ZingTruyen.Com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Kêu oang oang rồi bay ra ngoài"

Dù sao cũng mới giao thủ với nhau một tháng trước, Hoắc Nhàn Phong vẫn nhận ra biểu tượng của Quân đoàn số một. Nếu chủ lực của quân đội xuất hiện ở tinh cầu Thiên Đông, vậy chứng tỏ, Chu Cửu Nha cũng tới.

—Tại sao lại đến nơi này?

Hoắc Nhàn Phong cau mày, hắn không cho rằng đối phương đến đây là vì mình, nhưng hiện tại vẫn không nghĩ ra được lý do gì khác. Dù sao, phái nguyên một quân đoàn đến, tình hình căng thẳng như vậy, nếu nói muốn khai chiến với tinh cầu Thiên Đông cũng không thể không có khả năng...

Soạt—

Bất chợt, Hoắc Nhàn Phong cảm thấy góc áo mình bị nắm lấy, khẽ lắc.

"Anh Tiểu Hoắc ơi, chuẩn bị chiến tranh hả anh?"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đôi con ngươi màu mật ong ẩn chứa sợ hãi cùng lo lắng.

Tuy rằng hiện tại Đế Quốc thoạt nhìn rất hòa bình, nhưng trên thực tế, từ sau khi Liên Minh tan rã, Đế Quốc thành lập, tân đế cùng chính sách mới không được mọi người tin phục.
Vậy nên, hai, ba trăm năm nay, chiến tranh lớn nhỏ vẫn liên miên không dứt.

Bởi vì tinh cầu Thiên Đông cùng các thế lực khác đều có gút mắc lợi ích, cho nên miễn cưỡng duy trì được sự ổn định hòa bình bên ngoài, nhưng hòa bình giả tạo ấy lại tựa như mắt bão.

Mặc dù nhìn qua rất an toàn, song chỉ cần hơi vô ý sẽ lập tức bị cuốn vào cơn lốc, bị cắn xé đến không còn một mảnh. Một khi tinh cầu Thiên Đông bị vướng vào chiến tranh thì kẻ phải gánh chịu hậu quả đầu tiên sẽ là lớp bần dân trên mặt đất.

"Đừng lo, có lẽ sẽ không đâu."

Hoắc Nhàn Phong xoa đầu Đường Trà.

Hắn nhìn bầu trời âm u bên ngoài, mặc dù hạm đội Quân đoàn số một đang chiếm đóng trạm không gian như hổ rình mồi, nhưng đối phương cũng không có ý định tấn công.

Dù sao, sự tồn tại của thành phố ngầm không phải là chuyện một hai trăm năm. Nếu hoàng thất muốn chen chân giành quyền cai quản thì cũng không có khả năng nhất thời nảy lòng tham dùng thủ đoạn quyết liệt như trực tiếp trấn áp bằng vũ lực thế này.

Vậy nên, chắc hẳn không phải thận sự muốn đánh nhau, mà chỉ muốn tạo ra tác dụng uy hiếp hay đe dọa mà thôi.

Chỉ là, tinh cầu Thiên Đông đã xảy ra chuyện gì, sao lại kinh động đến hoàng thất Đế Quốc, thậm chí không tiếc phái một quân đoàn đến uy hiếp?

Không không không, không nhất định là tinh cầu Thiên Đông, có lẽ là nơi khác...

Ví như—

Địa Cầu.

Như thể nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt Hoắc Nhàn Phong trở nên ngưng trọng: "Em cứ ở đây, anh muốn ra ngoài một chuyến."

"À, dạ..."

Cô gái nhỏ lẳng lặng nhìn bóng lưng thiếu niên nhanh chóng biến mất, cuối cùng vẫn không kìm được lắc đầu, lẩm bẩm:

"Vừa rồi còn nói không đi cùng, chậc, quả nhiên mẹ nói đúng, lời Alpha nói đều không nên tin..."

·

Bên kia, Giang Từ triển khai Tiểu X thành nửa hình thái, nhanh chóng bay qua khu vực núi rác, dừng bên vùng sa mạc hoang vu không người ở.

Tinh cầu Thiên Đông mặc dù chồng chất rác rưởi nhưng cũng có phần đất hoang bỏ trống, bởi vì tình trạng cát sụt lún thường xuyên xảy ra dẫn đến việc rác rưởi sẽ bị cuốn xuống bên dưới, vậy nên nơi này bị cấm đổ rác.

