ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

722-724

LittleZiZi14

Chương 722: Hứa Thiểm Thiểm (NT1)

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hứa Thiểm Thiểm theo Thời Sênh ra nước ngoài du học.

Đại học ở nước ngoài tự do, phóng khoáng, dân chủ hơn trong nước.

Cô không còn là một Hứa Thiểm Thiểm bị bỏ rơi, lúc nào cũng dè dặt thận trọng nữa.

Cô đã chứng kiến sinh tử, trải qua sóng to gió lớn, được Thời Sênh bồi dưỡng thành một Hứa Thiểm Thiểm nổi danh trong giới người giàu.

Chị cô đã từng nói.

Tên cô là Hứa Thiểm Thiểm, thế thì cô phải là một ngôi sao chói sáng (Thiểm Thiểm trong tiếng Trung nghĩa là lấp lãnh, lóe sáng), phải sáng đến chói mắt như hợp kim titan 24k.

Những lời Thời Sênh nói, Hứa Thiểm Thiểm đều khắc ghi trong lòng, nỗ lực để hoàn thành.

Thế nên trong thời kỳ học đại học, không ai không biết đến cái tên Hứa Thiểm Thiểm.

Năm thứ hai, Thiểm Thiểm bắt đầu tự mình khởi nghiệp, vốn khởi động là do Thời Sênh hỗ trợ. Ban đầu cô không muốn, nhưng sau khi bị Thời Sênh tẩy não, Hứa Thiểm Thiểm lập tức nhận lấy.

Tại sao khi có tài nguyên, lại cứ nhất thiết phải là từ đầu?

Khởi điểm của cô ở cao thì thành tựu cũng phải cao hơn người khác mới được, thế mới tương xứng.

Đợi đến lúc tốt nghiệp đại học, khi các bạn học khác còn đang bận tìm việc thì công ty của Hứa Thiểm Thiểm đã bắt đầu tuyển người, cô thành công như một điều đương nhiên, là sự may mắn trong mắt tất cả mọi người.

Bởi vì cô có một người chị không có gì không thể, với một người anh rể thống trị toàn bộ vương quốc ngầm. Cô mà không thành công, thì có lẽ cũng có thể đâm đầu vào một bìa đậu phụ mà chết.

Tự Hứa Thiểm Thiểm cũng biết rằng, bản thân mình gặp may.

Bởi vì cô đã gặp được một người đem đến cho cô tất cả.

Nếu như không có chị ấy, có lẽ cô sẽ lớn lên ở thôn Hoàng Sơn, không có học thức, tùy tiện tìm một người lấy làm chồng, sống một đời vô vị tầm thường.

Cô rất biết ơn Thời Sênh.

Cho dù Hứa Thiểm Thiểm tham gia bất cứ hoạt động nào, chỉ cần có thể bắt cóc được Thời Sênh, cô cũng đều đem theo chị mình.

Thế nên ở bất cứ sự kiện nào, Hứa Thiểm Thiểm cũng rất được hoan nghênh, tất nhiên được hoan nghênh hay không cô không quan tâm, tóm lại được hoan nghênh trước mặt Thời Sênh là được rồi.

Hứa Thiểm Thiểm cũng biết ơn người dân ở thôn Hoàng Sơn như vậy.

Sau khi cô có điều kiện, cô liền quyên góp tiền tu sửa đường sá và xây trường học cho thôn. Cô cũng đã nghĩ đến chuyện trực tiếp đưa tiền cho họ, nhưng Thời Sênh nói với cô, cho tiền chỉ là nhất thời, em có cho họ cả đời được không?

Muốn bọn họ đi ra khỏi nơi đó, cần phải tu sửa đường sá và xây dựng trường học.

Sau đó, Hứa Thiểm Thiểm lại cho người đi đến thôn Hoàng Sơn xem ở đó thích hợp trồng cây gì, khiến mọi người xung quanh đều làm giàu theo.

Ở nơi đó, không ai không biết đến cái tên Hứa Thiểm Thiểm.

Khi ở nước ngoài, Hứa Thiểm Thiểm không quay lại thôn Hoàng Sơn. Giao thừa một năm nào đó, vốn dĩ đã nói với Thời Sênh cùng về nước, kết quả lúc sắp đi, phát hiện ra Tịch Phi lén lút thay đổi visa, đi đến một nước khác.

