ZingTruyen.Com

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

730-734

LittleZiZi14

Chương 730

Thời Sênh áp giải Tô Họa đến nha môn, Độc Cô Tu nhận được tin này cũng lập tức tới nha môn cứu người.

Vốn dĩ Độc Cô Tu định cứu Tô Họa liền đi ngay, dù sao hiện tại hắn không tiện xuất đầu lộ diện, ai mà biết được Tô Họa lại muốn kiện Thời Sênh.

Quan huyện mới bị Nhiếp Chính Vương dọa một phen, ông ta dâu dám sơ suất, lập tức truyền Thời Sênh tới nha môn.

Trong kịch bản gốc, Nguyễn Tiểu Dạng không thể sống lại, đâu có tình tiết này.

Thời Sênh mang theo tâm trạng bát quái đến nha môn.

Cô đang rất tò mò xem nữ chính đại nhân kiện cô cái gì?

Trong đại đường nha môn, Tô Họa đang đứng chính giữa, Độc Cô Tu thì đứng bên cạnh cô ta, họ không quỳ cũng không ngồi.

Quan huyện ngồi bên dưới tấm biển công chính liêm minh, gương mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn qua chỗ Độc Cô Tu.

Người đứng bên dưới chính là Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ.

Hai chân ông ta đế dưới bàn đều đang mềm nhũn.

"Đại nhân." Thời Sênh cúi người lễ phép, động tác không được coi là rất chuẩn, nhưng cũng không có gì sai cả, hơn nữa cô là một cô nương, lại còn vô cùng xinh đẹp, một cô nương dịu dàng kiêu sa, quan huyện cũng chẳng biết phải nói gì.

Tô Họa ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh. Thời Sênh cũng đúng lúc nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên cười cười, nhưng biểu cảm không rõ.

Tô Họa đột nhiên rùng mình sợ hãi, dường như bị ánh mắt của hung thú nào đó nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh túa ra.

Độc Cô Tu luôn đánh giá Thời Sênh kể từ lúc cô tiến vào.

Ở kinh thành, còn dạng tiểu thư khuê các nào mà hắn chưa từng thấy qua, đanh đá, ngang ngược, ngoan ngoãn, hắn đều đã gặp. Nhưng kiểu như Thời Sênh... bị gọi đến nha môn mà lại không có một chút tò mò và hoảng sợ, chỉ có một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thì hắn lần đầu tiên được thấy.

Trên tay hắn có tư liệu về Nguyễn Tiểu Dạng, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại duy nhất một đứa con gái, và một sản nghiệp rất lớn.

Thời Sênh liếc nhìn Độc Cô Tu, nam chính này đúng là một nhân vật xuất sắc, từ một hoàng tử không được sủng ái bị đi đày ở biên cương, bây giờ đã trở thành một Nhiếp Chính Vương.

Đến hoàng đế cũng phải gọi hắn một tiếng Hoàng thúc.

Thời Sênh cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, độ khó qua ải càng lớn thì chẳng phải càng khiến người khác chờ đợi sao?

Hủy CP lại càng thú vị.

[...] Đây không phải trò chơi của cô!!! Những người này đều không phải là NPC đâu!

Hệ thống phát điên.

"Người phía dưới là ai?" Quan huyện trấn tĩnh, cầm chiếc Kinh đường mộc đập xuống bàn một cái, rồi lớn giọng hỏi.

"Nguyễn Tiểu Dạng." Một câu hỏi hết sức thiểu năng, thực sự không muốn trả lời.

Quan huyện chỉ vào Tô Họa đứng bên cạnh, "Thôn dân thôn Bạch Hà Tô Họa kiện ngươi khế ước thu thuế chưa đến hạn nhưng ngươi đã cưỡng chế tịch thu lại đất đai, có chuyện này hay không?"

Thời Sênh đã hiểu, hóa ra chờ cô ở chỗ này.

"Đúng là có chuyện này." Thời Sênh gật đầu xác nhận.

Quan huyện liếc nhìn Độc Cô Tu, ông ta hục hặc ho một tiếng, "Nếu có khế ước cho thuê, lại chưa đến hạn, thì tại sao ngươi lại đòi thu lại đất?"

Thời Sênh hơi nhún vai, giọng nói nhẹ nhàng, "Không muốn cho thuê nữa."

Quan huyện nghẹn giọng, "Triều đình có luật pháp của triều đình, nếu khế ước thuê đất chưa đến hạn, mà ngươi cố chấp đòi lại thì ngươi phải bồi thường tiền."

Gương mặt Thời Sênh rất bình thản, "Trên khế ước cho thuê có ghi rất rõ ràng, trong thời gian thuê phải trả tiền thuê cho ta, Tô Họa không nộp tiền thuế thuê đất thì tại sao ta lại không được phép thu lại?"

Tô Họa lập tức phản bác, "Ngươi cho tất cả những người khác nộp chậm thì tại sao lại bắt ta phải nộp luôn?"

Thời Sênh nhìn Tô Họa, "Ta đồng ý cho ai nộp chậm, đó là việc của ta, ngươi còn muốn ép ta cho ngươi chậm?"

"Ngươi không công bằng."

Mẹ kiếp nha, nữ chính có cái kiểu tư tưởng gì thế?

"Đúng thế, ta không công bằng, thì làm sao? Là ta không ưa ngươi nên bây giờ bắt ngươi phải nộp luôn." Vẻ mặt Thời Sênh rất hung hăng.

Ta có đất thì ta là lớn nhất.

"Rầm!" Tiếng Kinh đường mộc đập xuống bàn, quan huyện chau mày la mắng, "Trên công đường, cãi nhau lộn xộn như thế còn ra thể thống gì. Tô Họa, ngươi nói xem, có phải ngươi chưa nộp thuế?"

"Ta..." Tô Họa lắp ba lắp bắp, con ngươi đảo vòng, "Trước đó không lâu, bọn thổ phỉ đến cướp bóc, tất cả lương thực dự trữ trong thôn đều bị cướp sạch. Đại nhân, không phải tôi không nộp mà thực sự là không có để nộp."

"Thổ phỉ? Ở đâu có thổ phỉ?"

Tô Họa lập tức nói, "Chính là bọn Hắc Phong Trại, đám thổ phỉ này thường ngày hoành hành ở trong huyện của chúng ta, gây hại cho làng trên xóm dưới. Lần này chúng lại cướp bao nhiêu lương thực của chúng tôi. Đại nhân, ngài bảo tôi phải lấy gì để nộp?"

Hắc Phong Trại luôn là một mối đại họa của huyện Bạch Hà, nhưng mấy ngày trước quan huyện nhận được thông tin, cả Hắc Phong Trại đã bị ai đó phóng lửa thiêu trụi, ông ta đã cho người đi điều tra nhưng không biết được tình hình cụ thể là như thế nào.

"Nguyễn tiểu thư, cô có thể cho chậm lại được không?" Quan huyện do dự nói.

Lần này Nhiếp Chính Vương đích thân đến, ông ta không nói giúp thì sẽ đắc tội với Nhiếp Chính Vương.

