ZingTruyen.Com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 150

Mitngotmaiyeunang

Buổi chiều, lúc Park Jimin trở về, Go Hye Sun đang ngồi ở phòng ăn cắn hướng dương, bà Park từ trong phòng bếp đi ra, bê một đống đồ tẩm bổ.

Jimin nhìn những món là liệt bày trên bàn hỏi: " Ở đâu ra nhiều thế này?"

Hye Sun nói: "Mẹ mua cho anh đấy."

"..."

Park Jimin cảm thấy có chút kỳ quái, sức khỏe của anh rất bình thường, mẹ mua đồ bổ cho anh làm cái gì?

Hye Sun nhìn thấy vậy chủ động giải thích: "Hôm nay em đi làm kiểm tra."

"Ừm." Jimin ngồi xuống bên cạnh.

Hye Sun tiếp tục nói: " Bác sĩ khám xong nói em không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh. Cho nên bọn họ thấy chúng ta không có con là do anh."

"..."

Park Jimin cảm giác đấy thần kinh trên trán run lên, cho nên, cái này con mịa nó có liên quan gì đến mình chứ?

Anh còn chưa kịp nói gì. Thì bà Park liền từ bên trong đi ra, nói: "Jimin về rồi hả?"

Jimin gật đầu, "Mẹ."

Bà Park nhìn từ trên xuống dưới tỏ ra vô cùng lo lắng.

Lúc trước tưởng Go Hye Sun mang thai, bà còn nghĩ Jimin nhà bà không sao nữa rồi.

Nhưng bây giờ mãi vẫn không có con, cho nên, là con trai mình hỏng thật rồi sao?

Ánh mắt của bà Park làm cho Park Jimin cảm giác rất thâm tâm.

Bởi vì Go Hye Sun còn nhỏ, cho nên bọn họ chưa muốn có con, mỗi lần quan hệ đều phải dùng biện pháp ngừa thai, làm sao nghĩ đến mẹ anh lại suy đoán nhiều vậy chứ.

Bà Park nói: "Những thứ này đều là mẹ mua cho con, con nhớ ngày nào cũng phải ăn đấy, đúng rồi, Hye Sun, nhất định con phải nhớ giám sát bắt chồng con ăn cho bằng hết, đừng để cho nó trốn."

"..." Hye Sun ho khan một tiếng, " Vâng ạ."

Bà Park nói: " Hai đứa ngồi chờ một lúc, cơm tối mẹ nấu cũng sắp xong rồi."

Nói xong, bà lại trở lại phòng bếp.

Jimin dựa vào lưng Go Hye Sun, ôm lấy cô, "Nhìn thấy anh bị hiểu lầm em vui lắm à?"

"Không có!" Hye Sun chột dạ nói: " Em cũng rất đồng cảm mà!"

Cô cũng giúp anh giải thích với mẹ rồi, chỉ có điều nói thế nào mẹ chồng cũng không tin.

Cô lại không dám nói với mẹ chồng rằng bọn họ dùng biện pháp tránh thai.

Go Hye Sun nhìn Park Jimin, "hay chúng ta nói thật với mẹ đi! Cứ giấu như vậy cũng không phải cách hay. "

Cũng không thể để cho chồng cô chịu oan ức một mình được!

Jimin cúi đầu, nhìn cô, cười xòa nói, "Không cần đâu, cứ để cho mẹ hiểu lầm cũng tốt."

" Anh không cảm thấy ấm ức à?" Là một người đàn ông, lại bị hiểu lầm như vậy, chẳng nhẽ anh không cảm thấy không vui sao?

Jimin nói: " Anh mà cảm thấy ấm ức thật thì em bồi thường cho anh như thế nào?"

"..." Không biết.

Jimin nhìn Go Hye Sun, nói tiếp "Đúng rồi, còn có một việc, anh muốn nói với em. "

"Chuyện gì?" Hye Sun hỏi.

Jimin ngồi xuống, cầm tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình, "Gần đây có một hạng mục lớn, có thể anh phải đi công tác một thời gian chắc không thể ở bên em được."

