ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

863-867

LittleZiZi14

Chương 863

"Dẫn vào trong." Đội trưởng Hồng đen mặt căn dặn người bên cạnh.

Để cô tiếp tục nói, hôm nay Cục cảnh sát này khỏi cần làm việc nữa.

Thời Sênh lập tức cao giọng, bắt đầu kỹ năng công kích quần chúng: "Tôi thấy ấn đường của các người chuyển đen, cẩn thận có họa sát thân."

Đội trưởng Hồng: "!!!"

Súng của bổn đội trưởng đâu?

Hai viên cảnh sát vội vàng dẫn Thời Sênh đi vào phòng thẩm vấn.

Thời Sênh vừa đi, những người khác trong Cục vây lấy Đội trưởng Hồng: "Đội trưởng, Bộ Manh này không phải miệng con quạ sao? Mỗi lần cô ta đến, chúng ta đều xui xẻo..."

"Cô ta không phải là đồ đệ của vị đại sư gì gì đó sao? Tin tức này đã lan truyền khắp trên mạng. Cô ta sẽ không thực sự biết pháp thuật đạo gia gì đó chứ?" Sau mấy lần cô gái này đến Cục cảnh sát, cho dù bọn họ không dùng weibo, cũng biết những sự tích của cô gái này trên mạng.

Cô được công nhận là cái gì mà "Thầy bói đệ nhất Hoa quốc", rốt cuộc sao lại công nhận cô như vậy?

"Đội trưởng, lần này cô ta phạm tội gì? Chúng ta không nhận được báo án, sao anh lại dẫn cô ta về đây?"

Đội trưởng Hồng tức giận, cậu cho rằng tôi muốn sao?

Hắn lạnh lùng nhìn đám người đang vây lấy hắn: "Công việc của các người đều đã làm xong rồi? Rất rảnh rỗi sao?"

Đám người: "..."

Đội trưởng Hồng ăn nhầm thuốc súng à?

Mỗi lần cô nàng xui xẻo này đến, Đội trưởng Hồng đều ăn phải thuốc súng. Làm việc, làm việc, đừng chọc đến Đội trưởng Hồng.

Mau chóng giải tán thôi!

Mọi người nhìn nhau, lần lượt giải tán.


"A ui... Mẹ kiếp! Ai vứt vỏ chuối ngoài cửa thế, không có đạo đức gì cả!"

Cục cảnh im lặng một cách quỷ dị.

...

Hạ Linh dẫn theo luật sư đến Cục cảnh sát, ở hiện trường không có bằng chứng trực tiếp chỉ vào Thời Sênh, người của Cục cảnh sát cũng không thể giữ người không cho bọn họ gặp mặt.

"Sao em lại làm khổ mình thế?" Hạ Linh mặt mày bất đắc dĩ nói: "Anh mang đồ ăn cho em, ăn chút đồ trước đi."

Thời Sênh nhướng mày nhìn Hạ Linh nói: "Vẫn là anh tốt, đám người bên ngoài chỉ mua cho em có hai cái bánh bao."

Cảnh sát ở bên ngoài quan sát camera:"..."

Đội trưởng Hồng, anh mau đến đi, thần côn này lại bôi nhọ chúng ta rồi.

Bánh bao gì chứ?

Rõ ràng bọn họ mua cho cô một hộp cơm, cô gái này nói dối không chớp mắt mà.

"Phía An Thị thế nào rồi?" Thời Sênh vừa ăn cơm vừa hỏi Hạ Linh, không hề quan tâm cảnh sát đang theo dõi ở bên ngoài.

"Lúc ký kết..." Hạ Linh ngừng lại, ánh mắt sáng lên, "Chắc không có vấn đề gì."

An Thị chuẩn bị ký kết với Doãn gia, nhưng thời khắc cuối cùng hình như xảy ra chuyện gì đó, nên đã ngừng ký kết.

Anh không ngờ chuyện này lại có liên quan đến cô.

Cô không thể ngoan ngoãn làm bạn gái anh sao?

Hạ Linh không tiện nói nhiều, đây là Cục cảnh sát, trông có vẻ cô không sợ hãi gì, ngộ nhỡ bị cảnh sát nắm được bằng chứng gì, đến lúc đó anh muốn cứu cô ra thì rất khó.

Ăn tối xong, luật sư mới bắt đầu làm việc, nhưng luật sư nghe Thời Sênh tự thuật xong, mặt mũi ngơ ngác.

"Cô bộ, cô tận mắt nhìn thấy người chết tự sát sao?" Đây là lời nói kỳ lạ nhất mà ông nghe thấy trong năm nay, một người đang yên đang lành, sao lại muốn tự sát trước mặt người khác? Có bệnh à!"

"Ừ."

Luật sư: "..."

Luật sư nuốt nước bọt, ho một tiếng: "Theo như lời cô Bộ nói, cô không hề tiến gần đến chiếc xe, kết quả nghiệm thi cũng là tự sát. Chuyện này quả thực không có liên quan nhiều đến cô. Nhưng bây giờ khó ở chỗ camera giám sát của gara không thấy."

Nếu như có camera, chuyện này rốt cuộc thế nào xem cái biết ngay.

"Nếu đã không có bằng chứng trực tiếp, tôi có thể bảo lãnh Bé ngoan ra ngoài không?"

Luật sư khẽ gật đầu: "Có thể."

Không có bằng chứng Cục cảnh sát không thể giam giữ người.

"Trước tiên, bảo lãnh Bé ngoan ra đã." Ở chỗ này, thế nào cũng cảm thấy không tốt.

Luật sư đi làm thủ tục bảo lãnh, Hạ Linh cùng Thời Sênh ngồi đợi. Hiệu suất làm việc của luật sư rất nhanh, nhưng Đội trưởng Hồng và cấp trên tranh cãi với nhau, Thời Sênh vẫn phải ở Cục cảnh sát thêm 24 giờ, sau đó mới có thể rời đi.

Đội trưởng Hồng dẫn người tăng ca suốt đêm.

Nhưng ngoại trừ camera bị người xóa bỏ một cách không bình thường, không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh người là do Thời Sênh giết.

Vốn dĩ cũng không phải Thời Sênh giết, có thể điều tra ra mới lạ.

Hết 24 giờ, Hạ Linh dẫn Thời Sênh rời đi.

Đội trưởng Hồng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Ra khỏi Cục cảnh sát, Hạ Linh mới trầm mặt nói: "Chuyện này là sao? Em nói đi!"

Thời Sênh vô tội nói: "Lời em nói ở Cục cảnh sát là thật."