Lúc đó, Hứa Thiểm Thiểm đã là một cô gái trưởng thành dạn dĩ, suýt nữa thì cãi nhau to với Tịch Phi ở sân bay.

Nếu không phải Thời Sênh can ngăn thì chắc phải lên trang nhất của tin tức ngày hôm sau.

Hứa Thiểm Thiểm đành phải về nước một mình.

Máy bay hạ cánh, cô xụ mặt không vui.

Ra khỏi cửa, cô bất ngờ nhìn thấy có một người đang giơ biển đón mình, đối phương dùng biển che khuất mặt. Hứa Thiểm Thiểm chỉ có thể đoán rằng đối phương là một người đàn ông, dựa vào chiều cao và vóc dáng của hắn.

Chuyện cô về nước... hình như chỉ có bạn học cấp ba hồi trước biết được.

Hứa Thiểm Thiểm đi lại gần, "Hey."

Đối phương nghe thấy tiếng, bỏ biển xuống, là một người đàn ông rất hiền lành, đeo một chiếc kính, "Hứa Thiểm Thiểm."

Hứa Thiểm Thiểm nghĩ một lúc mới nghĩ ra người đó là ai.

"Lôi Thanh." Lớp trưởng lớp cấp ba của cô.

Quan hệ của Lôi Thanh với các bạn không tồi, bởi vì vừa đẹp trai, lại tốt tính, nghe nói rất nhiều bạn gái thích cậu ta.

Có điều, lúc đó Hứa Thiểm Thiểm dành trọn tâm trí cho học tập, cũng không quan tâm đến cậu ấy, chỉ thỉnh thoảng nghe bạn nhắc đến.

Không ngờ rằng lần này cậu ta lại đến đón cô, điều này làm cô rất bất ngờ.

"Cậu vẫn nhớ mình à?" Lôi Thanh đẩy gọng kính lên.

Hứa Thiểm Thiểm cười lịch sự, chỉ vào lối đi, tỏ ý cô đi ra đã.

Hai người gặp nhau ở bên ngoài, Hứa Thiểm Thiểm thấy kỳ lạ, hỏi: "Sao cậu lại đến đón mình?"

"Gần đây có một cuộc họp lớp, mình là lớp trưởng, cũng là người tổ chức. Trong nhóm thấy có người nói cậu quay về, mình hỏi bọn họ thời gian, rồi đến đây đón cậu. Hứa tổng đừng bận tâm nhé."

Hứa Thiểm Thiểm không nói thời gian về nước cụ thể của mình ở trong nhóm lớp, chỉ nói hôm nay về.

"Cậu đợi lâu lắm rồi?" Hứa Thiểm Thiểm hỏi.

Lôi Thanh lắc đầu, nhã nhặn hiền hòa nói: "Đâu có, lúc nãy còn đón hai bạn khác nữa, đều ở ngoài xe, vốn định rằng chuyến này không thấy cậu, mình sẽ đưa các bạn ấy về khách sạn. Không ngờ cậu ra rồi, cũng rất trùng hợp, cậu chưa có chỗ nào ở chứ? Hay là cùng nhau về khách sạn?"

Hứa Thiểm Thiểm gật đầu, "Thế thì cảm ơn lớp trưởng nhé."

"Hân hạnh hân hạnh, mình giúp cậu xách hành lý." Lôi Thanh chủ động lấy vali từ tay Hứa Thiểm Thiểm, dắt cô ra ngoài, "Mình nghe nói cậu đã có công ty của riêng mình rồi, trong các bạn học cũ, cậu là giỏi nhất đấy."

Hứa Thiểm Thiểm nghe thế không nói gì.

Lôi Thanh nói thêm vài câu, Hứa Thiểm Thiểm không đáp lời, cậu ta cũng không nói nữa.

Xe bên ngoài đúng là còn có hai người nữa, Hứa Thiểm Thiểm có chút ấn tượng về bọn họ. Những người đó có ấn tượng sâu sắc với một Hứa Thiểm Thiểm học rất đỉnh, vừa lên xe đã hỏi này hỏi nọ.

Hứa Thiểm Thiểm trả lời rất lịch sự, không quá thân mật cũng không quá xa cách.

