ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

740-744

LittleZiZi14

Chương 740

Thời Sênh không quay về quán trọ trước mà một mình ngồi ở một chỗ có thể nhìn thấy quán trọ, người khác lại không thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của cô trên nóc nhà.

Khoảng canh ba, Thời Sênh nhìn thấy mấy cái bóng đen, bọn chúng nhanh chóng từ phía xa đi tới, rồi dừng lại ở xung quanh quán trọ.

Thời Sênh ôm lấy mặt, nhìn thấy bọn chúng cầm đuốc đốt quán trọ, tất cả bọn chúng vẫn đứng canh giữ xung quanh, người nào chạy ra chúng đều đồng loạt giết chết không cần luận tội.

Trách nào Hệ thống nói nam chính đã không còn tư cách để trở thành Hoàng đế.

Đây là phong cách thà giết nhầm một nghìn, cũng không bỏ qua một, đây không phải giả thiết mà nam chính nên có.

Nam chính có thể độc ác, nhưng phải là độc ác với kẻ địch.

Thời Sênh lấy thanh kiếm, hãy để chúng ta cứu vớt thế giới này, Kiếm Cứu Thế.

[...] Cô không hủy diệt thế giới là cảm tạ trời đất lắm rồi, lại còn cứu giúp thế giới. Ký chủ à, bệnh cũ tái phát sao?

Thanh kiếm: "..." Lại bị đổi tên, cái tên này không thấy có chút trình độ nào.

Thời Sênh cầm thanh kiếm xông về trước, còn chưa kịp đến nơi cần tới, thì quán trọ bỗng nổ bùng một tiếng rất lớn, hơi nóng từ phía trước lan tới mang theo cả tàn lửa, Thời Sênh bị nóng ran khắp mặt.

Các kiến trúc xung quanh cũng bị đám cháy lan sang, một lúc sau, tất cả đều không chống chịu được lền đổ rạp xuống, các kiến trúc bằng gỗ đổ ập xuống người Thời Sênh.

Mẹ... kiếp!

Ta chỉ muốn đi vênh váo tí thôi mà.

Thời Sênh nhanh chóng lùi về phía sau, lùi đến một chỗ an toàn mới bắt đầu ho sặc sụa.

Mẹ nhà nó, cô còn chưa lên sân khấu mà đã bị thất bại như vậy rồi sao? Lúc nào cháy nổ mà chẳng được, nhằm đúng lúc này cháy nổ là sao?

Giá trị vận may lại đang tác quái!

Thời Sênh chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Lúc xoay người, không biết từ khi nào phía sau có một người đứng đó không lên tiếng, đang nhìn về phía cô. Thời Sênh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng là một người đàn ông.

"Ngươi cũng thật nhẫn tâm."

Thời Sênh đi lên định bụng nhìn rõ đối phương, hoàn toàn không quen biết, cũng không phải Phượng Từ, cô tiện miệng đoán bừa, "Độc Cô Dực?"

"Cô nương biết bổn vương?" Đối phương có chút nghi ngờ, sau đó lại tự kỷ nói: "Cũng đúng, một người trẻ tuổi tài tuấn, phong độ phóng khoáng giống như bổn vương đây, các cô nương trong kinh thành có mấy người là không biết ta?"

Thời Sênh: "..." Ha ha, hóa ra là đúng! Người xuất hiện ở nơi này thì chắc chắc có liên quan tới cốt truyện.

Tên sắp bước lên ngôi vị hoàng đế này bị cuồng tự kỷ à?

Thời Sênh trừng mắt, bước về phái con hẻm bên cạnh.

Một tên đần độn như vậy, thực sự không muốn hắn làm Hoàng đế.

Không làm nhiệm vụ này nữa.

[Nguyên chủ, mong cô hãy ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ?] Hệ thống khóc ngập nhà vệ sinh, chỉ cần không thuận theo ý cô là cô không làm nhiệm vụ.

Thời Sênh không nói gì với hệ thống, chuyện gì không thuận theo ý cô thì đương nhiên cô không làm.

Cô lại càng không phải người gặp phải khăn thì có những hành vi tiêu cực.

Không ngờ Độc Cô Dực đi theo cô, "Cô nương, tại sao cô lại độc ác như vậy? Đám người đó đều vô tội mà."

"Liên quan gì tới ta?" Thời Sênh hỏi ngược lại.

Cô thẳng thắn cũng là ác tâm à?

Hơn nữa, đám người đó không phải do cô giết, là nam chính đại nhân làm, cái tội này cô không chịu.

"Bọn họ đều vì cô, sao lại không liên quan đến cô."

Thời Sênh dừng lại, Độc Cô Dực không phanh kịp, suýt chút nữa đâm vào Thời Sênh, ánh mắt Thời Sênh lặng lẽ nhìn Độc Cô Dực.

Độc Cô Dực bị Thời Sênh nhìn đến mức mất tự nhiên, hai tay ôm lấy ngực rồi lùi về phía sau, giống như là Thời Sênh định làm gì hắn ta.

Thời Sênh tối sầm mặt, tên thiểu năng này!

"Sao ngươi biết đều đến vì ta?"

"Bổn vương đương nhiên có nguồn thông tin của bổn vương." Độc Cô Dực đột nhiên vén tay áo lên, thay đổi dáng vẻ ngớ ngẩn vừa rồi, làm ra vẻ cao nhân, "Cô nương, tôi thấy thân thế của cô rất tốt, có muốn đi theo bổn vương không?"

Phía sau câu thân thế của cô rất tốt không phải là câu kỳ tài luyện võ sao?

Tại sao cuối cùng lại là đi theo bổn vương không?

Tưởng ta đây không từng đọc sách có đúng không?

Thời Sênh cười nham hiểm, "Thân phận bị Độc Cô Tu đàn áp như ngươi, ta theo ngươi thì có thể làm được chuyện lớn gì đây?"

Làm màu thì ai chẳng làm được! Ông đây là nghề tổ của làm màu!

Khóe môi Độc Cô Dực hơi run rẩy, "Cô nương, cô đắc tội với Nhiếp Chính Vương, chắc chắn không có kết quả tốt, đi theo bổn vương, bổn vương có thể đảm bảo tính mạng cho cô."

Thời Sênh nheo mắt nhìn Độc Cô Dực, bình tĩnh nói, "Thần phục Độc Cô Tu?"

Độc Cô Dực: "..." Sao cô nương này nói chuyện khó nghe như vậy? Cái gì gọi là thần phục chứ? Hắn là biết điều.

Có lẽ Độc Cô Dực muốn kéo Thời Sênh vào cùng một thuyền nên nhắm mắt theo đuôi Thời Sênh.

"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?" Độc Cô Dực cứ đi theo cô không rời, tên này bị bệnh hử?

"Đừng kích động, đừng kích động." Độc Cô Dực an ủi Thời Sênh, gương mặt nghiêm túc, "Cô nương, cô là người của Nguyễn gia?"

Thời Sênh chau mày, trong lòng bỗng cảnh giác cao độ, rồi cô quay người chạy.