"Tại sao chứ?" Thời Sênh nghển cổ hỏi.

Quan huyện đanh mặt, "Không phải ngươi đều cho những người khác hoãn lại sao?"

"Ta đồng ý cho ai nộp chậm đó là việc của ta." Thời Sênh lạnh lùng.

Lần này quan huyện không biết nói gì, người ta là chủ đất, không phải vô duyên vô cớ thu thuế đất, ông ta cũng không thể nhắm mắt mà mói bừa được?

Vì vậy, quan huyện chỉ có thể đưa mắt nhìn Độc Cô Tu.

"Không thuê thì không thuê, ai thèm đất của ngươi." Tô Họa đột nhiên lên tiếng, "Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi cứ đợi đấy."

Ả không tin, dựa vào năng lực của mình mà không thể đấu lại một người thời cổ đại.

"Ngươi bảo ta đợi thì ta phải đợi chắc?" Thời Sênh cười mỉa mai, châm biếm không hề nể nang, "Mặt to thật đấy."

Cứ coi như ông đây đợi ngươi, thì ngươi cũng chẳng làm gì được.

"Ngươi..."

Độc Cô Tu kéo Tô Họa lại, và nói một câu không rõ ý đồ, "Nguyễn cô nương, làm chuyện gì cũng không nên quá tuyệt tình."

Lông mày Thời Sênh cong lên, giọng nói thánh thót vang lên bên tai Độc Cô Tu, từng từ từng chữ nện vào lòng hắn, "Tuyệt tình? Ta làm gì tuyệt tình ngươi còn chưa từng thấy đâu, muốn thấy một chút không? Đảm bảo cả đời ngươi cũng không quên được."

Mẹ kiếp, cô thu những thứ thuộc về cô mà lại gọi là tuyệt tình à?

Thời Sênh cong môi cười nhạt, "Nếu không còn chuyện gì thì tạm biệt."

Quan huyện rất muốn hét lên một tiếng hỗn xược, nhưng đến Độc Cô Tu cũng không nói gì nên ông ta đành nuốt cục tức vào lòng, rồi nhìn chằm chằm Thời Sênh bước đi.

Dám nói chuyện với Nhiếp Chính Vương như vậy, tiểu cô nương của Nguyễn gia này cũng lợi hại thật.

Quan huyện nhìn Độc Cô Tu, thân hình đã sắp ngồi không vững, người mềm nhũn như muốn trượt xuống dưới gầm bàn.

Kinh thành có câu nói.

Nhiếp Chính Vương chau mày, xác chết trôi trăm vạn.

Câu nói này có phần hơi khoa trương, nhưng có thể thấy mức độ tàn nhẫn, hung ác của Nhiếp Chính Vương.

Có lẽ quan huyện đã thấy được cảnh tượng thảm khốc của Nguyễn gia.

Độc Cô Tu không để ý tới quan huyện đã mềm nhũn cả người, đưa Tô Họa rời khỏi nha môn.

"Huynh..." Tô Họa đưa mắt nhìn nha môn ở phía sau, rồi lại nhìn Độc Cô Tu, giọng đầy nghi hoặc, "Huynh rốt cuộc là ai?"

Ả có thể nhận ra rằng quan huyện rất sợ hắn ta.

Từ lúc cứu được hắn, nàng đã biết hắn không phải người thường. Khí chất của người thường không thể so sánh được với khí chất trên người hắn, nhưng nàng ta chỉ cho rằng hắn là một công tử, chứ không nghĩ theo chiều hướng khác.

Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, Tô Họa phát hiện con người này có thân phận không đơn giản chỉ là một công tử.

"Sau này ta sẽ nói cho nàng biết."

Trong lòng Tô Họa cảm thấy ngứa ngáy, "Bây giờ không thể nói sao?"

"Không thể."

Tô Họa rất thất vọng, "Vậy thôi được." Hắn ta là ai? Mà lại không thể nói, là đại quan trong triều sao? Hay là con trai của đại quan nào đó?

Hừm, trẻ tuổi như vậy, rất có thể là con trai của đại quan nào đó.

Trời đất! Trước đây ả còn bắt hắn giúp mình làm một số việc.

Tô Họa lập tức nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói kiểu lấy lòng, "Hôm nay vô cùng cảm ơn huynh, về nhà ta sẽ nấu cơm ngon cho huynh ăn."

Chương 731

Tin tức tất cả đám thổ phỉ ở Hắc Phong Trại đều bị thiêu cháy nhanh chóng lan truyền, người dân trong huyện đều vô cùng kinh ngạc.

Một cái gai to như thế mà bị ai đó xử lý nhẹ nhàng không động tĩnh như vậy?

Các loại phỏng đoán đồn thổi đều có, một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng thì không biết câu chuyện thật là gì.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng do một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa vì không chịu nổi đám thổ phỉ của Hắc Phong Trại ức hiếp bách tính, nên đã ra tay tiêu diệt. Vì thế bách tính đều lần lượt bày tỏ sự cảm kích và ngưỡng mộ đại hiệp bí ẩn này.

Nếu đám người này biết, tất cả người ở Hắc Phong Trại bị giết hại chỉ vì Thời Sênh không muốn để lại hậu họa cho chính mình, thì không biết họ sẽ nghĩ gì.

Chính chủ Sênh vô tình trở thành đại hiệp, lúc này đang ngồi nghe Thu Thủy hồi báo về chuyện thu hồi đất của Tô Họa.

Lời Tô Họa đã nói ra, còn nói ở trước mặt quan huyện, cho dù sau này ả ta có hối hận cũng không kịp, chỉ có thể trả lại ruộng đất cho Nguyễn Gia.

Vì chuyện này mà Tô gia cũng không hài lòng với Tô Họa.

"Đúng rồi, tiểu thư, người đã nghe chuyện Hắc Phong Trại chưa?" Thu Thủy hồi báo xong liền hỏi thêm một câu.

Thời Sênh nằm trên ghế Thái Phi, hai mắt hơi nhắm, đôi lông mày cong vút trên làn da trắng hồng, "Ừ."

"Tiểu thư, người nói xem, Hắc Phong Trại này liệu là bị ai tiêu diệt chứ?" Thu Thủy rất hiếu kỳ, lúc đầu tiểu thư bị bắt, nhưng tiểu thư nói có người cứu mình, có lẽ nào chính là người đã cứu tiểu thư?

Thu Thủy nhất thời không thể dừng lại được mạch suy nghĩ.

"Ta." Thời Sênh lên tiếng mặt lạnh tanh.

"Bịch!" Bên ngoài có tiếng vọng rất lớn, lấn át luôn giọng nói của Thời Sênh.

Thu Thủy chạy ra ngoài cửa xem, "Các ngươi làm cái gì vậy hả, cẩn thận một chút, không bê được thì tìm thêm mấy người nữa."

Thu Thủy ra ngoài chỉ đạo bọn chúng, sau khi xong việc thì nàng ta cũng quên luôn câu hỏi vừa rồi.

Cuộc sống thời cổ đại đối với Thời Sênh mà nói, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ, vô vị!

