ZingTruyen.Info

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 10

Mitngotmaiyeunang

Mặc dù cô không ngừng trấn ăn với mình: Oh Se Young quá đáng như thế, Park Jimin chắc sẽ không quay lại với Oh Se Young đâu. Nhưng dù đã tự an ủi mình như vậy, nhưng tim cô vẫn cứ quặn thắt.

Nếu như Oh Se Young nhận sai với Park Jimin, nếu như cô ta nói cô ta muốn quay lại... Đối mặt với sự hối hận của vị hôn thê xinh đẹp, liệu trong lòng anh có dao động không?

Mặc dù Go Hye Sun đã sớm coi mình là vợ của Park Jimin, muốn cả đời ở bên cạnh anh, nhưng vào giờ phút này, nội tâm của cô vẫn rất bất an.

Jeon JungKook từ phòng mình đi ra, đang chuẩn bị đến trường, nhìn thấy Go Hye Sun đứng ở cầu thang, biểu tình có chút lo âu.

Bình thường Go Hye Sun ở bên cạnh Park Jimin đều rất vui vẻ, từ khi lấy Park Jimin, dường như cô chẳng có chuyện gì không vui.

Giờ phút này, nhìn biểu tình ngưng trọng của cô, làm cho Jeon JungKook có chút hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Sao thế, mợ có gì Không vui à?"

Hye Sun ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc hắn một cái, che giấu nói: "làm gì có."

JungKook lại phảng phất đã nhìn rõ hết thảy: "Tôi nghe nói, Oh Se Young tới. Mợ là vì chuyện này mà không vui?"

Hye Sun cố nặn ra nụ cười, "Tôi có cái gì mà phải không vui chứ?"

"Oh Se Young xinh đẹp, gia thế tốt. Hiện tại cậu đã bình phục, cô ta lại muốn quay lại với mợ, chẳng nhẽ chuyện này không liên quan đến mợ sao? "

Jeon JungKook gãi đúng chỗ ngứa, làm cho Go Hye Sun có chút phiền não.

Cô ra sức chối "Sao tôi phải lo sợ chuyện này chứ."

Sau đó liền trốn vào phòng.

-

Go Hye Sun nằm sấp ở trên giường, cầm điện thoại đọc bình luận dưới bài viết của cô, không thèm nghĩ suy nghĩ đến những chuyện phức tạp kia nữa.

Qua rất lâu, cửa phòng bị nhẹ đẩy ra, có người đi vào.

Cô vẫn không thèm động đậy.

Người phía sau đi tới, từ phía sau vòng ôm hông của cô, thân mật dán vào cô, "Không phải em nói, nghịch điện thoại ở trên giường sẽ không tốt cho mắt sao?"

Thanh âm của anh như có từ tính, đầy mê hoặc.

Hye Sun vẫn xem điện thoại, không lên tiếng.

Park Jimin nhìn Hye Sun, hôn một cái lên đỉnh đầu của cô, "sao thế? Không vui à?"

"..." Ngón tay của Hye Sun vẫn tiếp tục gõ màn hình điện thoại, nhưng ánh mắt đã đờ ra không để tâm tới điện thoại.

Park Jimin nhìn thấy cô như vậy, liền biết vợ anh là đang ghen rồi.

Hơn nữa, lần đổ giấm này chua quá rồi.

Anh nói: "Oh Se Young và Ye Ji Won đã đi rồi."

Vừa rồi ở dưới đuổi hai người kia xong anh mới lên đây.

Hye Sun vẫn là không thèm nói chuyện.

Jimin thấy vậy, kéo tay cô qua, đổi thành Hye Sun nằm ngửa ở trên giường, hai người mặt đối mặt với nhau.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, phát hiện bên trong có mấy phần ủy khuất.

Hye Sun nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia, nhưng lại nhìn ra chỗ khác.

Chẳng qua anh chỉ nói với Oh Se Young mấy câu mà nội tâm của cô đã bị hành hạ không yên.

Jeon JungKook nói có khó nghe, nhưng đó là sự thật.

Nghĩ đến sau đó, nước mắt của cô đột nhiên không khống chế mà từ khóe mắt chợt lăn xuống gối.

Hye Sun đưa tay lau nước mắt, xoay người, muốn tránh tầm mắt của anh.

Cô không muốn khóc, nhưng mà không biết tại sao, thời khắc này cô lại không nhịn được.

Park Jimin không cho cô có cơ hội trốn tránh, kéo tay của cô ra, cúi đầu xuống, hôn chặn lại giọt nước mắt kia của cô.

Hye Sun giãy giụa, đưa tay đẩy anh ra.

Park Jimin đè lên người cô tiếp tục cường thế bá đạo hôn...