"..." Hye Sun nhìn Park Jimin " Có lâu lắm không?"

Anh dừng một chút, gật đầu, " Cũng khá lâu."

Hye Sun cúi đầu xuống, ủ rũ "Ừm."

Jimin biết cô không nỡ rời xa anh, bởi vì anh đi rồi, cô sẽ chỉ có một mình. Anh nói: " Anh cũng không nỡ rời xa em, nhưng bây giờ em còn phải đi học. Chờ khi nào được nghỉ em bay sang thăm anh cũng được mà, không phải sao?"

Người giống như bọn họ, vốn là mẫu người của công việc.

Vì để có thể ở bên cạnh Go Hye Sun, mỗi lần phải đi công tác anh đều phải bố trí người đi thay.

Nhưng có một số việc phải học cách làm quen, anh không thể vì muốn ở bên cô mà phái người đi làm việc thay mình cả đời được?

Tổng bộ của tập đoàn Park thị không đặt ở thành phố Fire, ở đây chỉ là một chi nhánh nhỏ.

Lúc trước Park Jimin tiếp nhận Park thị, rất nhiều chuyện đều là ông Pak và Park Eun Ji phụ trách, có lúc Jeon Junghyun cũng sẽ giúp đỡ xử lý.

Nhưng hiện tại anh đã bình phục rồi, có một số việc, không thể ỷ lại vào người khác mãi được.

Cho nên, cân nhắc đi cân nhắc lại, anh đưa ra quyết định đi công tác một thời gian.

Go Hye Sun cũng biết, chồng cô không phải mỗi ngày đều nhàn rỗi, một người càng có năng lực thì chuyện cần làm càng nhiều.

Mỗi ngày đều có thể đúng giờ trở về nhà với cô đã rất không dễ dàng gì rồi.

Cô cúi đầu nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn về anh, " Em không sao đâu, lúc không có anh em sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình."

Cô luôn luôn rất hiểu chuyện, Park Jimin đều biết.

Anh tán dương: "Bảo bối nhà chúng ta ngoan nhất."

" Em không phải là trẻ con." Hye Sun nắm tay anh: "Hơn nữa em cũng sắp nghỉ hè rồi, chờ em được nghỉ em sẽ đi tìm anh."

Jimin gật đầu, "Ừm."

Bà Park làm cơm tối xong, ba mẹ con cùng dùng cơm, Park Jimin nói với mẹ mình chuyện anh phải rời khỏi đây một thời gian bà Park hỏi: " Thế còn Hye Sun thì sao? Con có dẫn theo vợ con đi cùng không?"

Bà Park tuy không tham gia vào công việc điều hành tập đoàn nhưng cũng nắm được tình hình, cảm thấy Jimin đi một chuyến cũng là chuyện tốt.

" Hye Sun còn phải đi học, hơn nữa bên này vợ con còn có công việc của cô ấy, mẹ ở bên này giúp con chăm sóc cô ấy là được rồi."

Bà Park nói: " Con không phải lo."

Bà đã đã sớm coi Go Hye Sun là con gái ruột rồi, đâu cần con trai phải căn dặn.

Jimin gật đầu một cái, nhìn lấy Go Hye Sun, "Cuối tuần em nhớ thay anh về thăm bố mẹ nhiều một chút."

Anh chỉ sợ mình vừa đi, Go Hye Sun và người nhà anh sẽ lại xa cách.

Bố mẹ đẻ bên kia của cô không trông cậy nổi, để cô ở lại một mình cô đơn, anh thật sự không yên lòng.

Hye Sun gật đầu, " Em biết rồi. "

Buổi tối ăn cơm xong, Go Hye Sun đang ở trong bếp giúp thu dọn thì nghe thấy bà Park nói chuyện với Park Jimin.

"Vậy con quyết định khi nào thì đi?"

" Chắc mấy ngày nữa sẽ đi." Ánh mắt của Jimin, rơi vào trên người Go Hye Sun, phát hiện Go Hye Sun đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt của cô đã nói cho anh biết cô không muốn xa anh đến nhường nào.

