ZingTruyen.Com

Phien Ngoai Xuyen Thu Chi Phao Hoi Nam Xung Edit

Khổng Bạch ngơ ngơ đi ra theo Mộ Tử Dục.

"Mẫu phụ cùng ngươi nói gì vậy?" Mộ Tử Dục đánh giá Khổng Bạch đang thất hồn lạc phách, nhíu mày hỏi.

Khổng Bạch có chút chán nản nói: "Mẫu phụ ngươi dạy ta làm cơm, còn hỏi ta có phải đối với ngươi nhất kiến chung tình hay không."

"Mẫu phụ thật là, không phải người sáng suốt đều có thể nhìn ra ngươi vừa gặp đã yêu ta sao? Mẫu phụ còn hỏi làm gì không biết." Mộ Tử Dục lẩm bẩm nói.

Khổng Bạch trừng đôi mắt to, cậu cảm thấy trong nháy mắt tam quan của cậu đã vỡ nát. Nguyên bản cậu còn tưởng nó đã nát đến không thể nát hơn được nữa, thế nhưng sự thật chứng minh rằng chỉ có nát hơn chứ không có nát nhất.

Đại gia! Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta đối với ngươi nhất kiến chung tình a!

Di truyền thật sự là một chuyện huyền bí chẳng thể giải thích nổi. Tên quỷ con Mộ Tử Dục vì sao không chịu di truyền sự thông tình đạt lý của Mộ Thần tiền bối, lại cứ hết lần này đến lần khác thích chọn năng lực não bổ của Bạch Diên Tinh tiền bối thế này?

"Sao ngươi cứ khăng khăng một mực nhìn ta hoài thế?" Mộ Tử Dục xụ mặt với tức phụ nhà y.

Khổng Bạch: "......" Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khăng khăng một mực? Ta là dùng ánh mắt không thể nói lý nhìn ngươi a! Ngươi đồ quỷ con lông chưa mọc đủ, khoan đã, quỷ con này sẽ có lông sao? Hình như không có sợi nào nha. Hừ, lông còn không có, thế mà dám nói khổng tước cậu đây khăng khăng một mực vì y!

"Vì sao ngươi cảm thấy trong mắt ta chỉ có mình ngươi?" Khổng Bạch tràn đầy khó hiểu đưa ra nghi vấn.

Mộ Tử Dục khinh thường nhìn lại cậu, đáp lời: "Không phải mới rồi ngươi học nấu nướng vì ta còn gì?"

Khổng Bạch: "......" Cậu là bị bắt buộc, bị bắt buộc a!

Y nhìn cậu hồi lâu, rồi nói: "Bộ dáng thất hồn lạc phách hiện tại của ngươi vừa nhìn là đủ biết vì nấu không tốt nên mới lo lắng không làm ta vui vẻ được. Nhưng ngươi yên tâm, dù tài nấu nướng của ngươi khó ăn đến đâu, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi."

Ai rãnh quản ngươi có vui vẻ hay không! Vui em gái ngươi! Lão tử đây nên cảm tạ ngươi vì đã không ghét bỏ ta sao? Khổng Bạch âm thầm phỉ nhổ.

Mộ Tử Dục vươn tay bắt lấy tay Khổng Bạch.

Khổng Bạch nhận thấy lòng bàn tay y đang nóng lên, còn ra chút mồ hôi, cậu nhìn qua y liền phát hiện tuy thằng nhóc này ra vẻ không có việc gì, thế nhưng gương mặt có vài phần đỏ ửng đã bán đứng y.

Khổng Bạch chớp chớp mắt, âm thầm nghĩ trời cũng đâu có nóng, vậy mà gia hỏa Mộ Tử Dục này lại đổ mồ hôi, chẳng lẽ y đang khẩn trương?

Khổng Bạch đánh giá bộ dạng giả vờ không hề gì của đối phương, trên thực tế lại có chút biểu tình chột dạ, trong lòng cười thầm. Thẹn thùng liền đổ mồ hôi, da mặt quỷ con này thế mà còn mỏng hơn so với cậu tưởng nha!

Kỳ thật, nếu tên này câm miệng lại thì cũng được xem là một thằng nhóc rất đáng yêu đó chứ.

