ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 7 (Phần 1)

miobabier

Thấy Khổng Nguyên trở về, đám người Khổng Oánh lập tức đều vây đến.

"Lão tổ tông, ngài đã trở lại, Khổng Bạch đâu rồi?"

"Lão tổ tông, bên người Khổng Bạch là một tên gia hỏa tội ác chồng chất, ngài đã đem hắn làm thịt chưa?"

"Lão tổ tông, gia hỏa kia thực sự tàn ác, hơn phân nửa là một lão quái vật biến ảo mà thành. Đúng là không biết xấu hổ, đã một bó tuổi còn muốn giả làm nghé con!"

"Lão tổ tông, Khổng Bạch đâu rồi? Thằng nhóc này dám cầm yêu hạch bỏ trốn, đột nhiên gan lại lớn như vậy nhất định là có liên quan với người kia."

"Lão tổ tông, gia hỏa Khổng Bạch này bụng dạ khó lường, nhất định không thể buông tha a!"

..........

Khổng Nguyên nghe tiểu bối trong tộc mồm năm miệng mười nghị luận, không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Hắn đồng ý xuất đầu giúp bọn nhỏ trong gia tộc, kết quả lại thiếu chút nữa cũng chẳng thể quay về. Giờ phút này lại nghe đám nhãi con này hăng say bàn tán, Khổng Nguyên nhất thời có loại cảm giác không chốn dung thân.

Vài người rốt cuộc chú ý tới sắc mặt không được tự nhiên của Khổng Nguyên.

"Lão tổ tông, Phượng linh của ngài......" Khổng Oánh có chút kinh ngạc che miệng.

Sắc mặt Khổng Nguyên được một phen xanh trắng, Phượng linh của hắn cũng chỉ sinh ra một sợi, kết quả thế mà cứ như vậy bị huỷ.

Khổng Oánh cắn cắn môi, thầm than bọn họ không phải đối thủ của người nọ thì cũng thôi đi, thế mà lão tổ trong tộc cũng không thể đả bại đối phương. Ngay cảc bản mạng linh vũ của lão tổ cũng bị ném ra, đối phương không khỏi cũng quá khủng bố rồi đi.

..........

Khổng Bạch ngồi ở bên hồ, nỗ lực hấp thu nguyên lực trong yêu hạch. Bị Mộ Tử Dục làm cho kinh hách nhiều lần, cậu cũng dần tập mãi thành quen với một loạt hành vi kinh người của y.

Sau khi đã tập quen, Mộ Tử Dục muốn cậu ăn, cậu liền ăn, y muốn cậu đi đâu, cậu liền đi đó, ngày trôi qua cũng không quá khổ sở.

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục đang xử lý long quy, nhịn không được rụt rụt chân.

Con long quy này nguyên bản hoành hành khắp một vùng thuỷ vực quanh đây, quậy đến thương thuyền cũng không dám đi qua, kết quả lại đụng trúng tên quái thai Mộ Tử Dục này, còn chưa xơ múi được gì đã bị đập chết.

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, thầm nghĩ người này thật quái, cậu nguyên tưởng rằng y sẽ có hứng thú với viên yêu hạch của mình, nhưng thực rõ ràng Mộ Tử Dục y lại căn bản chướng mắt việc cậu coi viên yêu hạch cửu cấp này như trân bảo. Khổng Bạch cảm thấy y có khả năng sẽ hứng thú với việc ăn mình, thế nhưng cậu lại luôn được Mộ Tử Dục cho ăn rất nhiều thịt, mấy miếng thịt đó phẩm chất khẳng định so với cậu còn cao hơn.

Nếu Mộ Tử Dục chỉ vì nuôi cậu làm lương thực dự trữ, vậy y cũng không cần đối xử với 'đồ ăn' cậu đây tốt đến vậy. Trong khoảng thời gian này, cậu được ăn thật nhiều thịt linh thú, cả người đều muốn béo lên hẳn một vòng.

Khổng Bạch xoay đến xoay đi nhìn nhìn gương đồng, xem xét dung mạo hiện tại của mình một chút.

Ở trong gương là một thiếu niên sắc mặt hồng nhuận, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nào có ai làm tù nhân như cậu vậy mà ngày càng mập ra.

"Muốn ăn canh rùa đen không?" Mộ Tử Dục hỏi Khổng Bạch.

Khổng Bạch nhìn qua, không khỏi có chút kỳ quái tên gia hỏa này đến tột cùng là muốn đánh chủ ý gì. Chẳng lẽ chỉ là thuần túy muốn tìm người bồi y cùng ăn cơm.

