ZingTruyen.Info

Phan 4 Boss La Nu Phu Reup Chuong 536 1479

Chương 750

Việc đầu tiên Độc Cô Tu xử lý khi hồi kinh là cái cọc mà Mộ Bạch còn lưu lại.

Mộ Bạch không còn, Hoàng đế chỉ có một mình, về cơ bản không phải là đối thủ của Độc Cô Tu. Rất nhanh sau đó, Hoàng đế bị Độc Cô Tu giam lỏng.

Có lẽ Độc Cô Tu không muốn rơi vào tội danh tạo phản, nên cũng không trực tiếp tạo phản.

Còn Tô Họa, sau khi vào phủ Nhiếp Chính Vương thì thường xuyên bị Vương Phi giày vò.

Trong cốt truyện gốc, không có sự nhúng tay của Mộ Bạch nên Độc Cô Tu không cần lấy Vương Phi để nhận sự hỗ trợ của Trấn Bắc Tướng Quân, đương nhiên không có màn kịch Tô Họa đối đầu với Vương Phi.

Tô Họa rất muốn quay trở lại huyện Bạch Hà, nhưng mỗi lần như vậy Độc Cô Tu đều dùng tình cảm để giữ chân nàng ta. Trước đây Tô Họa từng bị Tô gia bán đi hai lần, từ việc đó có thể nhìn ra, nàng ta là người mềm lòng.

Trước mặt nàng ta, Độc Cô Tu nói mấy câu về nỗi khổ của mình, Tô Họa rất nhanh chóng lại rơi vào tay giặc.

Vòng sáng của nữ chính vẫn còn, dù Vương Phi muốn giết chết nàng ta mấy lần, nhưng chưa lần nào thành công.

Cũng bởi vậy, trong một khoảng thời gian ngắn nhất, Tô Họa học được một kỹ năng mới, gia đấu.

Cuối cùng, Độc Cô Tu vẫn nhận được sự hỗ trợ của Trấn Bắc Tướng Quân, trở thành người đứng đầu thiên hạ. Hắn lặng lẽ giết chết Hoàng đế, làm một chiếu thư giả, truyền ngôi cho Độc Cô Tu.

Mặc dù có không ít người đều biết nội tình, nhưng bây giờ chuyện đã vậy, những người bất mãn kia nào đâu dám xuất đầu lộ diện, chỉ cần lộ diện là bị chém đầu.

Độc Cô Tu đăng cơ thành công.

Khi phong hậu mới xảy ra vấn đề.

Nhiếp chính Vương phi là con gái của Trấn Bắc Tướng Quân, lại là Vương Phi được cưới hỏi chính thức, đương nhiên nên được phong làm Hoàng hậu.

Nhưng Độc Cô Tu lại muốn phong Tô Họa làm hậu.

Vì vậy gặp phải không ít sự phản đối của đại thần, đặc biệt là Trấn Bắc Tướng Quân. Bị ép đến đường cùng, Độc Cô Tu chỉ có thể phong Vương phi làm Hoàng hậu, Tô Họa chỉ làm phi tử.

Lúc này, Tô Họa mới thấy rằng mình theo Độc Cô Tu hồi kinh là sai.

"Tỉ tỉ, tỉ đừng buồn." Một thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tô Họa, "Trong lòng bệ hạ chỉ có tỉ. Cứ coi như cô ta là Hoàng hậu cũng không được sủng ái bằng tỉ."

Tô Họa cười một cách miễn cưỡng, kéo tay Tô muội, "Tỉ tỉ không sao."

Tô muội và Tô Họa dung mạo có phần giống nhau. Tô muội có lẽ khoảng 14 tuổi, ánh mắt còn chút ngây thơ, nhưng lúc cười lại rất ngọt ngào dễ thương.

"Tỉ tỉ, Bệ hạ vừa cho người tới nói, tối nay sẽ nghỉ ngơi trong cung của tỉ."

Nụ cười trên khuôn mặt Tô Họa mới nhiều hơn một chút.

Độc Cô Tu được người vây quanh đi vào, Tô Họa đã tắm rửa lại một lần, cũng trang điểm lại, nhìn xinh đẹp mê người.

Độc Cô Tu không để ý đến người bên cạnh, cứ thế bế bổng Tô Họa lên, rồi đi vào giường bên trong.

Người phía sau biết ý lui ra.

Hai người bọn họ làm một trận long trời lở đất trên giường. Tô Họa nằm sấp trên ngực Nhiếp Chính Vương, "Thiếp muốn về huyện Bạch Hà một chuyến."

Lông mày Nhiếp Chính Vương chau lại, "Quay về làm gì?"

Nơi đó có một nữ nhân hắn rất ghét, đợi ở đây ổn định, hắn nhất định sẽ phái binh đi xử lý cô ta.

"Có một chút đồ thiếp muốn lấy về."