Bản cô nương không nói dối được chưa?

Đồ đần này lại không tin bản cô nương!

Chia tay!

Không phải Hạ Linh không tin Thời Sênh, chỉ là cảm thấy cô có chuyện che giấu anh.

Lời cô nói ở Cục cảnh sát hoàn toàn giống như nói lung tung, ai rảnh rỗi tự sát cho người khác xem chứ?

Hạ Linh nghiêng người về phía Thời Sênh, dồn cô vào góc cửa xe: "Bé ngoan, xem ra anh quá dung túng em rồi."

Làm loại chuyện này lại không nói cho anh biết.

Ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?

Khóe miệng Thời Sênh co rút. Cô lấy hai tay chống vào lồng ngực đẩy anh ra, đè anh vào ghế bên cạnh, chèn nửa người lên người anh.

Tổng tài Thời Sênh bá đạo xông lên: "Em quá dung túng anh rồi, anh dám nói chuyện với em như vậy, hả?"

Ánh mắt Hạ Linh sâu đi vài phần, ôm eo cô: "Bé ngoan, đừng đùa với lửa."

Đây là ở trong xe, phía trước vẫn còn lái xe.

Anh lo mình nhịn không được muốn cô ở đây.

Thời Sênh cười chế giễu: "Chút định lực này của anh?"

"Anh chỉ định lực không tốt với em thôi." Bàn tay Hạ Linh bóp eo Thời Sênh, "Em là người anh quan tâm nhất, đừng khiến anh lo lắng."

Thời Sênh đột nhiên trầm mặc mấy giây: "Không phải trước đây em đã nói với anh, có một người muốn hãm hại chúng ta sao? Còn nhớ bài hát mà anh bỗng nhiên đánh ở trường không?"

Hạ Linh không ngờ Thời Sênh bỗng nhiên nói vào chủ đề chính, điều chỉnh tư thế ngồi, để Thời Sênh nằm thoải mới hơn trong lòng anh.

"Hôm nay em điều tra ra hành tung của hắn, vốn dĩ muốn giải quyết hắn nhưng hắn lại tự sát trước."

Hạ Linh khẽ cau mày.

"Không phải là An Thần?"

"An Thần?" Thời Sênh thấy kỳ lạ, "...Anh đối phó với An Thần vì cho rằng anh ta là hắn?"

Hạ Linh: "..."

Lẽ nào không phải sao? Những thứ anh điều tra được đều chứng tỏ đó là An Thần, bao gồm cả vụ nổ lúc trước, tất cả các chứng cứ đều hướng về An Thần.

Thời Sênh đảo mắt, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là bị lợi dụng rồi."

Mộ Bạch con người này, ai cũng dám lợi dụng.

Hắn chính là tên biến thái tự sát không chớp mắt.

Thời Sênh và Hạ Linh điều tra theo hai hướng khác nhau. Hạ Linh tra ra An Thần do Mộ Bạch tung hỏa mù luốn làm Thời Sênh bị mê muội, nhưng Thời Sênh không đi theo hướng đó, sao có thể trúng kế của Mộ Bạch được.

Hạ Linh tuyệt đối không ngờ, mình muốn bảo vệ cô vợ nhỏ của mình, kết cục lại như vậy.

"Cho nên, sau này ngoan ngoãn để em cưng chiều anh là được." Thời Sênh vỗ nhẹ tay Hạ Linh, " Em rất lợi hại, tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt."

"... Em có thù gì với hắn vậy?" Hạ Linh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Thời Sênh, "Vì sao hắn lại tự sát?"

Thời Sênh: "..." Sao lại quay lại chủ đề này rồi?

Anh đó, có 10 vạn câu hỏi vì sao?

Thời Sênh tùy tiện bịa chuyện: "Kiếp trước có thù, ai bết sao hắn lại tự sát, có thể là ghen tị với sắc đẹp của em mà chết."

Hạ Linh: "..." Còn có thể qua loa hơn nữa không?

Thời Sênh cũng không nói dối. Cô và Mộ Bạch cũng xem như kiếp trước có thù. Nếu như giải thích thật với Hạ Linh thì cô phải nói từ đâu, thật phiền phức, vẫn là đợi sau khi anh khôi phục trí nhớ rồi nói.

Chương 864

Vụ án vẫn không có tiến triển gì, người của Đội trưởng Hồng đã tăng ca suốt mấy ngày rồi.

Bọn họ kiểm tra tất cả các camera giám sát gần khu vực gara, thẩm vấn hết những người tiếp xúc với nạn nhân ngày hôm đó, nhưng cũng không có manh mối gì.

Không ai biết vì sao nạn nhân tự sát.

Theo lời khai của người cuối cùng gặp nạn nhân, lúc đó nạn nhân không có khuynh hướng muốn tự sát, kết quả anh ta vừa rời khỏi không bao lâu đã tự sát rồi. Chuyện này nghĩ thế nào cũng không có khả năng.

Bên trong chuyện này mặc dù không hề có manh mối gì, nhưng Đội trưởng Hồng đã bới ra chuyện bọn họp sắp ký kết với An Thị, buổi ký kết này có được là do một tay nạn nhân thúc đẩy mà thành. Nạn nhân chết thì buổi ký kết cũng sẽ bị hủy, bên được lợi chính là Hạ Thị.

Mà nghi phạm vừa vặn lại là bạn gái của tổng tài của Hạ Thị hiện nay.

Đội trưởng Hồng suy nghĩ tưởng tượng.

Nhưng chẳng ích gì, vì không có bằng chứng!

Lần đầu tiên Đội trưởng Hồng cảm thấy mẹ nó bằng chứng thật phiền phức.

Bằng chứng không xác thực thì không thể dùng, bằng chứng không đầy đủ cũng không thể sử dụng... bla bla một đống không thể sử dụng.

Vụ án này điều tra đi điều tra lại đến cuối cùng vẫn kết luận do tự sát.

Đội trưởng Hồng vô cùng tức giận.

...

Lúc đầu, Hạ Linh đối phó với An Thần vì cho rằng hắn chính là hung thủ hại Thời Sênh. Bây giờ biết An Thần không phải, anh lập tức không còn hứng thú nữa, chuẩn bị phủi mông rời đi.

Đối với Hạ Trị, Hạ Linh cảm nhận gì về ông ta. Người này trên danh nghĩa là cha anh nhưng từ lớn đến bé anh chưa từng cảm nhận được tình thương của cha.

Lúc còn ở Hạ gia, bởi vì là con trai duy nhất, Hạ Trị rất nghiêm khắc với anh, nếu không hoàn bài thành môn học ông ta sắp xếp sẽ bị đánh.


