ZingTruyen.Info

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 54

Mitngotmaiyeunang

"..." Bên ngoài tiếng sấm rất lớn, nhưng lúc này cô lại có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực của anh.

Hye Sun ủy khuất nói, "Đã không phải là của anh nữa rồi, chúng ta đã ly hôn rồi."

Trời ơi, hiện tại cô phát hiện, cô hối hận vì đòi ly hôn với anh rồi!

Có ai có thể nói cho cô biết, trên cái đời này có bán thuốc hối hận không?

Jimin cười một tiếng, "Anh muốn rửa mặt."

"Ừm." Hye Sun dẫn anh vào phòng vệ sinh, anh rửa mặt, cô ở bên cạnh lấy điện thoại soi đèn cho anh.

Jimin vắt khăn, ánh mắt của Hye Sun vẫn không rời khỏi khuôn mặt của anh, góc độ này nhìn qua, Park Jimin rất cuốn hút.

Trước đây không lâu, anh vẫn là của cô!

Hiện tại, lại có một loại cảm giác mất mát không nói thành lời.

Jimin rửa mặt, vắt khăn lên giá, quay sang cô nói: "Mưa lớn quá, tối nay chắc anh không về được rồi."

Vẻ mặt tỏ ra rất ủy khuất.

Hye Sun: "..."

Cho nên?

Anh muốn thế nào?

Jimin nói: "Có thể cho anh mượn giường ngủ một đêm không?"

"Nhà em chỉ có một cái giường."

"Không sao, anh chỉ cần một phần ba là được."

"..." Anh đã nói như vậy rồi, cô còn có thể nói cái gì?

Nằm ở trên giường, Hye Sun bị Jimin ôm ở trong ngực, người đàn ông bên cạnh dường như tỏ ra rất hài lòng.

Hye Sun gần đây luôn cảm thấy, có chỗ nào không đúng lắm, nhưng bởi vì đang đắm chìm trong cảm giác hỗn loạn, làm thế nào cũng không phản ứng kịp.

Cô hướng về phía Park Jimin hỏi: "Anh cố ý có đúng không?"

"Cái gì?" Anh tỏ ra vô tội.

Hye Sun nói: "Nói cái gì lo em sợ sấm, anh chính là muốn lấy cớ ở lại chỗ này của em."

Phí nhiều tâm tư như vậy.

Jimin có chút vô tội nói: "Bị em nhìn ra rồi à?"

Hye Sun nhức đầu hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Anh cũng không biết anh muốn thế nào." Jimin thân mật nói: "Là em đòi ly hôn, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói anh đồng ý. Anh muốn thấy em, chẳng nhẽ không thể tới gặp em sao?"

"..." Anh khẳng khái thừa nhận kiểu có lý chẳng sợ.

Phảng phất anh không có gì không đúng cả.

Hye Sun cũng không biết phải nói cái cho gì tốt.

Jimin nhích lại gần, cái giường này không lớn, anh bá đạo đưa mắt nhìn thẳng vào mắt của cô: "Em có biết không? Khi không có em ở bên cạnh anh, mỗi một giây, mỗi một phút anh đều nhớ em."

"..." Hye Sun e thẹn: "Anh rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn."

"Anh sẽ chờ." Jimin nói tiếp: "Chờ đến một ngày em cảm thấy muốn trở lại bên cạnh anh."

Hye Sun đưa tay ra, vuốt ve vành tai của anh, cô cũng không biết từ lúc nào mình lại hình thành thói quen này, thích vuốt ve nơi này.

Nghe anh nói chuyện, cô cũng không lên tiếng.

Jimin nắm lấy bàn tay không an phận kia, "Em đang ám chỉ em muốn anh sao?"

"..." Hye Sun vội vàng rút tay về, "Không có."

Jimin đã trở mình, đặt cô ở dưới thân, "bảo bối, em biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì không?"

"Nghĩ cái gì?" Cái tư thế này mập mờ làm cho mặt của Hye Sun nóng lên.

Jimin cắn nhẹ lên môi của cô, "Muốn để cho em mang thai con của anh. Như vậy, em sẽ không nghĩ muốn rời khỏi anh nữa."

Như vậy, cô cũng sẽ không hoài nghi anh rốt cuộc có yêu cô hay không nữa.

Thân thể của Hye Sun bởi vì những lời này mà trở nên căng thẳng, nơi đó cũng bắt đầu rạo rực.