"Nơi này có đồ gì không có? Nàng muốn gì, thì cho người hầu đi mua." Cánh tay của Nhiếp Chính Vương lại đi du lịch trên người Tô Họa, "Nàng đừng quay về nơi đó, trẫm không yên tâm."

Tô Họa không hài lòng, đẩy Độc Cô Tu ra, nằm quay lưng lại.

"Được được được, để nàng đi." Độc Cô Tu quay người Tô Họa lại, "Nhưng nàng phải làm cho trẫm vui."

Tô Họa véo Độc Cô Tu một cái rồi chủ động ngồi lên người hắn.

...

Tô Họa quay về huyện Bạch Hà. Nàng ta đã rời xa nơi này hơn một năm, huyện Bạch Hà thay đổi rất nhiều.

Nàng ta vừa bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bảng hiệu của Nguyễn gia.

Cả một dãy phố, có lẽ đều là bảng hiệu của Nguyễn gia.

Tô Họa cho người đi hỏi mới biết, bây giờ Nguyễn gia thực sự là người có tiền. Của tiệm ở huyện Bạch Hà thì có tới 8 phần là của Nguyễn gia, nói tới đất đai gần đây, đa phần đều bị Nguyễn gia mua hết.

Bây giờ, Thời Sênh là đối tượng mà không ít người ở Huyện Bạch Hà muốn lấy làm vợ, từng người từng người đến cửa nhưng Thời Sênh hoàn toàn không có ý muốn chiêu rể.

Chương 751

Đoàn xe của Tô Họa vào đến Huyện Bạch Hà, người đến nghênh tiếp nàng ta là quan huyện mới.

Nơi mà Tô Họa ở đương nhiên là nha môn, cảnh tượng đó thực khiến người ta ngưỡng mộ.

Ai cũng nhớ tới Tô Họa trước đây, bây giờ lại là một phi tử cao cao ở trên. Những cô nương năm đó không được chọn lại càng buồn rầu. Hối hận cũng muộn, nếu như bọn họ tiến cung, không chừng người nở mày nở mặt quay về đây lại chính là bọn họ.

Người đố kỵ với Tô Họa không ít.

Vì chuyện này mà Tô Họa có chút đắc ý. Khi đó chẳng phải mấy người này đều coi thường nàng ta sao?

Bây giờ bọn họ còn hành lễ với nàng, quỳ dưới chân nàng.

Tô Họa muốn quay về thôn Bạch Hà, quan huyện liền sắp xếp cho nàng ta.

Thôn Bạch Hà bây giờ không khác nhiều so với lúc nàng ta đi.

"Khu đất này là ai trồng trọt?" Tô Họa chỉ vào mảnh đất nhìn khá đẹp mắt, hỏi tên quan huyện đi theo.

Quan huyện cúi đầu, cẩn thận trả lời, "Nương nương, là Nguyễn gia trồng."

Tô Họa chau mày, lại là Nguyễn Tiểu Dạng.

"Là thôn dân của thôn Bạch Hà thuê trông sao?"

"Bẩm nương nương, không phải, là Nguyễn gia tự mời người trồng." Quan huyện có nghe nói tới ân oán của Tô Họa và Nguyễn Tiểu Dạng, vì vậy trong lòng hắn ta lúc này đầy lo lắng, thấp thỏm.

Vị nương nương này muốn làm gì?

Tô Họa tới thôn Bạch Hà. Thôn dân lại không thực sự muốn gặp nàng ta, nhưng vì sự chênh lệch về thân phận nên bọn họ chỉ có thể vùi sâu suy nghĩ này trong lòng.

Nhưng Tô Họa là người rất nhạy cảm, nàng ta có thể cảm nhận được, bọn họ không thích mình.

Tô Họa có chút không hiểu, lúc nàng ta đi, rõ ràng bọn họ đang mướn đất của Lý gia, mà tiền thuế cũng ít hơn so với Nguyễn gia. Sao bây giờ bọn họ lại không muốn gặp mình?

Tô Họa cho người đi hỏi mới biết, sau khi nàng ta đi không lâu, Lý gia cho thuê đất, thu thuế cao hơn Nguyễn gia một phần, mà họ đã ký khế ước thuê mấy năm, đúng là làm khổ bọn họ.

"Kêu Lý Long Thăng tới gặp ta." Tô Họa dặn dò quan huyện.

"Dạ." Quan huyện vội vàng đích thân đi.

Lúc đi ra, gặp một cỗ xe ngựa từ hướng khác đi tới, nhìn thấy xe ngựa, khóe môi quan huyện giật giật.

Hôm nay đúng là muốn làm loạn lên rồi!

Vị này cả năm không ra khỏi cửa, sao hôm nay cũng tới vậy?

Quan huyện cho người chặn xe ngựa của Thời Sênh lại.

