ZingTruyen.Com

Phien Ngoai Xuyen Thu Chi Phao Hoi Nam Xung Edit

Trong một tửu lâu tại Thần Thú Tinh.

Mộ Tử Dục sắc mặt thong dong đang chậm rãi nhấm nháp các loại mỹ thực.

Y một bên vừa ăn vừa hứng thú đánh giá dòng người muôn hình vạn trạng qua lại trong tửu lâu, thầm nghĩ người ở Thần Thú Tinh tựa hồ rất có hứng thú tự mình ăn chính mình*.

(*: ở đây chắc ý bé nó là người ở Thần Thú Tinh đều là dị thú, mà lại thích đi ăn thịt dị thú cùng loài ý.)

Yêu thú ở Thần Thú Tinh đa số đều có thể hóa thành hình người, một số thì hóa hình không hoàn toàn, một bộ phận lớn lại chỉ hóa được thân hình giống người, đầu vẫn còn giữ lại một số đặc trưng thú tính.

Mộ Tử Dục nhìn qua một nhân ngưu đang ở phía trước bày hàng nướng bán món bò bít tết, còn có một tên mình người đầu dê đang ngồi xỏ xuyên thịt dê thành từng xiên nhỏ...

"Nghe gì chưa? Cách năm dặm ở sườn núi Thanh Thành xuất hiện một con đại yêu thú cực kỳ lợi hại."

"Nó có cấp bậc gì thế?"

"Sâu không lường được! Thương đội Lâm gia đã thỉnh Võ Tôn bát tinh theo sau hộ vệ, thế mà vẫn ngăn không được, vừa cảm nhận được uy áp của đối phương đã bị dọa cho chạy trối chết."

"Thế nhất định là một con đại yêu cửu cấp a!"

"Cũng không hẳn đâu! Hiện giờ năm dặm sườn núi nơi đó rất nguy hiểm, rất nhiều thương đội muốn qua đều lựa chọn đi đường vòng."

"Năm dặm sườn núi kia cũng chả phải địa phương tốt lành gì! Con đại yêu kia sao lại trú ở đó chứ?"

"Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai! Mấy tên đại yêu quái tính tình không phải đều kỳ kỳ quái quái giống như nhau sao."

Mộ Tử Dục trong lòng có chút động tâm, một con đại yêu cửu cấp?  Đó chính là lễ vật không tồi a! Nếu mang về mẫu phụ chắc chắn sẽ rất thích!

..........

Mộ Tử Dục bước đi trong rừng rậm, trong vòng năm dặm sườn núi Thanh Thành do bị đồn đại là lãnh địa của đại yêu nên có rất ít bóng người đặt chân tới.

Trong rừng sâu thỉnh thoảng truyền ra uy áp không thể lường được của một vài yêu thú, đem mấy con yêu thú trong cánh rừng Trung Nguyên dọa cho chạy trối chết.

"Ha ha ha.... Hi hi hi.... Cạc cạc cạc ...."

Không lâu sau khi Mộ Tử Dục bước vào năm dặm sườn núi, một trận tiếng cười quỷ dị truyền đến khiến y nhịn không được phải nhíu nhíu đôi mày.

"Tiểu tử, vận khí ngươi không tốt, thế mà dám chạy tới lãnh địa của lão tử, mau giao nguyên thạch ra, rồi cút đi cho ta!"

Một đạo bóng đen từ trong rừng trồi lên, uy áp mang cấp bậc Võ Thánh nhanh chóng lan rộng, thẩm thấu ra bên ngoài.

Mộ Tử Dục nhíu nhíu mày, tiếp tục hướng tới nơi sâu trong rừng rậm mà đi vào.

"Tiểu tử, sao còn không mau cút!" Một tiếng rống giận phát ra từ 'đại yêu'.

Mộ Tử Dục ngoảnh mặt làm ngơ, cười lạnh tiếp tục hướng vào chỗ sâu trong rừng bước tiếp. 

..........

"Uy, ngươi muốn đi đâu?" Một thiếu niên thân mặc bạch y xuất hiện, gọi lại Mộ Tử Dục.