Sau khi xe về đến khách sạn, Hứa Thiểm Thiểm phát hiện ra ở đó lại đã có một vài bạn học khác, bọn họ đều bay từ khắp nơi về, sớm đã không còn vẻ ngờ ngệch hồi trước, ai cũng là lượt comple, phấn son lộng lẫy, trở thành một thành viên trong xã hội.

Bọn họ đã học được cách diễn đúng theo cảnh, miệng cười xã giao, không còn giống như hồi còn nhỏ, cái gì cũng hiện hết lên trên mặt.

Hứa Thiểm Thiểm được Thời Sênh dạy, cô dường như thừa hưởng tất cả mọi quan niệm cách nhìn của Thời Sênh, thế nên nhìn thấy bọn họ, cô vẫn giữ được tâm thế bình thường, không có kiểu mình là tổng giám đốc của cả một công ty, nhất định mình phải có một tư thế cao ngạo trên tầm.

Nói chuyện với các bạn học cũ, hay chào hỏi những người bạn không thân thiết lắm, cô đều rất thành thục.

Thời gian lần này của Hứa Thiểm Thiểm khá rộng rãi, cô cũng không vội về thôn Hoàng Sơn, nên ở cùng bọn họ ở khách sạn hai ngày, đợi đến khi các bạn đều đến gần hết rồi, cuộc họp lớp mới chính thức bắt đầu.

Lúc cuộc họp lớp tiến hành đến phân nửa, Lôi Thanh bỗng nhiên cầm một bông hoa xuất hiện trước mặt Hứa Thiểm Thiểm.

Trên mặt cậu ta vẫn nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn Thiểm Thiểm, "Thiểm Thiểm, mình thích cậu, cậu có đồng ý làm bạn gái của mình không?"

Vài ngày nay, Lôi Thanh quan tâm đặc biệt đến Thiểm Thiểm, mọi người đều nhìn ra cậu ta muốn theo đuổi cô, thế nên Lôi Thanh tỏ tình với Thiểm Thiểm trong cuộc họp lớp, mọi người đều không bất ngờ.

Nhưng Hứa Thiểm Thiểm lại rất khó xử, cô không có chút cảm giác nào với Lôi Thanh.

Nhưng nhiều người đang cổ vũ như vậy, Hứa Thiểm Thiểm đột nhiên không biết phải từ chối như thế nào, trong đầu cô lóe lên hình bóng một người, rồi lại rời đi trong nháy mắt.

Đôi mắt Thiểm Thiểm có chút u ám, nếu như chị cô ở đây, thì chị sẽ làm như thế nào?

Trước mặt Hứa Thiểm Thiểm xoẹt qua vài cảnh tượng, cơ miệng cô bắt đầu co giật.

Chưa cần chị cô ra tay, Tịch Phi đã đập người ta ngay rồi.

Nhưng cô không phải là chị mình.

Hứa Thiểm Thiểm nhìn Lôi Thanh, mặt cậu ta vừa hy vọng, vừa căng thẳng.

Chương 723: Hứa Thiểm Thiểm (NT2)

Họp lớp hôm ấy, rất lâu sau Hứa Thiểm Thiểm vẫn chưa trả lời, Lôi Thanh dọn đường lui cho cô, bảo cô cứ suy nghĩ.

Cuộc họp lớp tiếp tục, sau khi hồi tưởng lại thanh xuân là đi bay nhảy.

Hứa Thiểm Thiểm ngồi trong phòng thấy rất ngột ngạt, chủ yếu là ánh mắt bọn họ nhìn cô, chỗ nào cũng là các kiểu trìu mến, còn cố tình đẩy cô về phía Lôi Thanh.

Cô viện cớ đi vệ sinh, rời khỏi chỗ đó.

Cô đứng đó hồi lâu, bỗng có một thân hình lướt qua, Hứa Thiểm Thiểm sững người, vội vàng chạy đuổi theo, đợi đến khi cô quặt sang bên thì chỉ còn lại một hành lang trống hoác, không nhìn thấy bóng dáng ai cả.

Hứa Thiểm Thiểm ấn hai bên thái dương, buồn cười lắc đầu, sao anh ấy có thể ở đây được chứ.