Mộ Tử Dục nhìn thoáng qua Khổng Bạch đang trộm mừng thầm bên cạnh, hỏi cậu: "Ngươi lại nghĩ lung tung gì rồi?"

"Ta nghĩ tuổi tác của ông ngoại ngươi còn chưa lớn bằng ta đâu." Khổng Bạch ngẩng cao đầu đắc ý nói. Ha ha, ta so với tổ tông của ngươi lớn hơn rất nhiều đó!

Mộ Tử Dục khó hiểu nhìn cậu nói: "Ngươi đắc ý cái gì? Tuổi ngươi lớn như vậy, thế mà tu vi thấp lè tè."

Khổng Bạch: "......" Vì sao lúc nãy cậu lại thấy quỷ con này đáng yêu? Nhất định là đầu cậu bị nước vô rồi!

Mộ Tử Dục: "......"

"Phụ thân." Vừa thấy Mộ Thần đến đây, Mộ Tử Dục lập tức hành lễ với hắn, Khổng Bạch bị y lôi kéo cũng cúi đầu làm cái lễ theo.

Đối với 'người bình thường' duy nhất của Mộ gia, Khổng Bạch cũng thật sự ôm một lòng kính ý thật sâu.

"Hai con muốn đi đâu à?" Mộ Thần mỉm cười hỏi hai đứa nhỏ.

"Khổng Bạch vừa mới đến, con dẫn hắn đi dạo làm quen một chút." Mộ Tử Dục đáp lời.

Mộ Thần gật đầu, nói: "Cũng tốt, Trung Châu này cũng là một nơi không tồi, con có thể dẫn thằng bé đi dạo chơi xung quanh."

Khổng Bạch: "......" Cái gì gọi là dạo chơi? Chẳng lẽ tới Trung Châu rồi cậu vẫn không thoát khỏi cái số phải bị quỷ con Mộ Tử Dục này quấn tơ dắt đi vòng vòng sao.

Mộ Thần nhìn nhìn Khổng Bạch, lại dặn dò nhi tử thêm một câu: "Con dắt Tiểu Bạch đi dạo được rồi, đừng lấy dây tơ quấn người ta."

"Vì sao ạ?" Mộ Tử Dục nghi hoặc hỏi.

Khổng Bạch: "......" Bởi vì như vậy rất quái dị! Còn không hề lễ phép! Loại sự tình thế này còn phải hỏi sao? Trừ mẫu phụ ngươi ra, đâu còn tên quái đản nào nguyện ý bị người lấy dây trói lại dắt đi dạo a!

Mộ Thần nhìn con trai hắn, bình tĩnh nói: "Bởi vì Trung Châu có rất nhiều tiền bối vẫn độc thân, con với Tiểu Bạch cứ ân ái với nhau như vậy sẽ không tốt. Nên điệu thấp."

Khổng Bạch: "......" Cái lý do quái quỷ gì vậy nè!

Mộ Tử Dục gật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng đáp lại: "Phụ thân, ngài nói có lý ạ."

Khổng Bạch: "......"

Mộ Tử Dục lôi kéo Khổng Bạch ra cửa, "Ngươi muốn đi nơi nào?"

Khổng Bạch tức giận nhìn y, "Ta nơi nào cũng không muốn đi."

Mộ Tử Dục liếc nhìn cậu, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Khổng Bạch nổi giận trừng mắt với y, "Bởi vì ta đi không được nữa!" Nãy giờ cứ luôn đi đông đi tây, chân ta muốn đình công luôn rồi này. Đồ quỷ con!

Mộ Tử Dục đầy nghi hoặc nhìn Khổng Bạch hỏi: "Ngươi không đi được thì bay đi! Ngươi không phải có cánh sao?"

Khổng Bạch lại đen mặt phun ra một câu: "Bay không được."

Mộ Tử Dục lại hướng cậu nghi vấn: "Ngươi quá mập mạp, cánh lại ngắn, cho nên bay không nổi?"

Khổng Bạch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Tử Dục.

Mộ Tử Dục có chút ngượng, quát nhẹ: "Đừng có dùng loại ánh mắt điềm đạm đáng yêu đó nhìn ta!"

