ZingTruyen.Com

[Quyển2][EDIT] Mạt thế trọng sinh Nữ vương: Đế thiếu, quỳ xuống!

Chương 634 + 635

thanhty1412

Edit by Thanh tỷ

Chương 634: Đỏ và Xanh (4)

Mỗ nam nhân trồng nấm trong góc tường nghe thấy Vân Hoán muốn đi tìm Tần Nhất, lập tức đứng lên, giọng nói lành lạnh, vô cùng dễ nghe.

"Ngươi muốn đi tìm Tần Nhất, ta cũng muốn đi."

Vân Hoán híp lại đôi mắt đào hoa lạnh lẽo, Quân Mặc Ly này thật phiền, anh ta vẫn luôn ở đó đợi anh, cũng giống anh mấy ngày không ngủ.

Thế nhưng tại sao anh râu ria xồm xoàm, sắc mặt mệt mỏi, còn anh ta vẫn là dáng vẻ như hồ ly tinh, quần áo chỉnh tề?

Vân Hoán không tự chủ sờ lên mặt mình, anh trước giờ không để ý tới khuôn mặt mình lắm, nhưng lần này trong lòng Vân Hoán bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ nhè nhẹ.

"Tùy anh." Vân Hoán lạnh lùng mở miệng, mặc dù anh cực kỳ chán ghét tên đàn ông này, nhưng cũng biết dù anh không muốn, anh ta này vẫn có thể đuổi theo kịp.

Vân Hoán trở về nhà, Quân Mặc Ly cũng đứng lên đi theo, đổi địa phương tiếp tục làm cây nấm.

Tần Nhất đang ngủ say, không hề biết Vân Hoán đang chuẩn bị tới tìm mình.

Ngủ một giấc dậy, Tần Nhất cảm thấy cả người dễ chịu, Tiểu Lam bên cạnh vẫn đang say giấc, còn gặm ngón tay quên cả trời đất.

Tần Nhất bỗng nhiên có chút đùa ác, đưa tay chọc chọc khuôn mặt tròn vo của Tiểu Lam, tiểu gia hỏa này ngủ thực sâu, một chút cũng không có ý định tỉnh.

Tần Nhất vệ sinh cá nhân xong ra mở cửa, chỉ thấy Phi Hồng vẻ mặt xoắn xuýt đứng trước cửa phòng, nhưng vừa thấy cô, lập tức khôi phục dáng vẻ mặt đơ.

"Ngươi dậy rồi."

Tiểu gia hỏa trong ngoài bất nhất, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tần Nhất là một mảnh mềm mại.

Phi Hồng là ca ca của Tiểu Lam, trên thực tế, Tần Nhất cũng đem Phi Hồng đặt trong vòng bảo vệ của cô.

"Tiểu Lam còn đang ngủ, em muốn đi vào không?" Tần Nhất nhẹ nói.

"Hừ, con heo lười, giờ nào rồi còn chưa dậy, không có tính kỷ luật gì hết, khó trách tu vi đến bây giờ còn không đi lên." Mặc dù nói như vậy, nhưng Phi Hồng cũng không có ý định đi vào đánh thức Tiểu Lam dậy.

Tần Nhất trong lòng cười khẽ, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.

Cháo đậu đỏ mềm mềm thơm thơm, phối thêm rau cải chua cay ngon miệng, còn có bánh trứng gà vàng óng giòn xốp và sandwich, mọi người ăn vừa lòng mãn ý.

Đương nhiên, trong đó không bao gồm Cao Nghiên.

Cao Nghiên hôm qua bị Tiểu Lam chọc tức, muốn Tần Nhất tới dỗ dành mình, thế là sáng sớm liền nổi giận nói: "Tôi không ăn, tôi cũng không phải người của các anh, qua đó lại có người nói tôi."

Cô gái nhỏ rõ ràng là giận dỗi, thế nhưng hoàn toàn không ai tới dỗ dành cô ta.

Tiểu Lam cầm bánh trứng gà trong tay ăn đến ngon miệng, nghe được Cao Nghiên nói như vậy, hừ mũi: "Không đến thì không đến, vốn cũng không chuẩn bị phần của ngươi, tự mình đa tình. Lại nói, đồ trước đó ngươi ăn của chúng ta đã trả tinh hạch chưa?"

Cao Nghiên bị Tiểu Lam chọc tức muốn khóc, quan trọng nhất là Tần Nhất còn không tới dỗ cô ta.

Suy cho cùng Cao Nghiên chỉ là cô gái nhỏ, da mặt mỏng, bị nói kiểu đó, lập tức khóc sướt mướt chạy ra ngoài.

Tần Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo nhéo chóp mũi Tiểu Lam: "Em nha, nghịch ngợm."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tần Nhất cũng không trách tội Tiểu Lam, nói thật, cô cũng cảm thấy Cao Nghiên hơi quá.

Cao Nghiên đơn thuần, tuy tính cao ngạo, thậm chí có hơi xem thường người, nhưng bản tính cũng không tệ lắm.

Nhưng bây giờ thái độ của cô đã rất rõ ràng, song, cô gái này vẫn làm theo ý mình, điều này có chút làm cho người ta khó chịu.

Cao Nghiên chạy ra ngoài, đối với mấy người Vương Ổn Ổn không ảnh hưởng, chỉ có Dương Trình thấy tiếc, em gái xinh đẹp như vậy, đáng tiếc nước chảy vô tình.

Cảm khái một câu, anh ta cũng không để ý tới nữa, dù sao đây cũng không phải chuyện của anh ta.

