ZingTruyen.Info

Phiên ngoại | Xuyên thư chi pháo hôi nam xứng (edit)

Phiên ngoại 1

miobabier

"Đại Bảo, con có người mình thích rồi hả?" Diệp Thạch ngồi trước mặt Mộ Tử Dục, mở to hai mắt nhìn y, tràn đầy tò mò hỏi.

Mộ Tử Dục khép lại sách trận pháp trong tay, nâng mắt nhìn Diệp Thạch, nghiêm túc nói: "Mẫu phụ, con còn nhỏ."

Diệp Thạch gật gật đầu, có chút mất mát nói: "Được rồi, Đại Bảo nhà ta còn nhỏ, còn nhỏ."

Mộ Tử Dục lại nhíu nhíu mày, "Mẫu phụ, con cũng không còn nhỏ, sau này đừng kêu Đại Bảo nữa, kêu con Tử Dục đi."

Diệp Thạch bĩu môi, có chút buồn bực mà nhìn Mộ Tử Dục, thầm mắng thằng nhóc thối này lúc thì nói nó còn nhỏ, lúc thì nói nó đã lớn rồi, trước sau mâu thuẫn muốn chết!

"Được rồi." Diệp Thạch đáp. Hắn xụ mặt, nhìn thằng con lớn này, tâm tình có chút phức tạp.

Thằng nhóc này khi còn bé, một bộ dáng nho nhỏ, lại dám trộm cắt râu các trưởng bối trong Bạch gia, dán lên cằm mình.

Thấy đàn cổ được các lão tổ tông Bạch gia trân quý, thế mà trộm đem đi làm thành giàn nướng nướng thịt yêu thú ăn.

Nhóc con còn muốn vụng trộm uống cả rượu của lão tổ Lăng gia nhưng lại sợ bị phát hiện, thế là ẩn tàng hơi thở trốn phía sau một lò luyện khí thật lớn, suýt chút nữa đã hồ đồ bị một Luyện Khí Sư nướng thành thịt chín. Nói cũng không thèm nói một câu đã cho người ta một cú thiết đầu công.

..........

"Phụ thân con làm bánh ngọt cho ta, con muốn ăn không? Ta chia cho con một ít." Diệp Thạch nhìn thằng con lớn trước mặt, ân cần hỏi han.

Mộ Tử Dục vẫn cắn chặt răng, nói: "Mẫu phụ, con cũng không phải tiểu hài tử!"

Diệp Thạch gật gật đầu, thầm chấp nhận nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Con giờ trưởng thành rồi, con khi còn nhỏ thích ăn bánh ngọt biết chừng nào! Mỗi lần ăn, khuôn mặt nhỏ đều tròn xoe xoe."

Mộ Tử Dục: "..." Mẫu phụ thật là, đều đã là chuyện cũ năm xưa rồi.

Khi còn nhỏ, Mộ Tử Dục quậy phá muốn chết, thiếu điều khiến mẫu phụ là hắn đây phải nhọc lòng một phen. Giờ đứa nhỏ đã hiểu chuyện, Diệp Thạch thầm cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng cũng đồng thời có chút tiếc nuối: "Con cuối cùng cũng lớn rồi a!"

Mộ Tử Dục ngẩng đầu nhìn Diệp Thạch, hỏi: "Mẫu phụ, người năm đó cùng phụ thân làm sao lại yêu nhau vậy?"

Nghe thấy Mộ Tử Dục hỏi, trên mặt Diệp Thạch nhiều thêm vài phần đắc ý, "Phụ thân con năm đó vừa nhìn thấy ta đã ngay lập tức nhất kiến chung tình!"

Mộ Tử Dục nhấp môi, sau một lúc lâu mới nói: "Phụ thân đại nhân quả thật tuệ nhãn như đuốc..."

"Vậy lúc ấy phụ thân bao lớn rồi ạ?" Mộ Tử Dục hỏi tiếp.

Diệp Thạch vuốt vuốt cằm, trả lời: "Đại khái khoảng mười ba tuổi đi."

