ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

909-913: Ma vương vạn tuế

LittleZiZi14

Thể loại: kinh dị, huyền bí

C909

Tất cả mọi người đều biết, Quý Lưu Huỳnh nghèo tới cạp đất mà ăn.

*

Ý thức của Thời Sênh không thật tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ tiếp thu cốt truyện.

Đây là một cuốn tiểu thuyết thần quái.

Nguyên chủ là Quý Lưu Huỳnh, con gái của luật sư Quý Phong nổi tiếng ở thành phố Z, năm nay vừa tròn 18 tuổi.

Quý Phong ở bên ngoài là kẻ mặt chó thân người. Bề ngoài ông ta tỏ ra là người thành công, là trí thức tinh anh, trên thực tế lại chỉ là một tên khốn.

Quý Phong nhận hối lộ, giúp người xấu tạo bằng chứng giả, bức bách người bị hại.

Ở nhà ông ta cũng không đối xử tốt với nguyên chủ, lúc tâm tình không tốt còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với con gái mình.

Nguyên chủ từ bé đến lớn đều sống như thế, ban đầu còn phản kháng lại, nhưng sau đó càng phản kháng thì càng bị ngược đãi nghiêm trọng hơn.

Dần dần, cô cũng không dám phản kháng nữa, bệnh tự kỷ cũng từ đó mà ra.

Gần đây, Quý Phong nhận được một vụ án, bào chữa cho một ông chủ giàu có.

Vì giúp ông chủ kia tẩy trắng tội danh, Quý Phong đã đem mọi tội chứng của ông chủ đó gán hết cho một cấp dưới của lão ta, Khúc Tĩnh.

Người này là anh trai của nữ chính.

Dám chỉnh anh trai của nữ chính, Quý Phong lập tức xui xẻo.

Quý Phong giúp ông chủ kia tẩy trắng thoát tội trạng thành công và bắt Khúc Tĩnh gánh tội. Không bao lâu sau, lão liền bị lộ ra là kẻ cuồng ngược đãi, hành hạ cả con gái của mình, còn muốn giết cô.

Quý Phong thân bại danh liệt, bị bắt và kết án, Khúc Tĩnh cũng được chứng minh vô tội và được thả ra.

Nhìn như hết thảy đều hoàn mỹ, nữ chính cứu được anh trai của mình, trừng trị kẻ xấu.

Nhưng trong chuyện này lại có một người rất vô tội.

Nguyên chủ Quý Lưu Huỳnh.

Cô bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi Quý Phong tiền chuộc nhưng lão lại không giao tiền, để mặc bọn cướp giết con tin.

Sau khi bị giết, nguyên chủ còn bị ném vào trong nhà của Quý Phong, tạo hiện trường bị người ngược đãi đến chết.

Quý Phong về đến nhà, thấy con gái chết thảm, phản ứng đầu tiên không phải gọi cảnh sát mà là hủy thi diệt tích.

Đúng lúc lão đang chôn người thì bị bắt quả tang tại trận.

Sau đó liền bị tra ra một loạt những vụ tham ô, vu khống, hãm hại dân thường...

Quý Lưu Huỳnh chẳng hề làm gì sai, chỉ vì là con gái của Quý Phong mà phải gánh chịu thiệt thòi. Cô chết đi mọi người cũng chỉ cảm thán một đôi câu mà thôi.

Mà kẻ tạo thành hết thảy những chuyện này chính là nam chính Lệ Thừa Vân.

Lệ Thừa Vân không phải ma, nữ chính Khúc Diệu mới là ma.

Cô ta chết ngoài ý muốn nhưng không đi đầu thai, âm hồn vất vưởng trên trần gian, biết có người hãm hại anh trai nhưng lại không thể tự tay giúp được vì năng lực mỏng manh.

Sau đó, cô ta gặp Lệ Thừa Vân.

Lệ Thừa Vân có thể nhìn thấy cô ta, dựa theo motip quen thuộc, Lệ Thừa Vân cảm thấy Khúc Diệu thật đặc biệt.

Khúc Diệu và Lệ Thừa Vân đạt thành hiệp nghị, Lệ Thừa Vân giúp cô cứu anh trai ra, còn Khúc Diệu phải ở bên cạnh hắn.

Cho nên mới có chuyện Quý Lưu Huỳnh bị bắt đi.

Nguyện vọng của nguyên chủ là khiến cho Quý Phong và Lệ Thừa Vân phải nhận sự trừng phạt.

Thời Sênh tiếp thu xong cốt truyện thì ý thức cũng tỉnh táo hơn một chút. Cô cố gắng mở mắt ra, để mắt dần dần thích ứng hơn một chút.

Bốn phía đều là tấm ván gỗ, cô bị trói gô trên nền đất ẩm ướt, khí lạnh thấm vào người, lạnh tới tận xương.

"Két..."

Cửa phòng bị mở ra, Thời Sênh nhìn thấy hai người đàn ông có thân hình cao lớn tiến vào.

Đây chính là hai tên cướp kia.

Mỗi lần xuyên nhanh, nếu không gặp phải cướp thì cũng gặp phải trộm, hoặc không chính là cả thế giới đang đuổi giết cô.

Mẹ kiếp, hình thức trốn truy sát cấp cao này còn muốn kéo dài bao lâu nữa?

Có thể chơi trò gì mới mẻ tí hay không, chơi mãi cái trò này chán tới phát ngấy rồi.

Được rồi, motip trong tiểu thuyết ngoài bắt cóc ra thì cũng có gì nữa đâu, không làm được liền bắt cóc, bình thường bắt cóc chính là điểm chung kết của một người nào đó.

Mà có thể thoát khỏi tay bọn bắt cóc do nhân vật chính sắp xếp, nếu không phải BOSS thì cũng là biến thái.

Một kẻ cao gầy quét mắt nhìn Thời Sênh: "Quý Phong thật sự không cần đứa con gái này, vậy cứ giết chết nó đi."

Người đàn ông mặc đồ thể thao màu xanh ở bên cạnh gã hơi chần chừ: "... Phải giết người thật sao?"

Lúc trước chỉ nói là bắt cóc tống tiền, Quý Phong là một lão khốn nạn, thuộc hạ của lão làm xằng làm bậy với một đống án tử, chắc chắn 90% là lão sẽ không chọn báo cảnh sát.

Dù sao, nếu không cẩn thận, để cảnh sát phát hiện ra cái gì thì nguy.

Hơn nữa, bọn họ cũng không đòi nhiều tiền chuộc vì sợ Quý Phong chó cùng rứt giậu. Ai ngờ Quý Phong lại súc sinh tới mức ngay cả con gái mình cũng không thèm cứu.