Chắc chắn là có phần cốt truyện bị giấu đi.

Bản cô nương không biết!!

Độc Cô Dực ngơ người, chạy cái gì chứ?

Thời Sênh cắt đuôi Độc Cô Dực, không nói hai lời, cô nhảy lên kiếm rời khỏi mảnh đất kinh thành này.

[...] Tính tùy hứng của Ký chủ mà đã nổi lên thì không ai sánh được.

...

Thời Sênh ở kinh thành một khoảng thời gian, lúc quay trở về huyện Bạch Hà thì tuyết đã phủ trắng xóa, cảnh vật trở lên diễm lệ. Thời Sênh quay trở về Nguyễn phủ nhanh như chớp.

Thu Thủy luôn lo lắng cho Thời Sênh, thấy cô trở về lành lặn thì mới yên tâm trở lại.

"Tiểu thư, trên đường không gặp chuyện gì chứ?" Thu Thủy căng thẳng đưa ánh mắt nhìn Thời Sênh.

Lúc đầu, nàng ta không đồng ý để tiểu thư một mình vào kinh. Nhưng tiểu thư lặng lẽ để lại thư rồi đi, nàng ta cử người đuổi theo mà không kịp.

Thời Sênh lắc đầu, "Không sao."

"Vậy thì tốt rồi, tiểu thư, người là chủ tử của Nguyễn gia. Sau này những chuyện như vậy tiểu thư không cần phải làm, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thật, cả Nguyễn gia to lớn này biết phải làm sao?"

Thời Sênh: "..." Không phải ngươi có thể thay đổi thân phận làm chủ nhân rồi sao?

Thời Sênh không nói ra suy nghĩ không chính đáng đó, "Gần đây có xảy ra chuyện gì không?"

Thu Thủy lập tức nghiêm mặt, "Có một vài chuyện, đều có liên quan đến Tô Họa. Thôn dân trong thôn Bạch Hà đều không trồng trọt tên đất đai của chúng ta nữa mà theo Tô Họa thuê đất của Lý gia. Không biết Tô Họa có thỏa thuận gì với người nhà họ Lý mà chỉ thu của bọn họ 3 phần. Tô Họa còn hợp tác với người trong huyện, mở một cửa tiệm vịt quay gì đó, việc làm ăn rất tốt..."

Thời Sênh: "..."

Tiểu thuyết xuyên không cũng có vịt quay!

Vịt quay đã xuyên suốt từ cổ chí kim, nóng sốt ở tất cả các thế giới.

"Tiểu thư, đất trong thôn Bạch Hà không trồng trọt nữa, vậy mùa xuân năm nay phải làm sao?" Thu Thủy hơi có chút lo lắng, đất ở thôn Bạch Hà tương đối nhiều, nếu như không có người canh tác thì coi như bỏ hoang.

Thời Sênh bĩu môi, "Mời người trồng trọt thôi."

"Mời ngươi?"

"Tới lúc đó rồi nói tiếp." Thời Sênh vẫy vẫy tay, "Nói không thì không, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền."

Thời Sênh thở dài, quả nhiên huênh hoang ở huyện Bạch Hà vẫn là thích hợp nhất, chốn kinh thành có muốn tiêu chút tiền cũng phải tính đi tính lại.

Thu Thủy: "..."

#Tiểu thư nhà ta luôn nghĩ tới chuyện bại gia#

Khi cuộc sống hằng ngày của gia đình Tô Họa từng bước rực rỡ thăng hoa thì Thời Sênh lại ở lì trong Nguyễn phủ, cửa lớn không qua, cửa nhỏ không bước tới.

Mùa đông ở huyện Bạch Hà rất lạnh, thế giới này không có điều hòa, không có lò sưởi, Thời Sênh chỉ muốn tự sát để quay lại.

Làm cái gì cũng phải mặc nhiều quần áo, đến mức tròn như một trái bóng, động một cái tay thôi cũng thấy mệt đến phát sợ.

Chương 741

Suốt cả mùa đông, Thời Sênh đều không hề nhúc nhích.

Mùa xuân sắp đến, huyện Bạch Hà yên tĩnh hồi lâu cũng đang dần dần náo nhiệt trở lại.

Tiệm vịt quay của Tô Họa đã mở chi nhánh thứ hai, Thời Sênh cho ngươi đi mua về ăn thử, mùi vị cũng không có gì là đặc biệt, nhưng so với thức ăn ở thời cổ đại, thì đây tuyệt đối được coi là mỹ thực.

Bây giờ, ai muốn ăn vịt quay của Tô Họa còn phải đặt trước.

"Tiểu thư, hôm nay Tô Họa này lại còn muốn mua lại cửa tiệm ở đông thành của chúng ta." Gương mặt Thu Thủy đầy vẻ phẫn nộ bước vào.

Thời Sênh lắc lắc chiếc ghế thái phi, ăn miếng điểm tâm thơm ngon rồi chầm chậm hỏi: "Cửa tiệm nào?"

"Chính là tửu lầu ở đông thành đó." Thu Thủy bước tới trước mặt Thời Sênh.

"Không nhượng cho cô ta là được rồi." Thời Sênh cho miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng.

"Tiểu thư!" Thu Thủy cao giọng, "Cửa tiệm đó chúng ta cũng là đi thuê, vẫn còn một tháng nữa là đến hạn, không biết Tô Họa nghe ngóng được thông tin từ đây, nên đã đi nói chuyện với người chủ của tửu lâu, bây giờ bên đó cũng có ý muốn cho Tô Họa thuê lại."

Thời Sênh: "..." Nữ chính đại nhân à! Gần đây ta không gây phiền hà với ngươi, ngươi hà tất gì phải ghé đầu vào họng súng làm gì?

"Làm ăn thế nào?" Thời Sênh ngồi thẳng người.

"Rất tốt ạ, có thể xếp trước mấy hạng so với cửa tiệm khác của chúng ta." Lượng người trong đó tương đối đông, hơn nữa bọn họ đều mời những sư phụ có thủ nghệ cao siêu, sinh ý mỗi tháng đều rất khả quan.

Thời Sênh cho Thu Thủy hẹn đông gia gặp mặt nói chuyện, nhưng đông gia năm lần bảy lượt từ chối gặp mặt Thời Sênh, nói vòng nói vo là không cho cô thuê, bất luận là trả giá cao thế nào cũng không đồng ý.

Thời Sênh đích thân đến tìm đông gia.

Vừa bước tới cửa, liền nhìn thấy Tô Họa cùng một người đàn ông bước ra, nhìn dáng vẻ có vẻ quan hệ của bọn họ rất tốt, người đàn ông đó tiễn Tô Họa ra cửa rồi quay người đi vào trong phủ.

Tô Họa hơi cúi người trước bậc thềm, liền nhìn thấy Thời Sênh đứng cách đó không xa. Nàng ta nhướng mày nói với Thời Sênh, "Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi tới muộn rồi."

Thời Sênh liếc nhìn nàng ta, không lên tiếng mà quay người bước đi.