Bên cạnh đó bởi vì không có gì đáng giá có thể kiếm được, xui xẻo còn có thể gặp phải cát lún nên khu vực này không có ai ở.

Căn cứ của Hoắc Nhàn Phong được đặt ở một vị trí rất tốt, vừa vặn khảm ở giữa hai khu vực.

Vùng hoang mạc lộng gió và đầy cát, đập vào mắt là cát vàng mênh mông. Giang Từ tìm một góc khuất trong sa mạc, bố trí đèn tàng hình cùng máy phát tín hiệu, trước tiên là báo bình an cho Lão Xã, sau đó nhanh chóng liên lạc với Hạ Chuẩn.

Tiểu X giờ phút này đảm nhiệm tác dụng quang não, lơ lửng trong không trung, ánh sáng xanh tỏa ra, nhanh chóng đan xen thành một hình người lập thể, nếu không phải chỉ có mỗi cái đầu thì có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy Hạ Chuẩn thật sự đang ở trước mặt.

Tút—

Giang Từ vừa mới gửi tín hiệu, đầu bên kia gần như lập tức nhận, như thể vẫn luôn chờ anh liên lạc. Chẳng qua cuộc gọi vừa được thông, Hạ Chuẩn đã bị tiểu đồng bọn hỏi cho ngây người—

"Hạ Chuẩn, rốt cuộc sao lại thế này?!"

"Sao ông ấy lại đến tinh cầu Thiên Đông?! Anh nói cho ông ta? Có nói mục đích tôi đến đây không?"

"Tại sao toàn bộ quân chủ lực của Quân đoàn số một đều tới, sao lại đột nhiên muốn đánh tinh cầu Thiên Đông?"

"..."

Nhưng dù sao bác sĩ Hạ cũng đã quen, vậy nên chỉ nhún vai:

"Anh còn muốn hỏi cưng đó thiếu tướng đại nhân, không phải cưng nói khoảng thời gian này quân đoàn trưởng đều sẽ trấn ở Địa Cầu sao? Còn nói, cho dù không trấn ở Địa Cầu, quay lại tinh cầu Thủ Đô cũng sẽ bị hoàng thất gọi đến tra hỏi, tệ hơn nữa thì cũng có người của Giáo Hội cuốn lấy không thể thoát..."

Thậm chí trước khi rời đi, Giang Từ còn đặc biệt tìm đến Chu Cửu Nha gây sự một trận, từng câu từng chữ đều chọc vào chỗ hiểm, vì thế, như dự đoán hai chú cháu chia tay trong hậm hực.

Bình thường với tình trạng này hai người hơn nửa năm không nói chuyện, không gặp mặt là chuyện thường, huống chi, Giang Từ đã tính trước thời gian, nhiều nhất là ba tuần anh đã có thể quay về.

Nhưng ——

Lý tưởng vĩnh viễn tốt đẹp còn kế hoạch thì luôn không theo kịp biến hóa.

Hạ Chuẩn thở dài, giải thích:

"Cưng chân trước vừa đi, ngày hôm sau, quân đoàn trưởng đại nhân đã bị bệ hạ gọi từ Địa Cầu về, cũng không biết rốt cuộc nói chuyện gì, ông ấy vừa ra khỏi hoàng cung đã lập tức đến thẳng bệnh viện tìm cưng."

Lúc đó Giang Từ đương nhiên đã không còn ở bệnh viện nữa, vì vậy, là bác sĩ chuyên chúc của thiếu tướng đại nhân, Hạ Chuẩn gần như ngay lập tức bị quân đoàn trưởng bắt đến.

Bác sĩ Hạ không dám nghĩ đến khí áp khủng bố trên người Chu Cửu Nha ngày đó, bây giờ nhớ lại dù chỉ một giây đều sẽ cảm cả người ớn lạnh,

"Trong tình huống đó, anh còn có thể làm gì được chứ?"

Vì thế Hạ Chuẩn đành phải nói cái cớ đã chuẩn bị tốt từ trước, tỷ như mình khuyên Giang Từ về nhà xem mắt, nhanh chóng tìm một Alpha mà gả đi, khỏi cần phải chịu đựng kỳ động dục hay thuốc ức chế nữa.

"Anh nói anh không chịu cung cấp thuốc ức chế cho cưng, nên cưng dỗi đi chợ đen của tinh cầu Thiên Đông tìm mua."