Hồi còn ở nước ngoài, Hứa Thiểm Thiểm rất ít khi đi hát karaoke, dù có đi thì cũng sẽ đến những cơ ngơi mang tên nhà họ Tịch, không ai dám làm gì cô.

Nhưng ở đây lại không ai quen biết Hứa Thiểm Thiểm cả, thấy cô xinh đẹp, có người nảy ý đồ xấu.

Đúng lúc Hứa Thiểm Thiểm định quay về, vài người đàn ông chặn cô lại ở hành lang.

Bọn họ uống rượu vào, nên gan to bằng trời.

Hứa Thiểm Thiểm đang định dùng vô ảnh cước giải quyết bọn họ thì Lôi Thanh từ đâu xuất hiện, đuổi bọn họ đi.

"Thiểm Thiểm cậu không sao chứ?"

"Mình không sao." Hứa Thiểm Thiểm lắc đầu.

Lôi Thanh hỏi tỉ mỉ thêm vài câu, dường như chắc chắn rằng Thiểm Thiểm không sao, cậu ta mới an tâm.

Lôi Thanh đưa Hứa Thiểm Thiểm về, cô cũng không biết nên nói gì, dù sao thì trong nước cũng không bì được với nước ngoài, có người của Tịch gia che chở cho, không ai dám động đến cô.

Cô mới ra ngoài một lúc, những người trong phòng hát đã ra về một ít, còn lại đều là những người đã uống say đang nói năng lảm nhảm và vài người miễn cưỡng có thể đi lại được.

Lớp trưởng Lôi Thanh phải phụ trách đưa bọn họ về khách sạn.

Hứa Thiểm Thiểm là một cô gái tốt bụng, lại là bạn học cùng lớp cấp ba, nên đương nhiên cô cũng giúp một tay. Đến khi đưa người cuối cùng về đến nơi, chỉ còn lại cô và Lôi Thanh.

"Cùng về khách sạn nhé!" Lôi Thanh đề nghị.

Bọn họ ở cùng một khách sạn, Hứa Thiểm Thiểm cũng không có ý kiến gì, lên một chiếc taxi do Lôi Thanh chặn lại.

Về đến khách sạn, đám người đó vẫn đang ngồi ở đại sảnh lảm nhảm ồn ào, nhân viên phục vụ khách sạn đang giúp dìu họ về phòng.

Lôi Thanh lại chạy đi giúp, việc này, lại mất thêm hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Thật là làm phiền cậu quá!" Lôi Thanh đưa Hứa Thiểm Thiểm về đến cửa phòng, ngại ngùng nói.

"Đều là bạn học, giúp đỡ là điều nên làm." Hứa Thiểm Thiểm mở cửa, "Chúc ngủ ngon."

Lôi Thanh mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Chúc ngủ ngon."

Hứa Thiểm Thiểm vừa vào phòng chưa được bao lâu, Lôi Thanh lại đến, còn mang theo đồ ăn đêm. Hứa Thiểm Thiểm hơi khó xử, đêm hôm thế này, chị cô bảo không được cho con trai lạ mà mình không thích vào phòng.

Trong lúc cô đang nghĩ xem phải từ chối Lôi Thanh như thế nào mà không làm tổn thương tình cảm bạn bè thì một thân hình cao to bỗng chen vào, "Anh này, muốn hẹn hò người ta thì anh có thể chọn ban ngày, nửa đêm canh ba, anh muốn hẹn pháo chắc?"

Giọng nói này, cô không cần nghe cũng biết là ai.

Tịch Sóc!

Lúc nãy không phải cô nhìn nhầm, mà anh thực sự đang ở thành phố này.

"Anh là ai?" Lôi Thanh nhìn người đàn ông vừa chen vào, nét mặt có chút khó coi.

"Hứa Thiểm Thiểm, chị dâu tôi nỡ thả cho cô về nước một mình à?" Tịch Sóc cơ bản không trả lời Lôi Thanh, mà quay sang hỏi Hứa Thiểm Thiểm.

Nói đến chuện này Hứa Thiểm Thiểm lại thấy tức, "Bị anh trai anh bắt cóc rồi."

Lôi Thanh nhìn thấy tình trạng của hai người họ, cũng đoán được rằng bọn họ quen nhau, hắn lập tức nói: "Thiểm Thiểm, hai người nói chuyện với nhau, mình về phòng trước đây, có việc gì thì gọi điện cho mình."

