ZingTruyen.Info

Rằm Tháng Bảy - có thờ có thiêng.

Chuỗi sự việc kì bí

vuhoainam207

Chương 2: Chuỗi sự việc kì bí.

Trời dần về khuya, ngôi làng vốn đã yên tĩnh nay lại càng tĩnh mịch hơn. Cả con đường giờ đây chìm trong yên lặng, không lấy nổi một tiếng côn trùng kêu hay tiếng lá xì xào như mọi ngày. Bóng tối lẩn khuất vào từng ngóc ngách của ngôi làng nhỏ bé, chúng chơi trốn tìm với những làn gió nồm thiu thiu và bóng trăng cận rằm đang bị mây che mất. Nó không có cơ hội để bắt được bóng đêm!.

Mọi người trong gia đình Tươi đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Về phần cái Vân, đang ngủ thì cô cứ chốc chốc lại trở mình vì người cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Cảm tưởng là đang có một luồng khí lạnh đang len lỏi khắp cả căn nhà mặc dù bây giờ chỉ là mùa thu.

Những giấc mơ kì lạ đang thay phiên nhau chiếm "sân diễn" trong đầu Vân, thoạt đầu là cảnh Vân đang đứng trước một thứ gì đấy màu đen, trông có vẻ sần sùi và rộng lớn. Rồi Vân lại mơ thấy mình đang từng bước về nhà trên con đường làng quen thuộc, ngôi nhà hiện ra là cả một không gian mờ ảo và u ám đến lạ thường. Xung quanh ngôi nhà lảng vảng vài bóng đen kì dị, Vân cảm thấy rùng mình và lạnh sống lưng. Bỗng một bàn tay gầy gò lạnh buốt chạm vào vai Vân, cô giật mình quay sang. Bên cạnh cô...là một người đàn ông tầm 70 tuổi, bên mắt trái có một vết sẹo lớn, da dẻ nhăn nheo. Tim vân như lỡ một nhịp khi nhận ra đó là...ông của mình, ông nhìn Vân như muốn thôi thúc Vân làm gì đó, tay chỉ về phía căn nhà mà ú ớ được vài câu không thành. Cũng phải vì ông của Vân trước đây bị câm nên không thể nói gì. Và rồi Vân lại thấy mình đang đứng trước một căn nhà gỗ màu cánh gián trước nhà có trồng rất nhiều cây dâu tằm trĩu quả, ở đây toát lên vẻ huyền bí. Ông nội không còn đứng bên cạnh Vân nửa, ông xuất hiện và biến mất như một cơn gió. khi mọi vật trước mắt bỗng biến mất thêm một lần nữa, những tia sáng loé lên tất cả mọi thứ biến mất. Bóng đen bao phủ lấy xung quanh, Vân cảm tưởng như mình đang rơi tự do xuống một cái hố lớn không đáy, hồn phách như lên mây.

Vân giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như tắm, giấc mơ hồi nãy khiến cô không dám chợp mắt thêm một phút giây nào nữa. Giấc mơ thật đến mức Vân còn nhớ rõ biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt ông. Rốt cuộc ông muốn ám chỉ điều gì trong căn nhà này? Đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên tiếng sột soạt và bước chân bỗng vang lên từ dưới nhà bếp, Vân sợ hãi trùm chiếc chăn mỏng lên đầu, tai vẫn đang lắng nghe xem cái thứ gì đang ở dưới nhà bếp!. Mèo sao? Hay là chuột? Ôi thôi chẳng lẽ nhà có trộm chăng? Nghĩ đến cảnh tên trộm bước lên phòng của Vân rồi đâm cho một nhát thì có đi chầu ông bà không chứ! chân tay cô như rã ra, người run cầm cập…

Trong căn phòng tối, một thứ gì đó đang gặm lấy gặm để những thứ đồ ăn thừa,những thứ rác bẩn thỉu đang nằm ngổn ngang trong thùng rác, một vài chiếc xương gà còn bén máu lần lượt rơi xuống nằm vung vãi ở dưới đất.

