ZingTruyen.Info

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 58

Mitngotmaiyeunang

"Ừm." Hai ngày nay Park Jimin đều bề bộn nhiều việc, hôm nay đặc biệt đẩy lại công việc ở công ty, trở lại nấu cơm cho cô.

Nếu mà cô không trở lại, việc này còn có ý nghĩa sao?

"Anh tuỳ hứng quá." Hye Sun ghét bỏ mà nói: " Jo Geun Soo hôm nay vất vả một chuyến, em mời anh ta ăn bữa cơm cũng không được, anh lại còn gạt em trở lại."

Nghĩ đến việc anh lừa mình, lại nghĩ tới bởi vì anh, công việc hôm nay của cô cũng không ra đâu vào đâu, Go Hye Sun hiện tại có chút bực dọc, nhìn thấy Park Jimin, cũng có một chút ghét bỏ.

Đều là bởi vì anh nên chuyện này mới khó khăn như vậy.

Tại sao đúng lúc ấy, anh lại vừa vặn xuất hiện ở nơi đó.

Jimin hỏi: "Sao thế?"

"Anh có biết Kwak tổng không? Hôm nay bên em nói chuyện đầu tư, ông ta lại có thể yêu cầu em sắp xếp cho ông ta một cuộc hẹn riêng với anh thì ông ta mới đáp ứng đầu tư." Hye Sun cũng không lừa gạt anh, trực tiếp nói chuyện này ra.

Jimin nói: "Cũng được! Khi về anh sẽ bảo Jang Hyuk sắp xếp cho em."

Cho người khác một cuộc hẹn quả thật không thể được, nhưng vì vợ anh, có máu chảy đầu rơi anh cũng cam lòng, huống gì là 1 cuộc hẹn.

"Không cần đâu, em đã cự tuyệt ông ta rồi."

Hye Sun đặt balô trên ghế sa lon, suy nghĩ đến truyện ấy là cảm thấy buồn bực.

Đang lúc này trong phòng bếp đột nhiên truyền tới tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Hye Sun đi tới, nhìn vào bên trong phòng bếp, nồi canh bị sôi bùng lên, mu bàn tay của Park Jimin đỏ một mảnh, nhìn là biết anh bị bỏng rồi!

Vốn đang bởi vì chuyện của Kwak tổng mà buồn bực, ghét lây sang anh, kết quả nhìn thấy anh bị bỏng, cái gì cũng không để ý tới nữa.

Cô kéo tay của anh đến vòi nước phía dưới, sau đó nắm lấy tay anh thổi phù phù.

Jimin nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, cảm thấy sao mà vợ anh đáng yêu đến vậy.

"Có đau không?" Cô đau lòng hỏi.

Ở trong mắt cô, trên dưới toàn thân Park Jimin, không có một chỗ nào không hoàn mỹ.

Nhìn thấy đôi bàn tay ấy bị bỏng, cảm giác so với chính mình bị thương còn khó chịu hơn.

Jimin nhăn mặt nói: "Đau."

"Anh đi ra ngoài ngồi đi." Hye Sun lôi Jimin ra ghế sa lon.

Anh chẳng qua chỉ bị thương nhẹ ở tay, nhưng ở trong mắt cô lại giống như bị thương toàn thân "Làm sao bây giờ? Trong nhà không có thuốc bỏng, có cần phải đi bệnh viện không? Anh nói anh xem, làm sao không cẩn thận như vậy?"

Jimin bình tĩnh an ủi cô, "Không có việc gì, ai bảo anh làm cho em không vui, gây phiền cho em. Bị bỏng cũng là đáng đời."

Anh nói xong, liền bị Hye Sun hung hãn mà trừng mắt, "Dù có thế nào em cũng không muốn thấy anh bị thương."

Trọng điểm là bởi vì nấu cơm cho cô nên mới bị bỏng.

Jimin đưa tay kia ra ôm cô, kéo cô vào trong lòng ngực của mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh, "Nghe thấy em quan tâm anh như vậy, đã hết đau rồi."

Anh còn lâu mới thừa nhận, do thấy cô bởi vì chuyện công việc giận lây sang anh, mới cố ý dùng khổ nhục kế.

Hye Sun bắt anh ngồi ở ghế sa lon, đi vào bếp nấu tiếp, lúc ăn cơm, tuyên bố vận mệnh của Park Jimin, "Sau này anh không được vào bếp nữa."

"Tại sao?" Jimin nhìn cô thắc mắc.

Anh còn đang nghĩ, phải nâng cao tay nghề nấu nướng, tranh thủ nắm lấy dạ dày của cô, rút ngắn quãng đường chinh phục trái tim cô, để cho cô vĩnh viễn không thể rời bỏ anh.

Hye Sun trừng anh nói: "Tránh cho anh lại tay chân vụng về, lại làm mình bị thương."

Hai chữ vụng về này, làm cho Park Jimin nhớ tới lần đầu tiên nói chuyện với cô.

Cô là người phụ nữ duy nhất trên đời này dám nói anh vụng về!

Nhưng mà, Jimin cũng không có phản bác lời của cô, đối với anh mà nói, người phụ nữ của anh nói cái gì chính là cái đó, miễn là cô vui là được.

