ZingTruyen.Info

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Khăng khăng một mực"

Tiếng cười trêu chọc của thiếu niên gần như là dán bên tai Giang Từ. Hơi thở ấm áp thổi quét qua vành tai.

Giờ khắc này tuyến thể được âu yếm, đại não của Giang Từ gần như ngừng hoạt động, thậm chí dáng vẻ lạnh lùng từ trước đến giờ cũng bắt đầu hòa tan, không khỏi lộ ra vẻ mặt sững sờ có chút ngốc nghếch và vui vẻ

Vậy nên mãi đến khi Hoắc Nhàn Phong cười được mười mấy giây, Giang Từ mới kịp phản ứng, hắn đang cười mình.

Đại não cuối cùng cùng cũng khởi động lại kịp thời, anh chợt hiểu ra—

Tên khốn này căn bản là cố ý!!!

Cố ý để anh ngủ trên chiếc giường kia, cố ý cho anh mặc áo quần của mình, cố ý điên cuồng trêu chọc anh, khiến bản năng sinh lý của Omega bị kích thích đến mức không chịu đựng nổi, cuối cùng chỉ có thể chạy đi tìm Alpha an ủi.

Có lẽ đây là thật sự, cũng có lẽ chỉ là suy đoán của Giang Từ, nhưng giờ khắc này, Omega xinh đẹp quả thực thẹn quá thành giận, hung hăng lao tới cắn một cái lên xương quai xanh của Hoắc Nhàn Phong.

Khoảng cách như vậy gần, thiếu niên có thể ngửi rõ ràng hương hoa ngào ngạt trên người Giang Từ, thật giống như rơi vào một biển hoa hồng.

Đáy mắt Hoắc Nhàn Phong hiếm khi toát lên vẻ say mê. Nó khác hoàn toàn với hương pheromone, mặc dù đều khiến người ta nảy sinh mê luyến yêu thích nhưng sẽ không khiến con người mất đi lý trí chỉ còn bản năng sinh sản.

Omega suy yếu không còn bao nhiêu sức lực, vũ khí lợi hại nhất của anh hiện tại chỉ còn hàm răng, vậy nên anh dùng hết sức mình sót lại, cắn rách da tên khốn xấu xa đáng giận này.

"Ưm..."

Cùng lúc đó, Hoắc Nhàn Phong rên lên một tiếng vì đau.

Rõ ràng đều là thanh âm ngắn ngủi phát ra bất chợt, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau, tiếng than của thiếu niên ngập tràn âm sắc đặc trưng của Alpha giống đực, trầm thấp từ tính, như thể chấn động phát ra từ trong lồng ngực, chui vào màng nhĩ Giang Từ, tạo nên dòng điện nhỏ bé nhưng dày đặc.

Nhưng cơn đau bất ngờ không khiến Hoắc Nhàn Phong cảm thấy uy hiếp, hay sinh ra cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ. Ngược lại, kích thích bén nhọn lạ lẫm này mang đến cho hắn cảm giác khoan khoái kỳ lạ.

Trong bóng đêm, hô hấp vốn vững vàng của thiếu niên trở nên dồn dập nóng rực. Đồng tử hắn đột nhiên giãn ra tựa như dã thú đang hưng phấn.

Lúc này, Omega bị xem như con mồi vẫn không hay biết gì, răng nanh đâm thủng làn da thiếu niên, đầu lưỡi nhanh chóng nếm được vị tanh ngọt của máu.

So với việc khuyết tán qua da thì nồng độ pheromone trong máu cao hơn rất nhiều.

Nếu xếp hạng nồng độ pheromone mà nói, chất lỏng khiến Omega mang thai có nồng độ pheromone cao nhất, tiếp đến là pheromone được rót trực tiếp qua răng nanh, cuối cùng là máu.

Bởi vậy, vốn dĩ là phẫn nộ gặm cắn, cuối cùng lại biến thành chậm rãi mút vào.

Nhưng hàm răng sắc nhọn của Omega vẫn khảm sâu trong da, nếu lúc này cố gắng kéo ra thì chắc chắn Hoắc Nhàn Phong sẽ bị anh chàng này cắn rách một miếng thịt.

Thế nhưng, cho dù là cắn rách thật cũng không sao.

Thiếu niên vươn một bàn tay, năm ngón tay chậm rãi luồn vào trong mái tóc bạch kim mềm lạnh của Omega, thật giống như chạm vào tơ lụa thượng hạng, sau đó, thong thả đi vào chỗ sâu nhất.

Lòng bàn tay hơi nóng lên của Hoắc Nhàn Phong dán lên da đầu mẫn cảm non mềm của đối phương, chậm rãi sờ soạng. Tay hắn rất to, nhanh chóng mài nghiền từng tấc da ẩn dưới mỗi sợi tóc.

Giờ khắc này, Giang Từ chỉ cảm thấy vô số dây thần kinh trên da đầu đều đang run rẩy, thật giống như có vô số dòng điện đang bò khắp toàn thân.