[...]
Mặt trời chiếu những tia ban mai xuống những mái nhà ngói đỏ, luồn qua những cành cây trơ trọi lá rồi sà xuống con đường làng ướt đẫm sương thu.

Trên đường, người thì đi chợ, kẻ thì đi buôn làm tan đi bầu không khí ảm đạm tối hôm qua. Ai nấy khi vừa đi qua những thửa ruộng đều chép miệng lắc đầu nhìn mấy con cá chết bên dưới. Thân xác chúng phân hủy ngay trước mắt họ, mùi tanh tưởi bốc lên cả con đường.

Chị Thìn gánh hai thúng bánh ít trần vội đi qua con đường tắt để ra chợ, định bụng sẽ dành chỗ ngồi của bà Tư ếch. Ấy thế mà vừa đi ngang qua cái miếu ông Hoàng, cặp mắt "phượng fake" của chị Thìn đã vô tình nhìn thấy đôi chân người đang lú ra ở trong sân miếu. Đôi chân trắng toát như của người chết khiến tim chị Thìn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chị gánh hai thúng bánh chạy thẳng ra chợ, không thèm ngoái lại nhìn một cái nào. thấy chị Thìn hớt hải chạy đến, vẻ mặt lộ rõ sự sợ sệt. Bà Tư ếch chép miệng:

-Mấy con cá chết thôi mà "mụ" cứ làm như bị ma đuổi không bằng ý.

-Cá...cá gì cơ?

-Thì mấy con cá chết dưới ruộng còn gì.

-Không...không phải đâu…

-Thế thì chuyện gì?

Chị Thìn nuốt nước bọt, cố trấn an mình rồi nói tiếp:

-Ở trong miếu ông Hoàng, tôi thấy có cặp "giò" của người.

-Bà này xạo à, muốn tôi đi xem để giành chỗ bán chứ gì. Xí, tôi không dễ dụ đâu nhé.

-Thật đấy …

-Thôi đi đi để tôi còn bán. -bà Tư hất tay xua xua chị Thìn đi như cách người ta đuổi tà, đuổi uế.

Nói chẳng chịu tin, chị Thìn đành im lặng đi tìm chỗ để ngồi bán. Bây giờ Thà chị im lặng còn hơn nếu chị đi cứu người thì có thể người ta sẽ đổ ngược lại tội cho chị. Và cái suy nghĩ lệch lạc đó đã khiến cho Chị Thìn cả ngày hôm đó đầu óc cứ như ở trên mây, nói gì cũng không nhớ, làm việc thì chẳng đâu vào đâu...

[....]

Hôm nay Quyền có vẻ ăn nhiều hơn ngày thường, bà Nga nhìn anh ta ăn rồi lại quay sang Tươi thở dài. Khi đã ăn xong, Quyền nhảy lên giường nằm ngủ mặc cho cả nhà có làm gì anh ta cũng không thèm để ý.

Đêm đó, trong lúc đang nằm trên giường nghe mấy bài kinh phật, thì đột nhiên chiếc đài bỗng nhiễu sóng. Bà Nga ngồi bật dậy, vỗ vỗ mấy cái vào chiếc đài, miệng làu bàu:

-Quái lạ, hôm nay bị gì thế, ngày qua vẫn còn nghe bình thường mà nhỉ?

Tiếng rè rè vẫn không nguôi, bà Nga đành bất lực tắt đài đi ngủ. Nhưng khi vừa tắt đài thì bên ngoài lại vang lên tiếng đi lại ở ngoài hành lang, lâu lâu lại có tiếng sột soạt kì lạ, chốc chốc lại mất hút. Bà Nga nuốt nước bọt đẩy cánh cửa bước ra ngoài. Bên ngoài vẫn vậy, vẫn là hành lang đối diện với phòng ngủ của vợ chồng Tươi. Bà Nga mò mẫm từng bước trong bóng tối, phía trước mắt bà là ánh sáng đỏ hắt ra từ phòng thờ và cả tiếng sột soạt đâu đó vọng lại. Ở phía trước là thứ gì? Một con vật, hai đứa con, hai đứa cháu của mình hay là… một thứ gì đó không phải là con người?.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info