ZingTruyen.Info

Quyen2 Edit Mat The Trong Sinh Nu Vuong De Thieu Quy Xuong

Edit by Thanh tỷ

---------

Góc nhắc nhỏ:  Chương này có cảnh ăn thịt người, các bạn cân nhắc trước khi đọc nhé >﹏<

---------

Chương 622: Sơn động, Hoàng Hậu (4)

"Bảo Bối, đợi chút nữa là có thể ăn rồi." Lão Hàn cúi đầu cưng chiều xoa xoa mái tóc lưa thưa của con gái.

"Tốt quá tốt quá." Cô bé vui mừng vỗ tay.

Cũng vui mừng, còn có đám thôn dân có mặt tại đây.

Khóe miệng của người nào người nấy đều hơi cong lên, bên trong con mắt trừng lớn lấp lóe quang mang quỷ dị mà đáng sợ.

Tần Nhất phát hiện, những người này đặc biệt gầy, có vài người đều chỉ còn lại da bọc xương.

Cũng không lâu lắm, ông lão mặt quỷ cầm đồ ăn trở về.

Tần Nhất nấp trong góc tường mở to mắt phượng, lãnh quang trong mắt xuất hiện, đầu mày nhiễm băng sương.

Ông lão mặt quỷ kéo về một cái xác chết.

Không sai, chính là xác người!

Người này hiển nhiên là bị siết chết, đôi mắt của hắn lồi ra, dây thừng trên cổ vẫn còn quấn chặt cả vòng, ông lão mặt quỷ chính là túm sợi dây đó kéo cái xác về.

Đám người này, đám người này ăn thịt người!

Ông lão mặt quỷ mang đồ ăn tới, đám người một trận reo hò, có lẽ bọn hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.

"Mau lên Quỷ Diện, Hoàng hậu sợ là sắp đói rồi." Lão Hàn vội vàng mở miệng, hắn cắn chặt lấy sự quan tâm của ông lão mặt quỷ với Hoàng hậu mà nói.

Quả nhiên, lão Hàn vừa dứt lời, ông lão mặt quỷ lập tức ném thi thể trong tay lên đống cỏ khô, đồ ăn cho Hoàng hậu cần phải chú ý sạch sẽ.

Sau đó ông lão mặt quỷ thuần thục lột sạch quần áo của thi thể kia, bắt đầu lột da rút xương, đem thi thể kia phân chia thành từng khối hoàn chỉnh.

Tiếp đó thả từng khối thịt vào trong nồi canh nóng, thuần thục khuấy đều.

Bên trên cỏ khô dính đầy máu tươi và những chiếc xương người thừa lại, còn có thịt người và nội tạng chưa ăn xong, còn có một cái đầu với hai con mắt lồi ra.

"Này Quỷ Diện, đừng keo kiệt như vậy, đập cái đầu kia ra đi, óc bên trong cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể." Lão Hàn đẩy đẩy con gái trong ngực.

"Ông Quỷ Diện, Bảo Bối có thể ăn không?" Bé gái nho nhỏ mềm mềm nhu nhu mở miệng, nhưng lời nói ra lại vô cùng dọa người.

Đồng thời, mấy đứa bé khác cũng bày ra vẻ mặt khát vọng nhìn Quỷ Diện.

"Không được, đây là cho Hoàng hậu bổ thân thể, Hoàng hậu còn đang mang tiểu Hoàng tử." Ông lão mặt quỷ vô cùng cố chấp, một khi dính đến Hoàng hậu, có mười cái đầu trâu cũng không kéo lại được.

Mặc dù, ông ta cũng rất đau lòng đám nhỏ này.

Thế nhưng lão Hàn luôn có biện pháp đối phó Quỷ Diện: "Người này đã chết một ngày rồi, óc cũng không còn tươi ngon, đưa cho Hoàng hậu có phần không ổn lắm. Đám người A Nghiêm không phải đi bắt mấy người kia về à, đến lúc đó có thể cho Hoàng hậu ăn đồ tươi mới."

Tâm tư Quỷ Diện khẽ động, trong lòng nơi nới lỏng, lại trông thấy nhiều ánh mắt tội nghiệp như vậy nhìn ông ta, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Ông ta cầm lấy tảng đá dưới đất, không chút do dự đập xuống cái đầu kia, chỉ chốc lát đã lộ ra thứ bên trong còn xen lẫn tơ máu, nhưng nó lại là thứ đồ ăn đám trẻ con này yêu thích nhất.

Quỷ Diện đưa óc cho Bảo Bối trong ngực lão Hàn: "Cho, ăn đi."

Bảo Bối trực tiếp nhận lấy, tay nho nhỏ lại ôm một cái đầu so với cô bé còn to hơn, sau đó cả người đều nằm ra, bắt đầu xì xụt hút lấy hút để.

Xung quanh là một mảnh tiếng nuốt nước bọt.

Bảo Bối uống một phần tư, sau đó lại đưa đầu cho đứa bé kế tiếp, lần lượt truyền tay nhau.

Tần Nhất trốn nơi góc tường gắt gao bịt chặt lấy miệng Cao Nghiên, có vậy mới khiến cô ta không thể phát ra tiếng hét chói tai.

Thế nhưng cánh môi xinh đẹp mím chặt đã biểu lộ tâm tình không tốt của cô.

Trên thực tế, nếu không phải cô cực lực khắc chế mình, cô sợ là muốn nôn ra.