Thu Thủy vén rèm cửa lên. Nhìn thấy quan huyện, nàng ta liền xuống xe hành lễ, "Đại nhân, có chuyện gì không?"

"Tiểu thư nhà các ngươi định đi đâu?" Quan huyện nhìn vào trong xe ngựa.

"Gần đây thời tiết hơi nóng, tiểu thư muốn tới trang trại để tránh nóng một thời gian."

Quan huyện lại suy nghĩ, trang trại của Nguyễn gia phải đi ngang qua thôn Bạch Hà, chắc chắn sẽ đụng phải đội ngũ của Tô Họa.

"Khụ khụ... Đợi hai ngày nữa các ngươi đưa tiểu thư nhà các ngươi đi được không?" Quan huyện cũng từng bị Thời Sênh xử lý nên có hơi sợ Thời Sênh, khi nói chuyện luôn trong bộ dạng thương lượng, thăm dò.

"Tại sao vậy?" Thu Thủy không hiểu.

Không dễ dàng gì tiểu thư nhà nàng ta mới chịu ra ngoài, giờ mà quay về, có lẽ tiểu thư sẽ chẳng thích ra ngoài nữa.

Quan huyện: "..." Hắn có thể nói Tô Họa đang ở phía trước không?

Thời Sênh ngồi trong xe chờ đợi thấy bực bội, cô vén rèm xe ngựa, "Lề mề cái gì thế? Trời sắp tối rồi!"

"Nguyễn tiểu thư." Quan huyện vội vàng bước lên trước.

"Châu đại nhân đấy à." Thời Sênh không nóng không lạnh chỉ hỏi một tiếng, "Đường phía trước phong tỏa, không cho ta qua sao?"

"Không phải, không phải..." Quan huyện vội lau mồ hôi lạnh.

Sao Thời Sênh không biết Tô Họa quay về chứ. Vị nữ chính đại nhân này, sau khi được sắc phong phi tử cũng không biết xấu hổ mà còn quay về để khoe khoang.

"Tránh ra."

"Nguyễn tiểu thư...."

Thời Sênh trừng mắt, quan huyện lập tức sợ hãi, cho người tránh sang một bên.

Xe ngựa chầm chận chạy qua người hắn ta, Thời Sênh không muốn nhìn thấy nữ chính ngu si kia, nên cho người chạy theo đường khác để tới trang trại.

"Tiểu thư có mệt không? Có cần nghỉ một lúc không?" Thu Thủy vừa thu dọn đồ đạc trong phòng vừa hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh dựa người vào xe ngựa, lắc đầu. Thu Thủy cũng không hỏi nữa, mà chỉ đạo mọi người sắp xếp đồ đạc.

Sau khi nàng ta sắp xếp xong, phát hiện không thấy Thời Sênh đâu nữa. Một đám người tìm xung quanh trang trại nhưng cũng không tìm thấy đâu.

Thu Thủy biết, Thời Sênh tới trang trại sẽ đều đi lên dãy núi phía sau trang trại, có khi ở đó một ngày, có khi ở đó vài canh giờ. Vì vậy không tìm thấy cô trong trang trại, nàng ta liền phái người lên núi. Sau khi chắc chắn là Thời Sênh ở trên núi, Thu Thủy cũng không lo lắng nữa.

Linh khí trên núi tương đối dồi dào, Thời Sênh ở đây thấy khá tự do tự tại.

Cô ở đó tới tận buổi trưa ngày hôm sau. Kết quả là, sau khi quay lại trang trại phát hiện trong trang trại có rất nhiều người lạ.

Thời Sênh: "..." Ồn ào cái gì vậy?

"Tiểu thư!" Sắc mặt Thu Thủy rất khó coi. Nàng ta chạy ra từ phía góc trang trại, vô cùng phẫn nộ, "Tô Họa dẫn người đến, muốn ở trong trang trại của chúng ta."

Nữ chính đại nhân lợi hại của ta!

Ngươi muốn lên trời hả?

Tối qua, sau khi Thời Sênh đi không lâu, Tô Họa liền dẫn theo người đến, nói muốn ở lại đây. Thu Thủy không đồng ý cũng không có cách nào.

Tô Họa đem theo cấm vệ quân, ai ai cũng võ nghệ cao cường. Người hầu trong trang trại chỉ cần đánh một hai chiêu đã ngã rạp xuống.

Lại còn đuổi bọn họ ra ngoài.

"Ả ta đâu?"

"Ở bên trong." Thu Thủy chỉ vào trong trang trại.

Thời Sênh đi vào trong trang trại, Thu Thủy vô cùng tự tin đi theo sau Thời Sênh. Nàng ta bây giờ không còn là Thu Thủy cửa trước đây. Tểu thư nhà nàng ta trước kia đến Nhiếp Chính Vương còn dám đối đầu thì sợ gì một Tô Họa kia chứ.