Gã đàn ông cao gầy không để ý tới người mặc áo xanh, rút dao gọt hoa quả ra và đi về phía Thời Sênh.

Gã đàn ông mặc quần áo xanh không cản người lại được, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn đồng bạn đâm dao về phía người đang nằm trên mặt đất.

Đúng lúc dao sắp chạm vào người, gã liền nhắm mắt lại theo bản năng.

Không gian như bị người ta bóp méo, hồi lâu sau gã cũng không nghe thấy âm thanh gì, bèn hướng về phía bên đó hỏi một câu: "Chết... Đã chết chưa?"

"Chết rồi." Giọng nói của thiếu nữ vang lên thanh thúy, ở trong căn nhà gỗ này nghe đặc biệt âm trầm, "Anh cũng sắp chết."

Gã đàn ông mặc đồ xanh mở choàng mắt ra, vừa vặn nhìn thấy gã đồng bạn đổ ập về phía trước.

Thiết kiếm dính máu được rút ra khỏi thân thể gã, máu nhỏ tong tong xuống nền đất, lập tức bị mặt đất ẩm ướt hút hết vào trong.

Cô gái đứng trước thi thể, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười châm chọc.

Cô gái này hoàn toàn không giống người mà bọn họ đã bắt về.

Từ biểu tình tới ánh mắt đều như là hai người khác nhau.

Gió lạnh không biết từ đâu lùa vào, cả người gã run lên, "Tôi không muốn giết cô, là là là... là hắn, hắn chủ trương giết cô..."

Thời Sênh nhếch miệng cười, "Nhưng anh là đồng lõa."


"Tôi không phải... Tôi không phải..." Gã nói lắp bắp rồi đột nhiên xoay người định chạy ra khỏi phòng.

Đối với loại nguy hiểm tiềm tàng này, Thời Sênh luôn không bao giờ chừa lại.

Giải quyết xong gã mặc quần áo xanh, trong lòng Thời Sênh một trận phiền muộn, còn phải vứt xác nữa, thật phiền phức.

Cô ở lại trong phòng đợi một lúc cho sức lực hồi phục, thân thể này hiện tại vẫn còn rất yếu.

Chờ tác dụng của thuốc hết, Thời Sênh mới ra khỏi căn nhà gỗ. Vừa bước ra cô đã bị dọa một trận, nơi này không ngờ lại là bãi tha ma.

Không biết tại sao lại có một căn nhà gỗ ở ngay giữa bãi tha ma thế này, gió lạnh thổi ào ào, thực sự dọa người.

Nhìn trang phục mà nguyên chủ mặc trên người thì thấy có lẽ đang là mùa hạ, vậy mà ở đây lại có cảm giác như giữa mùa đông, tuyết trắng bao trùm, gió lạnh thấu xương.

Thời Sênh quay đầu nhìn hai thi thể trong phòng. Hai người kia cũng thật to gan, nửa đêm còn dám tới bãi tha ma.

Thời Sênh nghĩ nghĩ, vẫn nên xử lý hai cái xác kia thì hơn. Hai gã này rất có thể là người do nam chính thuê tới. Nếu nam chính tìm tới đây thì phải làm sao chứ?

Tuy rằng cô không sợ hắn tìm thấy mình, nhưng mà lỡ như lại bị vu oan giá họa gì đó, bản cô nương lười ra tay.

Cho nên, cứ ném xác đi thì hơn.

Thời Sênh ném hai cái xác tới một nơi hoang tàn, vắng vẻ rồi mới rời đi.

Đường núi quanh co, khúc khuỷu, ven đường mọc rất nhiều loại cây kỳ quái. Thời Sênh phát hiện con đường này dù hoang vu nhưng vẫn có dấu vết của con người.

Vùng xa xôi hẻo lánh này mà còn có người, cũng thật kỳ lạ.

Ra khỏi núi, Thời Sênh liền nhìn thấy một thôn làng nhỏ.

Thôn làng nhìn rất đơn sơ, nhà nào cũng lợp mái bằng cỏ tranh, trong ánh hoàng hôn, khói bếp lượn lờ vây quanh.

Thôn này có người sinh sống.

C910

Thời Sênh không biết đây là địa phương quỷ quái nào, cô lựa chọn đi vào trong thôn.

Ngoài cổng thôn có một gốc cây rất lớn... Có hơi giống cây hòe, nhưng lá lại lớn hơn lá hòe một chút. Thời Sênh cũng không chắc cái thứ này có phải cây hòe hay không nữa.

Dưới gốc cây hòe có mấy đứa nhỏ đang ngồi thành một vòng. Khi cô vừa xuất hiện, tất cả đều giương mắt nhìn lên.

Trên những gương mặt non nớt là vẻ cứng ngắc, không có biểu cảm gì.

Ánh mắt trợn trừng, tròng mắt gần như không nhìn thấy con ngươi, chỉ còn lại màu trắng dã như mắt cá chết.

Kỳ quái.

Không hổ là tiểu thuyết thần quái, tùy tiện xuất hiện một cái thôn thôi cũng có yếu tố kinh dị rồi.

Đánh quái thăng cấp vân vân!

A, không đúng, đuổi tà ma!

Dù sao đây cũng là tiểu thuyết thần quái.

[...] Ký chủ lại muốn làm chuyện gì đó rồi!

"Đánh chị ta!"

Một thằng nhóc đứng bật dậy, cầm lấy đá trên đất ném vào người cô.

Những đứa trẻ khác cũng học theo.

Thời Sênh kêu lên một tiếng buồn bực, lũ trẻ trâu này sao lại hư hỏng như thế chứ?

Vài phút sau.

Một đám trẻ con bị trói thành một đống, tất cả bắt đầu ngửa cổ gào.

"Thả chúng tôi ra, thả chúng tôi ra... Cô là đồ yêu quái, thả chúng tôi ra, cứu mạng..."

"Có yêu quái tới, ông ơi cứu con!"

"Tao không muốn bị yêu quái ăn thịt, hu hu hu hu..."

Thời Sênh ngồi xổm trước mặt chúng nó, chỉ chỉ vào mặt mình, nghiêm trang hỏi: "Mấy đứa nhìn chị đây giống yêu quái lắm sao?"

Yêu quái ông tụi bây ấy!

Ông đây là người 100%!

"Oa!"

Cả đám trẻ trâu gào váng lên, thanh âm vô cùng chói tai, toàn bộ thôn đều là tiếng khóc của chúng.