"Hừ." Tịch Sóc bất mãn hừ lên một tiếng.

Nét mặt Lôi Thanh càng trở nên khó nhìn hơn, nhưng không nói gì thêm, quay đầu rời đi.

"Tôi cũng đi đây." Tịch Sóc đợi Lôi Thanh rời đi, lập tức vẫy tay chào Hứa Thiểm Thiểm.

"Tịch Sóc."

Tịch Sóc quay đầu lại, bây giờ anh đã không còn vẻ phù phiếm lãng tử như năm đó, ăn mặc lịch lãm không đúng với bản chất, nhìn lại càng có sức hấp dẫn của sự chín chắn.

"Hả?"

Hứa Thiểm Thiểm lắc đầu, nói nhỏ: "Không có gì."

Tịch Sóc quay đầu đi, bước hai bước, rồi dừng lại, "Gã đó không có ý đồ tốt, tự mình cẩn thận đấy."

"Sao anh biết được?" Hứa Thiểm Thiểm chống cửa hỏi.

Tịch Sóc cười một cách tự tin: "Tôi là con trai, tất nhiên tôi biết hắn ta đang nghĩ gì, đúng rồi, không được nói với bọn họ là gặp tôi ở đây, không thì về nhà cô biết tay tôi."

Thực ra Hứa Thiểm Thiểm rất ít khi gặp Tịch Sóc, nhưng không biết vì sao, cô phát hiện ra mình lại thường xuyên quan tâm đến các động thái của anh.

Ví dụ như lúc nào anh bị bắt về nhà họ Tịch, lúc nào lại rời khỏi đó.

Các dịp Tết, Tịch Sóc đều quay về, anh thích dính lấy Tịch Phi, còn Tịch Phi thì tất nhiên sẽ ở cạnh Thời Sênh, những lúc đó, hai người bọn họ cùng bị Tịch Phi ghét bỏ, đành phải lăn lóc chơi với nhau.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, những lúc khác, Hứa Thiểm Thiểm cơ bản không nhìn thấy anh.

Tịch Sóc vẫn luôn bị nhà họ Tịch giục kết hôn, nhưng anh chưa bao giờ tìm được bạn gái, những người mà nhà họ Tịch giới thiệu đều không lọt được vào mắt anh.

Nhiều năm rồi, Hứa Thiểm Thiểm chưa từng nghe thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào. Chị cô còn thì thầm bàn tán với cô, nghi ngờ Tịch Sóc thích con trai. Sau đó, Hứa Thiểm Thiểm lại đặc biệt chú ý đến những người đàn ông bên cạnh anh.

Nhưng hình như hắn chỉ qua lại gần gũi với Tịch Phi, khi về nhà, người đầu tiên anh đi gặp là Tịch Phi, lúc rời đi, người cuối cùng anh gặp cũng là Tịch Phi.

Nếu như không phải vì Tịch Phi yêu chị gái cô như vậy thì cô đã nghi ngờ bọn họ là gay.

Hơn nữa, Tịch Sóc dường như chỉ coi Tịch Phi là anh trai, không có hành động hay biểu cảm gì kỳ quặc.

Ngày hôm sau, Hứa Thiểm Thiểm chào tạm biệt Lôi Thanh, đồng thời bày tỏ một cách rõ ràng rằng mình không thích cậu ta.

Cô hạ quyết tâm, phải tán Tịch Sóc.

Từ thôn Hoàng Sơn quay về, việc đầu tiên Hứa Thiểm Thiểm làm là ngấm ngầm báo tin cho mẹ Tịch Sóc, chưa được hai hôm Tịch Sóc đã bị bắt về.

Biết được là do Hứa Thiểm Thiểm mách nước, anh tức đến mức suýt nữa đập cho cô một nhát.

Thế nhưng sắp đến Tết rồi nên Tịch Sóc cũng chỉ giận dỗi bực dọc, chứ không rời khỏi nhà.

Tịch Sóc lại bị sắp xếp xem mặt các kiểu, đến nỗi anh cảm thấy buồn nôn.