Sau này, mẹ anh qua đời, vợ cả của ông ta có con, anh bị đuổi ra ngoài. Hạ Trị cũng không nói gì.

Gia thế người vợ cả của ông ta rất có thế lực, trước kia vì không có con mới phải bấm bụng chịu đựng, nhưng có con rồi đương nhiên Hạ Trị không cần nghĩ đã chọn ngay vợ cả.

Loại người như vậy, anh không hề có bất kỳ tình cảm gì với ông ta.

Vì vậy, bây giờ thu dọn cục diện này thế nào, Hạ Linh hoàn toàn không để tâm.

Theo như lời cô vợ nhỏ của anh, anh muốn làm tổng tài, cô có thể tặng anh.

Ừ...

Hình như có gì đó không đúng.

Hạ Linh bắt đầu chuẩn bị album nhạc mới. Album nhạc chuẩn bị làm lúc trước vì chuyện này mà bị trì hoãn, bây giờ anh phải chuẩn bị lại vài bài.

Hạ Linh luyện hát cần rất nhiều thời gian, Thời Sênh ngồi bên ngoài tán gẫu với cô gái ở công ty, nói cô ta có họa sát thân.

Bây giờ cả công ty đều biết Thời Sênh là miệng xui xẻo, căn bản không biết xem bói.

Nhưng cô xinh xắn đáng yêu, cho dù là miệng xui xẻo, cũng có người thích.

"Tiểu Manh, hôm nay tôi sẽ gặp xui xẻo sao?"

Thời Sênh cắn quẩy vừa nãy Hạ Linh mua cho cô, mơ hồ trả lời cô gái: "Tôi nói cô sắp gặp xui xẻo thì là sắp gặp xui xẻo, cô muốn bị xui xẻo sao?"

Cô gái lắc đầu: "Tôi không muốn bị xui xẻo." Cô ta ngập ngừng, vẻ mặt đầy mong chờ mình Thời Sênh: "Tiểu Manh, cô chúc phúc tôi hai câu đi, hôm nay tôi muốn đi tỏ tình."

"Tỏ tình?"

"Ừ ừ ừ." Cô gái gật đầu, cô ta muốn tỏ tình rất lâu rồi, nhưng vẫn không có dũng khí.

"Tỏ tình gì chứ, trực tiếp tấn công đi."

Thời Sênh vừa nói dứt lời, đầu đã bị ai đó ấn xuống: "Tấn công ai?"

Mới một lúc không gặp, cô đã tán gẫu với cô gái trong công ty rồi.

Còn tán gẫu chủ đề này nữa. Hừ!

Cô gái sợ hãi rụt cổ, yếu ớt nói: "Anh Hạ."

Hạ Linh kéo Thời Sênh vào trong lòng mình: "Muốn tấn công ai?"

Thời Sênh suýt nữa bị nghẹn chết, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, đánh một cái vào lồng ngực Hạ Linh: "Tấn công anh. Mẹ kiếp! Bỏ ông ra, không thở được nữa rồi."

"Lần sau còn dám chọc ghẹo con gái sau lưng anh, xem anh xử lý em thế nào?"

"Nói lý đi, em và chị gái này đang tán gẫu rất vui vẻ, con mắt nào của anh thấy em trêu chọc chị ấy?" Cô đâu phải kẻ trăng hoa gặp một người trêu ghẹo một người đâu.

Không đúng!

Cô chọc ghẹo cô gái này lúc nào chứ? Mẹ Kiếp! Tội danh này bản cô nương không gánh.

"Anh nói có là có."

"Anh đừng có cố tình gây sự! Nói cho anh biết, ông đây cáu rồi đấy. Đừng cho rằng em cưng chiều anh là anh có thể được voi đòi tiên." Thời Sênh xốc váy lên, muốn đánh người.

"Không muốn được voi đòi tiên."

"Vậy anh còn muốn lên trời chắc."

Khóe môi Hạ Linh cong lên, cúi người ghé sát vào tai Thời Sênh nói: "Anh muốn lên trên em."

Thời Sênh: "..."

Trả lại Phượng Từ thuần khiết hoàn mỹ lại cho ta.

Tên lão luyện này ở đâu chui ra thế! Lão nương muốn trả hàng.

Cô gái: "..." Trong công ty này, người dám nói chuyện với anh Hạ như vậy cũng chỉ có một mình Tiểu Manh.

Song hai người có cần phải thể hiện ân ái như không có người như vậy không?

Cô cũng không phải là người tàng hình mà! Này!

Hạ Linh kéo Thời Sênh đi về phòng luyện tập, Thời Sênh quay đầu lại vẫy tay với cô gái. "Chúc chị tỏ tình thành công."

Mắt cô gái sáng lên, chậm chạp đứng dậy, hai tay nắm thành quyền, "Ừ, tôi nhất định sẽ thành công."

Cô gái bừng bừng quyết tâm chạy đi tỏ tình, kết quả cô chưa mở miệng, đối phương đã nói trước rồi.

Lúc trước, có người được Thời Sênh khích lệ mà gặp may, bây giờ cô gái này là một ví dụ lại chứng tỏ điều đó, từ đó Thời Sênh lại có thêm một khả năng nữa.

Nhưng đa số mọi người đều nhận được câu nói họ có họa sát thân.

Chỉ có số ít em gái đáng yêu có thể được cô chúc phúc.

...

Album mới của Hạ Linh khá thuận lợi, MV quay cùng với Thời Sênh lúc trước cũng được thu trong đó, trở thành ca khúc hot nhất hiện nay.

Antifan đã lâu không nhìn thấy Hạ Linh.


Hạ Linh đột nhiên nhảy ra, đám antifan này bôi nhọ Hạ Linh một trận rồi sau đó bắt đầu điên cuồng tuyên truyền bài hát mới.

MV bài hát Thời Sênh đóng nhận được rất nhiều lời khen, hiệu ứng cuối MV làm cực kỳ lung linh khiến người xem cảm nhận được sự đau thương buồn bã của một tình yêu câm lặng, yêu mà không thể có được người mình yêu.

Yêu mà không thể...

Thời Sênh bó gối nhìn cảnh quay cuối cùng trên màn hình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Keng! Keng! Keng!..."

Điện thoại bàn bên cạnh sofa đột nhiên vang lên, Thời Sênh tắt TV, nhận điện thoại.

Tiếng thở dốc của Vu Thanh truyền đến: "Bé ngoan... Sư phụ con xảy ra chuyện rồi. Đến bệnh viện đi, Hạ Linh đi đón con rồi. Con mau chóng đến đây đi."

