỳ lạ không?]

Câu hỏi của Vương gần như khiến tất cả lũ trùng phấn khích ngay lập tức.

[ Có có, có một thứ hình dạng rất kỳ quái béo ú luôn~]

[ Còn có cục đá thúi thúi.]

[ À! Còn có rất nhiều rất nhiều kim loại xinh đẹp ~~~]

[...]

Rất nhiều đáp án ngắn ngủn ào ào không dứt, cuối cùng, Hoắc Nhàn Phong cũng nghe được một câu trả lời tương đối đáng tin.

[Có một cái khung phát sáng ~]

Biết được đường đi cụ thể, Hoắc Nhàn Phong bước lên phía trước, nhanh hơn Giang Từ một nhịp, lấy được quyền dẫn đầu, hai tay hắn lười nhác khoanh trước ngực, bước đi bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng nói,

"Thứ mà anh tìm ở buổi tối đấu giá ấy... có liên quan đến Trùng tộc đúng không."

Bước chân của thiếu tướng tóc bạc chợt khựng lại, đồng tử giãn ra.

Giang Từ nhanh chóng điểm lại quá trình gặp gỡ của mình với Hoắc Nhàn Phong một lần, phát hiện không có chi tiết nào liên quan đến Trùng tộc.

Toàn bộ quá trình, thiếu tướng đại nhân chỉ mất tự nhiên trong một nháy mắt, anh tiếp tục đi về phía trước, ngữ khí nghe chừng vẫn cực kỳ bình tĩnh.

"Sao đột nhiên... lại hỏi vậy?"

Mặc dù đối phương đã cố gắng che dấu nhưng Hoắc Nhàn Phong biết mình đã đoán đúng rồi.

Theo như hắn điều tra, tư liệu liên quan đến Trùng tộc, thứ có thể hấp dẫn được Trùng tộc chỉ có một,

—Hoa chỉ mân.

Dù sao cũng được viết vào pháp luật Đế Quốc, sự tồn tại của hoa chỉ mân không phải ít người biết, ngược lại đây là thường thức. Trước đó Hoắc Nhàn Phong không nghĩ đến là bởi vì khi đó hắn không liên tưởng mùi hương hấp dần này với Trùng tộc.

Nhưng hiện tại, một khi xác nhận mùi hương này rất có thể là hoa chỉ mân, Hoắc Nhàn Phong rất dễ dàng đoán được mục đích Giang Từ trà trộn vào hội đấu giá ngày đó.

Không có gì bất ngờ thì hẳn là tới tìm hoa chỉ mân.

Bởi vì ngày đó Giang Từ cố ý tìm đến phòng an toàn chứa đầy thực vật quý hiếm.

Chỉ là Hoắc Nhàn Phong không hiểu, Giang Từ xuất thân hào môn thế gia, là một Omega trân quý, đồng thời cũng là thiếu tướng Quân đoàn Số Một của Đế Quốc, sao lại có liên quan đến thứ cấm kỵ với Hoàng Thất?

Hơn nữa trải qua hai ngày chung đụng Hoắc Nhàn Phong đã hiểu đại khái con người Giang Từ. Đối phương hiển nhiên không phải là chủ mưu đứng sau, có thể là chẳng hay biết gì, cũng có thể là vì một người hoặc một chuyện quan trọng nào đó, không thể không bí quá hóa liều.

Hoắc Nhàn Phong lại lần nữa bỏ qua câu hỏi của Giang Từ,

"Tôi có một chuyện, rất tò mò."

Mặc dù xác suất là Omega mạnh mẽ vào được quân đội là vô cùng nhỏ nhưng tại sao Giang Từ mang thai rồi mà còn phải đến nơi như thế này làm nhiệm vụ?

Là nhiệm vụ của chính phủ, hay vẫn là việc riêng của bản thân?

Khả năng là vế sau, dù sao Omega cũng quý giá như vậy, sao có thể phái một Omega đang mang thai đi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm như này được?!

"Anh đến tinh cầu Thiên Đông làm những việc này, là vì Alpha đã khiến anh mang thai sao?"

