ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 13

miobabier

Trong phòng bếp Mộ phủ.

"Con đến rồi." Diệp Thạch nhìn Khổng Bạch, vẻ mặt ôn hoà nói.

Khổng Bạch miễn cưỡng nặn ra một cái tươi cười, đáp lời: "Vâng ạ!"

Đại sảnh Mộ phủ rất lớn, cũng vô cùng xa hoa, mà phòng bếp nơi đây nếu đem so với đại sảnh thì lại càng thêm thập phần xa hoa...

Khổng Bạch đứng một bên nhìn phòng bếp tráng lệ, nuốt nuốt nước miếng, có thể đem phòng bếp xây thành như vậy, vừa nhìn liền biết Mộ gia này toàn gia từ trên xuống dưới đều là kẻ tham ăn!

Trong phòng bếp, có ba yêu thú đã chết, hẳn là vừa chết mà thôi, uy áp trên người chúng vẫn chưa hoàn toàn tán đi.

Khổng Bạch cắn môi, có chút bi ai phát hiện tu vi của ba con yêu thú đều cao hơn cậu rất nhiều. Địa phương quỷ quái này thật đáng sợ, làm sao bây giờ a?

"Bạch tiền bối, ngài tìm con à?" Khổng Bạch thật cẩn thận hỏi.

"Con nên gọi ta là nhạc phụ mới đúng." Diệp Thạch nghiêm trang dạy dỗ.

Khổng Bạch âm thầm nghĩ cha ngài còn không có lớn hơn ta đâu, vậy mà còn muốn ta gọi ngài là nhạc phụ. Bất quá người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bất luận trong lòng bất mãn như thế nào, cậu vẫn an an phận phận mà hô một tiếng: "Nhạc phụ."

"Tử Dục nói con thích nó?" Diệp Thạch giả vờ ho khan hai tiếng, đoạn hỏi.

Khổng Bạch: "......" Tiểu quỷ Mộ Tử Dục này tự kỷ muốn chết! Bất quá quỷ con kia nếu tính tình không xấu xa như vậy, cũng miễn cưỡng coi như không tệ lắm.

"Đúng vậy!" Khổng Bạch tự an ủi tâm tư đang không ngừng run rẩy của mình, nhận mệnh gật gật đầu nhỏ đáp.

"Ta vừa nhìn liền nhận ra ngay, khi con nhìn nhi tử ta đều là một bộ dáng thâm tình a." Diệp Thạch vô cùng đắc ý.

Khổng Bạch ở trong lòng không khỏi trợn trắng mắt. Đại gia ơi, đôi mắt của ngài phát triển thế nào vậy, cư nhiên nhìn thành ta đối với y rễ tình đâm sâu?

Diệp Thạch thấy cậu cúi đầu, lập tức nhận định cậu đang ngượng ngùng.

Thế là vị cha nào đó lại tiếp tục tự đắc ý: "Tử Dục ngày càng ổn trọng, thiện giải nhân ý, ôn tồn lễ độ, là người gặp người thích, vạn nhân mê đấy."

Thành thục ổn trọng, thiện giải nhân ý, ôn tồn lễ độ? Mấy từ này cùng với Mộ Tử Dục có thể nhấc lên một tí xíu quan hệ nào sao? Người gặp người thích, vạn nhân mê? Tiền bối, ngài nghĩ thế thật á? Tên kia chính là kẻ yêu (thú) thấy yêu sợ mới đúng đó.

Diệp Thạch nhìn Khổng Bạch, lo lắng hỏi: "Tử Dục được hoan nghênh như vậy, con có thấy áp lực lắm không?"

Áp lực là có, áp lực còn cực lớn nữa đó! Nhưng không phải vì Mộ Tử Dục được hoan nghênh, mà là vì tên quỷ con đó thật sự quá đáng sợ!

Khổng Bạch gật đầu, đầy mặt u buồn trả lời: "Có ạ."

Diệp Thạch vỗ bả vai Khổng Bạch, an ủi cậu: "Con đừng lo, Mộ Thần nhà ta rất si tình, Tử Dục lại là nhi tử nhà chúng ta, hẳn là trong lòng nó cũng chỉ có một mình con độc đại."

Khổng Bạch không còn biết nói gì nữa. Tiền bối, ngài đến tột cùng là muốn khoe nhi tử hay là muốn khoe khoang phu quân nhà ngài đây!

"Nếu con thật sự lo lắng, có thể học nấu cơm nha!" Diệp Thạch đưa ra chủ ý.

"Học nấu cơm?" Khổng Bạch hỏi lại.