Sô pha rất thấp, chân anh lúc này còn đang quấn trong chăn quỳ trên đất, mà nửa người trên lại nằm ghé trong lồng ngực thiếu niên.

"Ưm..."

Đồng tử màu đỏ giãn ra rồi lại co lại, năng lực tự hỏi của Giang Từ hoàn toàn bị đánh mất, cuối cùng không thể không nhả miệng, ngón tay túm chặt vạt áo sơ mi trước ngực Hoắc Nhàn Phong, thở dốc từng cơn như cá mắc cạn.

Tiếp đó, bàn tay to lớn kia trượt khỏi mái tóc, nắm lấy cằm anh.

Giang Từ bị bắt ngẩng đầu lên, trong bóng đêm tối tăm, chiếc vòng bạc trên cổ tay trở thành nguồn sáng duy nhất, chiếu rọi dáng vẻ anh lúc này. Thiếu tướng đại nhân còn đang sốt nhẹ, đầu óc trở nên mơ hồ, gò má vốn tái nhợt giờ phút này trở nên ửng hồng, vòng eo mềm nhũn gần như hóa thành nước, căn bản không thể thẳng lưng nổi.

Trong ánh sáng mông lung lạnh lẽo, Giang Từ bắt gặp một đôi mắt phượng hẹp dài.

"Anh tên gì?"

Lúc này, giọng nói Alpha trầm thấp dụ dỗ.

Omega sau khi bị đánh dấu sẽ vô cùng tin tưởng Alpha đã đánh dấu mình, huống chi đây cũng không phải là vấn đề nhạy cảm hay tin tức quân sự cơ mật gì, bởi vậy, dưới tình huống gần như không còn tỉnh táo, Giang Từ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của thiếu niên.

"A... A Từ..."

Không phải Giang Từ, là A Từ.

Câu trả lời của anh, là nhũ danh thân mật.

Giờ khắc này, Hoắc Nhàn Phong dùng thực tiễn để chứng minh câu danh ngôn trong chương 5 sách sinh lý học Đế Quốc—

Bước đầu tiên xâm chiếm Omega của Alpha là, tiến hành tạo dựng và thỏa mãn nhu cầu sinh lý.

A Từ?

Là 'Từ' nào?

Hoắc Nhàn Phong rũ mắt, ánh mắt ấm nóng lưu luyến trên làn da trắng nõn trơn bóng như sứ của Omega.

—Hẳn là đồ sứ.

Hắn buông cằm Giang Từ ra, lực chống đỡ biến mất, người sau gần như ngay lập tức áp lên ngực thiếu niên. Cơ ngực dẻo dai khiến cho Giang Từ cảm thấy an tâm thoải mái, anh thậm chí còn vô thức cọ một cái.

Lúc này, Omega phải chịu đựng bồn chồn, bất an, khó chịu suốt mấy tiếng đồng hồ dần thả lỏng dưới sự trấn an dịu dàng, ngay cả nhiệt độ cơ thể hơi cao cũng dần trở lại bình thường.

Giang Từ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mệt mỏi. Anh úp mặt vào lồng ngực Hoắc Nhàn Phong vị trí gần trái tim nhất, hàng lông mi dày rậm chậm rãi khép lại, giống như hai con bướm bạc đang say giấc nồng.

Hoắc Nhàn Phong một tay ôm eo anh, tránh bị trượt xuống, tay kia dịu dàng chải mái tóc bạch kim xinh đẹp, như thể thuận miệng, hỏi,

"Anh đến đây làm gì?"

"..."

Ngực vang lên tiếng hừ nhẹ ngái ngủ không rõ của Omega, hình như đã thiếp đi.

—Đáp án Hoắc Nhàn Phong muốn không có.

Vốn còn một vấn đề nữa nhưng Hoắc Nhàn Phong nhấp môi, không hỏi thêm, chỉ thong thả vỗ nhẹ sau lưng anh, cho đến khi hô hấp đối phương dần trở nên ổn định. Sau đó hắn nhẹ nhàng kéo chăn lên, bọc người lại, bế về giường.

Bởi vì sinh hoạt trong môi trường tập trung nhiều Alpha quá lâu, hơn nữa vẻ ngoài quá mức thu hút nên Giang Từ đã quen với việc duy trì dáng vẻ lạnh lùng, bởi vì như vậy sẽ giúp anh thoát khỏi cái mác Omega yếu ớt kiều quý. Đi đến đâu cũng được người ta cung kính một tiếng thiếu tướng đại nhân.

Ngay cả Lâm Tấn luôn tự mãn với thân phận Alpha của mình, dù biết anh là Omega cũng phải kính sợ anh.

Nhưng khi ngủ, hết thảy đều bị đánh trở về nguyên hình.