Khổng Bạch: "......" Tên quỷ con này có biết nhìn sắc mặt người khác không vậy! Đây là ánh mắt lên án a! Điềm đạm đáng yêu cái con khỉ!

Mộ Tử Dục thức thời nói: "Được rồi, ngươi yên tâm, tuy rằng ngươi rất béo, lại bay không nổi, tu vi cũng thấp một chút, nhưng ta sẽ không ghét bỏ ngươi."

Khổng Bạch: "......" Này quỷ con, cả ngày ngươi đều treo bên miệng là sẽ không ghét bỏ ta, thế sao ngươi không chịu hỏi qua bổn khổng tước ta có thể hay không sẽ ghét bỏ ngươi a!

Mộ Tử Dục bất đắc dĩ nói: "Thật chịu không nổi ngươi rồi! Phụ thân nói Trung Châu có rất nhiều tiền bối đều độc thân, ngươi bám ta tú ân ái thế này không tốt đâu."

Khổng Bạch: "......" Ta thiệt muốn đem đầu ngươi bổ ra xem nha, được không?

"Ca, các huynh muốn ra ngoài à?" Mộ Tử Hàm vừa đi vào, thấy họ liền phi thường thân thiết chào hỏi.

Mộ Tử Dục gật đầu: "Đúng vậy!"

"Ta đi không được. Bay cũng không được!" Khổng Bạch trừng mắt với Mộ Tử Dục, hậm hực nói.

Mộ Tử Dục không sao cả nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta cõng ngươi."

Khổng Bạch: "......"

Mộ Tử Hàm đầy khen ngợi nhìn đại ca hắn: "Ca ca, huynh thật săn sóc nha!"

Mộ Tử Dục gật đầu, đồng ý với lời đệ đệ nhà mình: "Tất nhiên! Huynh luôn săn sóc hắn."

Khổng Bạch: "......" Quỷ con, ngươi lại muốn đùa cái gì nữa vậy. Dù có nhìn thế nào cũng nhìn không ra ngươi săn sóc ta đó!

Mộ Tử Hàm nhìn Mộ Tử Dục nói: "Ca ca đại nhân, huynh cùng tẩu tử cảm tình thật tốt, mẫu phụ có thể yên tâm rồi."

Mộ Tử Dục tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy! Đệ cũng nên học theo chút đi."

Mộ Tử Hàm: "......"

Mộ Tử Hàm nhìn ca ca nhà mình thầm nghĩ bộ dạng huynh ấy đắc ý thế này thật trông giống như một tên ngốc. Khó trách người ta thường nói một khi nam nhân có lão bà, chỉ số thông minh liền rớt xuống một cách thê thảm. Hắn mới không thèm thành thân sớm, rồi chôn thân xử nam này xuống phần mộ hôn nhân đâu. Việc nối dõi tông đường này cứ giao cho ca ca đại nhân nhà hắn là tốt rồi.

Lại nói tiếp phụ thân đại nhân nhà mình thông tuệ đến như vậy, nếu không cưới mẫu phụ, có phải hay không chỉ số thông minh sẽ không rớt thảm, mà sẽ càng ngày càng thông minh nha.

Mộ Tử Hàm lắc lắc đầu, nhanh chóng đem cái ý niệm này quăng đi, nếu mẫu phụ biết mình nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ đem mình chụp vô bếp làm thành bánh nhân thịt.

Khổng Bạch nhìn vẻ mặt 'trong nhân sinh ta là người thắng, còn không mau tới noi theo ta' của Mộ Tử Dục, trong lòng không nhịn được trợn trắng mắt. Quỷ con à, tự mình nghĩ mình tốt đẹp vẫn có thể, thế nhưng tự mình nghĩ bản thân quá tốt đẹp, thì chính là có bệnh á.

Mộ Tử Dục nhìn Mộ Tử Hàm: "Đệ đệ, huynh cùng Tiểu Bạch ra ngoài chơi."

Mộ Tử Hàm gật gật đầu, "Được a!"

Mộ Tử Dục xoay người nói với Khổng Bạch: "Nếu ngươi không đi được thì leo lên lưng ta đi."