Tô Họa đã thu phục được đông gia, đó chính là bản lĩnh của nàng ta.

Tô Họa giống như đánh vào bịch bông, nàng ta có chút bực bội, Nguyễn Tiểu Dạng này lúc nào cũng bày ra cái bộ dáng khinh người như thế.

Hãy đợi đấy!

...

"Tiểu thư, có người tìm ngài." Thời Sênh quay về phủ, được người Nguyễn phủ thông báo có người tìm cô.

"Là ai?"

"Không quen, nghe giọng nói giống như người ở kinh thành đến." Hạ nhân lắc đầu.

Kinh thành?

Trong đầu Thời Sênh hiện lên một vài bóng người, không biết là ai, Thời Sênh đi theo tên hạ nhân vào phòng khách.

Nhìn rõ là ai rồi, cô chỉ muốn kéo người khách đó ra ngoài.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn uống trà trong phòng khách, còn đang thổi thổi mấy chiếc lá trà nổi trên mặt chén. Thấy bên ngoài có bóng người đi vào, hắn ta hơi ngẩng đầu, gương mặt soái khí lập tức để lộ một nụ cười.

Hắn đặt chén trà xuống, "Nguyễn cô nương, hy vọng cô vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay?"

Gương mặt Thời Sênh không chút biểu hiện, cô bước vào: "Ngươi tới đây làm gì?"

Cốt truyện che giấu gì đó, bản cô nương từ chối.

"Nguyễn cô nương, đúng là cô thật khó tìm!" Độc Cô Dực nói như cảm thán: "Tôi phải trèo đèo lội suối để tìm cô, đến nỗi chân sắp gãy ra rồi, cô nể mặt tôi, tốt xấu gì cũng hỏi han nhau một câu đi chứ?"

Sau buổi tối hôm đó, nàng gần như là mất tích, làm thế nào cũng không tìm được.

Không những hắn không tìm được, đến người của Độc Cô Tu cũng không tìm được.

Chẳng dễ dàng gì tìm thấy nàng ấy, nhưng nàng ấy lại làm bộ mặt ruồng bỏ, hắn có thể nhìn ra điều này.

Đừng hỏi tại sao hắn lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên gương mặt không có biểu tình ấy, rõ ràng là hắn nhận ra, thế thôi.

Thời Sênh chau mày, hỏi theo kiểu có lý chẳng sợ gì cả, "Ta bắt người phải tìm ta?"

Độc Cô Dực: "..."

"Ngươi tìm ta làm gì?"

Độc Cô Dực ho một tiếng, mặt nghiêm nghị đáp, "Người của Độc Cô Tu đã tới huyện Bạch Hà rồi, hình như hắn cũng tới đó."

"Ngươi đến, tìm ta, để làm gì?" Ngữ khí của Thời Sênh càng nặng nề hơn, Độc Cô Tu đến đây, thì cần hắn đặc biệt chạy tới đây để nhắc nhở sao?

Chẳng thân thiết gì, mới gặp nhau có một lần.

"Bổn vương tới là để chiêu dụng nhân tài."

Chiêu dụng cái ông nội nhà ngươi!

Thời Sênh cho người lôi Độc Cô Dực ra ngoài, cho dù một phút thôi cô cũng không muốn nhìn thấy tên ngu đần này.

"Nguyễn cô nương, cô nghe ta nói đã. Ôi, ta nói các ngươi đợi đã. Nguyễn cô nương, cô hãy nghe bổn vương nói!" Độc Cô Dực bị người của Nguyễn gia ném ra bên ngoài Nguyễn phủ.

Cửa lớn được đóng lại trước mặt hắn, sút chút nữa kẹp phải chiếc mũi hắn.

Độc Cô Dực sờ sờ lên chiếc mũi, rồi giờ tay đập cửa, "Mở cửa ra! Nguyễn Tiểu Dạng mở cửa ra!!!"

Độc Cô Dực đứng ngoài đập cửa rất lâu nhưng không có ai mở cửa cho hắn, cũng không ai thèm để mắt đến hắn, đập cửa một lúc, có lẽ Độc Cô Dực thấy mất hứng nên tự động rời khỏi Nguyễn phủ.

Nhưng Độc Cô Dực là người không bao giờ chịu từ bỏ, hằng ngày hắn ta đều đến Nguyễn phủ, rất nhanh sau đó, bách tính huyện Bạch Hà đều truyền tai nhau chuyện này.

Độc Cô Dực tướng mạo rất soái khí, ăn mặc lại đẹp, nên có nhiều cô nương trong huyện Bạch Hà đều túm tụm lại quan sát Độc Cô Dực.

"Công tử, ta thấy mấy ngày nay chàng đều đứng canh trước cửa Nguyễn phủ, Nguyễn Tiểu Dạng này thiếu tiền của chàng sao?" Có người tò mò hỏi Độc Cô Dực.

"Không có." Độc Cô Dực vừa đập cửa vừa trả lỏi, cũng không nhìn xem người hỏi mình là ai.

"Không nợ tiền, vậy chàng cả ngày canh ở cửa Nguyễn phủ để làm gì?"

"Bổn... Ta tìm Nguyễn Tiểu Dạng có chuyện."

Sau đó, người hỏi chuyện cũng chầm chậm ồ lên một tiếng, rồi chuyển sang giọng nũng nịu nói, "Công tử, chàng thấy ta thế nào? Mặc dù nhà ta không bằng nhà Nguyễn Tiểu Dạng, nhưng ta đảm bảo chàng sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc."

Độc Cô Dực nghe thế thì chẳng hiểu ra làm sao cả, hắn quay đầu lại, bị một gương mặt to như chiếc bánh nướng cỡ lớn dọa chết khiếp, khiến hắn phải lùi về sau một bước, gương mặt trắng bệch dán vào cửa lớn.

Một cô nương vô cùng mập mạp, gương mặt thẹn thùng xen lẫn cả dọa nạt chớp mắt với hắn mấy cái, "Công tử."

Độc Cô Dực nuốt nước bọt một cách gian nan, giọng nói đó kỳ thực rất dễ nghe, sao người lại... như vậy.

Mập đến nỗi sắp lăn được như trái bóng.

Dọa chết bổn vương.

"Cô nương..." Độc Cô Dực khó khăn nuốt nước bọt lần nữa.

"Công tử, chỉ cần chàng chịu ở rể nhà ta, sau này gia sản nhà ta đều là của chàng." Cô nương mặt bự không ngừng chớp mắt, thể hiện sự e thẹn, "Nguyễn tiểu thư là một người phụ nữ đanh đá chua ngoa, đâu có thể sánh được với sự quan tâm, chu đáo của ta, công tử hãy đi theo ta đi."

Cô nương mặt bự nói xong liền kéo lấy Độc Cô Dực.

Độc Cô Dực sợ hãi lùi hẳn về phía sau, phía sau đó chính là cửa lớn, cơ bản mà nói hắn không có đường lui.

