ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 9

miobabier

"Vừa rồi là dị tượng do đan dược cửu cấp thành hình."

"Hẳn là vậy rồi, vừa rồi nơi này có một vị Luyện Đan Sư cửu cấp."

"Không biết là vị nào, hiện tại bên trong trận pháp hình như không còn người nữa."

"Lão tổ, bên trong có phải là người ở bên cạnh Khổng Bạch hay không?" Khổng Oánh hỏi.

Khổng Ngàn gật đầu nói: "Chắc vậy." Dù có chút mỏng manh nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của Khổng Bạch.

Luyện Đan Sư cửu cấp tại Thần Thú Tinh cũng có vài vị, thế nhưng Luyện Đan Sư cửu cấp tuổi còn trẻ như vậy cũng chỉ có Thần Đan Sư có thể dạy ra được. Nếu Khổng Bạch ở cạnh người nọ, vậy người luyện đan này chắc chắn là nhi tử của Mộ Thần.

Khổng Oánh cau mày, nghĩ thầm chỉ là một tiểu quỷ mười bốn thế nhưng chẳng những là Võ Thánh mà còn là Luyện Đan Sư cửu cấp, thật đúng làm người ta đố kỵ! Quả nhiên biết cách đầu thai tốt cũng là một loại năng lực!

"Lão tổ tông, ngài có biết loại đan dược người nọ luyện chế là gì không?" Khổng Oánh lại hỏi.

Khổng Ngàn trầm ngâm hồi lâu, sau đó đáp lại: "Có lẽ là Vạn nguyên nắn cốt đan. Loại đan dược này có thể trọng tố cốt cách, nếu Tiểu Bạch dùng...." Hai chân hẳn có thể hồi phục lại.

Đối phương là nhi tử Võ Thần, căn cốt hẳn đã sớm ở thời điểm phụ thân y trở thành Võ Thần bị đắp nặn lại, có dùng loại đan này cũng chẳng được bao nhiêu tác dụng. Vậy nói cách khác, đan dược này vô cùng có khả năng là vì Tiểu Bạch luyện chế. Mà người này đối xử với Khổng Bạch xác thực có chút kỳ lạ.

Khổng Oánh cắn môi, đối phương là vì Khổng Bạch mới luyện ra đan dược cửu cấp? Rốt cuộc Khổng Bạch cho người nọ chỗ tốt gì mà khiến đối phương làm được đến mức này! Dù có đưa viên yêu hạch cửu cấp kia ra cũng không đủ đi.

..........

Khổng Bạch khi thì tại chỗ xoay vòng vòng, lúc lại tung tăng nhảy nhót mà đi ở phía trước, "Thật tốt! Ha ha, tốt quá! Ta không còn là người què nữa rồi."

Mộ Tử Dục nhìn cậu đầy khinh thường nói: "Chân không què nữa, thế mà vẫn đi chậm như vậy."

Khổng Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Tử Dục, chỉ dám thầm mắng trong lòng đồ quỷ con chết tiệt không chịu nói tiếng người! Đồ đáng ghét!

"Ca ca." Một đạo âm thanh truyền đến.

Khổng Bạch nhìn qua người vừa đến, lập tức lắp bắp kinh hãi. Lão thiên a, người này cùng tiểu quỷ lớn lên giống hệt nhau. Ca ca? Vậy tên này là đệ đệ? Một tên quỷ con thiếu đánh đã phiền lắm rồi, hiện tại lại thêm tên nữa, sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao!

"Tử Hàm, đệ sao lại chạy đến đây rồi?" Mộ Tử Dục hỏi.

"Sinh thần mẫu phụ đã qua rồi, huynh còn chưa chịu về, đệ liền tới nhìn xem." Mộ Tử Hàm bất đắc dĩ nói.

Mộ Tử Dục sửng sốt một chút, hỏi lại: "Sinh thần mẫu phụ sao lại qua nhanh như vậy?"

