ZingTruyen.Info

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 29

Mitngotmaiyeunang

"Sunnie." Đột nhiên, trong đám người kia có một người đi ra, thanh âm không lớn không nhỏ, lại để cho người chung quanh đều ngừng lại.

Oh Se Young hôm ăn mặc rất trang nhã, tóc dài xõa vai, thoạt nhìn rất có phong thái nữ thần.

Cô ta đi tới trước mặt Hye Sun, nhìn thấy Hye Sun toàn thân ướt đẫm, trên mặt tỏ vẻ quan tâm, "Em không sao chứ?"

Hỏi xong Hye Sun, cô ta vừa nhìn về phía người vừa mới tạt nước Hye Sun, có vài phần nghiêm khắc nói: "Mọi người đều là bạn học, các em làm sao có thể làm vậy với Sunnie đây?"

"Cô Oh, em..." Nam sinh viên mới vừa vì Oh Se Young ra mặt, giờ phút này bị Oh Se Young giáo huấn, có chút lắp bắp, không biết phải làm như thế nào để trả lời.

Bộ dáng Oh Se Young giáo huấn người khác, không có chút hề có chút hung dữ cảnh cáo nào, ngược lại, lại làm cho người ta càng thích bộ dáng hiện tại của cô ta.

Cô ta nói: "Sau này cô không muốn thấy các em làm như thế nữa, đừng để cho cô biết, có bất kì người nào gây sự với Sunnie nữa. Chuyện lúc trước, chỉ là một hiểu lầm."

Nói xong, cô ta cầm khăn giấy, đưa cho Hye Sun, "Em lau tạm đi!"

Rõ ràng những người này đều là vì cô ta mà ra mặt, cô ta lại ra dáng người tốt, thậm chí hoàn toàn không so đo trước đó bị Go Hye Sun tạt nước.

Mọi người nhìn Oh Se Young ôn nhu như nữ thần, đều bị cô ta làm cho cảm động.

Cô Oh làm sao có thể tốt như vậy?

Go Hye Sun lúc trước làm những chuyện quá đáng như thế, không nghĩ tới Oh Se Young lại lấy đức báo oán, còn ở đây che chở Go Hye Sun.

Hye Sun nhìn Se Young một cái, không nhận khăn giấy cô ta đưa, trực tiếp xoay người rời đi.

Mọi người thấy Hye Sun không biết điều, cũng không nhịn được nhổ nước bọt, " tại sao cô ta lại còn dám kiêu căng như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Cô Oh, cô không cần đối tốt với thứ người như vậy đâu." Hansol có chút không phục nói.

Se Young nhìn Hansol một cái, nghiêm túc nói: "Đều là tại em! Cô đã nói, những chuyện kia không thể lấy ra nói bậy bạ, hiện tại làm cho tất cả mọi người đều biết rồi!"

Mọi người nghe xong Oh Se Young nói, càng hiếu kỳ hơn, "cô Oh, nói như vậy, Go Hye Sun thật sự là kẻ thứ ba, cướp vị hôn phu của cô ư?"

Trước còn cảm thấy là giả, nhưng mà qua cách nói của Oh Se Young thì hình như hết thảy đều là thật!

Se Young cụp mi mắt, vẻ mặt bi thương, nhưng cố liều mạng khắc chế, "Không, không có liên quan gì với Sunnie, là cô không đủ tốt."

Cô ta nói như vậy, càng thêm chứng minh chuyện này là sự thật.

Ở trong mắt người khác, chẳng qua cô ta băn khoăn Go Hye Sun, mới không nói ra!

Nhất thời, tất cả mọi người đều bị thái độ Oh Se Young cảm động, càng thêm cảm thấy Go Hye Sun đáng ghét.

Oh Se Young rõ ràng là đi ra giúp Go Hye Sun một tay, kết quả, ngược lại làm cho tất cả mọi người càng thêm ghét cô hơn.

Thậm chí, những người mới vừa rồi nghe Go Hye Sun giải bày, lựa chọn tin tưởng Go Hye Sun thì giờ phút này, lại toàn bộ bị hòa vào hiệu ứng đám đông.

-

Hye Sun thay quần áo khác, tóc còn hơi ướt, nhớ tới Oh Se Young, cô nhíu mày một cái.

Người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là dối trá nói hai ba câu, lại kiếm thêm được sự đồng cảm của những con người vô tri kia, ngược lại trực tiếp biến mình thành ác nữ!

Tâm cơ thật là đủ sâu rồi.

"Em không sao chứ?" Thay quần áo xong đi ra, Hye Sun nhìn thấy Jeon JungKook ở cửa chờ cô.

Hắn hiển nhiên là nghe được tin tức nên mới chạy tới.

Đối mặt sự quan tâm của hắn, Hye Sun lãnh đạm nói: "Không sao."

JungKook nhìn Hye Sun, khuyên nhủ, "Em không đấu lại cô ta đâu, buông tay đi."

"Buông tay?" Hye Sun nhìn về phía hắn, ánh mắt thêm mấy phần lạnh lùng.

Cô ghét nhất nghe người khác dùng hai chữ này tới khuyên cô.