Trẻ con khóc lớn như thế, người lớn tất nhiên sẽ nghe thấy, vội vàng từ trong thôn chạy ra.

"Cháu ngoan, cháu ngoan..."

"Đại Tráng."

Một đám dân thôn nối đuôi nhau chạy tới, nhưng toàn là người già, Thời Sênh hoàn toàn không nhìn thấy một người thanh niên hay trung niên nào ở trong đó.

Những người già này nhìn rất bình thường, thấy Thời Sênh thì đều tỏ ra đề phòng.

Thời Sênh ngồi xổm trước mặt một đám trẻ con, đám dân trong thôn vây cô lại, chụm đầu ghé tai bàn bạc.

Trong đó, có một người già đứng ra, mặc áo màu xanh vá chằng vá đụp, nuôi một chòm râu sơn dương, mặt rất gầy, trên mặt gần như chỉ còn lại làn da nhăn nheo, đi đường cũng có chút khó khăn.

Thời Sênh thấy bọn họ gọi ông ta là trưởng thôn.

Trưởng thôn đánh giá Thời Sênh bằng đôi mắt đục ngầu, giọng nói khàn khàn rất khó nghe: "Cô gái trẻ, cô là ai?"

Thời Sênh đứng lên: "Đi ngang qua."

Trưởng thôn nhíu mày: "Nếu đi ngang qua, vì sao lại trói lũ trẻ của thôn chúng tôi lại?"

"Bọn chúng ra tay trước, còn trách tôi sao?" Thời Sênh nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội.

"Sao các cháu lại nghịch ngợm như thế?" Trưởng thôn quát lớn với mấy đứa nhỏ đang la hét ầm ĩ kia.

Hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên lũ ranh con này làm chuyện như thế.

"Chị ta là yêu quái." Một đứa trẻ hét lên.

"Cái gì mà yêu quái với không yêu quái." Vẻ mặt của trưởng thôn cực kỳ nghiêm túc, "Mấy đứa các cháu mau xin lỗi chị ấy ngay."

"Chị ta là yêu quái, đuổi yêu quái đi, đuổi yêu quái đi!"

"Đuổi yêu quái đi!"

"Đuổi yêu quái đi!"

Bọn trẻ trăm miệng một lời cùng hô khẩu hiệu.

Gương mặt khô quắt của trưởng thôn đầy vẻ phẫn nộ: "Mấy đứa các cháu cứ đợi đấy, chút nữa sẽ dạy dỗ mấy đứa."

"Cô gái, cô đừng tức giận, mấy đứa nhỏ này thích bày trò thôi." Trưởng thôn nén lại lửa giận, giải thích với Thời Sênh, "Nơi này của chúng tôi rất hẻo lánh, vài năm cũng không có người tiến vào một lần, mà truyện dân gian lại nhiều, khó tránh bọn trẻ con luôn tưởng tượng như thế. Nhìn cô như là tới từ thành phố. Mong cô thông cảm cho chúng tôi, đừng so đo với mấy đứa trẻ con này."

Thời Sênh cười nhạo một tiếng: "Bọn trẻ lấy đá ném tôi, bởi vì tuổi còn nhỏ nên tôi không cần so đo. Nhưng nếu bọn chúng giết người thân của các ông, chỉ vì tuổi nhỏ mà các ông sẽ tha thứ sao?"

Trưởng thôn bị phản ứng của Thời Sênh làm cho ngây ra, "Cô gái trẻ... Chuyện này... Chúng tôi không được học hành tử tế, thật sự xin lỗi cô."

"Tôi thấy trưởng thôn lại nói chuyện rất có văn hóa đấy chứ?"

Vẻ mặt của trưởng thôn đầy xấu hổ: "Mẹ tôi biết chữ nên trước đây mới được học một chút, chưa tính là có văn hóa được."

Thời Sênh không muốn lên tiếng, liên quan rắm gì tới cô chứ?

Trưởng thôn châm chước một chút, "Cô gái trẻ, một chút nữa chúng tôi sẽ phạt bọn trẻ, cô xem như thế có được không?"

"Đuổi yêu quái đi!"

"Đuổi yêu quái đi!"

Đám trẻ ranh kia lại tiếp tục hô khẩu hiệu, biểu tình đứa nào đứa nấy cứng đơ, giọng nói hoàn toàn không có ngữ điệu, cứ như một cái máy bật chế độ repeat vậy.

Những người dân khác cũng không nói chuyện. Có mấy người già hình như rất cấp bách, dường như là đang lo lắng cho con cháu nhà mình.

Thời Sênh lui về sau từng bước, vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể mang lũ trẻ con này đi.

Các ông bà đều vội vàng tiến lên giải cứu cho cháu mình, ôm chúng vào trong lòng rồi rời đi, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Thời Sênh.

"Khụ khụ... Cô gái trẻ, cô lạc đường ở ngọn núi này sao? Hôm nay cũng tối rồi, hay là ở lại thôn này qua một đêm đi, cũng coi như là cho tôi biểu đạt sự xin lỗi của mình."

"Không cần." Vừa thấy đã biết có quỷ, bản cô nương còn lâu mới ở.

"Cô gái trẻ, ngọn núi này có rất nhiều nguy hiểm, buổi tối mà cô còn lang thang trong đó, sợ là sẽ gặp phải dã thú." Trưởng thôn có lòng tốt khuyên.

Thời Sênh hoàn toàn không kiêng dè, đáp: "Vậy cũng còn tốt hơn là gặp mấy kẻ lòng dạ nham hiểm."

Trưởng thôn: "..."

Dường như ông ta rất tức giận, như thể cảm thấy lòng tốt của mình bị giẫm đạp, "Nếu thế thì cô tự giải quyết cho tốt đi, từ đây đi thẳng là có thể ra khỏi thôn, đi qua hai ngọn núi nữa là có thể ra ngoài."

Trưởng thôn nói xong cũng không dừng lại, bảo những người khác tản đi, ai về nhà nấy.

Thời Sênh đứng dưới gốc cây hòe, biểu tình mơ hồ.

Có điểm không ổn...

Nơi này hẻo lánh như thế, hẳn là không có tín hiệu, hai tên cướp kia làm sao có thể gọi điện thoại cho Quý Phong được nhỉ?

Điểm này cũng có thể giải thích, dù sao cũng có điện thoại vệ tinh, tuy rằng nơi này lạc hậu nhưng cũng không phải trong rừng sâu gì, tín hiệu vệ tinh vẫn có thể bao trùm.