Mộ Tử Hàm gật gật đầu, nói: "Đúng đó! Ca ca, huynh gặp chuyện tốt gì sao? Vui đến quên trời quên đất rồi, thời gian qua lâu như vậy cũng không cảm giác được."

"Tu vi của đệ củng cố rồi sao?" Mộ Tử Dục hỏi.

Mộ Tử Hàm gật đầu, "Đúng vậy! Đệ đã là Võ Thánh tứ tinh, đuổi kịp huynh rồi."

Khổng Bạch tức khắc ngơ ngẩn, chết tiệt! Quỷ con đệ đệ này cũng là Võ Thánh tứ tinh! Trời ạ, này hai tên tiểu quỷ, mệnh sao lại tốt như thế!

"Ca ca, đệ nghe nói huynh ở Thần Thú Tinh nháo ra không ít chuyện." Mộ Tử Hàm cười xấu xa nói.

Mộ Tử Dục không cho là đúng phản bác: "Không có. Ta vẫn luôn rất điệu thấp."

Mộ Tử Hàm bộ dáng đều là tràn đầy không tin tưởng nhìn y.

"Không tin, đệ cứ hỏi hắn." Mộ Tử Dục chỉ chỉ Khổng Bạch.

Khổng Bạch gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ca ca ngươi rất điệu thấp." Mới là lạ! Gia hỏa này làm thịt vài con đại yêu rồi đấy.

Mộ Tử Hàm tràn đầy tò mò đánh giá Khổng Bạch: "Ca, huynh sao lại trói hắn?  Huynh sợ hắn chạy sao? Gia hỏa này yếu như vậy, chỉ là Võ Hoàng thôi mà, còn chưa đến Võ Tông. Mỏng manh như vầy đệ dùng một chân cũng có thể đạp chết vài tên."

Khổng Bạch: "......" Gần đây tu vi của cậu có tiến triển rất nhanh rồi đấy! Đã sắp tiến vào Võ Tông rồi đấy! Tên quỷ con đệ đệ này so với Mộ Tử Dục còn đáng ghét hơn!

Mộ Tử Dục lắc lắc đầu, nói: "Huynh không sợ hắn chạy trốn."

Khổng Bạch có chút hồ nghi nhìn Mộ Tử Dục, không sợ ta chạy trốn thế vì sao ngươi vẫn luôn trói tay ta dắt đi như dắt cún con thế này?

Mộ Tử Hàm khó hiểu hỏi: "Vậy huynh còn trói hắn làm gì? Gia hỏa này hẳn là đâu có bản lĩnh thoát khỏi tay huynh."

"Phụ thân dặn, phải trói." Mộ Tử Dục nghiêm trang đáp.

"A? Phụ thân còn công đạo cả loại chuyện này?" Mộ Tử Hàm có chút hoang mang.

Mộ Tử Dục gật đầu, "Đúng vậy!"

Mộ Tử Hàm đánh giá Khổng Bạch, nói: "Đây là một con khổng tước a! Nấu lên ăn thử xem, nghe mọi người nói thịt khổng tước ăn rất ngon!"

Khổng Bạch cắn chặt răng, tên hỗn đản này! Vừa tới đã muốn ăn cậu, so với hỗn đản Mộ Tử Dục còn không có giáo dưỡng hơn, thật quá đáng ghét!

Mộ Tử Dục lắc lắc đầu: "Người này không thể ăn."

Mộ Tử Hàm gật đầu, có hơi chấp nhận: "Được rồi, không ăn thì không ăn, còn chưa tới Võ Tông, có ăn cũng không đủ dinh dưỡng."

Khổng Bạch: "......"

Mộ tử dục nói: "Ừm, gia hỏa này là ăn vụng đồ thừa mà lớn, cả người đều xấu, không thể ăn."

Khổng Bạch: "......"

Mộ Tử Hàm nhìn Khổng Bạch, vỡ lẽ: "Thì ra là thế! Trên người tên này có mùi của đan dược cửu cấp, có vẻ là vừa dùng qua. Ca, huynh luyện chế đan dược cho hắn à?"

