ZingTruyen.Com

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 116

Mitngotmaiyeunang

Hye Sun nghiêm túc nhìn Jimin, tò mò hỏi: " Anh rán trứng thành như thế này là muốn làm gì thế?"

Nhìn đẹp mắt như vậy, ai mà nỡ lòng nào ăn vào dạ dày cơ chứ..

Park Jimin: "..."

Chẳng qua hôm nay anh đột nhiên nổi hứng muốn nấu ăn cho bà xã ăn.

Kết quả cô còn cố ý hỏi như vậy, lúc này anh chỉ muốn mang cô lên phòng, đóng cửa dạy vợ.

Anh nói: "Muốn nói anh yêu em, không được à?"

Hùng hồn trả lời như kiểu có lý chẳng sợ!

Ai dám nói không được?

"Được chứ." Hye Sun bật cười

Park Jimin nhìn thấy cái bộ dạng đắc ý của cô, nụ cười giảo hoạt, trở nên nghiêm túc, " Min Yoongi nói muốn dẫn em gái của anh ta qua đây chơi hai ngày."

"Được đấy. " Hye Sun mong đợi nói

Nhớ tới Min Ro Mi, cô lại cảm thấy thật đáng yêu!

Jimin có chút kỳ quái nhìn cô một cái, "Sao anh thấy em như thể rất mong đợi vậy?"

"Đó là bởi vì Mi Mi rất đáng yêu." Hye Sun nói: " Ông xã, anh chưa gặp cô ấy thôi, anh mà gặp thế nào cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu. Nói không chừng anh còn thích cô ấy ý chứ."

Park Jimin: "..."

Đương nhiên anh từng gặp Min Ro Mi rất nhiều lần rồi.

Nhưng mà nói là thích thì không hẳn!

Jimin hỏi: " Em không cảm thấy em gái của Min Yoongi không bình thường sao?"

Min Ro Mi là một người bệnh thần kinh, cử chỉ hành động đều rất không được bình thường, thỉnh thoảng còn gây phiền toái.

Hye Sun cơ hồ là không do dự nhìn về phía Jimin, " Làm gì có! Chẳng qua cô ấy chỉ không giống chúng ta thôi, nhưng không phải cô ấy rất đáng yêu sao?"

Sự chân thành của cô làm cho Jimin có chút ngoài ý muốn, anh nói với cô: "Tinh thần của Ro Mi có chút vấn đề, gia đình nhà cô ấy đều cảm thấy cô ấy là một người điên."

Không nghĩ tới Go Hye Sun lại không để ý cái này lại còn rất thích Min Ro Mi nữa kia chứ.

Hye Sun nói: " Cô ấy chỉ đang bị bệnh thôi mà, giống như lúc trước anh cũng phải ngồi trên xe lăn vậy. Đây là chuyện cô ấy không thể tự lựa chọn được. Cho nên, em không ghét cô ấy đâu. "

Nghe Go Hye Sun nói như vậy, Park Jimin không biết phải nói gì.

Nghe Go Hye Sun phân tích, anh cũng cảm thấy phần nào đồng cảm với Min Ro Mi.

Anh nhìn cô, không nghĩ tới, cách nhìn nhận cuộc sống của cô lại khác người như vậy.

-

Nghe nói Min Ro Mi sắp tới, Go Hye Sun ăn xong cơm tối, liền đi chuẩn bị phòng cho cô ấy.

Dọn dẹp căn phòng đây ra đấy, cô còn ra ngoài mua thêm mấy món đồ trang trí đáng yêu mà mấy bé gái thích.

Tối thứ sáu hai anh em Min Yoongi tới, Min Ro Mi đi theo sau lưng anh ta, e dè bám gấu áo của Min Yoongi, lâu rồi không ra khỏi cửa, bị nhốt ở nhà nên khi được ra ngoài cảm thấy vô cùng lạ lẫm sợ hãi.

Nhưng mà, trên người Go Hye Sun như có ma lực, chưa đến nửa giờ sau, Min Ro Mi đã bám dính lấy cô.

Cuối cùng, lúc Min Yoongi đi tìm Min Ro Mi thì cô ấy đang ở trong phòng đàn dương cầm.

Hye Sun ngồi ở bên cạnh Ro Mi, tỏ ra khó tin, " Mi Mi giỏi quá đi mất. "

Hiện tại Go Hye Sun có chút hoài nghi cuộc sống, bản thân mình luyện đàn lâu như vậy, nhưng lại chẳng bằng 1 phần 3 của người ta.

Min Ro Mi nghe thấy Go Hye Sun khen mình liền cười tươi như hoa.

Đã rất lâu rồi không được nghe ai khen mình rồi.

Ro Mi cầm tay Hye Sun, đặt ở đỉnh đầu của cô ấy, "Xoa một cái đi. "

Go Hye Sun: "..."

Cho nên, đây là kiểu khen ngợi mà Min Ro Mi muốn sao?

Cách khen ngợi này đáng yêu quá đi mất.

Min Yoongi đứng ở cửa, nhìn thấy Go Hye Sun không hề ghét bỏ em gái mình, còn chơi đùa vô cùng vui vẻ, anh mắt anh ta cứ dán trên người cô, không muốn rời đi.

Lần đầu tiên gặp cô, Min Yoongi còn cảm thấy hoài nghi, cô bé này có chỗ nào đáng giá để Park Jimin yêu chiều bảo vệ tới như vậy, nhưng bây giờ lại phát hiện, trên người cô có một sự thu hút không thể cưỡng lại được!

Đang cùng em gái sống chung dưới một mái nhà mà Min Yoongi còn không cảm thấy mình có thể làm tốt như Go Hye Sun.

