ZingTruyen.Asia

Quyen2 Edit Mat The Trong Sinh Nu Vuong De Thieu Quy Xuong

Edit by Thanh tỷ

Chương 638: Thành phố B (4)

Chớ nói chi em gái hắn ánh mắt cao, mà ngay cả bọn hắn cũng không muốn em gái gả không tốt.

Người thiếu niên trước mắt diện mạo ưu tú hiếm thấy, nói thật, hắn chưa từng gặp ai có dáng vẻ tốt hơn so với cậu ta, ngay cả Vân Hoán trong truyền thuyết, cũng không biết có đẹp như thiếu niên này không.

Thực lực của thiếu niên lại càng không cần phải nói, cộng thêm quần áo sạch sẽ trên người và hai chiếc xe, vừa nhìn liền biết vốn liếng phong phú.

Giờ phút này Cao Nghi Cẩn hoàn toàn đã coi Tần Nhất như em rể mà đối đãi, ánh mắt quỷ dị đó khiến Tần Nhất thấy phiền.

Cao Nghiên nhìn ra Tần Nhất không kiên nhẫn, lại nghĩ đến thái độ của Tần Nhất đối với cô ta mấy ngày nay, trong lúc nhất thời có chút khổ sở.

"Anh, anh đừng như vậy, cẩn thận dọa sợ Tần Nhất."

Cao Nghi Cẩn không cảm nhận được có cái gì không đúng, chỉ cho rằng em gái nhà mình thẹn thùng.

Tần Nhất đánh giá người thanh niên trước mắt, gen của Cao gia dường như rất tốt, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, nhưng Tần Nhất không hiểu sao không có cảm tình với bọn họ lắm.

Cao Nghi Cẩn này, là em trai cùng cha khác mẹ của Phượng Khuynh Ca.

"Tần Nhất, phía trước là nhà của em, anh có muốn vào nghỉ ngơi một chút không?" Cao Nghiên ánh mắt tha thiết nhìn Tần Nhất, trong lòng vừa chờ mong vừa vui vẻ.

"Không cần, chúng tôi còn phải lên đường." Tần Nhất trực tiếp lạnh lùng từ chối.

Đằng trước là thành phố B, nơi đó có người Khuynh Ca không muốn gặp nhất, sao cô có thể tới đó được. Huống chi, cô đối với hai anh em nhà này một chút cũng không thích, lại càng không cần phải nói tới Cao Phong Quý chưa từng gặp mặt kia.

Sắc mặt Cao Nghiên thoắt trắng, cô ta không nghĩ tới Tần Nhất sẽ trực tiếp từ chối như thế, cái này bảo cô ta phải làm sao bây giờ? Tần Nhất mà rời đi, cô ta cũng không biết có còn cơ hội gặp lại anh hay không.

Cô ta thích anh như vậy, thậm chí, ngay cả con của anh cô ta cũng có thể tiếp nhận.

"Tiểu Nhất Nhất, đi đi, vừa vặn tôi cũng muốn nhìn xem thành phố B có dáng vẻ gì." Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên xuống xe, ngón tay thon dài nghịch nghịch đuôi tóc, vẻ mặt vũ mị.

"Được, nghe cậu."

Tần Nhất không nhìn thấy sự miễn cưỡng trong mắt Phượng Khuynh Ca, cũng biết là cô ấy thật sự không để tâm, liền đồng ý.

Đối với người mình quan tâm, Tần Nhất luôn tràn đầy kiên nhẫn và ôn nhu dùng mãi không hết.

Bởi vì Phượng Khuynh Ca, Tần Nhất đồng ý đi thành phố B.

Cao Nghiên không hề vì vậy mà vui mừng, ngược lại cảm thấy bực tức oán hận. Cô ta hận Phượng Khuynh Ca, cảm thấy cô ấy làm mất hết mặt mũi của cô ta. Cô ta khẩu cầu thế nào, Tần Nhất đều không bằng lòng tới thành phố B, nhưng cô ấy vừa mở miệng, Tần Nhất liền đồng ý.

Cô ta không quên lúc anh trai nhà mình nhìn thấy Phượng Khuynh Ca, vẻ mặt tràn đầy kinh diễm, đúng là đồ hồ ly tinh!

Cao Nghiên từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, vừa về đến nhà liền bổ nhào vào trong ngực bà Cao, òa khóc.

Bà Cao đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt, một thân sườn xám màu lam nhạt, xem ra vốn tích lũy của Cao gia cũng không ít.

Bà Cao thương yêu nhất chính là cô con gái nhỏ này, lúc này thấy Cao Nghiên khóc, trái tim cũng muốn tan nát.

Không dễ dàng an ủi nửa ngày Cao Nghiên mới nguôi khóc, lúc này đại tiểu thư Cao gia Cao Nghi Tĩnh cũng đi tới, lấy giấy lau nước mắt cho Cao Nghiên.

Cao Nghi Tĩnh hai mươi sáu tuổi dịu dàng mềm mại, thoạt nhìn như mới hai mốt hai hai, tư thái nhẹ nhàng thanh lệ, giống một đóa hoa sen yểu điệu.

"Tiểu Nghiên sao vậy, có chuyện từ từ nói, em khóc như thế chị và mẹ rất đau lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói ra, chị và mẹ giúp em giải quyết."

Giọng nói mềm mại của Cao Nghi Tĩnh khiến Cao Nghiên bình tĩnh lại, thực tế, Cao Nghiên và chị gái cùng mẹ khác cha tình cảm rất tốt.