Khổng Bạch nhìn chằm chằm vùng lưng y, nếu người khác nói với cậu lời này, cậu sẽ có chút ngại mà cự tuyệt, nhưng kẻ nói lời này lại là Mộ Tử Dục, không phải người khác nha!

Khổng Bạch dùng sức hướng về phía trước, trực tiếp bổ nhào lên lưng Mộ Tử Dục.

Mộ Tử Dục bị một lực lớn đè tới, ấn lưng y xuống khiến nó hơi khom khom, "Ngươi thật thô lỗ! Tộc Khổng Tước các ngươi không phải đều tự xưng là một gia tộc rất ưu nhã sao? Như thế nào ngươi thô bạo như vậy!"

Khổng Bạch : "......" Tộc Khổng Tước đương nhiên là tộc ưu nhã nhất, nhưng việc này có liên quan gì với cậu đâu. Cậu đúng là một con khổng tước không sai, nhưng gia tộc nào có thừa nhận cậu. Gia hỏa Mộ Tử Dục còn có mặt mũi nói mình thô tục, bộ y tốt hơn cậu lắm sao, hừ!

Mộ Tử Hàm nhìn bóng dáng Mộ Tử Dục, cảm thán ca ca có tức phụ rồi liền ngày càng không chú ý hình tượng, để người ta bò lên đến đỉnh đầu luôn rồi kìa.

"Tiểu Bạch, ngươi có từng nghe qua chuyện xưa Trư Bát Giới cõng tức phụ chưa?" Mộ Tử Dục hỏi tức phụ nhà mình.

Khổng Bạch chớp chớp mắt, Trư Bát Giới cõng tức phụ, tên chết tiệt này là đang so sánh bản thân y với heo? Nhìn không ra y cũng thật tự mình biết mình nha.

"Trư Bát Giới là ai cơ? Một đầu heo sao? Bát Giới, Bát Giới* nào nha! Một đầu heo, còn có Bát Giới." Khổng Bạch giả ngu hỏi.

(*: Đường Tam Tạng đặt tên cho Bát Giới với ý nghĩa là 'Tám ranh giới bị kiềm chế' (không sát sinh, không trộm cắp, không dâm dục, không nói bậy, không uống rượu, không trang điểm, không nằm ngồi giường quá rộng, ăn chay) để nhắc nhở Bát Giới phải luôn biết tu sửa mình.)

"Trư Bát Giới không phải heo mà là Tịnh đàn sứ giả của Bồ Tát." Mộ Tử Dục khi nãy vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, Trư Bát Giới chính là một đầu heo, hắn cõng tức phụ cũng giống như mình cõng tức phụ bây giờ, thế không phải tự nhận mình là heo sao? Nhưng đã không kịp rồi.

"Sứ giả của Bồ Tát mà cũng cõng tức phụ?" Khổng Bạch hỏi.

"Đúng vậy! Hắn cõng tức phụ, sau đó tức phụ của hắn càng ngày càng nặng." Mộ Tử Dục nói.

Khổng Bạch bĩu môi: "Đó là do thể lực của hắn yếu, quá vô dụng, mới cảm thấy tức phụ nhà hắn càng ngày càng nặng!"

Mộ Tử Dục gật gật đầu, nói: "Có thể đi, tuy rằng ngươi có chút mập mạp, nhưng ta sẽ không ghét bỏ ngươi."

Khổng Bạch ghé vào trên lưng Mộ Tử Dục, tràn đầy hung ác mà nhìn đỉnh đầu y, âm thầm thêm lên mình một đòn Thiên Cân Trụy*.

(*: là một động tác võ thuật, là phương pháp làm nặng cơ thể. Thường dùng để đứng vững hay muốn cố định một thứ gì đó.)

"Ngươi thật nặng!" Mộ Tử Dục cau mày nói.

Khổng Bạch tỏ vẻ ủy khuất nói: "Tộc Khổng Tước chúng ta đều có thú hình rất lớn, như ta đã được tính là thon thả lắm rồi."

"Ngươi nặng như vậy, còn dám nói thon thả?" Mộ Tử Dục không tin hỏi lại.

Khổng Bạch đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi, ngươi không thấy ta gầy như vậy sao."

Mộ Tử Dục: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com