Cô nương mặt bự còn dẫn theo mấy người, rõ ràng là chuẩn bị cướp!

Độc Cô Dực thực sự đã bị dọa đến chết khiếp. Hắn thật không ngờ một cô nương trong một tiểu trấn này lại có thể dũng mãnh như vậy!!

Hắn đường đường là vương gia, lại còn bị người khác cướp!

"Nguyễn Tiểu Dạng, Nguyễn Tiểu Dạng, cô mau ra đây, sắp xảy ra án mạng rồi!" Độc Cô Dực giơ tay đập cửa, giọng mỗi lúc một lớn.

"Công tử, chàng có gọi rách họng thì Nguyễn Tiểu Dạng cũng không ra đâu." Có lẽ cô nương mặt bự này đã quan sát khá lâu, hắn đã ở đây gọi cửa bao nhiêu ngày mà người trong Nguyễn phủ hoàn toàn không xuất hiện.

Hơn nữa, hôm đó cô ta còn nhìn thấy người của Nguyễn phủ ném vị công tử này ra khỏi phủ.

Cô ta lớn chừng này rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

Chắn chắn phải cướp hắn về ở rể!

"Nguyễn Tiểu Dạng!"

Trong lòng Độc Cô Dực bây giờ chỉ muốn giết quách Thời Sênh đi, tại sao hắn lại đến một nơi quái quỷ này, Nguyễn Tiểu Dạng sống hay chết đâu có liên quan đến hắn? Chỉ cần hắn sống là được!

"Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi mau ra đây cho bổn vương!!"

Chương 742

"Lý Hồng Hồng!!"

Một giọng nói từ dưới bậc thềm truyền lên, Tô Họa nhanh chóng xuất hiện trên bậc thềm, rồi chỉ vào cô nương mặt bự giọng trách móc, "Ngươi lại đi cướp đàn ông!"

Cô nương mặt bự hình như không muốn gặp Tô Họa, cánh tay mập mạp của cô ta tát thẳng vào Tô Họa, phẫn nộ mắng: "Tô Họa, ngươi quan tâm tới chuyện của người khác ít thôi, chuyện bổn tiểu thư làm, người có tư cách gì mà xen vào?"

"Cha ngươi kêu ta phải dạy dỗ ngươi!" Tô Họa né được cô ta rồi ưỡn ngực uy hiếp cô nương mặt bự, "Ngươi có muốn cha ngươi biết ngươi làm chuyện này không?"

Vừa nghe Tô Họa nhắc đến cha mình, cô nương mặt bự liền sợ hãi, ngó trái ngó phải. Thấy xung quanh không có người, cô ta mới to gan đứng dậy.

Cô ta chỉ vào mũi Tô Họa, "Tô Họa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có cha ta chống lưng thì bổn tiểu thư ta phải sợ ngươi. Hôm nay bổn tiểu thư ta sẽ đem chàng ấy về nhà."

Độc Cô Dực: "..." Bổn vương biết mình đẹp trai phong độ, anh tuấn phóng khoáng, nhưng cô nương này khẩu vị hơi nặng, hắn thực sự không chịu đựng nổi.

"Nguyễn Tiểu Dạng!" Độc Cô Dực lại bắt đầu đập cửa.

"Kẹt kẹt..."

Độc Cô Dực tựa lưng vào cửa lớn, lúc này cửa lớn bị ai đó từ bên trong mở ra, Độc Cô Dực ngã vào bên trong, bốn chân chổng vó lên trời, đúng lúc nhìn thấy một bóng người từ từ tiến lại gần.

Lý Hồng Hồng và Tô Họa đang cãi nhau cũng dừng lại, nhìn người đang đứng trong cửa.

"Cãi nhau thì cãi nhau, sao lại tìm tới tận Nguyễn phủ nhà ta?" Thời Sênh liếc nhìn Tô Họa, "Các ngươi không biết xấu hổ sao?"

Tính thích xen vào chuyện của người khác của Tô Họa lại lộ ra, "Nguyễn Tiểu Dạng! Vị công tử này tìm ngươi lâu như thế rồi, ngươi cũng không thèm lộ mặt gặp người ta, có chuyện gì thì ngươi nói chuyện rõ ràng với người ta không được sao?"

Thời Sênh ngước nhìn tên ngu ngốc Độc Cô Dực.

Độc Cô Dực ngơ ngác nhìn Tô Họa, hắn không quen biết cô ta mà!!

Thật đó!

"Tô Họa, ngươi xen vào chuyện người khác quá nhiều rồi đó?" Thu Thủy không nhịn nổi liền lên tiếng.

Tiểu thư nhà nàng ta làm gì, kể từ khi nào mà đến lượt người ngoài phải can thiệp chỉ trỏ.

"Ta chỉ ra thấy không ưa con người như vậy của Nguyễn Tiểu Dạng." Tô Họa ra giọng chính nghĩa nghiêm nghị, còn nói giúp Độc Cô Dực, "Vị công tử này đứng canh ở cửa mấy ngày hôm nay, cả huyện Bạch Hà đều truyền tai nhau. Ngươi làm như vậy thật bất lịch sự."

Thời Sênh: "..." Ta lịch sự hay không lịch sự thì liên quan đến nhà ngươi sao hả nữ chính đại nhân!!

Ngươi thích quản chuyện của người khác cũng làm ơn đừng quản quá rộng vậy chứ?

"Đúng thế đúng thế, để một vị công tử đẹp trai như thế này đứng ngoài cửa đợi, Nguyễn Tiểu Dạng, cô thật quá đáng!" Lý Hồng Hồng đột nhiên gật đầu đồng thuận với Tô Họa.

Thời Sênh nhếch môi cười, "Đóng cửa!"

Nếu như đám người các ngươi đã không muốn nhìn thấy hắn, thì bản cô nương sẽ cho các ngươi hài lòng.

Bản cô nương là một người ôn hòa dễ gần như vậy đó.

Mẹ kiếp lũ ngu ngốc.

Người hầu đứng bên cạnh lập tức đóng cửa, để mặc Tô Họa và Lý Hồng Hồng đứng bên ngoài.

Lý Hồng Hồng cố gắng mở to đôi mắt để nhìn Độc Cô Dực đang đứng bên trong, giọng nói vô cùng tiếc nuối, "Công tử..."

Chàng ấy đã vào trong rồi!!

"Tô Họa, đều là do ngươi." Lý Hồng Hồng lại lần nữa ngắm trúng Tô Họa. Tất cả đều co con đàn bà này, nên vị công tử đó mới bị Nguyễn Tiểu Dạng nhốt vào trong phủ, nếu không phải là ả ta đột nhiên xuất hiện, thì nàng ta đã cướp được vị công tử này về rồi.

Lý Hồng Hồng càng nghĩ càng tức, nàng ta tiến lên trước cho Tô Họa một bạt tai.

"Đều do ngươi, con tiện nhân này, ai cho ngươi bẩm báo với cha ta, ai cho ngươi ngăn cản ta." Lý Hồng Hồng vừa túm vừa cào Tô Họa. Nàng ta kéo tóc, kéo quần áo của Tô Họa.