"Đứng lại!"

Cấm vệ quân bên ngoài trang trạii ngăn cản Thời Sênh, "Nơi này đã bị Lan Phi nương nương trưng dụng, người không phận sự không được..."

Câu nói của cấm vệ quân chưa nói xong, thì người đã bị đạp bay lên rồi.

Cấm vệ quân bên cạnh lập tức vây lấy Thời Sênh.

Thời Sênh tung vài chiêu giải quyết gọn đám lâu la này, Tô Họa nghe thấy có tiếng động, liền từ trong bước ra.

Tô Họa hận Thời Sênh thấu xương thấu cốt, liền hét lớn một câu, "Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi không muốn sống nữa hả?"

Thời Sênh đá tên cấm vệ quân cuối cùng, ngẩng đầu, cười híp mắt nói, "Đúng thế, không muốn sống nữa."

Tô Họa liếc nhìn đám cấm vệ quân đang nằm trên đất, có chút khinh bỉ, sao đám người này lại vô dụng như vậy.

Dù Độc Cô Tu nói mình là kẻ lợi hại nhất còn không đánh lại được một nữ nhân thì có gì mà lợi hại chứ.

Tô Họa nghĩ bây giờ mình là Phi tử của Hoàng đế, Thời Sênh to gan thế nào cũng không dám làm gì mình. Nhưng nàng ta quên mất rồi, đến Nhiếp Chính Vương mà Thời Sênh còn dám đối đầu thì làm sao chỉ vì lý do nàng ta là Phi tử của Hoàng đế mà không dám ra tay.

Vì vậy mà Thời Sênh ném thẳng Tô Họa ra ngoài trang trại, người của Tô Họa đến cơ hội phản kháng cũng không có.

"Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt ngươi có còn coi vương pháp ra gì không?" Bộ xiêm y hoa lệ trên người Tô Họa bị bẩn, đầu tóc rối bù xù, nhìn trông giống như một người đàn bà chanh chua.

"Chuyện ta không coi vương pháp ra gì không phải là ngày một ngày hai." Bây giờ Thời Sênh đứng ở cửa lớn của trang trại, gương mặt nở nụ cười nhạt nhìn có mà như không với Tô Họa, giọng chầm chậm thâm thúy, "Tô Họa, ngươi còn dám động đến ta, cẩn thận không ta giết chết ngươi."

Chuyện ta không coi vương pháp ra gì không phải là ngày một ngày hai!

Câu nói này muốn bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiêu hung hăng.

Sống lưng Tô Họa bất ngờ lạnh toát, thân thể lảo đảo lùi về sau mấy bước. Cũng không biết là do không đứng vững, hay bị dọa đến mức chân mềm nhũn mà Tô Họa bỗng nhiên ngã xuống, đầu đập vào những viên đá vụn trên mặt đất, máu trên đầu bỗng nhiên tuôn ra.

"Nương nương..."

Chương 752

Chuyện Tô Họa bị Thời Sênh ném ra khỏi trang trạng không biết thế nào mà bị truyền đến huyện Bạch Hà. Lúc Tô Họa quay lại, người trong Huyện Bạch Hà đều chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.

Tâm tính Tô Họa đã thay đổi, hôm nay bị Thời Sênh đâm cho một kích như vậy, có chút xấu hổ biến thành phẫn nộ, nên đã cho người của mình đánh mấy người.

Đa số mọi người đều thanh đổi tâm tính tùy theo hoàn cảnh, sự thay đổi của Tô Họa phù hợp với quy luật bình thường.

Nàng ta không phải người phụ nữ duy nhất của Độc Cô Tu, chung chồng với nhiều người khác, trước nay luôn khiến trong lòng nàng ta cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng bản thân đã có một vị trí cao hơn so với Thời Sênh, nhưng cuối cùng vẫn bị Thời Sênh giáo huấn, làm sao nàng ta có thể chịu đựng được.

Nhưng bản thân lại không thể đấu lại được với Thời Sênh.

"Nương nương, có người cầu kiến."

"Không gặp." Tô Họa bực bội cáu gắt.

Người đứng ngoài cửa do dự một lúc, rồi lên tiếng bẩm báo, "Người đó nói là cha mẹ thân sinh của người."

"Không gặp."

Từ lâu, nàng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, cha mẹ thân sinh gì nữa chứ.

Chuyện Tô Họa bây giờ có vinh hoa phú quý nên không thèm gặp cha mẹ thân sinh của mình cũng nhanh chóng truyền khắp huyện Bạch Hà, Tô Họa tức giận đập vỡ chiếc ly.

Cuối cùng, không chịu nổi sự dây dưa của Tô gia nên Tô Họa buồn bực hồi kinh.

Muốn áo gấm về làng ai ngờ rằng kết quả lại như thế này.

Sau đó, Tô Họa không biết, thực tế sau khi hồi kinh mà nàng ta phải đối diện lại càng thảm hại hơn.