Hôm đó Tịch Sóc đi vào, nhìn thấy bên trong có người quen, anh lại lùi ra, nhìn tên phòng bên ngoài, sau khi chắc chắn là mình không đi nhầm, anh mới bước vào.

"Hứa Thiểm Thiểm, sao cô lại ở đây?" Tịch Sóc nhìn Hứa Thiểm Thiểm rất không vừa mắt, không ngờ lại dám mách lẻo, con nhóc này lợi hại đó.

Hứa Thiểm Thiểm nét mặt tươi tắn, làn môi đỏ cong lên, "Đợi anh."

Tịch Sóc bỗng chốc giật mình, "Đợi tôi làm gì? Giám sát tôi có chịu khó xem mặt không? Rồi mách lẻo với mẹ tôi? Hứa Thiểm Thiểm, sao cô lại đáng ghét như vậy? Tôi làm gì cô rồi nào? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cô làm thế này...?"

Hứa Thiểm Thiểm đứng dậy, nhìn thẳng vào Tịch Sóc, ngắt lời anh, nhấn nhá từng câu từng chữ, "Tôi thích anh, nên tôi đến xem mặt anh."

Tịch Sóc vẫn đang há hốc mồm, có lẽ là bị dọa sợ quá, một lúc sau mới hoàn hồn, "Cô nói... cô thích tôi?"

Hứa Thiểm Thiểm gật đầu.

Tịch Sóc nhìn cô gái trước mặt mình, không biết từ bao giờ, con nhóc đó đã lớn lên thành một đại cô nương cao ráo, mảnh khảnh, thân hình duyên dáng, đầy đặn xinh đẹp.

Tịch Sóc bỗng nhiên quay đầu chạy.

Mẹ ơi, không ngờ lại có người tỏ tình với mình.

Sao tim lại đập nhanh thế này?

Nhất định là bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Một thời gian rất dài sau đó, Tịch Sóc bị Hứa Thiểm Thiểm đuổi bắt.

Tôi đã từng điên cuồng theo đuổi một người.

---Hứa Thiểm Thiểm

Chương 724: Lăng Dực (NT)

Lăng Dực nhớ lại lần đầu tiên gặp Anh Túc là khi hắn mới gia nhập Hắc Hổ Đường.

Mười mấy đứa trẻ trong một phòng tập luyện, cứ hai đứa một cặp, tập luyện với nhau.

Chỉ có cô, một mình đứng ở một góc tối, nhìn những người khác tập luyện, như thể bị người ta bài xích vậy.

Hắn được dẫn đến trước mặt cô, người đó nói với Anh Túc rằng: "Nó vừa mới đến, cháu hướng dẫn nó."

"Vâng." Anh Túc trả lời rất ngắn gọn, ánh mắt chỉ xẹt qua người hắn đúng một giây.

Sau đó Lăng Dực mới biết rằng, không phải cô bị bài trừ, cô là đội trưởng của tiểu đội này, những đứa khác đều do cô quản lý.

Lăng Dực là một đứa trẻ lang thang, không biết cha mẹ mình là ai. Hắn được một người lang thang nuôi lớn, sau đó ông ta chết, hắn lại trở thành một thằng nhóc lang thang.

Ngày nào cũng lang thang nơi đầu đường xó chợ, có lúc xin được tiền, có lúc không xin được, đành phải đi nhặt rác.

Được người của Hắc Hổ Đường đem hắn đến đây, cho ăn no mặc ấm, hắn không có ý kiến gì cả, chỉ là ngày nào cũng phải tập luyện khá gian khổ.

Nhất là nhưng lúc tập luyện riêng với Anh Túc, cô luôn rất tàn nhẫn, với hắn, với bản thân mình, đều tàn nhẫn.

Hắn phát hiện ra những đứa trẻ khác trong tiểu đội đều sợ Anh Túc, ăn cơm tắm rửa đều không đi cùng cô.

Hắn còn thường xuyên nghe thấy có người bàn tán sau lưng cô, có người nói dễ nghe, có người nói không dễ nghe, nhưng Anh Túc đều phớt lờ. Nếu bị bắt gặp thì sẽ bị cô dạy cho một bài học, còn nếu không thì thôi.

Lần đầu tiên Lăng Dực xảy ra xung đột với các bạn trong đội chính là vì Anh Túc.