"Lý Hồng Hồng, cô dừng lại, á... cô điên rồi."

Trọng lượng cơ thể của Lý Hồng Hồng cực kỳ áp đảo, nên hoàn toàn đè Tô Họa xuống dưới mà đánh.

...

Trong phủ, Độc Cô Dực vẫn đang ngồi trên đất, Thời Sênh đứng bên cạnh hắn, tiếng nói chói tai bên ngoài vẫn vang lên.

Nghe mà đến nỗi Độc Cô Dực sởn cả da gà.

Sao lại đáng sợ như vậy.

Đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mặt cũng không phải quá đáng ghét.

"Nguyễn cô nương." Độc Cô Dực từ dưới đất đứng dậy, lần này hắn không vòng vo phí lời, mà trực tiếp đi vào chủ đề chính, "Ta tìm cô là nhận sự ủy thác của người khác, cô biết Phạm đại nhân chứ? Ông ấy muốn ta chăm sóc cô một thời gian."

Nếu không phải Phạm đại nhân là ân sư thụ nghiệp của hắn thì hắn tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu này, hại hắn từ kinh thành tới một nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi thế này.

"Phạm đại nhân? Tại sao ông ấy lại muốn ngươi chăm sóc cho ta?" Không phải trong thư Phạm đại nhân đã nói không biết tông tích của Độc Cô Dực sao? Lừa cô à?

Bây giờ lại để Độc Cô Dực chăm sóc cô? Là có ý gì?

Phạm đại nhân và Nguyễn phụ là bằng hữu nhiều năm, lúc Nguyễn phụ mới mất, vị Phạm đại nhân này còn đích thân đến chia buồn.

"Câu hỏi này cô đi hỏi Phạm đại nhân, bổn vương không rõ." Hắn cũng không muốn biết chuyện này, hắn chỉ muốn sống một cách yên ổn.

"Thời gian không tương đồng." Thời Sênh bình tĩnh nói.

Trong đầu Độc Cô Dực như toàn sương mù, "Thời gian gì?"

"Phạm đại nhân nói ngươi phải chăm sóc ta từ khi nào?"

Độc Cô Dực chau mày suy nghĩ, "Khoảng tháng 9 năm ngoài."

Tháng 9, lúc đó cô vẫn còn ở huyện Bạch Hà, vẫn chưa viết thư cho Phạm đại nhân, nhưng tại sao lúc đó ông ta lại dặn dò Độc Cô Dực chăm sóc cô?

Độc Cô Dực nói: "Bổn vương lúc đó định tới tìm cô, nhưng khi ấy bổn vương có chuyện riêng nên phải hoãn một đoạn thời gian, sau đó lại gặp cô ở kinh thành."

Kết quả là, hắn còn chưa nói xong thì cô đã chạy đi rồi.

"Sao ngươi biết ta là ai?" Bọn họ chưa từng gặp nhau, sao hắn lại biết cô là người hắn cần tìm.

Độc Cô Dực vén mái tóc rủ xuống trước ngực, "Tai mắt của bổn vương ở kinh thành vẫn còn, Độc Cô Tu vẫn đang tìm cô, bổn vương đương nhiên có thể biết."

Thời Sênh chau mày, sự giải thích này không có vấn đề gì.

Lúc cô ở kinh thành cũng không che đậy hành tung, người có ý định tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.

Nhưng bây giờ chỉ có một câu hỏi, tại sao Phạm đại nhân lại yêu cầu Độc Cô Dực chăm sóc cô từ khi còn rất sớm như vậy?

Thời Sênh không phải là người dễ bị vướng bận, nếu nghĩ không thông cô sẽ không nghĩ nữa, thời gian trôi qua, những nghi ngờ đáng được khơi ra, ắt nhiên sẽ có câu trả lời.

"Ngươi về đi, ta không cần chăm sóc gì hết, hãy thay ta cảm ơn Phạm đại nhân." Cách bảo vệ tính mạng của bản thân cô có rất nhiều, không cần tới một tên ngu ngốc như thế này.

Mắt Độc Cô Dực bỗng sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi: "Đó là do cô nói đó nha? Không được, cô phải viết cho bổn vương một bức thư, bổn vương mới dễ dàng nói chuyện với Phạm đại nhân."

Thời Sênh: "..." Đúng là vương gia thức thời, xứng đáng sống đến tập cuối.

Thời Sênh vẫn viết một bức thư giao cho Độc Cô Dực thật.

Để hắn mang thư rồi mau cút đi, đừng có quay lại nữa.

Độc Cô Dực nhận lấy bức thư, rồi vui vẻ rời khỏi Nguyễn phủ, nhưng chỉ nửa giờ sau, gương mặt Độc Cô Dực hết sức căng thẳng chạy về Nguyễn phủ.

"Độc Cô Tu... Ta đã nhìn thấy Độc Cô Tu rồi." Độc Cô Dực thở hồng hộc nói.

Thời Sênh tỏ vẻ mặt ghét bỏ, "Nhìn thấy thì làm sao?" Độc Cô Tu là quái vật ba đầu sáu tay sao? Có gì mà đáng sợ chứ?

Độc Cô Dực trừng mắt nhìn Thời Sênh, "Độc Cô Tu đem theo một đội quân, đang chặn trước Huyện Bạch Hà, bây giờ ta không thể ra được."

Ra khỏi Huyện Bạch Hà chỉ có một con đường, hắn mà ra chắc chắn sẽ bị người của Độc Cô Tu phát hiện.

Hắn vẫn muốn sau này có thể được sống yên ổn ở kinh thành, không muốn đối đầu với Độc Cô Tu.

Thời Sênh tò mò hỏi: "Độc Cô Tu không biết ngươi rời kinh sao?"

"Đương nhiên không biết." Độc Cô Dực trừng mắt với Thời Sênh.

"Như vậy thì hắn cũng không có gì lợi hại." Thời Sênh bĩu môi, đến chuyện một tên thiểu năng rời kinh mà còn không biết.

Chương 743

Độc Cô Dực không nói chi tiết tại sao Độc Cô Tu không biết mình rời kinh, nhưng nói cho cùng thì bây giờ hắn không thể đi khỏi Huyện Bạch Hà, nói thế nào cũng phải ăn vạ trong phủ của Thời Sênh.

Độc Cô Dực có bao nhiêu vô lại và khéo léo đưa đẩy, từ việc hắn có thể sống yên ổn trong Nguyễn phủ có thể thấy được.

Con người của Độc Cô Dực, vì bảo vệ tính mạng của mình, cái gì hắn cũng có thể làm được.

Thời Sênh e rằng cho hắn giả làm cô nương, chắc hắn cũng đồng ý.

...

Độc Cô Tu đến huyện Bạch Hà, lần này hắn không che giấu thân phận, rất nhanh chóng, người trong cả huyện Bạch Hà đều biết Nhiếp Chính Vương đến.

Thời Sênh không sợ chết, cũng vây lại xem Độc Cô Tu.