Giang Từ đột nhiên dừng lại: "...???"

Ngẫm lại, ảnh hưởng của chỉ tố biến dị vẫn chưa được giải trừ, hiện hai trong mắt Hoắc Nhàn Phong có lẽ anh vẫn là một Omega góa bụa mang thai.

Thiếu tướng đại nhân ngẩng đầu, vòng bạc phát ra ánh sáng, yên lặng lơ lửng giữa hai người, trong ánh sáng lam nhạt, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy của thiếu niên được phản quang như ẩn như hiện.

Giang Từ không hiểu ánh mắt của đối phương.

Ngoại trừ mỗi cái tên, anh hiện tại hoàn toàn không biết gì về người tên Hoắc Nhàn Phong này cả. Cho nên ngay khi muốn giải thích Giang Từ lại đột nhiên nhận ra,

—Tại sao anh phải giải thích với Hoắc Nhàn Phong.

Thiếu tướng đại nhân phát hiện từ sau khi gặp được đối phương mình vẫn luôn bị nắm mũi dắt đi, vậy nên anh không trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi lại.

"Cậu thì sao, tối đó cậu lẻn vào nhà đấu giá là muốn làm gì?!"

Hoắc Nhàn Phong chớp mắt,

"Đương nhiên là vì tiền rồi."

"..."

Giang Từ sửng sốt, ấy thế mà nhất thời không biết nói gì thêm.

Đối phương dường như luôn có thể dùng một câu trả lời đơn giản khiến người ta không cãi lại được, bốn lạng đẩy ngàn cân mà lấp kín vấn đề nhạy cảm. Năng lực phản ứng cùng tư duy nhạy bén này rất thích hợp làm gián điệp.

Nhất thời, Giang Từ không biết sự lựa chọn vội vàng của mình là đúng hay sai.

Thế nhưng giờ khắc này, anh đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi pheromone trong cơ thể biến mất, anh nhất định phải vạch rõ giới hạn với cái tên Alpha Hoắc Nhàn Phong này.

Là Omega, mặc dù trời sinh thể chất không bằng Alpha, nhưng ở một số khía cạnh nhỏ nào đó, giác quan thứ sáu của Giang Từ rất chuẩn.

Ví dụ như hiện tại, trực giác nói cho anh biết,

—Alpha trước mặt này rất nguy hiểm.

Dù là sức mạnh hay tư duy, hay chiến lược áp chế về tinh thần.

Đều đứng đầu trong số những người Giang Từ từng gặp.

Giờ khắc này, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngưng trệ.

Hoắc Nhàn Phong nhìn đôi con ngươi màu đỏ xinh đẹp dần hiện lên sự đề phòng, cong môi cười khẽ.

Lúc này mới nhớ phòng bị hắn, có muộn quá rồi không?

Mặc dù vừa rồi mới sinh ra một chú tâm tư âm u bí ẩn, song Hoắc Nhàn Phong cũng không muốn thực hiện. Hắn khẽ di chuyển kéo ra khoảng cách an toàn, tiếp tục bước về phía trước.

"Có muốn đánh cược không?"

Giang Từ đuổi theo, nhíu mày: "Đánh cược gì?"

"Cược tôi có thể đoán trúng nguyên nhân anh mang thai."

"..."

Omega mang thai thì có thể có nguyên nhân gì nữa?!

Ngoại trừ thành kết thì còn có gì?

Giang Từ cảm thấy tên khốn này lại nói bậy nói bạ, hơn nữa chẳng phải chuyện tốt lành gì. Vì thế thiếu tướng đại nhân sầm mặt, nhanh chóng bước đi, nhưng Hoắc Nhàn Phong dường như đoán được suy nghĩ của anh,

"Nếu tôi đoán không trúng, anh có thể yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì."

Omega xinh đẹp sửng sốt, theo bản năng xác nhận lại,

"—— Chuyện gì cũng được?"

"Đúng vậy."

Hoắc Nhàn Phong ngoái đầu nhìn lại, đáy mắt sâu thẳm gợn lên ý cười,

"—— Chuyện gì cũng được."