Nội tâm Thời Sênh lộp bộp một tiếng. Sư phụ cô luôn ở Nghiêm gia. Cách mấy ngày sẽ gọi điện thoại cho cô một lần. Hôm qua bọn họ vừa nói chuyện điện thoại với nhau, sao lại xảy ra chuyện chứ?

Thời Sênh dập điện thoại đi vào phòng thay quần áo, đợi cô thay quần áo xong đi xuống dưới lầu Hạ Linh cũng vừa vặn đến.

Khắp bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, Thời Sênh theo lời Vu Thanh nói đi thẳng đến phòng Hồi sức cấp cứu.

Khi sư phụ cô được đưa tới bệnh viện, suýt nữa không cấp cứu kịp. Bây giờ mặc dù vẫn còn một hơi thở nhưng bác sĩ nói bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Bác sĩ nói các cơ quan trong người ông bị suy kiệt, không cách nào duy trì hoạt động của cơ thể, nhưng nguyên nhân vì sao trở nên như vậy, bây giờ bác sĩ cũng chưa đưa ra nguyên do.

Thời Sênh được sự cho phép của bác sĩ, có thể vào thăm ông.

Vừa bước vào phòng bệnh cô đã cảm thấy một luồng khí âm u lạnh lẽo, người đàn ông nằm trên giường bệnh phải đeo thở oxy, thân hình gầy gò, hoàn toàn khác với ông chú đẹp trai phong độ mà Thời Sênh từng gặp.

Thời Sênh hơi đau đầu, vuốt vuốt ấn đường.

Từ trong không khí lấy ra một lá bùa, dán lên trên trán sư phụ cô.

Lá bùa vừa chạm vào trán ông, nhiệt độ xung quanh phòng bệnh đột nhiên tăng lên.

Hình vẽ trên lá bùa lóe sáng, lá bùa từ từ biến mất.

Chương 865

Bệnh viện vốn dĩ đã thông báo về tình hình nguy kịch của bệnh nhân, nhưng tình hình của bệnh nhân đột nhiên bắt đầu chuyển biến tốt, các cơ quan suy kiệt lúc trước bắt đầu phục hồi sự sống.

Bác sĩ điều trị chính cũng ngạc nhiên.

Bọn họ đều cho rằng bệnh nhân chắc chắn sẽ không qua khỏi, ai ngờ ông đột nhiên chuyển biến tốt.

Ngay cả đến sư phụ Thời Sênh sau khi tỉnh dậy cũng cảm thấy kỳ lạ. Ông hỏi Vu Thanh có phải có đồng đạo của ông đã đến thăm ông không?

Vu Thanh nói không có, chỉ có mấy người bọn họ và người của Nghiêm gia thôi.

Vu Thanh biết nghề này của ông sẽ gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên ông đột nhiên bị bệnh nguy kịch rồi lại đột nhiên khỏe lại, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Tốc độ hồi phục của sư phụ cô cực kỳ nhanh. Cho đến khi ông xuất viện, một đám bác sĩ vẫn cảm thấy kinh ngạc. Nếu không phải đây là một người sống sờ sờ, đoán chừng bọn họ muốn trực tiếp kéo ông lên bàn mổ làm giải phẫu nghiên cứu.

Ở cửa bệnh viện, sư phụ gọi Thời Sênh lại: "Bé ngoan, ta và con nói chuyện một lát."

Thời Sênh liếc nhìn Hạ Linh, bảo anh lên xe chờ cô. Cô đi theo sư phụ đến chỗ yên tĩnh bên cạnh.

Cả đoạn đường sư phụ cô rất trầm tĩnh, cho đến khi đi đến chỗ không có người, ông mới mở miệng nói: "Là con sao?"

Hôm đó, ý thức của ông mơ hồ, lờ mờ cảm nhận được có người đứng bên cạnh mình.

"Vâng." Thời Sênh gật đầu, việc cô làm cô nhận, cho dù sẽ khiến người khác nghi ngờ, cô cũng sẽ không bận tâm.

Hồi đó, ông có dạy thế nào, cô cũng không học được.

Sao mới xuống núi có mấy năm đã thay đổi đến mức ông suýt không nhận ra.

Thời Sênh thẳng thắn nói: "Tự mình lĩnh hội."

"Đừng có lừa ta, là ai đã dạy con?" Ông không tin cô có thể tự mình lĩnh hội. Ông muốn biết người dạy cô có phải có mục đích khác hay không.

"Con tự mình lĩnh hội thật." Thời Sênh bất đắc dĩ nói.

Không có ai dạy bản cô nương, ông nhất định phải bắt bản cô nương bịa ra một người mới được sao?

Sư phụ cau mày, nhìn chằm chằm Thời Sênh một lúc lâu: "Những lời ta nói với con lúc trước, con vẫn nhớ chứ?"

"Nhớ. Không được làm chuyện trái lương tâm, không được làm chuyện táng tận lương tâm..." Thời Sênh gật gù nhắc lại một lượt những lời ông giảng đạo với cô lúc trước.

Sư phụ vui mừng gật đầu: "Nhớ thì tốt. Sư phụ không mong còn có bản lĩnh lớn đến đâu, chỉ mong con làm một người đàng hoàng chính trực. Ta không quan tâm con làm sao học được, nhưng nếu như có một ngày ta phát hiện có làm chuyện gì xấu, sư phụ sẽ không nương tay."

Thời Sênh: "..." Những chuyện xấu cô đã làm nhiều lắm.

Cô lại bị đổ đạo lý đầy đầu.

"Sư phụ." Thời Sênh ngắt lời sư phụ cô đang lải nhải, "Người vẫn muốn quay về bên lão Nghiêm sao?"

Lúc ông nằm viện, lão Nghiêm cũng đích thân đến thăm, song Thời Sênh nhìn bộ dạng của lão Nghiêm, lai lịch của thứ quấn lấy ông ta chắc chắn không nhỏ, đoán chừng lão Nghiêm sống không được bao lâu nữa.

"Ừ, sư phụ nợ ông ấy một cái ân tình, buộc phải trả. Chuyện này con đừng quan tâm, nếu như sư phụ có gì bất chắc, con hãy đem tro cốt của ta quay về là được.

Sư phụ mặt đầy đại nghĩa nói, giống như đã chấp nhận kết cục mình sẽ chết.

"Vì một cái ân tình mà cược cả tính mạng của mình có đáng không?"

"Trong lòng con thấy đáng thì chính là đáng." Sư phụ vỗ vỗ vai Thời Sênh: "Có những thứ, người khác không cách nào cân đo được giá trị."

