ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

717-721

LittleZiZi14

Chương 717

Là nam chính, Lãnh Viêm đương nhiên phải có tham vọng rất lớn, không thì cũng sẽ không nghĩ trăm ngàn kế để lấy được những gì Lãnh Diệu Thiên để lại.

Nhưng hiện tại, dường như hắn đã đến bước đường cùng, hắn chỉ còn hai sự lựa chọn, từ bỏ Thanh Long Môn, đưa tay chân của mình rời khỏi đây.

Không thì đấu tay đôi, xem ai có thể cười đến cuối.

Thanh Long Môn bị Tịch Phi ngấm ngầm xử lý không ít, đấu tay đôi có lẽ không thể được.

Thế nên Lãnh Viêm quyết định bỏ chạy.

Thời Sênh thu được tin tức từ camera, còn về Tịch Phi làm thế nào để biết tin thì có trời mới biết.

"Đi đến trường học một chuyến đã." Thời Sênh bất ngờ lên tiếng.

Tịch Phi nhìn Thời Sênh tỏ vẻ không hiểu, bây giờ còn đến trường học làm gì?

"Đề phòng chẳng may." Chẳng may trước khi chạy, nam chính lại vẫn muốn làm một quả nữa? Dù sao thì hắn cũng đã từng gặp Hứa Thiểm Thiểm.

Đổi thành cô, trong trường hợp không đánh lại được đối phương, cô cũng sẽ ra tay với người bên cạnh họ, đây là chuyện thường tình ở nhân gian.

Bên cạnh Thời Sênh có những ai, Tịch Phi tất nhiên đều rõ cả.

Hắn quay đầu xe lại, lái về phía trường học của Hứa Thiểm Thiểm.

Đúng lúc tan học, Thời Sênh dễ dàng dắt Thiểm Thiểm ra ngoài.

Hai người họ vừa bước ra khỏi cổng trường thì bỗng nhiên có tiếng nổ to vang lên từ đằng sau.

Hứa Thiểm Thiểm sợ hãi hét lên một tiếng. Thời Sênh ôm lấy cô bé, nhanh chóng chạy về phía xe của Tịch Phi.

Vừa lên xe, Tịch Phi mau chóng lái đi, rời khỏi phạm vi trường học.

Hứa Thiểm Thiểm bị tiếng nổ làm cho sững sờ, bên tai vẫn còn những tiếng ù ù, một lúc sao mới hồi phục lại, "Chị ơi... lúc nãy là tiếng gì vậy?"

"Tiếng nổ."

"Tiếng... tiếng nổ gì ạ? Trường... trường em?" Mặt mũi Hứa Thiểm Thiểm trắng bệch, "Sao trường lại nổ được?"

"Chính là tiếng nổ." Thời Sênh xoa xoa đầu Hứa Thiểm Thiểm, "Về nhà tự mình xem thời sự."

Hứa Thiểm Thiểm sửng sốt nhìn Thời Sênh, sao lại cảm giác rằng chị ấy biết hết mọi chuyện vậy?

Lúc trường bị nổ, sao lại trùng hợp đúng lúc chị ấy đến đón mình?

Lúc nãy cô bé còn chưa kip nhìn xem nổ ở đâu, thế nên đợi đến lúc Hứa Thiểm Thiểm xem thời sự, cô bé sợ đến mức gặp ác mộng vài đêm liền.

Xe chạy về phía sân bay, Hứa Thiểm Thiểm hoàn hồn lại một lúc, mới phát hiện ra trên xe còn một người nữa.

Cô bé nhìn Tịch Phi một lượt. Một bé gái khi nhìn một người đàn ông thì chỉ biết đánh giá xem có đẹp trai hay không mà thôi. Thế nên trong mắt Hứa Thiểm Thiểm, Tịch Phi đúng là minh tinh trong các bộ phim, đẹp trai quá đi.

Cô bé rón rén kéo tay áo Thời Sênh.

Đây là người mà chị thích?

Thời Sênh khẽ gật đầu.

Hứa Thiểm Thiểm cảm thấy giao lưu bằng ánh mắt quá khó khăn, rút điện thoại ra gõ chữ, sau đó đưa cho Thời Sênh xem.

"Hợp với chị quá!"

Thời Sênh cầm lấy điện thoại chậm rãi gõ lên đó.

"Chị đẹp thế này, chắc chắn phải tìm một anh đẹp trai rồi, chắc chắn phải qua được vòng nhan sắc mới dám đem đi giới thiệu."

Hứa Thiểm Thiểm giật giật cơ mép.

Chị mình mà tự luyến thì hết thuốc chữa.

Hứa Thiểm Thiểm là một cô bé rất đáng yêu. Nhưng với Tịch Phi mà nói, hắn lại chẳng thích tí nào, nhìn cô bé hạnh phúc dựa vào Thời Sênh, hắn chỉ muốn vứt nó ra ngoài.

Tất nhiên chỉ có thể nghĩ thế thôi, thế nên hắn tăng tốc, khiến Hứa Thiểm Thiểm sợ tới mức không còn tâm trí đâu mà nói chuyện với Thời Sênh.

Xe đi vào sân bay, Tịch Phi mới từ từ giảm tốc độ. Hứa Thiểm Thiểm ôm lấy tay Thời Sênh, khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt, "Dọa em sợ chết mất, chị ơi."

Thời Sênh xoa đầu cô bé, Tịch Phi ở đằng trước hừ lạnh một tiếng.

Thời Sênh cười thầm.

Tịch Phi nhìn xung quanh sân bay một lượt, "Có cảnh sát."

Tất nhiên là có cảnh sát rồi, bản cô nương báo cảnh sát mà.