Khuôn mặt xinh đẹp chìm trong chiếc gối mềm như mây, sườn mặt bị đè ép ra một chút thịt, môi hơi hé, bờ môi đầy đặn vì lúc nãy cắn người mà ánh lên vệt nước ẩm ướt.

Nhìn qua...rất thích hợp để hôn.

Nhưng Hoắc Nhàn Phong chỉ yên lặng nhìn chăm chú mấy giây rồi quay người đi ra ngoài.

Chuyện ở thành phố ngầm vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn còn một số chuyện cần phải xác nhận.

·

Đây là giấc ngủ bình yên, thoải mái nhất của Giang Từ sau khi trưởng thành đến nay. Anh thậm chí còn phá vỡ thói quen dậy sớm mọi khi, ngủ tới giữa trưa. Tỉnh dậy vào hôm sau, Giang Từ ngẩn người nhìn trần nhà xa lạ suốt một phút, ký ức đêm qua dần tràn về.

Mỗi một chi tiết đều như hình ảnh ánh sáng xanh, phát đi phát lại.

Soạt—

Thiếu tướng đại nhân khiếp sợ ngồi phắt dậy, sống lưng chợt cứng đờ.

Khoan đã, tối qua anh...

Giang Từ còn đang xác nhận tính chân thực của ký ức hôm qua, một giọng nói non nớt quen thuộc đột nhiên vang lên khiến anh lấy lại tinh thần.

" —Anh tỉnh rồi?"

Giang Từ quay đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng cảnh giác, chờ đến khi trước cửa xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

"Xin chào, anh trai xinh đẹp, em tên Đường Trà."

Cô gái nhỏ không chút rụt rè, thoải mái chào hỏi với Giang Từ.

"Em..."

Không ngờ lại gặp lại ở chỗ này, Omega xinh đẹp lộ vẻ mặt ngạc nhiên, anh nhớ Đường Trà, lúc trước cô bé đã để lại ấn tượng rất sâu với anh. Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?

"À, anh Tiểu Hoắc tối qua nhờ em chăm sóc anh."

Đường Trà chớp mắt,

"Tính thời gian, chắc anh ấy cũng sắp về rồi."

"..."

Giang Từ không tiếp lời, nghỉ ngơi một đêm đại não của anh đã khởi động lại, trở lại với tốc độ làm việc bình thường.

Bây giờ anh mới biết Đường Trà với Hoắc Nhàn Phong có quen biết nhau. Vậy cũng có nghĩa ngay khi anh vừa đến tinh cầu Thiên Đông thì đối phương đã biết, hoặc rất có thể ngay lúc ấy đã theo dõi anh...

Hoắc Nhàn Phong xuất hiện ở đó, thật sự chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi sao?

Mục đích giúp đỡ anh ban đầu của hai người này thật sự không mang theo ý gì?

Sự cảnh giác của Giang Từ rất cao, lúc này đã nhanh chóng tưởng tượng ra vô số âm mưu. Khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên lạnh lùng đề phòng mà mắt thường cũng thấy được.

Giang Từ nhìn quanh bốn phía, cau mày,

"...... Những người khác đâu?"

"Đi ra ngoài rồi."

Đường Trà có vẻ lo lắng,

"Nghe nói, thành chủ hạ lệnh giới nghiêm tinh cầu Thiên Đông, nói là muốn bắt người."

Giang Từ nghe vậy, đột nhiên rùng mình,

"Có nói cụ thể muốn bắt ai không?"

Đường Trà lắc đầu,

"Em không rõ lắm, nhưng anh Tiểu Hoắc nói hình như không giống với phong tỏa bắt người, mà giống như tu sửa trạm không gian với pháo đài phòng ngự, còn xuất hiện rất nhiều phi thuyền mẫu hạm."

"Cái gì?!"

Giang Từ lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu lời Đường Trà nói là thật, có nghĩa nơi này có thể sẽ phát sinh chiến tranh.

300 năm nay, Đế Quốc vốn luôn bó tay với tinh cầu xám này, sao đột nhiên lại phát động chiến tranh?!

"Nhưng mà, anh đẹp thật đó."

Đường Trà rất khó để dời mắt khỏi Omega quá mức xinh đẹp này, ánh mắt ngập tràn si mê.

"Ừm... cảm ơn."

Giang Từ không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô gái nhỏ, anh còn đang nghĩ...

"Khó trách anh Tiểu Hoắc dù biết rõ anh là góa phụ đang mang thai,"

Cô bé lắc đầu thở dài như người lớn,

"Mà vẫn yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, khăng khăng một mực, không tự thoát ra được."

Giang Từ - người một giây trước còn chìm đắm trong âm mưu dương mưu đáng sợ - chợt sửng sốt: "...?"

Khoan đã, mới rồi anh còn đang nghĩ gì nhỉ???

Hoắc Nhàn Phong - người vừa vào đã nghe được câu này: "...?"

??????

Không không không, khoan khoan khoan bé ơi, em đang nói gì đó???

Hắn nói vậy lúc nào chứ???

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info