"Ăn!" Khổng Bạch vẫn đáp.

Mộ Tử Dục lại nhìn nhìn Khổng Bạch rồi nói: "Ngươi đã là Võ Hoàng ngũ tinh."

Khổng Bạch gật đầu, "Đúng vậy! Gần đây tu vi tăng lên rất nhanh."

Gần đây cậu đều được ăn ngon, những đồ đó đối với Mộ Tử Dục mà nói có lẽ chỉ có tác dụng làm ngon miệng, thế nhưng với Khổng Bạch thì kia đều là vật đại bổ. Có vài thứ đó lại thêm trên tay cậu có yêu hạch, thực lực của cậu đã có thể tính là tiến bộ vượt bậc.

"Rất nhanh hả?" Mộ Tử Dục nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Khổng Bạch bị Mộ Tử Dục cười, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, "Ta đương nhiên không thể so sánh với ngươi rồi! Bất quá ngươi rốt cuộc là tu luyện thế nào vậy?"

"Cũng không có tu luyện gì nhiều." Mộ Tử Dục nói.

Khổng Bạch bĩu môi, thầm nghĩ hông nói thì thôi, làm gì đem cái cớ này qua loa lấy lệ với cậu chứ. Không có tu luyện gì, không có tu luyện, vậy y làm quái nào sẽ thành Võ Thánh a? Tên hỗn đản này, nghĩ cậu ngốc chắc!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch một bộ vẻ mặt "ngươi nói dối cũng không đáng tin cậy được xíu nào", nhíu nhíu mày.

"Thời điểm ta ba bốn tuổi gì đấy, phụ thân ta trở thành võ thần, ta liền thành Võ Thánh." Mộ Tử Dục nói.

"Khụ khụ......" Khổng Bạch cả kinh liên tục ho khan.

Nha, nguyên lai là một tên tu nhị đại* a! Khó trách lại càn rỡ như vậy.

(*: người bình thường hay dùng "phú nhị đại" hay "nhị thế tổ" để chỉ mấy bạn con ông cháu cha ấy. Do đây là thế giới tu tiên nên bạn Bạch dùng thành "tu nhị đại" =))) )

Tổ tiên Khổng gia cũng từng xuất ra được Võ Thần, nhưng đã phi thăng rất lâu rồi, Thần huyết truyền thừa đến đời con cháu bây giờ cũng đã rất loãng.

"Phụ thân ngươi là Võ Thần?" Khổng Bạch tràn đầy giật mình nói.

Mộ Tử Dục gật gật đầu: "Đúng vậy!"

Khổng Bạch: "......" Phụ thân ngươi không phải chỉ là tiểu bạch kiểm ôm đùi mẫu phụ người sao? Vì sao lại thành Võ Thần rồi?

"Phụ thân ngươi là võ thần, mẫu phụ của ngươi lại là Võ Thánh cửu tinh?" Khổng Bạch có điểm hồ đồ hỏi.

Mộ Tử Dục lại gật gật đầu đáp: "Đúng vậy!"

Khổng bạch: "......" Tên tiểu quỷ này cũng biết lựa người đầu thai quá đi chứ.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nhíu mày nói: "Làm sao lại nhìn ta như vậy?"

Khổng Bạch miễn cưỡng cười cười: "Không có gì." Giúp ngươi xem tướng mà thôi, rõ ràng gia hỏa này thấy thế nào cũng là một tên thiếu đánh, vì cái gì mệnh tốt như vậy! Thế giới này quá không hợp lý rồi.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, đoạn nói: "Đi thôi."

Khổng Bạch đứng lên, trong khoảng thời gian này, cậu theo Mộ Tử Dục chạy ngược chạy xuôi, đã cảm thấy năng lực thích ứng của bản thân được đề cao không ít.

"Nên đi nơi nào đây? Ngươi có kiến nghị gì không?" Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch hỏi.

Khổng Bạch cẩn thận nuốt nuốt nước miếng, trong khoảng thời gian gần đây tên cầm thú này thế mà đập chết những ba con đại yêu thú, y chọn lựa xuống tay đều là mấy tên đại yêu không có hậu trường. Trước mắt thì còn chưa gặp được phiền toái gì.

"Ta cũng không biết! Ta không quá rành đường." Khổng Bạch có hơi gian nan trả lời. Đừng hỏi cậu loại này vấn đề, thực khủng bố mà!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info