Độc Cô Dực cải trang thành một người đàn ông trung niên, đi bên cạnh Thời Sênh: "Nguyễn Tiểu Dạng, bổn vương... Ta muốn hỏi, cô đến xem hắn làm gì? Hắn rất muốn lấy mạng cô đó."

"Thế ngươi đi theo ta đến đây làm gì?" Mẹ kiếp, tên ngu ngốc sợ chết này ở trong phủ yên ổn thì không chịu, lại chạy theo cô, bị bệnh hả!

"Ta tới xem hắn định làm gì." Độc Cô Dực chau mày, ngó nghiêng thăm dò xung quanh, thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.

Thời Sênh ôm trán.

Lúc mà làm trộm thì nhất định đừng nghĩ mình là trộm, phải thật bình tĩnh!

Thời Sênh lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh.

Rời xa kẻ ngu si đần độn, yêu quý tính mạng mình.

Trong đám đông, Thời Sênh nhìn thấy Tô Họa, hình như nàng ta bị người khác lôi đi, lúc này nhìn thấy Độc Cô Tu được người người vây lấy như chúng tinh phủng nguyệt, gương mặt Tô Họa có vẻ ngơ ngác.

Độc Cô Tu và quan huyện nói với nhau một đôi câu chuyện phiếm, người đứng bên cạnh hắn liền đứng ra, làm bách tính đang ồn ào náo nhiệt bỗng yên lặng.

"Lần này vương gia đến đây, là vì tuyển tú vào cung, nữ tử trong gia đình đến tuổi đều có thể đến nha môn để báo danh."

Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc.

Tuyển tú? Tuyển tú sao lại đến huyện Bạch Hà tuyển chứ?

Sự hoài nghi này chỉ bỗng chốc hiện ra, rồi rất nhanh sau đó mọi người chỉ còn thấy vui vẻ, hứng thú, con gái của họ có thể vào cung nhận được sự sủng ái, há chẳng phải giống như bay lên trời sao.

"Tuyển tú?" Độc Cô Dực ngoáy ngoáy lỗ tai, "Tại sao ta không biết tin này?"

"Rõ ràng là mượn cớ!" Thời Sênh lườm Độc Cô Dực.

"Đương nhiên là bổn vương biết." Độc Cô Dực không kịp sửa lại, nói xong hắn liền bịt miệng, thấy mọi người không chú ý đên, hắn mới nói tiếp: "Cô không cảm thấy cách mượn cớ này rất lạ sao?"

Mượn cớ chuyện gì không mượn, lại mượn chuyện tuyển tú...

Thời Sênh im lặng, quá nửa là vì nữ chính mà tới.

"Độc Cô Tu đã lấy cái cô... con gái của Trấn Bắc Tướng Quân gì đó chưa?" Thời Sênh đột nhiên hỏi một câu.

"Cưới rồi." Độc Cô Dực gật đầu.

Thời Sênh thay nữ chính mặc niệm.

"Ngươi có biết tại sao Độc Cô Tu muốn cưới cô ta không?" Độc Cô Dực tiến lại sát Thời Sênh, gấp gáp muốn chia sẻ tin tức gì đó mà hắn biết cho Thời Sênh nghe.

"Binh quyền?" Trong tay Trấn Bắc Tướng Quân nắm giữ trọng binh, Độc Cô Tu lấy con gái ông ta, thì coi như nắm giữ một nửa binh quyền.

Độc Cô Dực giơ ngón tay cái lên, "Đó chỉ là một."

Thời Sênh bĩu môi một cái, còn lý do thứ hai sao?

Độc Cô Dực gật đầu, ánh mắt như có một ngọn lửa bát quái đang cháy, chỉ thiếu một điều là trên mặt viết lên mấy chữ to đùng "Cô mau hỏi ta đi. Cô mau hỏi ta đi. Cô mau hỏi ta đi."

Thời Sênh rất cao hứng nhưng không muốn hỏi.

Sau đó, Độc Cô Dực do không nhịn nổi, "Ta nói cho cô nghe, thực ra hắn và con gái của phủ tướng quân sớm đã lén lút qua lại với nhau dẫn đến có thai, nên không thể không cưới."

Thời Sênh ngạc nhiên, "Sao ngươi biết?"

"Ta nhìn thấy." Độc Cô Dực đắc ý nói.

Thời Sênh: "..." Không hiểu chuyện này có gì mà đắc ý.

"Chính là lần trước khi hắn hồi kinh, hắn tới tham dự thọ yến của Trấn Bắc Tướng Quân, có lẽ Độc Cô Tu bị cho uống thuốc, nên cùng..." Độc Cô Dực thò tay ra, đặt hai tay ngang nhau, hai ngón tay trỏ đồng thời giơ lên, rồi khép lại, hắn muốn ví dụ cho Thời Sênh hiểu, "Hơn nữa, hắn còn bị Trấn Bắc Tướng Quân bắt ngay tại trận, cô nói xem, hắn có thể không cưới sao?"

Thời Sênh im lặng không lên tiếng, cô cũng là một cô nương, nói những chuyện hở da hở thịt này với cô, thực sự hay ho lắm sao?

Nhưng tên nam chính đại nhân này lại bị người khác lừa sao?

Lợi hại thật!

Đã có thể đoán thấy cái chết của cả nhà Trấn Bắc Tướng Quân.

Độc Cô Tu đã cùng với tên quan huyện co ro cúm rúm đi vào nha môn, Thời Sênh thấy người bên cạnh Độc Cô Tu cũng dẫn theo cả nữ chính vào nha môn.

Mọi người cũng dần dần tản đi, đa số mọi người đều chạy đi loan báo tin tức tốt lành này.

Đối với rất nhiều người mà nói, tuyển tú trong cung là một chuyện đầy mê hoặc, quyến rũ, bọn họ viễn tưởng sau khi vào cung sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý, nhưng sau khi vào cung mới rõ, hiện thực tàn khốc hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tưởng.

Không ít người dẫn theo con gái của họ đến nha môn báo danh, sau khi thông qua một vòng tuyển chọn, chỉ còn lại một vài cô nương có dung mạo xinh đẹp.

...

"Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, người của nha môn nói tiểu thư phải tới nha môn." Thu Thủy chạy như bay từ bên ngoài vào trong.

Thời Sênh từ từ mở mắt, ngọn lửa này cuối cùng vẫn cháy đến chỗ cô rồi.

Tác giả còn chưa chết mà!

"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Nô tì nghe nói, những cô nương xinh đẹp đều được chọn. Với dung mạo này của tiểu thư, nhất định sẽ bị chọn." Nếu như tiểu thư bị chọn, Nguyễn gia phải làm sao?

"Đi xem sao?" Thời Sênh từ từ đứng dậy, cô vuốt vuốt chiếc váy hơi có nếp nhàu, vừa kiêu ngạo vừa hung hăng nói, "Đi xem đám ngớ ngẩn này định làm gì ta."