Em gái của nàng ta, sau khi nàng ta rời cung một thời gian, đã được phong vị, lại còn mang thai.

"Xin lỗi tỉ tỉ." Tô muội quỳ dưới đất, gương mặt nho nhã giờ tràn đầy sự hổ thẹn, áy náy, "Bệ hạ... Bệ hạ nhầm muội thành tỉ, muội... muội không thoát thân được, thực xin lỗi tỉ tỉ..."

Tô Họa cười lạnh nhìn Tô muội. Nàng ta đã đấu tranh để có được nó từ trong tay của Tô phụ Tô mẫu rồi đưa nó đến đây, vậy mà nó lại báo đáp nàng ta như vậy?

"Cút, cút ra ngoài!" Tô Họa mất kiểm soát.

Tô muội nước mắt lã chã ngước nhìn Tô Họa, vô cùng đáng thương, "Tỉ tỉ..."

Tô Họa nhìn bộ dạng của nó liền nghĩ tới tưởng tượng ra cảnh nó ở dưới thân Độc Cô Tu. Nàng ta liền vơ lấy đồ ở bên cạnh rồi ném thẳng lên người Tô muội.

Cuối cùng, cung nữ bên cạnh Tô muội vội vàng kéo cô ta rời đi.

Tô muội quỳ bên ngoài cung của Tô Họa, ai khuyên cũng không đi, cho đến khi thân thể của cô ta không chịu được nữa thì Độc Cô Tu đến rồi đưa cô ta hồi cung.

Tô muội quỳ quá lâu, suýt chút nữa đữa bé trong bụng không giữ được.

Gương mặt Độc Cô Tu trầm lặng đi gặp Tô Họa, "Tô Họa, sao bây giờ nàng lại thành ra như vậy? Nàng ấy là muội muội của nàng, lại còn đang mang thai."

Tô Họa ngồi, gương mặt trầm như nước, "Cướp người đàn ông của tỉ tỉ, lại còn muốn ta cười để chúc mừng nó sao? Độc Cô Tu, trước đây chàng đã hứa với ta như thế nào?"

Nói rằng, đợi sau khi hắn đăng cơ Hoàng vị sẽ chỉ có một người phụ nữ là nàng ta.

Nhưng bây giờ, có thể thấy, trong hậu cung của hắn liên tục có người được đưa vào. Lần nào hắn cũng lấy lý do ngôi vị không vững, không thể từ chối đám đại thần này, nên đã giữ những người phụ nữ đó lại, sủng ái bọn họ.

"Nhưng nàng ấy là muội muội của nàng, ta cũng chỉ vì nhầm nàng ấy thành nàng nên mới..." Thần sắc Độc Cô Tu rất phức tạp.

"Hừ..." Tô Họa cười nhạt.

Nụ cười này có lẽ đã chọc giận Độc Cô Tu, hắn tiến lên trước nâng cằm Tô Họa, ép ả ta ngẩng đầu lên, "Trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Ta là Hoàng đế, chẳng được tự do, lẽ nào nàng không thể bỏ qua cho ta?"

Tô Họa đại nghịch bất đạo, gạt tay Độc Cô Tu ra, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, "Đừng động vào ta."

Tay Độc Cô Tu bị gạt ra, hắn nhìn chằm chằm Tô Họa vài giây, đáy mắt bốc lên lửa giận hừng hực, "Tô Họa."

Tô Họa lạnh lùng trừng mắt đáp trả.

Độc Cô Tu cười nhạt, ôm lấy ả ta rồi ném lên giường, lật người đè xuống dưới, không thèm quan tâm đến sự phản kháng của Tô Họa. Hắn ta căn hận làm liên tục mất lần, cho đến khi Tô Họa ngất đi, Độc Cô Tu mới buông tha cho nàng ta.

Sau đó, Tô Họa càng phát sinh nhiều mâu thuẫn với Độc Cô Tu, đến mức nàng ta muốn xuất cung. Nhưng tiến cung thì dễ, xuất cung thì khó, làm sao Độc Cô Tu có thể thả nàng ta đi.

Tô muội cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt Tô Họa, vô tình cố tình tiết lộ thời gian mà Độc Cô Tu ở cùng mình, chăm sóc mình.

Khi Tô muội chuẩn bị lâm bồn, Tô Họa và Tô muội cãi nhau, Tô Họa đẩy Tô muội một cái, khiến Tô muội sinh non, đứa bé không giữ được.

Lần này Độc Cô Tu thực sự tức giận, trừng phạt Tô Họa rất nặng.

Tô Họa sa sút, nhiều người càng ra sức đánh chó rơi xuống nước. Hoàng hậu cho người hủy hoại dung mạo của Tô Họa. Hoàng hậu có Trấn Bắc Tướng Quân chống lưng, Tô Họa bị hủy hoại dung mạo, Độc Cô Tu dù biết ai làm những cũng chỉ có thể giả như không biết.