Đối với cô mà có thể là báu vật vô giá nhưng đối với người khác lại không bằng rác rưởi.

Thời Sênh bất cần bĩu môi, lấy ra mấy lá bùa đưa cho sư phụ: "Quà tặng, có giúp được hay không thì không biết, nhưng mà trong lúc cấp bách sư phụ có thể thử."

Những lá bùa này của cô đều lấy từ những vị đạo trưởng vô cùng nổi tiếng, lúc trước đã kiểm chứng công dụng rồi, kết quả không tồi.

Sư phụ nhìn chằm chằm vào lá bùa, thủ pháp vẽ bùa trên những lá bùa này hoàn toàn không giống với những lá bùa ông từng nhìn thấy.

"Bé ngoan..."

"Sư phụ, những gì con có thể nói với người con đều đã nói hết rồi." Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm túc nói: "Người muốn biết những chuyện khác, con không thể nói cho người biết."

Cho dù cô nói, vị này cũng không chắc đã tin!

Cuối cùng, sư phụ muốn nói lại thôi, không tiếp tục truy hỏi nữa. Hai người quay lại cổng chính bệnh viện. Sư phụ quay về Nghiêm gia, Hạ Linh có thông báo quan trọng, Vu Thanh đương nhiên đi cùng Hạ Linh.

Thời Sênh làm việc không đâu, Vu Thanh cũng nói cô mấy lần nhưng Thời Sênh đều lấy lý do không hứng thú để lấp liếm cho qua.

Đây không phải con nhà mình, không nghe lời còn có thể đánh. Vu Thanh khuyên mấy lần không tác dụng, nên để kệ cô luôn.

Dù sao với thái độ của Hạ Linh với Thời Sênh, cả đời này cô cũng không phải lo ăn lo mặc.

Vì vậy vẫn nên thúc giục Hạ Linh kiếm tiền tốt hơn!

Từ đó, lịch trình của Hạ Linh lại bị Vu Thanh xếp kín.

Lịch trình của Hạ Linh càng ngày càng bận, đã bắt đầu chuẩn bị liveshow, chuyện này là chuyện khiến Vu Thanh nhức đầu nhất.

Chính là đám antifan kia của Hạ Linh, nếu như thực sự mở liveshow bọn họ còn không lập nhóm đến đánh anh sao?

Tin tức liveshow vừa tung ra, antifan đã bùng nổ, lũ lượt bày tỏ sẽ mua vé đến để bôi nhọ Hạ Linh.

Ngày mở cửa bán vé, tất cả vé đã bị bán hết trong nháy mắt.

Đến khi liveshow bắt đầu, Thời Sênh mới biết số lượng antifan của Hạ Linh khủng bố như thế nào, sân tổ chức liveshow người đông như kiến cỏ.

"Độ nổi tiếng của anh lại cao như vậy!" Thời Sênh dán mặt vào cửa xe nhìn ra ngoài, khắp nơi đều là người. Hơn nữa mẹ nó, nhưng người này còn mặc áo phông in dòng chữ "antifan".

Bổn tiểu thư cũng không có nhiều fan như vậy.

Fan của nguyên chủ đều nhằm vào bài hát của cô, cô cũng không viết bài hát, mất fan rất nhanh. Bây giờ fan của cô đều là những người muốn phá cô và Hạ Linh.

"Nhưng mà bên cạnh anh chỉ có mình em." Hạ Linh cười đáp.

Thời Sênh quay đầu lại, trực tiếp làm lơ câu nói trêu ghẹo của Hạ Linh, tức giận bất bình nói: "Độ nổi tiếng của anh còn cao hơn em."

Rõ ràng trước đây cô nổi tiếng hơn anh mà.

Đồ đần này lại cướp danh tiếng của cô rồi.

Hạ Linh: "..."

# Cô vợ nhỏ nhà tôi rất quan tâm chuyện này là sao đây?"

Người bên ngoài thực sự quá đông, tiến vào bên trong sân khấu không dễ, khó khăn lắm mới tiến vào được, lại là thấy tình hình hỗn loạn bên trong hậu trường.

Thời Sênh đứng ở bên, che miệng không nói chuyện.

Hạ Linh nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ của cô chỉ cảm thấy buồn cười.

"Anh Hạ, đi thay trang phục trước đi." Nhân viên tổ chức đưa quần áo cho Hạ Linh, anh chỉ đành xoa đầu Thời Sênh, đi thay quần áo.

Thời gian sau đó Hạ Linh gần như không có thời gian nói chuyện với Thời Sênh.

Hạ Linh âm thần quyết định, đợi anh kiếm đủ tiền rồi, anh sẽ không làm chuyện này nữa.

Trong buổi biểu diễn có một fan kích động muốn gây sự, Hạ Linh tranh cãi với fan ngay tại sân khấu.

Lúc trước trên mạng chỉ có thể nhìn thấy chữ anh đánh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Giờ phút này ngay tại buổi biển diễn, rất nhiều antifan đều cảm thấy lúc Hạ Linh oán hận người khác lại đẹp trai như vậy.

Antifan vẫn luôn không phục vẻ đẹp của Hạ Linh bảy tỏ lần này e rằng phục thật rồi.

Hạ Linh chắc chắn là người đầu tiên biến buổi biểu diễn thành cuộc cãi vã với fan.

Vu Thanh ở trong hậu trường hận không thể đi lên bóp chết anh.

Chương 866

Khi Hạ Linh mở liveshow trên khắp thế giới, cuộc sống của An Thần cũng không thoải mái gì.

An Thị bị Hạ Thị ác ý thu mua, cha An Thần nỗ lực cứu vãn, mấy ngày mấy đêm không ngủ vì lao lực đã đột tử.

Cha An Thần mất, An Thị vốn đã lung lay chao đảo liền ầm ầm sụp đổ.

An Thần nhốt mình trong phòng. TV phát sóng trực tiếp liveshow của Hạ Linh, tiếng hát vang vọng khắp căn phòng. An Thần nằm trên mặt đất, quanh người toàn là vỏ chai rượu.

An Thần nghiêng dầu, nhìn người trong TV, miệng lẩm bẩm: "Hạ Linh, Hạ Linh, Hạ Linh..."

Vì sao?

Rõ ràng người nên đứng ở đó phải là hắn.

Được mọi người vây quanh tung hộ phải là hắn.

Vì sao cuối cùng lại là Hạ Linh?

Dựa vào cái gì chứ?