Mấu chốt là vì sao hai tên cướp đó lại muốn đem cô tới tận nơi xa xôi như thế này?

Có mờ ám?

Bọn cướp có mưu đồ gì không, Thời Sênh không có cách nào chứng thực cả.

...

Các nhà trong thôn đều đóng chặt cửa, làm gì có chuyện người sống ở trong núi thì nhà nhà không cần đóng cửa chứ, tiểu thuyết đúng là lừa người.

Thời Sênh đi thẳng tới trung tâm của thôn, ở đây có một cái sân, không lớn lắm, ở giữa là một từ đường*.

*Từ đường: nơi thờ cúng tổ tiên

Sắc trời hơi tối, tiến lên vài bước mới nhìn thấy chữ ở trên bảng hiệu.

Từ đường Khúc gia.

Khúc...

Họ của nữ chính?

Ôi mẹ kiếp, đây là phó bản nữ chính à?

Cứ vượt ải đã rồi nói sau!

[...] Cô xác định là vượt ải chứ không phải là phá ải đấy chứ?

Nhưng Hệ thống nhanh chóng nhận ra, Ký chủ nhà nó chỉ nói mà thôi, vì sau đó cô liền rời ngay khỏi cái thôn này.

Loại chuyện xen vào việc của người khác sao có thể xảy ra trên người Ký chủ nhà nó chứ?

Lật bàn!

Cô đã mặc kệ, thế thì cô còn nói làm cái rắm gì?

C911

Nhìn bóng đêm mênh mông trước mặt cùng thôn nhỏ mờ ảo phía trước, Thời Sênh quỳ luôn.

Vì sao đi một vòng lại trở về đây rồi?

Tiếng côn trùng kêu ri rỉ phá tan sự yên tĩnh của đêm đen.

Lúc này, trong thôn tối đen, hoàn toàn không có ánh sáng.

Thời Sênh xoa xoa cánh tay, cảm giác lông tóc trên người đều dựng đứng lên.

Cực kỳ đáng sợ.

Thời Sênh trở lại thôn một lần nữa, những tảng đá lót đường đi ướt đẫm sương đêm.

"Miao!" Trong bóng đêm, một tiếng mèo kêu thình lình vang lên.

Thời Sênh hơi quay đầu nhìn về phía đầu tường, nơi đó có một con mèo đen đang ngồi, đôi con mắt màu xanh nhìn cô chằm chằm.

Cả người nó đều lộ ra âm khí chết chóc, nhìn Thời Sênh cực kỳ khó chịu.

"Miao!" Nó lại gào một tiếng, tiếng kêu trong trẻo, mềm mại như một con mèo con mới được sinh ra vậy.

"Tiểu Hắc... Tiểu Hắc..." Bên kia tường có tiếng trẻ con, "Mau xuống dưới, Tiểu Hắc..."

"Miao!"

"Mày đừng kêu nữa, mau xuống dưới đi." Thằng bé kia có vẻ gấp gáp, đè thấp giọng, "Mày mau xuống đây được không! Ngày mai tao sẽ cho mày ăn đồ ăn ngon."

Dường như Tiểu Hắc bị mồi ngon dụ dỗ nên nhảy xuống khỏi tường, biến mất trong tầm mắt Thời Sênh.

Thời Sênh nhìn chằm chằm đầu tường trống trải trong giây lát rồi xoay người đi tới góc tường. Cô giẫm lên một tảng đá, sau đó nhô đầu qua bức tường nhìn vào bên trong.

Bên trong là một cái sân, giữa sân có vài cái thúng mủng, trong góc có hai vại nước, một thằng nhóc ngồi xổm trước một cái vại, trong lòng ôm một thứ gì đó đen như mực.

Thời Sênh nhìn tay nó xuyên qua thứ đen sì sì kia, quả thật là xuyên qua, nhưng thằng nhóc lại như đang vuốt ve.

"Mày phải ngoan, không được đi ra ngoài, nhớ chưa? Bị phát hiện ra là thảm đó. Ngoan, ngày mai tao lại tới thăm mày." Thằng nhóc bỏ con mèo vào trong một vại nước, sau đó dùng cỏ phủ lên.

Làm xong hết thảy, thằng nhóc liền rón rén đứng dậy, mở cửa đi vào nhà.

Thời Sênh rùng mình một cái, ghét bỏ mà nhảy xuống, đúng là dọa người!

Cô tiếp tục đi về đằng trước, lần này không gặp được chuyện gì kỳ quái nữa, không biết từ lúc nào lại đi tới từ đường.

Cô nhìn từ đường trước mắt, đến khi quay đầu, lại thấy một thằng nhóc đột ngột xuất hiện ở khoảng đất trống trước từ đường.

Thời Sênh nhận ra thằng nhóc này, nó là đứa kêu gào lớn nhất lúc ở ngoài cổng thôn.

Lúc này nó yên lặng đứng ở đó như một hồn ma vậy.

Thời Sênh đứng bên ngoài quảng trường, thằng nhóc đứng ở giữa quảng trường. Dựa theo thị giác bình thường, Thời Sênh hoàn toàn có thể nhìn thấy nó tới từ đâu.

Nhưng không, cô vừa ngoảnh đầu một cái đã thấy nó đứng ở đó từ bao giờ rồi.

A a a a! Có quỷ rồi!

Ừm, đây hẳn là phản ứng của người bình thường.

Thời Sênh chỉ nhìn nó một cái rồi dời tầm mắt, tiếp tục ngó chằm chằm vào bảng hiệu treo trên từ đường.

Thằng nhóc nhấc chân đi về phía Thời Sênh. Nó đi ba bước ngừng một bước, mất nửa ngày mới đi tới trước mặt cô.

Một mùi hôi thối ập vào mặt cô, không biết bao lâu rồi nó chưa tắm rửa nữa?

Trên mặt nó vẫn không hề có cảm xúc gì, nói chuyện rất có nền nếp, như thể đang đọc lời thoại vậy: "Rời khỏi đây."

"Rời khỏi đây."

"Rời khỏi đây."

Giọng nói non nớt truyền đi trong đêm tối lại bị kiến trúc xung quanh đẩy trở về, tạo thành tiếng vang không ngừng.

Thời Sênh không mặn không nhạt liếc nhìn nó một cái, sau đó hướng đi về phía từ đường.

Cô vừa nhấc chân, bên phía từ đường có một đám trẻ con xuất hiện, giống hệt như thằng nhóc đầu tiên, như nhảy ra từ không trung vậy.

"Rời khỏi đây."

Mấy đứa bé trăm miệng một lời lên tiếng.