Sau khi nhóm người Tần Nhất thu thập xong, bắt đầu xuất phát hướng về thành phố G.


Chương 635: Thành phố B (1)

Mấy người Tần Nhất chưa đi được bao lâu, Cao Nghiên lưng đeo balo đuổi theo tới, hốc mắt cô ta còn đỏ hồng, nhưng thấy mọi người đều nhìn mình, lại kiêu ngạo hất cằm lên: "Nhìn cái gì, tôi cũng đi thành phố G, không được à?"

Tần Nhất thản nhiên nhìn cô ta một cái, khiến Cao Nghiên hơi chột dạ: "Được, nhưng ai đi đường nấy."

Cô gái này thật phiền, phụ nữ không thức thời có đôi khi sẽ khiến người ta thấy rất chán ghét, cho nên, hiện tại Tần Nhất đối với Cao Nghiên đã không có sắc mặt tốt, mặc dù ngay từ đầu sắc mặt cũng chả tốt hơn hiện giờ bao nhiêu.

"Tôi biết rồi." Cao Nghiên ngược lại ngoài ý muốn của mọi người, không nháo, một mình đeo balo trên lưng đi theo phía sau bọn họ, chỉ là không biết trong đôi mắt đang cụp xuống kia suy nghĩ cái gì.

"Ca nói xem, cô ta lại đang nghĩ ra thủ đoạn bịp bợm gì?" Tiểu Lam lặng lẽ hỏi ca ca bên cạnh.

Đầu óc của ca ca bé rất tốt, có chuyện gì Tiểu Lam luôn thích hỏi cậu.

Hai anh em Tiểu Lam và Phi Hồng cũng kỳ quái, vừa gặp mặt đã làm mình làm mẩy giận dỗi, một đêm qua đi liền thay đổi 180 độ, vô cùng thân thiết.

Mắt phượng sắc bắn của Phi Hồng khẽ híp, tuy là tiểu chính thái nho nhỏ, nhưng khí thế trên người lại không thể coi thường, Phi Hồng sờ đầu Tiểu Lam: "Em trai, ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân là sinh vật điên cuồng đáng sợ nhất trên đời, ngươi phải cẩn thận với tất cả nữ nhân, kể cả thoạt nhìn bọn họ không có gì đáng nói."

Em trai quá mức đơn thuần, năm đó, cậu và sư phụ luôn che chở nó, đi vào thế giới này, lại có Tần Nhất che chở, có thể nói, kinh nghiệm trải đời của em trai quá ít.

Mặc dù biết Tần Nhất đối với em trai rất tốt, hiện tại cũng buông tay buông chân để nó trưởng thành, nhưng làm anh trai, cậu luôn nhịn không được lo lắng cho nó.

"Ca không cần lo lắng cho ta, ta lại không ngốc." Tiểu Lam hừ hừ nói.

Mặc dù Tần Nhất bảo vệ bé, nhưng sự tàn khốc khắc nghiệt nên thấy được, bé cũng dám đối mặt, sẽ không chịu khuất phục.

"Vậy thì tốt." Phi Hồng vươn tay lên xoa đầu Tiểu Lam.

Tiểu chính thái cùng tiểu đậu đinh cười cười nói nói, Phượng Khuynh Ca cũng cười tủm tỉm chọc chọc Tần Nhất: "Hai đứa nó cũng thật kỳ quái, hôm qua còn không hợp nhau như vậy, hôm nay ngược lại đã thân thiết anh anh em em."

Tần Nhất nhịn không được cười lên: "Hai đứa nó là do chưa thích ứng được, thời gian dài không thấy mặt, ai cũng không muốn biểu hiện ra sự mong nhớ trước, nhưng dù sao thì tình cảm vẫn rất tốt, qua một đêm khoảng cách liền kéo gần lại."

Phượng Khuynh Ca gật gật đầu: "Ai nói không phải đâu, Phi Hồng là thật tâm vui mừng, nhóc con còn nhỏ, nhưng cứ cố tỏ ra thành thục. Tôi ấy, là thật lòng xem nhóc như con của mình."

Phượng Khuynh Ca nhất thời cũng có chút cảm khái, năm đó lúc cô ấy gặp được Phi Hồng chẳng qua cũng mới sáu tuổi, nhưng trong thân thể lại là linh hồn hai mươi mấy tuổi. Phi Hồng cũng được coi là cô ấy nhìn lớn lên, không khác dưỡng con trai là mấy.

Tần Nhất nhìn tiểu đậu đinh mập mạp, trầm thấp nở nụ cười: "Giống nhau cả, Tiểu Lam với tôi mà nói cũng là con."

Nói đến đứa bé, Phượng Khuynh Ca có chút mập mờ nháy mắt mấy cái với Tần Nhất: "Hì hì, Tiểu Nhất Nhất, cậu chừng nào thì có cục cưng, tôi đang chờ để làm mẹ nuôi nè."

Phượng Khuynh Ca vẻ mặt thô bỉ cười cười, Tần Nhất không cần nghĩ cũng biết trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì, nhất thời cạn lời.

"Cậu thì sao, tôi cũng đang chờ đây, không phải cậu sớm đã bị Quân Mặc Ly ăn sạch rồi à, sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh, chẳng lẽ hắn không được?"

Vài lời trêu ghẹo mà thôi, Công tử của chúng ta cũng biết nhé.

Phượng Khuynh Ca khó được khi mặt mo đỏ ửng, sau đó không dám chọc Tần Nhất nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com