ZingTruyen.Com

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 8

miobabier

"Sự tình rốt cuộc là như thế nào? Thời gian lâu vậy rồi, vì sao gia tộc một chút động tĩnh đều không có!" Khổng Oánh tràn đầy hoang mang nói.

Khổng Thắng bất đắc dĩ nói: "Khổng Nguyên lão tổ cư nhiên cũng không phải đối thủ của đối phương, gia hỏa này cũng thật quá đáng sợ rồi."

"Nói vô ích, người nọ vốn là Võ Thánh, hắn thật đúng là Võ Thánh!" Khổng Oánh phẫn uất mắng.

"Khổng Nguyên lão tổ vì bảo mệnh mà ngay cả Phượng linh cũng ném ra, vậy hắn hẳn thật sự là Võ Thánh." Khổng Phỉ nói.

"Khổng Bạch đồ cái thứ hỗn trướng! Cư nhiên đi chọc đến nhân vật đáng sợ như vậy, gián tiếp hại cả lão tổ trong gia tộc." Khổng Oánh tràn đầy phẫn uất tiếp tục mắng người.

Khổng Phỉ gật gật đầu, nói: "Ngươi mắng đúng."

"Gia tộc đến bây giờ đều chưa có chút động tĩnh nào, không phải là sợ tên kia chứ?" Khổng Thắng có chút chần chờ đưa ra nghi vấn.

Khổng Oánh phản bác hắn: "Sao có thể, gia tộc như thế nào sẽ sợ một tên tiểu tử như vậy."

Khổng gia chính là đại gia tộc cường đại ở Thần Thú Tinh, tên kia dù lại lợi hại cũng chỉ có một người, nếu Khổng gia chỉ vì y mà ăn mệt nhiều như vậy mà cái gì cũng đều không làm chỉ sợ sẽ bị người cười đến rụng răng.

Khổng Oánh sờ sờ chân chính mình, trong lòng tức khắc dâng lên một cổ phẫn hận nồng đậm, tuy rằng chân đã mọc lại nhưng đồng thời cũng để lại một vết sẹo thật sâu. Khổng Oánh người này luôn luôn chú trọng dung mạo, tuy rằng sẹo không phải khảm ở trên mặt nhưng vẫn làm nàng thập phần không thể thích ứng.

"A Tuấn, ngươi đã đến rồi, có tin tức gì không?" Khổng Lệ nhìn Khổng Tuấn* hỏi.

(*: chỗ này trong QT vốn là tên Khổng Oánh, nhưng dựa theo câu bên dưới phải là Khổng Tuấn mới đúng nên mình xin phép sửa lại cho đúng.)

Khổng Tuấn là cháu ruột của một trưởng lão Võ Thánh trong tộc, tại gia tộc địa vị cũng tương đối cao.

"Người ở bên cạnh Khổng Bạch thân phận có chút đặc thù, không nên khinh thường, cũng đừng nên hành động thiếu suy nghĩ." Khổng Tuấn lắc lắc đầu nói.

Khổng Oánh có chút khó hiểu hỏi: "Thân phận đặc thù? Đặc thù đến mức nào?"

Khổng Tuấn châm chước một chút, nói: "Người nọ có khả năng không phải người ở Thần Thú Tinh chúng ta, hắn có lẽ đến từ Mộ Tinh, là nhi tử của Mộ Thần cấp Võ Thần tại Mộ Tinh."

Khổng Oánh trừng lớn mắt, choáng váng hỏi: "Nhi tử của Võ Thần?"

Khổng Tuấn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Do Mộ Thần trở thành Võ Thần, con của hắn liền tự động trở thành Võ Thánh. Nếu không, tên kia bất quá mới mười bốn, nhất định cũng sẽ không tu luyện nhanh như vậy."

Mệnh tên đó thật tốt! Khổng Oánh âm thầm nghĩ.

"A Tuấn, gia tộc liệu có định không truy cứu nữa hay không?" Khổng Oánh thấp thỏm hỏi.

Khổng Tuấn chần chờ một chút, gật gật đầu, nói: "Có thể."

Mộ gia ở Mộ Tinh có thể nói chạm tay là bỏng. Mộ Thần cùng phu nhân của hắn Bạch Diên Tinh, còn có Bạch gia và Lăng gia ở Mộ Tinh đều có quan hệ vô cùng thâm sâu. Bạch gia cùng Lăng gia cũng đều đã có người vừa tấn cấp Võ Thần, nếu người nọ thật là nhi tử Mộ Thần, vậy một khi chọc phải y, không thu xếp cho tốt, sẽ gặp tận "vài tên" cường giả Võ Thần đến hỏi tội.

