ZingTruyen.Com

Roi Loan Nhan Dang Pheromone

"Ha?"

Nhưng trên thực tế, suy nghĩ đầu tiên của Hoắc Nhàn Phong khi chứng kiến một màn này là—

Tên Alpha này, chân trắng thật...

Còn không có lông chân!

Trên thế giới này thật sự có Alpha không có lông chân!

Hoắc Nhàn Phong lần đầu tiên nhìn thấy Alpha không có lông chân, ánh mắt không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.

Nếu không phải nhờ Tiểu X nhắc nhở, thiếu tướng Omega đã quen với quân phục sắp quên mất mình đang mặc sườn xám, Giang Từ quay phắt lại, hừ lạnh một tiếng.

Áp suất thấp của đối phương cùng ánh mắt như muốn ăn thịt người ấy khiến Hoắc Nhàn Phong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Khụ, mặc gì là quyền tự do, mặc gì là quyền tự do... Alpha nam thích mặc váy thì sao chứ!"

Hắn giơ một ngón tay cái với Giang Từ,

"Không cần để ý đến ánh mắt của người khác, tôn trọng, chúc phúc!"

Omega nhất thời không biết nên trả lời thế nào: "..."

Trán Giang Từ hằn rõ gân xanh.

Miệng lưỡi cùng giọng điệu quen thuộc này khiến anh nghĩ đến một người. Nếu không phải tuổi tác cùng dáng người không khớp Giang Từ còn tưởng người trước mặt là tên nhóc quấy rối tình dục mình trên Địa Cầu lúc trước.

Dáng người với tuổi tác đương nhiên là không khớp, còn giọng nói, bởi vì Hoắc Nhàn Phong đang đeo mặt nạ bảo hộ có trang bị thiết bị biến âm. Dù sao cũng là tội phạm truy nã, che dấu thân phận là chuyện rất quan trọng.

Lúc này thấy đối phương vẫn im lặng Hoắc Nhàn Phong cảm thấy mình nên nói thêm cái gì đó, hắn liếc nhìn góc váy của đối phương, khoa tay múa chân,

"Nhưng mà tà váy này... xẻ có hơi cao."

Là một thẳng A khoan dung với người khác, nghiêm khắc kiềm chế với bản thân, thiếu niên chân thành uyển chuyển nhắc nhở đối phương,

"Cho dù là nam Alpha thì ở bên ngoài cũng nên bảo vệ bản thân."

Giang Từ: "........."

Xác định, lại thêm một tên khốn thích giở trò lưu manh.

Phía dưới mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp của Omega đã hoàn toàn biến đen, anh kéo chặt áo choàng, nghiến răng nghiến lợi nói,

"Còn xem nữa, tôi móc mắt cậu!"

"......."

Oa, dữ quá!

Nhưng Hoắc Nhàn Phong chợt sửng sốt, hắn 'í' một tiếng, giọng nói này sao nghe quen thế nhỉ?

Ngặt nỗi hiện tại không phải lúc tán gẫu, bởi vì khoảnh khắc thiếu niên phá ổ khóa thành công, tiếng cảnh báo chói tai cũng vang lên.

Xoạt ——

"A Từ! Đến lúc rồi!"

Âm thanh nôn nón của Tiểu X cùng tiếng nhiễu sóng đồng loạt vang lên.

Năm phút theo dõi đã kết thúc, tất cả camera đều đồng loạt sáng lên ánh đèn đỏ lạnh lẽo. Bóng dáng của Giang Từ cùng Hoắc Nhàn Phong xuất hiện trên màn hình lớn của phòng điều khiến chính.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra phát hiện xâm nhập trái phép, khởi động chương trình bảo vệ ở mức cao nhất—"

"Cảnh báo! Cảnh báo! Kẻ xâm nhập nhanh buông vũ khí!!!"

Soạt ——

Giữa những ánh đèn màu đỏ chớp nháy vô số họng súng đen kịp vươn ra từ trần nhà, trên người cả hai tức khắc xuất hiện vô số điểm đỏ. Tiếp đó toàn bộ cảnh vệ có vũ trang vọt về bên này.

"Không được nhúc nhích! Đứng lại!"

Hoắc Nhàn Phong huýt sáo một tiếng.

Rõ ràng không hề thảo luận với nhau trước nhưng nháy mắt này sóng điện não cả hai đã gần như đồng bộ, khoảnh khắc thiếu niên giơ súng lên, Giang Từ trực tiếp giơ chân, đá văng cánh cửa phòng an toàn.

Không thể né tránh, khóe mắt Hoắc Nhàn Phong lại lần nữa chứng kiến động tác mở cửa thô bạo của người anh em Alpha này.

Oa, chân tên này trắng thật!

Rầm—!

Tiếng cánh cửa kim loại dày nặng mở ra, cùng lúc ấy họng súng trên trần nhà cũng được khai hỏa!

