ZingTruyen.Com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 162

Mitngotmaiyeunang

Mặc kệ vì sao cô nổi giận, chỉ cần cô chịu trở lại là tốt rồi.

Một hồi lâu, Hye Sun mới nói: " Em để lạc mất Ro Mi rồi."

"..."

Sau mười lăm phút, Park Jimin lái xe tới.

Nơi này cách chỗ ở của bọn họ không quá xa.

Anh xuống xe, nhìn thấy Go Hye Sun đứng ở chỗ đó chờ anh, bởi vì trời nóng mà bộ dạng của cô lấm lem đầu đầy mồ hôi, nhìn là biết cô phải đợi rất lâu rồi.

Anh đi tới, dịu dàng hỏi "Không sao chứ?"

Gương mặt của anh vẫn giống như bình thường, cũng không có nửa điểm tức giận, chỉ có sự quan tâm.

Go Hye Sun nhớ lại chuyện hôm nay, rõ ràng cô và anh cãi nhau, cô còn nổi giận với anh, nhưng anh lại không hề thay đổi thái độ với cô.

Nội tâm của cô lúc này giống như bị dằn vặt cào cấu, làm sao cũng không nói ra được.

Park Jimin nhìn cô mồ hôi ròng ròng, đưa tay đưa lau mồ hôi cho cô rồi kéo cô vào trong ngực.

Anh mới vừa từ trên xe bước xuống, áo sơ mi trên người còn có cảm giác lành lạnh, áp vào khuôn mặt đang nóng bỏng của cô vô cùng thoải mái.

Hye Sun đẩy anh ra, nói: "Bẩn lắm."

Trên người đều là mồ hôi, sợ dính vào trên người anh.

Jimin cũng không ngần ngại giữ cô lại, nói tiếp "Anh biết sai rồi, đừng giận anh nữa, có được không?"

Hye Sun cũng không đáp lại khẩn cầu của anh, chỉ nói " Anh buông em ra trước đi."

Hiện tại còn chưa tìm được Min Ro Mi, Go Hye Sun không có tâm tư nói những thứ này.

Jimin cũng biết cô đang cuống cuồng, buông cô ra, nói với cô: "Lên xe trước đã."

Bên ngoài nóng như vậy, cũng không biết làm sao cô có thể chịu được.

Quan trọng là, xảy ra chuyện cũng không chủ động nói cho anh biết, vẫn là anh gọi điện thoại qua hỏi mới chịu nói.

Park Jimin nhìn thấy Go Hye Sun như vậy, có một loại lòng cảm giác chua xót tuôn trào trong lòng anh.

Vợ của anh giận anh thật rồi.

Go Hye Sun đi theo Park Jimin lên xe, bên trong xe hơi lạnh, trong nháy mắt làm cho người ta thư thái không ít.

Jimin cầm khăn ướt tới, giúp cô lau mặt, "Muốn tìm người mà chỉ có mình em đi tìm thì làm sao có thể tìm được? Đáng nhẽ em phải gọi điện thoại cho anh từ sớm chứ."

Nhìn bộ dạng của cô như vậy, liền biết, chắc chắn cô chạy đi tìm ở bên ngoài rất lâu rồi.

Hye Sun cúi đầu, nhận lấy khăn ướt trong tay anh, " Em tự làm tự chịu."

Park Jimin nhìn cô, trong ánh mắt anh tràn đầy sự bất đắc dĩ, bình thường cảm thấy cô quá hiểu chuyện, mong cô giận hờn một lần, nhưng khi cô như vậy rồi anh lại thương tâm.

Anh ngồi ở bên cạnh, nói: "Anh bảo Jang Hyuk đi tìm rồi, tìm được cậu ta sẽ báo lại ngay. Em không cần quá lo lắng, không có việc gì đâu "

"Đều là tại em hết." Hye Sun nói: "Nếu như Ro Mi xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Jeon Jungson sẽ hận em đến chết."

Còn có Min gia, khẳng định sẽ lột da cô.

Jimin xoa xoa đầu của cô, "Có chuyện gì xảy ra đi nữa thì còn có anh gánh cho em cơ mà, lo gì?"

"..."

Hye Sun nhìn về phía anh, ánh mắt cô tràn đầy phòng bị, "Hôm nay em nói với anh như thế mà anh còn tới tìm em làm cái gì?"

Khi đó, sau khi nói chuyện điện thoại với anh xong cô đã vô cùng hối hận.

Vừa nghĩ tới việc cô cùng Park Jimin từ nay về sau sẽ vạch rõ ranh giới, không còn bên nhau nữa, cô lại đau lòng đến tan vỡ tâm can.

Jimin trầm mặc một chút, vươn tay ra, cầm tay cô, "Hôm nay anh nhiều việc, vốn tưởng đến đúng hẹn với em, kết quả lại bị trễ giờ. Có phải em giận anh vì anh đến muộn không?"

"Ai biết anh là bận rộn hay là bận ở bên người phụ nữ khác? Anh nghĩ rằng em không thấy sao?"

