ZingTruyen.Info

Quyen2 Edit Mat The Trong Sinh Nu Vuong De Thieu Quy Xuong

Edit by Thanh tỷ

Chương 614: Mê đảo

Người đứng xem số ba Dương Trình sờ sờ cái mũi của mình, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trên thực tế nội tâm đang điên cuồng gào thét.

Vãi, không hổ là người của Đế thiếu, cái tốc độ chọc ra hoa đào này, cho một like.

Chỉ có điều, cậu phong lưu như thế, không sợ bị Đế thiếu cho dấu gạch chéo à?

Ôi mẹ ơi, hắn vừa mới nghĩ đến chuyện gì không thể miêu tả vậy trời.

"Đương nhiên có thể, ở lại cùng ăn bữa tối tình yêu Nhất Nhất làm cho tôi nhé." Phượng Khuynh Ca không từ chối, ngược lại hào phóng đồng ý.

Chỉ là cụm từ "bữa tối tình yêu" khiến Cao Nghiên suýt chút đem răng mài cho rơi mất.

Dù sao thời gian cũng không còn sớm, Tần Nhất chỉ làm một ít mì thịt bò, tuy nhìn đơn giản nhưng không ngăn nổi mùi vị thơm ngon của nó, tất cả mọi người ăn rất no.

Cao Nghiên biết được Tần Nhất là dị năng giả không gian thì trong lòng có chút thất vọng lớn, dị năng không gian vẫn luôn nằm ở một vị trí tương đối lúng túng.

Nếu nói nó vô dụng, nó có thể cất trữ được lượng lớn vật tư, ở phương diện thu thập vật tư rất hữu dụng. Nhưng nếu như nói nó hữu dụng, nó lại không có bất kỳ lực sát thương gì, rất là bị động.

Trừ khi là dị năng không gian biến dị giống như Đế thiếu, còn không dị năng giả không gian bình thường khác đều...yếu như sên, bỏ thì tiếc mà giữ cũng không có nhiều đất dụng võ.

Nhưng Cao Nghiên cũng không định bỏ qua Tần Nhất, dù sao giá trị nhan sắc của thiếu niên này quá hợp khẩu vị của cô ta.

Nhóm người Tần Nhất cơm nước xong xuôi, Phượng Khuynh Ca mới bưng ba bát nước cháo cho ba người bà Sở.

Tốt xấu gì cũng là cô muốn dẫn họ theo, không thể để chết đói được.

"Tại sao lại là nước cháo, các cô các cậu ăn thịt ăn mì, còn chúng tôi phải uống cái này?" Bà Sở có chút bất mãn.

Mấy ngày nay bà ta đã sớm bị đồ ăn Tần Nhất làm làm cho thèm chết rồi, ai mà ngờ được thiếu niên này vậy mà có nhiều đồ tốt, thức ăn phong phú như thế.

Thế nhưng dựa vào cái gì mà bọn họ ăn tốt uống tốt, còn cho bà ta lại là một bát nước cháo?

Dương Tử Nguyệt mặc dù nhận lấy bát nước cháo, nhưng trong mắt cũng lộ rõ sự không vui, chỉ là cô ta không dám nói mà thôi.

"Ồn ào cái gì, có ăn đã tốt rồi, mấy người còn muốn kén chọn? Không muốn ăn thì đừng ăn, cho nhịn đói." Mắt phượng của Phượng Khuynh Ca quét ngang một lượt qua ba người bà Sở.

Phục thật, cũng không nghĩ một chút xem bây giờ bản thân có thân phận gì, còn tưởng rằng mình là phu nhân tiểu thư danh viện hả, ai chiều nổi các người.

Cao Nghiên ưu nhã lau miệng, tùy ý quét mắt qua ba người trong góc tường. Nói thật, ngay từ đầu cô ta không có chú ý tới ba người phụ nữ này, bây giờ nhìn xem, sao còn không hiểu.

Đây hẳn là người do đám Tần Nhất mua, ở bên trong tận thế, chuyện này rất bình thường, nhà cô ta cũng có. Người được mua chỉ cần cho cái ăn là được, rất nhiều gia tộc có chút vật tư để dành đều sẽ mua vài người về dùng.

"Tôi nói này, có vài người chính là tiện, nếu đã bị mua thì phải biết thân biết phận, còn yêu cầu nhiều như vậy, chẳng lẽ mua về là để cung phụng như tổ tông chắc, đúng là ngu ngốc."

Cao Nghiên là điển hình của tiểu thư gia tộc lớn được nuông chiều, có vài quan niệm đã ăn sâu bén rễ ở bên trong, cho dù tận thế, cũng không thay đổi được.

Dương Tử Nguyệt cảm nhận được sự coi khinh xem thường của kẻ đứng trên nhìn xuống đám dân đen từ Cao Nghiên, cảm thấy toàn thân không thoải mái. Cô ta siết chặt viền bát cháo, trong lòng không ngừng tự hỏi, vì sao có người có thể cao cao tại thượng, có người lại sống khổ sở như vậy, nhưng còn phải chịu bị đối phương ức hiếp.

Thói đời này, thật không công bằng.

Không có ai chú ý tới, trong mắt Dương Tử Nguyệt lóe lên một tia tối tăm rồi biến mất.

Bà Sở dù bất mãn như thế nào, cuối cùng vẫn uống hết bát cháo, có ăn đã là may lắm rồi.

Sau khi ba người bà Sở uống hết bát cháo, không lâu lắm toàn bộ đều ngã xuống đất không dậy nổi.

Phượng Khuynh Ca phủi phủi tay: "Xong, kết thúc công việc."


Chương 615: Phượng Khuynh Ca, Cao Nghiên

"Cô đã làm gì?" Cao Nghiên kinh ngạc, sao ba người này bỗng nhiên lại té xỉu.

"Một chút thuốc mê mà thôi, lát nữa mà có bọn họ sẽ hỏng việc." Phượng Khuynh Ca cười khẽ một tiếng, phong tình vạn chủng.

Cao Nghiên hừ một tiếng, nhìn thế nào cũng thấy Phượng Khuynh Ca không vừa mắt.

"Tần Nhất, các anh có tính toán gì không?" Cao Nghiên không muốn nói chuyện với Phượng Khuynh Ca, ngược lại quay người hỏi chuyện Tần Nhất.

Tần Nhất không trả lời, chỉ là cười nhạt, sau đó mới nói: "Đêm nay, chúng ta tới chỗ của cô."

Trên mặt Cao Nghiên tràn đầy dấu hỏi chấm, thế nhưng ai bảo đối phương là người cô coi trọng đây.

Sau đó, nhóm người Tần Nhất lặng lẽ di chuyển rời khỏi căn phòng.

Sắc trời càng ngày càng đen, nhìn thời gian không sai biệt nhiều lắm, Tần Nhất lên tiếng căn dặn: "Chút nữa Khuynh Ca đi cùng với tôi ra ngoài, mọi người ở lại đây nhớ phải cẩn thận, bất kể là người nào tới cũng không nên mở cửa."

Cao Nghiên không vui đứng lên: "Tại sao cô ta có thể đi cùng với anh, tôi cũng muốn đi cùng."

Phượng Khuynh Ca liếc xéo nhìn Cao Nghiên, hiếm thấy được một lần nghiêm túc: "Chúng tôi không phải đi ra ngoài chơi, cô vẫn nên ở lại đây đi, có chuyện gì xảy ra chúng tôi không chắc có thể chiếu cố đến cô đâu."

"Thôn này có vấn đề, nói chính xác hơn là tất cả thôn dân trong thôn đều có chút vấn đề, tôi với Khuynh Ca đã có vài suy đoán, chuẩn bị đi thăm dò thực sự."

Tần Nhất kiên nhẫn giải thích cho nhóm người: "Cho nên ban đêm mọi người tuyệt đối không được rời khỏi căn phòng này, chờ chúng tôi trở về."

Vương Ổn Ổn lo lắng: "Nam thần, dẫn tôi đi theo đi, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho hai người."

"Ổn Ổn, ở đây thực lực của cậu với Trạch Ninh tương đối tốt, hai người các cậu nên lưu lại, yên tâm, tôi với Khuynh Ca sẽ không có vấn đề gì."

Tần Nhất từ chối.

"Tiểu Thất, tôi đã biết, tôi sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt." Bé ngoan Trạch Ninh lần này không có bám dính lấy Tần Nhất, ngược lại rất ngoan ngoãn đồng ý.

Tuy Vương Ổn Ổn có phần không cam tâm, nhưng cũng đành đồng ý: "Được, nhưng hai người phải cẩn thận đó."

Dương Trình biết thực lực mình yếu, thế nên cũng không tham gia náo nhiệt, tỏ rõ ý mình sẽ không ra cửa phòng nửa bước.

Tất cả mọi người đã ổn định xong, nhưng vẫn còn Cao Nghiên.

Tần Nhất không cho cô ta đi, tính tình đại tiểu thư liền xuất hiện, đồng thời cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Dựa vào đâu mà nói mang theo cô ta sẽ cản trở bọn họ hành động, còn mang con hồ ly (PKC) này đi lại được?

Cô ta đường đường là tiểu công chúa của thành phố B, lại không so nổi với một bình hoa lớn lên đẹp mắt?

"Hừ, tôi chính là muốn đi, dù sao tôi cũng không phải người bên cạnh anh, anh cũng không quản được tôi đi đâu. Anh không dẫn theo tôi, tôi tự đi." Cao Nghiên bày ra tính tình bướng tỉnh của mình.

"Tiểu Nhất Nhất, nếu người nào đó nhất định muốn đi chịu khổ, chúng ta liền dẫn theo đi. Đúng lúc để cho đại tiểu thư không rành thế sự nào đó biết, thế đạo ngày nay không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của các cô đâu." Phượng Khuynh Ca bị dây dưa đến bực mình, quyết tâm phải cho Cao Nghiên chút dạy dỗ nhỏ.

"Được." Tần Nhất đồng ý, cô cũng biết Cao Nghiên dù thế nào cũng muốn theo đuôi, không có cách, đành dẫn theo vậy.

Cao Nghiên lập tức vui vẻ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cười nở hoa, thuận tiện còn khiêu khích nhìn Phượng Khuynh Ca.

Ai ngờ người ta căn bản không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp khoác tay Tần Nhất đi.

Cao Nghiên thở hồng hộc đuổi theo phía sau, đôi mắt đẹp nhìn chòng chọc vào cánh tay Phượng Khuynh Ca đang khoác lên tay Tần Nhất, trong mắt bắn ra lửa.

Tần Nhất nhàn nhạt nhìn qua Phượng Khuynh Ca: "Khuynh Ca, có phải Cao Nghiên có quan hệ gì với cô đúng không?"

Phượng Khuynh Ca chớp chớp mắt, môi đỏ mấp máy cong lên: "Tiểu Nhất Nhất, sao cậu lại hỏi như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info