Âm cuối của hắn được ngân dài một chút, vang vọng bên trong hang động trở nên gợi cảm, quyến rũ kỳ lạ.

"..."

Giang Từ kìm nén cảm giác muốn xoa lỗ tai mình, yên lặng nhìn chăm chú Hoắc Nhàn Phong mấy giây, như thể đang xác nhận tính chân thực trong lời nói của thiếu niên.

"Vậy nếu cậu đoán trúng thì sao?"

"Vậy thì anh phải thành thật trả lời tôi một vấn đề."

Giang Từ kinh ngạc: "Chỉ một vấn đề?"

Hoắc Nhàn Phong gật đầu, vẻ mặt rất chân thành,

"Đúng vậy, chỉ một vấn đề."

"..."

—Đây có vẻ là một vụ cá cược an toàn.

Thiếu tướng tóc bạc trầm ngâm một lúc, chậm rãi mở miệng,

"Không được là vấn đề cá nhân riêng tư, không được liên quan đến nguyên tắc đạo đức."

"Đương nhiên."

Hoắc Nhàn Phong cười tủm tỉm nói.

Kiểu cười này Giang Từ vô cùng quen thuộc, thậm chí quen đến mức ngay lúc này anh rất muốn đổi ý. Bởi vì mỗi lần thiếu niên có ý xấu gì, đều sẽ nở nụ cười như vậy.

Thiếu niên không trực tiếp tung đáp án, mà phân tích từ từ,

"Lúc ấy, sau khi Rhodes phát hiện anh bị đánh dấu đã vô cùng khiếp sợ, điều này cũng có nghĩa trong hiểu biết của đối phương, anh vẫn chưa kết hôn, thậm chí cũng chưa từng bị đánh dấu."

Như vậy tại sao trên người Giang Từ lại có pheromone mà Omega mang thai mới có? Hơn nữa, quân đội sẽ không để một Omega đang mang thai phải lên chiến trường.

Cho nên điều này có nghĩa, một tháng trước lúc hắn và Giang Từ đánh nhau trên Địa Cầu, đối phương không mang thai, thậm chí cũng không bị đánh dấu.

Đương nhiên điểm này Hoắc Nhàn Phong không nói ra, nếu không thì sẽ bị ngã ngựa ngay.

Cho nên, chỉ có hai khả năng—

Thứ nhất, trong vòng một tháng này, Giang Từ đã trả qua quá trình được Alpha đánh dấu, mang thai, sau đó Alpha đánh dấu anh bị chết.

Rõ ràng điều này không hợp logic với thời gian cùng sinh lý.

Không nói đến chuyện trong vòng một tháng có thể mang thai được hay không, cho dù có thể, cũng không thể tỏa ra lượng pheromone mang thai với nồng độ cao đủ cho người khác nhận ra như vậy được. Bởi vì Omega mang thai thông thường sau ba tháng mới có thay đổi về pheromone.

Cho nên chỉ còn lại khả năng thứ hai—

"Anh tiêm cái gì đó vào người, mà loại thuốc này khiến pheromone của anh thay đổi, cũng khiến anh bị hiểu nhầm là đang mang thai, đồng thời điều này cũng giải thích vì sao trên người anh không có pheromone của Alpha."

Giang Từ: "..."

Ấy thế mà...... Trúng hết!!!

Anh đến tinh cầu Thiên Đông thực ra không chỉ vì thuốc giải cho mình, mà mục đích chủ yếu của chuyện đi này là để điều tra, ít nhất lập công chuộc tội, tìm ra kẻ đứng sau vụ hoa chỉ mân, giúp Hạ Chuẩn giảm bớt tội trạng. Bởi vì Trùng tộc vừa mới sống tại, tinh cầu Thiên Đông lại xuất hiện hoa chỉ mân, điều này rất kỳ quái. Trong chuyện này, Hạ Chuẩn đã phạm sai lầm, thậm chí hoàn toàn sai.

Nhưng Hoắc Nhàn Phong dường như không chỉ muốn biết chuyện này, hắn nghiêng đầu, trầm ngâm một lúc, còn suy đoán sâu hơn.