Người của Tịch Phi cũng len lỏi trong đó, có cảnh sát, hắn bảo bọn họ án binh bất động, đợi bên cảnh sát hành động, cảnh sát không xong thì bọn họ mới xông lên.

Hứa Thiểm Thiểm không biết bọn họ ở đây làm gì, nhưng cô bé cảm thấy không khí không được bình thường nên không dám lên tiếng, co người lại bên cạnh Thời Sênh, ngoan ngoãn ngồi đó.

Tịch Phi bỗng quay người lại: "Em ngồi lên trên đây."

Thời Sênh liền leo qua ghế lái phụ ngồi.

Hứa Thiểm Thiểm ngồi sau bĩu môi.

Tịch Phi nắm lấy tay Thời Sênh, vuốt ve nhè nhẹ, rồi mới đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Dòng người đi lại trong sân bay rất đông đúc, trong trường hợp không đánh rắn động cỏ, muốn tìm vài người trong dòng người đông đúc ấy thật sự rất khó khăn.

Thời Sênh mân mê tay Tịch Phi, bàn tay này đẹp đến mức đủ để cô có thể mân mê cả một năm, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

[...] Hệ thống thật sự rất sợ cô cứ nghĩ thế rồi chặt đứt tay người ta treo lên ngắm mất.

May mà lần này Ký chủ không có suy nghĩ nguy hiểm như vậy.

"Cộp" Bỗng có người mở cửa xe ra, một thân hình từ bên ngoài nhảy vào, "Anh họ, lái xe đi lái xe đi!"

Thời Sênh và Tịch Phi cùng lúc nhìn vào người vừa nhảy lên.

Tịch Sóc vô cùng sốt ruột, vừa nhìn ra bên ngoài, vừa lấy tay vỗ vào Tịch Phi, "Người của mẹ em đến rồi, em bị chặn lại ở sân bay, mau lái xe đi! Mau lên, bọn họ đuổi đến nơi rồi."

Thời Sênh nhìn sang lối ra, quả nhiên nhìn thấy vài thanh niên nước ngoài, mặt comple đen, đeo kính râm, hung hăng đi lại phía bọn họ.

Bốn phía lại đều là cảnh sát, nhìn thấy bọn họ đều bắt đầu trở nên cảnh giác.

Tịch Sóc vô cùng lo lắng, còn Tịch Phi lại ngồi yên như núi.

Những người đó đã đi đến trước mui xe, họ nhìn xe một lượt, tiếp đó nói với nhau vài câu, như đang bàn bạc gì đó.

Một lúc sau mới có người bước lên gõ cửa xe.

Tịch Phi trượt cửa xe xuống.

"Tiên sinh." Đối phương nói tiếng Anh.

Tịch Phi khẽ gật đầu, dùng tiếng Anh trả lời lại họ: "Khi nào tôi về nước sẽ đem Tịch Sóc theo, bảo cô cứ yên tâm."

Đối phương ngần ngừ một lát, nhìn sang Tịch Sóc đang co quắp lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất ở ghế sau, rồi lại nhìn Thời Sênh, cuối cùng rút lui, "Thế chúng tôi quay về báo cáo kết quả vậy."

Cho đến khi Tịch Phi đóng cửa xe lại, Tịch Sóc mởi thở phào, "Đúng là anh em ruột có khác, được đó, em đi trước đây."

Phải chạy nhanh mới được, gã không muốn phải quay về.

Nhưng lúc Tịch Sóc mở cửa xe ra, phát hiện không mở được.

"Anh họ! Anh!! Anh ruột!! Anh không định dẫn em về nước thật đấy chứ?" Tịch Sóc làm mặt buồn rầu.

"Bên ngoài không an toàn."

Tịch Sóc dán mặt vào cửa kính xe, cố gắng nhìn ra bên ngoài, "Có gì không an toàn?"

"Đây đúng là người nhà họ Tịch các anh?" Thời Sênh hỏi.

Lại còn nói mình là họ hàng với bá chủ mà không biết ngượng?

"Này, cô có ý gì?" Tịch Sóc quay mặt sang, trợn mắt nhìn Thời Sênh, "Tôi không phải người nhà họ Tịch thì cô phải chắc?"

"Tôi là người của anh cậu, xét về mặt lý luận, có lẽ cũng tính." Thời Sênh trả lời rất thản nhiên.

Tịch Sóc tức giận, "Mặt dày vậy? Anh tôi còn chưa làm gì với cô, cô đã tự cho cho mình là người của nhà họ Tịch rồi, có ý đồ không tốt đúng không?"

"Ai da."

Tịch Sóc bỗng kêu lên một tiếng, bây giờ gã mới phát hiện ra còn một đứa trẻ ngồi ở ghế bên cạnh, cô nhóc cấu chặt lấy tay gã.

"Không được nói xấu chị tôi." Hứa Thiểm Thiểm bực bội.

"Buông ra, buông ra." Tịch Sóc đau đớn kêu lên, sao trẻ con bây giờ lai bất lịch sự như vậy, cấu người thẳng tay.

Hứa Thiểm Thiểm thấy Thời Sênh quay lại nhìn, vội vàng thả tay ra.

Thời Sênh duỗi tay ra, xoa đầu Hứa Thiểm Thiểm như xoa đầu con vật cưng, toét miệng, nói với Tịch Sóc: "Tôi có ý đồ không tốt, nhưng anh cậu thích tôi, làm sao bây giờ?"

Phải làm sao đây?

Chương 718

Tịch Sóc tức đến phát khóc.

Ban đầu đáng nhẽ gã không nên giúp cô, người gì thế không biết!

Thứ mà anh gã thích, gã cũng chỉ dám nói mồm thôi, chứ bảo gã thực sự là gì đó, gã nào dám.

