ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 11

miobabier

"Tiểu Bạch, chân của con đã lành rồi sao?" Khổng Ngàn hỏi.

Khổng Bạch gật đầu, đáp lời: "Vâng ạ!"

Sau khi ăn vào đan dược Mộ Tử Dục luyện chế, chẳng những chân cậu khỏi hẳn mà ngay cả thể chất cũng có biến hóa rất lớn, tốc độ tu luyện cũng được đề tăng thật nhiều. Tiểu quỷ Mộ Tử Dục này tuy rằng hơi đáng ghét nhưng không thể không nói, y thật sự rất có bản lĩnh.

Khổng Ngàn nhìn Khổng Bạch một chút, sau đó quay đầu nói với Mộ Tử Dục: "Mộ thiếu, thương thế Tiểu Bạch làm phiền ngài rồi."

"Chuyện nhỏ mà thôi, cũng không xem là đại sự gì, hắn là người của ta cho nên trị chân cho hắn là điều hiển nhiên. Chung quy nếu hắn cứ khập khiễng mãi sẽ dễ kéo chân sau." Mộ Tử Dục tràn đầy ghét bỏ nhìn Khổng Bạch nói.

Khổng Bạch đen mặt, gia hỏa này không thể nói chút lời xuôi tai được sao?

Tên tuổi của Thần đan sư Mộ Thần cậu cũng từng nghe qua. Nghe nói đó là một nam tử anh tuấn tiêu sái, ôn nhu như nước, đối song thê nói gì nghe nấy, hoàn toàn một bộ ngoan ngoãn phục tùng, hắn chính là tình nhân trong mộng của vô số nữ tu tại Trung Châu.

Người xưa đều nói cha nào con nấy, thế nhưng vì sao Mộ Tử Dục thân là nhi tử Mộ Thần mà lại so với phụ thân "vạn nhân mê" của y khác xa như vậy. Tên quỷ con này nhất định là do ăn quá mức nhiều, mới dẫn tới biến dị.

"Mộ thiếu tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt đến trình độ như thế, thật sự làm người ta khó có thể tin. Ngài có thể nhìn trúng người trong tộc của ta đã khiến ta thật sự cảm thấy hết sức vinh hạnh."

Mộ Tử Dục cười nói: "Khổng Bạch khá tốt, chính là có chút yếu, so với gà con nho nhỏ hệt như nhau."

Khổng Bạch: "......" Cậu tốt xấu gì cũng đã là Võ Hoàng a, gà con? Có thể đem đi so được sao?

"Có Mộ thiếu ngài hỗ trợ, tin tưởng thực lực Tiểu Bạch rất nhanh sẽ có thể tăng mạnh." Khổng Ngàn nói.

Mộ Tử Dục gật đầu đồng ý với hắn: "Đương nhiên rồi, có ta hỗ trợ thì dù hắn có là bùn lầy, ta cũng có thể đem hắn trát lên tường."

"Thủ đoạn của Mộ thiếu thật đúng là quỷ thần khó lường, Khổng Bạch có ngài, ta liền an tâm rồi." Khổng Ngàn tiếp lời y.

Mộ Tử Dục gật gật đầu, "Ừm, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt."

Khổng Bạch nhìn tên quỷ con cùng lão tổ tông nhà mình "tình chàng ý thiếp" có qua có lại với nhau, tâm tình không khỏi có chút cổ quái.

Nhị trưởng lão không dính khói lửa phàm tục trong cảm nhận của cậu thế mà cùng mộ tử dục chuyện trò vui vẻ, cậu không khỏi cảm thấy có chút rầu rĩ.

Đám người Mộ Tử Dục cùng Khổng Ngàn hàn huyên một lúc, sau đó tách nhau ra.

..........

"Tứ Trân Cầm tại Thần Thú Tinh có hậu duệ của Phượng Hoàng là Thất Thải Khổng Tước, gia tộc Giao Long mang huyết mạch Chân Long, tộc Phi Thiên Hổ có huyết mạch Bạch Hổ, còn lại là huyết mạch của Huyền Vũ - gia tộc Thiên Nứt Thần Quy.... Vừa rồi thế mà xuất hiện tộc Thất Thải Khổng Tước đứng đầu Tứ Trân Cầm, còn mang theo một bầy khổng tước bé nhỏ lúc lắc ở trước mặt ta, thèm chết người nha!" Mộ Tử Hàm rung đùi, thèm đến chảy nước miếng.

Khổng Bạch: "......"

"May mà lão nhân kia đi rồi, nếu ông ấy còn không đi ta chắc sẽ nhịn không được mà ra tay." Mộ Tử Dục liếm liếm môi nói.

