ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 6

miobabier

Mộ Tử Dục đánh giá chân khổng tước trong tháp hồi lâu, rốt cục lấy một phần ra nướng.

Mùi thịt nướng thoang thoảng bay quanh, Khổng Bạch ngửi mà chân tay đều nhũn ra.

Mộ Tử Dục kéo bên tay Khổng Bạch đang bị tơ vàng trói, thiếu chút nữa kéo ngã cậu.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch nghiêng đầu, hỏi: "Muốn ăn sao?"

Khổng Bạch vội vàng lắc lắc đầu, co đầu rụt cổ trả lời: "Không cần, ta không cần ăn, ngươi ăn đi." Ăn cái tên bất tử nhà ngươi!

"Vậy được rồi. Sao ngươi không thích ăn thế? Chẳng phải người nơi này của các ngươi rất thích ăn đồng loại?" Mộ Tử Dục có chút hoang mang nhìn Khổng Bạch đưa ra thắc mắc.

Khổng Bạch nhíu nhíu mày, có chút cổ quái hỏi lại: "Thích ăn đồng loại?"

Mộ Tử Dục gật gật đầu, "Đúng vậy! Nhân ngưu thì thích ăn thịt bò, người đầu dê lại ăn thịt dê."

Trong đôi mắt Khổng Bạch hiện lên vài phần hồ nghi, cậu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, có chút kinh ngạc nói: "Ngươi...... Ngươi có phải hay không không phải người nơi này?"

Mộ Tử Dục híp mắt, không nói gì, chỉ là, ánh mắt có chút lạnh.

Khổng Bạch nhìn sắc mặt Mộ Tử Dục, tức khắc tâm loạn như ma. Thật là! Chính mình trong lòng biết là được rồi, còn lắm mồm nói ra làm gì.

Khi Mộ Tử Dục nói chuyện, luôn dùng mấy từ ngữ đại loại như 'các ngươi' hay là 'của các ngươi', Khổng Bạch lúc trước không nghĩ nhiều, hiện tại đã mơ hồ có chút minh bạch vì sao mọi chuyện tại Thần Thú Tinh đối với y đều rất mới lạ. Dù sao cậu cũng chưa từng nghe nói qua Thần Thú Tinh có nhân vật nào lợi hại như tên này hết.

Võ Thánh mười bốn tuổi, là nơi nào để xổng tên quái thai này vậy! Ăn ở cho tốt không lo, vì sao còn chạy đến tinh cầu bọn họ gây chuyện a.

"Hương vị cũng không tệ lắm." Mộ Tử Dục gặm gặm chân khổng tước.

Khổng Bạch khô khốc cười cười, nói: "Ngươi thích thì tốt rồi."

Mộ Tử Dục liếm liếm môi, có chút tiếc nuối than: "Đáng tiếc, cấp bậc quá thấp, thịt không đủ bổ."

Khổng Bạch: "......" Đây chính là chân của đám khổng tước kiệt xuất trong gia tộc a! Gia hỏa này cư nhiên còn ngại đông ngại tây, thật là cái tên không giáo dưỡng mà!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, hỏi: "Ngươi thật sự không ăn sao? Ăn gì bổ đó, vừa lúc chân của ngươi què rồi, ngươi nên ăn nhiều một chút."

Khổng Bạch: "......" Tên hỗn đản này, hắn đúng là một kẻ què, nhưng gia hỏa này có thể hay không đừng nhắc tới hoài a!

Khổng Bạch cắn chặt răng, thầm nghĩ ăn thì ăn, trước sau cũng làm đồ ăn cho y, thế thì có chết cũng phải làm một con khổng tước chết vì no!

Khổng bạch tay không túm lấy một miếng thịt, nhét luôn vào miệng.

"Bộ dáng ngươi ăn thật xấu." Mộ Tử Dục tràn đầy ghét bỏ nói.

Khổng Bạch trong nháy mắt có loại xúc động muốn vả mặt tên khốn Mộ Tử Dục này, tướng mình ăn rất xấu, còn y ăn rất đẹp sao? Ban nãy tại thời điểm y bị tám tộc huynh vây quanh, nước miếng đều nhanh chảy ra hết, thật đúng là đáng ghét.

