ZingTruyen.Com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 178

Mitngotmaiyeunang

Cô nhớ Doosung không biết bơi mà chồng cô lại biết bơi, nói như vậy cũng không sai.

Nói xong câu này, Go Hye Sun liền cảm giác không khí chung quanh dường như có chút mát mẻ.

Cô nhìn Park Jimin, nói "Anh tắm xong rồi à?"

Trong lòng Park Jimin mất hứng, dứt khoát không nói chuyện.

Thấy anh không lên tiếng, Hye Sun nói "Tự nhiên anh hỏi em chuyện ấu trĩ như vậy làm gì chứ?"

Chuyện ngây thơ như vậy mà anh cũng có thể hỏi ra được.

Phỏng chừng cũng chỉ có anh có thể hỏi được thôi!

Dù sao bạn nhỏ Park Jimin năm nay mới ba tuổi.

Jimin nhìn cô, nghiêm giọng "Em còn chưa chịu đi ngủ có phải không? Phát sóng trực tiếp kia thì có gì để xem?"

Nói xong, anh trực tiếp tịch thu điện thoại từ trong tay cô.

Ai bảo cô cứu Doosung mà không cứu anh?

Ông chú nào đó vô cùng buồn bực.

Hye Sun vẫn còn cố nhoài người theo, "Em còn chưa thấy cô gái kia mà!"

Park Jimin căn bản không nghe, trực tiếp đem điện thoại bỏ qua một bên.

Go Hye Sun cũng không dám phản kháng, chỉ có thể yên lặng mà nhịn, lần sau Doosung live thì xem lại vậy!

Phải đến ngày hôm sau Go Hye Sun mới phát hiện ra Park Jimin đang ghen.

Buổi sáng, Go Hye Sun thức dậy sớm, tự mình làm bánh ngọt, không cẩn thận làm hơi nhiều.

Cô đi ra, nhìn thấy Park Jimin ngồi ở chỗ đó nhìn máy tính, hỏi "Ông xã, em làm bánh ngọt anh có muốn ăn không?"

Bình thường Park Jimin cũng không thích ăn ngọt cho lắm, nhưng nếu là Go Hye Sun làm thì anh vẫn sẽ ăn một ít.

Kết quả, lần này Park Jimin lại không thèm nể mặt mũi, trực tiếp cự tuyệt, "Không ăn."

Hye Sun nói "Vậy em để lại một ít, còn lại mang cho Doosung hết! Nó suốt ngày phải luyện tập, chắc cũng không có thời gian đi ra ngoài mua đồ ăn. Em tiện thể đi qua thăm nó xem thế nào, xem nó có thiếu cái gì không?"

Đã rất lâu rồi Go Hye Sun không liên lạc với bố mẹ của mình, bình thường cũng là thông qua Go Doosung để hỏi tình hình trong nhà, cô đến đó xem có thể giúp cái gì thì sẽ giúp một chút.

Dù sao cũng là máu mủ tương liên.

Jimin nhìn bánh ngọt trên bàn, nghe thấy Go Hye Sun bảo muốn đi đưa cho Go Doosung ăn, lập tức không vui, " Để lại đó, anh ăn hết. "

"..."

Hye Sun kỳ quái nhìn lấy anh, "Vừa rồi anh còn nói không ăn cơ mà."

"Hiện tại đổi ý rồi."

Go Hye Sun căn bản không nhận ra thật ra anh đang giận lẩy mình.

Cô nói "Vậy em để lại cho anh một ít, còn lại cho Doosung nhé!"

" Anh muốn ăn hết chỗ đấy." Muốn cho Go Doosung? Không có cửa đâu!

Nhất là Go Hye Sun làm, toàn bộ đều phải thuộc về anh hết.

"..."

Hye Sun không dám tin nhìn lấy anh, "Nhưng mà chỗ này nhiều như vậy, anh xác định có thể ăn hết sao?"

"Có thể."

Từ trước đến giờ anh không thích ăn đồ ngọt, cư nhiên có thể ăn hơn một nửa cái bánh ngọt sao?

Nếu đến mức này mà Go Hye Sun còn không nhìn ra được anh là đang ghen mới là lạ.

Hye Sun cũng rất phối hợp, cũng bóc mẽ anh, chẳng qua cô chỉ xấu bụng cắt cho anh một tảng lớn đặt vào trước mặt anh, "Vậy anh ăn đi."

Park Jimin nhìn miếng bánh ngọt, trên mặt vẫn còn bơ bóng bảy.

"..."

Cảm giác không muốn ăn một chút nào.

-

Go Hye Sun đến chỗ Go Doosung, Park Jimin cũng bám đuôi cùng đi, cô đi đến siêu thị mua cho em trai ít quà rồi mới đến.

Có thể thấy cô yêu thương cậu em trai của mình đến chừng nào.

Từ siêu thị đi ra, Park Jimin giúp Go Hye Sun xách một túi lớn, anh rất cao, coi như xách như vậy cũng không tí ti ảnh hưởng đến khí chất cao ngạo của anh, ngược lại còn làm tăng thêm lực sát thương về độ ngược cẩu.