Bọn nó như không sợ làm ồn đến người trong thôn, giọng cũng không hề hạ thấp, toàn bộ không gian đều là câu nói đó lặp đi lặp lại.

Mấy thằng ranh này muốn làm gì nhỉ?

Tiếng bước chân đột ngột vang lên, một đám thôn dân cầm đuốc từ các ngõ nhỏ đi tới, nhanh chóng làm cho xung quanh sáng lên.

Âm thanh biến mất, mấy đứa nhỏ kia chẳng thấy đâu nữa.

Duy chỉ có thằng nhóc xuất hiện đầu tiên vẫn đứng trước mặt Thời Sênh. Thôn dân xuất hiện mà nó không có phản ứng gì, ánh mắt dại ra, cùng vung tay vung chân đi về một hướng.

"Đây là Đại Song, nó bị mộng du, đừng gọi nó, để nó tự mình đi về." Có người lên tiếng.

Đại Song đi về một cái ngõ nhỏ, vung cùng tay cùng chân một cách nhàn nhã, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Mấy thôn dân đi theo nó, còn phần lớn ở lại.

Trưởng thôn khoác một cái áo, khoan thai tới chậm, thấy rõ Thời Sênh thì mặt dài ra, chất vấn rất không hề khách khí: "Cô gái trẻ, không phải cô đã rời khỏi thôn sao? Sao lại quay về đây rồi?"

"Đi tới đi lui lại vòng về đây, chẳng lẽ tôi còn có thể bay chắc?" Chơi trò quỷ dựng tường làm bản cô nương phí cả nửa ngày đi lòng vòng, bay cũng không ra được.

"Trưởng thôn đã bảo cô đừng có đi rồi. Buổi tối không đi lại trong núi được đâu." Dân thôn Giáp đáp lại với giọng oán giận, "Cô còn nghĩ lòng tốt của trưởng thôn thành lòng lang dạ thú."

Dân thôn Ất nói tiếp, "Nói ít một câu đi, cô gái này cũng không dễ dàng gì."

Thôn dân Giáp căm giận, "Cô ta không xứng, ai bảo cô ta không nghe lời."

Trưởng thôn xua tay ý bảo bọn họ an tĩnh lại, lại bày ra vẻ trưởng bối hiền lành: "Cô gái trẻ, hôm nay trời cũng không còn sớm nữa, để tôi sắp xếp một chỗ cho cô ở lại."

Thời Sênh không trả lời ông ta, còn hỏi ngược lại một vấn đề: "Vừa rồi các người không nghe thấy gì sao?"

Những người này như không nghe thấy âm thanh kia, đối với chuyện vừa rồi hoàn toàn không nói nửa chữ.

Nhưng bọn họ nhiều người như thế, đột nhiên đều xông cả ra đây, không phải quá kỳ dị hay sao?

"Thanh âm nào?" Có người hỏi.

Ngọn đuốc bị gió đêm thổi qua, ánh sáng lập lòe lúc tỏ lúc mờ. Thời Sênh không nhìn thấy cảm xúc rõ ràng trong mắt họ, không nhận ra rốt cuộc bọn họ đang nói dối hay thật sự không nghe thấy nữa.

"Chúng tôi đi tìm mấy đứa nhỏ." Trưởng thôn tự giải thích. "Vừa rồi bọn nó về nhà đều bị phạt, có thể do giận quá nên chạy đi cả rồi. Bọn trẻ con này rất bướng, giờ nửa đêm còn chưa về, lỡ như chạy vào trong núi thì rất phiền toái. Mọi người trong nhà lo lắng nên mới gọi nhau đi tìm, cũng không nghe thấy gì cả, không biết cô gái đang nói tới âm thanh gì?"


"Không nghe được thì thôi." Thời Sênh khoanh tay trước ngực, "Vậy các người đi tìm đi, đừng động vào tôi, ngày mai tôi sẽ rời đi."

Dân thôn: "..."

Những người khác nhìn về phía trưởng thôn, trưởng thôn hơi chần chừ, cuối cùng vẫn vẫy vẫy tay ý bảo mọi người đi tìm bọn nhóc.

Những người này hình như rất có kinh nghiệm, nhanh chóng tìm được mấy đứa. Bọn nhỏ này cúi đầu đi theo sau lưng đám người lớn, nhìn qua thực uể oải.

"Trưởng thôn, còn chưa tìm được Đại Tráng."

"Không ở cùng bọn nhỏ sao?"

Đám thôn dân lắc đầu, trưởng thôn không tin, lại tự mình đi hỏi mấy đứa nhỏ kia, bọn nhỏ cương quyết lắc đầu.

Thời Sênh đứng ở bên cạnh, càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Bọn trẻ con này có vẻ không thích gần người lớn, nhìn hành vi của chúng có thể nhận ra chúng sẽ không tới gần người lớn, cho dù người lớn có kéo bọn chúng thì cũng sẽ nhanh chóng giãy ra.

Mà đám người lớn này...

Cũng thật hay ho, không hề có người nào cảm thấy kỳ quái đối với hành vi khác thường của bọn nhỏ này, như thể bọn nó vốn là như vậy.

Không có ma mới lạ?

Theo lý thuyết, nếu là ma, hẳn là cô sẽ không nhìn thấy, dù sao nguyên chủ cũng là người thường, không có mắt âm dương gì cả, cũng không học được pháp thuật gì.

Nhưng hiện tại cô lại có thể nhìn được thấy cả hai...

Chỉ có hai loại khả năng.

Thứ nhất, nơi này có điều kỳ quái. Xét thấy việc cô đi tới đi lui lại vòng trở về thì càng khẳng định điều đó.

Thứ hai, những người này đều có vấn đề. Xét tới những hiện tượng quỷ dị mà cô nhìn thấy, chắc chắn là có vấn đề.

C912

Như vậy, tổng kết lại một câu, cái gì cũng có vấn đề.

Làm vật hy sinh, kết cục của cô chắc chắn là không tốt.

Cho nên...

Trói tất cả những người này lại là được rồi.

Sao bản cô nương lại thông minh vậy cơ chứ.

Đám dân thôn bên kia chuẩn bị tiếp tục tìm người thì bên này Thời Sênh liền ra tay. Một đám dân thôn đi đằng sau liền gặp tai họa, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thời Sênh đánh ngã hết ra mặt đất.

"Cô gái, cô muốn làm gì?" Nghe thấy động tĩnh, những người đi trước quay đầu lại, phát hiện Thời Sênh cầm kiếm thì hét lên.