Lý do này bảy phần thật, ba phần giả. Nhưng dễ dàng đánh lừa người ta nhất.

Hạ Chuẩn cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Từ, nhỏ giọng nói:

"Hơn nữa, ông ấy đến bắt cưng về cũng không hẳn là chuyện xấu, cùng lắm thì giống như trước kia, cưng về chịu phạt một chút, để ông ấy mắng mấy câu rồi thôi..."

Hạ Chuẩn đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, dù sao Chu Cửu Nha với Giang Từ cũng có chung một phần huyết thống, lại nuôi Giang Từ tám năm, từ năm tuổi nuôi đến mười ba tuổi, sau đó không biết vì nguyên nhân gì không nuôi nữa nhưng quân đoàn trưởng ngoài mặt nhìn máu lạnh lý tính, trên thực tế lại bảo vệ cháu mình hết cỡ.

"Anh nói là... ông ấy bày ra trận thế lớn như vậy,"

Trên mặt Giang Từ hằn rõ vẻ không tin:

" —Chính là vì bắt tôi về?"

"...Đại khái vậy, cũng không đầy đủ lắm."

Hạ Chuẩn lắc đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc,

"Anh nghe nói quân đoàn trưởng trước khi đến bệnh viện đã tập kết toàn bộ Quân đoàn số một. Chắc là mệnh lệnh của bệ hạ, chỉ là vì sao tới tinh cầu Thiên Đông... đó là cơ mật quân sự, anh cũng không biết."

—Vậy là không phải tới vì anh.

Giang Từ ngẩn ra, ngay sau đó rũ mắt,

"Ừm... vậy mới đúng."

Anh lẩm bẩm mấy lần,

"Như vậy mới đúng."

"Í..."

Lúc này, Hạ Chuẩn nhìn chằm chằm Giang Từ mấy giây, đột nhiên hỏi,

"Quần áo trên người cưng là của ai vậy, hình như không vừa lắm, không phải của cưng đúng không?"

"..."
Dù sao cũng bên nhau từ nhỏ đến lớn, Hạ Chuẩn biết rõ Giang Từ rất kén chọn, tên nhóc này chưa bao giờ mặc áo quần của người khác, cho dù là đồ mới. Ngay cả chiếc sườn xám mặc trong hội đấu giá cũng là đồ được chuẩn bị từ trước.

Giang Từ mặt không đổi sắc: "...... Mới mua, loại lớn nhất, tiện cho việc ngụy trang."

"Ồ, vậy sao..."

Nhưng ngay sau đó đầu người của bác sĩ Hạ chợt phóng to lên, như muốn xuyên qua màn hình dán lên khuôn mặt xinh đẹp của Omega.

Cho dù là bạn tốt bên nhau từ nhỏ, song Giang Từ vẫn không thể chịu nổi ánh mắt nóng rực quá mức này, cho dù là hình chiếu thì anh vẫn không kìm được lùi về sau một bức, cau mày nói,

"Anh làm gì vậy?!"

Ánh sáng xanh đan xen, khuôn mặt của Hạ Chuẩn đột nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc,

"Cưng... trạng thái cơ thể dạo gần đây có vẻ rất tốt? Sắc mặt hồng nhuận, tinh thần hình như cũng không tồi."

Đó là y không nói hết—

Ánh mắt sáng ngời mềm mại, làn da hồng hào rực rỡ, ngay cả mỗi một sợi tóc thoạt nhìn cũng như hấp bằng tinh dầu cao cấp, tóm lại, cả người như một đóa hoa hồng mới được tưới tắm, tỏa sáng diễm lệ.

Hạ Chuẩn cẩn thận quan sát anh, kinh ngạc tấm tắc:

"Lạ thật, lạ thật, anh cứ tưởng sẽ nhìn thấy dáng vẻ suy yếu nhưng vẫn cậy mạnh của cưng chứ, không ngờ cũng không tệ lắm?"

Phải biết rằng, Giang Từ từ sau khi trưởng thành, việc tiêm thuốc ức chế đã thành chuyện thường ngày ở huyện, mỗi lần tiêm vào lại như bị bệnh nặng một hồi, cả người suy yếu tái nhợt, tựa như một đóa hồng thiếu nước, mặc dù diễm lệ song tinh thần lại suy sụp uể oải.