"Nếu tôi đoán không sai, người tiêm loại thuốc kia cho anh, chắc hẳn là Beta mà anh đã liên lạc trước đó!"

Dù sao giọng điệu nói chuyện cùng động tác vô thức của đối phương rất giống thói quen nghề nghiệp của bác sĩ, hơn nữa Giang Từ sau khi khôi phục thực lực việc đầu tiên là liên lạc với người nọ. Nếu không phải người có quan hệ huyết thống thân mật, thì cũng chỉ có thể là quan hệ bác sĩ bệnh nhân.

"Cậu..."

Giang Từ khiếp sợ,

"Cậu rốt cuộc..."

Nhưng chỉ kinh ngạc chớp mắt, anh đột nhiên nhận ra, lời nói lúc nãy của Hoắc Nhàn Phong không phải là lời tỏ tình suồng sã gì, mà chỉ là câu dò hỏi ý trên mặt chữ.

"..."

Giờ khắc này, thiếu tướng tóc bạc không biết nên kinh ngạc với sức quan sát nhạy bén như thám tử của đối phương, hay là tức giận vì bản thân lúc nãy tự mình đa tình.

"Sao cậu biết anh ấy là Beta?"

Dù sao cũng cách màn hình liên lạc, không có biện pháp phân biệt pheromone.

—Đơn giản như vậy.

Hoắc Nhàn Phong đầu tiên loại trừ Alpha, với tính cách của Giang Từ chắc chắn không thể có khả năng làm bạn tốt với Alpha được.

Còn, tại sao lại không phải là Omega?"

"Ừm..."

Thiếu niên thản nhiên nói,

"—— Bởi vì anh ta không đẹp bằng anh đó."

Hạ Chuẩn có thuộc tuýp người có vẻ ngoài dịu dàng, nhã nhặn, khiêm tốn, nhìn qua thì không thấy kinh diễm, nhưng lại rất thu hút. Chỉ là so với Omega quá đỗi xinh đẹp thì lại có hơi ảm đạm thất sắc.

Giang Từ: "..."

Mặc dù phần đông vẻ ngoài của Omega thật sự xinh đẹp hơn so với các giới tính khác một chút, nhưng chỉ dựa vào điều này mà đoán thì có hơi...

Thiếu tướng đại nhân quay đầu, lạnh lùng bổ một câu:

"Nông cạn!"

"..."

Hoắc Nhàn Phong nghe vậy cũng không giận, chỉ nhún vai.

Đã đánh cược thì phải chịu thua, Giang Từ im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn thực hiện lời hứa, anh xoay người hỏi Hoắc Nhàn Phong,

"Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"

Thiếu niên như thể mới nhớ ra chuyện này, tùy ý đáp,

"Ừm, còn chưa nghĩ ra..."

Thái độ này thật giống như lúc nãy hắn chỉ đơn giản chơi một trò chơi, nhưng với tư cách là đối thủ, Giang Từ lại thua thảm hại!

Quan trọng nhất chính là, đối phương chẳng chút hứng thú với phần thưởng sau khi thắng.

" —Trước giữ đó đã."

Giang Từ - người vốn chuẩn bị tâm lý nãy giờ vì sợ bị hỏi vấn đề khó nhằn gì: "..."

Nếu anh còn đánh cược với tên này thêm lần nào, anh sẽ không mang họ Giang nữa!!!

Mỗi lần giao chiến là một lần ăn mệt, Giang Từ từ chối nói chuyện tiếp với tên Alpha này, vì vậy hai người im lặng, tiếp tục đi về phía trước.

Hai mươi phút sau, dựa theo sự chỉ dẫn của nhóm ấu trùng, Hoắc Nhàn Phong cảm giác hẳn là gần đến nơi rồi, đang định nói gì đó, thì lúc này, Giang Từ đột nhiên quay đầu nhìn hắn ——

"Cậu vừa rồi cá cược là có mục đích!"

Thiếu tướng đại nhân cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"... Cái gì mục đích?"

