ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 4

miobabier

Khổng Bạch gặm một ngụm linh quả,  vậy mới phát hiện đây là linh quả lục cấp, bên trong ẩn chứa từng luồng nguyên lực cực kì ôn hòa, rất thích hợp cho cậu dùng lúc này.

Khổng Bạch dị thường quý trọng ngồi gặm gặm linh quả, âm thầm lo sợ nghĩ: Gia hỏa này rốt cuộc muốn đánh chủ ý gì? Chẳng lẽ muốn đem cậu dưỡng cho béo mụp mềm mại mới đem đi nấu lên ăn?

Hu hu hu, vì sao cậu lại đáng thương như vậy.

"Tiền bối, ngài rốt cuộc là cấp bậc gì a?" Khổng Bạch thập phần cẩn thận hỏi.

Mộ Tử Dục ngó Khổng Bạch một cái, nhàn nhạt trả lời: "Võ Thánh tứ tinh."

Khổng Bạch tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu, tên quỷ con này đến tột cùng là tu luyện như thế nào a? Rõ ràng so với cậu nhỏ hơn nhiều nhiều như vậy mà.

"Tiền bối, ngài tu luyện thật nhanh nha!" Khổng Bạch sắc mặt trắng bệch vặn vẹo nói.

Mộ Tử Dục lắc lắc đầu, nói: "Cũng không tính nhanh."

Y là nhi tử của Mộ Thần, từ nhỏ tài nguyên tu luyện vốn đã chẳng thiếu thứ gì, sau khi phụ thân trở thành Võ Thần, lại kích hoạt huyết mạch Võ Thần trong cơ thể y, nếu không phải phụ thân lo lắng tu vi của y tăng lên quá nhanh, căn cơ không ổn, tâm trí theo không kịp, đem tu vi của y áp chế xuống, thì thực lực của y còn có thể tăng nhanh hơn nữa.

Không nhanh, như vậy rồi y còn bảo là không nhanh, người này đến tột cùng là muốn thế nào a!

"Tiền bối, ngài thật sự chỉ mới mười bốn tuổi?" Khổng Bạch hỏi.

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Khổng Bạch: "......" Nhỏ như vậy, hung như vậy, lại còn vô cùng biến thái. Tên quỷ nhỏ này có mục đích gì đây? Là cái gia tộc cầm thú nào bồi dưỡng ra tên này thế, vì sao chút xíu tiếng gió cũng không nghe ra được a!

Mộ Tử Dục nhìn nhìn Khổng Bạch, "Ngươi ăn nhanh lên."

Khổng Bạch trong lòng tức khắc hiện lên vài phần ủy khuất cùng sợ hãi, quả nhiên là muốn đem cậu dưỡng cho béo múp nõn nà, sau đó đem nấu lên ăn, còn ai thảm hơn cậu sao.

"Tiền bối, thịt của ta ngài không thể ăn." Khổng Bạch nức nở dùng chân dụi dụi mặt đất nói.

Mộ Tử Dục gật gật đầu: "Ta biết, ngươi nói qua rồi, cả người đều dơ, nhưng ta không kén ăn."

Khổng Bạch: "......" Tên nhóc này, không-kén-ăn! Vì sao y lại không kén ăn a.

Mộ Tử Dục đứng lên, nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Khổng Bạch bất an hỏi.

Mộ Tử Dục liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Đi tửu lâu ăn cơm."

Khổng Bạch: "......"

Mộ Tử Dục lại quay đầu nhìn cậu, Khổng Bạch nhịn không được căng thẳng trong lòng: "Làm sao vậy?"

Mộ Tử Dục nghiêng nghiêng đầu nhìn Khổng Bạch, nói: "Cái thần quang gì đó của ngươi, dùng không tồi, hiện tại đang rãnh rỗi, ngươi lại phóng ra vài đạo giúp ta xoa bóp một chút đi."