Chỉ là làm một Omega cấp S, khả năng khôi phục sức lực rất mạnh, cho nên nằm trong khoang chữa trị một hai tuần là sinh long hoạt hổ lại. Nhưng đó là dưới điều kiện thiết bị chữa bệnh đầy đủ, chứ không phải là tinh cầu Thiên Đông âm u cằn cỗi này.

Điều này khiến cho bác sĩ Hạ cảm thấy khó hiểu, y không kìm được lẩm bẩm suy đoán:

"Chẳng lẽ dị biến kia...có tác dụng như dịch chữa trị?"

Giang Từ - chỉ đơn giản tối qua mới được Alpha trấn an: "..."

Thiếu tướng đại nhân quay mặt đi, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, giọng điệu thậm chí có mấy phần tức giận: "Anh nhìn lầm rồi, tôi trước kia cũng vậy!"

"Hả...Ò, được là mắt anh mù."

Bác sĩ Hạ không biết mình lại dẫm phải sợi dây thần kinh nào của tên nhóc này, nhưng không nói thì thôi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Nhắc đến chuyện quan trọng, sắc mặt Hạ CHuẩn trở nên nghiêm túc, hạ giọng, hỏi:

"Vậy không nói đến cái này, cưng... thuận lợi lấy được đồ chưa?"

Thuận lợi...?

Nói thuận thì không hẳn thuận, mà nói khó thì cũng không phải cấp bậc địa ngục gì.

"..."

Chỉ là nhắc đến chuyện này, Giang Từ lại cảm thấy có chút khó nói thành lời. Nhưng tóm lại, kết quả cũng khá tốt—

"Đã tới tay."

Giang Từ đã để Tiểu X cẩn thận kiểm tra, đúng là hoa chỉ mân, mặc dù không phải cây hoàn chỉnh, nhưng cũng may là một hạt giống.

Bởi vậy không uổng phí hy sinh to lớn của anh, chủ động mặc... loại áo quần kia, tiêm thuốc mê liều lượng lớn trà trộn vào trong trộm đồ. Kế hoạch này mặc dù nguy hiểm nhưng có thể lấy được đồ trong thời gian ngắn nhất.

Chuyện duy nhất Giang Từ không ngờ tới là, anh sẽ gặp phải hai Alpha kỳ lạ.

Mặc dù đã xác định Alpha anh nhìn thấy trong phòng an toàn kia không phải là Hoắc Nhàn Phong, nhưng không biết vì sao, hai người đó lại luôn mang đến cho anh cảm giác như đã từng quen biết...

"A Từ... A Từ?"

"... Hả?"

Giang Từ bỗng nhiên hoàn hồn, thấy khuôn mặt Hạ Chuẩn trên màn hình lộ ra vẻ mặt cổ quái:

"Cưng thất thần gì đó? Đồ đâu?"

"... Ở đây."

Giang Từ lấy cái hộp nhỏ mà mình mạo hiểm bị trọng thương trộm được, sau đó mở ra, bên trong là một hạt nhỏ lớn bằng viên trân châu, màu hồng nhạt.

—Đây là hạt giống hoa chỉ mân.

"Nó hơi khác với chúng ta dự đoán... Bên trong chỉ là một hạt giống."

Lúc Giang Từ mở hộp ra không hề biết, cách đó không xa, có một bóng người quen thuộc đang trốn phía sau anh.

Hoắc Nhàn Phong vốn định đến thành phố ngầm một chuyến, chỉ là nửa đường lại ngửi được mùi hương quen thuộc.

Đại khái là bởi vì tiến hành đánh dấu tạm thời nên mùi hương của Omega kia đã nằm trong hệ thống khứu giác của hắn, giống như hóa thành hải đăng trong đêm.

Vậy nên Hoắc Nhàn Phong không cần phải tìm kiếm, thậm chí chẳng cần phải chú ý gì cũng có thể phát hiện ra đối phương. Sau đó không hiểu sao đã đứng ở đây.

"..."

Thiếu niên khẽ thở dài.

—Đây thật ra cũng không hẳn là chuyện tốt.

Bởi vì điều này có nghĩa mùi hương kỳ lạ không rõ lai lịch kia có ảnh hưởng rất lớn với hắn. Nhưng cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất, hắn có cơ hội làm rõ nguyên do tại sao trên người Omega kia có mùi hương đó.

