ZingTruyen.Info

(PHẦN I) SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

CHƯƠNG 87

autumnnolove

14.11.2021

Người dịch: Autumnnolove

---

Sau đó Lạc Ninh lại phát hiện thì ra cô và Thời Ký học cùng một trường. Bởi vì giúp đỡ hắn lần đó, hai người còn trở thành bạn bè, nói chính xác hơn thì Thời Ký trở thành cái đuôi nhỏ của Lạc Ninh.

Lúc ấy Kỷ Tinh Hành vừa mới được Kỷ gia nhận trở về, cô đi học Taekwondo và tán thủ, Thời Ký liền đi theo cô cùng học.

Càng khiến cô ấn tượng với hắn hơn chính là, mỗi lần luyện tập cho dù bị đánh ngã tới tay chân tím xanh, hắn cũng chưa bao giờ kêu đau một tiếng, chỉ cắn răng tiếp tục.

Trong vòng một năm, thân thủ của Thời Ký cũng càng ngày càng tốt.

Sau đó cô vì Kỷ Tinh Hành mà nhảy lớp, trực tiếp thi đại học, cũng từ lúc đó đột nhiên mất liên lạc với Thời Ký.

Cô nghe những bạn học cùng trường nói lại, sau khi cô vào đại học, không lâu sau đó Thời Ký cũng thôi học rồi mất tích.

Chờ đến lúc gặp lại Thời Ký một lần nữa, hắn đã trở thành một người đàn ông trẻ tuổi thành đạt đầy hứa hẹn, mở một công ty đại chúng*.

(*) -上市公司: công ty niêm yết, công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán, công ty đã lên sàn. (Wattpad: Autumnnolove)

Sau lần gặp lại đó, Thời Ký chủ động liên lạc với cô thường xuyên hơn, thậm chí còn bắt đầu theo đuổi, làm cho quan hệ của cô và Kỷ Tinh Hành càng ngày càng kém.

Cô vì tránh lời ra tiếng vào, mỗi lần hắn mời ăn cơm đều từ chối, cũng rất ít khi nhận điện thoại hay là trả lời tin nhắn của hắn.

Cho dù cô và Kỷ Tinh Hành có mâu thuẫn đến đâu thì cũng còn là người yêu của nhau, cô sẽ không tới lui mập mờ với người đàn ông có ý theo đuổi mình, hoặc là tạo cơ hội cho đối phương.

Thời Ký cũng thay đổi rất nhiều, không còn là thiếu niên gầy yếu nhưng quật cường trước nữa.

Không lâu sau đó Lạc Ninh nhảy lầu, cũng không biết chuyện của hắn về sau nữa.

Cho nên lúc này đột nhiên nhìn thấy Thời Ký lại là một trong những thủ lĩnh của Quốc tế Hắc Minh khiến cho cô hết sức kinh ngạc.

Không khỏi liên hệ đến vị nam chủ trâu bò của Quốc tế Hắc Minh đứng sau làm chỗ dựa cho Bạc Tương Tương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tám chín phần chính là Thời Ký.

Trong sách có viết lúc Bạc Tương Tương đi đến tầng hầm bãi đỗ xe, tình cờ cứu được nam chủ Thạch Ký đang bị thương, sau đó người này bị cô ta hấp dẫn, cũng yêu cô ta.

Thạch Ký biến mất một đoạn thời gian, sau đó mới xuất hiện đứng sau giúp Bạc Tương Tương làm không ít việc. Cho nên chuyện phía sau hai người này, Lạc Ninh không biết được.

Thạch Ký, Thời Ký, Lạc Ninh cố liên kết hai cái tên này với nhau, còn có chi tiết lúc Thời Ký trở thành người đàn ông thành công về nước, vừa vặn cũng là lúc Thạch Ký trong sách mất tích đột nhiên xuất hiện.

Chỉ là Lạc Ninh cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao Thời Ký lại chạy tới theo đuổi mình, hơn nữa trong sách căn bản không có nói tới chuyện này, có nghĩa là Bạc Tương Tương cũng không biết có chuyện như vậy.