Khổng Bạch trợn tròn đôi mắt, cái đồ biến thái này, rốt cuộc là muốn làm gì.

Mộ Tử Dục đi ở phía trước, Khổng Bạch nối gót theo sau, vừa đi, vừa một bên phát động bản mạng thần quang hướng đến Mộ Tử Dục.

Khổng Bạch khập khiễng đi theo phía sau Mộ Tử Dục, trong lòng tràn đầy ủy khuất. Cậu khóc không ra nước mắt cắn chặt răng, khắp thiên hạ này dù có tìm cũng tìm không thấy con khổng tước nào bi thảm hơn cậu, tộc Thất Thải Khổng Tước luôn lấy công kích bản mạng làm tự hào, cư nhiên bây giờ lại bị cậu đem đi dùng để xoa bóp cho người ta.

Tên khốn khiếp, đi chậm chút đi a! Muốn cậu theo không kịp sao? Gia hỏa này, cậu đi đường đã thực vất vả, còn muốn cậu 'đánh' y, nếu như này còn có thể kêu là 'đánh', hu hu.

Mộ Tử Dục quay đầu lại, nhìn chằm chằm Khổng Bạch đang ăn vạ ngồi dưới đất, nhíu nhíu mày, "Ngươi làm gì?"

Khổng Bạch cắn chặt răng, làm gì, hổng thấy cậu mệt sao?

"Đi không nổi nữa." Khổng Bạch có chút giận dỗi đáp lời,  cái tên yêu quái chết tiệt này, sao không dứt khoát đem cậu một ngụm ăn luôn đi, có cần phải chỉnh người ta như vậy không.

Mộ Tử Dục chống một tay bên eo, tràn đầy ghét bỏ mà nhìn Khổng Bạch, nói: "Thể lực của ngươi thật kém."

Khổng Bạch: "......"

"Bản mạng thần quang của ngươi đánh lên người xác thực rất thoải mái, đáng tiếc quá yếu, không đủ mạnh." Mộ Tử Dục có chút ghét bỏ nói.

Khổng Bạch: "......" Nếu tên gia hỏa này mà gặp Võ Thánh của gia tộc cậu, y liền biết lợi hại.

Mộ Tử Dục ném một lọ linh thủy cho Khổng Bạch, lãnh đạm nói: "Đồ vật này có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí."

Khổng Bạch cuống quít kiểm tra một chút linh thủy kia, nếu không phải thu được đồ vật trong tình huống này, Khổng Bạch nghĩ cậu nhất định sẽ rất cao hứng.

Khổng Bạch uống một ngụm linh thủy, nói: "Ngươi có thể trực tiếp bay đi a!"

Mộ Tử Dục lắc lắc đầu, nói: "Không được."

Khổng Bạch có chút nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"

Mộ Tử Dục nghiêm trang nói: "Mẫu phụ có dạy, tại trên địa bàn người khác,  phải tận lực điệu thấp một chút."

Đi bộ chính là điệu thấp? Vậy bay đi liền là điệu cao? Ừm, nói sao đây, lão thiên gia a, cậu làm sao lại chọc vào một tên ngu xuẩn như này, cậu của kiếp trước hẳn là tạo không ít nghiệt, mới có thể có một kiếp bi thảm như vậy đi!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch vẻ mặt vặn vẹo, liền hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

"Không có gì, đây là địa bàn người khác, vậy địa bàn của ngươi là ở đâu?" Khổng Bạch hỏi.

Mộ Tử Dục ánh mắt lạnh lạnh nhìn cậu, Khổng Bạch bị y nhìn mà lông tơ dựng đứng cả lên.

Khổng Bạch cúi đầu, nghĩ thầm không nói thì không nói, làm gì nhìn cậu như vậy, thực khủng bố!

Khổng Bạch dừng một chút, lại nhịn không được lòng hiếu kỳ mà hỏi: "Ngươi tới địa bàn người khác làm gì?"