Đám người Khổng Oánh hai mặt nhìn nhau, nhưng cứ như vậy từ bỏ thì lại hoàn toàn bất đồng so với tác phong trước kia của Khổng gia. Bất quá, việc này cũng gián tiếp chứng minh thế lực của Mộ gia có bao nhiêu đáng sợ.

"Khổng Bạch có thể hay không sẽ làm đồ ăn của tên kia?" Khổng Phỉ âm thầm hỏi nhỏ.

Khổng Oánh híp mắt, nói: "Hẳn là không thể nào." Nếu muốn ăn, người nọ đã sớm xuống miệng một ngụm nuốt luôn chứ sẽ không kéo dài tới tận bây giờ.

"Khổng Bạch ở bên người gia hỏa hung tàn kia thế mà còn chưa bị ăn, hắn rốt cuộc làm thế nào để giữ được mệnh?" Khổng Lệ khó hiểu nói.

Khổng Thắng nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ do Khổng Bạch cấp bậc quá thấp, tên kia mới khinh thường ăn hắn đi."

..........

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Chuẩn bị luyện đan." Mộ Tử Dục nhàn nhạt nói.

Khổng Bạch có chút hồ nghi hỏi: "Ngươi biết luyện đan?" Tên não hỏng như ngươi luyện ra đan dược, ăn vào không gây chết người đó chứ.

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Có học qua."

Khổng Bạch: "......" Thằng nhóc chết tiệt này vậy mà đã học qua luyện đan.

Mộ Tử Dục bày ra một cấm chế ở trong núi, Khổng Bạch nghiêng đầu khó hiểu tiếp tục hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

"Bày trận, sau khi ta luyện xong đan sẽ có một đoạn thời gian bị suy yếu, rất dễ dàng bị người đả thương. Ta trước tiên bố trí chút trận pháp để đề phòng lỡ có chuyện xảy ra." Mộ Tử Dục giải thích.

Khổng Bạch tức khắc đầy mặt nghiêm túc, "Đúng đúng đúng! Ngươi mau bày trận, bày nhiều thêm vài cái một chút."

Gia hỏa này quá mức chọc người ghi hận, một khi biết y suy yếu, nhất định sẽ có rất nhiều người tiến tới đập y. Dạo gần đây cậu thường đi theo tên quỷ con này ăn ké một chút, lại uống ké một ít, người khác nhất định đã nghĩ cậu cùng y đều là tiểu đồng bọn của nhau. Thế nên nếu tiểu quỷ này xảy ra chuyện, cậu cũng sẽ không tốt hơn y là bao.

Mộ Tử Dục nhìn nhìn Khổng Bạch, đột nhiên nghiêng đầu đặt ra nghi vấn: "Ngươi lo lắng cho an toàn của ta? Ngươi thích ta rồi?"

Khổng Bạch nhấp môi, thầm nghĩ tên quỷ con này dựa vào đâu mà đưa ra cái kết luận đó thế! Y suy nghĩ nhiều rồi, "Đúng vậy! Ta thích ngươi, thích ngươi muốn chết a."

Mộ Tử Dục cúi đầu, Khổng Bạch phát hiện vậy mà trên mặt Mộ Tử Dục đột nhiên đỏ ửng đầy khả nghi, cậu nhịn không được ngây ngẩn cả người.

Nhìn bộ dáng Mộ Tử Dục, Khổng Bạch âm thầm cảm thán tiểu quỷ này không phải là thẹn thùng đi? Lão thiên gia a, quỷ con biến thái này vậy mà cũng sẽ thẹn thùng! Ha ha, quỷ con thì quỷ con, dù có lợi hại cỡ nào, cũng còn non lắm nha.

Mộ Tử Dục ngẩng đầu nhìn Khổng Bạch, đắc ý hỏi: "Ngươi thích ta ở điểm nào?"

"Tay nghề nấu ăn của ngươi rất tốt, ngươi nấu món gì ăn cũng rất ngon." Khổng Bạch nghĩ nghĩ nói.

Mộ Tử Dục đen mặt, tức giận mắng: "Ăn ăn ăn! Ngươi chỉ biết ăn! Đợi lúc nào đó, ta đem ngươi ăn luôn..."