Cả ngày ngoài ăn uống ngủ, thì vẫn là ăn uống và ngủ, nói thẳng ra chẳng khác nào nuôi lợn.

À, còn có thể dạo phố.

Thời đại này có vẻ rất khoan dung với phụ nữ, không giống với một số bối cảnh khác, những người phụ nữ có thể ra đường thì đều là phụ nữ xuất giá.

Thời Sênh cảm thấy vô vị đi từ đầu phố đến cuối phố, rồi lại vô vị quay đầu lại.

"Tiểu thư? Tiểu thư làm gì vậy?" Thu Thủy theo Thời Sênh đi đi lại lại, trong đầu vô cùng mù mịt, bọn họ cứ vòng đi vòng lại trên phố, không biết đang tính toán gì?

"Thật vô vị!" Thời Sênh ngẩng đầu thở dài.

Nữ chính không đến tìm hành, chẳng có chuyện gì làm, chẳng phải là vô vị, nhàm chán sao?

Khóe miệng Thu Thủy giật giật, sau đó liền đề nghị: "Em nghe có người nói, gần đây có một hội tiệc trà, tiểu thư có muốn đi xem không?"

Tiệc trà?

Là uống trà sao?

"Dẫn đường." Thời Sênh nghĩ ngợi rồi vẫy tay.

Tiệc trà là một nhóm văn sĩ hội hợp trong một lầu trà, cùng uống trà làm thơ, đối thơ. Vì vậy nơi này không thiếu những người nho nhã ưu tú.

Lầu trà có hai lầu, các tiểu thư khuê các ở lầu hai, lầu hai đều buông rèm lấp lánh kim sa để che đi dung nhan của các tiểu thư, còn bêu dưới thì đều là nam tử.

Thời Sênh lên lầu, đúng lúc nghe thấy những tiếng nói kinh ngạc của một vài nữ nhân.

"E rằng Hạ công tử hôm nay thắng chắc rồi."

"Hạ công tử hào hoa tuyệt bậc, không một người nào có thể vượt qua chàng ấy."

Thời Sênh thuận theo ánh nhìn của mấy cô nương, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi bị đám người khác vây xung quanh. Người này có vẻ ngoài tuấn tú, thư sinh nho nhã, ánh mắt và giọng nói vô cùng ấm áp.

"Đó là Hạ Đình, nhị công tử của Quan huyện." Thu Thủy nhỏ nhẹ giải thích cho Thời Sênh nghe, "Chàng ta nổi tiếng thông minh từ nhỏ, nghe nói sang năm sẽ tiến kinh khảo thí."

Tổ tiên Quan huyện từng làm quan lớn, nhưng sau đó thay triều đổi vua nên Quan huyện mới lưu lạc về nơi này và làm nghề buôn bán tơ lụa. Gia sản có thể không bằng Nguyễn gia, nhưng Quan huyện làm kinh doanh bên ngoài, nên quen biết rất rộng.

Ánh mắt của Thời Sênh chỉ tập trung ở Hạ Đình vài giây, sau đó chuyển sang người bên cạnh hắn, "Người ngồi bên cạnh Hạ Đình là ai?"

Thu Thủy ngước nhìn theo ánh mắt của Thời Sênh, "Đó là đại công tử của Quan huyện, Hạ Thanh. Sức khỏe của Hạ Thanh không tốt nên Quan huyện rất ít khi để chàng ra ngoài, hôm nay đúng là hơi kỳ lạ."

Từ chỗ của Thời Sênh có thể thấy sắc mặt của Hạ Thanh đúng thực là không được tốt lắm, trắng xanh nhưng lại hơi u ám, giống như bệnh tình trầm trọng hết thuốc chữa, người xung quanh đều không muốn tiếp xúc với hắn ta.

Thời Sênh là người duy nhất hỏi về Hạ Thanh, chỉ là cô cảm thấy ánh mắt của Hạ Thanh rất kỳ lạ, ánh mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.

"Bộp bộp bộp!" Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Thời Sênh thu lại ánh mắt của mình, hướng mắt về đám người đang vỗ tay tán dương Hạ Đình. Hạ Đình cảm ơn một cách lịch sự rồi quay người lại dìu Hạ Thanh rời đi.

Hạ Đình vừa đi khỏi, những người bên dưới cũng lần lượt rời đi. Những cô gái trên lầu trên dường như cũng mất đi hứng thú và rời khỏi lầu trà.

Thời Sênh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, rõ ràng là không tập trung.

Mãi đến khi rời khỏi lầu trà, Thời Sênh vẫn giữ nguyên bộ dáng như không có gì đó.

"Tiểu thư... không phải tiểu thư cũng thích Hạ nhị công tử rồi đấy chứ?" Thu Thủy hỏi mang tính chất thăm dò.

Tuổi tác của tiểu thư cũng không phải nhỏ nữa, cũng đến lúc nên nói chuyện xuất giá rồi. Thu Thủy cũng không thấy có gì là lạ.

Chỉ là Quan huyện này... không thực sự hợp với Nguyễn gia nhà bọn họ. Quan huyện lại càng không thể đồng ý để Hạ nhị công tử ở rể. Điều quan trọng nhất là, Hạ nhị công tử nhà người ta đã có một vị hôn thê.

Thời Sênh chợt lấy lại tinh thần rồi hỏi lại một câu, "Ngươi vừa nói cái gì?"

"Nô tì nói... có phải tiểu thư đã thích Hạ nhị công tử rồi không?" Thu Thủy cất giọng nhè nhẹ.

Thời Sênh: "..."

Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thích Hạ nhị công tử đó vậy?

Thời Sênh trừng mắt nhìn Thu Thủy rồi bước nhanh về trước.

Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, Thời Sênh bỗng nghe thấy bên trong đó có giọng nói rất quen.

Cô liền dừng lại, trước ánh mắt vẻ khó hiểu của Thu Thủy, cô đi thẳng vào cái ngõ đó.

"Ta chưa từng đồng ý, cũng sẽ không đồng ý. Chuyện bọn họ làm thì ngươi nên đi tìm bọn họ."

"Bọn ta không quan tâm, bây giờ ngươi đã được lão gia của chúng ta mua rồi thì hãy mau chóng đi theo chúng ta. Lão gia nhà chúng ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi. Đi theo lão gia nhà chúng ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp, ngươi còn điều gì không hài lòng nữa?"

"Tránh ra!" Tô Họa giằng co với đám người đó, "Ta chưa từng đồng ý."

"Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt."

"Á! Các ngươi làm vậy là phạm pháp, ta sẽ báo quan! Thả ta ra."

Tô Họa làm mất đi đất đai, người nhà họ Tô vô cùng uất hận nàng ta. Vốn dĩ gia đình họ đã rất nghèo khó, bây giờ lại không có đất canh tác, không biết rồi sau này họ sẽ sống ra sao?

Tô phụ Tô mẫu đã sinh ra suy nghĩ bán Tô Họa cho một người khác làm lẽ.

Bây giờ Tô Họa xinh đẹp nên bán được giá cao hơn rất nhiều so với trước đây.