Khổng Bạch hung tợn ăn thịt, Mộ Tử Dục lại nướng thêm hai cái chân khổng tước.

"Ngươi không phải nói là tới tìm đồ ăn cho mẫu phụ sao? Đồ ngươi đều ăn hết rồi, mẫu phụ ngươi biết ăn cái gì?" Khổng Bạch hỏi nhỏ.

Mộ Tử Dục không để bụng nói: "Đám chân khổng tước này cấp bậc quá thấp, mẫu phụ ta chướng mắt."

Khổng Bạch nhíu mày: "Thế mẫu phụ ngươi muốn ăn cái gì?"

Mộ Tử Dục nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu phụ ta đều đã nếm qua những món mỹ vị khắp thiên hạ, nhưng đại loại như thần thú còn chưa được ăn."

Khổng Bạch bị sặc liên tục ho khan, muốn ăn thần thú! Mẫu phụ ngươi còn dám khoa trương hơn nữa sao? Nguyên cái nhà này đều là mấy kẻ biến thái a!

"Thần thú không dễ tìm." Mộ Tử Dục có chút tiếc nuối mà lắc lắc đầu nói.

Khổng Bạch: "......" Đương nhiên là không dễ tìm! Nhưng mà nói đến đây, nếu gia hỏa này đi tìm thần thú lại bị nó một ngụm nuốt mất, vậy thiên hạ liền thái bình rồi.

"Thần Thú Tinh của các ngươi có vẻ như có thần thú, bất quá mẫu phụ ta nói không thể động." Mộ Tử Dục nghiêm túc nói.

Khổng Bạch: "......" Tiểu tử, ngươi bệnh không nhẹ! Ngươi cư nhiên thật sự muốn đi tìm thần thú.

Khổng bạch từng ngụm từng ngụm đem thịt gặm hết, thầm than mùi vị sao lại ngon như vậy, cũng không biết này là chân của con chim nào nha, ngẫm lại cũng có chút ngượng ngùng, bất quá dù sao bọn họ vẫn có thể mọc chân lại được nên cũng không có gì to tác. Cậu thầm tấm tắc khen ngon, gia hỏa này chỉ chém một chân của mấy tên trong tộc kia, hẳn phải chém luôn mấy cái đùi mới tốt!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch ở một bên ăn uống thoải mái, y cũng một bên nuốt xuống ngụm rượu.

"Một con chim đang bay tới." Mộ Tử Dục thong thả ung dung nói.

Khổng Bạch ngẩng đầu, hỏi: "Chim gì?"

Mộ Tử Dục nghiêng đầu, nói: "Một con màu xanh lá."

Linh hồn lực Khổng Bạch tràn ra ngoài dò xét, thiếu chút nữa bị sặc chết, hỗn đản! Đại hỗn đản! Cái gì mà chim chứ! Đó là lão tổ tông a! Lão tổ tông quả thực nhìn qua như muốn ăn thịt người. Nếu ông ấy nhìn thấy cái chân cậu đang cầm gặm gặm, cậu liền xong đời.

"Khổng Bạch, ngươi thật to gan." Khổng Nguyên tức sùi bọt mép mắng.

Mộ Tử Dục đánh giá Khổng Nguyên, như có điều suy tư nói: "Con chim này cấp bậc Võ Thánh, cấp bậc vậy cũng được, bất quá đã sống tận tám ngàn năm rồi, chỉ sợ thịt có chút dai."

Khổng Bạch: "......" Biến thái!

Mộ Tử Dục nhìn qua Khổng Bạch, "Ngươi có thể xem cốt linh, xem xem hắn bao nhiêu tuổi rồi? Có phải đã tám ngàn tuổi?"

Khổng Bạch: "......" Tên nhãi này thật chẳng biết quá phận là gì.

Khổng Nguyên nhìn Khổng Bạch, khóe mắt muốn nứt ra, "Khổng Bạch, ngươi cư nhiên cấu kết với người ngoài, gây hại đến gia tộc!"