Hye Sun cầm đũa ăn cơm, thấy anh bất động, hỏi: "Anh không ăn à."

"Tay bỏng rồi, không ăn được."

"..."

Anh... con mịa nó bị bỏng tay trái cơ mà! Anh đang đùa em đấy à?

"Thật mà " Jimin làm nũng.

Hye Sun nhìn Jimin, mặt đen xì, bưng bát của anh lên, "Nào, há miệng ra nào bé Jimin."

Cô cũng không tin cô có ý bón, anh còn không thấy ngại mà ăn.

Đã lớn rồi?

Hye Sun lúc này suy nghĩ, nếu để cho Kwak tổng kia nhìn thấy bộ dáng này của Park Jimin, thì còn ép mình sắp xếp bọn họ ăn cơm nữa không?

Mặt của Park Jimin cứng đờ, cô dùng giọng dỗ đứa trẻ ba tuổi này, quả thực là...

Nhưng mà, nhìn thấy cô tới trước mặt, Jimin vẫn ngoan ngoãn há miệng, nuốt vào.

"..." Hye Sun dõi theo nhìn một hồi, phát hiện anh chẳng những không cảm thấy xấu hổ, mà còn tỏ ra lãnh đạm bình tĩnh như thường, "Em thật sự muốn chụp lại cái bộ dạng không biết xấu hổ này của anh gửi cho người khác xem, để cho bọn họ nhìn xem, Park tổng ấu trĩ đến như thế nào."

Jimin ngược lại không thèm để ý cái này, chẳng qua chỉ nhìn Hye Sun, "Không tức giận nữa à?"

"Tức giận cái gì?"

"Chuyện công việc."

Hye Sun sửng sốt, cúi đầu xuống, phát hiện anh là đang muốn làm cô vui vẻ.

Hiện tại cô đã thoải mái rất nhiều, "Giận anh thì có ích lợi gì? Cũng đâu liên quan đến anh. Là những người đó quá đáng ghét! Chẳng lẽ em lại kém cỏi như thế sao? Anh nói xem, tại sao em cố gắng lâu như vậy, vẫn không sánh bằng một cuộc hẹn với anh?"

Cứ như vậy, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô còn phải cố gắng đến bao giờ đây?

Jimin nhếch môi cười, "Em rất tốt."

"Cũng chỉ có anh mới nói như vậy." Hye Sun buồn bực thở dài một cái, nói với anh: "Không sao, sau này em sẽ cố gắng hơn, em không tin mình không có ngày thành công."

Jimin nhìn cô, nói: "Em cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình. So sánh bạn bè cùng lứa tuổi, em đã rất ưu tú rồi. Chờ sau này kinh nghiệm phong phú, nhất định sẽ thành công thôi."

Anh an ủi luôn rất lý trí, Hye Sun gật đầu một cái.

-

Hơn tám giờ tối, Hye Sun đang tắm, điện thoại di động đặt lên bàn, nhận được tin nhắn, màn hình sáng. Park Jimin tùy tiện nhìn lướt qua, quét mắt thấy một cái tin nhắn tràn đầy mập mờ: "Sunnie, ăn cơm chưa? Anh ăn rồi."

Anh cầm lên nhìn một cái, điện thoại của Hye Sun, lúc trước có lưu thêm vân tay của Jimin để mở khóa, anh có thể mở ra được.

Mở tin nhắn ra xem, nhìn thấy số điện thoại người gửi, Park Jimin liếc mắt một cái liền nhận ra đây là cậu cháu ngoại Jeon JungKook yêu quý của anh.

JungKook gửi tiếp cho Hye Sun mấy tin nữa, "Anh nghe lời em nên đã uống thuốc rồi, em không cần lo lắng cho anh đâu."

Cho dù Hye Sun không trả lời, hắn vẫn rất kiên nhẫn gửi tin nhắn tiếp, báo cáo tình hình của mình.

Nhất là trong đó còn có một câu: Anh rất nhớ em, muốn gặp em, chúng ta gặp nhau được không?

A!

Park Jimin cười thâm thúy, thằng nhóc chết tiệt này, lá gan cũng lớn quá nhỉ, mình và Go Hye Sun mới vừa "Ly hôn", nó đã dám tán tỉnh vợ anh rồi.

Chỉ chút tài nghệ này, mà muốn cướp vợ của anh à?

___

JungKook nằm ở trên giường, cầm điện thoại, nhìn ảnh của Hye Sun say đắm, Hye Sun không kết bạn Facebook với hắn, nên hắn đành gửi tin nhắn riêng cho cô.

Đang lúc này, có người gõ cửa, sau đó, Taehyung đẩy cửa đi vào, sau lưng còn có Hyejin đi theo.

Đôi mắt màu đen của JungKook nhìn về phía hai người kia, "Sao hai người lại tới đây."

"Nghe nói cậu bị bệnh, tôi và Hyejin không yên tâm, ghé thăm cậu một chút."

"..." JungKook không nói gì, trong mắt hắn, hai người này cũng giống như anh em vậy.

Hyejin quan tâm nói: "Sức khỏe của cậu như thế nào rồi?"

Biết Jeon JungKook không thích mình, cho nên, Oh Hyejin rất giữ chừng mực, cũng không làm cho cuộc nói chuyện bị lúng túng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info