Lúc này đây, Giang Từ không phát hiện động tĩnh kỳ lạ phía sau, anh bố trí đèn tàng hình bốn phía, nó có nguyên lý như tạo ra ảnh ảo, khúc xạ hình ảnh xung quanh, thông qua việc đánh lừa thị giác giúp anh ẩn giấu vị trí của mình một cách an toàn nhất, đồng thời cũng sẽ khiến người khác vô thức đi đường vòng.

Nhưng kiểu đánh lừa thị giác này chỉ có tác dụng với cấu trúc nhãn cầu nhân loại, song giờ phút này, ở góc nhìn của Hoắc Nhàn Phong chính là, Omega ngốc nghếch trốn trong một góc, nghiêm túc liên lạc với ai đó.

Hoắc Nhàn Phong: "..."

Mặc dù âm thanh đã bị tắt nhưng khẩu hình vẫn có thể nhìn được rõ ràng.

Vậy nên âm thanh tắt hay không, căn bản không có tác dụng!

Thiếu niên vô lực đỡ trán.

Hắn vốn còn tưởng anh chàng này chạy ra ngoài là có chuyện quan trọng gì. Kết quả...

—Hóa ra Omega xinh đẹp này cũng ngốc như mèo Ragdoll.

Ở bên kia, Giang Từ còn không biết mình đã bị dán nhãn mèo Ragdoll ngu ngốc, anh vẫn đang trao đổi tin tức với Hạ Chuẩn.

"À đúng rồi, A Từ, dạo gần đây cưng có thấy cơ thể có biến hóa gì không?"

Lúc này, bác sĩ Hạ đột nhiên nghiêm mặt hỏi:

"Có phản ứng hay hành vi bất thường nào không?"

Hành vi bất thường?

Giang Từ vì câu hỏi này mà lặng im mất mấy giây,

"..."

Nếu hành vi không bình thường này là ý chỉ—

Bị pheromone của Alpha kích thích đến động dục, sau đó uy hiếp một Alpha xa lạ khác đánh dấu mình, rồi cực kỳ mất mặt cầu xin người ta trấn an, cuối cùng ngủ một giấc trên giường người ta....

"Không..."

Vốn anh định phản bác theo bản năng là không có, nhưng mới nói được một chữ, Giang Từ lại lựa chọn nuốt xuống.

—Cậu chủ nhỏ nhà họ Giang thật ra không giỏi nói dối lắm.

"Nếu tôi nói,"

Giang Từ nhắm mắt, sau một lúc im lặng, cuối cùng vẫn mở miệng,

"Tôi tìm một Alpha... đánh dấu tạm thời..."

Giang Từ thậm chí còn chưa nói hết câu thì Hạ Chuẩn ở đầu dây bên kia đã hét lên đầy khiếp sợ,

"Cái gì?!!! Cưng thế mà&*%¥......"

"..."

Cũng may Giang Từ đã nhanh tay tắt tiếng, nếu không anh chắc cú tai mình sẽ bị điếc tạm thời do âm thanh quá cao tác động đến.

Nhưng vẻ mặt khoa trương của đối phương, cùng kiều nói năng lộn xộn khoa tay múa chân vẫn khiến huyệt thái dương thiếu tướng đại nhân nảy thình thịch—

"Được rồi!"

Giang Từ lạnh lùng liếc một cái, sương lạnh tụ lại trong đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp.

"Câm miệng cho ông!"

"..."

Giây tiếp theo, thế giới yên lặng.

Hạ Chuẩn làm động tác kéo khóa miệng.

Y quá hiểu Giang Từ, cậu chủ nhỏ này gia giáo rất tốt, chỉ khi tâm trạng vô cùng tệ mới thốt lên danh xưng có hơi thô tục là 'ông đây' như vậy.

Một lát sau, chờ đến khi ý lạnh trên khuôn mặt xinh đẹp kia của thiếu tướng đại nhân tan đi một chút, Hạ Chuẩn mới cẩn thận mở miệng:

"Cưng... cưỡng ép một Alpha nhu nhược, đáng thương đánh dấu mình?"

Tắt tiếng nhưng vẫn có thể nhìn hiểu khẩu hình - Giang Từ: "..."

Đứng ở nơi xa nhưng vẫn có thể nhìn hiểu khẩu hình - Hoắc Nhàn Phong: "...?"