Thiếu niên chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên khuôn mặt kia, Giang Từ cuối cùng không nhịn nổi nữa, nắm lấy cổ áo đối phương đè lên vách đá.

"Hoắc Nhàn Phong!!!"

Giang Từ thấp giọng, tức đến nghiến răng nghiến lợi,

"Cậu rõ ràng đã sớm......"

Tên khốn này rõ ràng đã sớm đoán được chân tướng, vậy mà trước đó còn cố ý hỏi đứa trẻ trong bụng anh là của ai, có phải vì Alpha đã đánh dấu mình không...

—Rõ ràng là cố ý đùa giỡn anh!!!

Soạt...

Mấy viên sỏi to bằng móng tay đột nhiên rơi từ trên xuống, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt từ trong góc tràn ra. Hai người đồng thời ngơ ngẩn, đi qua chỗ ngoặt.

Phía xa, bóng đêm vốn dày đặc nhớp nháp bất chợt bị xua tan bởi ánh sáng màu cam ấm áp.

—Đó là một lò phản ứng năng lượng khổng lồ.

Xung quanh lò phản ứng có vô số hạt photon chuyển động, truyền toàn bộ năng lượng lên phía trên. Các hạt photon này được tạo ra từ các đám mây, khi nguồn năng lượng chảy qua, chúng phản chiếu các ánh sáng bắt mắt từ nhiều góc độ khác nhau.

Lò phản ứng năng lượng to lớn như thế này gần như có thể cung cấp cho 10 thành phố ngầm. Nhưng nguồn năng lượng khổng lồ này được vận chuyển đến đâu, làm gì?

Hoắc Nhàn Phong ngẩng đầu, khẽ nheo mắt, tầm mắt đuổi theo những hạt photon đan xen hướng lên trên.

—Tìm được rồi.

Chỉ thấy vách đá đục rỗng ngay phía trên lò phản ứng, có một bộ khung xương cơ giáp khổng lồ, vô số hạt photon quay theo quỹ đạo vận chuyển đến nó, giống như vô số mạch máu.

Khung cơ giáp khổng lồ này thoạt nhìn như chỉ mới hoàn thành được một nửa. Gần giống với cơ giáp Vạn Tương cấp SS mà Hoắc Nhàn Phong từng thấy ở trên Địa Cầu.

Những bộ phận còn sót lại bị phá thành mảnh nhỏ, mỗi một mảnh đều bao phủ bởi thuốc súng và máu tươi của hàng trăm năm về trước, mang đến cho người ta cảm giác hơi thở chết chóc phả vào mặt.

Nhưng có thể thấy phần tàn tích này đã được người ta lau dọn và sửa chữa cẩn thận, chỉ là ngực trống trơn, như thể trái tim đã bị ai đào ra.

"Đây là......"

Giang Từ trợn to hai mắt, đồng tử bởi vì quá khiếp sợ mà giãn ra cực đại.

"—— Cấm Uyên!"

Hoặc chính xác hơn mà nói, đây chỉ là xác của Cấm Uyên.

Giang Từ đã từng nhìn thấy, bởi vì trong phòng sách của Chu Cửu Nha có ảnh chụp Cấm Uyên.

Cấm Uyên, cơ giáp cấp SSS duy nhất nhân loại có được, biểu tượng của nguyên soái Hoắc Triều.

"Hóa ra là vậy..."

Giang Từ cuối cùng cũng hiểu, anh nhìn xác cơ giáp khổng lồ cao hàng trăm mét trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm,

"Hóa ra bọn họ... đều vì tranh đoạt cái này mà đến."

Hoắc Nhàn Phong nhìn chăm chú tàn tích khổng lồ, nhỏ giọng nói,

"Cấm Uyên...?"

Hắn biết Cấm Uyên là cơ giáp của vị cố nguyên soái Hoắc Triều kia, nhưng dựa theo tư liệu mà nói thì, đáng lẽ phải biến mất từ 300 trước rồi mới đúng, sao có thể bị giấu dưới lòng đất của tinh cầu Thiên Đông được?!

Chẳng lẽ người của Giáo Hội đến đây là muốn lấy xác Cấm Uyên?