Khổng Bạch: "......" Này hai tên gia hỏa kia, có gì nhầm lẫn ở đây sao!

"Đại ca, vừa rồi lão nhân kia tựa hồ muốn đưa cho huynh thêm hai tiểu khổng tước làm tiểu thiếp." Mộ Tử Hàm cười gian.

Mộ Tử Dục lắc đầu, nói: "Cũng không hẳn, huynh thấy ông ta hình như nhìn trúng đệ, muốn đưa tức phụ cho đệ."

"Tặng cho đệ? Ông ta không sợ đệ đói bụng liền đem mấy tức phụ đó ăn luôn sao." Mộ Tử Hàm tràn đầy do dự tự hỏi.

Mộ Tử Dục nhìn đệ đệ mình, nghiêm túc dạy bảo: "Đệ đệ, đệ không nên thiếu đứng đắn như vậy."

"Ca ca, huynh thế mà càng ngày càng đứng đắn." Đáng tiếc chỉ là giả đứng đắn!

"Phụ thân nói chúng ta đã trưởng thành, nên bắt đầu thành thục một chút." Mộ Tử Dục nghiêm trang dặn dò.

Khổng Bạch: "......" Loại nói đùa này chẳng vui tẹo nào.

"Đại ca, huynh vừa rồi cho lão nhân kia thứ gì mà đem hắn đuổi đi được thế?" Mộ Tử Hàm thuận miệng hỏi.

Mộ Tử Dục nhấp môi, nói: "Năm viên đan dược cửu cấp."

"A!" Khổng Bạch đột nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng, năm viên đan dược cửu cấp??! Y là tên bại gia tử a!

Mộ Tử Dục liếc nhìn Khổng Bạch, vẻ mặt như muốn nói  'cũng không phải cái gì hiếm thấy'.

Mộ Tử Hàm nhìn tẩu tử nhà đại ca hắn đang đầy mặt kinh ngạc, vuốt cằm nói: "Năm viên đan dược cửu cấp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không tính ít. Bất quá cũng may tiền nào của nấy, mẫu phụ nhất định sẽ thích tẩu."

Khổng Bạch nghe vậy có chút tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết mẫu phụ ngươi sẽ thích ta?"

Mộ Tử Hàm cười cười, "Bởi vì mẫu phụ thích nhất là ăn đồ ngon, mà đại tẩu lại trông rất ngon miệng nha."

Khổng Bạch: "......" Trò đùa này còn hỏng bét hơn, thật không hổ là huynh đệ, tài nói đùa cũng hệt như nhau.

Mộ Tử Dục thấy sắc mặt cậu liền an ủi một câu: "Ngươi yên tâm, Tử Hàm nói giỡn thôi."

Khổng Bạch khô khan cười nói: "Ta biết."

Nha nha phi, Mộ Tử Dục tốn không ít công phu trị hết chân cho cậu, còn lấy tận năm viên đan dược cửu cấp ra đuổi người Khổng gia đi, nếu chỉ vì mang cậu về ăn luôn thì cũng quá chuyện bé xé ra to rồi.

..........

Tại Khổng gia.

"Không nghĩ tới Mộ Tử Dục vậy mà coi trọng Khổng Bạch." Khổng Oánh rầu rĩ than thầm.

Thời điểm Khổng Ngàn đứng tán gẫu cùng Mộ Tử Dục kỳ thật là muốn đem nàng tặng cho y, nhưng mắt thấy y không hứng thú, nhị trưởng lão lại muốn đem nàng đưa cho Mộ Tử Hàm, bất quá tên kia lại là tên ngốc, một chút phản ứng cũng không có.

Khổng Oánh xoắn xoắn roi trong tay, Mộ Tử Dục coi trọng Khổng Bạch mà lại không coi trọng nàng, mắt tên đó cũng không biết lớn lên như thế nào, bộ dáng Khổng Bạch thật sự rất bình thường.

Nghe nói ánh mắt của Mộ Thần cũng kỳ quái, không hổ là phụ tử, đức hạnh như nhau.

"Ta nói vì sao Mộ Tử Dục không ăn luôn Khổng Bạch mà đi nơi nào cũng xách hắn theo bên mình, nguyên lai là nhìn trúng." Khổng Phỉ thở ra một hơi.

"Mộ Tử Dục rốt cuộc vì sao lại coi trọng Khổng Bạch?" Khổng Oánh nghe vậy tức giận nói.

"Ta cũng không nghĩ ra a! Một tên què như Khổng Bạch cư nhiên ôm được đùi Mộ Tử Dục, thật đúng là chuyện lạ trong thiên hạ."