Tịch Sóc thu người sang một bên, lẩm bà lẩm bẩm, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Bên ngoài, cảnh sát đã bắt đầu hành động, Tịch Phi rời mắt khỏi Thời Sênh, nhìn ra bên ngoài.

Lãnh Viêm và người của hắn chia nhóm tiến vào sân bay, hình như đã phát hiện ra điều bất thường nên từng người một rút ra ngoài.

Vòng bao vây của cảnh sát không ngừng thu hẹp lại, Lãnh Viêm và người của hắn bị ép vào một vòng nhỏ.

Lúc đó bốn phía vẫn đang có người, cảnh sát sợ kích động đến bọn chúng, nên dùng người qua đường làm bia che, không dám có động tác gì mạnh.

"Viêm thiếu, liều mạng thôi?" Người bên cạnh Lãnh Viêm đề nghị, bây giờ bọn họ đã bị bao vây, không liều mạng thì chỉ có bị bắt.

Để qua được cửa kiểm soát sân bay, bọn họ không mang quá nhiều vũ khí trên mình, nếu thực sự liều mạng thì chắc cũng không phải đối thủ của cảnh sát vũ trang đầy mình.

Thế nhưng không phải bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn đó thôi sao?

"Rốt cuộc thì là ai đã để lộ tin tức?" Cảnh sát về cơ bản không biết bọn họ ở đâu, cũng chỉ vài người trong số họ biết tin rời đi, tại sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?

Lãnh Viêm trầm ngâm, bây giờ mới nói đến những chuyện đó thì đã không còn ý nghĩa gì nữa, làm thế nào để thoát ra được mới là cái chính.

"Viêm thiếu, anh nói gì đi chứ..."

"Liều mạng thôi." Lãnh Viêm gằn giọng nói.

Có được chỉ thị của Lãnh Viêm, những người khác lập tức rút súng ra, bắn lên không trung, tiếng súng đột ngột khiến mọi người xung quanh hoảng hốt, ai chạy đường nấy, cục diện hỗn loạn.

Cảnh sát lập tức giải tán người dân, tiếp tục bao vây nhóm Lãnh Viêm, đồng thời nhanh chóng gọi thêm tiếp viện.

Tiếng kêu gọi xen lẫn tiếng súng, náo động sân bay một hồi lâu.

"Hắn sắp chạy thoát rồi." Thời Sênh nói nhỏ.

Lãnh Viêm đã thoát khỏi vòng vây, chạy về phía bọn họ.

Tịch Phi lấy từ trong xe ra một khẩu súng, trượt cửa xe xuống, đặt nòng súng nhắm thẳng vào Lãnh Viêm lúc đó đang chạy lại.

"Anh!" Tịch Sóc kêu lên một tiếng, nổ súng trước mặt nhiều cảnh sát như vậy, sẽ gây phiền phức.

Tịch Phi nhắm trúng Lãnh Viêm, lúc Lãnh Viêm phát hiện ra có súng nhằm trúng vào mình thì đã muộn, đằng sau toàn là cảnh sát, không quay đầu lại được. Hắn muốn chạy sang bên cạnh, nhưng lại có vài chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở phía đó, làm tắc nghẽn hoàn toàn đường sống của hắn ta.

"Pằng!"

Tịch Phi cơ bản không nhìn xem mình đã bắn trúng chưa, đặt súng xuống, khởi động xe, mau chóng rời đi.

Thời Sênh nhìn vào kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy Lãnh Viêm chết đứng người ở đó. Hắn đang nhìn về phía họ, vì khoảng cách quá xa, nên cô cũng không biết hắn có biểu cảm như thế nào.

Sau khi lái đi một đoạn rất xa rồi, thân người Lãnh Viêm mới từ từ đổ gục xuống.

Tịch Phi lái xe lên đường cao tốc, dừng lại bấm số điện thoại, "Đường cao tốc 215, cử người đợi ở đó, xử lý đuôi theo sau."

Đầu dây bên kia còn chưa trả lời, Tịch Phi đã cúp máy.

Đến địa chỉ cụ thể hắn cũng không nói, nhưng đến lúc đợi hắn dừng xe lại thì đã có người đợi sẵn ở đó.

Lần này Tịch Sóc không phí lời, mở cửa xe lập tức chui vào chiếc xe đã đứng đợi sẵn.

Tịch Phi đợi Thời Sênh xuống xe rồi mới dặn dò những người khác vài câu, rồi lái xe rời đi.

Tịch Phi lái xe lượn một vòng rồi quay lại thành phố.

Tịch Sóc xuống xe ở giữa đường, nói cái gì mà không ngồi cùng với tội phạm giết người.

Nói thật, Thời Sênh rất muốn đập gã, mẹ kiếp, nói cứ như thể là bé gái thân thế thanh cao lắm không bằng.

Có lẽ Hứa Thiểm Thiểm sợ quá, nên không nói gì cả.

...

Lãnh Viêm không chết, sau khi cấp cứu, vẫn có thể chạy nhảy khắp nơi.

Trong tay cảnh sát có đầu mối mà Thời Sênh cung cấp, thông qua điều tra, chứng cứ có hiệu lực, thêm vào đó, Tịch Phi ngấm ngầm động tay động chân, nên lần này Lãnh Viêm chắc chắn không thoát được.

"Anh cố tình bắn lệch?" Thời Sênh nghiêng đầu hỏi Tịch Phi.

Lúc đó cách hắn không xa, hắn chẳng khó gì để bắn trúng, nhưng cuối cùng Lãnh Viêm vẫn được cứu, Thời Sênh chỉ có thể nghĩ đến là do Tịch Phi cố tình.

Tịch Phi không phủ nhận, "Ừ."

Hắn ký xong tập tài liệu cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, "Chết thì quá hời cho hắn."