Tô Họa bị hủy hoại dung mạo, tính tình càng trở lên nóng nảy, nhìn Độc Cô Tu giống như kẻ thù của mình vậy. Độc Cô Tu là một đế vương, chịu đựng một thời gian đã thấy quá giới hạn.

Khi Tô Họa bị phát điên, lại một lần nữa khiến một người phụ nữ khác trong hậu cung của hắn sinh non mà chết.

Hắn cho người đưa Tô Họa trở về huyện Bạch Hà.

Lần này Tô Họa trở về thôn Bạch Hà đâu đó oai nghiêm như lần trước, chỉ có một ma ma già đi theo chăm sóc.

Mặc dù Độc Cô Tu cho nàng ta một số ngân lượng đủ dùng, nhưng ma ma kia thấy Tô Họa lúc tỉnh lúc điên, sau khi đưa cô ta về huyện Bạch Hà đã lấy hết ngân lượng rồi bỏ đi.

...

"Tiểu thư, cô xem người phía dưới, sao lại thấy hơi giống Tô Họa?" Thu Thủy kéo cánh tay Thời Sênh, chỉ vào người phụ nữ đang bị mọi người xúm lại xem.

Thời Sênh vén rèm cửa sổ lên, chẳng phải là nữ chính đại nhân sao.

Còn bị người khác hủy hoại dung mạo, trong cung quả nhiên là một nơi thật đáng sợ.

Tô Họa ăn mặc không tệ, nhưng nửa bên mặt bị hủy hoại nên nhìn hơi đáng sợ.

Có người nhận ra nàng ta, tin Tô Họa quay về cứ một truyền mười, mười truyền một trăm, người đến xem càng lúc càng đông.

Thu Thủy tò mò hỏi, "Tiểu thư, sao Tô Họa lại thành ra như vậy?"

Lần trước, lúc quay về còn cao quý, oai phong, mới chỉ có mấy tháng trôi qua, sao lại thành ra bộ dạng như vậy được chứ?

"Ai biết được." Thời Sênh quay người vào trong, đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ vọng vào.

Thu Thủy lập tức đi mở cửa, hơi cúi người, "Hầu gia."

Người đàn ông đứng bên ngoài cửa chừng 30 tuổi, áo gấm cao sang, gương mặt cười tươi tắn, lịch sự gật đầu, "Thu Thủy cô nương."

Thu Thủy nghiêng người, "Tiểu thư đang ở trong đợi ngài."

Người đàn ông cho người hầu phía sau lui xuống, chỉ một mình đi vào phòng, Thu Thủy cũng đi ra rồi đóng cửa phòng lại.

Thu Thủy ngẩng đầu liền nhìn thấy một hán tử đang làm mặt quỷ với mình.

"Thu Thủy." Người đó bước tới trước mặt Thu Thủy, "Lần này tiểu thư nhà cô kêu Hầu gia của chúng ta tới đây làm gì? Có phải là..."

"Chuyện này ta không biết." Cho dù có biết cũng không được tùy tiện nói.

"Bây giờ chúng ta giống như những con châu chấu trên cùng một cái dây, Thu Thủy cô nương không cần đề phòng ta như vậy?" Người đàn ông có chút khó chịu.

Thu Thủy trợn trắng mắt, "Ai là châu chấu trên cùng một cái dây với ngươi?"

Tiểu thư nhà ta chẳng thèm cùng đội với các ngươi.

Thu Thủy sùng bái mù quáng, nên không thèm để ý đến người đàn ông đó.

Người đàn ông không thăm dò được tin tức nên đành hậm hực quay lại tổ đội.

Đứng một lúc, hắn thấy chán lại đi tìm Thu Thủy nói chuyện.

Thu Thủy rất ghét hắn, nhưng hắn vẫn không biết, cứ luôn miệng nói, cho đến khi cửa phòng mở ra, Thu Thủy chẳng nói một lời mà bước thẳng vào phòng.

Chương 753

"Nguyễn Tiểu Dạng, cô thực sự không suy nghĩ về kiến nghị mà ta vừa đưa ra sao?" Lúc Trường Lạc Hầu bước ra ngoài, hắn không can tâm nên hỏi lại lần nữa.

"Hầu gia, không được lợi bất cập hại." Thời Sênh chỉ lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái.

Trường Lạc Hầu cười mỉm, "Ta hiểu rồi, nếu Nguyễn tiểu thư đã không đồng ý thì coi như ta chưa nói gì, chúng ta vẫn là bạn."

Trường Lạc Hầu chắp tay với Thời Sênh, "Nguyễn tiểu thư, vậy gặp nhau ở kinh thành, cáo từ."