Mộ Tử Dục nhướng nhướng mày, thầm nghĩ tuổi thật nhỏ, nghe Mộ gia gia bảo lúc ấy phụ thân chỉ là một tên không học vấn, không nghề nghiệp, lại còn ăn chơi trác táng, Mộ gia gia nói nếu phụ thân có thể trở thành Võ Sư thì ông đã thấy mãn nguyện lắm rồi, ai lại có thể ngờ đến...

Mộ Tử Dục không biết, Mộ Thần năm đó tuy thân thể chỉ mới mười ba, nhưng tâm trí cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, vừa lúc lại là độ tuổi thanh xuân niên thiếu, nhìn đến Diệp Thạch lập tức động tâm.

Mộ Thần động tâm, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa có nhiều nhiệt tình cho lắm, hắn chỉ cảm thấy Diệp Thạch hợp khẩu vị, cho nên liền theo đuổi mà thôi.

Sau khi trải qua thời gian ở chung lâu dài, Mộ Thần mới đem Diệp Thạch trở thành người thân cận duy nhất mà hắn muốn cùng bầu bạn đi hết cả một đời.

"Lúc ấy, ta vẫn còn là Võ Sư, phụ thân con lại chỉ là một Võ Giả yếu đuối mong manh, chỉ một bàn tay của ta cũng có thể đem phụ thân của các con đè bẹp, bây giờ thì hết được rồi, bây giờ phụ thân con...", Diệp Thạch tràn đầy tiếc nuối mà lắc đầu.

Mộ Tử Dục: "..."

Mộ Tử Dục nhìn mẫu phụ y đầy mặt đều là hạnh phúc, liền lâm vào suy nghĩ miên man.

Thế giới này vô cùng công bằng, năng lực dựng dục của cường giả Võ Thần phi thường thấp, cho nên có một số cường giả Võ Thần vì sinh con nối dòng sẽ cưới mấy trăm hay thậm chí mấy ngàn tiểu thiếp. Thông thường những tiểu thiếp này tu vi sẽ không quá cao, phần lớn đều là Võ Giả, Võ Linh. Tiểu thiếp tu vi càng thấp, càng dễ hoài thượng được đứa nhỏ.

Diệp Thạch đã là tu vi Võ Thánh, chỉ kém một bước nữa liền có thể trở thành Võ Thần chân chính, tu vi mẫu phụ như thế, cùng với phụ thân lại càng khó có con nối dòng, nhưng phụ thân y lại giống như chẳng thèm để tâm chút nào.

Sau khi phụ thân thăng cấp Võ Thần, người có quan hệ huyết thống với phụ thân cơ hồ đều nhận được chỗ tốt.

Chỉ là tại thời điểm thú triều ở vùng ngoài, Mộ gia đã xem như bị hủy hoàn toàn rồi. Ngoại trừ Mộ Viễn Phong gia gia, người mang huyết mạch gần với phụ thân cũng đều đã chết thất tinh bát nhạc cả rồi, vậy nên Mộ gia năm nào giờ cũng chỉ còn lại một mảnh điêu tàn.

..........

"Đại ca, huynh đang xem sách sao?", Mộ Tử Hàm đi vào thư phòng Mộ Tử Dục, hô gọi.

Mộ Tử Dục gật đầu, "Ừ!"

"Đệ muốn ra ngoài?", Mộ Tử Dục hỏi lại.

Mộ Tử Hàm gật gật đầu, "Đúng vậy! Huynh có chuyện gì sao?"

"Sinh thần của mẫu phụ sắp đến rồi, đệ muốn đi Thần Thú Tinh, tìm cho mẫu phụ một ít thổ sản, đặc sản!", Mộ Tử Hàm hứng thú bừng bừng nói tiếp.

Mộ Tử Dục đánh giá đệ đệ nhà mình, nói: "Có vẻ gần đây tu vi của đệ gặp bình cảnh rồi."

Mộ Tử Hàm không để bụng cười cười bảo: "Không sao đâu, mẫu phụ cứ mãi nhớ thương chuyện ăn thịt đám thần thú, mà thần thú tất nhiên đệ bắt không được, nhưng đệ lại nghe nói ở Thần Thú Tinh có rất nhiều kỳ trân dị thú, hương vị cực kỳ thơm ngon!"