An Thần bò từ trên sàn dậy, xông đến phía trước màn hình TV, túm lấy TV, đôi mắt ngập tràn hung ác dữ tợn, "Dựa vào cái gì chứ? Hạ Linh mày dựa vào cái gì chứ?"

An Thần càng gào thét càng kích động, cầm lấy đồ vật bên cạnh ném vào TV, tiếng hát lập tức im bặt.

Trong phòng chỉ còn lại hơi thở thô ráp của An Thần.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.


"An tổng, bên ngoài có người nói muốn đến tịch thu căn nhà này."

Hạ Linh tàn nhẫn nhưng thủ đoạn anh dùng rất quang minh chính đại.

Hạ Trị thì khác, ông ta mặc kệ dùng cách gì chỉ cần có thể đạt được mục đích là được. Bây giờ An Thị cơ bản đã bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Nhưng ông ta vẫn không vừa lòng, ông ta không thể cho người của An gia có cơ hội trở lại như ngày xưa.

Thư ký ở bên ngoài đang định gõ cửa tiếp thì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

Đối diện với đôi mắt hằn đầy tia máu, bên trong gống như có sự thù hận khắc cốt ghi tâm, thư ký suýt nữa thì bị dọa thất thố.

"An tổng..." Bộ dạng của An tổng thật dọa người.

An Thần lúc này đầu tóc rối bù, hai mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tia máu, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, đâu còn phong thái của một nam thần chứ.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến người ta nghẹt thở.

An Thần liếc nhìn thư ký, mặt mũi âm trầm đi xuống dưới lầu.

Một đám người mặc Com-lê đứng dưới lầu, có người đã bắt đầu kiểm kê đồ đang trong biệt thự nhà hắn.

"Các người đang làm gì đó!" An Thần đứng trên cầu thang, lạnh lùng nói.

Người đàn ông cầm đầu đám người nhìn An Thần, trên mặt nở nụ cười giả tạo: "An tổng, bất động sản dưới danh nghĩa của ngài, chúng tôi đều phải tiến hành thanh toán."

"Cút ra ngoài."

"An tổng..."

"Cút ra ngoài." Giọng nói của An Thần đinh tai nhức óc khiến những người khác đều dừng lại nhìn hắn.

Bộ dạng lúc này của hắn quả thục có chút đáng sợ, ánh mắt kia như muốn lột da tróc thịt bọn họ.

Người đàn ông giật giật mí mắt, nói: "An tổng. Bây giờ cậu đã không còn là cậu chủ của tập đoàn An Thị nữa. Tôi gọi cậu một tiếng An tổng đã là tôn trọng cậu lắm rồi."

"Cút, cút hết đi cho tôi!" An Thần có hơi mất khống chế, lao thẳng từ trên lầu xuống, đẩy người đàn ông kia ra ngoài cửa.

Người đàn ông bị đẩy tức giận, quát đám người đang đứng im bên cạnh: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì!? Còn không lại đây kéo hắn ra!"

An Thần bị đám người lôi ra. Người đàn ông vuốt lại quần áo bị An Thần làm cho nhăn nhúm, khinh thường giễu cợt nói: "Vốn dĩ còn muốn giữ chút thể diện cho cậu, xem ra An tổng không cần đám người tầm thường chúng tôi giữ thể diện, ném hắn ra ngoài!"

"Các người dám!" Đây là nhà hắn, bọn họ dựa vào cái gì mà ném hắn ra ngoài.

Người đàn ông cười lạnh ra lệnh, còn xem hắn là cậu cả của An Thị sao? Đúng là nực cười!

An Thần bị người ném thẳng ra ngoài cửa, trên người hắn không đem theo cái gì. Hắn chỉ mặc bộ đồ ngủ, nhìn trông cực kỳ nhếch nhác.

An Thần bị đuổi ra khỏi cửa. Trong tình cảnh không một xu dính túi, hắn tìm đến Thôi Lương Dã.

An Thần nhìn biển số nhà, đưa tay định ấn chuông cửa, nhưng rất lâu cũng không ấn xuống.

Bộ dạng này của hắn để Thôi Lương Dã nhìn thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Lúc trước Thôi Lương Dã đều đi theo sau hắn...

Chính trong lúc An Thần còn đang do dự, cửa cổng đột nhiên mở ra, tiếng cười cười nói nói từ bên trong truyền ra.

Thôi Lương Dã ôm một người phụ nữ đi ra ngoài, đang chuẩn bị ra ngoài.

"An Thần? Sao cậu lại biến thành bộ dạng này?" Thôi Lương Dã nhìn thấy An Thần tỏ ra rất kinh ngạc.

An Thần liếc nhìn người phụ nữ, rất xinh đẹp, trên người đều là hàng hiệu.

Thôi Lương Dã hôn một cái lên mặt người con gái nói: "Em yêu, em qua đó trước đi, anh nói chuyện với bạn một lát."

"An Thần?" Người phụ nữ cười khinh bỉ, sau đó nói với Thôi Lương Dã: "Anh nhanh lên, em chỉ chờ anh một tiếng thôi."

"Biết rồi."

Thôi Lương Dã đẩy người phụ nữ đi. Người phụ nữ lắc eo thon, đi vòng qua An Thần mang theo một mùi hương làm say đắm lòng người.

Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ, Thôi Lương Dã từ từ thu nụ cười lại, nhìn về phía An Thần đang sa sút tinh thần.

"An Thần, sao cậu lại đến tìm tôi?"

Khoảng thời gian này, hắn đã quen với vẻ mặt của những người này, đâu còn không hiểu ý của Thôi Lương Dã chứ. Hắn xoay người bỏ đi.

Cho dù hắn có sa sút, nhưng hắn cũng là người cứng cỏi.

Thôi Lương Dã đuổi theo An Thần nói: "An Thần tôi biết gần đây cậu sống không được tốt, là anh em cũng không có bản lĩnh gì. Trong tấm thẻ này có chút tiền, xem như là người anh em này tài trợ cho cậu."

Trên mặt Thôi Lương Dã nở nụ cười trêu tức, không còn vẻ hòa nhã khiêm tốn trước đây.

An Thần không nhận thẻ của Thôi Lương Dã, vòng qua người hắn rời đi.

Thôi Lương Dã cũng không tính sẽ buông tha An Thần như vậy, lại đuổi theo: "An Thần lúc này rồi đừng khách khí với anh em. Nào, cầm lấy đi!"

An Thần ném tấm thẻ xuống đất, tức giận trừng mắt nhìn Thôi Lương Dã nói: "Thôi Lương Dã, sỉ nhục tôi vui lắm sao?"