Người thông minh sẽ biết có thể đụng chạm đến ai, và không thể đụng chạm đến ai.

Trường Lạc Hầu dẫn người rời đi, người đàn ông vừa nói chuyện với Thu Thủy liền quay đầu nháy mắt ra hiệu với Thu Thủy lần nữa.

Thu Thủy dường như không nhìn thấy, "Tiểu thư, Trường Lạc Hầu nói gì với tiểu thư?"

Câu nói cuối cùng là có ý gì?

"Hắn muốn ta gả cho hắn."

"Tuổi tác của Trường Lạc Hầu cũng hơi lớn." Thu Thủy lập tức nói ra một câu.

Thời Sênh: "..." Sao câu trọng điểm của ngươi lại kỳ lạ như vậy.

Vấn đề là do lớn tuổi sao?

Vấn đề là trước nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân, Phượng Từ không có ở đây thì thành thân với ma hả!

Thời Sênh xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy có người dẫn Tô Họa đi.

"Là người của Lý gia." Thu Thủy chạy tới xem, rồi quay lại bẩm báo.

Thời Sênh nhìn thấy Tô Họa bị người ta kéo đi, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nhạt có mà như không.

Mấy ngày sau thì nghe Thu Thủy kể về chuyện của Tô Họa.

Tô Họa bị Lý Hồng Hồng tìm mọi cách ngược đãi, giày vò, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thê thảm.

Thời Sênh chuẩn bị lên kinh thành, đương nhiên chẳng có thời gian quản mấy chuyện đó.

Cô không đem theo bất cứ người nào, tự một mình tới kinh thành.

Cô vừa vào kinh liền gặp Cô Độc Dực đang tán tỉnh đàn bà con gái.

Cô Độc Dực cũng chẳng để ý đên Thời Sênh, cứ nói chuyện với cô nương đó, rồi đi qua người cô.

Cho tới khi trời tối, Cô Độc Dực tới gõ cửa sổ của cô.

"Nguyễn Tiểu Dạng, mở cửa sổ!!" Cô Độc Dực đập cửa sổ, không dám tạo thành tiếng quá lớn.

Thời Sênh đẩy cửa sổ ra, "Đang nửa đêm, ngươi lại dám trèo lên cửa sổ của con gái nhà người ta. Bình Nam Vương thật có hứng thú nha."

Cô Độc Dực có tính năng tự động lọc, "Nguyễn Tiểu Dạng, cô lên kinh có chuyện gì?"

"Ngươi quản ta hả?"

"Tò mò thôi!" Cô Độc Dực nhảy thẳng vào trong phòng, "Ta nghe nói Trường Lạc Hầu có động tĩnh, các ngươi có phải muốn tạo phản không?"

Thời Sênh chau mày, "Sao, hối hận rồi?"

"Hối hận cái gì, ta không mong muốn vị trí đó." Cô Độc Dực thở dài, "Nhưng dù sao thì ta cũng là người của Hoàng gia."

"Ngươi tìm ta có chuyện gì, nói đi."

Cô Độc Dực nhìn ngó xung quanh, giọng rất nhỏ, "Ta giúp các ngươi một tay, sau khi sự đã thành, ngươi giúp ta nói với Trường Lạc Hầu, để hắn cho ta rời kinh thành, ta muốn làm một lãng tử ngao du thiên hạ."

"Không phải ngươi muốn đi đều rất dễ sao?" Người đàn ông này có năng lực mà, lần trước hắn ở Huyện Bạch Hà một thời gian dài như vậy mà người của Độc Cô Tu đâu có phát hiện ra?

Gương mặt Cô Độc Dực thâm trầm, "Cô không hiểu cái cảm giác mà cả ngày đều cảm thấy có người muốn âm thầm giải quyết mình."

Thời Sênh: "..." Ta rất hiểu, có rất nhiều những tên ngu đần muốn ám toán ta.

Trong tay Cô Độc Dực có bản đồ phòng thủ kinh thành, còn nắm giữ một số thông tin mà nhiều người ngoài không biết.

Có Cô Độc Dực hỗ trợ, Thời Sênh vốn định dốc toàn lực tạo phản, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.

Thời Sênh chậm chí không cần lộ diện, người của Trường Lạc Hầu đã giải quyết rồi.

Trường Lạc Hầu không phải Độc Cô Tu. Hắn công không quan tâm đến danh tiếng, chỉ cần hắn có thể đăng cơ là được.

Lúc Hoàng cung bị phá, Độc Cô Tu dẫn theo người chạy trốn, tính toán rất tốt, tuyến đường cũng vừa có người biết.

Sau đó, đến khi bọn họ vừa tới cổng ra liền phát hiện thấy nơi đó đã có người đợi sẵn, những ngọn đuốc từ từ sáng lên, khiến một phương trời đất được chiếu sáng rõ.

Độc Cô Tu nhìn thấy rõ ràng phía trước có người.

