ZingTruyen.Com

Rối loạn nhận dạng pheromone

Chương 12: Hội đấu giá

corgi1202

"Thăm dò"

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nhàn Phong xuất hiện ở trước cửa trạm tái chế.

Cốc cốc!

Thiếu niên quen việc khiêng một bao tải đồ đi vào trong, tiện tay ném lên quầy.

"Ông chủ, tính giá đi."

Chiếc khăn quàng màu xám che kín nửa dưới khuôn mặt của thiếu niên, chỉ lộ một đôi mắt đen như mực.

"Lại là cậu?"

Ông chủ Ngụy nhìn thấy Hoắc Nhàn Phong đến lập tức mỉm cười như gian thương thấy dê béo,

"Dạo này cậu tới thường xuyên nhỉ."

Năm ngày trước Hoắc Nhàn Phong mới đến nơi này bán chiếc cơ giáp cấp A lấy được từ trên địa cầu. Chính xác mà nói thì không hẳn là bán, hắn giả vờ như một tên không biết nhìn hàng, coi cơ giáp giá trị mấy chục triệu thành đồng nát sắt vụn, chỉ lấy mấy chục tinh tệ ông chủ đưa.

Trên thực tế ngoại trừ những người có giá trị tinh thần lực nghịch thiên như Hoắc Nhàn Phong thì những kẻ tầm thường rất khó để phá vỡ khóa bảo vệ của cơ giáp, cho nên dù Ngụy Hà ăn được món hời nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bẻ khóa được.

Dù vậy kẻ xưng là địa đầu xà trên mặt đất này tự cho mình đã chiếm được món hời, thái độ với Hoắc Nhàn Phong trở nên cực kỳ tốt, tiết lộ cho hắn rất nhiều tin tức bí mật mới.

Nguy Hà ngậm cái ống đồng thau trong tay hút một hơi, thở ra một làn khói, gã tùy ý lục lọi trong bao tải.

"300 tinh tệ."

Hoắc Nhàn Phong nhướng mày.

—— thật đúng là Đồ Long đao. (Ý là giỏi chặt chém)

Những thứ này đều là linh kiện cốt lõi của cơ giáp và phi thuyền, đều ở tình trạng tốt, giá bèo nhất cũng phải 5000 tinh tệ.

Thiếu niên duỗi tay đè bao tải lại, giả vờ như tay già đời.

"Ông chủ Ngụy, tôi đều có kinh nghiệm rồi, đừng coi tôi như dê béo mà thịt chứ, mấy thứ này ít nhất cũng phải 1000, ông xem, tôi phải cực khổ kiếm trong suốt mấy tháng, ít nhiều cũng cho tôi kiếm chút tiền lấy vợ chứ?"

Xùy, cũng chỉ là một con dê béo không biết nhìn hàng.

Ngụy Hà thầm chế giễu trong lòng, nhưng gã lại thích loại người thế này. Gã xua tay ra vẻ không kiên nhẫn.

"Rồi rồi rồi, tâm trạng ông đây hôm nay tốt, lười cò kè với mày."

Cạch!

Ông chủ lấy đồ rồi ném một túi tinh tệ lên bàn.

"Này, 800."

Hành tinh này thuộc khu tự trị, bởi vậy phần lớn người dân ở đây vẫn quen dùng tiền mặt. Thế nhưng Hoắc Nhàn Phong không vội đếm tiền mà tự nhiên dịch người lại gần,

"Ông chủ, hỏi ông chút chuyện này, dạo gần đây phía dưới..."

Hắn đá mắt ý bảo dưới nền đất,

"Có Beta nào chất lượng tốt chút không? Tốt nhất không phải người ở đây, ngoại lai?"

Không đợi Ngụy Hà hỏi vì sao Hoắc Nhàn Phong liền xoa tay, nở nụ cười ngốc nghếch của kẻ độc thân.

"Ông xem... tôi cũng già đầu rồi, ấy thế mà vẫn chưa có vợ."

Tầng lớp dân nghèo ở tinh cầu Thiên Đông cơ bản không được đi học cho nên những người dưới đáy xã hội này thậm chí còn ngu dốt hơn cả thời Trái Đất còn. Chuyện mua bán người ở đây rất bình thường.

"Ồ, mày cũng kén chọn đấy, người bản địa không thích mà thích bên ngoài."

Trước đó mới chiếm được món lợi lớn giờ lại kiếm được một phần nữa, tâm trạng Ngụy Hà rất tốt. Cái miệng vốn kính như bưng cũng lỏng ra, với cả, chuyện này cũng không phải là bí mật không thể nói gì.

"Mày cũng biết chỗ chúng ta thế nào rồi đó, mấy thập niên qua không thấy có người mới. Thế nhưng cũng lạ, hôm qua mới có một người đi xuống, trên người rất sạch sẽ, ngặt nỗi..."

Ông chủ rít một hơi thuốc, ghé sát lại, nói nhỏ.

"Ông đây ở chỗ này nhiều năm thế rồi mà chưa từng thấy Beta nào như vậy, nghe nói thành phố ngầm đã bị người nọ đánh sụp mất mấy quảng trường, mấy người Lão Xà vất vả lắm mới bắt được cậu ta đấy."