"Sinh thần của mẫu phụ ta sắp tới rồi, ta tới tìm chút đồ ăn." Mộ Tử Dục nói.

Tâm Khổng Bạch lộp bộp rớt xuống, nói: "Tìm cái gì ăn?"

Mộ Tử Dục ngó Khổng Bạch, nhàn nhạt nói: "Thịt khổng tước, rùa đen, hổ hoặc giao long linh tinh này nọ, đại loại thế."

Khổng Bạch: "......" Ờm, tên biến thái, tứ đại gia tộc tại Thần Thú Tinh, người này cư nhiên đều nghĩ tới, vậy mà tên này còn nói muốn điệu thấp, điệu thấp là cái dạng này sao? Tên quỷ nhỏ này, nói ra sẽ khiến người khác chê cười a.

Mẫu phụ tên này đến tột cùng là cái loài gì vậy chứ! Là dạng quái vật nào mới có thể sinh ra một tên yêu nghiệt như thế này a!

"Thịt.... Thịt của ta không ăn được đâu." Khổng Bạch nơm nớp lo sợ.

"Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi." Mộ Tử Dục nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

Khổng Bạch: "......" Ta nói rất nhiều lần, nhưng ngươi có bao giờ nghe vào tai đâu!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, có chút ghét bỏ nói: "Cấp bậc của ngươi quá thấp, nguyên khí cũng quá loãng."

Khổng Bạch thầm cám ơn trời, tạ ơn đất, y chướng mắt thì tốt.

Mộ Tử Dục vươn tay, đột nhiên nhéo nhéo mặt bánh bao của Khổng Bạch, nói: "Tuy rằng cấp bậc có hơi thấp, nhưng da lại mềm nhẵn, cũng không gầy ốm."

Khổng Bạch: "......" Đáng chết, trước kia vì sao cậu không phơi cho da đen một chút chứ.

Khổng Bạch cười nịnh nọt, nói: "Ngươi đừng nhìn ta lớn lên có chút béo, ta đây là cái loại mập giả tạo ý. Kỳ thật ta không có nhiều thịt, ta từ nhỏ đã không ăn được, thịt của ta cũng không tốt, còn rất dơ nữa."

Mộ Tử Dục gật gật đầu, lên tiếng, "Ừm."

Khổng Bạch hung hăng cắn chặt răng, ừm, ừm cái đầu ngươi, huynh đệ à, ngươi tốt xấu cũng phải cho ta cái biểu tình nào đi chứ!

"Tắm nhiều thêm vài lần nữa, sẽ không dơ." Mộ Tử Dục nói.

Khổng bạch: "......"

Mộ Tử Dục lấy ra hai lá thần hành phù, dán ở trên người Khổng Bạch, Khổng Bạch liền cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ như yến, có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân Mộ Tử Dục.

..........

Bên trong một tửu lâu.

Khổng Bạch ngồi đối diện Mộ Tử Dục, tuy rằng bọn họ chỉ có hai người, nhưng Mộ Tử Dục lại bao nguyên một nhã gian lớn, đầy bàn đều là đồ ăn màu sắc phong phú nhiều vô số kể.

Mộ Tử Dục thong thả ung dung ăn, nhìn như không vội, nhưng trên thực tế, tốc độ đồ ăn trên bàn vơi dần lại cứ như tên bay.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch: "Ngươi cũng ăn đi!"

Khổng Bạch gật đầu, nói: "Được!"

Khổng Bạch cầm lên đôi đũa, bỗng nhiên có loại xúc động muốn bất chấp tất cả, thôi, chết thì chết đi, cho dù chết cũng muốn làm một con ma no bụng!

Úi chà chà, bàn đồ ăn này hình thức bên ngoài trông có chút đại trà, nhưng hình như rất trân quý a! Bất quá, dù sao không phải là nguyên thạch của mình, không sao cả, tiểu quỷ này trẻ tuổi như vậy đã là Võ Thánh, nhất định sẽ không thiếu nguyên thạch.