Cao Nghi Tĩnh không phải con cháu Cao gia, cô là theo bà Cao tới, mặc dù vậy, nhưng tình cảm của ba anh em Cao gia rất tốt.


Chương 639: Thành phố B (5)

Hai má Cao Nghiên đỏ lên, trong giọng nói xen lẫn sự thẹn thùng của con gái mới lớn: "Chị, em...em thích một người."

Cao Nghi Tĩnh khẽ sửng sốt, lập tức vui mừng nói: "Thật à, là nhà nào vậy?"

Bà Cao cũng vui mừng theo, ánh mắt của ba đứa trẻ nhà mình đều cao, con gái lớn đã hai mươi sáu tuổi vẫn không coi trọng người nào, khiến bà sầu sắp chết rồi.

"Đúng rồi Nghiên Nghiên, con mau nói, là con trai nhà nào?" Bà Cao vội vã hỏi con gái nhỏ.

Cao Nghiên bỗng có chút ấp úng: "Anh ấy tên Tần Nhất, con không biết anh ấy ở đâu, anh ấy không nói cho con."

Cao Nghiên biết mẹ mình ngại bần yêu phú, tuy Tần Nhất xuất thân không tốt, nhưng thực lực anh ở đó, cô tin tưởng anh một ngày nào đó sẽ một bước lên mây, khiến ai ai cũng phải khâm phục.

"Vậy tại sao em lại khóc?" Tâm tư Cao Nghi Tĩnh khẽ động, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

"Đúng đúng, Nghiên Nghiên, con còn chưa nói cho mẹ biết nguyên nhân, có phải thằng nhóc Tần Nhất kia bắt nạt con không?" Mày liễu của bà Cao nhíu lại, trong lòng hơi có chút không vui.

"Không, không có, chỉ là anh ấy không thích con." Cao Nghiên vừa nói, hốc mắt cũng theo đó đỏ lên. Mặc kệ cô ta lừa mình dối người như thế nào, thái độ của Tần Nhất đối với cô ta vẫn bày ra đó, Tần Nhất không chỉ không thích cô ta, thậm chí có khả năng còn ghét cô ta nữa.

Thế nhưng, làm sao bây giờ, cô ta yêu anh như vậy...

"Cái gì, còn có người không xem trọng con, đúng là kẻ không biết điều." Trong mắt bà Cao, con cái nhà mình là tốt đẹp nhất, tên nhóc Tần Nhất kia thế mà dám làm tổn thương trái tim con gái bà, vậy đừng trách bà ta không khách khí.

"Mẹ, mẹ định làm gì, mẹ đừng có động thủ với Tần Nhất, nếu không em gái sẽ giận mẹ đó."

Sau khi bà Cao khuyên Cao Nghiên về phòng nghỉ, nổi giận đùng đùng đi đến phòng Cao Nghi Tĩnh.

Cao Nghi Tĩnh nhìn sắc mặt bà Cao liền biết bà đang tính toán gì.

Bà Cao thở dài: "Chuyện này mẹ tự có tính toán riêng. Đúng rồi Nghi Tĩnh, con định thế nào, Vân Hoán căn bản không phải người chúng ta có thể mơ ước, con vẫn nên chết tâm sớm đi."

Bà Cao có chút mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm, con gái lớn đã hai mươi sáu, tuổi này không coi là nhỏ nữa, thế nhưng nó lại khăng khăng một mực chờ Vân Hoán. Lại nói, Vân Hoán là nhân vật gì, không phải bà ta đánh giá thấp con gái mình, mà là nhìn rõ hiện thực.

Nghi Tĩnh xác thực lớn lên không tệ, cũng là dị năng giả hệ Mộc cấp ba, nhưng so với Vân Hoán, vẫn là không có khả năng.

"Mẹ, chuyện này con tự nắm chắc." Nói đến đây, sắc mặt Cao Nghi Tĩnh liền thay đổi, đè sự không vui trong lòng xuống, không thể hiện ra.

Chờ sau khi bà Cao đi, dáng vẻ dịu dàng trên mặt Cao Nghi Tĩnh trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo dữ tợn. Cái gì mà không có khả năng, làm sao có thể không có khả năng, cái gì mà xứng với chả không xứng, Cao Nghi Tĩnh cô ta là người thích hợp nhất với Vân Hoán!

Nhắc tới Vân Hoán, sắc mặt Cao Nghi Tĩnh đột nhiên lại thay đổi, nhu tình như nước. Cô ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ, vào cái ngày ánh nắng tươi sáng, dưới bóng rừng cây xanh um tươi tốt, gương mặt tuấn mỹ vô song kia xuất hiện trước mắt cô ta.

Không nói tới tâm tư bất chính của người Cao gia bên này, Tần Nhất bên kia rót cho Phượng Khuynh Ca một chén trà hoa nhài, mặt mày nhàn nhạt, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp nhẹ nhàng mấp máy.

"Khuynh Ca, cậu có tính toán gì?"

Phượng Khuynh Ca ăn xong đồ ăn vặt trên tay, nhấp môi chén trà hoa nhài Tần Nhất đưa tới, nhàn nhã nằm trên tấm nệm tatami: "Không có tính toán gì, chỉ là muốn trở về lấy đồ của mẹ tôi."

Người cha kia cô có thể không nhận, nhưng đồ mẹ cô lưu lại cho cô thì cô sẽ không để lại cho độc phụ Sở Hương kia đâu.

"Thì ra là thế." Tần Nhất nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua chén trà, dáng vẻ vô cùng ưu nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia