ZingTruyen.Com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 78

Mitngotmaiyeunang

"Khỏe lắm " Người kia cười nói: "cô ăn được ngủ được nên vô cùng khỏe mạnh."

Nói xong ánh mắt của bà rơi vào trên người Go Hye Sun, lúc này mới phát hiện Park Jimin  về một cô gái, "Ồ, cô bé này là con nhà nào thế?"

Jimin nhìn sang Hye Sun, giới thiệu: "Đây là bạn gái của cháu, cô cứ gọi cô ấy là Hye Sun là được."

Hye Sun nhìn ra được, cô giúp việc này và Jimin rất thân thiết.

Vừa nghe đến là bạn gái, ánh mắt của bà ấy lập tức sáng lên, "Jimin có bạn gái rồi đấy! Min Yoongi, cháu xem cháu đi, lúc nào cũng lông bông."

Anh ta ngồi xuống, nói: "Đây cũng không phải là cháu muốn tìm liền có thể tìm, cháu cũng hy vọng giống như Jimin, người gặp người yêu lắm chứ."

"Cháu đấy! Cái khác thì không nói làm gì, chính là mắt để trên trán. Bình thường cô giới thiệu bạn gái cho cháu,cháu còn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái."

Dù sao tuổi tác của Min Yoongi và Park Jimin cũng chênh lệch nhau, cái gì cũng dễ dàng bị đem ra so sánh.

Min Yoongi ở một bên nghe nói, nở nụ cười, cũng không phản bác.

Đúng, đúng hết, ai bảo anh ta không có chí tiến thủ đây?

Người phụ nữ lớn tuổi quở trách xong mới quay sang nhìn Hye Sun, hỏi " Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi ạ."

Bà cười nói: "Jimin, cháu phải yêu thương con bé đấy nhé, ba mẹ người ta nuôi con gái vất vả 20 năm vừa sểnh ra đã bị cháu lừa chạy mất."

"Cháu biết." Jimin tốt tính trả lời.

Mặc kệ là ai, chỉ cần nói anh phải đối xử tốt với Go Hye Sun anh đều không phản bác.

Hye Sun cười nói: "anh ấy rất tốt với cháu ạ."

Nhìn thấy người bên cạnh anh, Hye Sun càng cảm thấy xấu hổ.

Nghe bọn họ trò chuyện một lúc, Hye Sun đứng lên, " Em muốn đi vệ sinh."

Yoongi đứng lên, chỉ đường cho cô, "Nơi này."

"Cảm ơn."

Hye Sun nhìn anh ta một cái, phát hiện người này thật nhiệt tình.

Sau khi Hye Sun đi ra nghe thấy người phụ nữ lớn tuổi kia đang nói với Jimin: "Lần trước cái cô họ Oh kia cũng tới đây, còn mua cho cô ít đồ, cũng không biết cô ta đang có ý gì, bây giờ cháu còn liên lạc với cô ta không?"

Ở ngay trước mặt Hye Sun không tiện nói, hiện tại Hye Sun không có ở đây bà mới mở miệng nói chuyện này.

Lần trước, lúc Oh Se Young tới, lúc đó Park Jimin còn chưa bình phục.

Cho nên, Park Jimin đại khái có thể đoán được, Oh Se Young tới đây, là muốn tạo quan hệ với Min Yoongi.

Chẳng qua chỉ không nghĩ tới, Park Jimin đột nhiên sẽ bình phục, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của cô ta.

Jimin nói: "Đã không còn liên lạc gì nữa rồi."

Người kia gật đầu, tán đồng nói: "Không liên lạc là tốt rồi, lúc cháu xảy ra chuyện, cô ta đối xử với cháu như vậy, chỉ cần suy nghĩ đến cô gái họ Oh đó là cô lại thấy đau lòng cho cháu mà. Đúng là loại phụ nữ bạc bẽo tuyệt tình mà! Ngày trước con bé đó tới đây chơi, cô còn cảm thấy nó là một cô gái tốt cơ chứ."

Vừa nhắc tới Oh Se Young, mọi người đều cảm giác bị cô ta lừa gạt tình cảm.

Jimin gật đầu, "cháu biết."

Người phụ nữ lớn tuổi quay sang nói với Yoongi, " Cháu cũng vậy."

Dù sao bà cũng là người từng trải, mặc dù lúc trước Min Yoongi không nói, nhưng bà cũng có thể cảm giác được Min Yoongi yêu thầm Oh Se Young chỉ sợ Min Yoongi lại bị Oh Se Young lợi dụng.

Yoongi gật đầu, " Cháu biết mà cô "

Hye Sun rửa tay xong, từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Jimin đang đứng ở cửa đợi mình.

Cô ôn nhu đi tới trước mặt anh, "Nói chuyện với mọi người xong rồi à?"

Jimin gật đầu, cầm tay cô, kéo cô đi lên trên phòng.

Yoongi bảo người giúp việc chuẩn bị phòng cho hai người.

Căn phòng này là căn phòng lúc trước Park Jimin thường ở, Go Hye Sun ngồi xuống, phát hiện nơi này trừ có rất nhiều sách ra, còn có vài món đồ đã cũ.

Cô lại gần giá sách, tiện tay lật một quyển, luôn cảm thấy những thứ này, đều là quá khứ của anh mà cô không có mặt trong đó.

Min Yoongi và Park Jimin nói chuyện ngoài ban công.

" Bây giờ cậu bình phục rồi, có muốn trở về quân ngũ không?"

Lúc trước là vì Park Jimin không thể bình phục, mới cảm thấy anh sẽ không trở về đó nữa.

Nhưng bây giờ Park Jimin đã bình phục, dĩ nhiên hy vọng anh sẽ trở lại.

Dù sao tiền đồ của Park Jimin ở trong quân ngũ cũng vô cùng sáng sủa.

Jimin nhìn Yoongi, đôi mắt màu đen kia làm Yoongi có chút đè nén, "Thế nào?"

Jimin cười nói: "Không cần đâu. Trải qua chuyện lần này, ngược lại em muốn sống cuộc sống bình thường hơn. Cùng với Hye Sun ở chung một chỗ, em cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Nếu em quay lại nơi đó, khả năng sẽ phải thường xuyên ở bên ngoài, không có thời gian ở bên cô ấy nữa."

Yoongi nghe Jimin nói xong, dương khóe miệng lên, thở dài nói: "Cái này thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"

Hye Sun nhìn hai người nói chuyện bên ngoài, cảm thấy bọn họ giống như một đôi đam mỹ.

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Park Jimin thân cận với ai như vậy bao giờ, có thể thấy quan hệ lúc trước của bọn họ thật sự rất tốt.

-

Cùng Jimin trò chuyện một hồi, Yoongi nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, đi ngủ sớm một chút."

Anh ta từ ban công đi ra, nói với Hye Sun: "Ngủ ngon."

Hye Sun gật đầu đáp lại.

Yoongi sải bước chân dài ra cửa, đóng cửa lại.

Hye Sun đi ra ban công, nhìn thấy Jimin còn đứng ở nơi đó nhìn bên ngoài một cách đăm chiêu, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Luôn cảm thấy hình như anh đang khổ sở vì điều gì đó?

Có thể là không nỡ bỏ những thứ trước kia chăng!

Hye Sun đưa tay, ôm lấy anh, thân mật hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"

Jimin nắm tay bên hông, quay đầu lại, nhìn cô, "Nhanh đi ngủ đi."

"Anh không mệt à?" Hye Sun thấy anh giống như không có ý định đi ngủ cùng cô.

Jimin nói: " Anh đã ngủ ở trên máy bay rồi, giờ không buồn ngủ."

Hye Sun tựa vào trong ngực anh, cách lớp áo, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, ở trong ngực anh ngáp một cái, "em buồn ngủ quá đi mất."

Jimin dứt khoát ôm cô vào trong, "Đi thôi, dỗ bảo bối nhà chúng ta đi ngủ."

-

Jimin ngồi ở mép giường, đắp chăn cho cô, nhìn cô ngủ.

Cô rất đơn thuần, bình thường không suy nghĩ sâu xa, không giống Park Jimin luôn nhìn xa trông rộng.

Nhìn thấy cô như vậy, Park Jimin thật sự rất hâm mộ cô.

Nửa đêm, Hye Sun tỉnh ngủ, phát hiện Jimin vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn đọc sách.

" Jimin." Cô ngồi dậy, lười biếng gọi.

Jimin nghe thấy giọng nói có chút bất an lo sợ của cô, nhanh chóng đi tới, ngồi xuống mép giường, " Anh ở đây, sao thế?"

Hye Sun nhìn thấy anh, có chút ủy khuất, "Gặp ác mộng làm em sợ quá "

Anh ôm cô vào trong ngực, âm thanh ôn nhu, "Ác mộng gì chứ?"

"Mơ thấy anh không cần em nữa." Hye Sun miễn cưỡng nói: "Mơ thấy anh ở bên Oh Se Young, còn nói anh không yêu em."

"..." Được rồi!

Cái này đích xác là ác mộng.

Jimin an ủi: "Không sao, làm gì có chuyện anh không yêu em nữa? Em lại suy nghĩ linh tinh gì vậy."

Anh cúi đầu xuống, đặt cô lại xuống giường, mượn ánh đèn, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh dịu dàng hôn lên trán cô, "Ngủ đi, anh ở cạnh em."

"Có phải anh đang không vui không?" Hye Sun đột nhiên nhìn Jimin "Làm sao còn chưa ngủ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com