Diệp Thạch gật đầu, nói: "Đúng vậy. Muốn nắm được tâm của nam nhân, trước hết phải chụp được dạ dày hắn nắm trong tay."

"Tiền bối, ngài cũng biết nấu ăn ạ?" Lời vừa ra khỏi miệng, Khổng Bạch bỗng nhiên nghĩ đến Mộ Tử Dục từng nói qua mẫu phụ y nấu nướng dị thường khó ăn. Phụ thân y ăn không vô, sợ lãng phí, lại càng sợ mẫu phụ y thương tâm,  thế là kéo y cùng đệ đệ cùng nhau ăn...

"Ta nấu không tốt, nhưng ta vẫn luôn rất nỗ lực." Diệp Thạch có chút xấu hổ nói.

Khổng Bạch: "......"

"Mộ Thần đau lòng ta, luôn khuyên ta không cần quá vất vả, nấu cơm cứ để người khác lo là được." Diệp Thạch mặt đầy hạnh phúc khoe với cậu.

Tiền bối, ngài thực sự nghĩ Mộ tiền bối là đau lòng ngài mà không phải là do không muốn ăn đống đồ hắc ám ngài nấu ra?

"Nếu con muốn túm được tâm Tử Dục, thì phải nghiêm túc học đi thôi."

Khổng Bạch: "......" Nếu ta không muốn túm lấy tâm của quỷ con kia, có phải hay không không cần học...

"Đúng rồi, con với Tử Dục làm sao nhận thức?"

Khổng Bạch nội tâm có chút suy sút, nói: "Con giả mạo đại yêu, bị y nhìn thấu."

"Đại yêu? Chút tu vi này của con cũng dám giả mạo đại yêu? Lá gan không nhỏ nha!" Diệp Thạch bội phục khen.

Nếu ngài biết trước đó ta chỉ mới ở cấp Võ Vương đã giả mạo đại yêu, có phải hay không ngài sẽ thấy ta thật to gan lớn mật?

"Hẳn Tử Dục muốn tìm vài đại yêu đơn độc bắt nướng ăn, nhưng lại tìm được một nhóc tiểu yêu, chắc là đã rất thất vọng."

Khổng Bạch: "......" Thất vọng không phải nên là cậu mới đúng sao? Vốn định kiếm chút đỉnh tiền, kết quả lại bị tai bay vạ gió, rước lấy một quỷ con biến thái. Nguyên bản cậu đã muốn đổi địa phương, thế nhưng chậm mất rồi!

"Con giả đại yêu, Tử Dục vậy mà không giết con, có phải từ lúc đó liền nhất kiến chung tình, nói với nó nếu không phải nó sẽ không gả hay không?" Diệp Thạch tò mò hỏi.

Khổng Bạch trừng lớn mắt. Tiền bối, sức tưởng tượng của ngài quá cao rồi, so với tu vi của ngài còn đáng sợ hơn! Não tên kia úng nước như vậy chắc chắc là di truyền từ ngài!

"Không có a!" Lúc quỷ con kia lộ ra tu vi, hắn liền sợ đến mức muốn nằm bẹp dí, đầu óc trống rỗng hơi đâu mà nhất kiến chung tình.

"Ta đã biết rồi, con thẹn thùng." Diệp Thạch lý giải cười cười.

Khổng Bạch nghẹn họng, thẹn thùng cái con khỉ, tu vi cao thì ghê gớm lắm sao! Tu vi cao liền tùy tiện não bổ, nói hươu nói vượn! Được rồi, tu vi cao xác thực có thể làm mọi thứ a.....

"Thế làm sao các con cùng một chỗ?" Diệp Thạch hỏi.

"Y dùng dây tơ quấn con kéo đi nơi nơi." Khổng Bạch đáp.

Diệp Thạch nghiêng đầu, tràn đầy hâm mộ nói: "Thật không nghĩ tới Tử Dục nhỏ như vậy, thế mà rất lãng mạn."

Khổng Bạch: "......" Lãng mạn? Cậu bị quỷ con đó quấn trói xách đi một đống nơi mà gọi là lãng mạn sao?

"Hai người trên tay nắm một sợi tơ, qua ngàn núi cao, vượt ngàn sóng lớn, cùng nhau ăn uống, các con nhất định chơi rất vui rồi." Hai tròng mắt Diệp Thạch đã lấp lánh kim quang.

Khổng Bạch: "......" Chơi vui? Cậu bị gia hỏa đó kéo đi không ngừng, mệt muốn chết, đúng là 'vui' tới đứng không nổi luôn á!

"Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, rõ ràng biện pháp là do Mộ Thần nghĩ ra, thế nhưng vì sao hắn còn chưa từng cùng ta nắm tơ dắt nhau đi dạo lần nào." Diệp Thạch có chút tiếc nuối thở dài.

Khổng Bạch: "......" Loại sự tình này cũng có thể hâm mộ sao? Lão công nhà ngài nói thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên, hàm ý thật sự không phải cái dạng này!

"Tiểu Bạch, con thực có phúc khí." Diệp Thạch nhìn cậu, hâm mộ khen.

Khổng Bạch: "......" Cậu sắp nội thương không dậy nổi nữa rồi, mau đỡ a!

"Con vì sao không chịu nói lời nào?" Diệp Thạch có chút khó hiểu hỏi.

Khổng Bạch: "......" Bởi vì không còn lời nào để nói.

"Con nhất định là quá thẹn thùng." Diệp Thạch nghĩ mình đã tìm thấy chân tướng, gật gù đầu xác định.

"Con có chút chưa quen khí hậu nơi này." Khổng Bạch kiên quyết lảng sang đề tài khác.

Diệp Thạch hiểu rõ gật đầu, "Con vừa mới từ Thần Thú Tinh tới Trung Châu, còn chưa quen cũng là đương nhiên, phải hảo hảo điều dưỡng thôi."

Khổng Bạch âm thầm thở phào một hơi, Bạch tiền bối vẫn có khả năng nói mấy câu bình thường nè.

"Con phải điều dưỡng cho tốt, mới có thể cùng Tử Dục sinh bảo bảo khỏe mạnh." Diệp Thạch tiếp lời ngay sau đó.

Khổng Bạch có loại xúc động muốn phun ra một búng máu. Nhi tử nhà ngài lông chưa mọc đủ mà ngài còn muốn ôm cháu, quá nóng nảy rồi á! Người Trung Châu có phải hay không đầu óc cùng người Thần Thú Tinh không giống nhau a!

"Mẫu phụ." Mộ Tử Dục vội vã đi đến.

Diệp Thạch nhìn qua Mộ Tử Dục, "Con đến rồi."

Mộ Tử Dục liếc nhìn Khổng Bạch một cái, tức khắc thở phào, đáp: "Vâng ạ!"

"Con sao lại khẩn trương như vậy?" Diệp Thạch nghi hoặc nhìn nhi tử nhà mình hỏi.

"Ngươi sợ ta chạy?" Khổng Bạch thử hỏi.

"Ngươi yếu như vậy, sao có thể chạy đi? Ta sợ ngươi bị người ta nấu lên ăn." Mộ Tử Dục tức giận nói.

Khổng Bạch: "......"

Y nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi bị mấy Linh Đầu Bếp cao tuổi mắt mờ không cẩn thận bắt mất, phải lớn tiếng nói ngươi là lão bà của ta, biết không?"

Khổng Bạch: "......" Kêu ta phải tự gọi mình là lão bà của ngươi, còn muốn lớn tiếng, cái mặt này liền ném cho khỉ ăn a! Hu hu, sao cậu lại tới nơi này làm chi.

Diệp Thạch nhìn Mộ Tử Dục lo lắng sốt ruột, an ủi nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nói với Linh Đầu Bếp con tìm được một nhóc chim non lông trắng có hơi trụi lông làm lão bà, nhất định không thể đem nấu."

Khổng Bạch: "......" Cậu không phải chim! Cái đuôi tuy rằng lông hơi ngắn, nhưng cũng có trọc lóc đâu! Vì sao lúc trước không kêu Mộ Tử Dục cho cậu một chưởng chụp chết luôn chứ.

"Ngươi như thế nào lại muốn tới nơi này?" Mộ Tử Dục hỏi Khổng Bạch.

Khổng Bạch: "......" Không phải ta muốn tới, là mẫu phụ ngươi kêu ta tới.

"Ta gọi nhóc này tới." Diệp Thạch nói.

Mộ Tử Dục khó hiểu nhìn Diệp Thạch, hỏi: "Mẫu phụ, người tìm Tiểu Bạch làm gì?"

"Ta muốn nó cùng ta học nấu nướng!" Diệp Thạch nói.

Mộ Tử Dục tức khắc đại kinh thất sắc, nói: "Mẫu phụ, Linh Đầu Bếp trong nhà đã đủ nhiều, Tiểu Bạch không cần cùng người học đâu."

Diệp Thạch nhìn nhìn Mộ Tử Dục, khen ngợi một câu: "Tử Dục, con thật thương lão bà nha!"

Khổng Bạch nói thầm ngài suy nghĩ nhiều rồi, nhi tử ngài chỉ là không muốn ăn đống đồ đen thùi kia thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info