Từng bước xâm chiếm đồng loại, đây là chuyện Tần Nhất chưa từng thấy qua.

Cho dù là ở đời trước gặp qua nhiều chuyện, nhưng cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng từng bước xâm chiếm đồng loại như ở trước mắt.


Chương 623: Sơn động, Hoàng Hậu (5)

Trong huyệt động là tiếng cười thỏa mãn của trẻ con, thế nhưng quanh quẩn bên tai Tần Nhất lại là từng trận thanh âm hút nước ăn óc.

Không chỉ Tần Nhất khó chịu, Cao Nghiên cũng suýt chút nữa nôn ra, nếu không phải Tần Nhất gắt gao bịt miệng cô ta, cô ta đã sớm hét ra tiếng. Lại càng không cần phải nói, người mà đám thôn dân kia ăn còn là người cô ta quen biết.

Vài ngày trước bọn họ kết bạn cùng nhau đi tới quỷ thôn ở lại, thế nhưng chỉ một ngày trước, người nọ không hiểu đột nhiên biến mất.

Người nơi này nói với cô ta là đối phương đã rời đi từ sớm, thế nhưng Cao Nghiên lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nên không hề rời đi ngay.

Quả nhiên, cô ta tìm được chân tướng, thế nhưng cái chân tướng này lại buồn nôn tàn nhẫn biết bao.

Cô ta tình nguyện thứ những người này ăn là Zombie, là thú biến dị, chứ tuyệt không hi vọng bọn hắn ăn đồng loại.

Sắc mặt Phượng Khuynh Ca cũng lạnh tanh, hai tay siết chặt.

Hai mươi mấy năm ở thế giới này, mười mấy năm ở đại lục Tinh Thần, cô từng thấy qua vô số việc bẩn thỉu thối nát, thế nhưng chưa từng đụng phải loại chuyện này.

Loại chuyện khiến lòng người rét lạnh.

"Chúng ta, vào không?" Hơn nửa ngày, Cao Nghiên mới hòa hoãn xuống, cô ta rủ mí mắt, thấp giọng hỏi.

Trong huyệt động, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.

Thịt đã nấu chín, ông lão mặt quỷ dùng thìa múc từng miếng thịt ra bát, lưu lại miếng mềm nhất, to nhất cho Hoàng hậu. Phần còn lại, ở dưới ánh mắt khát vọng của đám thôn dân, thuần thục chia đều ra cho từng người.

"Ăn đi." Ông lão mặt quỷ thở dài một tiếng, ngay sau đó toàn bộ huyệt động đều là âm thanh nhấm nuốt vui vẻ.

Thế nhưng, trái tim của ba người Tần Nhất đứng ngoài huyệt động quan sát lại giống như mùa đông khắc nghiệt, rét lạnh.

"Khuynh Ca, đánh thuốc mê, giải quyết Hoàng hậu trước." Mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất híp lại nguy hiểm.

Tận thế, đạo đức không còn, nhưng trong lòng mỗi người sẽ có cho mình một cán cân. Đám người này, không chỉ đơn thuần là vì muốn sống sót, mà đã không còn nhân tính.

Cô, sẽ không bỏ qua.

"Được."

Bột màu trắng trong tay Phượng Khuynh Ca vung ra, đồng thời thi triển một cái thuật Ngự Phong (điều khiển hướng gió giúp khuếch tán bột phấn), nháy mắt, toàn bộ người trong huyệt động ngã vật xuống đất.

Lúc này ba người Tần Nhất mới tiến vào, thế nhưng khi trông thấy toàn cảnh trong huyệt động, các cô không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Bên cạnh con nhộng to lớn là từng dãy giá đỡ, trên kệ để đầy xác người, bọn họ đã sớm không còn hơi thở, những người đó chính là đám người đã đến đây với Cao Nghiên.

Một góc khác bên trong huyệt động là xương người chất thành đống, bạch cốt âm u, có thể phủ kín toàn bộ huyệt động. Có thể thấy được, đám người này đã ăn bao nhiêu người.

Những đống xương cốt đó đều trắng sạch không còn tý thịt vụn, bên trên thậm chí còn có nước, vừa nhìn cũng có thể đoán được chính là dùng để nấu canh.

Còn có một góc bày biện mấy cái cái bình, Tần Nhất tiến lên mở ra, bên trong đang ngâm ngón tay ngón chân người, thậm chí còn có nội tạng chưa ăn xong.

Cao Nghiên nhìn thấy cái này, không nhịn được nữa trực tiếp nôn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả ra, cuối cùng chỉ còn lại nước chua.

Cô ta thật sự không nghĩ tới đám thôn dân này lại biến thái như vậy, rõ ràng bọn hắn thu không ít vật tư của bọn họ, thế nhưng cô ta vừa rồi đã nhìn qua, mấy thứ như gạo bọn họ mang tới để đổi, đều bị đám thôn dân tùy tiện vứt vào một góc xó xỉnh, động cũng không động.

"Tại sao chứ, ở nơi này không phải có rất nhiều vật tư ư, tại sao bọn họ còn muốn ăn thịt đồng loại?"

Tần Nhất đương nhiên cũng nhìn thấy đống vật tư không hề được động đến trên mặt đất, sắc mặt cô băng lãnh: "Khi một người ăn thịt người đã thành quen, sẽ dễ lên cơn nghiện. Những vật tư này trong mắt bọn họ không khác gì cỏ dại ven đường, căn bản không phải là đồ ăn. Đồ ăn của bọn họ, chỉ có thịt người."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info