"Tiểu thư, tiểu thư không thể đi!" Thu Thủy chặn trước mặt Thời Sênh, hốc mắt đỏ hoe.

"Ta không đi, bọn chúng sẽ không để yên." Thời Sênh xoa đầu Thu Thủy, "Hãy ở nhà đợi tin của ta, bọn chúng không dám làm gì ta đâu."

"Tiểu thư." Thu Thủy rưng rưng nước mắt, nàng ta chỉ cần chớp mắt là nước mắt lăn dài xuống má.

Thời Sênh cười nhẹ rồi vòng ngang qua Thu Thủy.

Thu Thủy nghiến răng cắn chặt môi rồi chạy đuổi theo Thời Sênh.

Thời Sênh cũng không ngănnàng ta lại, để cho nàng ta đi theo mình.

Lúc này, vẫn có mấy cô nương quẩn quanh nha môn. Mấy người này đều không được chọn, nhưng họ có chút không can tâm.

Thời Sênh vừa xuất hiện, đám người này bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ rồi thì thầm với nhau về Thời Sênh.

"Nhìn đi nhìn đi, người của Nguyễn gia cũng đến rồi."

"Cô ta... có lẽ sẽ được chọn?"

"Cái đó còn phải nói, các ngươi nói xem, nếu Nguyễn Tiểu Dạng tiến cung thì Nguyễn gia phải làm sao?"

"Gia sản lớn như vậy, nếu không có Nguyễn Tiểu Dạng, có thể sẽ bị người khác..."

Thời Sênh không thèm nhìn mà bước ngang qua đám người đó, Thu Thủy có vẻ hơi tức nhận, nhưng nhìn qua mấy người đi liền biết bọn họ đang ăn nói huyên thuyên.

Lúc bước vào nha môn, Thời Sênh nhìn thấy một người quen.

Đinh Hương.

Cô ta được nha hoàn dìu đỡ, khóc lóc như mưa, đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên, có lẽ là cha của Đinh Hương, gương mặt ông ta lúc đó cũng rất khó coi.

Đinh Hương đẩy nha hoàn ra, rồi nắm lấy cánh tay của cha, thút thít nghẹn lời, "Cha, con không muốn tiến cung, con đã có hôn ước với Hạ nhị công tử."

"Con gái à... Cha... cũng không có cách nào khác!" Đinh lão gia thở dài, những bách tính bình thường như bọn họ thì có thể có được cách gì chứ?

Dân không thể đấu lại được với quan.

"Cha..."

Đinh lão gia vẫy tay, "Vào trong trước đi, cha sẽ nói với đại nhân..."

Đinh Hương vừa khóc thút thít vừa tiến vào bên trong, đúng lúc Thời Sênh bước vào nha môn. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Có lẽ cảm nhận được đồng bệnh tương lân, nên Đinh Hương không lên tiếng phản kháng mà lặng lẽ cúi đầu.

Chương 744

Trong nha môn, quan huyện đang đợi mấy gia đình vẫn chưa đưa con gái tới. Ông ta cũng thấy rất khó xử, mấy người này đã hối lộ cho ông ta, nhưng Nhiếp Chính Vương đang ở đây, ông ta nào đâu dám nhận.

Nhìn thấy bạc trắng lấp lánh mà không thể nhận, quan huyện thấy đau lòng!

Nhưng lúc ông ta nhìn thấy Thời Sênh, ông ta không thấy đau lòng nữa, mà là đau toàn thân.

Nữ nhân này quả thực là ác mộng của ông ta.

"Nguyễn tiểu thư..." Quan huyện liền từ ghế đứng lên, đá vào chân người bên cạnh, "Mau lấy ghế cho Nguyễn tiểu thư."

Lúc đó, Đinh Hương và Đinh lão gia cũng vừa đến. Nhìn thấy bộ dạng đó của quan huyện, ai cũng cảm thấy kỳ lạ, như là đang lấy lòng Nguyễn Tiểu Dạng sao?

Thời Sênh ngồi xuống một cách thư thái thoải mái.

Quan huyện không dám đụng chạm đến Thời Sênh, ông ta quay đầu nhìn Đinh Hương và Đinh lão gia, "Đinh lão gia, Đinh tiểu thư."

Đinh lão gia chắp tay khom lưng, "Đại nhân."

"Dân nữ tham kiến đại nhân." Đinh Hương vừa khóc, giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào, nhưng lại không hề khó nghe, ngược lại lại có chút hấp dẫn.

Đinh phụ vừa định nói chuyện thì quan huyện đã vẫy vãy tay, lên tiếng gây khó dễ, "Đinh lão gia, chuyện này ta không thể làm chủ được."

Ông ta nhìn sang một hướng khác, "Tuổi tác và dụng mạo của Đinh tiểu thư rất phù hợp với yêu cầu tuyển chọn. Đinh lão gia cũng đừng không lỡ xa con, lần này tiến cung chính là hưởng vinh hoa phú quý, là chuyện vô cùng đáng mừng."

"Cha." Đinh Hương kéo tay áo cha mình, cô ta không muốn tiến cung, cô ta muốn sống chung với Hạ Đình.

Đinh phụ bước lên vài bước chỗ quan huyện, dùng tay áo che ngang tầm nhìn, rồi nhét cho quan huyện đồ gì đó, "Đại nhân, tôi chỉ có đứa con gái này. Ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi, Đinh mỗ nhất định sẽ cảm tạ."

Quan huyện sờ sờ đống ngân phiếu mà Đinh phụ vừa lén đưa cho mình, khóe miệng giật giật tới phát đau, nhưng hồi lâu lại đẩy về, "Đinh lão gia, không phải lần này bản quan không giúp ông, mà là thật sự không có cách nào, nếu bản quan giúp ông thì cái mũ cánh chuồn này sợ cũng không giữ nổi."

Quan huyện vội vàng cho người ghi tên.

Đinh phụ thở dài lắc đầu, nếu như là người khác đến, ông ta vẫn có thể đút tiền, nhưng lần này lại là Nhiếp Chính Vương.

Ông ta đâu dám đi đút tiền cho Nhiếp Chính Vương.

"Nguyễn tiểu thư..." Quan huyện giải quyết xong Đinh Hương, gương mặt để lộ nụ cười, "Cô xem, nếu như không có vấn đề gì, bổn quan sẽ ghi tên Nguyễn tiểu thư vào danh sách."

"Có vấn đề." Thời Sênh ngẩng đầu nhìn tên quan huyện.

Chân quan huyện bắt đầu mềm nhũn, ông ta phải bám vào cạnh bàn mới có thể đứng vững, "Nguyễn tiểu thư có vấn đề gì?"

"Ta không tiến cung."

"Cái này... Cái này bổn quan không làm chủ được!"

Nếu như ông ta có thể làm chủ được thì bây giờ trong tay ông ta đã có vô số tiền bạc.

Sáng sớm nay khi vừa ngủ dậy, mắt ông ta liên tục giật giật, ông ta biết sắp có chuyện xảy ra, Nguyễn Tiểu Dạng này không hề dễ đối phó.