Mộ Thần đã khai thông thông đạo giữa Linh Giới cùng Thần Giới, nhưng bất quá chỉ làm cho Tiên Nguyên Khí có thể thẩm thấu đến đây, còn muốn phi thăng lên Thần Giới vẫn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi không chú tâm, sẽ lập tức thịt nát xương tan.

Mộ Thần còn phát hiện, một Giới của bọn họ có rất nhiều các tinh cầu song song khác cùng tồn tại, thế là hắn lập tức xây dựng các thông đạo nối liền những tinh cầu này, khiến các tinh cầu có thể tới lui làm sinh ý, giao thương mậu dịch với nhau.

Thần Thú Tinh có rất nhiều những loài chim quý thú lạ sinh sống, dị thú nơi đây khác biệt so với yêu thú ở nơi bọn hắn, chúng có tài trí không thấp, hơn nữa, có nhiều loài tu vi dù không cao, nhưng vừa mới sinh ra đã biết hóa hình người.

Mộ Tử Dục nhìn Mộ Tử Hàm, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy để huynh đi thôi!"

Mộ Tử Dục sửng sốt một chút nhìn ca ca mình: "Một mình huynh đi á?"

Mộ Tử Dục gật đầu, đáp: "Đúng vậy!"

Đầu Mộ Tử Hàm gật gù, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Như vậy cũng tốt, đại ca, đệ nghe nói Thần Thú Tinh có Tứ Trân Cầm* sở hữu hương vị thơm ngon bậc nhất, huynh nhớ phải nghĩ cách bắt được đấy! Để chúng ta còn có cơ hội 'nếm trải' được tình thương của phụ thân a."

(*Mình nghĩ ở đây là 4 loài thú trân quý, nhưng thấy để tiếng Hán nó hay hay nên giữ nguyên nha.)

Mộ Tử Dục nhìn đệ đệ nhà mình, có chút buồn cười mắng: "Là đệ thích ăn đi!"

Mộ Tử Hàm vô cùng đương nhiên mà đáp: "Đúng vậy, huynh bắt về, mẫu phụ ăn thịt, đệ theo sau mông tốt xấu gì cũng sẽ được phân cho uống chén canh!"

Mộ Tử Dục: "...", tên nhóc này rốt cuộc là vì sinh thần của mẫu phụ nên mới đi lùng bắt yêu thú về hay là vì nó muốn ăn đây a?

..........

"Phụ thân, ngài tìm con sao?" Mộ Tử Dục đi vào thư phòng Mộ Thần, cung kính hỏi hắn.

Mộ Thần nhìn Mộ Tử Dục, cười cười, có chút an ủi nói: "Tử Dục, con càng ngày càng ổn trọng."

Mộ Tử Dục thụ sủng nhược kinh* đáp lời: "Phụ thân quá khen!". Đối với Mộ Thần, y luôn luôn có một loại tình cảm kính nể vô cùng.

(*: được sủng mà sinh hoảng sợ)

Cảm giác mà Mộ Thần và Diệp Thạch mang lại cho y hoàn toàn không giống nhau.

Mộ Thần nhìn đại nhi tử, ôn hòa nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa, nhìn trúng ai thì mau cưới về đi thôi."

Mộ Tử Dục là con trai hắn, khi hắn thăng cấp Võ Thần, Mộ Tử Dục cũng trở thành Võ Thánh, tu vi tiến triển nhanh chóng tốt thì có tốt, thế nhưng tốt quá cũng không được, tu vi càng cao, con nối dõi lại càng thêm gian nan.

"Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên*, ta nghĩ ở Thần Thú Tinh, không chừng sẽ có người định mệnh của con." Mộ Thần cười nói.

(*: nếu đã có duyên, thì dù cách xa ngàn dặm vẫn sẽ bị buộc chặt lại với nhau bởi một sợi dây.)

Mộ Tử Dục lại cười cười, "Nhân duyên do trời định."

Mộ Thần gật đầu, nói: "Được rồi, vậy thuận theo tự nhiên đi."

..........

Cơ Phi Diễm vừa bước vào phòng bếp, đã bất đắc dĩ nhìn Mộ Tử Hàm: "Thằng nhóc con lại ăn vụng điểm tâm phụ thân con chuẩn bị cho mẫu phụ nữa sao."