Chỉ là không đợi thiếu tướng đại nhân nói gì, đối phương đã ngay lập tức điên cuồng xua tay:

"À không không không, nói sai rồi nói sai rồi, là Alpha nào xui xẻo, không có mắt bị cưng bắt được?"

Giang - Bắt được Alpha không có mắt -Từ: "..."

Hoắc - Alpha xui xẻo không có mắt - Nhàn Phong: "..."

Cách đó không xa, thiếu niên tóc đen ngẫm nghĩ, cảm thấy người kia nói cũng không sai.

Còn Giang Từ, thật ra nếu không phải cách nhau mấy chục tỷ năm ánh sáng, anh thật sự rất muốn nhấn đầu đối phương xuống đất. Cũng may, sau một lúc nói nhăng nói cuội, đầu óc bác sĩ Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút:

"Khụ, xin lỗi xin lỗi, cái kia... anh chỉ hơi sốc chút thôi."

Thật ra thì không phải chỉ một chút.

Dù sao vị thiếu tướng xinh đẹp, mạnh mẽ này, mặc dù trên hồ sơ viết rành rành giới tính là Omega, nhưng từ nhỏ đến lớn, chiến tích Giang Từ đánh Alpha vào viện có thể chép được một cuốn sổ dày.

Thậm chí, anh thà tiêm mười liều thuốc ức chế cũng không bằng lòng tiếp xúc tứ chi hay tiến hành đánh dấu tạm thời mô phỏng với Alpha.

Giang Từ như thể trời sinh chán ghét cả tâm sinh lý với sinh vật tên gọi Alpha này, cho nên, Hạ Chuẩn mới sốc như vậy. Dù rằng Giang Từ thật sự là một Omega đẹp đến mức nhân thần công phẫn, nhưng Hạ Chuẩn vẫn không thể tưởng tượng nổi cảnh anh bị một Alpha đè dưới thân đánh dấu.

Nhiều lắm chỉ có thể nghĩ ra là...

"Cho nên, lần đánh dấu tạm thời này,"

Hạ Chuẩn cẩn thận quan sát vẻ mặt của tiểu đồng bọn, ngập ngừng hơi nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi,

"Không phải cưng lấy súng, chĩa vào đầu tên Alpha xui xẻo kia chứ..."

—Ấy thế mà-trúng-phóc!!!

Giang Từ-cầm súng: "..."

Alpha xui xẻo: "..."

Nếu không phải Hoắc Nhàn Phong chắc chắn đêm đó ngoại trừ xác của mấy tên Alpha trên mặt đất, không còn người nào khác ở đó, thì hắn sẽ vô cùng hoài nghi có phải lúc ấy đối phương tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình hay không.

Thiếu niên khẽ nheo mắt.

Người bạn của Omega này.... khá thú vị.

Mặc dù thoạt nhìn như đang nói lung tung nhưng dù là sức quan sát, hay suy luận logic đều vô cùng xuất sắc.

"—— Được rồi!"

Thiếu tướng tóc bạc lúc này đã không chịu nổi nữa, khuôn mặt xinh đẹp kia quả thật như kết một tầng băng.

"Chỉ cần nói tôi biết có ảnh hưởng gì không là được!"

"Cái này..."

Bác sĩ Hạ có chút ngập ngừng,

"Không có số liệu kiểm tra rõ ràng thì anh không thể kết luận được, nhưng đánh dấu tạm thời có lẽ chỉ có tác dụng trấn an, song vẫn không thể tiêu trừ..."

Vẫn không thể tiêu trừ?

Tiêu trừ cái gì?

Hoắc Nhàn Phong cau mày, trực giác hắn nói đây là tin tức mấu chốt, chỉ là người bên trong hình chiếu lại không nói mấy chữ cuối kia.

Vì thế, hắn lại gạch một dấu ngang sau tên của người này.

—Khá cẩn trọng.

"..."

Giang Từ hiểu ý y, nói cách khác, chứng mang thai giả vẫn tồn tại, không biến mất, thậm chí mấy tháng sau anh sẽ giống như Omega mang thai thật, xuất hiện những phản ứng khi mang thai.

Thiếu tướng đại nhân nhắm mắt, cố gắng làm dịu cơn giận trong lòng, hoa chỉ mân là thực vật cấm của Đế Quốc, thậm chí có thể xem là loài hoa ác quỷ đã hủy diệt Địa Cầu.

