ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 10

miobabier

Khổng Bạch ngốc ngốc bị Mộ Tử Dục kéo vào một tửu lầu.

"Đại tẩu, tẩu muốn ăn cái gì?" Mộ Tử Hàm nhìn Khổng Bạch hỏi.

Khổng Bạch tức khắc sửng sốt. Tiểu quỷ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy! Đại tẩu cái gì, đại tẩu em gái ngươi, ca ca ngươi mới mười bốn tuổi, lông còn chưa mọc đủ đâu!

Mộ Tử Dục xem thực đơn, nói: "Hắn là thùng cơm, cái gì cũng thích ăn, không cần hỏi hắn."

Khổng Bạch hít sâu một hơi, cậu là thùng cơm? Rõ ràng chính gia hỏa Mộ Tử Dục này mới là thùng cơm, người này vậy mà còn không tự mình hiểu lấy mình a!

"Đại tẩu, tẩu là khổng tước, cho nên tẩu nhất định thích ăn thịt khổng tước đi, ăn cái gì bổ cái đó, không bằng gọi thịt khổng tước?" Mộ Tử Hàm đề nghị.

Khổng Bạch vội vàng vẫy vẫy tay, nói: "Không cần, không cần."

Mộ Tử Hàm quay đầu, nhìn Mộ Tử Dục, nói: "Đại ca, đại tẩu không thích ăn khổng tước sao?"

"Hắn nhát gan, không dám ăn, sợ bị lão khổng tước nhà hắn chạy tới đánh." Mộ Tử Dục nói.

"Đánh nhau có gì mà sợ? Nếu lão khổng tước nhà tẩu tới, vừa lúc nấu luôn một nồi nha!" Mộ Tử Hàm giơ giơ nắm tay nói.

Khổng Bạch: "......" Hai tên tiểu quỷ chết tiệt này hung tàn y hệt nhau!

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch sắc mặt xanh trắng, nói: "Tửu lâu nhỏ như vậy dù có thịt khổng tước thì cấp bậc rất thấp, ăn cũng vô dụng. Trước kêu hai con gà đi."

Mộ Tử Hàm gật gật đầu, "Cũng được, đại tẩu có gọi gì nữa không?"

"Ta ăn gì cũng được." Khổng Bạch đáp.

Mộ Tử Dục có chút đắc ý nói: "Huynh nói rồi, hắn cái gì cũng thích ăn."

Khổng Bạch: "......"

"Khách quan, các vị muốn gọi món gì?" Trong tửu lâu, một cái gã sai vặt đi tới hỏi.

"Cái này, cái này với cái này...... Còn có cái này và cái này, cái này cũng muốn......"

Khổng Bạch nhìn Mộ Tử Dục, tức giận nói: "Sao ngươi không kêu hết mấy món có trong tiệm luôn đi."

Mộ Tử Dục thực sự khép lại thực đơn, quay đầu đối gã sai vặt bên cạnh phân phó: "Cũng được, dọn hết tất cả các món ngon nhất trong tửu lâu của ngươi lên đi."

Khổng Bạch: "......" Cậu nói giỡn thôi mà!

"Khách quan, toàn bộ chỗ đồ ăn kia không ít đâu! Các vị chỉ có ba người..... đồ ăn một khi dọn lên rồi tửu lâu sẽ không nhận trả lại." Gã sai vặt nhắc nhở bọn họ.

Mộ Tử Dục chỉ vào Khổng Bạch, nghiêm trang nói: "Không có việc gì, một mình hắn có thể ăn hết."

Nhìn ánh mắt gã sai vặt đang nhìn qua hướng mình, mặt Khổng Bạch lập tức đỏ lên. Tên hỗn trướng Mộ Tử Dục, rõ ràng chính y là thùng cơm, vậy mà dám quăng lên đầu cậu cái danh hào này.

Gã sai vặt thu thực đơn về, xoay người đi gọi món.

Mộ Tử Dục nhìn Khổng Bạch, khó hiểu hỏi: "Sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy? Ta nghe lời ngươi gọi hết đồ ăn trong tiệm rồi mà."

Khổng Bạch: "......" Quỷ con chết tiệt, cái đồ thiếu đạo đức này!

Rượu và thức ăn nhanh chóng được mang lên, nguyên bản Khổng Bạch lo lắng quá nhiều đồ ăn sẽ ăn không hết, nhưng giờ nhìn bộ dáng Mộ Tử Dục và Mộ Tử Hàm liền biết chính mình lo lắng thật dư thừa.

"Món này nấu không đủ độ lửa."

"Dĩa này thì hơi mặn."

"Nguyên liệu nấu món này không được xử lý tốt."

"Còn món này thì nấu chín quá mức rồi."

............

Khổng Bạch nghe hai huynh đệ này ngươi một lời ta một ngữ đánh giá món ăn mà câm nín. Hai nhóc hỗn đãn, ăn chậm chút đi! Chê đủ điều mà còn ăn nhanh như vậy.