Khổng Bạch nhận ra được trong lời Mộ Tử Dục nói không bao hàm sát ý mà phần lớn đều là oán giận chiếm đa số, nhưng xét thấy y lúc trước hung tàn thành tính, cậu lập tức vận chuyển não cố tìm lời hay mà nói.

"Ta thích ngươi vì bộ dạng ngươi trông rất soái, thực lực lại vô cùng mạnh, hơn nữa còn biết điệu thấp." Khổng Bạch chớp chớp đôi mắt, tràn đầy thành khẩn phun ra mấy câu.

Mộ Tử Dục vừa lòng nhìn Khổng Bạch, gật gù nói: "Ngươi thật tinh mắt."

Khổng Bạch: "......" Cậu nhìn tên kia đang một bộ đắc ý dào dạt, thầm nghĩ tuổi còn nhỏ nên lỗ tai y cũng thật mềm, chỉ thích nghe lời hay.

Mộ Tử Dục phất tay, ở bên trong trận pháp đánh ra mấy cái pháp quyết, đám trận pháp lập tức nối thành một mảnh, trông vô cùng đồ sộ.

Khổng Bạch nhìn y, hỏi: "Ngươi muốn luyện chế đan dược gì vậy?"

Mộ Tử Dục tràn đầy kiêu ngạo liếc mắt nhìn Khổng Bạch một chút, "Dùng trị chân."

Khổng Bạch nhịn không được trừng lớn mắt, vô cùng thụ sủng nhược kinh hỏi: "Ngươi luyện dược để chữa trị chân cho ta?"

Mộ Tử Dục gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy."

Khổng Bạch lại lần nữa giật mình, sau đó là vui sướng lan tràn khắp toàn thân cậu, lòng nhịn không được nghĩ thầm đến tột cùng Mộ Tử Dục muốn đánh chủ ý gì? Nếu chỉ là vì nuôi một tên lương thực dự trữ mà hao mất một khoảng phí tổn lớn như vậy, có phải là y đã quá chuyện bé xé ra to không?

Mộ Tử Dục chắp hai tay sau lưng, một bộ dáng ngạo mạn, làm kiêu* mà nói: "Ngươi không cần hiểu lầm, ta chỉ là sợ ngươi dọc đường cứ khập khiễng như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến lộ trình của ta. Hơn nữa ta cũng chưa từng thấy qua tình trạng giống ngươi vậy, nhất thời tay có chút ngứa nên mới luyện đan cho ngươi, chứ không phải là ta cố ý muốn giúp ngươi trị chân."

(*: kiêu ở đây là kiêu căng)

Khổng Bạch điên cuồng gật gật đầu nhỏ, không ngừng nói: "Đương nhiên! Đương nhiên rồi! Ta biết mà!"

Mộ Tử Dục nhìn bộ dáng chân chó của Khổng Bạch, không hiểu sao cảm thấy có hơi nghẹn khí.

Khổng Bạch nhìn bộ dáng Mộ Tử Dục như đang bực tức, vô tội chớp chớp mắt, thầm nghĩ tiểu quỷ này cũng thật khó hầu hạ, theo ý y thì không tốt mà nghịch ý y cũng chẳng tốt, than nhẹ đây hẳn là tới thời kỳ phản nghịch rồi đi.

Mộ Tử Dục hừ lạnh một tiếng, lấy ra một cái đan lô, bắt đầu luyện đan. Khổng Bạch ở một bên xem Mộ Tử Dục luyện đan, tâm tình không khỏi có chút lo được lo mất.

Khổng Bạch nhìn đan vân kéo đến hội tụ trên bầu trời, không khỏi có chút khiếp sợ, "Tiểu quỷ này vậy mà thật sự là Luyện Đan Sư."

Tiếng đan lôi vang lên, Khổng Bạch có chút kinh nghi phát hiện bên ngoài trận pháp tới không ít đại yêu.

Chỉ luyện một lò đan dược mà nháo ra động tĩnh lớn như vậy, hấp dẫn thật nhiều người đến quan khán, mệt tên này còn có mặt mũi nói cái gì mà điệu thấp, quả thực để người cười chê mà.

..........

"Được rồi." Mộ Tử Dục từ trong đan lô lấy ra một viên đan dược, đưa cho Khổng Bạch.

