ZingTruyen.Info

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 46

Mitngotmaiyeunang

Jang Hyuk có chút không dám tin, đây là đang bị bơ đẹp phải không?

Rõ ràng anh ta đã rất trịnh trọng nói từ chức, tối hôm qua cũng suy tính một đêm, đây là việc làm điên cuồng nhất của anh ta.

Dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ?

-

Buổi chiều, công ty mở cuộc họp, Park Jimin không về nhà.

Hye Sun từ công ty trở về, thấy mọi thứ thuộc về Jimin đều bị dời ra ngoài.

Cô đứng ở cửa, nhường đường cho bọn họ, nhìn thấy thứ thuộc về anh bị mang lên xe, cảm giác lòng mình cũng đồng thời bị dọn theo đi.

Cô lên phòng, dì Han thấy cô, nói: " Hye Sun, buổi tối cháu muốn ăn cái gì, dì đi nấu cho cháu?"

Hye Sun nhìn dì Han, nói: "Không cần đâu ạ, dì ơi, sau này dì không cần nấu gì cho cháu nữa đâu, giờ dì về được rồi ạ."

Dì Han là bên nhà họ Park đưa sang đây chăm sóc cho Park Jimin, hiện tại Park Jimin đã dọn đi rồi, Hye Sun cũng không tiện để cho bà ấy lưu lại đây nữa, bây giờ bản thân mình còn không nuôi nổi thì sao nuôi nổi người giúp việc.

Dì Han nói: "Bà chủ bên kia đã nói rồi, coi như cháu và Jimin ly hôn rồi, cháu vẫn là người của Park gia, dì đương nhiên phải ở đây chăm sóc cho cháu."

Bà rất thích Go Hye Sun, luôn coi cô là con gái mà chăm sóc.

Hye Sun cười gượng nói, "Không cần đâu dì ơi, mấy ngày nữa cháu cũng sẽ dọn ra ngoài."

Một là bởi vì cô không chịu được sinh hoạt phí nơi này.

Hai là bởi vì, cô không thể ở lại nơi chứa đựng những hồi ức ngọt ngào giữa cô và Park Jimin. Nếu cứ như vậy, không biết đến bao giờ cô mới có thể quên được anh.

Dì Han nhìn lấy Go Hye Sun gượng cười mà kìm nén nỗi đau, cảm thấy cô nhất định là bị Park Jimin làm tổn thương sâu sắc, nên mới muốn rời khỏi nơi này.

Hye Sun đi lên phòng, trong phòng vẫn còn khá nhiều đồ dùng hàng ngày của anh.

Bởi vì quá nhiều, cho nên hôm nay chỉ dời một phần đi.

Khả năng đến ngày mai, những thứ này cũng sẽ dọn sạch đi thôi?

Nghĩ tới đây, cô ngồi xuống, ôm gối dựa, ngẩn người ra.

Trời sắp tối cô nhận được một tin nhắn từ Park Jimin "Hôm nay anh dọn về nhà ở, sẽ không về đó nữa. Em nhớ phải ăn cơm rồi đi ngủ sớm."

"Em biết rồi." Hye Sun gửi lại cho anh.

Nếu đã ly hôn, anh đương nhiên phải dọn đi,

Lúc trước mỗi ngày về nhà, chung quy sẽ có thói quen chờ anh về, hoặc là, lúc trở về đã thấy anh ở trong nhà rồi.

Nhưng mà bây giờ, anh nói không về nội tâm của cô lại trở nên trống rỗng như vậy.

-

Buổi tối Park Jimin tăng ca xong, trực tiếp trở về Park gia.

Park Eun Ji và bà Park hôm nay oanh tạc gọi điện thoại cả một ngày, có một số việc, anh chung quy phải cho người nhà một câu trả lời thỏa đáng.

Vừa vào cửa, liền thấy cả nhà đều ngồi ở trong phòng khách, giống hệt cảnh buổi sáng Go Hye Sun nhìn thấy, nhưng mà, lúc này có thêm ông Park.

Nhìn thấy anh đi vào, không khí trở nên lạnh ngắt..

Jimin lên tiếng: "Cha, mẹ."

"Nghe nói con và Hye Sun ly hôn rồi hả?" Ông Park vừa trở về đã nghe được tin tức này, ngữ khí cũng rất nghiêm túc.

Jimin đi tới, ngồi xuống, "Vâng."

Jang Hyuk đứng ở bên cạnh Park Jimin, bình thường coi Park Jimin là thần tượng, giờ phút này chỉ muốn dần cho Park Jimin một trận nhừ tử, không muốn quen biết gì với Park Jimin.

Bà Park nóng giận hỏi: "Con muốn quay lại với Oh Se Young sao?"

"Con chưa từng nghĩ như vậy." Nói anh muốn cùng với Oh Se Young nối lại tình xưa, đây hoàn toàn là đang oan uổng anh rồi.

Dù thế nào, Park Jimin vẫn không muốn có bất kì sự dính líu quan hệ gì với Oh Se Young.