Đối với mọi người, chết là một điều rất đáng sợ.

Nhưng cùng với đó, chết cũng là một cách giải thoát.

Lãnh Viêm muốn ra tay với cô, sao hắn có thể để tên này chết nhẹ nhàng như vậy được.

"Sống cả đời trong nhà giam..." Thời Sênh toét miệng, cười sắc lạnh.

"Nếu em không thích, anh có thể khiến hắn chết trong nhà giam mà không ai biết."

"Đến người của nhà giam mà anh cũng dám động đến?" Thời Sênh nghiêng đầu nhìn anh.

Tịch Phi đưa tay ôm cô vào lòng, Tịch tổng bây giờ đã nắm bắt thuần thục kỹ thuật hôn, hôn đến khi làm cho Thời Sênh không thở kịp, hai môi hắn kẹp lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần em muốn, thì không cần biết khó khăn thế nào, anh cũng sẽ làm cho em."

"Đã học được cách nói lời tình tứ rồi?" Thời Sênh chép miệng.

Tịch Phi có chút bất ngờ, sao hiệu quả không giống như trong sách?

Không phải không giống trong sách, mà là Thời Sênh không đi đúng lối.

"Anh có tình nguyện chết vì em không?" Thời Sênh lật người ôm lấy cổ hắn, cười tít mắt nhìn hắn, trong mắt cô chỉ có mình hình bóng của hắn.

Đến câu hỏi cũng không hữu hảo như thế.

"Anh chỉ muốn chết cùng em."

Câu nói này của Tịch Phi dường như chưa được xử lý qua não bộ, mà nói ra ngay lập tức.

Nói ra xong, đến chính hắn cũng sững sờ.

Câu nói này...

Hắn có một cảm giác rất quen thuộc, giống như lúc nhìn thấy cô cũng có cái cảm giác quen thuộc đó.

Dường như hắn đã từng nói ra rất nhiều lần, với một ai đó.

Hắn tưởng câu trả lời đó của mình sẽ khiến cô không vui.

Nhưng hắn lại thấy cô gái trên người mình hình như rất hài lòng với câu trả lời đó, ánh mắt làn mi dường như đều đong đầy ý cười, rướn người lên hôn hắn, sau đó đứng dậy rời đi, "Hôm nay Thiểm Thiểm có cuộc họp phụ huynh, em đi đến trường đã."

Tịch Phi kéo lấy cô, "Anh đi cùng em."

Thới Sênh tít mắt, "Cũng được."

Lần trước trường học xảy ra vụ nổ, chết vài người, vì thế mà trường học đình chỉ hoạt động suốt một thời gian dài. Mới bắt đầu chưa lâu, trường đã triệu tập họp phụ huynh, cũng là vì chuyện lần trước, muốn các phụ huynh thông cảm, có ý an ủi động viên họ.

Thời Sênh và Tịch Phi cặp với nhau, vừa đi vào đã trở thành điểm sáng bán tán của các cô các mẹ.

Trẻ thì khỏi phải nói, lại còn đẹp trai xinh gái như vậy.

Thầy giáo đứng trên bục giảng nói say sưa, các phụ huynh ngồi dưới cơ bản đều đang nhìn Thời Sênh và Tịch Phi, còn tâm trí nào mà nghe thầy giáo nói nữa.

"Sao bọn họ cứ nhìn anh vậy?" Tịch Phi nắm lấy tay Thời Sênh lúc đó đang để dưới gầm bàn, hạ thấp giọng hỏi.

"Sao anh biết đang nhìn anh?" Thời Sênh hức lên một tiếng, "Không chừng là đang nhìn em đó?"

Chỉ mỗi mình anh đẹp thôi sao?

Cô cũng xinh đẹp như hoa đấy có biết không?

Tịch Phi: "..."

#Bạn gái cứ không đi đúng nước thì phải làm sao, online đợi sẵn, vội lắm đấy.#

"Anh không thích bọn họ nhìn anh." Ngón tay Tịch Phi di di trong lòng bàn tay Thời Sênh, giọng điệu có chút nũng nịu, "Anh chỉ muốn cho mình em nhìn."

"Được thôi, em nhốt anh lại, thế nào?"

Tịch Phi: "..."

"Hai vị phu huynh hàng thứ năm cạnh cửa sổ, phiền các vị đừng có show ân ái ở đây. Muốn giao lưu tình cảm, mời các vị về nhà đóng cửa lại giao lưu được không?" Thầy giáo bỗng nhiên vỗ lên mặt bàn, tức giận trợn mắt nhìn bọn họ.

Thầy đứng trên nói nhiều như vậy, kết quả ở dưới chẳng có ai nghe cả!

Ánh mắt của mọi người đổ dồn hết về hai vị phụ huynh ngồi cạnh cửa sổ đó.

Thời Sênh: "..."

Tịch Phi: "..."

Chương 719

Cuộc họp lâu đến mức Thời Sênh chỉ muốn chết.

Tịch Phi lại thản nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe thầy giáo nói.

Từ đó trở đi, Hứa Thiểm Thiểm lại bị người ta bao vây ở cự ly gần.

Dù sao thì cũng có phụ huynh vừa trẻ lại vừa đẹp như vậy, rất hiếm gặp.

Hứa Thiểm Thiểm tốt nghiệp trung học cơ sở, với kết quả đứng đầu trường, thi đậu vào trường trung học phổ thông tốt nhất của thành phố A. Để tiện cho Hứa Thiểm Thiểm đi học, Thời Sênh chuyển nhà đến gần trường, ai ngờ Tịch Phi sớm đã mua một căn hộ ở gần trường, chỉ đợi bọn họ chuyển đến...

"Lợi hại đó vợ của em." Thời Sênh vỗ vai Tịch Phi.