Tô Họa bị Tô phụ Tô mẫu cho uống thuốc rồi đem lên huyện, đợi đến khi Tô Họa tỉnh dậy thì mới biết mình đã bị bán, trong lòng nàng ta vô cùng phẫn nộ.

Lần đầu tiên coi như bỏ qua, còn bây giờ là lần thứ hai.

Vì vậy, nhân lúc đám người đó không để ý, nàng ta đã liều mình chạy ra ngoài, kết quả là chưa chạy được bao xa thì bị đám người đuổi kịp.

Thời Sênh lặng lẽ nhìn nữ chính bị bắt về.

Đều là kịch bản.

Trong kịch bản không có phân cảnh này, nhưng nam chính nhất định sẽ lại anh hùng cứu mỹ nhân.

Nếu nam chính không tới, thì nam phụ sẽ tới.

Nam phụ là ai vậy?

Đúng rồi!

Hạ Đình là một trong những nam phụ.

"Tiểu thư, là Tô Họa." Thu Thủy nhìn rõ người mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

Thời Sênh quay người bước đi vừa lẩm bẩm nói, "Ta không quen biết Tô Họa?"

Thu Thủy: "..."

Tiểu thư, tiểu thư mà như vậy thì nô tì sẽ không nói chuyện với tiểu thư nữa!

"Tiểu thư, đợi nồ tì với!"

Chương 732

Quả nhiên Tô Họa được Hạ Đình cứu, còn đưa nàng ta về Hạ phủ. Tô Họa không muốn quay trở về Tô gia, vì vậy đã ở lại làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh Hạ Đình.

Do nàng ta biết chữ, nhìn cũng có vẻ có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên người trong Hạ phủ không những không ghét mà còn rất quý nàng ta.

Tô Họa cũng nhanh chóng làm quen mọi thứ trong Hạ phủ.

Mỗi lần Hạ Đình ra ngoài hầu như đều cho nàng ta đi theo.

Trước đây, khi ra ngoài, Hạ Đình thường hoặc là không mang theo người, hoặc là mang theo thư đồng, chưa bao giờ mang theo nha hoàn hầu cạnh. Chuyện này rất nhanh chóng được truyền đến tai mọi người trong huyện Bạch Hà. Mọi người đều nói, Tô Họa không biết xấu hổ, cố tình quyến rũ Hạ Đình.

Thời Sênh cũng nghe được thông tin của Tô Họa từ miệng của những người này.

"Nghe nói Tô Họa đó còn muốn mở tiệm, là cái gì... cái gì... nước... nước gì đó?"

"Tiệm nước hoa!" Người bên cạnh bổ sung, "Nghe nói thoa một chút sẽ rất thơm."

"Mẹ kiếp, ai biết được có phải nói dối hay không. Nàng ta là một cô nương mà lại xuất đầu lộ diện bên ngoài, không ngoan ngoãn làm bổn phận của mình. Hạ công tử cũng thật là, lại còn để cô ta làm bừa."

"Không phải rất hay sao? Chúng ta đi xem sao."

"Được, đi xem xem Tô Họa đó định làm trò gì?"

Mấy cô nương trang điểm xinh đẹp, dáng vẻ diễm lệ đi qua bên cạnh Thời Sênh, đi tới một con đường khác.

Thời Sênh vờ ngắm nghía cái quạt giấy bên sạp hàng. Đến khi mấy cô nương đó đi xa không nhìn thấy bóng, cô mới đặt chiếc quạt giấy xuống, rồi từ từ xoay người, "Đi, chúng ta cũng đi thăm nữ chính một chút."

"Nữ chính gì?" Thu Thủy không hiểu gì.

Sao bây giờ tiểu thư nói chuyện càng ngày càng huyễn hoặc, nghe chẳng hiểu gì cả.

"Tô Họa." Thời Sênh gõ gõ vào trán Thu Thủy, "Đi thôi."

Thu Thủy xoa xoa đầu, đi chầm chậm phía sau Thời Sênh, "Tiểu thư, sao tiểu thư lại gọi Tô Họa là nữ chính? Nữ chính là cái gì?"

"Trẻ con đừng có hỏi nhiều."

Khóe môi Thu Thủy cong lên, "... Tiểu thư, người còn nhỏ tuổi hơn nô tì."

"Vậy sao?" Thời Sênh nghĩ ngợi một lúc, hình như tuổi của nguyên chủ nhỏ hơn tuổi của Thu Thủy. Cô đanh mặt lại, vẻ mặt nghiêm nghị mà chính đáng, "Tuổi tâm lý của ta lớn hơn ngươi."

Thu Thủy lại ngơ ngác, tuổi tâm lý là cái gì chứ?

Tiểu thư, tiểu thư đang nói bừa cái gì vậy hả? Tại sao nàng ta không hiểu gì hết vậy?

Tiệm của Tô Họa là Hạ Đình mở cho, là khu đất phồn hoa nhất huyện Bạch Hà, tiệm mỹ phẩm bên cạnh là của Nguyễn gia.

Lúc này, người làm trong tiệm của Nguyễn gia đều đứng ngoài cửa nhìn cửa hàng bên cạnh đang được mọi người vây chặt đến mức nước chắc cũng không chảy qua được.

"Hừm hừm!" Thu Thủy đứng bên cạnh bọn họ, rồi hắng giọng.

Hai người làm lập tức quay đầu lại, "Thu Thủy cô nương."

"Tiểu thư đến rồi." Thu Thủy ghé ghé người, để lộ Thời Sênh bị che ở phía sau nàng ta.

Hai tiểu nhị kinh ngạc, vội vàng khom lưng hành lễ: "Tiểu thư."

Thời Sênh hơi gật đầu, nhìn đám người đang vây quanh cửa tiệm bên cạnh, giọng nói của Tô Họa lờ mờ vọng ra từ đám đông đó.

Thời Sênh thu lại ánh nhìn, hỏi người làm, "Nàng ta mở hàng mấy ngày rồi?"

Tiểu nhị khom lưng, "Dạ, 3 ngày."

"Buôn bán thế nào?"

Hai người làm nhìn nhau, người này đẩy người kia, người kia đẩy người này, cả hai đều không muốn nói.

Thu Thủy lập tức chau mày, "Tiểu thư hỏi các ngươi thì các ngươi hãy nói thật."

"Vâng vâng... Ngày đầu tiên thì chỉ thấy ồn ào, nhưng nàng ta cho mọi người dùng thử đồ của mình. Ngày thứ hai có người đến mua đồ. Đến ngày hôm nay thì chưa mở cửa đã có người đến rồi."

Một tiểu nhị lôi là một chiếc lọ gốm nhỏ từ trong cổ áo "Chúng tôi có lén lút đi mua một lọ, mùi của nó thực sự... rất thơm."

Thời Sênh nhận lấy cái lọ, mở nắp lọ rồi hít ngửi, một mùi hoa sen thơm nhẹ nhàng xộc lên mũi, bên trong là chất lỏng, hơi dính dính, nếu bôi lên tay, sau đó lau sạch đi sẽ không thấy dính nữa, mà ngược lại lại trắng mịn vô cùng.