Một quả cầu năng lượng màu xanh lam được bắn ra từ cây súng trên tay Hoắc Nhàn Phong, nháy mắt biến thành một tấm lưới điện, chặn đứng những viên đạn đang lao tới với tốc độ cao như mưa.

Lúc này Hoắc Nhàn Phong đã quay đầu đi theo sau Giang Từ, hắn tiện tay bắn một phát nát camera theo dõi. Cửa bị đóng sập lại, mật mã được thay đổi, khóa trái.

"Chết tiệt, bọn họ vào trong rồi!!!"

"Lập tức liên lạc tổng điều khiển, cưỡng chế mở cửa..."

Rõ ràng hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, khoảnh khắc cửa bị đóng lại, tiếng nổ mạnh cùng với tiếng nói chuyện bên ngoài đều biến mất.

Hoắc Nhàn Phong đánh giá căn phòng lộng lẫy này, trước mặt là ba cái giá bằng kính, vô số bảo bối quý hiếm được xếp chỉnh tề trên đó. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện chỗ này chỉ có đá quý và một số thực vật cổ, không phải là nơi cất giữ cơ giáp và vũ khí.

Chậc!

Thiếu niên cau mày,

—Tìm nhầm chỗ rồi.

Thế nhưng đối với Giang Từ mà nói thì rất đúng địa chỉ. Bởi vì nơi này trưng bày rất nhiều thực vật chứng minh hoa chỉ mân có lẽ cũng ở đây, anh nhanh chóng phân loại những thực vật kỳ quái trên giá, tìm kiếm cây hoa diễm lệ tuyệt đẹp trong tư liệu kia.

Bên trong không gian khép kín, Hoắc Nhàn Phong chợt ngửi được hương hoa quen thuộc.

"!"

Đồng tử thiếu niên khẽ giãn, mặc dù chưa thấy mặt nhưng hắn đã ngay lập tức nhận ra.

—Là mùi nước hoa của Beta kia!

Hoắc Nhàn Phong không ngờ lại trùng hợp như vậy, hắn còn tính trước tìm cơ giáp sau lại đi tìm người, kết quả mục đích của đối phương cũng giống như hắn.

Thế nhưng, Beta bây giờ đều mạnh như vậy sao?

Không phải Đường Trà nói Beta mang thai sẽ suy yếu sao?

Đầu thiếu niên mọc đầy dấu chấm hỏi, hắn còn đang miên man suy nghĩ hoàn toàn không biết mình đã cúi đầu vô thức theo sau Giang Từ, cố gắng ngửi mùi hương trên người đối phương.

—Động tác hệt như một con mèo lớn đang hít bạc hà mèo.

Hoắc Nhàn Phong rất khó miêu tả cảm giác sung sướng lại nôn nóng của mình hiện tại.

Mẹ nó, đây rốt cuộc là loại nước hoa gì mà thơm thế chứ?

Soạt.

Giang Từ phía trước phát hiện ra bỗng nhiên dừng bước chân, nhưng người sau không phanh kịp, hắn lại cúi đầu, cằm đụng trúng vào gáy Giang Từ.

Sống lưng thiếu tướng Omega cứng đờ.

Rầm!!!

Giây tiếp theo khủy tay sắc bén trực tiếp đánh về phía ngực Hoắc Nhàn Phong. Cũng may hắn phản ứng nhanh lập tức nghiêng người đỡ phần lớn sức mạnh, nếu không chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị gãy xương.

"Shh—"

Hoắc Nhàn Phong lùi về sau mấy bước, xoa xoa lồng ngực đau nhức, chưa kịp mở miệng nói cái gì, người sau đã cảnh giác chất vấn,

"Cậu muốn làm gì?!"

"......"

Thiếu niên rơi vào trầm tư.

Hắn nghĩ, nếu hiện tại mình hỏi đối phương mùi nước hoa trên người anh là gì thì khả năng bị coi thành biến thái là bao nhiêu.

Thực đáng tiếc, đáp án là trăm phần trăm.

Thấy Hoắc Nhàn Phong không đáp lời, Giang Từ cũng không có ý thúc ép truy hỏi, bởi vì hiện tại anh nhiều nhất chỉ có ba phút, cần phải tìm ra hoa chỉ mân sau đó chạy thoát khỏi đây.

Vì thế cuối cùng Giang Từ chỉ cầm con dao găm trong tay, lạnh lùng uy hiếp,

"Nếu không muốn chết thì cách xa chút..."

"Tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện."

Hoắc Nhàn Phong tiến lên một bước, tới gần đối phương.

Mục đích hắn tìm người này chính là muốn kiếm manh mối, mặc kệ có bị xem là biến thái hay không, cũng đâu phải vợ tương lai của mình, cần gì phải để lại ấn tượng tốt.

Thiếu niên dựa sát gần, lần này thật sự đã vượt qua ranh giới an toàn từ trước tới nay của Giang Từ, nhưng kỳ lạ thay cơ thể anh vốn phát ốm với Alpha lần này lại không phản ứng gì hết.