Thời Sênh lấy từ trong không gian ra mấy quả lựu đạn khói ném về phía những người kia, trong nháy mắt cả đám người bị khói bốc lên mù mịt bao phủ.

Nhưng Thời Sênh cũng không nghe thấy âm thanh ngã xuống, khói bắt đầu lan ra, có bóng người lao tới, vung cái cuốc trong tay lên bổ về phía Thời Sênh.

"Keng!"

Cái cuốc bị thiết kiếm ngăn lại, sức của người đàn ông kia rất lớn, Thời Sênh có thể cảm giác được cánh tay run lên.

Bị ngăn trở, người đàn ông lập tức rụt lại, sau đó lại bổ cuốc xuống lần nữa.

Từ trong đám khói lại có người lục tục kéo ra. Tay bọn họ cầm đủ các loại công cụ, cuốc có, liềm có, dao, xẻng... có hết.

Tất cả các nông cụ có thể sử dụng đều được họ mang ra.

Sao những người này lại không có phản ứng với khói của lựu đạn?

Chắc chắn không phải người!

Khói lựu đạn cũng vô dụng, Thời Sênh chỉ có thể tự mình ra tay. Thân thể của nguyên chủ thật quá suy nhược, thu phục cả đám người này không dễ tí nào, cô bị mệt bở hơi tai luôn.

Vất vả lắm mới trói tất cả lại được.

Lúc này, khói đã tan đi, trên mặt đất chỉ có mấy đứa trẻ đang nằm.

Thời Sênh: "..."

Tình tiết này đã phát triển tới mức làm người ta ngẩn ra rồi.

[...] Cốt truyện này mà cô còn bảo là làm cho ngẩn người à? Cốt truyện bình thường chẳng phải là cô phải trải qua gian nan hiểm trở, cuối cùng mới vạch trần được chân tướng sao?

Cô thì khen ngược, vừa lên đã đuổi tận giết tuyệt những người quan trọng nhất.

Cốt truyện còn phát triển được thế nào nữa hả?

Chuyển thể thành phim truyền hình, 30 tập chuyển thành phim một tập luôn, làm sao mà câu rating được?

Cô mà làm biên kịch thì sẽ thất nghiệp trong một phút. Biên kịch mà không biết xây dựng cốt truyện kịch tính thì không phải biên kịch giỏi.

Thời Sênh trói người lại cho thật chắc, lại đi bắt những người vừa rời đi về. Sau khi ném tất cả lại thành một đống, cô lại đi càn quét thêm vòng nữa, chắc chắn là không còn sót ai thì mới quay lại quảng trường.

Mặt trời nổi lên ở phía chân trời, thôn rất yên tĩnh, không có tiếng gà gáy, cũng không có âm thanh của bất kỳ con vật nào.

Một đám người lưng tựa lưng bị trói thành một vòng, bọn trẻ con cũng bị trói ở một bên.

Ai mà biết người nào mới là BOSS chứ, đề phòng vạn nhất, vẫn cứ nên trói tất cả lại là hơn.

Thời Sênh lấy ra một cái ghế dựa cũ kỹ, ung dung ngồi bắt chéo chân giữa quảng trường.

"Rốt cuộc cô là ai?" Trưởng thôn chất vấn bằng giọng thô ráp, gương mặt gầy gò hơi vặn vẹo.

"Đi ngang qua." Thời Sênh quệt miệng thở ra một hơi.

Bản cô nương thật sự đi ngang qua.

"Cô định làm gì? Thôn chúng tôi không có gì cả, cô bắt chúng tôi lại cũng chẳng chiếm được gì đâu."

"Tôi cũng không muốn lấy cái gì của các người." Cho dù cô có phải cạp đất mà ăn cũng không thèm cướp của một cái thôn nhìn qua cũng toàn người cạp đất mà ăn cả.

Muốn làm tiền thì phải làm lớn.

"Vậy cô muốn gì?" Trưởng thôn cực kỳ giận dữ, giọng nói cao vút.

Thời Sênh hơi nghiêng người về phía trước, tầm mắt đảo qua mấy đứa trẻ con, sau đó lại dừng trên người mấy dân thôn, "Tôi muốn biết, các người và chúng nó, ai mới là ma?"

"Ma cái gì?" Có dân thôn khó hiểu, "Sao nơi này có thể có ma?"

"Chúng tôi đều là người, không phải ma."

Từng người đều khẳng định mình là người chứ không phải ma. Đám trẻ con đã tỉnh lại nhưng cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đám dân thôn như lần đầu Thời Sênh gặp.

Dân thôn có chết cũng không nhận, Thời Sênh di chuyển ánh mắt về phía lũ trẻ.

"Mấy đứa có gì muốn nói không?"

"Chị là đạo sĩ à?" Có một đứa lớn tuổi nhất trong bọn hỏi.

"Không phải."

Nghe Thời Sênh đáp vậy, thằng nhóc lập tức lạnh mặt, "Vậy nói với chị thì có lợi ích gì?"

"Không nói thì thôi, giết chết hết là được." Dù sao những người này chết rồi thì cô có thể ra ngoài đúng không? Còn không thể ra ngoài nữa, vậy thì ném nổ hết thôn là được.

Bọn trẻ: "..."

"Bọn họ là ma." Một đứa bé lên tiếng, giọng nói đầy khí phách, không hề cứng ngắc, "Bọn họ đều đã chết."

"Mộc Đầu." Thằng nhóc lớn tuổi nhất quát lên.

Mộc Đầu không lớn nhất nhưng cũng không nhỏ nhất, hốc mắt nó đỏ lên, "Tao không muốn cứ tiếp tục thế này nữa, cho dù có chết cũng tốt hơn so với bây giờ."

"Mộc Đầu, mày nói bậy bạ gì thế hả?"

"Mộc Đầu nói đúng, tao cũng không chịu nổi nữa."

Có đứa mở đầu, lũ trẻ bắt đầu mồm năm miệng mười kể tội.

Theo lời lũ nhóc, hai năm trước, trong thôn này xảy ra một trận hỏa hoạn. Khi đó cả thôn đều cháy, mấy đứa trẻ con rủ nhau vào trong núi chơi nên mới tránh được một kiếp.

Đến khi cả bọn quay về thì người trong thôn đã chết, chỉ còn mấy đứa chúng nó. Nhưng hôm sau bọn nó lại thấy thôn trở về hoàn hảo như cũ, người thân của bọn nó cũng vẫn còn sống.

Trận hỏa hoạn đó chỉ như một giấc mộng của chúng mà thôi.