Mộ Tử Hàm xấu hổ cười cười nói: "Con chỉ ăn có chút ít thôi à." Tay nghề làm bếp của phụ thân càng ngày càng tốt, thật là, vì sao tay nghề của phụ thân lại tốt như vậy chứ.

"Phụ thân con mà nhìn thấy được, thể nào cũng đánh con." Cơ Phi Diễm trêu đùa đáp trả.

Nhắc tới Mộ Thần, trên mặt Mộ Tử Hàm lại nhiều thêm vài phần chột dạ, "Cơ tổ mẫu, người ngàn lần vạn lần đừng mách với phụ thân nha."

Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Con đấy! Cũng không còn là tiểu hài tử nữa, nhanh nhanh học cho ổn trọng một chút đi, không nhìn thấy ca ca con ngày càng ổn trọng sao?"

"Ca ca ngày càng muộn tao thì có, không có nghĩa khí xíu nào." Mộ Tử Hàm không cao hứng tiếp lời.

"Không có nghĩa khí?" Cơ Phi Diễm hoang mang hỏi.

Mộ Tử Hàm trịnh trọng gật đầu, cực kỳ ủy khuất nói: "Đúng vậy! Khi còn bé tụi con chơi với nhau rất vui vẻ! Con cắt râu lão tổ, huynh ấy giúp con canh chừng, huynh ấy trộm uống rượu, con liền hỗ trợ canh người cho huynh ấy. Chúng con còn cùng nhau chơi đấu thiết đầu công, lợi hại đến mức còn đục ra được hai cái lỗ to trên bàn cổ hoa lệ mà lão tổ trân quý. Lúc ấy chúng con tốt đẹp bao nhiêu a, kết quả bây giờ càng lớn y càng giống một lão nhân gia..."

Cơ Phi Diễm lắc đầu bảo: "Là do ca ca con đã trưởng thành."

Mộ Tử Hàm bĩu môi, thầm nghĩ như thế nào mới là trưởng thành? Không ăn bánh ngọt liền có thể coi là trưởng thành sao? Vậy ca ca của hắn còn chưa trưởng thành đâu! Loại chuyện ăn vụng này Mộ Tử Hàm hắn đều sẽ trôi chảy mà làm, còn ca ca của hắn Mộ Tử Dục lại là trộm trốn đi tự mình nướng bánh ngọt ăn. Chẳng những tự mình làm, còn không quên chia phần cho hắn, thật là... y càng ngày càng muộn tao!

"Đại ca càng ngày càng muộn tao, khẳng định sẽ kiếm không được tẩu tử cho con.", Mộ Tử Hàm nói thầm.

Cơ Phi Diễm vô cùng bất đắc dĩ, "Con vẫn là nên tự lo lắng cho mình đi."

Mộ Tử Hàm một phen lôi ra cây quạt, cầm trên tay tao nhã đung đưa, "Con thì không sao hết! Con chính là người gặp người thương, hoa gặp hoa nở a!"

Cơ Phi Diễm cười cười: "Ca ca con muốn đi Thần Thú Tinh, nghe đồn rằng nơi nào có yêu thú biết hóa hình người đều sẽ có rất nhiều mỹ nhân, nói không chừng khi trở lại ca ca con sẽ mang về cho con một tẩu tử đâu."

Mộ Tử Hàm có chút bất mãn nhăn cái mũi, "Vốn dĩ người muốn đi là con! Nhưng gần đây con tu luyện gặp chút vấn đề, con nghe nói Thần Thú Tinh chẳng những có yêu thú biết hóa thành mỹ nhân, thịt cũng ăn rất ngon, ca ca lần này có lộc ăn, y chắc chắn sẽ ăn no nê rồi mới quay trở về..."

Cơ Phi Diễm: "......"

"Đại ca con sẽ không giống như con suốt ngày lo ăn như thế!", Cơ Phi Diễm thở dài lắc lắc đầu.

Mộ Tử Hàm lại không cho là đúng, hắn nói: "Sư tổ mẫu, các ngài đều bị ca ca con lừa cả rồi! Y từ nhỏ tới lớn, ăn uống so với con còn tốt hơn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info