Khổng Bạch nhìn đan dược trên tay, hai mắt đều phát sáng, "Cái này cho ta ăn thật sao?"

"Đúng vậy! Ngươi thật nhiều lời vô nghĩa." Mộ Tử Dục lạnh lùng thốt.

Khổng Bạch nhìn y, chần chờ một chút, hỏi nhỏ: "Cái này ăn vào không chết người chứ?"

Mộ Tử Dục đen mặt, nom có chút dữ tợn mà nhìn Khổng Bạch, "Yên tâm, nếu muốn ngươi chết, ta chỉ cần đập một phát là xong, còn cần tốn phí tổn lớn như vậy sao."

Khổng Bạch: "......" Đồ quỷ con, đến bây giờ vẫn hung dữ như vậy.

Khổng Bạch đem đan dược nuốt xuống, từng dòng nước ấm lập tức chảy qua khắp thân thể cậu, bên chân thương tàn cứ vậy chậm rãi phục hồi lại như cũ.

"Hình như thật sự khỏi rồi." Khổng Bạch tràn đầy kinh hỉ thốt lên.

Mộ Tử Dục có chút khinh thường nhìn Khổng Bạch: "Có ta ra tay, tất nhiên sẽ thành công. Có gì mà ngạc nhiên đâu."

Khổng Bạch gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi lợi hại nhất!"

"Ta lợi hại, còn cần ngươi nói sao." Mộ Tử Dục xụ mặt, tràn đầy kiêu căng.

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, thầm nói xem tại phân lượng quỷ con ngươi chữa khỏi chân cho ta, lão tử sẽ không chấp nhặt với ngươi đâu. Thật là, mới mười bốn tuổi, một tên nhãi con mà thôi có gì mà kiêu căng a.

"Bên ngoài có rất nhiều đại yêu." Khổng Bạch nói.

Mộ Tử Dục gật gật đầu, "Ta biết, thật muốn đem làm thịt hết...."

Khổng Bạch: "Ngươi.... ngươi sẽ không..... thật sự nghĩ vậy đi....?" Quỷ con, ngươi nghiêm túc sao? Ngươi muốn chết trẻ ư?

Mộ Tử Dục tràn đầy khinh thường mà nhìn Khổng Bạch, "Đương nhiên sẽ không, ta chỉ là nghĩ thôi, mẫu phụ dặn ta phải điệu thấp."

Khổng Bạch: "......" Quỷ nhỏ như ngươi còn có mặt mũi nói ra hai chữ đó sao.

"Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ? Bên ngoài đều là đại yêu." Khổng Bạch tràn đầy phiền muộn hỏi.

Mộ Tử Dục liếc nhìn Khổng Bạch: "Ta đã sớm nghĩ xong biện pháp. Nếu không, chờ ngươi nghĩ ra biện pháp, chúng ta đều xong đời."

Khổng Bạch: "......" Việc này là ngươi gây ra!

Bản lĩnh gặp rắc rối của cậu đâu có lớn bao nhiêu, được rồi, đan dược là y luyện cho cậu ăn. Bất quá nói đến đan dược, dùng thật tốt nha! Chẳng những chân bị thương đều chữa khỏi, ngay cả tu vi cũng tiến bộ rất nhiều.

"Ngươi có biện pháp gì thế?" Khổng Bạch hỏi y.

Mộ Tử Dục cười cười, nói: "Trước khi luyện đan, ta đã chuẩn bị một Truyền Tống Trận, chúng ta chút nữa truyền tống đi là được."

Khổng Bạch gật đầu, nói: "A, vậy tốt rồi! Thật tốt! Ngươi quả nhiên nhìn xa trông rộng!" Tiểu quỷ, ngươi thế mà cũng có thời điểm kẹp chặt đuôi đào tẩu, ha ha!

Mộ Tử Dục nghiêng đầu, nói: "Bên ngoài có lão tổ trong nhà ngươi."

Khổng Bạch sắc mặt đổi đổi: "Thật sao?"

Mộ Tử Dục gật gật đầu,"Đúng vậy! Đáng tiếc bên ngoài đại yêu quá nhiều, ta lại muốn điệu thấp, nếu không thật ra chúng ta có thể......"

"Chúng ta chạy nhanh thôi, vạn nhất, bọn họ đánh vào trong liền phiền toái." Khổng Bạch cắt lời y nói.

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Được rồi, nghe theo ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com