Một cậu con trai trong đội nói xấu Anh Túc, đúng lúc bị Lăng Dực bắt gặp. Lúc đó Anh Túc và Lăng Dực đã có thể coi là bạn bè, Anh Túc sẽ nói nhiều chuyện hơn với hắn, thế nên hắn luôn bảo vệ cho cô.

Lúc cậu con trai đó nói xấu Anh Túc, hắn chưa cần nghĩ gì mà ra tay luôn.

Chuyện đó khiến Anh Túc bị phạt, hắn và cậu con trai kia cũng bị phạt như vậy.

Thế rồi vì quản lý không đạt yêu cầu, Anh Túc là đội trưởng nên bị phạt nặng hơn.

Lăng Dực vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, lúc hắn chịu phạt xong đi tìm Anh Túc, chỉ nhìn thấy một người máu me đầy mình trong ký túc.

Nếu như không phải cô nằm trên giường của mình, thì cơ bản hắn sẽ không nhận ra đó là Anh Túc.

Hắn còn nhớ rằng đó là lần đầu tiên từ khi biết nhận thức, hắn đã rơi nước mắt.

Anh Túc nằm trên giường, giống như chết rồi vậy. Hắn bắt mạch cho cô, yếu ớt đến mức hắn sắp không phát hiện thấy gì cả.

Tổ chức không cho người chữa trị cho Anh Túc, Lăng Dực chỉ biết lau chùi thay bông băng các vết thương trên người Anh Túc. Khoảng thời gian đó, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, các vết thương của Anh Túc không thể nào lành lại được, rồi một hôm cô sốt cao, thấy cô sắp không trụ được nữa, Lăng Dực hoảng hốt không biết phải làm sao.

Một đứa con gái ở giường bên cạnh có lẽ vì thấy hắn khóc nhiều quá, nên nói nhỏ với hắn, bảo hắn đi tìm Ngô Đường chủ.

Ngô Đường chủ là người đã dẫn hắn đến trước mặt Anh Túc.

Hắc Hổ Đường tổng cộng có 6 vị Đường chủ, cùng quản lý các việc to nhỏ của Hắc Hổ Đường, Ngô Đường chủ là một trong số đó.

Lăng Dực không biết có được không, nhưng vẫn đi tìm.

Hắn, một đứa trẻ còn chưa chính thức trở thành một thành viên của Hắc Hổ Đường, muốn tìm gặp Ngô Đường chủ đâu có dễ dàng gì. Hắn phải nghe ngóng rất lâu, mới biết được lịch trình của Ngô Đường chủ, rồi chặn ông ta lại giữa đường, bảo ông ta đi cứu Anh Túc.

Hắn vốn tưởng rằng Ngô Đường chủ sẽ mặc kệ, nhưng không ngờ rằng, hắn vừa nói xong, Ngô Đường chủ đã bước nhanh về bên đó.

Có Ngô Đường chủ, Anh Túc nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, nhưng hắn lại vì tự mình rời khỏi phòng luyện tập, nên bị trừng phạt rất lâu sau đó.

Đợi đến khi hắn chịu phạt xong thì Anh Túc đã được ra viện.

Hắn lê thân xác mệt mỏi đi gặp Anh Túc. Lúc vừa đi đến cửa, phát hiện thấy Ngô Đường chủ ở bên trong, hắn nấp lại theo bản năng.

"Anh Túc, cháu thật sự không cân nhắc xem sao?"

Ngô Đường chủ che khuất Anh Túc ở bên trong, hắn cũng không nhìn thấy tình trạng của cô thế nào, chỉ nghe thấy tiếng cô nói.

"Ngô Đường chủ, chú rõ ràng quy tắc của tổ chức hơn cháu." Rõ ràng lúc đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng đối diện với cấp cao như Ngô Đường chủ, lại không hề sợ sệt.

Ngô Đường chủ thở hắt ra, "Chỉ cần cháu đồng ý, ta có thể đưa cháu rời khỏi tổ chức."

"Cảm ơn sự quan tâm của Ngô Đường chủ."

"Anh Túc, ta cho cháu thêm một cơ hội nữa, nếu hối hận có thể đến tìm ta."

Ngô Đường chủ để lại câu nói đó rồi rời đi, Lăng Dực quanh quẩn ở bên ngoài một hồi lâu, không biết tại sao, nhưng cuối cùng quyết định không vào.