Không không không, cho dù cơ giáp có lợi hại đến đâu thì sau khi bị hỏng thì cũng chỉ là một đống sắt vụn, thứ chân chính có giá trị chính là lõi cơ giáp được tích hợp với khoang điều khiển ở trước ngực nó.

Thế nhưng, nếu xác của Cấm Uyên đã ở tinh cầu Thiên Đông, vậy thì lõi của nó nhất định cũng ở chỗ này!

Hoắc Nhàn Phong cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra quân đội cùng Giáo Hội đồng thời xuất hiện ở tinh cầu Thiên Đông đều là vì lõi Cấm Uyên!

Hiển nhiên, Giang Từ cũng đoán được điều này, anh đeo vòng bạc vào lại trên cổ tay.

Rầm—!

Sau một tiếng vang lớn, sợi dây hợp kim cực mỏng bắn ra từ vòng bạc, cuối cùng đóng đinh vào vách đá trên chân trái của Cấm Uyên.

Hoắc Nhàn Phong nhíu mày,

"Anh muốn làm gì?"

"Đi kiểm tra khoang điều khiển xem có manh mối gì không."

Nói xong anh ấn nút, cả người đột nhiên hóa thành một mũi tên nhọn lao thẳng lên trên.

Nhưng bước chân vừa mới nhấc, đã ngay lập tức cảm giác một bên chân nặng nề.

Giang Từ cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Alpha quen thuộc kia đang treo trên bắp chân mình.

"Hoắc Nhàn Phong!"

"Đây."

"..."

Thôi.

Giang Từ chần chờ mấy giây, cuối cùng không so đo với hắn.

Dù sao tên khốn này lần nào cũng mặt dày như vậy, căn bản không đọ nổi.

Cạch.

Giang Từ một tay bắt lấy mảnh vỡ xương đùi của Cấm Uyên, bởi vì vai trái bị thương, anh hiện tại chỉ có thể dùng tay phải. Hơn nữa chiều dài của sợi dây không đủ, chỉ có thể leo lên từ chỗ đùi Cấm Uyên bằng tay không.

Nhưng vì Hoắc Nhàn Phong quá nặng, một mình Giang Từ rất bò lên đã khó, càng đừng nói kéo theo người khác.

"Buông tay!"

"..."

Hoắc Nhàn Phong ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở vết máu trên vai trái đối phương.

Giây tiếp theo, Giang Từ cảm giác cẳng chân bỗng nhẹ bẫng, nhưng anh còn chưa kịp thở phào, đã bị đối phương níu lấy mắt cá chân kéo xuống.

Soạt—!

Đột nhiên không kịp phòng bị, Giang Từ trật tay, bị kéo xuống.

"Cái..."

Cảm giác không trọng lực đáng sợ chỉ kéo dài mấy giây, Omega xinh đẹp 'bịch' một tiếng ngã sấp trên bả vai dày rộng Hoắc Nhàn Phong.

Cú ngã đột ngột cùng tư thế bị thay đổi khiến cơ thể Giang Từ ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Tư thế của anh hiện tại vô cùng kỳ quái, gần như bị Hoắc Nhàn Phong khiêng trên vai, vậy nên cũng có nghĩa ở độ cao gần trăm mét, sức nặng toàn thân của anh chỉ có thể dựa vào bả vai đối phương chống đỡ.

Cảm giác giao toàn bộ sinh mệnh cùng an toàn của mình cho người khác khiến anh vô cùng bất an.

Đồng tử Giang Từ giãn ra, theo bản năng nắm chặt vạt áo sau lưng thiếu niên, giống như một con mèo sợ độ cao.

"Hoắc Nhàn Phong! Cậu mẹ nó có...." Bệnh hả.

Người sau vỗ nhẹ một cái lên eo Giang Từ, trầm giọng nói,

"Giữ chặt."

Soạt——

Dưới chân thiếu niên bỗng nhiên phát lực, áo quần trong gió đột nhiên dán chặt vào da, rồi lại bất chợt phồng lên, cả người hắn tựa như báo đen linh hoạt, nhanh chóng leo lên trên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com