Tiếng thiếu nữ nhẹ nhàng tuyền đi trong bóng đêm.

"Độc Cô Tu, lâu lắm không gặp."

Lúc này, thứ hiện lên trong đầu Độc Cô Tu không phải là sắp mất đi vinh hoa phú quý, mà là từng câu từng chữ người thiếu nữ đang đứng trước mặt đã từng nói qua.

Ta muốn thiên hạ này họ gì, thì nó sẽ là họ đó.

Trường Lạc Hầu đã lặng lẽ bố trí hơn một năm, nhưng hắn lại không hề nhận ra, đến khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn rồi.

Độc Cô Tu nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt mình.

Nàng ta có vẻ không khác gì so với vài năm trước, vẫn lạnh lùng lý trí, đôi mắt ấy vẫn lặng lẽ không hề gợn sóng.

Còn bọn họ...

Sớm đã thay đổi.

...

Trường Lạc Hầu đăng cơ, đổi niên hiệu thành Trường Lạc.

Độc Cô Tu cả đời bị giam ở Hoàng lăng, trông coi lăng mộ.

Cô Độc Dực giả chết, đổi họ đổi tên rời khỏi kinh thành, ngao du thiên hạ.

Có lẽ Trường Lạc Hầu làm việc gì cũng không câu nệ tiểu tiết, nhưng thực sự hắn là một Hoàng đế tốt.

Huyện Bạch Hà được độc lập, không chịu sự cai quản của bất cứ người nào. Thời Sênh là vua chiếm đất thực sự, trở thành địa chủ lớn nhất của huyện Bạch Hà.

Nữ nhân bao thầu toàn bộ huyện Bạch Hà.

Phụ cận huyện Bạch Hà không thấy xuất hiện thổ phỉ, tất cả người làm thuê đều có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với những nơi họ ở, nên có không ít người ngưỡng mộ, muốn chuyển đến huyện Bạch Hà.

Có một điều duy nhất khiền bách tính huyện Bạch Hà không hiểu đó là vị thiên kim địa chủ này đến chết cũng không kén rể, bên cạnh không có bất cứ một người đàn ông nào.

Thời Sênh sống thọ và chết tại nhà, sau đó quay trở về không gian Hệ thống.

Thời Sênh vừa đứng vững, tiếng Hệ thống đã vang lên.

[Ký chủ, rốt cuộc nam chính, nữ chính có chỗ nào không phải với cô?] Sao phải hại chết người ta.

"Nhìn không ưa bọn họ." Thời Sênh đi đến trước màn hình, "Ngươi không ưa một người thì có cần lý do không?

[...] Nói có lý lắm.

Lúc bạn không ưa một người nào đó, bất luận là đối phương làm gì bạn cũng đều cảm thấy không ưa, trong đầu đều là những chuyện không đáng tin.

Không đúng, sao nó lại đồng tình với Ký chủ được chứ.

[Cô không thể lúc nào cũng không ưa nam nữ chính trong các thế giới được?]

"Ta là tác giả mẹ kế, không thích nam chính, nữ chính là chuyện bình thường." Thời Sênh trừng mắt.

[...] Ký chủ tùy hứng.

Thời Sênh cúi đầu tra xem một số chỗ vá của mình.

Đã xuất hiện lỗ hổng.

Tên Mộ Bạch lợi hại.

Thời Sênh kêu Hệ thống tạm ngừng vận hành. Lần này, cô đợi trong không gian tương đối lâu, đợi cô bổ sung chỗ vá rồi mới để Hệ thống load thông tin

Họ tên: Thời Sênh.

Giá trị làm người: -25800

Giá trị sinh mệnh: 45

Tích lũy: 43000

Cấp nhiệm vụ: A

Đánh giá nhiệm vụ: 89

Nhiệm vụ phụ tuyến: Chưa hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Không

Đạo cụ: "Vương miện Nữ vương", "Trái tim Quỷ Vương", "Ám Dạ"

Thời Sênh lặng lẽ nhìn qua giá trị làm người.

Thời Sênh thở dài hỏi, "Trong kho dữ liệu có tư liệu về Mộ Bạch không?

[...] Bản Hệ thống không phải con ở, ngươi đòi ta tra là ta tra. [...]

Hệ thống không chịu sự kiểm soát, bắt đầu tìm kiếm trong kho dữ liệu.

Bực mình!

Chủ nhân à! Ta trúng độc rồi!

[Không tìm thấy dữ liệu phù hợp, hoặc đổi sang từ khóa khác.]

Mộ Bạch là ai?

Chủ nhân, rốt cuộc người đã làm gì bên ngoài, lại để một thứ vô cùng kỳ quái như thế tiến vào?

Thời Sênh ngước nhìn màn hình Hệ thống, "Thế giới tiếp theo."

[Bắt đầu dịch chuyển...]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info