Mộ Tử Dục gật đầu bảo: "Đúng vậy!"

"Ca, sao huynh lại muốn luyện đan cho hắn?" Mộ Tử Hàm khó hiểu hỏi.

Mộ Tử Dục ôm hai tay, đáp: "Đột nhiên muốn luyện đan, liền tùy tiện luyện một chút."

Mộ Tử Hàm gật gật đầu, "Nga" một tiếng.

"Ca ca, vậy phụ thân nói gì mà khiến huynh cứ luôn trói hắn như vậy?" Mộ Tử Hàm tràn đầy tò mò đặt nghi vấn.

Mộ Tử Dục nhấp môi, do dự một chút bèn nói: "Phụ thân nói, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên*." =))))))

(*: khi đã có duyên, thì có cách xa vạn dặm vẫn sẽ bị cột lại với nhau bởi một sợi dây. Này có nói qua rồi, nhắc lại cho bạn nào không nhớ)

Khổng Bạch lập tức đem nước trong miệng phun ra, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên?? Tên quỷ con này thật sự hiểu lời này có ý gì sao? Y sẽ không cảm thấy lời này chính là nói hai người mỗi bên cầm một đầu dây, dắt nhau đi dạo chứ?

Mộ Tử Hàm chần chờ nhìn Mộ Tử Dục hồi lâu, mới phun ra một câu: "Nguyên lai là tẩu tử a!"

Mộ Tử Hàm hướng tới Khổng Bạch nhìn thoáng qua, Khổng Bạch tức khắc đại kinh thất sắc.

Tiểu quỷ này mới mười bốn tuổi a! Mười bốn tuổi liền muốn cưới vợ! Muốn làm phản sao!!

"Đúng vậy!" Mộ Tử Dục đáp lại.

Khổng Bạch lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, ĐÚNG-VẬY!!! Đúng em gái* ngươi a!

(*: một loại nói tục của bên Trung, tương tự câu 'cái l' của bên mình ý =)))

"Ca, tẩu tử thích huynh sao?" Mộ Tử Hàm tràn đầy bát quái hỏi.

Mộ Tử Dục đương nhiên gật gật đầu, nói: "Thích!"

"Sao huynh biết được?" Mộ Tử Hàm tò mò.

"Chính hắn nói! Hắn nói thích ăn đồ ta nấu, thích ta lớn lên rất soái, thực lực cường, còn biết điệu thấp......" Mộ Tử Dục đắc ý dào dạt mà khoe khoang.

Mộ Tử Hàm nghiêng đầu, khen một câu: "Ca, huynh cũng thật có mị lực!"

Mộ Tử Dục cười cười, "Đương nhiên rồi."

Khóe miệng Khổng Bạch giật đến lợi hại, âm thầm nghĩ đến khi đó cậu chỉ tùy tiện nói bừa thôi, tiểu quỷ này sao lại lý giải ra như vậy.

Mộ Tử Hàm nhìn Khổng Bạch nói: "Nhìn dáng vẻ tẩu tử không giống như thích ca ca huynh đâu!"

"Làm sao có thể chứ? Hắn không thích ta, ta liền đem hắn nướng ăn!" Mộ Tử Dục âm trầm nói.

Khổng Bạch: "......" Ô ô ô, cậu về sau sẽ không bao giờ ngụy trang đại yêu nữa! Hu hu, cậu từ nhỏ đã là công dân tốt biết tuân theo pháp luật, cẩn thận từng chút một không phạm phải. Chỉ có lần duy nhất này là mạo hiểm giả trang đại yêu, kết quả hiện tại lại thành thế này đây, hu hu, tất cả mọi người đều nói nhất thất túc thành thiên cổ hận*, quả nhiên không sai mà!

(*: một bước sa chân, ngàn năm hận)

"Đại ca, huynh hung tàn như thế là không tốt." Mộ Tử Hàm nghiêm trang giáo dục ca hắn.

