ZingTruyen.Info

QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG 1

Chương 196: Cái giá của phản bội (1)

Weikina

"Các ngươi dám!"

Mắt thấy bọn họ sắp sửa rời khỏi, Diệp Đổng vỗ án đứng lên, mặt rồng giận dữ: "Dịch tướng quân, ngăn lại những người này cho trẫm!"

Dịch Bất Phàm tựa như không nghe thấy mệnh lệnh, đứng thẳng trong đại điện, trong mắt hắn tràn ngập thất vọng và trào phúng, mặc cho đám người Vân Lạc Phong đi quan bên người hắn cũng không có duỗi tay ngăn lại.

"Dịch tướng quân, ngươi dám cãi mệnh lệnh của trẫm?" Sắc mặt Diệp Đổng biến đổi, giận mắng ra tiếng.

Nhưng Dịch Bất Phàm vẫn không có bất luận động tác nào, lạnh lùng giống như một bức tượng điêu khắc, mãi vẫn không nhúc nhích.

Rầm!

Nhìn bóng dáng đám người thiếu nữ dần dần biến mất, toàn bộ sức lực của Diệp Đổng đều tựa như bị rút cạn, đột nhiên ngã ngồi trên long ỷ, giận quá hoá cười, nói: "Tốt, rất tốt Dịch Bất Phàm, ngươi thật sự làm tốt lắm, ngay cả mệnh lệnh của trẫm cũng không nghe, trẫm muốn các ngươi có tác dụng gì?"

Dịch Bất Phàm tiến về phía trước hai bước, khom người thật thấp, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bệ hạ, Tam hoàng tử là phó các chủ Lạc Phong Các, dù thần có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không ngăn không được hắn! Nếu bệ hạ cảm thấy thần vô dụng, có thể lấy lại mũ cánh chuồn này (*) của thần, giao nó lại cho người hữu dụng."

(*): Mũ cánh chuồn còn gọi là mũ ô sa (chữ Hán: 烏紗帽), là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông dùng làm một phần trong trang phục khi chấp sự hoặc dự việc có tính cách nghi lễ. Mũ có dạng úp lên đầu, phần phía sau (gọi là hậu sơn) nhô cao hơn phần trán. Đặc biệt là hai bên tai có hai cánh, tương tự như cánh con chuồn chuồn.

"Ngươi......"

Diệp Đổng giận run người, hắn thật muốn làm thịt gia hỏa này! Nhưng hiện giờ cường giả của Lưu Kim Quốc càng ngày càng ít, giết Dịch Bất Phàm, hắn xác thật không có quyết tâm lớn như vậy.

"Người đâu, Dịch tướng quân kháng chỉ không tuân, đóng cửa ăn năn, không có lệnh của trẫm không cho phép ra ngoài!" Sắc mặt Diệp Đổng xanh mét đứng lên, hung hăng lắc lắc vạt áo, xoay người rời khỏi.......

Lạc Phong Các.

Khinh Yên nhìn thiếu nữ đang ngồi phẩm trà ở trước bàn, rốt cuộc vẫn là nhịn không được thắc mắc trong lòng, hỏi: "Tiểu thư, có phải hành vi hôm nay của chúng ta quá mức xúc động hay không? Hiện tại chẳng những không tìm được hung thủ, còn bại lộ mục tiêu của chúng ta."

Vân Lạc Phong bỏ nước trà trong tay xuống, một độ cong tà khí xuất hiện bên môi nàng: "Ta đã sớm biết người giết cha mẹ ta không phải Diệp Đổng! Cũng không thể nào là hắn!"

Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện ra lời Diệp Linh đã từng nói.

Dung hoàng hậu?

Lúc này đây, ta xem ngươi có thể trầm ổn bao lâu......"Cái gì?" Trong ánh mắt Khinh Yên lộ ra kinh ngạc, "Nếu người đã sớm biết không phải người của hoàng thất giết Thiếu tướng quân, vì sao tiểu thư người còn đi tìm Diệp Đổng gây rối?"

"Bởi vì chỉ có nhìn thấy hoàng đế, ta mới có cơ hội biết rõ ràng là ai giết cha mẹ ta." Vân Lạc Phong dương môi cười, "Ta dùng một chiêu này gọi là dẫn xà xuất động, bây giờ chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ, chẳng bao lâu là có thể biết đáp án."

Khinh Yên chớp mắt, con ngươi thanh triệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.

Không biết vì sao hiện giờ tiểu thư cho nàng một loại cảm giác bình tĩnh vững vàng, dùng một câu để hình dung chính là tay cầm càn khôn, kiến thức rộng rãi! Dường như trên đời này không có bất luận khó khăn nào có thể làm khó nàng......

"Khinh Yên, đưa Ngũ Trung đến đây!" Vân Lạc Phong tươi cười mang theo một hơi thở nguy hiểm, "Lúc trước ta từng nói, ta không chịu được bất luận sự phản bội nào, người phản bội ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

"Dạ, tiểu thư."

Khinh Yên lĩnh mệnh lui ra.

Chỉ chốc lát sau, dưới sự dẫn dắt của Khinh Yên và Diệp Linh, Ngũ Trung đi vào trong phòng, sắc mặt của hắn rất là khó coi, mặt mày hơi trầm xuống, hiển nhiên là đang tự hỏi đối sách.

"Ngũ Trung, ngươi có biết tội không?"

Vân Lạc Phong nhếch môi, không kềm chế được nhướng nhướng mày, mắt đen nhìn Ngũ Trung, hỏi.

"Ta vô tội!" Ngũ Trung ngẩng đầu, nhìn thẳng Vân Lạc Phong, "Chuyện này ta bị Dung hoàng hậu gài bẫy, nói đến cùng ta cũng là người bị hại! Cho nên, ta không thừa nhận chính mình có tội!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info