Jimin cảm giác được biến hóa của cô, cười một tiếng, "Đùa với em thôi, em còn nhỏ như thế, chúng ta không vội sinh con."

Nói là thế nhưng tay anh lại không an phận mà đưa vào trong quần áo ngủ của cô...

Hye Sun ho khan một tiếng, kéo tay anh ra, "Ở đây không có cái đó."

"Không sao, anh không cho vào đâu."

Hye Sun "..."

Cô kháng nghị với Jimin: "Anh có thể đứng đắn một chút không? Không phải nói lo em sợ sấm sao, nhưng em cảm giác thế nào cũng thấy anh đến đây để ăn thịt em vậy?"

Jimin không nói gì, cúi xuống hôn lên môi cô, đôi bàn tay thoăn thoắt không hề có ý ngừng lại.

Bảo bối của anh nói anh đến ăn thịt, vậy anh còn phải e dè gì nữa?

Anh lưu manh thì thầm vào tai cô: "Anh chỉ muốn xem xem, lúc anh không ở bên cạnh em, em có thiếu thứ gì hay không."

"... Có thể thiếu cái gì?" Hye Sun không nhịn bật cười.

Jimin nói: "Có cảm thấy thiếu thứ đó không?"

Hye Sun hơi sững sờ, nhìn Jimin, "Thứ kia sao?"

"Ừm." Một tay anh lần mò cởi từng cũng áo của cô, không nhanh không chậm, từ từ thưởng thức từng tấc da tấc thịt non mềm của cô, tay còn lại kéo tay cô xuống đặt lên cậu em trai đang ngóc đầu lên kia "Em sờ xem, nó đang nhớ em kìa."

"..." Hye Sun cảm giác giây thần kinh trên trán của mình giật giật, tay anh đang kéo tay cô sờ vào cái gì đây chứ?

Anh nhanh chóng cởi hết cúc áo của cô ra, đôi gò bồng phổng phao trắng hồng tròn trịa hiện ra, đôi môi anh nhanh chóng di chuyển xuống dưới, ra sức cắn mút quả đào tiên non mềm ấy. Cô đâu biết đêm nay anh sẽ đến nên không mặc đồ lót thành ra anh đỡ phải tốn công khai phá. Thân dưới của cô ngày càng khó chịu, anh tiếp tục trêu chọc, bàn tay ấm nóng của anh khẽ vuốt ve nơi tư mật của cô, làm nơi đó càng trở nên ướt át.

Hai tai anh đặt vào mông cô, khẽ nâng lên kéo tụt quần ngủ của cô xuống, cậu em trai của anh vẫn còn nằm ở trong quần, đòi phá lồng giam chui ra. Anh kéo cô ngồi dậy, dán sát vào người anh, anh thì thầm vào tai cô: " Mau cho nó ra đi! " Hye Sun như bị xui khiến, đưa tay xuống kéo khóa quần của Jimin ra, tay cô run run khi nhìn thấy thứ đang căng cứng dưới lớp vải kia.

Anh có chút nóng vội đè cô trở lại giường. Lúc này tâm trí của Hye Sun hỗn loạn, không còn chút sức lực nào để phản kháng, mặc cho anh trêu chọc ở phía dưới. Park Jimin giở trò lưu manh, không chịu cho cậu em trai vào hoa huy*t đang ướt át kia mà chỉ cọ sát ở bên ngoài làm cô không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ ư.. a kiều diễm, anh cúi xuống giả vờ vô tội hỏi:" Bảo bối, có muốn nó vào bên trong em không?"

Hye Sun theo bản năng mơ hồ đáp " Muốn!... " Anh cười gian thì thầm vào tai cô " nhưng ở đây không có ba con sói, mà anh đã hứa là không vào trong rồi... "

Cô vòng tay ôm cổ anh, kéo anh xuống dụ dỗ nói," Em mặc kệ,.. xin anh... Cho vào đi... Em khó chịu quá! Ưm....! " Phía dưới, đôi chân thon dài nuột nà của cô cũng cuốn lấy hông anh như con bạch tuộc, nghênh đón anh tiến vào.

Jimin đắc ý thừa nước đục thả câu, mạnh mẽ tiến vào, hai người mây mưa lên xuống nhịp nhàng tạo nên khung cảnh dục mỹ tuyệt đẹp.

