Phap Su Doi Muoi 2
Trời đã sáng tỏ, nhìn ra ngoài đã có thể thấy được rừng cây mờ mờ. Đèn dầu đã gần cạn, trong lán im lặng như tờ. Chỉ có tiếng sột soạt của giấy và bút lông va chạm vào nhau.
Ngoài cửa, một luồng gió lạnh thổi đến. Thầy Liên giật mình nhìn lên.
"Thầy..."
"Con đấy à?"
Liên đứng ngoài cửa, đầu tóc gọn gàng, nhìn vào bên trong.
Có lẽ tối qua chợp mắt cũng chẳng có tác dụng lắm đối với cô. Mấy ngày mất ngủ trèo đèo lội suối liên tục, nhìn hốc hác cả lên.
"Vào đây đi."
Liên bước chậm chậm vào, vừa đi vừa nhìn nét mặt thầy mình dò xét thái độ. Nếu ông cau mày, nghĩa là ông không đồng tình, không thích hành động mới sáng sớm đã tìm tới tận đây của cô. Còn ông giãn lông mày ra thì có nghĩa là cô không làm sao hết.
Nhưng không, ông chỉ vuốt râu rồi nhìn ra chỗ khác.
Đấy là dấu hiệu của sự lo lắng.
Sao thế nhỉ?
"Thầy..."
Cô đánh liều gọi một tiếng, ông ra hiệu nói nhỏ.
"Con không được phép xuất hiện trước mặt cậu ta khi cậu ta tỉnh. Nhìn một lát rồi di ra ngoài ngay."
"Tại sao ạ?"
Liên nhăn mặt lại ương bướng. Ông thở dài.
"Cậu ta dính bùa yêu. Đang trong giai đoạn nhiễm phép mạnh. Con xuất hiện trước mặt nóc khác gì khiến nó thừa sống thiếu chết?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info