Lúc trước mẹ không cho cô đi học, Clara Lee cũng nói, buông tay đi, nghe mẹ cậu, nhanh chóng lấy chồng đi.

Ở trong từ điển của cô, cho tới bây giờ không hề có 2 từ "Buông tay" hai chữ này viết như thế nào cô không biết.

Cô nói với JungKook: "Nếu tới giúp Oh Se Young, thì cách tôi xa một chút."

"Go Hye Sun." JungKook nhìn cô,đau lòng nói, " chẳng lẽ sau này em không muốn yên ổn ở đây nữa sao? Đã như vậy, em chỉ còn cách rời xa cậu tôi!"

"Rời xa?" Hye Sun khinh thường, cười nói: "Tại sao tôi phải rời xa anh ấy?"

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải rời đi?

"Nếu em rời xa cậu, Oh Se Young liền sẽ không nhằm vào em nữa, mục đích của cô ta chẳng qua chỉ muốn quay lại bên cạnh cậu. Mặc dù cậu không thích cô ta, nhưng mà, nếu như em cứ nhất quyết ở bên cạnh cậu, cô ta sẽ coi em là mục tiêu công kích, cảm thấy em là trở ngại cản đường cô ta. Quay về bên cạnh tôi, có được không? Sau này tôi sẽ bảo vệ em."

Jeon JungKook thừa nhận mình có tâm tư, hắn hy vọng Go Hye Sun có thể biết khó mà lui, hy vọng cô có thể mượn cơ hội lần này, cùng Park Jimin vạch rõ ranh giới.

"Bảo vệ?" Hye Sun nói: "Hay là thôi đi! Cho tới bây giờ tôi chỉ tin tưởng bản thân mình, trừ bản thân ra, tôi không tin tưởng bất luận kẻ nào."

Huống chi là Jeon JungKook.

Coi như hắn đã từng là mối tình đầu của cô, cô cũng chưa từng có cảm giác được hắn bảo vệ.

Sau này lại càng không trông mong vào hắn!

Tại sao mà ngay cả khi đã là vợ của Park Jimin, cô cũng chưa từng ngừng cố gắng?

Chính vì cô biết rõ rằng, nếu cứ mãi dựa vào người khác, thì chẳng bao giờ bản thân có thể mạnh mẽ lên được, càng không nói đến việc kháng cự lại cái xã hội đen trắng lẫn lộn này.

JungKook nhìn thấy Hye Sun như vậy, có chút thất vọng "Chẳng lẽ trong mắt em, tôi không có một chút địa vị như vậy sao?"

Hắn vốn cho là, trong nội tâm của cô ít nhất có mấy phần vị trí của mình.

Hye Sun lạnh nhạt nhìn hắn một cái, "Đây không phải chuyện mà cậu đã sớm biết rồi sao?"

Làm gì mà còn tỏ ra như bị đả kích lớn lắm?

Thật là buồn cười.

Hye Sun không nói chuyện với JungKook nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Kết quả, Se Young đã tới rồi. Nhìn thấy Hye Sun đã đổi quần áo, vẫn giả nhân giả nghĩa, "Sunnie, em không sao chứ?"

JungKook nhìn thấy Se Young, đi tới, phòng bị mà nhìn cô ta, "cô tới làm gì?"

"JungKook." Se Young ôn nhu nói, "cô tới quan tâm Sunnie thế nào thôi mà, em cũng ở đây à!"

"Quan tâm?" JungKook trong lòng rất rõ ràng người phụ nữ này là mặt hàng gì, "Cô đừng giả mù sa mưa được không? Đừng cho là bọn họ không biết bộ mặt thật của cô thì cô muốn làm gì có thì làm."

"Bộ mặt thật?" Se Young có chút kinh ngạc nhìn lấy hắn, "Em đang nói cái gì vậy?"

Hye Sun cắt đứt đối thoại của hai người, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

Chị già họ Oh đặc biệt tới tìm cô, nhất định là có lời muốn nói.

Se Young khoan hồng độ lượng nói: "Chuyện ngày đó em tạt nước cô, cô không giận em."

"..." Hye Sun nghe xong, cười khẽ một tiếng, "Vậy tôi có cần cảm ơn cô không?"

Se Young không có chút địch ý nào mà nhìn lấy Hye Sun, "Cô chỉ muốn nói cho em biết, Sunnie, chúng ta không phải là kẻ thù, cũng có thể làm bạn. Chỉ cần... Em chịu buông Jimin ra thôi! Em xem, trường này nhiều nam sinh như vậy, sao em cứ phải cố chấp tranh cướp người đàn ông vốn thuộc về em? Và lại hai người có khoảng cách tuổi tác xa như vậy, hai người nhất định sẽ không lâu bền được."

Hye Sun cười giễu cợt nói: "Loại chuyện này, cô nên đi tìm chồng tôi để nói mới phải! Cô tìm đến tôi thì có ích gì? Chẳng lẽ tôi nói, tôi trả lại cho cô, thì anh ấy sẽ quay lại với cô sao?"

Thật không biết con mụ thần kinh này nghĩ gì nữa, Hye Sun chỉ cảm thấy nhức đầu.

Quả nhiên không hiểu được tâm lý của mấy kẻ bệnh thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info