Nữ chính lợi hại của ta, ở thời cổ đại mà ngươi cũng có thể làm ra thứ này.

"Tránh ra tránh ra! Mau tránh ra!"

Tiếng la hét lỗ mãng vọng ra từ phía sau đám người, vài tên gia đinh giải tán đám người vây quanh, một chiếc kiệu được đặt xuống phía trước cửa tiệm của Tô Họa.

Tô Họa đang nói với khách về cách chăm sóc, bảo dưỡng, đột nhiên có biến cố, ả ta đành bước ra ngoài.

"Xin hỏi vị đại ca này có chuyện gì vậy?" Tô Họa đưa ánh mắt thăm dò mấy người khiêng kiệu, cất giọng hỏi không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo.

"Chuyện gì à? Ngươi còn dám hỏi như vậy, ngươi đang bán cái gì?" Gia đinh không thèm để ý, đẩy Tô Họa một cái.

Tô Họa bị đẩy lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất. Nàng ta nhẫn nhịn, bây giờ nàng ta là người bán, nên cố mỉm cười, "Vị đại ca này, hàng của ta có vấn đề gì sao?'

"Vấn đề gì à?" Tên gia đinh cười nhạt một tiếng, rồi đi tới phía sau chiếc kiệu kéo ra một người, đó là một nữ tử mặt che khăn voan. Nàng ta kéo chiếc khăn xuống, để lộ gương mặt đỏ ửng.

"Á!"

Những cô gái xung quanh đều hét lên kinh hãi, rồi lần lượt chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không một ai dám nhìn nàng ta nữa.

Tên gia đinh kéo tay cô nương đó, lớn giọng nói, "Ngươi xem đi, ngươi xem đi! Sau khi dùng hàng của nhà ngươi, sáng sớm hôm sau đã biến thành bộ dạng như thế này. May mà không phải tiểu thư nhà ta dùng. Nếu như là tiểu thư nhà ta dùng thì ngươi định lấy cái gì ra đền đây."

Tim Tô Họa đập thình thịch, hàng của nàng ta có lẽ không có vấn đề gì...

"Hàng của ngươi dùng xong sẽ bị như thế này thì ai còn dám dùng? Ngươi an tâm được không? Mọi người mau lại mà xem..." Tên gia đinh lại kéo cô nương kia ra ngoài cho mọi người xem, "Mọi người xem đi, sau khi dùng đồ của ả ta bán, đây đâu phải là bán hàng, đây là muốn lấy mạng người khác."

Những cô nương đã mua đồ đều bị gương mặt đỏ ửng kia dọa đến phát sợ, mọi người đều kinh hãi đưa tay ôm mặt.

"Trời ơi, tối qua ta vừa dùng rồi, hãy xem giúp ta xem ta có nổi mụn đỏ nào không?"

"Ta cũng dùng rồi, ta có bị sao không?"

Một đám người bỗng trở lên hỗn loạn.

Tô Họa trấn tĩnh lại, yêu cầu được nhìn kỹ gương mặt cô nương này. Tên gia đinh cũng không từ chối, hắn để cho Tô Họa xem.

"Tiểu thư, đồ mà Tô Họa bán liệu đúng thực là có vấn đề không?" Thu Thủy kiễng chân lên nhìn vào phía trong.

"Làm sao ta biết được." Thời Sênh thở dài, "Nhưng nhìn vào tình trạng bây giờ, dù nàng ta không có vấn đề gì thì tới cuối cùng cũng sẽ có vấn đề."

Thu Thủy nghi ngờ hỏi, "Là có ý gì?"

"Người khác đố kỵ." Đều là motip hết rồi.

Bản cô nương ta đã nhìn rõ chân tướng.

Thu Thủy liền hiểu ra, trong chuyện làm ăn buôn bán, có người đố kỵ, sẽ có người vu oan hãm hại. Nguyễn gia bọn họ không phải chưa từng gặp.

Tô Họa làm việc huênh hoang như vậy, lại còn rất thân với Hạ Đình, nhất định có người không vừa ý với nàng ta.

"Ngươi còn muốn nói gì nữa không?" Giọng của tên gia đinh kia lại cất lên.

"Nàng ấy dùng sản phẩm của ta từ khi nào?" Tô Họa không thể biết được những nốt mẩm đỏ trên mặt cô nương đó rốt cuộc là do đâu, chỉ có thể dò hỏi.

Theo lý mà nói, các sản phẩm mà ả ta làm đều là 100% tự nhiên, tự nhiên hơn rất nhiều so với mỹ phẩm thời hiện đại, không thể nào xảy ra chuyện này mới đúng.

"Là tối hôm qua." Gia đinh nói, "Tiểu thư nhà ta mua về cho nàng ta dùng thử, sáng sớm thức dậy thì thành ra thế này."

"Nàng ta có ăn thứ gì không?"

Tên gia đinh có vẻ không kiên nhẫn, "Ngươi hỏi gì mà nhiều thế, nàng ta dùng hàng của người nên mới thành ra thế này. Ngươi nói xem, bây giờ phải làm sao?"

Tô Họa trấn tĩnh, "Ta phải làm rõ ràng ngọn nguồn mới có thể xác định cô nương này ruốt cuộc có phải dùng sản phẩm của ta mà bị thế này hay không. Ta không thể chưa làm rõ vấn đề đã thừa nhận sản phẩm của mình có vấn đề."

Chương 733

"Đinh Toàn."

Chiếc kiệu luôn không có chút động tĩnh, giờ bỗng truyền ra một giọng nói mềm mại, yêu kiều, cánh tay trắng ngần vén chiếc rèm che kiệu lên.

"Tiểu Thư." Đinh Toàn cung kính thốt lên một câu.

Người trong kiệu khoác trên mình một bộ váy màu hồng đào, ngồi ngay ngắn bên trong kiệu, đôi mắt phượng lướt nhìn bên ngoài một lát, ánh mắt tràn đầy khinh thường, "Một chuyện nhỏ như vậy mà lâu như thế vẫn chưa giải quyết xong, bản tiêu thư nuôi ngươi có tác dụng gì chứ?"

Nàng ta dừng lại một lúc, rồi đưa mắt nhìn Tô Họa, hừ nhẹ một tiếng rất khinh thường.

"Là ngươi!" Tô Họa hiển nhiên biết người này.

"Đập cho ta." Cô gái trong kiệu liền nói một câu.

Người xung quanh kiệu lập tức xông vào bên trong cửa tiệm, nhìn thấy thứ gì là đập phá thứ đó.

"Dừng tay, các ngươi làm gì vậy?" Tô Họa muốn ngăn đám người này lại, nhưng nào ngờ ả lại bị đám người này đẩy sang một bên, chỉ có thể trừng mắt nhìn cửa tiệm của mình đang bị đập phá.

"Đó là ai?" Thời Sênh không quen người trong kiệu, nhưng những người xung quanh thì đều biết, những ánh mắt ngưỡng mộ, rồi đố kỵ đều dồn về phía chiếc kiệu.