Tịch Phi giật giật miệng, nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng: "Ai là vợ của ai?"

"Anh là vợ của em." Thời Sênh cười tươi vui vẻ, "Sao thế, em chưa chiều anh đủ sao?"

Tịch Phi đột nhiên yếu thế.

So với cô, những gì hắn làm chẳng đáng để nhắc đến.

"Em chiều anh như vậy, sẽ chiều hư anh đấy." Tịch Phi thả cô ra, dắt tay cô đi về phía căn phòng.

Thời Sênh tít mắt, nói rất thản nhiên, "Nhưng nếu em không chiều anh thì có thể chiều ai chứ?"

Câu nói này rõ ràng là đang nịnh Tịch Phi, hắn dừng chân lại, nghiêng đầu sang: "Nhan Miên, có phải kiếp trước em nợ anh không?"

Không thì tại sao kiếp này lại đối xử tốt với hắn như vậy?

"Nói lảm nhảm gì vậy?" Thời Sênh giáng cho hắn một cái tát: "Ông đây chiều người đàn ông của mình có gì sai?"

Tịch Phi: "..." muốn nói một câu tình củm sao lại khó như vậy!!

#Có một người vợ cứ muốn chiều mình thì phải làm sao?#

Thời Sênh phát hiện ra căn hộ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách.

Điểm nhấn là, hai phòng.

Nói thật chứ, một Phượng Từ chủ động thế này, Thời Sênh rất hiếm khi được thấy.

Từ hôm chuyển nhà cô đã rất vui mừng, thế rồi đến lúc chuyển xong, cô lại phát hiện ra bi kịch.

Tịch Phi lại còn mua thêm một căn hộ ở bên cạnh!

Bên cạnh!

Hắn sống ở bên cạnh!

Hy vọng Phượng Từ chủ động, không bằng hy vọng mẹ lợn biết leo cây, tức muốn khóc!

#Có một người tình dù cho đã ngủ với nhau rất nhiều lần nhưng vẫn ngây thơ, phải làm sao, online đợi sẵn, gấp lắm đấy#

"Chị ơi, chị không vui à?" Hứa Thiểm Thiểm thu xếp xong phòng của mình, nhìn thấy Thời Sênh khoanh tay đứng ngoài cửa, nét mặt buồn bã nhìn ra ngoài.

"Nhìn thấy mà không ăn được." Thời Sênh thở dài, "Đương nhiên không vui rồi."

Hứa Thiểm Thiểm: "..." Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ.

Nói những lời đó trước mặt cô bé có ổn không?

Cho dù Thời Sênh có dụ dỗ Tịch Phi thế nào đi chăng nữa, tóm lại là...

Không cho ngủ!

Không cho ngủ!

Không cho ngủ!

Thời Sênh tức đến mức suýt nữa cho uống thuốc kích thích.

Không phải hắn không có cảm giác gì, tại sao lại không cho ngủ?

Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị cưỡng ép rồi thì Tịch Phi về nước...

Đem theo cô.

Tịch Phi lãng mạn với cô ở trong nước bao lâu nay sớm đã có người tìm đến hết lần này đến lần khác, nhưng đều bị Tịch Phi đàn áp. Thời Sênh nghĩ đến chuyện có thể đem Hứa Thiểm Thiểm ra nước ngoài học, nhưng Tịch Phi từ chối.

Nói rằng cô bé ở trong nước sẽ tự do hơn.

Đợi đến khi Thời Sênh gặp đám người kỳ quặc nhà họ Tịch, thì cô đã biết tại sao Tịch Phi nói ở trong nước tự do.

Cô vừa xuống máy bay đã bị người ta bao vây, kiểu 360 độ không một góc chết.

Nếu không phải những người bao quanh cô không động tay động chân, không thì cô đã rút kiếm ra từ lâu rồi.

"Tiểu Phi, cô vợ này của cậu... không được." Một người đàn ông lớn tuổi trong số họ bình luận trước. Đúng lúc Thời Sênh đang định cãi lại, thì ông ta lại chậm rãi nói: "Có điều vẫn có thể miễn cưỡng qua cửa nhà họ Tịch chúng ta."

Thời Sênh: "..." Ông đây nể mặt vợ mới bước vào cửa nhà các ngươi, lại còn nói miễn cưỡng!

Phải người khác, có giàu nhất hành tinh thì ông đây cũng không thèm.

Biết đủ đi!

"Tìm đối tượng gì chứ, Tiểu Phi nên sống với chúng ta mới đúng." Cách nói của một người đàn ông khác càng đáng sợ hơn, nói xong lại đổi giọng, "Có điều tìm thì cũng đã tìm rồi, cũng không thể trả con nhà người ta về được, thế thì Tịch gia chúng ta tệ đến mức nào?"

Cảm ơn nhé, vì không muốn nhà mình tệ hại, mới đồng ý cho ông đây vào nhà.

"Tiểu Phi à, vợ cháu đã từng giết người chưa?" Một người đi sau thản nhiên hỏi một câu, "Nhà chúng ta không phải là chỗ những cô nương yểu điệu yếu đuối có thể vào được, bị dọa chết rồi chúng ta không chịu trách nhiệm."

Số người ông đây giết còn nhiều hơn số cơm các vị ăn.

"Cô gái, lại đây, lại đây, đừng nghe bọn họ nói nhảm." Một người phụ nữ trang điểm rất quý phái, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay kéo Thời Sênh lại, "Một cô gái tốt đẹp thế này, các người bảo cô ấy giết ai?"

Người phụ nữ dừng lại một lát, "Cô ấy chỉ cần nhìn người khác ra tay là được rồi."

Thời Sênh lén lút nhìn Tịch Phi, nhà anh có ai bình thường không?