"Đại tẩu, tẩu mau ăn đi! Đại ca nói tẩu ăn rất khỏe mà. Đều là người trong nhà, tẩu không cần quá khách khí đâu." Mộ Tử Hàm vừa ăn vừa nhanh chóng nói.

Khổng Bạch: "......" Không phải cậu khách khí mà là tốc độ cậu không nhanh bằng người ta!

"Đại ca, đại tẩu bao nhiêu tuổi rồi?" Mộ Tử Hàm hỏi.

"Ta đã hơn tám mươi tuổi." Khổng Bạch thay Mộ Tử Dục trả lời. Hai tên tiểu quỷ, giờ đã biết ta so với phụ mẫu các ngươi lớn hơn nhiều đi.

Mộ Tử Hàm không khỏi trừng lớn mắt, cảm thán: "Đại tẩu, tẩu đã hơn tám mươi tuổi vậy mà vẫn chỉ là Võ Hoàng a."

Khổng Bạch nhìn vẻ mặt Mộ Tử Hàm, trong lòng hừ một tiếng, tên tiểu quỷ chết tiệt bị đồ ăn che mắt nhà ngươi, Võ Hoàng thì sao? Võ hoàng rất lợi hại đó!

"Hắn gần đây đã tiến bộ rất nhiều. Lúc huynh gặp được hắn, hắn chỉ mới là Võ Vương mà thôi." Mộ Tử Dục nói.

Mộ Tử Hàm nghiêng đầu tiếp lời: "Vậy tính ra tốc độ như vậy cũng không đến nỗi nào."

Khổng Bạch một bên ăn thức ăn, một bên thầm phun tào cái gì gọi là không đến nỗi nào? Tốc độ như vậy là cực kỳ tốt rồi đó!

"Đại tẩu, tẩu có nghĩ tới việc đề cao tiến độ tu luyện không?" Mộ Tử Hàm dịch lại gần hỏi.

Nằm mơ cũng muốn á! "Ngươi có kiến nghị tốt gì sao?" Khổng Bạch hỏi lại.

Mộ Tử Hàm không nghĩ ngợi nói luôn: "Tẩu có thể cùng ca ca đệ song tu!"

Khổng Bạch: "......" Cậu âm thầm lắc lắc đầu, huynh đệ hỗn đãn, quả nhiên vẫn hoàn hỗn đãn. Song tu? Song tu em gái ngươi, cậu vẫn còn lứa tuổi vị thành niên đấy!

"Cái này nói sau đi." Khổng Bạch khô khốc đáp.

Mộ Tử Hàm nhìn Khổng Bạch, lại tiếp tục nhiều chuyện: "Đại tẩu, tẩu cùng ca ca đệ như thế nào mà quen biết nhau thế?"

Khổng Bạch có chút chua xót hít hít cái mũi nhỏ, như thế nào quen biết? Hắn giả mạo đại yêu, kết quả bị vạch trần, "Cứ vậy mà quen thôi."

"Ca ca đệ lớn lên soái như vậy, tẩu có phải hay không đối với ca ca đệ nhất kiến chung tình?" Mộ Tử Hàm tràn đầy một lòng ham học hỏi tiếp tục đưa ra câu hỏi.

Cậu lại không phải hoa si, như thế nào vừa thấy mặt sẽ động tình với một tên quỷ con chết tiệt chứ, tên Mộ Tử Hàm não úng này thế mà cũng nghĩ được.

"Đại tẩu, tẩu nghĩ ca ca đệ lớn lên rất anh tuấn đúng không?" Mộ Tử Hàm vẫn còn ở một bên liến thoắng hỏi.

Khổng Bạch nhìn gương mặt hai huynh đệ nhà này gần như giống y hệt nhau, thầm nghĩ kỳ thật có phải điều ngươi muốn biết là ngươi có soái hay không chứ không liên quan đến ca ca ngươi đi. Hỏi hàm súc như vậy cũng vất vả ngươi ghê ha.

"Soái, đương nhiên soái." Khổng Bạch không có cách nào chỉ có thể trả lời qua loa.

Mộ Tử Hàm cười cười khen: "Đại tẩu thực có mắt nhìn người."

Khổng Bạch: "......" Khen cho có mà ngươi cũng không biết? Lùn như vậy, thực lực mạnh thì có ích gì? Lùn như vậy, dù soái thì thế nào? Tuy rằng hai nhóc chết tiệt này vẫn còn có thể phát triển cao hơn thì sao, hừ!

Mộ Tử Dục như tâm linh tương thông với cậu mà đồng thời hừ một tiếng, "Ta lớn lên anh tuấn, còn cần ngươi nói sao."

Khổng Bạch: "......" Tiểu quỷ, tự mình hiểu mình một chút đi có được hay không!

"Có khổng tước tới." Mộ Tử Dục bỗng nhiên nói.

"Khổng tước?" Mộ Tử Hàm thầm hỏi lại.

Mộ Tử Dục gật gật đầu đáp: "Đúng vậy! Một con, hai con... bảy, tám... mười bảy, tổng cộng mười tám con."