Vừa mới lên đã đập phá cửa tiệm của nữ chính, bia đỡ đạn nữ phụ không trệch đi đâu được.

"Tiểu thư của Đinh gia, Đinh Hương." Thu Thủy trả lời, "Còn là vị hôn thê của Hạ Đình."

Thời Sênh đã hiểu, chẳng trách nào lại gióng trống khua chiêng rầm rộ tìm tới đây như vậy.

Tô Họa và Hạ Đình rất thân mật, cả huyện Bạch Hà đều biết, thân là vị hôn thê, nếu như im lặng không làm gì thì sao có thể đúng với thân phận vị hôn thê của nàng ta được chứ?

"Tiểu thư, đã đập xong rồi." Đinh Toàn đập xong cửa tiệm, liền ngoan ngoãn chạy đến trước kiệu Đinh Hương bẩm báo lập công.

Tô Họa phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Đinh Hương bày ra vẻ thiên kim tiểu thư, hếch cằm kiêu ngạo, "Tô Họa, làm nha hoàn thì ngoan ngoãn làm nha hoàn, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện không thực tế này."

Câu nói này của Đinh Hương có hai nghĩa, Tô Họa đương nhiên hiểu được.

Trước đây ở Hạ phủ, nàng ta từng bị vị tiểu thư điêu ngoa này phạt qua. Xã hội cổ đại chính là xã hội phong kiến độc ác. Nàng ta là hạ nhân, trong ánh mắt của đám người này, căn bản chẳng có một chút giá trị gì.

"Đinh tiểu thư." Tô Họa cố gắng kìm nén cơn tức giận như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, "Tiểu thư đập phá cửa tiệm của tôi, nguyên nhân thực sự có phải do sản phẩm của tôi có vấn đề hay không?"

Nàng ta muốn kiếm tiền. Nàng ta không thể để Đinh Hương tiêu diệt con đường làm ăn của mình được.

"Nếu không thì còn có thể vì cái gì nữa? Ngươi không nhìn thấy mặt nàng ta biến thành đến như vậy rồi sao? Tiểu thư nhà chúng ta không lấy mạng của ngươi là do tiểu thư nhà chúng ta lương thiện, nhân hậu." Đinh Toàn lập tức tiếp lới, tiện tay lại kéo cô nương lúc vừa rồi.

Gương mặt nổi đầy mẩn đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Đinh Hương vuốt vuốt chiếc khăn, che miệng cười khẽ, "Tô Họa, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì mà khiến ta phải làm gì với ngươi? Chúng ta đi."

Người hầu vén chiếc rèm kiệu giúp Đinh Hương, chặn luôn ánh mắt của Tô Họa.

Lồng ngực Tô Họa phập phồng, hơi thở như hỗn loạn. Có thể thấy nàng ta đang tức giận không hề nhẹ chút nào.

Chiếc kiệu được đám người hầu khiêng lên, rồi dần dần rời đi. Hạ Đình đem theo đám người vội vàng chạy đến, vừa đúng lúc ngăn được chiếc kiệu của Đinh Hương.

Xuyên qua đám người đều nhường sang một bên đường, Hạ Đình có thể nhìn thấy thảm cảnh trong cửa tiệm của Tô Họa, gương mặt vốn dĩ ấm áp hiền hòa bỗng trở nên lạnh lùng.

"Đinh tiểu thư, không biết do nguyên nhân gì khiến cô lại đập phá cửa tiệm của ta?"

Đinh Hương vội vàng vén chiếc rèm kiệu lên, gương mặt không tỏ vẻ kiêu kỳ khó ưa như vừa rồi, thay vào đó là một gương mặt e thẹn nữ tính, "Hạ công tử."

"Đinh tiểu thư, cô trả lời câu hỏi của ta đi?" Hạ Đình làm lơ vẻ mặt tràn ngập tình yêu của Đinh Hương.

Vừa rồi Đinh Hương nghe thấy giọng nói của Hạ Đình, trong lòng vô cùng vui mừng nên đâu có nghe được là hắn hỏi gì chứ.

Đinh Toàn đứng bên cạnh lập tức bước về phía trước nói lại một lần nữa cho Đinh Hương nghe, sắc mặt Đinh Hương hơi thay đổi, hốc mắt hơi có chút ửng đỏ, giọng oan ức: " Hạ công tử, là Tô Họa bán hàng giả cho muội."

Đinh Hương chỉ tay vào cô nương che khăn voan mỏng đó, "Chàng xem, nàng ta biến thành bộ dạng này. Nếu như là muội dùng thì ta làm sao còn mặt mũi nào gặp người khác?"

Lúc Hạ Đình tới cũng đã nghe qua câu chuyện này, hắn liếc mắt nhìn cô nương kia, "Hàng mà Tô Họa bán, rất nhiều cô nương ở đây đều đã dùng, tại sao chỉ có nha hoàn của cô xảy ra chuyện?"

Gương mặt của Đinh Hương hơi tái đi, miệng lắp bắp: "Tô Họa... Tô Họa... là nàng ta muốn hại muội. Không được, muội phải báo quan, Đinh Toàn, Đinh Toàn, ngươi mau đi..."

Phì...

Thời Sênh cười rất không phúc hậu.

Đầu óc của Đinh Hương này đúng là dùng khá tốt đấy.

Nàng ta nói như vậy chứng minh rằng nàng ta tuyệt đối không động chân động tay gì cả, còn có thể khiến cho trong lòng Hạ Đình không chắc chắn lắm việc liệu có phải hàng của Tô Họa có vấn đề hay không.

Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ Tô Họa, hắn nhất định sẽ không để cho Đinh Hương đi báo quan.

Quả nhiên Hạ Đình đã chặn Đinh Toàn lại.

"Hạ công tử, nhất định là do Tô Họa không thích muội. Lần trước khi muội đến quý phủ, nàng ta đã đối xử như vậy với muội. Lần này lại như vậy..." Đinh Hường vừa nói rồi bỗng nhiên bật khóc, giống như hoa lê dính nước mưa, nhìn cảnh đó đám nam tử bên cạnh ai cũng phải thương cảm.

"Mọi chuyện còn chưa làm sáng tỏ, A Họa nhất định không làm chuyện này." Hạ Đình liếc nhiền về phía Tô Họa. Tô Họa tủi thân hơi lắc đầu với hắn.

Hàng của nàng ta nhất định không có bất cứ vấn đề gì.

Cuối cùng Hạ Đình vẫn bị Đinh Hương dẫn đi, Hạ Đình chỉ để lại hai người giúp Tô Họa dọn dẹp đồ đạc.

Những người xung quanh đều có thể thấy được chuyện này là do Đinh Hương làm trò, không liên quan gì đến sản phẩm của Tô Họa. Vì vậy sau khi Đinh Hương đi khỏi, mọi người cũng dần dần tản ra. Một vài người lúc này mới nhìn thấy Thời Sênh đang đứng trên bậc thềm của cửa hàng bên cạnh.

"Tiểu thư Nguyễn gia sao cũng có mặt ở đây?