Quan huyện âm thầm giơ tay vẫy vẫy người của mình, ý kêu người đi mời Nhiếp Chính Vương, người mà ông ta không xử lý được thì phải mời Nhiếp Chính Vương ra tay.

Gương mặt quan huyện không biểu hiện gì, cố gắng khuyên nhủ Thời Sênh để kéo dài thời gian, "Nguyễn cô nương, thực ra vào cung cũng rất tốt, có bao nhiêu cô nương muốn vào cung mà không được, cô xem mấy cô nương đứng bên ngoài kia. Cô có cơ hội tốt như vậy, nhất định phải biết quý trọng."

"Tiến cung để đợi chết hả?" Thời Sênh chau mày, "Trong cung là nơi nào, nếu như không có chỗ chống lưng thì sẽ bị người khác hại chết mà cũng không biết."

Đinh Hương đứng bên cạnh vẫn chưa đi, nghe thấy câu nói này của Thời Sênh, sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch, vội vàng nắm chặt tay Đinh phụ.

Quan huyện lấm tấm mồ hôi, "Không thể nói như vậy được."

"Vậy phải nói thế nào?"

Quan huyện: "..." Ông ta biết phải nói thế nào, sao mà Nhiếp Chính Vương vẫn chưa đến.

Độc Cô Tu lững thững bước vào, quan huyện như tìm được người đáng tin cậy vậy, trong nháy mắt ông ta vội vàng chạy tới, "Vương gia."

Người vừa tới khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thời Sênh vẫn luôn ngồi trên ghế không có động tĩnh gì.

Đinh Hương và Đinh lão gia quỳ xuống bái kiến Độc Cô Tu.

"Dân nữ to gan, thấy Nhiếp Chính Vương tại sao không quỳ?" Thân tín bên cạnh Độc Cô Tu lớn tiếng với Thời Sênh.

"Hắn xứng sao?" Thời Sênh nheo mắt nhìn tên thân tín kia, vẻ mặt vừa hung hăng vừa coi thường.

"Hỗn xược!"

Thời Sênh hơi ngẩng đầu, gương mặt hình như có nở nụ cười nhẹ, nhưng hình như lại không có, "Hỗn xược thì làm sao?"

Quan huyện đứng bên cạnh Độc Cô Tu cũng toát mồ hôi lạnh, cái đó gọi là kinh hồn táng đởm.

Đến Nhiếp Chính Vương cũng dám chống đối, Nguyễn Tiểu Dạng này không muốn sống nữa sao?

Tên thân tín phẫn nộ quát lớn, "Con dân nữ này!"

Hắn bước mấy bước đến chỗ Thời Sênh, đưa tay túm lấy tóc Thời Sênh. Thu Thủy đâu dễ dàng để yên. Nàng ta xông lên chặn trước mặt Thời Sênh. Vì thế tên thân tín túm được tóc của Thu Thủy. Mái tóc mượt mà gọn gàng bị bung ra trong nháy mắt. Cả một mớ tóc bị nắm chặt trong tay tên thân tín, rồi hắn đẩy nàng ta ngã sang một bên.

"Á!"

Thu Thủy đau đớn, giơ hai tay ôm lấy đầu, nhưng tên thân tín dùng lực mạnh hơn, kéo căng da đầu Thu Thủy.

Có lẽ cùng lúc đó, Thời Sênh giơ chân lên đá, đạp thẳng vào hạ bộ của hắn.

"Á!" Đây là tiếng của tên thân tín, còn to hơn cả tiếng của Thu Thủy, hắn lới lỏng tay, ôm lấy hạ bộ, người từ từ khom xuống, gương mặt nhăn nhó đau đớn.

Thời Sênh đỡ Thu Thủy lên, "Không sao chứ?"

Thu Thủy buộc lại tóc, tròng mắt hơi đỏ, nàng hơi lắc đầu, "Không sao."

Thời Sênh nhìn da đầu Thu Thủy, có một số chỗ tóc bị rụng ra, lúc này đưa tay vào vuốt liền nắm được một mớ tóc.

Gương mặt Thời Sênh trầm xuống, nhẹ nhàng giúp Thu Thủy vén gọn mái tóc đang xòa trước mặt, chỉ một giây sau, một thanh kiếm xuất hiện không có một dự báo trước, mọi người chỉ nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, tên thân tín vừa rồi còn đang đau đớn, đã trợn trừng mắt rồi từ từ ngã rạp xuống đất.

Máu tươi từ người hắn tuôn ra, từ từ chảy xuống đất.

"Ối, giết người rồi!" Đinh Hương sợ hãi nép chặt vào lòng Đinh phụ.

Độc Cô Tu cũng bị chọc giận, "Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt ngươi có bổn vương không vậy!!"

"Không có." Gương mặt Thời Sênh vẻ thành thực, "Ngươi xấu xí như thế, tại sao trong mắt ta phải có ngươi?"

Ngươi chỉ tồn tại sâu trong đầu nữ chính, đại Phật như bổn cô nương đây sạo lại có thể dung nạp một tiên ngu đần như người.

"Tiểu thư..." Thu Thủy mặt trắng bệch, vội vàng kéo lấy tay áo Thời Sênh.

Sao tiểu thư lại lại giết người của Nhiếp Chính Vương. Xong rồi! Xong rồi! Sắp có chuyện rồi! Tất cả là lỗi của nàng ta. Nếu như không phải tại nàng ta, tiểu thư sẽ không ra tay như vậy, bây giờ nhận tội thay tiểu thư không biết có thể được hay không.

"Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt không có vương pháp, giết người vô cớ." Giọng Độc Cô Tu trầm trầm.

Thời Sênh liếc nhìn Độc Cô Tu, ánh mắt đó quá mức châm chọc làm cho Độc Cô Tu đột nhiên có những dự cảm không hay ho.

Nhưng sự uy nghiêm của mình bị khiêu khích, Độc Cô Tu càng không thu lại mệnh lệnh.

Kết quả là người của Độc Cô Tu bị Thời Sênh đánh cho một trận kêu cha khóc mẹ.

Một khoảng thời gian dài như vậy, trong người Thời Sênh đã có chút linh khí, mặc dù không thể tay không đại chiến, nhưng kết hợp với thiết kiếm thì dù có chém chết một xe tải người đi chăng nữa cũng không vấn đề.

"Độc Cô Tu, người đừng có đánh chủ ý lên người ông đây." Thời Sênh dùng thiết kiếm chỉ vào mặt Độc Cô Tu, "Ngươi cho rằng ngươi là Nhiếp Chính Vương thì oai lắm sao? Ông đây muốn thiên hạ này họ gì, thì nó phải là họ đó."

Sắc mặt Độc Cô Tu đanh lại, đưa ánh mắt tức giận nhìn Thời Sênh.

Nữ nhân này đâu có hung hăng, mà là kiêu căng tự phụ.

Trong lịch sử, người giỏi có rất nhiều, nhưng đều không dám nói rằng muốn thiên hạ này họ gì, thì nó phải là họ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com