"Các bác, các chú, các cô, nếu Miên Miên bị mọi người dọa chạy mất thì mọi người đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt nữa nhé." Tịch Phi nhẹ nhàng nói một câu.

Đám người lúc nãy còn đang nhe răng giơ vuốt dọa Thời Sênh lập tức hắng giọng, lần lượt rời mắt đi chỗ khác, lúc quay mặt lại thì đã thành những bộ mặt hiền từ.

"Cô gái này xinh đẹp quá, rất hợp với Tịch Phi nhà chúng ta."

"Đúng đấy, đúng đấy, nhìn khí chất này, người bình thường không bì được, Tiểu Phi phúc lớn rồi."

"Blabla.."

Những lời khen chẳng có chút thành ý nào, khiến Thời Sênh có cảm giác lạc vào bệnh viện tâm thần.

Người nhà họ Tịch có vẻ rất dễ gần, nhưng họ đều ngầm ngầm điều khiển các huyết mạch quan trọng của Mặc Môn, làm gì có ai dễ gần chứ.

Bọn họ vốn muốn hù dọa Thời Sênh, để cô biết khó mà lui.

Kết quả cô gái này hoàn toàn nhìn họ với ánh mắt nhìn những thằng đần, khiến bọn họ bắt đầu nghi ngờ, mình có đần độn thật không.

Sau đó cũng từ miệng Tịch Sóc bị Tịch Phi áp tải về mà biết được cô gái này đã đánh cho các băng đảng xã hội đen trong nước long trời lở đất, có thể tặng cho danh hiệu "Đả Hắc Tông sư" (Tông sư diệt xã hội đen).

Giờ đây, xã hội đen trong nước đều không dám xuất đầu lộ diện, sợ rằng chỉ cần lộ diện là sẽ bị cảnh sát úp sọt hết.

Thế nên, cô gái này chơi với xã hội đen trong nước chán rồi, chạy ra nước ngoài chơi với bọn họ?

Mọi người càng phản đối Tịch Phi kịch liệt.

Cô vợ này không được!

Tịch Phi không thèm để ý đến những con người thần kinh đó, chuyện hắn đã quyết, bọn họ không can thiệp được, cũng chỉ càm ràm vài câu, mặc kệ họ, vài hôm nữa là xong chuyện.

Tịch Phi mặc kệ bọn họ, bọn họ liền tìm đến Thời Sênh.

Vì bọn họ là bề trên của Tịch Phi nên ban đầu Thời Sênh còn nhẫn nại lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Thế nhưng cứ hết lần này đến lần nọ, cả ngày cằn nhằn đi cằn nhằn lại bên tai cô.

Cuối cùng Thời Sênh không nhịn được, rút kiếm ra giải quyết bọn họ một lần.

Bọn họ sợ hãi trước chỉ số vũ lực của Thời Sênh, lại càng lo rằng Tịch Phi sẽ bị Thời Sênh bắt nạt, nên chạy đến trước mặt Tịch Phi can ngăn, đừng lấy người vợ này.

Tịch Phi vốn đã muốn dạy cho họ một bài học, tiếc là thân phận của bọn họ bày ra đó, lại không như các gia tộc khác, không hề làm gì có hại tới hắn, nên hắn muốn trách mắng cũng chẳng có cách nào.

Thời Sênh xử lý thực sự khiến Tịch Phi rất hài lòng, nên cuối cùng bọn họ lầm lũi rời đi, rất lâu sau đó không trở lại nữa.

Đến khi hôn lễ sắp được bắt đầu, họ mới từ từ xuất hiện, khoa tay múa chân.

Người này nói chỗ này không được, chỗ kia không được, sửa sửa sửa.

Người ta vừa sửa xong, bên kia lại nói, chỗ này không được, chỗ kia không được, sửa sửa sửa.

Thời Sênh mà là công ty tổ chức tiệc cưới thì tuyệt đối sẽ giáng cho bọn thần kinh ấy một cái tát.

Chương 720

Hôm diễn ra lễ cưới, là nhân vật chính, đương nhiên Thời Sênh nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Dù sao thì đây cũng là hôn lễ của trụ cột nhà họ Tịch, ai dám xem nhẹ?

Thời Sênh đã đọc thuộc như lòng bàn tay trình tự hôn lễ, hoàn toàn không mong đợi hôn lễ, chỉ mong đến sau hôn lễ, có thể ngủ cùng cô vợ của mình.

Những người mà Tịch Phi cần đón tiếp khá nhiều, Thời Sênh phải đứng bên cạnh liên tục cười chào, người ta chúc rượu còn phải uống.

Cũng có người nói bóng nói gió, đa phần là dò hỏi xem Tịch Phi có thực sự thích cô gái này không, chỉ cần một ánh mắt của Tịch Phi thì người nói bóng nói gió đó lập tức không dám lên tiếng nữa.

Tiếp đãi người bên ngoài đã đành, lại phải tiếp đãi cả người nhà thần kinh.

Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, Thời Sênh chưa bao giờ thấy mệt như vậy. Cô dựa vào vai Tịch Phi. Đợi đến khi Tịch Phi ôm cô về phòng thì cô đã ngủ quên từ lúc nào.

Tịch Phi đặt Thời Sênh lên giường, kéo kéo cổ áo, khát khô cổ họng.

Hắn cúi người hôn Thời Sênh, người bên dưới đáp lại hắn theo bản năng, qua loa vài cái, rồi không thấy động tĩnh gì nữa.

Tịch Phi thở dài, sớm biết cưới xin mệt mỏi thế này thì hắn đã sớm lĩnh thưởng từ lâu rồi.

Tịch Phi ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giày ra, đắp chăn lên cho cô, rồi lấy quần áo đi tắm.