"—Bắt được?"

Ánh mắt Hoắc Nhàn Phong tối sầm lại.

"Đương nhiên,"

Ông chủ Ngụy có chút đắc ý,

"Bọn Lão Xà làm ăn ít nhiều gì cũng sắp đuổi kịp Đế Quốc rồi, người mới lợi hại thì thế nào chứ? Loại người như bọn họ nhiều thủ đoạn, tùy ý tìm một loại thuốc gì đó, ngay cả Alpha cũng thuần hóa được chứ đừng nói là Beta?"

Lúc này, Hoắc Nhàn Phong đẩy túi tinh tệ trên bàn về phía ông chủ, dùng giọng điệu khéo léo nói,

"Ông chủ Ngụy này, tôi là người có tật xấu, thích những người từ bên ngoài đến, sạch sẽ, ông xem có thể giúp tôi nói với ngài Lão Xà kia..."

"Chuyện này, sợ khó mà được."

Ngụy Hà rít thuốc, lắc đầu,

"Đổi người khác thì được, nhưng lần này không giống bình thường, nghe nói Beta kia đẹp như Omega vậy, hơn nữa còn là quả phụ đang mang thai, Lão Xà ham của lạ, hôm qua bắt được đã lập tức đưa đến nhà đấu giá, nói là muốn bán với giá cao."

Nhà đấu giá?

Hoắc Nhàn Phong cau mày "chậc" một tiếng,

Cái này thật đúng là có chút phiền toái.

Mấy tiếng sau—

Thiếu niên xuất hiện ở một góc hẻo lánh của thành phố ngầm.

Soạt–

Áo choàng dày rộng lay động trong gió lạnh, ngọn đèn đêm kỳ lạ dừng trên sườn mặt hắn, hắt lên bóng ma loang lổ, mang đến cảm giác bí ẩn hoang đường mà quái dị.

Nơi này với mặt đất của tinh cầu Thiên Đông là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Khu đô thị của thành phố khổng lồ vùi lấp dưới nền đất phát triển vô cùng thịnh vượng, gần như có thể sánh ngang với thủ đô của Đế Quốc. Vô số ánh đèn chuyển động đan chéo vào nhau, những tòa building tân tiến san sát nối liền, tầng tầng lớp lớp, nhìn xuống dưới xa gần như không thấy điểm cuối.

Giống như....

—Một tổ kiến khổng lồ chặt chẽ.

Đây hẳn là một vế so sánh cực chuẩn, bởi vì thành phố này có sự phân chia giai cấp rất nghiêm ngặt, từ trên xuống dưới, càng là người có quyền thế địa vị thì càng ở dưới sâu.

Còn nhà đấu giá duy nhất, người đứng sau nó là thành chủ đại nhân đã thành lập nên thành phố ngầm của tinh cầu Thiên Đông. Tọa lạc ở vị trí phồn hoa nhất của thành phố.

"Chậc lại phải chọc phiền toái."

Thiếu niên kéo mũ áo choàng xuống thấp, giây tiếp theo đột nhiên nhảy từ trên đỉnh tháp xuống, giống như một con cá chuối nháy mắt lẫn vào trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.

......

Cùng lúc đó, Omega tóc bạc xinh đẹp bừng tỉnh trong chiếc lồng pha lê hoa lệ.

Ong—

Chưa kịp lấy lại tầm nhìn trong đầu Giang Từ đã vang lên tiếng chói tai bén nhọn.

"A......"

Anh thở hổn hển cố nén đau nhức, nhắm mắt lại, cơ thể vô thức cuộn tròn. Giang Từ cảm giác mình như thể bị nhốt trong một cái lồng, đang được người ta đẩy đi.

"Ồ, cậu ta hình như... tỉnh rồi?"

Lồng bị phủ một tấm vải đen, Omega xinh đẹp chỉ có thể nhìn thấy bốn bóng người mơ hồ bên ngoài, nhưng cả người anh hiện tại không chút sức lực, hoa mắt chóng mặt, không thốt nổi một lời, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào buồn nôn.

Không biết là do chỉ tố biến dị gây ra hay là di chứng của thuốc mê để lại.

"Không thể nào, lượng thuốc mê lớn như vậy... người bình thường... phải hôn mê một tháng. Càng đừng nói là Beta... mang thai..."

"Chậc, nhưng mà cậu ta cũng thật đẹp... giám định pheromone cho thấy các chỉ số đều bình thường... không phải Omega..."

"..."

Nghe được đoạn đối thoại đứt quãng bên ngoài, trái tim đang căng thẳng của Giang Từ thoáng buông lỏng. Về lĩnh vực chuyên môn, Hạ Chuẩn vẫn có chút đáng tin.

Ít nhất cho dù là Đường Trà nhạy bén với pheromone hay là thiết bị kiểm tra tân tiến của thành phố ngầm đều cho ra một đáp án: Giang Từ chỉ là một Beta đang mang thai.