Từ đầu, chúng cũng không tin là mình nằm mơ, nhưng dần dần, chúng phát hiện ra người thân của mình có rất nhiều điều kỳ lạ.


Ví dụ như khi mặt trời mọc họ sẽ không ra ngoài, khi mặt trời lặn mới ra ngoài làm việc, ăn cái gì cũng luôn làm cho chúng ăn trước, còn họ không bao giờ ăn.

Những hiện tượng quái dị này còn chưa đủ để chúng phát hiện ra sự dị thường. Đến tận khi bà nội Đại Tráng cho nó ăn con chuột chết, nhưng bà ấy lại bảo đó là thịt nướng.

Trong nhà mấy đứa trẻ khác cũng xảy ra chuyện tương tự. Bọn trẻ không ăn, họ cũng không ép buộc, nhưng lại ăn mấy thứ đó ngay trước mặt bọn trẻ.

Lúc này, lũ trẻ mới tỉnh ngộ, người thân của chúng đã bị chết trong trận hỏa hoạn kia rồi. Người mà hiện tại bọn chúng nhìn thấy không phải người thân của mình.

Hiện tượng quỷ dị này làm cho bọn trẻ con sợ hãi, bọn trẻ hẹn nhau trốn nhà đi.

Nhưng dù bọn trẻ có chạy thế nào thì cũng bị những người kia tìm về.

Sau vài lần chạy trốn không thành, bọn trẻ không chạy nữa, biểu hiện ngoan ngoãn như lúc nhỏ để đám người kia thả lỏng cảnh giác.

Mấy tháng sau, bọn trẻ tìm được cơ hội, có người lạ đi vào thôn, là một đôi tình nhân tuổi còn khá trẻ.

Dân thôn rất nhiệt tình đối đãi với họ, không thèm quan tâm tới bọn trẻ nữa.

Mấy đứa trẻ tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng cả đám đi rất lâu cũng không tìm được đường ra ngoài, mà trên núi lại có dã thú thường xuyên xuất hiện.

Vừa mệt lại vừa đói, bọn trẻ chỉ có thể quay về thôn.

Nhưng trong thôn hoàn toàn trống rỗng, không thấy một ai cả, bọn trẻ đi thẳng tới từ đường.

Tất cả dân thôn đều tập trung bên ngoài từ đường.

Lúc đó, bọn trẻ nhìn thấy đôi tình nhân kia bị thiêu sống ngay giữa quảng trường.

Chuyện này khiến cho mấy đứa trẻ có ấn tượng rất sâu sắc, khiến chúng không dám chạy nữa, chỉ có thể giả bộ để tiếp tục sống trong thôn.

Những thứ trong nhà bọn trẻ chưa bao giờ dám ăn, chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn vào buổi tối.

Trong thôn cũng không phải lần đầu có người ngoài đi vào. Nửa năm trước cũng có người đến, kết cục của người đó cũng chẳng khác gì đôi tình nhân kia, cũng bị thiêu sống.

C913

Thời Sênh chống cằm nghe xong chuyện cũ, lại hỏi một thằng bé trong số đó, "Đêm qua, mấy đứa làm cách nào mà tự nhiên xuất hiện thế?"

Tối hôm qua, mấy đứa nhỏ này đều xuất hiện rất đột ngột, nếu không phải ma thì tại sao có thể tự nhiên hiện ra như thế?

Còn có công năng đặc dị gì nữa chắc?

"Phía dưới quảng trường này có đường hầm." Đứa bé đáp không hề giấu giếm.

Nghe nói đường hầm ngầm này do tổ tiên đời trước đào ra, nhưng có tác dụng gì thì bọn nó không rõ.

Trước đây, bọn nó thường thích chơi đùa ở trong ấy. Người lớn cũng không cấm cản nên cả lũ đi lại dưới những đường hầm này cực kỳ thông thạo.

Lặng yên xuất hiện giữa quảng trường không một tiếng động, đối với mấy đứa bé thân hình nhỏ bé cũng không khó.

"Cô gái trẻ, cô đừng để bị bọn nó lừa, bọn nó mới là ma đó!" Đám người lớn cũng bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

"Cô gái trẻ, cô phải tin chúng tôi, bọn chúng mới là ma, bọn chúng đang lừa cô đấy."

Bên này, dân thôn nói hoàn toàn ngược lại với mấy đứa trẻ con.

Bọn họ kể, mấy đứa trẻ con này mới là những đứa chết trong đám cháy, sau khi bọn họ đưa chúng đi chôn rồi, bảy ngày sau lại thấy chúng lục tục trở về nhà. Trên người chúng không có độ ấm, không có bóng, hơn nữa rất đói bụng, cái gì cũng ăn được.

Bọn họ rất sợ, tuy rằng đây là con cái nhà mình nhưng bọn chúng đã biến thành ma, ai mà dám nhận chứ?

Quan trọng nhất là bộ dáng bên ngoài của bọn nó làm cho người ta quá sợ hãi, cứ đến đêm khuya là bọn nó sẽ chẳng nhận ra người thân, bình thường thì hay đánh người, nghiêm trọng lên còn ăn thịt người nữa.

Chuyện ma ăn thịt người bọn họ chưa từng nghe thấy.

Nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi mấy đứa trẻ này.

Bọn họ tìm người tới thu thập đám trẻ con này, nhưng người nào tới cũng bị chúng giết chết, đôi tình nhân mà bọn nó vừa kể cũng là người được mời tới làm phép.

Trẻ con nói người lớn là ma, người lớn nói trẻ con là ma.

Vậy rốt cuộc ai mới là ma?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã chiếu tới cách đó không xa, một chút nữa là ánh nắng sẽ tràn tới quảng trường.

"Cô gái trẻ, cô phải tin chúng tôi, chúng tôi sẽ không hại cô, nếu như cô tin tưởng chúng nó thì sẽ không thoát khỏi cái chết đâu." Trưởng thôn hơi gấp gáp, ánh mắt vẫn liếc về phía mặt trời.

Thời Sênh chống cằm không động đậy, chờ ánh mặt trời lan tới đây.

Ánh mặt trời càng lúc càng tới gần, sắc mặt của nhóm dân thôn cũng càng lúc càng kém. Khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên người dân thôn, làn da của họ đều phát ra những thanh âm xèo xèo.

Làn da lõa lồ bên ngoài như bị Axit Sunfuric hắt lên, bắt đầu thối rữa.

"Chị xem, em đã bảo họ là ma mà." Bọn trẻ con chỉ vào đám dân thôn, "Chúng em không sợ ánh mặt trời."