—Bởi vì đối phương cũng không phát ra pheromone đại diện cho uy hiếp, áp chế, chiếm đoạt.

Nhưng dù vậy Giang Từ vẫn lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách an toàn, cảnh giác hỏi,

"Vấn đề gì?"

Hoắc Nhàn Phong không còn là dáng vẻ cậu bé ngây ngô của một tháng trước, hiện tại thậm chí còn có thể dựa vào ưu thế cao hơn 6cm mà nhìn Giang Từ từ trên xuống.

"Mùi hương trên người anh... là loại nước hoa gì?"

Thiếu niên tiến lên trước một bước, cúi đầu, hơi thở không thể kiểm soát mà trở nên nhanh hơn.

Quả nhiên khi tới gần mùi hương độc đáo này càng nồng, nhưng lại không giống như bám trên da hay vải vóc mà tựa như chậm rãi tràn ra từ tận cùng bên trong xương máu của người này.

"Hay là tiêm thứ gì vào, tại sao lại... thơm như vậy?"

Giang Từ: "........."

Hương...... nước hoa?

Anh chưa bao giờ dùng nước hoa, huống chi ở cái thế giới mỗi người đều có pheromone riêng này, nếu có ai hỏi mùi hương trên người kẻ khác thì 99% là đang hỏi pheromone của đối phương.

Đây là một chủ đề rất riêng tư, chỉ tồn tại như tình thú giữa vợ chồng.

Cho dù đối phương hỏi rất nghiêm túc, thậm chí dường như quá mức tự nhiên, nhưng khi nghe được vấn đề vô lý này, gương mặt xinh đẹp của Omega vẫn dại ra, sau đó lại vô cùng xấu hổ. Ngón tay nắm dao găm phát ra tiếng răng rắc do lực siết quá mạnh!

Phập—!

Hoắc Nhàn Phong lập tức nghiêng người, ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao sượt qua cổ họng hắn, hắn nhìn dao găm trong tay Giang Từ, nhướng mày.

"Hóa ra là cơ giáp?"

Cơ giáp từ cấp A trở lên đều có công nghệ gấp không gian, có thể biến cơ giáp khổng lồ trở thành vật trang sức nhỏ bé thuận tiện mang theo bên mình, nhưng rất ít cơ giáp có thể biến hóa hình thái hai lần, dùng làm vũ khí.

"Người này rất mạnh, A Từ, không cần cứng đối cứng!"

Giọng nói của Tiểu X đột nhiên trở nên căng thẳng.

Nhưng hiện tại đã quá muộn để dừng lại, sau vài chiêu giao thủ chớp nhoáng Giang Từ phát hiện bản thân mình vậy mà rơi vào thế yếu. Khi phản ứng lại cơ thể đã bị ép sát góc tường. Anh trở tay muốn thoát lại bị bắt lấy vặn khóa sau lưng.

Rầm!

Một tay khác của Hoắc Nhàn Phong túm sau gáy Giang Từ, áp cả người đối phương lên tường! Đầu gối hắn đè lên đùi Giang Từ, đảm bảo đối phương không còn chỗ phản kháng.

"Bình tĩnh chút, tôi không có ý muốn hại anh."

Bởi vì xét đến chuyện đối phương là một Beta đang mang thai, Hoắc Nhàn Phong khống chế sức lực của mình rất tốt, vừa không làm đối phương bị thương lại có thể đảm bảo anh chàng Beta dữ như chằn này không lộn xộn tiếp.

Nhưng hắn không hề ý thức được động tác của mình mang đến cảm giác ép buộc nhục nhã, giờ khắc này chỉ cần đầu của hắn cúi xuống thấp một chút nữa thôi là có thể dễ dàng cắn nát phần thịt non mềm mẫn cảm nhất sau cổ đối phương.

Quá gần, Giang Từ chưa từng bị một Alpha nào dựa gần sát như vậy. Tai anh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương phả vào tai.

Giờ phút này sức lực trên người Giang Từ dường như bị rút cạn, hai chân gần như nhũn ra, run rẩy. Một nửa trọng lượng toàn thân dồn lên tường, nửa còn lại dừng trên người Alpha phía sau.

Omega trong thời gian mang thai, làn da cùng giác quan đều sẽ trở nên mẫn cảm như kỳ động dục, càng miễn bàn đến tuyến thể. Làn da sau cổ dán lên lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên Alpha, dưới sự cọ xát mạnh mẽ dường như muốn bốc cháy.

"A......"

Giang Từ gần như vô thức thở dốc run rẩy, kèm theo tiếng nức nở.

Hoắc Nhàn Phong chợt sững sờ, tất cả những lời khách sáo hay ép hỏi chuẩn bị trước đó đều bị tiếng thở dốc này quét sạch.

...... Khoan khoan,

Vừa rồi hắn định hỏi cái gì ấy nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com