Anh rất bá đạo, vô luận Hye Sun giãy giụa ra sao, đều không buông cô ra.

Anh bình thường không phải như vậy.

Giống như là muốn Go Hye Sun chịu thua vậy.

"Buông ra, em không thở được." Hye Sun giãy giụa nói.

Park Jimin thấy cô chịu nói chuyện, mới dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi mắt cô, "Em còn biết nói chuyện sao?"

So với sự trầm mặc không chịu nói gì của cô, anh càng hy vọng cô có thể có sao nói vậy hơn.

"Em ghét anh." Hye Sun nội tâm một mực đè nén bị anh kích thích như vậy, cũng không khắc chế nổi nữa.

Park Jimin cầm tay cô, hôn nhẹ lên đó, âm thanh ôn nhu, "Chỉ bởi vì anh nói với cô ta mấy câu mà em đã ghét anh rồi sao?"

Hye Sun không nhìn anh, nói: "Em không ghét anh, chẳng qua em chỉ ghét chính bản thân em thôi."

Park Jimin biết Go Hye Sun là bởi vì Oh Se Young mà không vui.

Chuyện này có nghĩa là cô vợ nhỏ của anh vẫn rất quan tâm anh.

Nhịp tim lại có mấy phần vui vẻ.

Anh cầm tay cô, trịnh trọng nói: "Hye Sun, đừng có đoán mò. Anh chỉ nói mấy câu mà thôi, có mấy lời hơi khó nói trước mặt mẹ. Chúng ta yêu thương nhau như vậy, chẳng lẽ em cảm thấy anh còn có thể tơ tưởng đến cô ta sao?"

Đừng nói hiện tại anh đã có Go Hye Sun, ngay cả lúc trước, anh cũng chưa từng yêu Oh Se Young.

Hye Sun tựa vào trong ngực anh, có chút khổ sở mà níu lấy áo sơ mi của anh, "Em không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy anh cùng cô ta là em lại vô cùng đau lòng, em đang nghĩ, nếu như anh không trở lại, em phải làm gì? Em không biết phải làm sao để giữ anh lại."

"Em bị ngốc sao?" Nghe cô nói, Park Jimin thật sự không nhịn cười được, "Em là vợ anh, nếu em không rời xa anh, không buông tay anh ra thì chẳng ai có thể cướp anh ra khỏi tay em cả."

"Vậy thì nếu em buông tay, thì anh sẽ rời xa em sao?" Hye Sun nhìn anh, thấp thỏm hỏi.

Park Jimin nghe xong hơi sửng sốt cũng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "chẳng nhẽ em muốn buông tay anh sao?"

Câu hỏi này làm lòng Go Hye Sun mềm nhũn.

Cô nhìn Park Jimin, anh tốt như vậy, lấy điều kiện của cô, dưới tình huống bình thường, chắc chắn không có khả năng gặp được anh, quen anh, chứ đừng nhắc trở thành vợ của anh.

Cô nói: " Không muốn, cả đời này anh phải là của một mình em. Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Em không có gì ưu tú cả." Hye Sun biết mình chỉ là một con vịt con xấu xí: "Em không giống cô Oh kia, gia thế tốt lại còn xinh đẹp. Thậm chí em còn không giúp được gì cho sự nghiệp của anh."

Cho nên thật sự cô không biết mình có ở bên cạnh anh hay không.

Park Jimin nói: "Chỉ được cái giỏi nghĩ lung tung, chắc em lại đói rồi phải không? Ngồi dậy, anh dẫn em xuống nhà ăn đồ ăn ngon."

"Ăn cái gì?" Nghe được từ ăn xong,sự rối bời trong lòng Hye Sun nhất thời bay biến hết.

Không có gì là không thể giải bằng một bữa ăn cả, nếu một bữa chưa giải quyết được, vậy thì hai bữa.

Park Jimin liền biết, đối với con hàng ham ăn này, muốn dỗ cô vui, thì chỉ cần lấy thật nhiều đồ ăn ngon ra là được.

Anh kéo Hye Sun đứng lên, cùng nàng cùng nhau đi xuống nhà.

Trong phòng bếp, cô giúp việc đã làm xong đầy một bàn đồ ăn nhìn thôi đã đủ thèm nhỏ rãi.

Hye Sun ngồi xuống bên cạnh Park Jimin, anh đặt món cô thức trước mặt cô, cưng chiều nói, "Ăn đi."

Hye Sun cầm một cái chân gà, gặm một miếng, Jimin ngồi ở một bên, chăm chú nhìn cô ăn.

Hye Sun ăn một lúc, quả thực không kiềm chế được tò mò trong lòng, "Lúc nãy anh nói gì với Oh Se Young vậy?"

Park Jimin nhớ tới lúc nãy nói chuyện với Oh Se Young, liền lại cho cô nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info