Mộ Tử Dục gật đầu, nghe lời nói: "Được rồi, huynh sẽ thu liễm."

"Huynh chừng nào thì mang người về để mẫu phụ nhìn một cái? " Mộ Tử Hàm nhìn y hỏi.

Mộ Tử Dục nghĩ nghĩ, "Tứ Trân Cầm tại Thần Thú Tinh huynh vẫn chưa gom đủ, còn thiếu tộc Khổng Tước."

Mộ Tử Hàm: "....Việc này, đệ nghĩ cũng không cần đâu." Khổng Bạch thuộc tộc Khổng Tước a! Đem thông gia nhà người ta chộp tới ăn, thấy thế nào cũng không đúng lắm.

Mộ Tử Dục gật đầu, đồng ý nói: "Huynh cũng nghĩ vậy."

Khổng Bạch: "..."

..........

"Đại ca, vậy huynh tính khi nào trở về?"

Mộ Tử Dục đáp: "Tùy thời có thể, đệ muốn cùng huynh về chung sao?"

Mộ Tử Hàm nghĩ nghĩ, nói: "Muốn! Tẩu tử thực lực có hơi yếu, đi qua thông đạo tinh hệ chỉ sợ cũng không dễ dàng, nhưng nếu có đệ hỗ trợ, huynh hẳn là có thể nhẹ nhàng không ít."

Mộ Tử Dục đồng ý bảo: "Đúng vậy! Thực lực hắn còn yếu, nếu đệ không tới, chỉ sợ huynh còn phải đợi hắn trở thành Võ Tông mới có thể dẫn hắn đi. Giờ có đệ hỗ trợ thì tốt rồi."

Mộ Tử Hàm cười trêu: "Đại ca, ngươi đang đau lòng thay đại tẩu sao?"

"Ta rất vất vả mới đem hắn dưỡng béo lên." Mộ Tử Dục nói.

Khổng Bạch ngồi xổm ở một bên, hai tay chống cằm thầm nghĩ có phải cậu đang nằm mơ không?

Chắc gần đây có chút mệt mỏi nên cậu mới xuất hiện ảo giác, cho rằng tiểu quỷ Mộ Tử Dục này đem cậu dưỡng mập mạp như vậy trên thực tế không phải dưỡng đồ ăn, mà là đem cậu thành vợ bé nhỏ của y mà nuôi! Cậu nhất định đang nằm mơ, nếu không như thế nào sẽ có suy nghĩ quái dị như thế.

Giấc mộng này thật khủng khiếp! Cậu phải gả cho một tên quỷ con tùy thời có thể đem cậu nướng ăn, mà cả gia tộc y cũng tùy thời đều có khả năng đem cậu nướng ăn, cậu phải nhanh tỉnh táo lại thôi!

"Đại ca, sắc mặt đại tẩu thật đáng sợ!" Mộ Tử Hàm nói.

Mộ Tử Dục nghiêng đầu, nói: "Chắc hắn đang hưng phấn quá độ đi, chân của hắn từng bị thương tổn nặng, huynh giúp hắn chữa rồi."

Mộ Tử Hàm gật gật đầu, "Thì ra là thế!"

Khổng Bạch: "......"

"Ca, đệ nghĩ việc trở về này cũng không vội, nghe nói Thần Thú Tinh có rất nhiều tửu lâu không tồi, chúng ta đi nếm thử trước đi." Mộ Tử Hàm đưa ra đề nghị.

Mộ Tử Dục liền gật gật đầu, nói: "Được!"

Khổng Bạch cắn răng, lại là một tên tham ăn! Ăn đến chết no luôn đi hai con quỷ nhỏ.

Hai nhóc chết tiệt này thật không biết tôn trọng trưởng bối, tuổi tác cậu so bọn chúng lớn hơn biết bao nhiêu a! Thế mà chuyện chung thân đại sự của cậu lại bị hai tên ranh này một câu định đoạt, thật đúng là hỗn trướng mà!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info