Sau đó hắn mới biết, Ngô Đường chủ vẫn luôn rất thích Anh Túc, chỉ là Anh Túc biểu hiện xuất sắc, bên trên luôn có người theo dõi, nên Ngô Đường chủ không dám làm bừa.

Chuyện đó sau khi Ngô Đường chủ chết rồi hắn mới biết.

Mà cái chết của Ngô Đường chủ lại có liên quan đến hắn.

Hắn còn nhớ hôm đó, hắn đi tìm Anh Túc, chưa đến cửa phòng cô đã thấy có người canh gác bên ngoài.

Hắn nhận ra người đó là tùy tùng bên cạnh Ngô Đường chủ.

Trong lòng Lăng Dực có một vài dự cảm không tốt, vội vàng đi xuống nhà, vòng ra đằng sau trèo lên trên.

Phòng của Anh Túc ở tầng ba, trèo lên đúng cửa sổ, rèm cửa không kéo vào, qua cửa sổ, Lăng Dực nhìn thấy Anh Túc hôn mê nằm trên giường, Ngô Đường chủ ngồi bên trên lần cởi cúc áo cô.

Đầu óc Lăng Dực như bị nổ tung, trong đầu chỉ toàn là ý muốn giết người, có lẽ là từ khi ấy, hắn phát hiện ra mình thích Anh Túc.

Giường quay đầu vào trong, Ngô Đường chủ quay lưng lại phía hắn. Trong lúc tức giận, Lăng Dực từ cửa sổ xông vào, đâm một nhát dao vào lưng Ngô Đường Chủ.

Rồi lại nhảy lên giường, đâm một nhát dao nữa vào cổ Ngô Đường chủ, máu tươi phun trào, bắn lên mặt Anh Túc.

Ngô Đường chủ đang đắm chìm trong dục vọng nên Lăng Dực có cơ hội ra tay, nếu bình thường, hắn chưa đến gần đã bị phát hiện.

Lăng Dực gọi Anh Túc dậy, Anh Túc nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút hoảng hốt, chỉ bảo anh đi tìm một Đường chủ khác.

Sáu vị Đường chủ đều bằng mặt không bằng lòng. Anh Túc lợi dụng một vị Đường chủ khác vốn có hiềm khích với Ngô Đường chủ, thành công khiến chuyện trở thành Ngô Đường chủ muốn cưỡng hiếp Anh Túc, trong lúc tự vệ, cô đã giết Ngô Đường chủ.

Mặc dù người của Ngô Đường chủ có dị nghị, nhưng dưới quy tắc của tổ chức, họ chỉ có thể nghiến răng nuốt vào trong.

Bọn họ có thể ra ngoài tìm phụ nữ, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện ve vãn con gái trong tổ chức.

Lăng Dực và Anh Túc qua được một kiếp nạn, nhưng từ đó về sau, người của Ngô Đường chủ không ít lần ngấm ngầm nhắm vào họ.

Cuối cùng không có ai dám kết hợp cùng bọn họ, Anh Túc và Lăng Dực trở thành một đội cố định. Cho dù có người ngấm ngầm nhắm vào họ, nhưng dưới sự chỉ đạo của Anh Túc, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ vượt xa những tiểu đội khác.

Hắn ở bên cô đi qua những giai đoạn đen tối nhất, kinh qua sinh tử, cuối cùng cô lại thích một người đàn ông khác, hắn vẫn bị bài trừ ra bên ngoài thế giới của cô.

Nhưng hắn không chịu từ bỏ, hắn sẽ dùng nhiều thời gian hơn để ở bên cô.

Chắc chắn sẽ có một ngày, cô sẽ quên người đàn ông đó đi, và yêu hắn.

Hắn sẽ thay thế người đàn ông đó, trở thành người quan trọng nhất trong lòng cô.

Hắn đợi được.

Khi một người không bỏ rơi bạn trong lúc thê thảm nhất, cho dù bạn thành ra nông nỗi gì đi chăng nữa, anh ấy đều không rời bỏ bạn, vậy thì có lẽ anh ấy sẽ là người đi cùng bạn qua sinh lão bệnh tử.

---Lăng Dực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info