Mộ Tử Dục ngẩng đầu, đập vào mắt y là một thiếu niên có tướng mạo lịch sự tao nhã, khuôn mặt mang chút nét trẻ con tròn trịa đang ngồi trên một nhành cây to từ trên cao nhìn xuống y.

Mộ Tử Dục khoanh lại hai tay, không nói gì thầm đánh giá thiếu niên trước mặt.

Bạch y thiếu niên cau mày, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Uy, người không cần đi vào nữa, trong đó có đại yêu đấy."

"Đại yêu? Lớn lên trông như thế nào?" Mộ Tử Dục nghiêng đầu, tràn đầy tò mò hỏi.

"Là một con độc giao vạn năm, trên người đều là túi độc, rất đáng sợ." Bạch y thiếu niên tràn đầy nghiêm túc đáp lời.

"Đại yêu kia đáng sợ như thế, vậy sao ngươi còn không nhanh chạy đi?" Mộ Tử Dục nhìn thiếu niên hỏi.

Bạch y thiếu niên khẽ thở dài một hơi, "Ta chạy không được, trên người ta bị con đại yêu kia thiết hạ cấm chế."

Mộ Tử Dục cười cười, nói: "Thế ngươi nói xem, con đại yêu kia làm gì mà đến giờ vẫn chưa đến bắt ta?"

Bạch y thiếu niên không kiên nhẫn nói: "Bởi nó đang cùng một con mẫu giao điên cuồng lăn giường, không thèm đếm xỉa tới ngươi, đợi một hồi nó lăn đủ, một ngụm liền đem ngươi ăn, nếu không muốn chết thì mau mau mà chạy đi."

Mộ Tử Dục híp mắt, không cho là đúng nói: "Ta cũng chẳng phải thứ dễ gặm gì đâu."

"Ngươi cái tên này làm sao lại gàn bướng, hồ đồ như vậy!" Thiếu niên bạch y nói bằng thanh âm lạnh lùng, trong mơ hồ lại lộ ra một cổ khẩn trương.

Mộ Tử Dục cười cười, trong đáy mắt hiện ra vài phần ám quang, "Tất cả mọi người đều nói ta như vậy."

Trong mắt bạch y thiếu niên bỗng tuôn ra một trận kim quang, sau đó thiếu niên vỗ vỗ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng gặp phải phiền toái rồi, nguyên lai lại là một tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu."

"Uy, tiểu quỷ, mặc kệ ngươi tới từ đâu, mau chạy cho nhanh đi, bằng không, lão tử ta đánh ngươi." Thiếu niên bạch y vén tay áo lên, hé ra một nụ cười ác liệt nhìn y.

Mộ Tử Dục nhìn cậu ta, trên mặt lộ ra vài phần cười lạnh, "Kỳ thật, 'đại yêu' kia chính là ngươi đi. Chỉ là một con khổng tước*, lại còn là một tên màu trắng."

(*: cho những bạn chưa biết thì con này là chim công ý, bạn thiếu niên này là chim công trắng)

Mộ Tử Dục thầm nghĩ cấp bậc ở Thần Thú Tinh cùng tinh cầu của hắn cũng không sai biệt lắm, nhưng mà tốc độ tu luyện của người Thần Thú Tinh so với bọn hắn lại chậm hơn đôi chút, thọ mệnh lại càng dài hơn một ít.

Thần Thú Tinh cũng tồn tại Võ Thần, theo Mộ Tử Dục biết, Thần Thú Tinh có một gia tộc Khổng Tước được đồn đãi là hậu duệ của Phượng Hoàng, gia tộc Khổng Tước này tôn sùng những khổng tước sở hữu bộ lông vũ bảy màu, loại mang màu trắng như thiếu niên này là tồn tại thấp kém nhất trong gia tộc.

Trong đôi mắt bạch y thiếu niên hiện lên một tia hàn quang, "Ngươi có ý gì?"

Mộ Tử Dục nhìn thiếu niên, cười lạnh nói: "Ta có ý gì ngươi còn không rõ sao? Giả thần giả quỷ."