Đợi đến khi tắm xong, người trên giường không biết đã ngồi dậy từ khi nào, ôm mặt ngồi nhìn đống bao cao su đủ nhãn hiệu đủ màu sắc trên chăn.

Tịch Phi: "..."

Thời Sênh vốc lên một nắm, hỏi Tịch Phi: "Đám người nhà anh muốn làm anh liệt luôn à?"

Ôi chao, bọn họ không tặng hồng bao, không tặng trang sức, tập hợp tặng cái này, có ý gì đây ta?

Có lẽ là vì ở trong nhà tắm quá lâu, bị khí nóng bao phủ, mặt Tịch Phi hơi nóng lên, ửng đỏ, hắn bước lên thu những thứ đó lại.

Tịch Phi mặc áo tắm dài, buộc dây hờ hững quanh lưng, lúc cúi người xuống, để lộ rõ da thịt.

Đẹp có thể ăn thay cơm!

Thời Sênh nuốt nước bọn, ai dà mẹ ơi, muốn ngủ.

Ánh mắt của Thời Sênh quá nóng bỏng, Tịch Phi không muốn nhận ra cũng khó. Mặt hắn càng đỏ hơn, vành tai nóng ran lên, hắn để những thứ đó sang bên cạnh, không dám nhìn Thời Sênh, giọng nói có phần trầm nhẹ: "Em đi tắm đi đã."

"Mệt quá, không muốn tắm."

Tịch Phi: "..."

Hắn liếc mắt nhìn Thời Sênh: "Thế thì đi ngủ."

Thời Sênh đứng dậy trên giường, nhảy thẳng lên người Tịch Phi, hai chân kẹp lấy hông hắn. Tịch Phi sợ cô rơi xuống đất, vội vàng ôm lấy. Hương thơm của người con gái phả lên mặt, những sợi tóc mềm mại rơi trên cổ hắn.

"Anh tắm cho em có được không?" Thời Sênh tựa vào vai hắn như một đứa trẻ con, cọ cọ trán vào má hắn.

Tịch Phi nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng khô như sắp bốc khói đến nơi, lòng bàn tay chạm phải làn da mềm mại nhẵn nhụi.

Hắn không dám động đậy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Một lúc sau, hắn mới thở đều lại, ôm Thời Sênh đi vào nhà tắm.

"Em... tự tắm có được không?" Tịch Phi đặt Thời Sênh ngồi lên thành bồn tắm, không dám nhìn thẳng vào cô.

Rõ ràng đã tự mình xem nhiều sách hướng dẫn như vậy rồi, nhưng đến lúc này, đầu óc hắn lại hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.

"Không được." Thời Sênh đưa tay ra túm lấy tay hắn, nũng nịu, "Em mệt lắm ý."

Tịch Phi liếc thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Thời Sênh, lập tức thấy xót xa, hắn đấu tranh tư tưởng một lát, nỗ lực khống chế hơi thở rối bời của mình, đi sang bên cạnh chuẩn bị nước nóng.

Biểu cảm của hắn rất nghiêm túc như kiểu đang làm một việc gì đó rất quan trọng, thực tế là cả người đều đang căng thẳng. Người ngồi cạnh hắn như đang phát sáng phát nhiệt, khiến toàn thân hắn nóng ran lên.

Thời Sênh chống mặt, hai mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, quả nhiên lúc xấu hổ, Phượng Từ lúc thẹn thùng là đáng yêu nhất.

Xả nước nóng xong, Tịch Phi nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh cởi lễ phục trên người ra, để lộ thân hình trắng mịn duyên dáng, ánh đèn và hơi nước hòa quyện với nhau như một lớp voan mỏng bao bọc lấy cô, khiến hình dáng ấy lại càng trở nên quyến rũ hơn.

Tịch Phi như đang có máu nóng bốc lên trong đầu, hắn vội vàng rời mắt đi, "Anh ra ngoài đây."

Tốc độ của hắn quá nhanh, Thời Sênh không kịp kéo lại.

Cô khẽ mỉm cười, tắm thật nhanh, rồi cuốn khăn tắm đi ra ngoài.

Nhưng Thời Sênh tìm một lượt vẫn không thấy Tịch Phi đâu.

Thời Sênh: "..." Người đâu rồi?

Đêm tân hôn, tân lang không ở trong phòng...

Thời Sênh không nhịn được thầm chửi rủa tình tiết cẩu huyết.

Cô lấy điện thoại gọi cho Tịch Phi, Tịch Phi bắt máy ngay, "Miên Miên."

"Anh ở đâu?" Về đi ngủ!

"Anh có chút việc gấp cần giải quyết, em ngủ trước đi, anh sẽ về ngay." Tịch Phi trả lời rất nghiêm túc.

Thế nhưng Thời Sênh hoàn toàn không tin, "Anh đừng nói điêu, hôm nay Tịch Sóc đã nói với em rồi, trời sập xuống cũng sẽ không gọi anh."

Tịch Phi cứng họng, thằng em chơi hắn đây.

"Anh..." Phải nói thế nào mới tỏ ra hắn không hề căng thẳng?

"Cho anh một phút, không quay về là em đi tìm anh đấy, tìm được anh rồi em..." Thời Sênh kéo dài giọng, trong lúc Tịch Phi nín thở đợi cô nói tiếp, giọng cô bỗng nhiên trở nên nham hiểm, "Sẽ ăn thịt anh."

Thực ra Tịch Phi đang ngồi ở thư phòng bên cạnh, hắn nhìn cuộc gọi đã cúp máy, đứng yên đúng 10 giây.

Cuối cùng, hắn cũng rón rén bước ra ngoài thư phòng, đẩy cửa phòng ra, vừa đúng một phút.