"Nghe trưởng lão nói, Mộ Tử Dục mới mười bốn đã là Võ Thánh tứ tinh kiêm cửu cấp Luyện Đan Sư. Xét theo tiến độ tu vi của người này, tương lai có bảy phần khả năng có thể đi vào cảnh giới Võ Thần."

"Khổng Bạch này đã muốn một bước lên trời rồi!" Khổng Lệ nói.

"Thời điểm hắn rời nhà, chỉ là một Võ Vương cửu tinh, thế mà hiện tại cũng đã là bát tinh Võ Hoàng. Tiến độ tu luyện cũng thật đáng sợ." Khổng Lệ thầm than nhẹ.

"Có Mộ Tử Dục, hắn có thể không nhanh tiến cấp sao?"

Khổng Oánh cắn môi, mỹ mạo của nàng ở trong tộc chính là đệ nhất, nàng còn là thất thải khổng tước hiếm thấy trong tộc, vậy mà Mộ Tử Dục cũng không liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.

..........

Khổng Bạch nhắm lại hai mắt, hấp thu nguyên lực bên trong yêu hạch, khi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Mộ Tử Dục gần ngay trước mắt.

Thân thể cậu nhịn không được có chút căng thẳng, thầm nghĩ tên quỷ con này không phải đang suy xét nên xuống miệng từ đâu đi? Thật đáng sợ mà!

"Ngươi muốn gì?" Khổng Bạch vội hỏi.

"Nhìn ngươi tu luyện. Ngươi tu luyện thật chậm." Mộ Tử Dục nói nhỏ.

Khổng Bạch mắt trợn trắng, lời này ngươi đã nói qua rất nhiều lần rồi, có thấy phiền hay không? Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi có phụ thân là Võ Thần sao? Chỉ cần há mỏ chờ ăn thôi cũng có thể thăng lên Võ Thánh!

"Đại tẩu, chúng ta chuẩn bị về Mộ Tinh rồi." Mộ Tử Hàm nói.

Khổng Bạch: "......" Cậu sẽ không thực sự bị gả đến tinh cầu xa lạ không thân thích chứ? Cậu còn chưa thành niên đâu a!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, nói: "Ngươi yên tâm, phụ thân và mẫu phụ ta đều rất tốt."

Khổng Bạch cười khổ đáp lời: "Ta biết." Nhìn cái đức hạnh này của hai huynh đệ ngươi liền đã biết phụ mẫu các ngươi có tốt hay không ngay.

"Chúng ta phải về Mộ Tinh, ngươi có cần về Khổng gia một chuyến không?" Mộ Tử Dục hỏi.

Khổng Bạch nghĩ nghĩ, nói với y: "Không cần đâu."

Cậu cũng không tính là quá thân thiết với người Khổng gia, từ nhỏ đến lớn đều phải nhìn mặt người khác sống qua ngày. Nếu lần này Mộ Tử Dục không coi trọng cậu thì cậu đã sớm trở thành phản đồ người người hô đánh rồi.

"Không cần? Vậy thì thôi." Mộ Tử Dục gật đầu.

Khổng Bạch âm thầm nghĩ mặc kệ là vì mình hay vì gia tộc, lựa chọn tốt nhất vẫn là không cần trở về! Hai tên gia hỏa này một khi vào được, nếu bỗng nhiên đói bụng, gia tộc chắc chắn sẽ không tránh khỏi một phen gà bay chó sủa...

"Mấy ngày nay hình như phù đưa tin của ngươi vẫn luôn vang." Mộ Tử Dục thắc mắc nhìn tẩu tử hắn.

Khổng Bạch cười nói: "Đúng vậy!"

Trước kia, người trong gia tộc đối với cậu luôn là có thể tránh thì sẽ tránh rất xa. Thế nhưng gần đây lại liên hệ rất nhiều, đa số đều là mấy người giọng điệu có chút chua chúc mừng cậu được Mộ Tử Dục coi trọng, có một ít người còn muốn hỏi thăm thủ đoạn quyến rũ nam nhân, số còn lại thì quanh co lòng vòng muốn đan dược...

Lúc đầu Khổng Bạch còn có hứng thú muốn đọc một chút xem mọi người muốn nói cái gì, bất quá hiện tại cậu cũng cạn hứng thú rồi, càng đọc dạ dày càng đau.

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, dựa theo tin tức mấy huynh đệ tỷ muội trong gia tộc gửi tới, có rất nhiều người coi trọng tên quỷ con này nha! Có vài kẻ còn trực tiếp đưa tin cho cậu trắng trợn mắng y có mắt như mù, thế mà coi trọng một tên què như cậu.

Kỳ thật, Mộ Tử Dục cũng không có gì ghê gớm, y đâu có cao bằng cậu đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info