Bà Park dịu giọng hơn một chút: "Vậy sao phải ly hôn với Hye Sun?"

Jimin trầm mặc, không vội trả lời câu hỏi của mẹ mình.

Bà Park có chút thương tâm nói: " Hye Sun tốt với con như thế, con chẳng lẽ không biết sao? Hai đứa đang tốt đẹp, tại sao phải ly hôn? Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi."

"Gặp phải một vài chuyện, bọn con chưa thể giải quyết được. Đây là vấn đề của vợ chồng con, con sẽ tự xử lý."

"Nghe nói hai đứa đã ký đơn ly hôn rồi?" Cả nhà họ Park không muốn tin sự thật này, nhưng bây giờ Park Jimin ngồi ở trước mặt bọn họ, cũng đã chính miệng thừa nhận.

Jimin nói: "Vâng, con để lại biệt thự Serendipity lại cho vợ con, con sẽ tạm thời dọn về đây ở một thời gian ngắn."

"Ai cho cậu về đây?" Park Eun Ji lên tiếng, "Chị nói cho cậu biết, bây giờ trong nhà này không còn chỗ cho cậu nữa, cậu đã dám ly hôn thật thì tự cút ra ngoài mà ở."

"..."

Hye Sun ngồi trước máy tính, làm hết chuyện hôm nay, bởi vì hơi đói, nên đi xuống bếp nấu mì ăn.

Bởi vì Park Jimin không ở đây, buổi tối dì Han cũng về Park gia, cho nên trong nhà rất yên tĩnh.

Hye Sun mới vừa nấu mì xong,vừa đặt lên bàn, đã nghe thấy âm thanh xe dừng lại trước cổng nhà.

Cô mở cửa ra xem, nhìn thấy Park Jimin từ trên xe bước xuống, có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại về đây?"

Không phải nói anh sẽ về Park gia ở sao?

Hiện tại cũng gần 10 giờ rồi, anh đột nhiên trở lại, làm cho cô có chút ngoài ý muốn.

Park Jimin không thắt cà vạt, cúc áo sơ mi cởi ra, cổ áo rộng mở. Anh đi tới, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ bất đắc dĩ, nói "Anh bị bố mẹ đuổi ra ngoài."

Nhìn dáng vẻ của anh, hình như khi về nhà bị đuổi ra ngoài thật.

"..." Hye Sun nhìn anh, đau lòng nói, "Mau vào đi."

Anh muốn dọn ra ngoài, cô vốn là cảm thấy không tốt lắm.

Bây giờ còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, cô càng cảm thấy áy náy.

Tiến vào phòng ăn, Jimin nhìn thấy bát mì trên bàn, lân la hỏi "Em nấu à?"

"Ừm." Hye Sun nói: "Đói quá nên không ngủ được, xuống nấu để ăn."

Nhất là hôm nay không có anh ở đây, cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng đói nhanh hơn so với bình thường.

Nhưng mà cô không nghĩ tới anh lại đột nhiên trở lại đây.

Nhìn thấy anh, trong nháy mắt đột nhiên cô cảm thấy hết đói bụng.

"Anh có muốn ăn không?"

"Anh chưa được ăn gì cả." Jimin ngồi xuống.

Hye Sun nhìn đồng hồ, "Sao còn chưa ăn gì? Muộn thế này rồi."

"Bố mẹ không cho anh cơm ăn." Jimin giống như đứa trẻ chịu ủy khuất hướng về phía cô nói, "Trên đời này chắc chỉ có mình anh vừa bị vợ bỏ lại còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà!"

"..." Hye Sun nghe xong, vô cùng xấu hổ, đẩy bát mì của mình ra trước mặt anh, "Anh ăn trước đi, em đi nấu bát khác."

"Thôi để anh tự đi nấu." Jimin giả vờ khách sáo, "Chúng ta đã ly hôn rồi, sao có thể để em làm những chuyện này?"

"Không sao, chỉ là nấu bát mì thôi mà." Hye Sun đi vào bếp, nấu bát khác.

Jimin cách lớp kính, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng sinh ra một chút ấm áp.

Coi như có ly hôn rồi đi chăng, vợ anh vẫn là người tốt với anh nhất.

Cô cứ như vậy làm sao anh có thể buông tay để cô rời khỏi anh được?

Hye Sun rất nhanh liền nấu xong mì, bưng ra ngoài, lại gắp thêm mì từ bát của mình sang bát của Jimin, "Anh chưa ăn cơm, ăn nhiều một chút. Nếu ăn xong mà còn thấy đói, em đi nấu cơm cho anh."

"Không cần." Jimin cầm đũa: "Đã đủ rồi."

Hye Sun ngồi xuống, hai người ngồi đối mặt nhau, cùng ăn mì.

Jimin ăn một hồi, nhìn về Hye Sun, hỏi một câu không tưởng: "Hye Sun, em...thích kiểu đàn ông như thế nào?"

Công cuộc cua vợ đầy gian nan của Park Jimin đã chính thức bắt đầu, mau vote để vợ chồng nhà này sớm về với nhau đi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info