Mộ Tử Hàm chống cằm nói thầm: "Nhiều như vậy, chẳng lẽ tới đưa đồ ăn?"

Mộ Tử Dục lắc đầu, nói: "Hẳn là không phải, phụ thân dặn phải điệu thấp." Đại gia tộc yêu thú ở Thần Thú Tinh có thể không động thì đừng động.

Mộ Tử Hàm nghe theo gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói: "Đệ biết mà, đệ không động thủ là được. Nhưng mà thấy thịt trước mặt lại không thể ăn, thật muốn mạng người ta a!"

Khổng Bạch: "......"

Khi nãy đồ ăn liên tục bưng lên, lại bị các ngươi ăn sạch mà không ngừng dọn xuống, cả mâm của cậu cũng bị ăn sạch. Khổng Bạch nhịn không được nhíu nhíu mày, thật là, cả ngày treo bên miệng hai từ điệu thấp, kết quả chỉ đi ăn một bữa cơm cũng làm rùm ben như vậy, các ngươi chú ý hình tượng chút đi!

Hai tên gia hỏa này là nhân loại thật sao? Sao cậu lại nghe nói lượng cơm của nhân loại so với yêu thú ít hơn rất rất rất nhiều a?

Khổng Bạch ngẩng đầu, nhìn mấy gã sai vặt bên trong tửu lâu ánh mắt đang cố ý vô tình dừng trên bàn mình, liền cảm thấy không chỗ dung thân.

Một trận tiếng bước chân truyền đến, Khổng Bạch nhịn không được hướng tới cửa thang lầu nhìn qua.

Mộ Tử Hàm đang gặm chân gà, có chút buồn rầu rầm rì mấy tiếng: "Mỡ dâng lên tới miệng rồi mà mèo ta lại chẳng thể ăn."

"Tại hạ xưng Khổng Ngàn, gặp qua nhị vị đạo hữu." Khổng Ngàn đi tới, đối với đám người Mộ Tử Dục chắp tay nói.

Khổng Bạch nhìn đến Khổng Ngàn không khỏi trừng lớn mắt.

Khổng Ngàn là nhị trưởng lão của gia tộc, trong cảm nhận của cậu ông vẫn luôn là một nhân vật siêu phàm nhập thánh. Vị cao thủ như vậy, hàng năm đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, giờ thấy được người thật khiến Khổng Bạch không khỏi có chút chấn động.

Mộ Tử Dục nhìn sắc mặt Khổng Bạch, bất mãn truyền âm cho cậu: "Ngươi vậy mà ngưỡng mộ lão nhân này! Ánh mắt thật chẳng ra gì, một lão nhân mà thôi, ngươi muốn ngưỡng mộ, dứt khoát ngưỡng mộ ta đây này! Ta mới đủ phẩm giá cho ngươi ngưỡng mộ."

Khổng Bạch rầu rĩ kéo kéo ống tay áo, nghĩ thầm cái gì mà lão nhân, đây là lão tổ tông a! Khổng Ngàn chính là nhân vật mà mỗi người trong Khổng gia đều ngưỡng mộ, ông đã giúp đỡ Khổng gia vượt qua mấy lần đại nguy cơ. Tên Mộ Tử Dục quỷ con này một chút cũng không biết tôn trọng tiền bối.

Đợi cho ngày nào đó có một nhân vật lợi hại tới đem ngươi đánh thành đầu heo, lúc đó gia hỏa ngươi mới biết trời cao đất rộng. Bất quá, tiểu quỷ này cũng thực sự lợi hại, nhân vật lợi hại có thể đập y cũng rất khó tìm được.

"Lúc trước mấy tiểu bối trong gia tộc vô ý đắc tội, mong rằng Mộ thiếu bao dung." Khổng Ngàn mở miệng.

Mộ Tử Dục cười cười, nói: "Hiểu lầm thôi, không tính là đại sự gì."

Khổng Ngàn nhìn Khổng Bạch bên người Mộ Tử Dục, hỏi: "Không biết Mộ thiếu bắt Khổng Bạch nhà ta là vì cái gì?"

"Khổng Bạch coi trọng ca ca ta, nên phải gả cho ca ca ta làm lão bà. " Mộ Tử Hàm đắc ý nói.

Khổng Bạch: "......" Tiểu quỷ, ngươi còn dám nói! Đến tột cùng là ai coi trọng ai a!

"Việc này.... Mộ thiếu, ngài đồng ý sao?" Khổng Ngàn hỏi.

Mộ Tử Dục gật đầu, nói: "Hắn nhất định một hai muốn gả cho ta, ta đành phải đồng ý."

Khổng Bạch: "......" Khổng Bạch cậu phải luẩn quẩn tới mức nào mới có thể một hai nhất định phải gả cho một tên quỷ con tùy thời đều muốn làm thịt cậu?

"Tiểu Bạch, có thể lọt vào mắt xanh của Mộ thiếu, con rất có phúc khí đấy!" Khổng Ngàn lời nói thấm thía đối với Khổng Bạch nói.

Khổng Bạch: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info