"Còn có thể sao nữa, cửa tiệm của nàng ta cũng bán phấn son, đồ trang điểm..." Người đó chỉ vào cửa tiệm vủa Tô Họa, người kia lập tức hiểu được.

Bắt đầy từ ngày hôm qua, cửa tiệm của Tô Họa đã rất đông khách, cửa tiệm của Nguyễn gia lại chẳng có ai đến.

Thân là đương gia của Nguyễn gia, nàng ta có đến xem cũng là bình thường.

"Phải nói sau này ai lấy được tiểu thư Nguyễn gia thật đúng là tổ tiên đã tích đức nhiều đời."

"Lại chẳng phải, tự nhiên được hưởng bao nhiêu gia sản. Nếu không phải con trai tôi còn quá nhỏ thì chắc chắn tôi đã cho nó đến ở rể nhà họ Nguyễn."

"Các ngươi nói cái gì vậy!" Thu Thủy quát lớn một tiếng.

Mấy người đó lập tức cúi đầu, nhanh chóng đi qua mặt Thời Sênh.

Thu Thủy tức giận trừng mắt nhìn theo phía sau lưng bọn họ, rồi quay đầu an ủi Thời Sênh, "Tiểu thư, người đừng có nghe bọn họ ăn nói linh tinh, đúng là nhàn rỗi sinh lắm chuyện."

Thời Sênh hai tay ôm ngực, dáng đứng không có chút nào giống với một thiên kim tiểu thư, ngược lại giống với người đàn bà chanh chua đầu phố, biểu tình kiêu ngạo: "Bọn họ nói cũng không sai, sau này ai muốn lấy ta thì há chẳng phải tổ tiên họ đã tích đức nhiều đời sao."

Thu Thủy: "..."

Đám người tản đi, Tô Họa đứng giữa một mớ lộn xộn hỗn loạn, nhìn cũng cảm thấy đáng thương.

Người mà Hạ Đình để ở lại lặng lẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc mà không dám tiến đến bắt chuyện với Tô Họa.

"Tô Họa, cố lên!" Tô Họa cố gắng kìm lòng lại, đánh một cái thủ thế cố lên.

Nàng ta quay người thì chạm trúng ánh nhìn của Thời Sênh.

Ánh mắt của Thời Sênh rất đẹp, trong trẻo hiền hòa, nhưng nàng ta không thấy được những cảm xúc mà loài người nên có từ đôi mắt đó. Tô Họa chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng.

Rõ ràng là nàng ta nhìn mình nhưng Tô Họa lại cảm thấy nàng ta không hề nhìn mình.

Nàng ta chỉ là đang mình vào bầu không khí. Bầu không khí mà nơi nào cũng có thể thấy được. Bầu không khí mơ hồ không rõ ràng, lúc có lúc không.

Trong lòng Tô Họa chợt trào lên một trận lửa giận. Đám người này ai ai cũng cao cao tự đại bên trên, đó chẳng phải là do được đầu thai tốt hơn nàng ta một chút, chứ đâu có gì đáng để mà khoe khoang.

Nàng buột miệng mắng, "Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi tới để chê cười ta đúng không?"

Chương 734

"Trông ngươi giống chuyện cười lắm sao?" Thời Sênh nghiêng đầu hỏi lại, "Nếu như ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không có cách nào."

Tô Họa tối sầm mặt mày, "Ta sẽ không để ngươi khinh thường ta."

Thu đất đai của ta, bây giờ lại đứng xem chuyện cười của ta. Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi hãy đợi đấy, ta nhất định có thể sống một cách rất tốt ở nơi này.

Người khác xuyên không đều có thể, ta cũng có thể như vậy!

Lông mày Thời Sênh cong lên, nụ cười đó rất nhạt, giống như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, vẫn chưa thành hình thì đã tĩnh lặng như thường.

Trong ánh mắt khó hiểu của Tô Họa, Thời Sênh quay người bước đi.

Để người khác kính trọng hay coi thường, không phải cứ nói được là được.

Có những lúc hô to khẩu hiệu lại không bằng làm chút gì đó thực tế.

Thành công là do làm mà thành.

...

Cuối cùng, cửa tiệm của Tô Họa vẫn được mở lại, mặc dù Đinh Hương từng gây chuyện, nhưng ả ta là nữ chính, có mê lực của nữ chính, nên rất nhanh chóng có được các fan mới.

Cửa tiệm của Nguyễn gia cũng sắp không mở nổi cửa rồi.

Sau khi chưởng quầy báo cáo với Thu Thủy, Thu Thủy lại báo cáo lại với Thời Sênh, Thời Sênh không chú ý nói, "Lỗ thì lỗ thôi, chỉ là một cửa tiệm thôi mà."

Thu Thủy: "..." Tiểu thư, câu nói này của ngài nếu để lão gia nghe được, không chừng ông ấy sẽ nhảy ra đánh chết cô đó.

Sản nghiệp không hề dễ dàng gì mới có thể tích lũy được, ngài nói bại là bại luôn sao? Trước đây ngài còn nói, không để Nguyễn gia bại hoại trong tay mình cơ mà!

Thời Sênh bị nhắc nhở mãi tới mức chẳng có cách nào, nên bảo bọn họ đổi cửa tiệm sang bán bánh nướng.

Thu Thủy: "..." Còn không bằng phá sản luôn.

Một cửa tiệm đàng hoàng, ngài lại đi bán bánh nướng?

"Vậy chi bằng bán đậu phụ thối?" Chẳng phải nói thế giới này có đậu phụ thối sao?

Sự thật chứng minh là có, lại là một thế giới được xây dựng trong tiểu thuyết, xuất hiện pháo hay máy bay hiện đại cũng bình thường, cái đầu to bao nhiêu thì thế giới có bấy nhiều điều kỳ diệu như vậy.

Vì vậy, Thời Sênh lại bị Thu Thủy nhắc nhở.

"Tiểu thư, tiểu thư đừng cứ nghĩ thế nào thì sẽ làm như thế. Cửa tiệm của chúng ta không thể hủy hoại như thế được."

Thời Sênh làm bộ mặt vô tội, "Vậy phải hủy hoại thế nào?"

Thu Thủy: "..." Không phải bảo tiểu thư hủy hoại đâu.

"Được rồi, vậy bán đậu phụ thối." Thời Sênh vẫy vẫy tay.

Một cửa tiệm bán đồ mỹ phẩm sạch sẽ lại đổi thành bán đậu phụ thối, rồi sẽ trở thành câu chuyện cười cho cả huyện Bạch Hà.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện rằng, việc làm ăn của cửa tiệm Tô Họa càng ngày càng kém, đều là do bị mùi đậu phụ thối ám sang.

"Tô tiểu thư, nhà bên cạnh ngày nào cũng bán đậu phụ thối. Chuyện buôn bán của chúng ta không có cách nào hết." Một người làm của Tô Họa nhăn nhó kêu ca.

Trong tiệm của bọn họ vốn toàn mùi thơm tho sạch sẽ, bây giờ chỉ còn lại mỗi mùi đậu phụ thối.