Nếu không vì thuốc ức chế thông thường quá liều khiến chỉ tố biến dị thì anh có lẽ còn có thể xóa ba chữ 'đang mang thai' kia.

Giang Từ cố sức sờ cổ tay trái mình, nhưng không có gì trên đó.

—Tiểu X đã biến mất.

Mặc dù là một AI thiểu năng nhưng cũng không ảnh hưởng việc nó đã được cải tạo thành một cơ giáp cấp A, xét riêng thực lực thì nó không thua gì cơ giáp cấp S.

Lúc bị bắt Giang Từ trúng phải thuốc mê liều lượng lớn vậy nên chưa kịp mở cơ giáp đã bị ngất đi.

Omega xinh đẹp mê man, thuốc mê chưa chuyển hóa hết khiến đại não anh ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, ngay cả tiếng nói bên ngoài biến mất khi nào cũng không biết.

"Sau đây.... vật phẩm đấu giá... Beta... xinh đẹp... góa phụ..."

Giang Từ không nghe rõ người bên ngoài đang nói cái gì, nhưng trực giác cho anh biết tình huống hiện tại của mình cực kỳ không ổn. Anh muốn giãy dụa, ít nhất mở mắt ra để đầu óc tỉnh táo hơn.

Nhưng ngay khi Giang Từ cố gắng mở mắt ra,

Soạt—

Tấm màn đen kịt được vén lên, ánh sáng chói mắt từ bốn phương tám hướng ùa tới.

"Ưm..."

Giang Từ phản xạ nhắm mắt lại, cổ họng vô thức thốt lên một tiếng rên rỉ khó chịu.

Xung quanh đều là ánh đèn chói mắt, nhưng khán đài chật kín người lại tối đen như mực. Bọn họ đeo mặt nạ thuần trắng, tùy ý đánh giá người bị nhốt trong lồng, tựa hồ muốn hóa ánh mắt thành thực thể liếm lên mỗi tấc da của người kia.

Beta không thể bị đánh dấu, cho dù làm tới cuối cùng thì trên người cũng chỉ mang theo pheromone của bạn lữ trong một thời gian ngắn, nhưng Beta sau khi mang thai lại thay đổi rất lớn, cơ thể bọn họ sẽ dần tiệm cận với Omega.

Cơ thể sẽ trở nên cực kỳ mềm mại, mùi hương pheromone cũng thay đổi, đồng thời, Beta không thể đánh dấu sẽ mang theo pheromone của bạn đời suốt thời gian dài, gần như giống với Omega đã bị đánh dấu.

Ở cái thời đại khan hiếm Omega này Beta mang thai chính là hàng thay thế tốt nhất. Phương thức đơn giản thô bạo nhất là trước tiên làm Omega mang thai sau đó giết chết bạn đời của người đó, bán cho những kẻ quyền quý có đam mê đặc thù.

Chẳng qua Beta rất khó mang thai, hơn nữa Đế Quốc bảo vệ người mang thai rất chặt, cũng chỉ ở thành phố ngầm tinh cầu Thiên Đông mới xuất hiện tình loại chuyện này.

Thứ càng cấm kỵ càng khiến ác quỷ trong tối mê muội.

"Là Omega sao... Thế nhưng không phải..."

"Cực phẩm...... Tuyệt......"

"Tóc bạc quý hiếm... muốn mua..."

"Mang thai... Beta..."

"......"

Âm thanh thảo luận dưới sân khấu càng lúc càng ồn, hoàn toàn không che dấu sự kích động cùng hưng phấn trong đó.

Pheromone của Giang Từ trước mắt vẫn là Beta nhưng bởi vì cơ thể chuyển hóa thuốc quá nhanh dẫn đến chỉ tố biến dị khiến cơ thể anh bắt đầu bước vào giai đoạn đầu của thời kỳ mang thai.

Nhưng dù là Beta hay là Omega một khi mang thai cảm xúc của bọn họ sẽ trở nên bất an, cho nên cũng vô cùng ỷ lại bạn đời, gần như mỗi khắc đều cần pheromone của bạn đời an ủi.

Nhưng Giang Từ không bị đánh dấu, cho nên giờ phút này không có gì có thể lấp đầy khoảng trống lo lắng to lớn trong anh.

Vô số ánh mắt xa lạ khiến anh khó chịu theo bản năng cuộn mình lại, khao khát muốn trốn đi. Nội tâm bị sự sợ hãi cùng bất an bao phủ, hàng mi ướt đẫm run rẩy.

Mái tóc bạc dài xõa tung hỗn loạn, kết hợp với váy gấm tinh xảo trên thân phát ra ánh sáng chói lọi.

Thiếu tướng Omega thường ngày quen với quân phục không biết hiện tại mình đang mặc một chiếc sườn xám diễm lệ xinh đẹp.

Anh ôm gối đầu, cuộn tròn như một đám mây mềm mại trên chiếc đệm giường to lớn, bởi vì cử động này mà đùi lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

Tựa như món đồ sứ phương Đông quý hiếm được bày trong tủ kính.

—Bị vô số ánh mắt tham lam không chút kiêng nể dòm ngó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com