Mờ sáng, cô nằm gọn trong lòng anh, mơ màng tỉnh giấc đã nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của anh kề bên, Hye Sun sực nhớ lại một màn cuồng nhiệt đêm qua, mặt cô nóng ran, định kéo chăn che để mặc lại quần áo nhưng lại sợ làm anh tỉnh, cô đành rón rén chui ra khỏi chăn với xuống cuối giường lấy quần áo. Nhưng chưa kịp với được thì đã bị một đôi bàn tay ôm lấy cô từ phía sau, đè cô yên vị xuống giường.

Jimin cười phúc hắc:

" Xem ra đêm qua anh phục vụ em chưa chu đáo, cho nên trời chưa sáng em đã muốn mặc quần áo để chạy, vậy thì anh phải chăm sóc thêm cho em rồi! "

Hye Sun còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cúi xuống cuồng hoan một lần nữa, không biết bao lâu sau thì cô ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi...

-

Buổi sáng, bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, trong phòng hai người còn đang ngủ, quần áo la liệt dưới sàn nhà,trong căn phòng an tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo hai lần thì rốt cuộc chủ nhân của nó phải cầm lên.

Jimin nghe điện thoại, "A lô?"

"Anh Park, anh ra cửa chưa? Sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng."

"..." Park Jimin nhìn đồng hồ, ngồi dậy, bên cạnh Hye Sun còn đang ngủ say, tối hôm qua cực kỳ mệt mỏi, giờ phút này cô vẫn ngủ say.

Nhớ tới buổi tối cuồng nhiệt hôm qua cùng với màn kích tình lúc nãy, ánh mắt của anh trở nên vô cùng ôn nhu.

Đàn ông được ăn uống no nê, tâm tình rõ ràng vô cùng sảng khoái.

Anh không làm ồn Hye Sun, mà cầm điện thoại gọi điện thoại, sau đó mặc lại quần áo cho cô xong mới ra cửa.

Lúc Hye Sun tỉnh lại, nghe thấy bên trong phòng bếp có tiếng người nấu cơm, còn có mùi thức ăn quen thuộc.

Cô đi ra cửa, nhìn thấy dì Han bận rộn đứng đó.

"..." Nhìn thấy dì Han, Hye Sun vô cùng kinh ngạc, "dì Han, sao dì lại ở đây?"

"Ồ, bà chủ nghe nói cháu dọn ra ngoài, rất lo cho cháu, cho nên để dì tới xem một chút." Dì Han cười nhìn Hye Sun một cái.

Hye Sun cảm thấy ngoài ý muốn hỏi: "Làm sao dì biết cháu ở chỗ này?"

"Tìm Jimin hỏi." Thật ra là Park Jimin gọi điện thoại gọi bà tới.

Vì vậy dì Han biết Park Jimin không thật sự muốn ly hôn với Go Hye Sun cũng biết hai người họ tối qua đã làm gì.

Cho nên vừa nhìn thấy Hye Sun, biểu tình trên mặt liền đặc biệt vui mừng.

Ai da, thế giới của mấy người trẻ tuổi này bà không hiểu được.

Nhưng mà, đây là chuyện tốt.

Lại cộng thêm Park Jimin bảo bà giúp anh lừa Hye Sun cho nên bà cũng không nói thêm cái gì.

Chẳng qua chỉ ôn nhu nói với Hye Sun: "Cháu đi rửa mặt còn ra dùng cơm."

"Vâng ạ." Hye Sun đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Nhìn mình ở trong gương cô không biết phải nói gì.

Rõ ràng là đã ly hôn với Park Jimin nên mới dọn tới đây, nhưng bây giờ... Chẳng những Park Jimin  tới rồi, liền ngay cả dì Han cũng đi theo tới đây.

Khéo khi mấy hôm nữa toàn bộ Park gia đều tới đây mất.

Ăn cơm xong, Hye Sun cùng dì Han trở về Park gia.

Bà Park nhìn thấy Hye Sun, như nhìn thấy con gái ruột về chơi " Hye Sun."

"Bác gái..." Hye Sun nghĩ đến mình và Park Jimin đã ly hôn rồi, nên đổi xưng hô.

Kết quả, mới vừa mở miệng, liền bị bà Park trừng mắt một cái, "Con gọi mẹ là gì?"

Lần trước thấy còn gọi mẹ, hiện tại lại gọi là bác gái rồi!

Làm cho xa lạ như vậy bà tức quá đi mất!

_____

Thịt cũng ăn xong rồi, mau vote trả tiền đi nào các cô oi =))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info