Khi Mộ Tử Dục vừa đến phạm vi năm dặm bên sườn núi liền phát hiện cái gọi là uy áp đại yêu cửu cấp chỉ là một loại ảo thuật, căn bản hoàn toàn không có cái gọi là 'đại yêu'. Có chăng chỉ là một kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ, việc này cũng giải thích được vì sao đồn đãi lan truyền nhiều như vậy lại chưa từng có ai chân chính gặp được đại yêu, mà đại yêu cũng chẳng hề xuất thủ qua.

Trong mắt thiếu niên mặc bạch y phiếm ra từng tia hàn quang, toàn thân căng cứng đề phòng nhìn Mộ Tử Dục.

Mộ Tử Dục gợi lên khóe môi, nói: "Ngươi không phải nên leo xuống cái cây đó trước đã sao?"

Bạch y thiếu niên nhìn Mộ Tử Dục, sắc mặt đổi đổi, cân nhắc hồi lâu mới từ trên thân cây nhảy xuống.

Mộ Tử Dục nhìn đến chân cậu thiếu niên, nhướng mày, nói: "Vậy ra là một con khổng tước lông trắng què chân."

Gương mặt thiếu niên trong phút chốc xanh một trận, trắng một trận.

"Tiểu tử, cha mẹ ngươi không dạy ra đường phải đối đãi lễ phép với tiền bối sao?" Bạch y thiếu niên không vui đáp trả.

"Tiền bối?" Mộ Tử Dục nghiêng đầu hỏi lại.

Cậu thiếu niên nọ liền chống nạnh, ngẩng cao đầu, một bộ không ai bì nổi nói: "Tiểu quỷ, ngươi biết ta đã bao nhiêu tuổi sao?"

"Tám mươi hai tuổi." Mộ Tử Dục nói.

Bạch y thiếu niên sửng sốt giấy lát, tức khắc kinh hãi, hỏi: "Ngươi làm sao lại biết? Ngươi nhận thức ta?"

Tộc Thất Thải Khổng Tước* trời sinh đã có năng lực nhìn thấu được cốt linh người khác, Khổng Bạch tuy là kẻ thấp kém nhất trong loài Bạch Vũ Khổng Tước**, rất nhiều năng lực của tộc Thất Thải Khổng Tước vẫn chưa thể truyền thừa được, nhưng về ảo thuật cùng nhãn lực cậu lại vô cùng xuất sắc, đây chính là nguyên nhân cậu có thể lừa gạt được các yêu tu khác.

(*: khổng tước có lông vũ bảy màu.)
(**: khổng tước có bộ lông trắng.)

Mộ Tử Dục nghiêng nghiêng đầu, nói: "Xem cốt linh a."

Khổng Bạch thở ra một hơi, "Nhãn lực của ngươi quả thật không tồi!"

Mộ Tử Dục nghĩ nghĩ: "Ta còn có thể xem tiếp được."

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên phát lạnh.

"Tiểu tử, ngươi biết không ít." Khổng Bạch đề phòng nói.

Mộ Tử Dục quét mắt nhìn Khổng Bạch từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Ta biết trên người ngươi có một viên cửu cấp yêu hạch, ngươi tinh thông ảo thuật, nhưng cũng chỉ có như vậy, ngươi có thể lừa được vị tu luyện giả bát cấp kia, trên người ngươi hẳn còn một viên tinh hạch trống rỗng, có thể mê hoặc nhân tâm."

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, có chút hồ nghi nói: "Ngươi mới mười bốn tuổi?"

"Ngươi không có nhìn lầm." Mộ Tử Dục gật gật đầu đáp.

Khổng Bạch thở ra một hơi, thầm nghĩ thằng nhóc này mới chỉ mười bốn tuổi, hẳn là cũng không lợi hại bao nhiêu, tên này cũng trông chẳng giống mấy kẻ từ mấy gia tộc yêu thú kia tới.

"Tiểu tử, ngươi còn dám nói nữa, ta là Võ Vương cửu tinh, thức thời thì mau lăn đi đi, bằng không bổn vương đem ngươi hầm ăn." Khổng Bạch tiếp tục chống chống eo, hung tợn mà trừng Mộ Tử Dục.