"Ai nói với nhóc ma sợ ánh mặt trời?" Thời Sênh liếc mắt, gương mặt lộ ra vẻ cười cợt, "Hơn nữa, mấy đứa có thân thể của nhân loại, sao có thể sợ ánh nắng mặt trời, có đúng hay không lũ não tàn này?"

Giọng của mấy đứa trẻ con lập tức im bặt, chỉ còn tiếng thôn dân kêu gào thảm thiết.

Thời Sênh tiến lên cởi bỏ dây thừng cho dân thôn, vừa cởi vừa giải thích, "Mấy đứa là cái gì vậy, yêu tinh? Hay là quỷ? Hay là ma?"

Nhóm thôn dân được cởi dây thừng đều vội vã dìu nhau đi về phía mái hiên của từ đường, ở đó ánh mặt trời không chiếu tới được.

Còn mấy đứa nhỏ, dù đứng ở dưới ánh mặt trời nhưng ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra thì chẳng có gì khác người bình thường cả.

"Chị... Làm sao mà chị biết được?"

Thời Sênh nhếch miệng cười, "Mùi trên người mấy đứa quá khó ngửi."

Xác chết cuối cùng vẫn là xác chết, trên người luôn mang theo mùi thối rữa.

Mấy đứa giãy giụa muốn đứng lên, Thời Sênh trấn định vươn tay ra, đầu ngón tay tùy ý điểm hai cái trong không khí, "Đừng uổng phí khí lực, dây thừng trói mấy đứa có cho thêm phụ gia. Mấy thằng nhóc chân yếu tay mềm như mấy đứa làm sao có thể thoát ra được."

Sắc mặt của mấy đứa nhóc liền biến đổi mạnh mẽ, bọn nó cúi đầu nhìn dây thừng đang trói mình.

Trên dây thừng ánh lên màu vàng nhàn nhạt, bọn nó càng giãy thì càng khó chịu.

Mà dây thừng trói đám dân thôn vừa rồi đang bị ném trên đất một cách tùy ý lại là loại dây thừng bình thường.

Cô ấy đã sớm biết?

Nhận ra điều này, bọn nó liền biết cô gái trước mặt này không thể chọc vào, đều bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng bị người ta uy hiếp nên mới ở đây trông chừng những người này."

"Xin cô hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi không cố ý đâu..."

Mấy thằng nhóc đều cầu xin tha thứ. Bọn nó là yêu tinh đất ở trong núi. Đột nhiên một ngày, có một người đàn ông bắt được chúng nó, cưỡng chế nhét chúng vào mấy thi thể, sai chúng ở đây trông chừng đám dân thôn này.

Nếu chúng nó không nghe thì sẽ bị tiêu diệt hết.

Vất vả lắm mới tu luyện được tới bước này, chúng nó không muốn chết oan chết uổng, chỉ có thể đồng ý với người đàn ông kia.

"Người đàn ông đó tên là gì?" Lại có kẻ thiết trí bố cục ở nơi này, mở ngoặc kép viết in hoa "ÂM MƯU".

"Không biết, chúng tôi cũng không biết trông hắn như thế nào. Hắn được một tầng sương đen bao phủ."

Ánh mắt lạnh lẽo của Thời Sênh đảo qua, mấy thằng nhóc run lên, "Chúng tôi... thật sự, thật sự không biết."

"Xin cô hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi không làm thương tổn tới bọn họ, chỉ muốn vây khốn họ mà thôi."

"Chúng tôi chỉ giết vài người. Chúng tôi chỉ ra tay với những người không nghe lời chạy ra ngoài. Cái này cũng do người đàn ông kia phân phó, chúng tôi thật sự không muốn thế."

"Liên quan gì tới tôi." Thời Sênh bĩu môi, có phải giết cô đâu chứ.

Trước đó, mấy con hàng này hình như cũng không muốn giết cô, chỉ muốn đuổi cô đi.

"Oan có đầu, nợ có chủ, người các ngươi nợ ở bên kia." Thời Sênh hất cằm về phía đám dân thôn ngồi dưới mái hiên.

...

Da của đám dân thôn gặp ánh sáng mặt trời sẽ bị cháy, cái này cũng bắt đầu từ khi đám trẻ con này sống lại, nguyên nhân vì sao thì họ không biết.

Đám dân thôn hoàn toàn không nghĩ kết cục cuối cùng lại thế này, con cái của mình chết, còn bị chiếm giữ thân thể, điều này sao họ có thể chấp nhận được.

Nhưng đám dân thôn vẫn tính thả mấy con yêu tinh này đi.

Thời Sênh hoàn toàn không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao cô cũng không phải người bị thương, cô quan tâm làm cái quái gì chứ?

"Chờ một chút!" Thời Sênh gọi mấy yêu tinh kia lại.

Nhóm yêu tinh quay đầu, thái độ vừa e ngại, vừa cung kính, "Đại tiên còn có gì phân phó?"

"Trước đó các ngươi nói còn một đứa trẻ, Đại Tráng đó đâu rồi?" Trước đó thôn dân đi tìm nó, nhưng đến khi chuyện này giải quyết xong rồi, thằng bé này cũng không thấy xuất hiện.

"Đại Tráng? Nó là người sống, chúng tôi sợ bị người nhận ra không giống nên mới ở cùng nó."

Lời của đám yêu tinh như một viên đá ném vào mặt hồ tạo ra tầng tầng gợn sóng.

Đại Tráng là người sống?

Dân thôn vẫn nghĩ bọn trẻ con này đều là ma, hoàn toàn không ngờ Đại Tráng vẫn còn sống.

Dù sao nó cũng gặp chuyện như mấy đứa trẻ này, cùng bị hạ táng như chúng, nhưng thời gian nó quay về muộn hơn bọn trẻ con này một chút.

Thời Sênh bảo họ mô tả một chút về diện mạo của Đại Tráng, khá giống với thằng bé tối hôm qua cô nhìn thấy.

Cô đi thẳng tới cái sân đó, dân thôn không hiểu lắm nhưng cũng đi theo cô.

Đá cửa đi vào, Thời Sênh liếc mắt liền nhìn thấy hai lu nước lớn, cỏ trên miệng lu đã không còn.

Thời Sênh ghé sát vào lu nước, một mùi tanh tưởi đập thẳng vào mặt, nước trong lu đen sì sì.

Thời Sênh bịt chặt mũi miệng lại. Đây là máu, máu không ngừng tích lũy.

Về phần là máu người hay máu động vật thì không rõ nữa.

Con mèo mà tối qua cô nhìn thấy hẳn là được nuôi từ thứ này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com