Hiện giờ có một hạt giống đã tốt lắm rồi.

Chỉ là ——

"Nếu chỉ dựa vào cái này, có thể lấy được thứ anh muốn sao?"

Nói thật sự nhẫn nại của thiếu tướng đại nhân đã cận kề cực hạn, anh thật sự không muốn lại bị hiểu lầm thành góa phụ đang mang thai. Còn là một góa phụ mang thai cưỡng ép người khác đánh dấu mình!!!

Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Hạ Chuẩn, dù sao đối phương đã nhắc nhở Giang Từ trước khi tiêm thuốc ức chế kiểu mới tốt nhất là nên nghỉ ngơi trên giường, chỉ là Giang Từ không nghe lời dặn của bác sĩ...

Cho nên hậu quả này, anh phải gánh chịu.

"Chỉ có hạt giống thì..."

Hạ Chuẩn trầm ngâm một lúc, ngập ngừng nói,

"Chỉ có thể trước tiên trồng đã, sau đó mới có thể lấy ra... nghiên cứu..."

Lúc này, Giang Từ không cần tắt tiếng thì giọng nói của bác sĩ Hạ cũng nhỏ đến gần như không nghe được.

"Nói vậy... từ khi hạt giống được trồng, đến khi ra hoa phỏng chừng phải mất ba năm."

Giang Từ: "..."

Ba năm...

Đừng nói là thuốc giải, dù chỉ chờ được đến khi ra hoa. anh đã có thể trải nghiệm cảm giác mang thai ba lần, sinh ba đứa!!!

Giang Từ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình giờ khắc này đã bị căng hết cỡ, nói không chừng giây tiếp theo 'pựt' một tiếng, đứt đôi.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

"Ngoại trừ cái này, còn có..." Biện pháp nào khác không?

Soạt—

Giang Từ chợt quay phắt lại, không chút do dự, dao găm lóe lên ánh sáng sắc lạnh lao thẳng về phía yết hầu đối phương. Thiếu niên tựa hồ đã đoán trước được, vừa vặn nghiêng người, bắt lấy cổ tay trái cầm dao găm của Omega, sau đó xoay người một cái đè đối phương xuống dưới thân.

"Đừng nhúc nhích!"

Giọng nói quen thuốc khiến Giang Từ ngẩn ra, cơ thể vô thức nghe theo lời đối phương. Chỉ là anh còn chưa thấy rõ mặt đối phương đã bị thiếu niên ôm vào trong ngực, cả hai lăn xuống cồn cát.

Khoảnh khắc xoay người, Giang Từ thấy chân trời phía xa vốn là một khoảng không trống rỗng, không biết từ khi nào đã xuất hiện những dòng điện như bông tuyết.

Tiếp đó, phi thuyền màu đen khổng lồ giải trừ chế độ tàng hình, quanh thân là những nòng pháo đen ngòm xoay tròn vươn ra.

Con ngươi màu đỏ của thiếu tướng Omega chợt giãn ra đến mức tận cùng—

"Đó là..."

Giây tiếp theo, cơ thể hai người bị vùi sâu vào trong cát.

"Cái ụ—!

Vòng bạc hình tròn còn đang chiếu đầu của bác sĩ Hạ, khuôn mặt dại ra trong không trung, Hạ Chuẩn chứng kiến cả quá trình lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhất đời này.

—Vậy mà thật sự có người có thể đè Giang Từ xuống dưới thân!!!

Còn lăn?!!

Í khoan... người đâu rồi?!

Nhưng Hạ Chuẩn còn chưa kịp nói cái gì đã nghe thấy tiếng gầm rú rất lớn—

Oành!!!

Giây tiếp theo, hàng ngàn tầng điện từ đổ ập xuống—

Chỉ thấy luồng điện nguy nga tráng lệ như sóng thần ào ạt xô đến, nhấn chìm tất cả cát đá trên hoang mạc vào sắc tím đen dữ tợn.

Nhưng thực tế, cảnh tượng ấy thoạt nhìn vô cùng đáng sợ kỳ quái. Thậm chí nếu có ai chứng kiến, có lẽ sẽ bị dọa ngất đi.

Giữa lúc ấy...

Khoảnh khắc vô số dòng điện đánh úp tới, có một đầu người đang 'khiếp sợ' lơ lửng trên không trung, kêu oang oang bay ra ngoài—

Bụp!

Rồi chui vào trong cát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com