Có thể khẳng định Bạc Tương Tương không có lợi dụng Thời Ký tới theo đuổi cô là vì quyển sách kia được viết dựa trên góc nhìn của Bạc Tương Tương.

Sau khi Lạc Ninh sống lại đã phát hiện ra một vấn đề, sách thành đời thực, nhân vật là cốt truyện sẽ tự động bổ khuyết cho nhau.

Mọi người đều trở nên chân thật có máu có thịt, không còn tồn tại như những công cụ cho nữ chính nữa, có nhiều chuyện không còn đi theo nội dung của sách.

Giống như trong sách viết, đứng ở góc độ của Bạc Tương Tương, cô ta là một tồn tại tương đối đặc biệt quan trọng đối với Kỷ Tinh Hành, vượt qua cả địa vị của Lạc Ninh ở trong lòng hắn. Trong lòng Bạc Tương Tương cũng tự hình dung cô ta chính là ánh trăng sáng của Kỷ Tinh Hành.

Lúc Lạc Ninh đọc được quyển sách này, cô cảm thấy rất phản cảm, lần này sống lại lại phát hiện ra có nhiều chuyện cũng không phải như vậy, cho nên cần phải đặt nghi vấn với vài điểm trong sách.

Ngoài ra cũng có một số bí ẩn cần phải được giải đáp, chẳng hạn như chuyện của Thời Ký.

--Người dịch: Autumnnolove--

Lúc bốn người trở lại sơn động, những người khác còn chưa trở về, bốn người cũng không đi tìm người mà ngồi ở sơn động nghĩ ngơi, dù sao thì buổi tối vẫn còn một trận đánh ác liệt đang chờ.

Bên kia, ba người dẫn đường dẫn theo đám Kỷ Tinh Hành đi tìm thức ăn.

Có một người dẫn đường đi trước thăm dò, sau khi trở về nói cách đó không xa có không ít quả dại, liền dẫn cả đoàn đi qua.

Bạc Tương Tương vì muốn biểu hiện tốt một chút trên sóng trực tiếp, xung phong đề xuất để đội của cô đi hái, người dẫn đường cũng đồng ý.

Những người khác thì đi theo hai dẫn đường kia đi tìm nấm không có độc xung quanh.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Sau khi đến nơi, Đồng Già mới phát hiện quả dại mọc trên một cái cây to nằm trên sườn núi, hắn nhớ tới lời cảnh báo hôm qua của Lạc Ninh, dặn dò hắn đừng có đi tới mấy chỗ gần triền núi, nếu không sẽ gặp tai nạn đổ máu.

"Không ấy chúng ta cũng đi hái nấm đi? Anh không muốn tới gần triền núi cho lắm". Vì vậy hắn liền đề nghị với Bạc Tương Tương.

Bạc Tương Tương lại nói: "Có người khác hái nấm rồi mà, chúng ta trèo lên cây hái quả dại đi Đồng lão sư, nói không chừng còn có thể tìm được ít trứng chim."

Sáng qua cùng sáng nay Lạc Ninh đều có thể tìm được trứng chim, vận khí của cô luôn đặc biệt tốt, chắc chắn cũng có thể tìm được trứng chim.

Đồng Già ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ cao ngất, lắc đầu: "Cái cây này làm sao mà trèo cho được, hay là chúng ta tìm chỗ khác hái trái cây được không? Anh dẫn đường lúc nãy có nói phía trước vẫn còn mà."

Hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Bạc Tương Tương khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ ngực mình, nói: "Không sao đâu, để em trèo cây cho Đồng lão sư, em làm được."