Anh nói với Go Hye Sun "Không nhìn ra em lại thương em trai em như vậy đấy! Em mua cho nó nhiều đồ như vậy."

Cũng không thấy Go Hye Sun mua cho anh nhiều đồ như vậy bao giờ.

Bây giờ động đến cái gì Park Jimin cũng đều đem ra so sánh với Go Doosung.

Dù sao Go Doosung cũng là người đàn ông được vợ anh cứu lên khi anh và cậu ta cùng nhau rơi xuống nước.

Hye Sun bình tĩnh nói " Nó lúc nào cũng ru rú trong nhà ý, không bao giờ chịu đi ra ngoài mua cái gì, nếu em không mua cho nó thì nó lại ăn uống vớ va vớ vẩn mất. Thôi thì tiện thể đi mua cho nó để ăn dần."

Park Jimin nhìn cô vợ nhà mình, trong đầu anh đang nghĩ, anh cũng không thích ra ngoài mua đồ, sao không thấy em đi mua cho anh nhiều như thế này bao giờ?

Bọn họ nhanh chóng đến nhà Go Doosung, Go Hye Sun đem đồ vừa mua bỏ lên trên bàn, Hye Sun nói "Vốn chị có làm bánh ngọt, muốn mang cho em, kết quả sợ phiền phức nên không mang nữa."

Go Hye Sun cũng không tiện nói là Park Jimin giữ phần, không cho mang đến đây.

Cô cũng không muốn để cho Go Doosung suy nghĩ nhiều, hoặc là lại nảy sinh hiểu lầm gì đó.

Doosung nhìn Go Hye Sun, nói: "Không sao đâu, chị mua cho em những thứ này đã không ăn hết rồi."

"Nghe nói gần đây có một fan girl đang theo đuổi em à?" Hye Sun lấy đồ ra xong, ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn Go Doosung, tò mò hỏi.

Go Doosung "... Không có, chị nghe ai nói vậy?"

"Không có sao? Chị nghe bọn họ nói." So Goon nói, sẽ không phải giả đi!

Hơn nữa, vì chuyện này, Kang So Goon rõ ràng đang ghen.

Doosung cười nói: "Thật sự không có, hoàn toàn là hiểu lầm. Chị, chị nghe tin vịt ở đâu thế?"

"Thế có phải có một cô gái rất hay tặng quà cho em không?"

"Có thì có thật, nhưng chỉ là quen biết sơ qua mà thôi, người ta để mắt đến em trai chị làm gì?"

"..."

Go Doosung coi như đã nhìn ra rồi, khả năng người khác thật sự có đuổi theo em trai mình thật thì thằng ngốc này nó cũng không biết.

Go Doosung là một người rất kỳ lạ, nam giới chỉ đối tốt với nó một chút thì nó đã hoài nghi người tả "thích" nó, nhưng con gái có tấn công như thế nào nó cũng hoàn toàn không cảm giác được người ta thích nó.

Kang So Goon chính là bị Go Doosung hành hạ đến sắp muốn điên lên.

Tên ngốc này thật sự cho rằng người khác ngày nào cũng bám lấy nó chỉ là muốn làm bạn bè đơn thuần à?

Ngu si.

Go Hye Sun cũng không buồn nói đến.
Lúc cô cùng Go Doosung nói chuyện trời đất, Park Jimin ngồi ở trên ghế sa lon, ngón tay đặt ở trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Anh rể." Doosung đi tới, rất thân mật mà ngồi xuống bên cạnh Park Jimin.

Tiếp xúc qua với Park Jimin mấy lần, Go Doosung hiện tại đã không còn sợ anh như trước nữa.

Jimin dừng một chút, nhìn tên tiểu tình địch đột nhiên đến gần, " Sao thế?"

Nếu không phải là em trai ruột của Go Hye Sun, em vợ của mình thì chắc chắn Park Jimin đã ném tên nhóc này ra ngoài.

Mà bây giờ, mặc kệ trong lòng có khó chịu thế nào, anh vẫn đều rất đúng mực với Go Doosung.

Doosung nhìn Park Jimin, đề nghị " Em có lời muốn nói với anh, em muốn nhờ anh giúp em một việc."

Nụ cười trên mặt cậu ta rất xu nịnh, Go Hye Sun nhíu mày một cái, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Go Doosung nhà có có chút tố chất tiểu thụ, lại cộng thêm em trai cô dáng dấp vốn đặc ẻo lả, làm cho Go Hye Sun càng thêm lo lắng cho đời sau của nhà họ Go.

Không phải thằng nhóc này nhìn thấy anh rể nó đẹp trai nên chuyển chủ ý lên người anh rể chứ?

Bản thân mình là chị ruột mà cũng chưa từng thấy nó ân cần như vậy bao giờ.

Hye Sun phòng bị nói" Em nói gì thì cứ nói đi, xích lại gần anh rể em như vậy làm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com