Khổng Bạch nhìn sợi tơ kim sắc quấn trên cổ tay, nhíu nhíu mày, đồ đáng ghét này tới trong thành rồi mà còn không thả mình ra. Vừa rồi thời điểm ở trên đường cái, có rất nhiều người đều vây xem cậu, thật là ném hết mặt mũi mà.

Sợi dây này cũng không biết dùng làm gì, thế mà lại có thần trí, mỗi khi cậu nghĩ muốn bỏ trốn nó liền sẽ buộc chặt lại, đến khi cậu buông tha nó vậy mà cũng buông lỏng theo.

"Ăn ngon thật." Khổng Bạch được ăn mà không cần phải trả tiền, nhịn không được khen.

Mộ Tử Dục không cho là đúng nói: "Ăn ngon sao? Đồ ăn ở đâu cũng giống nhau, phụ thân ta làm mới càng ngon hơn."

Khổng Bạch âm thầm trợn trắng mắt, y ăn không vừa miệng? Y đã ăn nhiều như vậy rồi, còn bảo không ngon, y muốn linh trù sống sao a?

"Phụ thân ngươi biết nấu ăn?" Khổng Bạch hỏi.

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Đương nhiên." Tay nghề của phụ thân là thiên hạ đệ nhất.

Khổng Bạch nhíu nhíu mày, có thể dạy ra nhi tử như vậy, cha mẹ tên quỷ nhỏ này nhất định cũng không phải nhân vật đơn giản. Dựa theo khẩu khí của y, hẳn mẫu phụ cũng không phải người tầm thường, nếu như vậy, phụ thân y chẳng lẽ là một tiểu bạch kiểm chỉ biết nấu ăn qua ngày? Nếu chỉ ở trong phòng bếp lui tới, vậy nhất định là tiểu bạch kiểm.

Ở Thần Thú Tinh, cường giả vi tôn, rất nhiều song nhi có thực lực cường hãn sẽ cưới một vài hay thậm chí là mấy chục, mấy trăm nam nhân.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nói: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Khổng Bạch cười cười, nói: "Không có gì, không có gì! Mẫu phụ ngươi nhất định là rất lợi hại."

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Mẫu phụ ta là Võ Thánh cửu tinh."

Nếu không phải mẫu phụ lo lắng thực lực y cùng đệ đệ quá cao sẽ không thể có con nối dõi, cả ngày bọn y cũng không cần lười biếng thì có lẽ đã sớm tấn cấp võ thần.

Phụ thân nói, đường thành thần nhấp nhô khôn lường, dù có thể thành công phi thăng Thần giới thì cũng chưa chắc có cái gì tốt đẹp ở đó. Phụ thân y kiếp này chỉ cần cùng mẫu phụ làm bạn cả một đời, là đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi.

Khổng Bạch cúi đầu, một bên ăn thức ăn, một bên thầm nghĩ mẫu phụ y là Võ Thánh cửu tinh, khó trách gia hỏa này mười bốn tuổi đã là Võ Thánh. Phụ thân y biết nấu ăn, thế nên phụ thân y nhất định là một tiểu bạch kiểm.

Mộ Tử Dục bên này đang ăn cơm, cửa đột nhiên bị một chân đạp mở.

Vài tên tuấn nam, mỹ nam đứng ở cửa, đối với Khổng Bạch trợn mắt nổi giận mắng, "Khổng Bạch, ngươi thật to gan, cư nhiên dám trộm yêu hạch của gia tộc rồi bỏ trốn."

Nhìn thấy mấy người ở cửa, Khổng Bạch không khỏi có chút kinh hoảng. Mộ Tử Dục liếm liếm môi, trong đôi mắt hiện lên vài phần phấn khởi. Khổng Bạch tức khắc trong lòng lạnh cả người, ôi ôi ôi, tên gia hỏa này thích ăn thịt khổng tước!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info