ZingTruyen.Com

Quy De Cuong The Dai Tieu Thu An Choi Trac Tang 1

Lão gia tử hô hấp căng thẳng, biểu tình hưng phấn, xoa xoa nắm tay, cười ha hả nói: "Nha đầu, Tẩy Tủy Dược kia thực sự có công hiệu lớn như thế? Vậy lão nhân gia ta đây từ nay về sau cũng muốn ở lại chỗ này, mỗi ngày đều ngâm Tẩy Tủy Dược."

Ông nhìn Tẩy Tủy Dược mà biểu tình,giống như đang đối mặt với mỹ nữ cực phẩm, ánh mắt **** mà đáng khinh, hận không thể đi lên lột sạch y phục của mỹ nữ cực phẩm kia.

Khuôn mặt Vân Thanh Nhã đầy hắc tuyến, theo bản năng muốn làm bộ không quen biết lão nhân này, hắn chưa từng thấy một lão nhân nào để lộ ra ánh mắt dâm tà với một cái hồ tắm như thế, chuyện này thật sự quá mất mặt.

"Chuyện này..." Vân Lạc Phong trầm mặc nửa ngày, lựa lời nói: "Nếu gia gia thích, người có thể tới nơi này tắm Tẩy Tủy Dược, nhưng mà hiện tại tuổi của người đã lớn, Tẩy Tủy Dược đối với người tác dụng cũng không lớn, cho nên, cháu đã chuẩn bị một phần lễ vật khác cho người."

Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong từ trong tay áo lấy ra một quả màu đỏ chói, mà lão gia tử sau khi nhìn thấy trái cây nàng lấy ra, không tự chủ được ngây ngẩn cả người.

"Hồng phác quả?"

Đây không phải là hồng phác quả màY Các cho nàng sao? Nghe nói hồng phác quả cần một năm mới có thể kết quả, bây giờ mới có nửa năm thôi, hồng phác quả đã đủ lớn để kết trái rồi sao?

Vân Lạc Phong nhún vai: "Trên lý luận thì nên gọi là hồng phác quả, nhưng cháu quen gọi nó là linh quả, công hiệu thì người ăn xong sẽ biết."

Lão nhân gia không có chần chờ, nhận trái cây Vân Lạc Phong đưa qua, cắn một ngụm. Ngay lập tức, một mùi hương thơm ngát len lỏi trong từng kẽ răng làm đôi mắt của ông bỗng nhiên sáng ngời, năm ba miếng đã ăn hết cả quả.

"Hương vị của hồng phác quả này thật không tồi, đến lúc đó cháu chuẩn bị nhiều một chút, đặt trong thư phòng của ta, lúc ta thèm ăn có thể dùng nó cho đỡ thèm." Lão gia tử lau chùi miệng, trên khuôn mặt già như hoa cúc tràn đầy tươi cười.Sắc mặt Vân Lạc Phong đen thui.

Lão già này coi linh quả thành cái gì? Còn cho ông đỡ thèm? Nếu lời này của ông truyền ra chỉ sợ đại lục sẽ có rất nhiều người đánh hội đồng.

Ầm!

Đột nhiên, một lượng linh khí vô cùng to lớn đánh sâu vào trong đan điền của lão gia hỏa, mạnh mẽ va chạm vào tầng ngăn cách kia, trong phút chốc, lá chắn chắc chắn lúc đầu giống như một tầng giấy mỏng, bị linh khí cường hãn giải khai, đạt tới một cảnh giới mới.

Lão nhân gia trợn tròn mắt.
Vân Thanh Nhã ngây ngẩn cả người...

Ngay cả tất cả mọi người trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm đều kinh ngạc. Trong mắt lão gia tử đang đần ra hiện rõ sự kinh ngạc rõ ràng vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao Vân tướng quân không có bất cứ dấu hiệu gì đã đột phá?

"Xem ra công hiệu của linh quả này cũng không tệ lắm."

Giọng cười lười biếng của thiếu nữ vang lên, chậm rãi lọt vào tai mọi làm thân thể cứng đờ của lão gia tử máy móc ngẩng đầu lên, giọng nói của ông run rẩy, trong lời nói rõ ràng vẫn không dám tin tưởng.

"Chuyện này... Đây là chuyện gì xảy ra?"

Tầng ngăn cách kia đã tồn tại nhiều năm, mặc cho ông nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thể tiến thêm một tầng, nhưng vì sao lúc này ông lại đột phá? Chuyện này căn bản là chuyện không có khả năng.

"Cháu đã nói rồi, cháu không những có thể làm nhị thúc đứng lên, cháu cũng sẽ nghĩ cách làm cho người đột phá." Vân Lạc Phong khẽ cười, đôi mắt tà mị nhìn Vân Lạc, khóe môi khẽ nâng lên thành một đường cong: "Hiện giờ, coi như là cháu thực hiện lời hẹn của chính mình."

Ầm!

Sét đánh ngang tai! Vân Lạc khi nghe được Vân Lạc Phong thừa nhận, lại trợn tròn đôi mắt, ông nghĩ đến chuyện chính mình vừa rồi còn muốn Vân Lạc Phong đưa hồng phác quả cho ông làm đồ ăn vặt, thực sự là vô cùng buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com