Hye Sun rửa bát xong xếp vào tủ bếp, đi ra, " Hai người cứ nói chuyện nhé, con lên phòng xử lý vài việc?"

Hôm nay cô đi bệnh viện một chuyến, cho nên công việc hôm nay còn chưa động đến.

Bà Park nói: " Ừ, con cứ làm gì thì làm đi."

Bà cũng biết Go Hye Sun có công việc của mình.

Go Hye Sun lên lầu, mới vừa vào cửa, Park Jimin liền cùng theo vào luôn.

Cô kinh ngạc nhìn anh, " Anh không ở dưới đấy nói chuyện với mẹ lên đây làm gì?"

Jimin nói: "Mẹ đã quen với việc anh ở bên ngoài rồi. Trong cái nhà này, chỉ có mình em chưa thích ứng được với chuyện đó."

Bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, mà bà Park bình thường cả tuần mới có thể thấy Park Jimin một lần.

Hye Sun cười một tiếng, xấu xa nói, "Nghĩ đến việc sau này không có anh ở đây em lại cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc sẽ không có người quản em ăn uống nữa, em thích ăn cái gì thì ăn."

"..." Park Jimin nghiêm túc nhưng vẫn không giấu nổi sự cưng chiều nhìn cô, "Ai cấm em ăn uống bao giờ, không phải anh sợ em ăn linh tinh rồi lại đau bụng sao? Không biết điều."

Anh vừa nói xong, Hye Sun liền ôm lấy anh, cô tựa vào lồng ngực của anh, nâng ngửa mặt lên nhìn anh, nói với anh những lời tâm can, "Đùa với anh thôi, em biết anh làm gì cũng đều muốn tốt cho em mà."

Jimin nhếch mép lên: " Gọi ông xã nghe xem nào."

" Ông xã!" Cô ngoan ngoãn cực kì.

Jimin hài lòng nói: "Được rồi đi làm việc đi."

Go Hye Sun lúc này mới đi tới bên cạnh bàn, mở máy vi tính ra.

-

Buổi tối trước một ngày Park Jimin đi, Go Hye Sun đang giúp anh chuẩn bị hành lý, xếp vào đi cho anh không thiếu thứ gì, " Đây là thuốc xịt côn trùng, có thể đuổi muỗi."

Hiện tại trời nóng ẩm, nên có rất nhiều muỗi.

"Cái này là thuốc tiêu hóa và thuốc cảm."

Park Jimin đứng ở một bên, nhìn cô lấy từng thứ từng thứ bỏ vào, nói: " Em cứ bỏ bớt ra đi, bên kia cái gì chẳng có."

Nếu nói thứ mà anh muốn mang đi lúc này thì chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là cô.

Hye Sun lại gấp mấy bộ quần áo vào trong, "Nếu đến lúc đó ở bên kia thiếu cái gì, thì anh đi mua nhé, thật phiền toái."

Mặc dù nói, Jang Hyuk sẽ cùng đi, có Jang Hyuk ở đó, so với cô chuẩn bị còn ổn thoả hơn, nhưng cô luôn cảm thấy không yên tâm.

Park Jimin cười một tiếng, để mặc cho cô muốn cho gì vào thì cho.

Xếp tràn đầy một cái vali lớn, hai người ngồi ở trên giường, Hye Sun tựa vào trong ngực anh, ôm lấy tay anh, nói: " Anh nói xem, tại sao người đi là anh mà sao em lại khẩn trương hơn cả anh vậy?"

Ánh mắt Jimin ôn nhu nhìn cô, "Ai biết được? Cuối tuần nếu có thời gian rảnh anh sẽ cố gắng thu xếp về thăm em. Bình thường có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh, không thì có thể tìm bố mẹ hoặc chị Eun Ji. Bọn họ đều rất thương em."

" Em biết rồi."

Jimin nhíu mày, "Có phải em cảm thấy anh rất dài dòng không?"

"Có một chút."

Jimin xoay người, ép cô dưới thân mình, âm thanh trầm thấp nói: " Anh đi rồi em có nhớ anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com