Nhà bọn họ không cho Min Ro Mi đi ra ngoài, sợ con bé làm mất thể diện nên luôn nhốt con bé ở nhà. Cho nên không có một người nào tình nguyện hết lòng yêu thương chăm sóc Min Ro Mi như Go Hye Sun.

Nhiều lúc Min Ro Mi thần trí không ổn định làm cho người chăm sóc con bé muốn phát điên, nhưng Go Hye Sun khác hẳn bọn họ, cô kiên nhẫn làm cho Min Ro Mi không cảm thấy mình khác những người khác, cảm thấy con bé được yêu thương.

Từ phòng đàn đi ra, Go Hye Sun dắt Min Ro Mi đi xem căn phòng mà mình đã tự tay chuẩn bị Min Yoongi cũng tham gia náo nhiệt mà đi theo sau lưng hai người họ, thấy Go Hye Sun giúp em gái mình chuẩn bị phòng riêng, nhìn một cái liền biết cô đã dồn hết tâm tư vào để trang trí, căn phòng trông vô cùng ấm áp, tràn đầy tình yêu thương.

Nhìn thấy phòng của mình, Ro Mi cười tươi như hoa, chạy xung quanh phòng như một đứa trẻ rồi lại sà vào với Hye Sun, " Phòng của em đẹp quá."

Sau đó vui vẻ chạy ra ghế nghịch mấy món đồ chơi ngộ nghĩnh.

Hye Sun cười nói: "Mi Mi thích là tốt rồi."

Yoongi đứng ở một bên, nhìn Hye Sun, cười cười trêu chọc cô, "Không nhìn ra con nhóc xấu xa như em mà cũng có tâm ghê nhỉ?"

"Ai là con nhóc xấu xa?" Hye Sun trừng mắt với Yoongi, " Anh mới xấu xa ấy. "

Còn lâu cô mới chịu thua thiệt với người ngoài nhé!

Tên xấu xa nào đó kháng nghị nói: " Em chuẩn bị phòng cho Mi Mi rồi, thế phòng của anh đâu?"

Hye Sun kỳ quái quan sát Yoongi: "Dì Han sẽ chuẩn bị cho anh sau. "

"Thiên vị." Yoongi thở dài nói: " Em tốt với Mi Mi như vậy nhưng lại chẳng thèm đoái hoài gì đến anh cả."

Đãi ngộ khác biệt này làm cho Min Yoongi có chút hoài nghi nhân sinh.

Xem qua căn phòng, Min Yoongi và Min Ro Mi đi xuống nhà ăn cơm.

Min Ro Mi rất thích Go Hye Sun, Go Hye Sun đi đâu em gái của anh ta theo đó, từ lúc Min Ro Mi bị bệnh đến giờ, con bé chưa từng bám dính ai như Jeon Jungson, nhưng giờ đây có thêm Go Hye Sun.

Go Hye Sun ngồi ở một bên, giúp Min Ro Mi bóc tôm.

Park Jimin nhìn vợ mình không rời mắt, bình thường đều là anh chăm sóc cho cô, hiện tại cô lại đi chăm sóc cho người khác, cho dù có là phụ nữ đi nữa anh vẫn cứ đổ giấm như thường.

Sau cơm tối, Park Jimin nằm trên giường, lăn trái lăn phải vẫn không thấy vợ về phòng..

Anh lấy cớ đi tìm dì Han rồi thuận tiện hỏi một câu: " Dì có thấy Hye Sun đâu không?"

Dì Han thật thà trả lời: " Hye Sun ở phòng của con bé Mi Mi ý. Vợ cháu nói tối nay muốn ngủ cùng với Mi Mi. "

"..."

Đến nước này thì quá đáng rồi đấy!

Jimin mặt đen xì, "Gọi cô ấy về phòng cho cháu."

Có thể tốt bụng với người khác nhưng sao có thể vì người khác mà quên luôn cả chồng mình được?

Dì Han gật đầu, nhanh chóng đi nói với Go Hye Sun, kết quả, Park Jimin đợi một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu..

Thẳng đến tận khi dì Han sang gọi lần hai, cộng thêm Park Jimin gọi điện thúc giục, Go Hye Sun mới chịu quay lại phòng mình.

Cô vào cửa, nhìn thấy Park Jimin ngồi ở trên ghế salon đọc sách, anh mới vừa gọi điện thoại nói tìm cô có chuyện nên vừa vào phòng cô hỏi luôn: " Anh tìm em có việc gì quan trọng đến mức mà không thể nói qua điện thoại vậy?"

Jimin nhìn cô một cái, " Em không định đi về ngủ à? Có biết mấy giờ rồi rồi không?"

" Em có thể ngủ ở phòng Mi Mi luôn được mà." Hye Sun nói: " Em cảm thấy Mi Mi rất thú vị."

"Không được!" Jimin liếc Hye Sun, có phải cô đang quên cái gì rồi không?

Mấy hôm trước cô có bà dì đến thăm, bà dì chết dẫm ấy vừa mới đi. Đáng nhẽ tối nay cô phải cho anh thu nợ mới đúng chứ!

Anh đã phải kìm nén khổ sở bao nhiêu ngày tháng, vậy mà đến lúc gặt hái thành quả lại bị phá ngang, như thế có đáng hận không cơ chứ?

Hye Sun nghe Jimin nói xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, "ừm.."

" Anh thấy em như kiểu bị anh bắt ép về phòng thế?" Jimin nhíu mày, " Trong mắt em, ông chồng này không quan trọng bằng những người khác có phải không?"

Ghen mà đáng yêu quá đi mất, thế này thì ai mà chịu nổi cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com