Khổng Bạch nhìn thiếu niên trước mặt, nghĩ thầm bản thân mình làm chút ảo thuật che dấu lại bị nhóc con này xem thấu, mình lại phải đổi một địa phương khác làm sinh ý rồi, nếu không những kẻ khác nghe được tiếng gió, biết rằng bị mình lừa sẽ kéo nhau chạy đến tìm mình mất.

Sinh ý quả thật quá khó làm, mình đây đã ngụy trang thành đại yêu, thế mà đám người kia cũng chỉ biết cho có chút hối lộ, dọa bọn chúng chạy trối chết bọn chúng còn không quên gói ghém đồ đạt xách theo chạy, không chừa lại chút gì.

Mộ Tử Dục híp mắt, nhìn Khổng Bạch, trầm mặt không nói lời nào.

Khổng Bạch trong lòng liền dâng lên vài dự cảm xấu, "Nhìn cái gì mà nhìn!"

"Ngươi muốn đem ta hầm ăn?" Mộ Tử Dục hỏi.

Khổng Bạch gật đầu, nói: "Đúng thế! Ngươi còn có kiến nghị nào khác sao? Hay là ngươi cảm thấy bản thân đem đi hấp hoặc kho thịt sẽ càng mỹ vị hơn?"

Mộ Tử Dục tràn đầy thương hại nhìn Khổng Bạch, "Thịt ta ngươi không thể ăn."

Khổng Bạch có chút không kiên nhẫn, "Ta mà thèm quản ngươi ăn có ngon hay không, tiểu gia ta không kén ăn, chỉ cần ngươi là một khối thịt, ta liền lập tức gặm!"

Mộ Tử Dục "......"

"Vì sao ngươi còn chưa đi? Tiểu gia ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu." Khổng Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Tử Dục nói: "Ta không đi, ngươi muốn làm thế nào đây?"

Khổng Bạch đen mặt, một đạo bản mạng thần quang phóng ra tới, Mộ Tử Dục tùy ý tiếp lấy bản mạng thần quang ở trên người mình, động cũng chưa hề động.

Khổng Bạch tức khắc ngây ngẩng cả người, cậu đã ra tay cực kỳ chậm, đối phương nếu muốn trốn liền có thể trốn, nhưng mà, vì sao y lại không trốn a?

Mộ Tử Dục động động thân thể một chút, nói: "Có muốn chơi thêm mấy lần nữa không? Ta nghe người ta đồn đãi bản mạng thần quang của gia tộc Khổng Tước có hiệu quả cường thân, giúp lưu thông khí huyết, quả nhiên không tồi."

Khổng Bạch hỗn độn trong gió, tay run run chỉ hướng Mộ Tử Dục, "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Cậu cường ngạnh đánh cho y một kích, thế mà y lại như chẳng để trong lòng.

Mộ Tử Dục bắt lấy tay Khổng Bạch, nói: "Ta nghe nói qua, gia tộc Khổng Tước là một trong Tứ Trân Cầm quý nhất ở Trung Châu, hương vị tươi ngon vô cùng, vang danh đã lâu."

Khổng Bạch sắc mặt tức khắc trắng bệch: "Ngươi... Ngươi muốn hầm ta!"

Mộ Tử Dục cười cười, nghiêng đầu nói: "Ừm, hay là ngươi có chủ ý nào khác sao? Hấp hay kho thịt ta đều có thể ăn rất ngon miệng."

"Ta... Thịt ta cũng không có ngon, ta... Ta lại gầy như này, bình thường ta đều chỉ ăn cơm thừa canh cặn, ta cả người đều là... A, đúng rồi, ta đã một năm rồi chưa có tắm đâu á!!" Khổng Bạch khóc không ra nước mắt ô ô nói.

Mộ Tử Dục cười nói: "Không sao, ta cũng không kén ăn, chỉ cần ngươi là khối thịt, ta liền có thể đem ngươi gặm nha!"

Khổng Bạch "........." Rốt cuộc là ai đóng cửa thả yêu quái này tới a?! Thật đáng sợ mà!

Bonus: tặng mấy thím hê hê ( ˘ ɜ˘) ~♥

Thịt gà hầm


Thịt gà hấp



Thịt gà kho tàu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com