Cô biết loại chương trình sinh tồn trên hoang đảo như thế này, các khách mời không thể nào biểu hiện ra sự khó chịu. Tuy rằng leo cây nhìn có chút thô lỗ, nhưng rất dễ dàng thu được hảo cảm của người xem, người ta sẽ nhìn ra được cô là một cô gái chịu thương chịu khó. Nói không chừng còn có thể làm Đồng Già cảm động vì được cô săn sóc, người xem nhất định cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Đồng Già: "...". Cái cô Bạc Tương Tương này sao lại làm phiền người khác như vậy, cây này cao như vậy, cổ định trèo lên kiểu gì, cổ mà rơi xuống thì phiền phức cả đám.

Vì thế hắn tiếp tục khuyên nhủ vài câu, nhưng Bạc Tương Tương đều không nghe. Còn tự cho rằng bản thân thấu hiểu lòng người, bảo Đồng Già đứng ở dưới chờ, bản thân thì bắt đầu leo cây.

Kỷ Tinh Hành thấy thế, nhân lúc người khác không chú ý, nhặt lên một viên đá rất nhỏ. Cố tình làm như vô ý trượt chân sắp té ngã, không cẩn thận đẩy người quay phim một cái, màn ảnh cũng chớp nhoáng theo. Sau đó hắn bắn hòn đá nhỏ về phía Bạc Tương Tương, vừa lúc đánh trúng mu bàn tay của cô ta.

Người quay phim mất vài giây mới ổn định trở lại, tiếp tục chỉa máy quay về phía cây lớn. Đột nhiên, Bạc Tương Tương hét lên một tiếng chói tai, từ trên cây ngã xuống, cô ta theo bản năng ngã về phía Đồng Già.

Đồng Già đang đứng bên dưới gốc cây, thấy thế con ngươi lập tức co rút, căn bản là không kịp né tránh thì đã bị đánh trúng, tình thế ép buộc phải đỡ bạc Tương Tương, vừa thả cô ta xuống mặt đất. Hắn theo quán tính lùi lùi về phía sau vài bước, bởi vì hôm qua mưa quá to, trên mặt đất vẫn còn chưa khô ráo hẳn, hắn liền trượt chân. Sau đó từ trên sườn núi lăn xuống, kêu lên một tiếng thảm thiết. Những người khác nghe thấy lập tức chạy xuống xem.

"A...Tay của tôi giống như bị gãy rồi". Tay trái của Đồng Già không thể nâng lên được, không có cách nào nhúc nhích.

Bác sĩ đồng hành vội vàng chạy tới nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Không phải bị gãy, trật khớp thôi."

"Cậu kiên nhẫn một chút, tôi giúp cậu bẻ trở lại vị trí cũ". Sau đó hắn sờ sờ cánh tay của Đồng Già, dùng sức bẻ một cái, sửa khớp tay về vị trí ban đầu.

"A má ơi...Đau!". Đồng Già đau đến nhịn không được phải kêu cha gọi mẹ, trên trán toàn là mồ hôi.

"Đã trở lại vị trí ban đầu, nhưng mà vẫn phải dùng ván nẹp cố định một thời gian". Bác sĩ nói xong liền tìm trong hộp cấp cứu ván nẹp cùng băng vải giúp Đồng Già cố định tay.

Đồng Già định đứng lên, lại cảm giác chân đau thấu tim gan, "Chân của tôi cũng bị thương rồi."

Bác sĩ ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện chân hắn xưng lên: "Lúc ngã xuống hẳn là bị trẹo chân rồi, tôi giúp anh xịt chút thuốc."

Bác sĩ lập tức lấy chai thuốc phun tới xịt lên chân Đồng Già một hồi.

Nhìn thấy bộ dáng này của Đồng Già, Ngụy Diệu nhớ tới lời của Lạc Ninh. Nhìn Đồng Già thở dài: "Hôm qua Lạc Ninh cũng dặn cậu đừng có tới gần triền núi rồi, sao cậu lại dẫm lên vết xe đổ của tôi vậy?"

Sau đó mơ hồ liếc nhìn một cái, thấy Bạc Tương Tương đang từ trên triền núi chạy xuống, vị này chẳng lẽ là sao chổi sao? Mỗi lần bọn họ xảy ra chuyện đều có liên quan tới cô ta.       

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info