Thôi Lương Dã nhìn tấm thẻ bị bị ném dưới đất, một lúc lâu sau mới cười thành tiếng: "An Thần, cậu cũng biết cảm giác này à? Hồi trước khi còn ở trong nhóm, không phải cậu cũng như thế sao? Tự cho mình hơn người một bậc?"

Lúc hắn ở trong nhóm Thiểm Diệu giống như một người vô hình, có ai từng quan tâm hắn sao?

Hắn chịu đủ những ngày tháng như vậy rồi.

Thôi Lương Dã cúi người nhặt tấm thẻ lên, ung dung cất vào túi quần, hất hàm đi qua An Thần, đi được vài bước, hắn lại dừng lại.

"Cậu có biết hồi đó người làm các người mất cơ hội đi kiến tu là ai không?"

An Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Lương Dã.

Thôi Lương Dã cười lớn hai tiếng: "Hồi đó cậu sợ Hạ Linh nổi tiếng hơn cậu đúng không? Vì vậy trong lúc Hạ Linh gây chuyện, cậu chưa từng ngăn cản, nhưng cậu nhìn đi, bây giờ Hạ Linh sống tốt hơn cậu rất nhiều. Ha ha ha!"

Thôi Lương Dã cười lớn rời đi.

...

An Thần còn quen một số người trong giới, hắn muốn trở lại giới này nhưng nhà đã không còn, người trong giới còn ai sẽ nể mặt An gia mà giúp hắn chứ?

Thời gian này An Thần sống khá khổ sở, sau đó hắn nhờ cậy mấy ngôi sao nữ truyền bá hộ nhưng cũng chẳng ích gì. Hiện nay, người có quyền thế trong giới chính là Hạ Linh, chút bọt nước hắn tung ra chỉ cần một câu nói của Hạ Linh cũng có thể đè bẹp độ hot của hắn.

Sau đó, cũng không còn tin tức của An Thần trong giới nữa, giống như đắc tội ai đó, bị cấm diễn.

Nửa đời sau của An Thần sống rất buồn chán.

Còn Thôi Lương Dã được người nâng đỡ đứng ngang hàng với Hạ Linh trong giới.

Nhưng trong lúc Thôi Lương Dã chuẩn bị phân cao thấp với Hạ Linh, Hạ Linh đột nhiên tuyên bố rút khỏi giới ca sĩ.

Chính là trong lúc đang nổi như cồn, lại muốn rút lui, kết quả này không ai ngờ tới.

Chương 867

Sau khi Hạ Linh rút lui khỏi giới ca sĩ cũng không phải hoàn toàn biến mất trong mắt công chúng.

Ngược lại, cách một thời gian lại có thể lên hot search.

Nguyên nhân không gì khác.

Do Thời Sênh đang bày trò.

Lúc xui xẻo thì uống nước mát cũng tắc ở kẽ răng, chỉ số xui xẻo của cô có thể đạt đến 5 sao, cô ăn cơm, đi dạo cũng có thể gặp vụ án hình sự.

Đa số các vụ án đều là vụ án nhỏ, rất ít vụ là án mạng.

Bây giờ Cục cảnh sát e dè Thời Sênh, nghe thấy tên của cô liền có phản xạ bịt tai lại.

Gặp cô là xui xẻo.

Bây giờ Đội trưởng Hồng giống như trở thành đội trưởng chuyên dụng của Thời Sênh. Hắn trừng mắt nhìn mảnh thủy tinh rơi đầy trên sàn, một lúc lâu sau mới nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh quầy lễ tân, mặt mày nhàn nhã.

"Lần này lại là chuyện gì nữa đây?" Đội trưởng Hồng bị giày vò đến mất hết khí lực. Cô gái nhỏ này nhìn có vẻ đáng yêu nhưng lại đem lại cho hắn một cảm giác không giống người tốt một chút nào, trên người có một luồng yêu khí.

Còn nữa, mỗi khi cô mở miệng con quạ ra, chuyện tốt không linh chuyện xấu thì linh.

Tội phạm nếu như gặp phải cô đều dễ dàng bị bắt, có khi còn trực tiếp lật lại vụ án mười mấy năm về trước, hiệu suất phá án của cảnh sát càng ngày càng tăng.

"Ăn cướp." Thời Sênh nhướng cằm.

Hắn còn không biết là ăn cướp sao?

"Tôi hỏi sao cô lại ở đây?"

"Đương nhiên là đến mua nhẫn rồi." Thời Sênh trợn tròn mắt, "Nếu không thì tôi đến đây giúp bọn chúng ăn cướp sao?"

Đội trưởng Hồng: "..."

Cô nói như thế là muốn bị bắt à!

"Hai người sắp kết hôn?" Đội trưởng Hồng nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô. Người đàn ông này... cũng là một người kỳ lạ. Tiền đồ rộng mở không muốn, suốt này đi theo cô bé này làm chuyện không đàng hoàng, bày trò làm loạn khắp nơi.


Thời Sênh cười híp mắt mời: "Đội trưởng Hồng đến tham dự hôn lễ của chúng tôi chứ?"

Đội trưởng Hồng tưởng tượng cảnh tượng của hôn lễ, rùng mình nói: "Tôi rất bận."

Hắn không dại đi thu dọn cục diện rối rắm cho bọn họ.

Bởi vì quá quen rồi, rất nhanh Thời Sênh và Hạ Linh đã được thả. Đội trưởng Hồng đi thẩm vẫn mấy tên cướp kia.

"Đều là tại anh." Vừa ra khỏi hiện trường, Thời Sênh oán trách Hạ Linh: "Chọn nơi quỷ quái gì không biết, mới mấy phút đã bày trò rồi."

Hạ Linh ấn đầu Thời Sênh: "Vừa nãy là ai ngứa mắt đối phương, nói lời khiêu khích hả?"

Tội danh này Hạ Linh không gánh.

"Hắn lại muốn sờ anh!" Nói đến đây cô càng tức giận, "Ông đây còn không nỡ sờ, hắn lại muốn sờ anh, em khiêu khích hắn thì làm sao?"

Mẹ nó! Ăn cướp còn không tập trung, lại muốn sờ người đàn ông của cô, đến làm trò cười sao?

Bị bắt là đáng đời.

Hạ Linh ám muội chớp chớp mắt nhìn Thời Sênh: "Về nhà cho em sờ thỏa thích."

"Thật?"

Dạo gần đây anh cực kỳ kiêu ngạo, không cho sờ, càng đừng nói đến chuyện ngủ, nói cái gì mà muốn bồi dưỡng cơ thể.