Làm gì có cô nương nhà nào muốn đến một nơi như thế này để mua đồ chứ.

Tô Họa vén tay áo, nghiến răng kèn kẹt, "Để ta đi nói chuyện với họ."

Tô Họa đi ra cửa tiệm, khí thế hung hổ xông đến nhà bên cạnh.

Người làm nhà bên cạnh đang chiên đậu phụ thối, mùi vị đó thối đến mức khiến Tô Họa không muốn bước tiếp, có trời mới biết ả ghét mùi vị này thế nào.

Tô Họa bịt mũi rồi tiếp tục bước lên. Nàng ta nhìn vào cửa tiệm, khách đến ăn quả nhiên không ít.

"Nguyễn Tiểu Dạng đâu?" Tô Họa xông lên bậc thềm, quát lớn với tiểu nhị.

Tiểu nhị gắp những miếng đậu phụ thối màu vàng óng trong chảo dầu rồi đặt vào chiếc đĩa bên cạnh một cách điêu luyện. Hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đáp, "Tiểu thư đương nhiên là ở trong phủ."

Tô Họa nghẹn giọng, chỉ vào chiếc chảo dầu, miệng lắp bắp, "Mùi của cửa tiệm nhà các ngươi quá nồng, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà chúng ta."

"Ngươi có thể đổi sang bán thứ khác."

Câu nói này không phải tiểu nhị đáp mà của người nào đó đứng cạnh Tô Họa truyền đến. Nàng ta quay đầu nhìn thấy Thời Sênh và Thu Thủy đang bước qua bên này.

Tô Họa trừng mắt nhìn Thời Sênh, rồi vội vàng bước xuống bậc thềm, "Nguyễn Tiểu Dạng, có phải ngươi không ưa ta không? Nên mới đối đầu với ta?"

Thời Sênh cũng trừng mắt, "Nói một cách chính xác là ngươi khiến cho tiệm mỹ phẩm của ta phải đóng cửa trước."

"Mọi người đều cần sinh tồn." Tô Họa đương nhiên vẫn đang bịt mũi nên giọng nói có hơi khác, "Mỹ phẩm nhà ngươi không bán được là do không tốt bằng mỹ phẩm nhà ta, vậy thì ngươi có thể làm ra mỹ phẩm tốt hơn. Nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, có nghĩa là cố tình có ác ý."

"Không phải ngươi vừa nói sao, mọi người đều cần sinh tồn." Thời Sênh nói chính xác mấy chữ mà Tô Họa vừa nói cho nàng ta nghe.

Cửa tiệm của cô phải đóng cửa, cô đổi sang bán thứ khác không phải là hiển nhiên sao?

Đổi bán hàng khác mà lại biến thành báo thù ác ý?

"Ngươi..." Tô Họa chỉ tay vào Thời Sênh, "Được, ngươi hãy cứ đợi đấy."

Tô Họa phất tay áo bước đi.

"Tiểu thư..." Thu Thủy thấy hơi lo lắng khi nhìn theo sau lưng Tô Họa, sao lại có cảm giác nàng ta sẽ làm một chuyện gì đó!

Thời Sênh lầm bầm hai tiếng, không trả lời Thu Thủy, cô tiếp tục bước về trước.

"Nguyễn tiểu thư."

Cô vừa bước được hai bước, thì có người gọi lại.

Hạ Đình đang bước nhanh về phía cô, "Nguyễn tiểu thư, không biết có thể mời cô uống chén trà được không?"

"Để làm gì?"

Thời Sênh hơi hung hăng, Hạ Đình thấy hơi sợ. Những thiên kim tiểu thư mà hắn ta tiếp xúc đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn nói nhỏ nhẹ thùy mị.

Cho dù là Tô Họa cũng chỉ là nói to một chút, chứ không hùng hùng hổ hổ như vậy, cứ như là ai đang nợ tiền của nàng ta ấy.

"Khụ khụ... Là chuyện liên quan đến cửa tiệm." Hạ Đình nói.

"Ngươi là một thư sinh, hãy chăm chỉ mà đọc sách, quan tâm đến cửa tiệm làm gì?"

"Nguyễn tiểu thư." Khóe môi Hạ Đình giật giật mấy cái, hắn ta nhìn xung quanh, "Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, có thể đổi chỗ khác được không?"

"Không được, ta sợ ngươi làm gì ta." Thời Sênh quay người, hai tay chắp chống nạnh, "Có gì thì nói ở đây, nếu không thì đừng nói."

Hạ Đình: "..." Ai muốn làm gì cô chứ?

Thu Thủy thực đau đầu, tiểu thư, hình tượng, hình tượng đâu? Tiểu thư là khuê nữ của một gia đình giàu có. Tiểu thư chống tay bên hông như thế là muốn chửi nhau giữa đường sao?

Trước đây, Hạ Đình chưa từng tiếp xúc với Thời Sênh, nào đâu có biết khó nói chuyện như vậy.

Hạ Đình thân là một thư sinh có tu dưỡng, không thể không chú ý đến hình tượng như Thời Sênh được. Hắn bước lên trước vài bước, "Nguyễn tiểu thư, cửa tiệm của cô có thể đổi sang bán thứ khác được không. Cô xem nếu như thế này thì các cửa tiệm khác cũng không thể buôn bán được."

"Nhà nào kinh doanh nhà đấy, ngươi còn quan tâm đến cả Nguyễn gia nhà ta sao? Để làm gì? Các quy định có nói là không được bán đậu phụ thối sao? Các quy định cũng có nói là không được mở cửa tiệm đậu phụ thối à? Nếu đã không có, thì ngươi đang có ý quái gì với ta?"

Cô cũng đâu có chiếm cửa tiệm của hắn.

Vậy quan tâm làm gì!

Định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu có bản lĩnh thì mở cửa tiệm hết con phố này đi.

Đậu phụ thối thì làm sao, không phải đều có người ăn sao?

Hạ Đình thấy vô cùng sửng sốt.

Cô nương này... sao không có chút nào giống với khuê nữ nhà giàu vậy hả?

"Tiểu thư." Thu Thủy kéo Thời Sênh, lông mày chau lại, "Tiểu thư nói nhỏ một chút, phải chú ý đến hình tượng của mình." Nếu cứ như vậy, sau này tiểu thư có thể gả cho ai được chứ.

Bách tính ở xung quanh đều vây lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ rồi lên tiếng xì xào bàn luận.

Tô Họa có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh. Nàng ta từ trong tiệm chạy ra, "Nhị thiếu gia, ngài nói với nàng ta làm gì. Nàng ta thực sự không quan tâm tới cảm nhận của người khác đâu."

"Tại sao ta phải quan tâm tới cảm nhận của người khác?" Ông đây còn phải quan tâm tới cảm nhận của ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi là cha mẹ của ta chắc?

Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, phải quan tâm tới cảm nhận của mọi người thì liệu còn sống nổi không?

Ngu ngốc!

Tô Họa không lên tiếng, mặt tối sầm. Nàng ta kéo tay áo của Hạ Đình đi vào trong cửa tiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com