"Cấu kết?" Này, giỡn cũng đừng có giỡn lố vậy đi? Thằng nhãi con này lợi hại như vậy, dù cậu có muốn cấu kết, cũng chưa chắc y đáp ứng, cậu chính là tù nhân của y a! Cậu chỉ là lương thực dự trữ thôi, mà nói đến đây, hình như người này đối với lương thực dự trữ cũng tốt quá rồi, cho mình ăn nhiều thịt như vậy.

"Ta không có a!" Khổng Bạch phản bác.

"Hỗn trướng, đều đã bắt ngay tại trận, thế mà ngươi còn chối!" Khổng Nguyên nổi giận đùng đùng quát to.

Khổng Bạch tràn đầy buồn rầu gãi gãi đầu, cậu không có thật mà!

Khổng Nguyên đánh giá Mộ Tử Dục, trong mắt lộ ra vài phần sắc lạnh, "Tiểu quỷ, là ngươi đánh thương tận mấy người trong gia tộc của ta?"

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Ngươi đang nói tám con chim sẻ nhỏ kia sao?"

Khổng Nguyên tức đến thất khiếu đều bốc khói: "Hỗn trướng, ngươi muốn chết!"

Thân hình Khổng Nguyên bỗng nhiên biến thành một tòa núi nhỏ, ngũ sắc thần quang từ trên không đánh xuống, Mộ Tử Dục đứng ở tại chỗ, động cũng chưa hề động.

"Cái tên ngốc này!" Khổng Bạch nhìn ngũ sắc thần quang đánh xuống, có loại cảm giác cả bầu trời đều hóa đen, bản mạng thần quang của mình người này đón đỡ thì không nói, nhưng bản mạng thần quang của lão tổ tông người này cư nhiên cũng muốn đỡ, y điên rồi sao?

"Oanh." Bản mạng thần quang nện ở trên người Mộ Tử Dục, sắc mặt y cũng chẳng biến đổi lấy một chút.

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục lông tóc không tổn hao gì, đôi mắt thiếu chút nữa muốn vọt ra ngoài, thân thể tên này thật cứng.

Khổng Bạch cũng không biết, tuy Mộ Tử Dục là Võ Thánh tứ tinh, nhưng y lại đồng thời tu luyện Luyện trận nhập thể của Bạch gia cùng với Thuật luyện khí của Lăng gia, cường độ thân thể của y giờ đã không phân cao thấp so với Võ Thánh cửu tinh.

Khổng Nguyên nhìn Mộ Tử Dục bên kia chẳng tổn hao gì, trong lòng tức khắc dâng lên một cỗ dự cảm xấu.

Bản mạng thần quang của Khổng Nguyên một đạo lại tiếp một đạo không ngừng đánh xuống, Mộ Tử Dục chắp tay sau lưng, thong dong nghênh đón từng đòn công kích.

Mộ Tử Dục chừa chút thời gian quay đầu nhìn khổng bạch cười cười, nói: "Bản mạng thần quang của tên chim trong tộc ngươi này dùng không tồi, ngươi nên cùng hắn học cho tốt đi."

Khổng Bạch nhìn tươi cười trên mặt Mộ Tử Dục, trong tâm cậu đều run rẩy, cầm thú a! Loại thời điểm như vậy, tên quỷ con này còn có thể cười.

Rốt cuộc tu vi thật sự của y đã cao đến đâu rồi! Da dày cứng như thiết cốt, đao thương bất nhập!

Mộ Tử Dục nhìn con khổng tước to lớn trên bầu trời, trong đôi mắt hiện lên vài phần khác thường.

Khổng Bạch nhìn sắc mặt Mộ Tử Dục, đột nhiên ngẩn ra. Lần trước khi gia hỏa này lộ ra thần sắc như vậy, chỉ lát sau y đã cắt khúc tám cái chân của đám tộc huynh. Hiện tại gia hỏa này lại thế, không phải là đang thèm thuồng cái chân của lão tổ tông đi.