Cô đã tận mắt nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác.

Vẫn còn ở đó lừa cô.

Jimin nhìn thấy vợ tủi thân, tròng mắt ướt át, nói: "Cho nên, em thấy rồi?"

"Đúng! Chắc anh không nghĩ tới phải không?" Hye Sun nói: " Em gửi cho anh địa chỉ, ngay cả anh không thèm nhìn, căn bản anh không thèm để ý. Anh coi em không ra gì có phải không?"

Vừa vặn lúc này điện thoại vang lên, là Jang Hyuk gọi tới.

Anh tiếp điện thoại, "Jang Hyuk."

Nghe được là điện thoại của Jang Hyuk, Go Hye Sun lên tinh thần, nhìn chằm chằm Park Jimin.

Mơ hồ nghe âm thanh trong điện thoại của Jang Hyuk vang lên: " Anh Park, Cô Min đã về nhà rồi."

"..."

Nghe đến đó, Go Hye Sun cảm giác như mình đã sợ bóng sợ gió một trận, dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng được nới lỏng.

Cô nghe điện thoại, "Jeon tổng."

Jeon Jungson thấy Go Hye Sun bắt máy, mới vừa rồi anh ta cũng đã nói chuyện qua với Jang Hyuk, biết cô đang lo lắng cho vợ mình, nói: "Mi Mi đã tự về nhà rồi, tôi dạy qua cho cô ấy cách bắt xe về nhà, cho nên cô ấy tự biết đón xe về nhà, Mi Mi quên không nói với cô một tiếng, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."

Dù sao Min Ro Mi không suy nghĩ nhiều như vậy, cả ngày hôm nay không thấy Jeon Jungson nên nhớ anh tự ngồi xe về nhà chờ anh về.

Kết quả làm cho Go Hye Sun và Seong Hun ở bên kia sợ muốn chết, chỉ sợ làm lạc mất người.

Trong điện thoại, Ro Mi đang nói chuyện với Jeon Jungson, " Ông xã, ôm một cái đi mà."

Bọn họ đã đi ngủ rồi, bị điện thoại của Jang Hyuk gọi dậy, Jeon Jungson mới biết chuyện này.

Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Go Hye Sun, sợ cô lo lắng.

Hye Sun nghe thấy âm thanh của Min Ro Mi mới an tâm lại, " Cô ấy không có việc gì là tốt rồi, tôi chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện."

"Không sao, cô về sớm mà nghỉ ngơi." Jungson nói: " Đáng nhẽ tôi phải nhớ ra gọi điện thoại cho cô nói một tiếng."

Anh ta cũng rất áy náy.

Cúp điện thoại, Ro Mi liền nhào tới, ôm lấy anh, " Ông xã ơi."

Jungson ôm lấy Min Ro Mi nằm xuống, nói: "Hôm nay em lén chạy về trước à?"

"Chị Hye Sun đang nghe điện thoại, mà Mi Mi lại nhớ ông xã quá." Ro Mi vô tội nhìn lấy anh.

Cô ngây ngốc, nghĩ cái gì liền làm cái đó, cũng không tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ suy nghĩ của cô chẳng khác gì mấy đứa trẻ con.

Jungson ôm lấy cô, "Lần sau khi muốn về nhà em phải nói với người khác một tiếng, còn nữa, em không nên chạy loạn như thế, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?"

Min Ro Mi bị anh dạy dỗ, vô tội nhìn lấy anh, lúc anh nói chuyện, ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh, trực tiếp chặn lại lời dạy bảo của Jeon Jungson.

Jeon Jungson nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, muốn lửa tình bùng cháy nhưng lại sợ dọa cô sợ.

Ro Mi ngây thơ nói: " Em nghe bọn họ nói, ngủ chung giường sẽ có baby, ông xã, có phải em có baby rồi hay không?"

"..."

Jungson không nghĩ tới cô còn có thể nhắc tới cái này, " Em nghe ai nói những thứ lung tung này thế?"

Bọn họ là vợ chồng yêu tinh thần, làm sao có thể có thai được?

Điều quan trọng là anh cảm thấy cô chính là một đứa trẻ con rồi, anh không thể nào tưởng tượng ra nổi cô có con thì sẽ như thế nào?

Nghĩ tới đây, Jeon Jungson đột nhiên cảm giác nơi nào đó của mình có phản ứng, chết tiệt thật!

Min Ro Mi đã là vợ của anh rồi, anh cũng có thể làm chuyện người lớn với cô phải không?

Hiện tại suy nghĩ của cô chỉ giống như đứa trẻ, anh có làm gì cũng sẽ có một loại cảm giác xâm hại trẻ vị thành niên, căn bản không dám có loại suy nghĩ đen tối này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì vợ anh cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi rồi.

Ro Mi không biết Jungson đang suy nghĩ gì, mong đợi nhìn lấy anh, "Là Bora nói với em."

Kim Bora là người giúp việc nhà bọn họ, đặc biệt chăm sóc cho Min Ro Mi.

Jungson cười nói: "Sẽ không có gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com