Bồi dưỡng cơ thể cái rắm!

Mẹ nó! Cũng không phải đang ở cữ.

Tức chết bản cô nương rồi.

"Thật." Hạ Linh gật đầu.

Thời Sênh lôi điện thoại ra, mở ghi âm, giơ ra trước mặt Hạ Linh: "Nào, nói lại một lần nữa đi!"

Hạ Linh: "..."

Anh không đáng tin như vậy sao?

Hạ Linh bất đắc dĩ nhìn Thời Sênh: "Về nhà cho Bé ngoan sờ thỏa thích."

"Á!"

Hạ Linh vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một tiếng hét chói tai. Tiếng hét to đến nỗi làm Thời Sênh suýt nữa làm rơi điện thoại.

"Hạ Linh, là Hạ Linh..."

"Trời ơi, tôi lại nhìn thấy Hạ Linh ngoài đời!"

Âm thanh kích động của fan liên tục từ bên cạnh truyền đến, càng này càng nhiều người tiến về phía bọn họ.

Vốn dĩ bên ngoài chỉ có vài người vây quanh, lúc này đã vây kín. Hạ Linh và Thời Sênh chỉ có thể lui vào trong hiện trường vụ án.

"Hai người quay lại làm gì?" Đội trưởng Hồng nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, nhìn thấy Thời Sênh, ngôi sao chổi này lại quay lại, nhất thời quát to.

Thời Sênh khổ não nói: "Trời sinh ra tôi quá xinh đẹp, quá nhiều người sùng bái tôi. Đội trưởng Hồng không ngại cho xe cảnh sát mở đường cho chúng tôi chứ?

Đội trưởng Hồng: "..." Tưởng hắn bị điếc sao?

Người ta gào tên người yêu của cô, mẹ nó cô dát vàng lên mặt mình là có ý gì?

"Đợi ở bên cạnh, đừng bày trò!" Đội trưởng Hồng cảnh cáo Thời Sênh.

Mà lúc này trên weibo đã nổ tung rồi.

# Tiệm vàng nọ ở Thành Đông bị cướp, bất ngờ gặp Hạ Linh ở hiện trường.#

# Hạ Linh lại bày trò rồi.#

# Hạ Linh bị Conan nhập vào người, đi đến đâu ở đó xảy ra chuyện.#

...

Đúng như Đội trưởng Hồng dự liệu, hôn lễ của Thời Sênh và Hạ Linh không hề thuận lợn, cả quá trình phải có thể nói là rối rắm.

Đầu tiên, đoàn xe bị tắc đường, thời gian bị lùi lại. Sau đó, người chủ trì hôn lễ đột nhiên có vấn để phải tạm thời đổi người chủ trì. Hôn lễ diễn ra được một nửa, cả hội trường mất điện...

Đột nhiên phát sinh vô số sự cố lớn nhỏ.

Khiến Thời Sênh tức giận suýt nữa dẫn chú rể chạy trốn.

Dân mạng bình luận về hôn lễ rối rắm này là _ Đáng đời!

Ai bảo hai người thể hiện tình yêu, ai bảo hai người rảnh rỗi đi bày trò!

Ai bảo hai người động chút là nói người khác có họa sát thân!

Bây giờ thì xui xẻo rồi đấy!

Đều là báo ứng.

Chuyện này đủ để antifan cười nhạo 1 năm, chưa từng thấy hôn lễ nào xui xẻo như vậy.

Sư phụ của cô đã làm xong chuyện của lão Nghiêm, lão Nghiêm cuối cùng vẫn chết. Nghe sư phụ cô nói, chuyện này có liên quan đến người lão Nghiêm thích hồi còn trẻ.

Cuối cùng lão Nghiêm cam tâm tình nguyện ra đi.

Sư phụ tham dự hôn lễ của cô xong liền quay về núi.

Đối với việc đồ đệ của mình bỗng nhiên trở nên lợi hại, sư phụ cô vẫn nghi ngờ. Cho nên sau khi quay về núi, không lâu sau ông lại gọi Thời Sênh trở về, thăm dò mọi mặt của cô.

Thời Sênh ngoại trừ tính cách thay đổi quá nhiều, kiểm tra những mặt khác đều không khác biệt gì.

Thời Sênh ở trên núi huênh hoang lừa bịp khiến cả núi náo loạn. Sư phụ vội vàng đuổi cô xuống núi.

Kiếp này tuổi thọ của Hạ Linh rất cao, rốt cuộc mãi cũng quy tiên.

Cho đến khi sắp xếp xong hậu sự của Hạ Linh, Thời Sênh mới quay về không gian của Hệ thống.

Quay về thời không, Thời Sênh ngồi xuống đất, ngây người một lúc lâu, cũng không biết đang nghĩ gì.

[Ký chủ... Cô cần nghỉ ngơi bao lâu?]

"Liên quan gì đến mi?" Ông muốn nghỉ bao lâu mi cũng muốn quản?


[...] Nó sợ.

"Chủ nhân cậu vẫn chưa quay lại?"Thời Sênh quay đầu nhìn màn hình, "Anh ta có ổn không?"

Cho dù không thể nối liền lại thông đạo, chắc cũng có thể truyền tin đến chứ.

[...] Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Hệ thống uất ức hiện lên dòng dữ liệu

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -292000

Giá trị sinh mệnh: 40

Tích lũy: 50000

Cấp bậc nhiệm vụ: B

Cho điểm nhiệm vụ: 85

Nhiệm vụ ẩn giấu: Chưa hoàn thành.

Phần thưởng cho nhiệm vụ ẩn giấu: Trừ 3000 tích lũy

Đạo cụ: "Vương miệng nữ vương", "Trái tim của quỷ vương", "Ám Dạ", "Máu kỳ lân".

Mẹ kiếp!

Hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu mới tích lũy được 2000, mi dựa vào cái gì mà trừ 3000 chứ?

[...] Thích.

Dù sao thì đều này bộ dạng này, chuyện đã xảy ra rồi thì mặc kệ thôi, mọi người làm hại lẫn nhau mà! Ai sợ ai!

Thời Sênh nghiến răng, rút kiếm ra chém màn hình, kết quả kiếm chưa chạm đến màn hình, màn hình đã tự động biến mất.

Giỏi lắm Hệ thống, mẹ nó đã học được cách chống đối rồi.

Bây giờ Hệ thống chính là mang theo ý nghĩ chuyện đã xảy ra rồi thì mặc kệ thôi.

Cho dù chủ nhân không còn, nó cũng phải làm một cái Hệ thống chính trực không sợ Ký chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info