Mắt thấy từng đạo bản mạng thần quang đánh lên người Mộ Tử Dục không hề có một chút tác dụng, Khổng Nguyên lập tức muốn đánh trống rút lui.

Bàn tay Mộ Tử Dục duỗi ra, một cái tháp thật lớn xuất hiện bên trên y, y khống chế tòa tháp bay hướng về phía Khổng Nguyên đập xuống.

Khổng Nguyên bị Mộ Tử Dục đập một cái, liền "Oanh" một tiếng rơi xuống đất.

"A!" Khổng Bạch nhịn không được kêu lên sợ hãi, nếu người bị đập không phải lão tổ tông trong nhà thì nói không chừng cậu đã hướng Mộ Tử Dục khen một tiếng "Thật là lợi hại!". Chỉ là người bị đập là lão tổ tông nhà mình, Khổng Bạch cũng chỉ có thể "A" một tiếng, trưng ra vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Mộ Tử Dục.

Tên quái thai này quả nhiên đáng sợ! Lão tổ tông nhà mình là cường giả Võ Thánh đấy! Thế mà y mới đập một cái là hộc máu luôn.

"Thật sự là không dùng được rồi!" Mộ Tử Dục nói thầm.

Khổng Bạch: "......" Tiểu quỷ, quá kiêu ngạo sẽ gặp báo ứng đó, ngươi có biết không?

Mộ Tử Dục nhìn lão tổ khổng tước đã tê liệt ngã xuống đất, y liền nhìn qua hướng Khổng Bạch, hỏi: "Cánh của khổng tước nhà các ngươi ăn ngon hay là chân ăn mới ngon?"

Khổng Bạch: "......" Gia hỏa này đến tột cùng muốn làm gì!

"Cánh khổng tước chúng ta không thể ăn, đều có độc đấy." Khổng Bạch vẻ mặt đưa đám nói.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nói: "Không sao, ta có giải độc đan."

Khổng Bạch: "......" Tên quỷ con này không phải là vì muốn ăn độc vật cho nên mới đem hờ theo giải độc đan đó chứ....

Khổng Nguyên thừa dịp hai người nói chuyện, hóa thành một đạo linh quang chợt lóe rồi biến mất.

"Chạy mất rồi." Mộ Tử Dục nhíu mày nói.

Khổng Bạch nhìn biểu tình tiếc nuối trên mặt Mộ Tử Dục, nói: "Đúng vậy! Đã chạy, chạy thật nhanh."

Khổng Bạch nhíu nhíu mày, lão tổ tông hẳn là phải hy sinh một sợi Phượng linh để chạy trốn rồi. Tộc khổng tước bọn cậu có đôi khi sẽ sinh ra khổng tước phản tổ, sở hữu lông vũ của Phượng Hoàng, có điều tỷ lệ này cực kỳ thấp. Lão tổ tông lần này xem ra tổn thất không nhỏ.

"Ngươi không vui sao?" Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch.

Khổng Bạch khóc không ra nước mắt ngẩng đầu ưu thương nhìn trời, lão tổ tông đã bắt gặp cậu đang gặm chân mấy con khổng tước cùng tộc, không những thế ông còn nghĩ cậu cùng cái này thằng nhãi ranh này 'thông đồng làm bậy', cậu coi như xong đời rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nếu cậu ôm đồ chạy trốn, bị túm lại bắt trở về thì trong tộc còn có thể xem trên phân lượng tình cảm mà tha thứ chút chút, nhưng giờ thì dù cậu có may mắn chạy thoát khỏi tay thằng nhãi ranh này, chim trong gia tộc cũng dung không nổi cậu a, hu hu hu, sao cậu đáng thương quá vậy nè.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nghi hoặc hỏi: "Có phải ngươi muốn gặm chân lão khổng tước vừa rồi không?"

Khổng Bạch: "......" Nói hươu nói vượn! Cậu cũng không phải thứ ham ăn như y! Nhưng mà, khụ, kỳ thật nếu được nếm thử một chút cũng không tồi nha.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, đầy an ủi nói: "Yên tâm đi, hẳn là còn cơ hội mà."

Khổng Bạch: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info