Thời Sênh đứng ngay cạnh cửa, hắn mở cửa ra liền nhìn thấy cô ngay.

"Miên Miên..." Tịch Phi muốn nở một nụ cười, tiếc rằng hắn không thích cười, nên nụ cười ấy vô cùng khó coi.

"Em còn không căng thẳng, anh căng thẳng cái gì?" Thời Sênh trợn mắt nhìn hắn, kéo hắn vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Quả nhiên những gì nhìn thấy trước đây đều là ảo giác, Tịch Phi làm gì có sức mạnh của đàn ông đâu, vừa đụng phải chuyện này đã sợ rồi.

Cứ nhìn tổng tài bá đạo của người ta đi, cái gì mà sập tường, sập giường, rung xe, ở đâu cũng có thể hành sự được.

Còn kiểu của cô thì lại kỳ quặc thế này?

Tịch Phi căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi, hắn cũng không biết mình căng thẳng vì cái gì, tóm lại là căng thẳng.

Thời Sênh áp sát mình vào Tịch Phi, Tịch Phi chỉ dám lùi về đằng sau, đến khi lưng dựa vào cửa, không còn đường lui, trong mắt lại có chút tủi thân, cứ nhìn Thời Sênh như vậy.

Thời Sênh ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn, động tác nhẹ nhàng, vừa làm vừa hướng dẫn, "Đừng căng thẳng."

Tịch Phi bị Thời Sênh hôn đến nỗi quay cuồng bấn loạn, Thời Sênh cởi áo tắm của hắn ra, đôi tay nhỏ lùa vào trong, có lẽ hơi lạnh, Tịch Phi khẽ rùng mình, rên lên một tiếng.

Âm thanh đó khiến Thời Sênh chỉ muốn lập tức xử lý hắn, nhưng cô kiềm chế lại, nhẫn nại vuốt ve hắn.

Đến cuối cùng, khi hai người lăn lộn trên giường, thẳng thắn nhìn nhau, Tịch Phi mới dần dần lấy lại phong độ.

Sau đó không biết làm sao mà Tịch Sóc nghe được chuyện này, gã châm chọc hắn suốt cả một năm, đến cả người nhà họ Tịch đều biết.

Rất lâu sau đó, khi Tịch Phi hồi tưởng lại chuyện này, hắn vẫn cảm thấy quá mất mặt. Đường đường là một người đàn ông, đối diện với cô gái mà mình thích, không ngờ lại phải để cô ấy dẫn dắt mình.

Chương 721

Ngày hôm sau tỉnh giấc, Tịch Phi thấy rất sảng khoái, còn Thời Sênh lại hiếm có lúc nào yếu ớt như vậy, cả người chẳng có chút tinh thần nào cả.Không có linh khí là không thể chiến đấu ba trăm trận trên giường, bình luận kém!

"Em khó chịu trong người à?" Tịch Phi lo lắng sờ trán cô.

Thời Sênh lắc đầu, "Không."

Cô vỗ vỗ vào mặt, vực dậy tinh thần, "Đi thôi, nhóm tâm thần đó vẫn đang đợi đấy."

Tịch Phi lo lắng cho Thời Sênh, cẩn thận đỡ lấy cô, "Đến muộn chút cũng không sao, bọn họ không có việc gì đâu, đợi được mà."

"Thế thì bất lịch sự quá."

Tịch Phi: "..." Em vẫn còn biết đến hai chữ lịch sự, thật là hiếm có.

Lúc Tịch Phi và Thời Sênh đi xuống, phòng khách đã chật cứng người, cô ba bà sáu đều đủ hết.

Sáng hôm nay, Thời Sênh phải mời trà những bề trên kỳ quặc hôm qua đã tặng cô và Tịch Phi một đống bao cao su đó.

Ba mẹ Tịch Phi không có nhà, nghe nói đang du lịch khắp thế giới, không ai liên lạc được, lúc hôn lễ cặp cha mẹ không đáng tin cậy ấy cũng chẳng xuất hiện.

"Anh họ, tối qua..." Nhân lúc Thời Sênh bị cô ba bà sáu kéo đến tán gẫu chuyện nhà cửa, Tịch Sóc ngồi qua bên Tịch Phi, nháy mắt nhướng mày.

Tịch Phi nghiêm mặt không trả lời.

"Anh họ, những quyển sách mà em mua cho anh, thế nào, có phải rất có ích không?" Tịch Sóc tiếp tục hỏi.

Tịch Phi: "..." Hoàn toàn vô ích.

Tịch Sóc tiếp tục độc thoại một mình, "Có điều cô ta siêu phết, nhanh thế mà đã xử lý xong đám họ hàng khó nhằn này."

Tịch Phi nhìn người con gái thuần thục đảm đang trước mặt bề trên, khiến bọn họ cứng họng không nói được gì, đôi mắt hắn bỗng ánh lên niềm yêu thương dìu dịu.

Đó chính là người mà hắn đã chọn.

...

Hôn lễ kết thúc, Thời Sênh và Tịch Phi ở lại nước ngoài một thời gian mới về nước.

Vì Hứa Thiểm Thiểm phải đi học nên sau khi hôn lễ kết thúc đã được đưa về nước trước, lần này chỉ có Thời Sênh và Tịch Phi cùng về.

Tịch Sóc bị giữ lại ở nhà họ Tịch xem mặt, nghe nói không kết hôn thì không được rời khỏi nhà.

Người nhà Tịch Phi khiển trách Thời Sênh vì hành vi độc ác bắt mất Tiểu Phi của họ, nhưng sau đó người nào người nấy cũng bù lại phong bì cưới.

Dù sao thì chuyện tặng bao su, nếu nói ra ngoài thì sẽ bị cười rụng răng mất.

"Em muốn đi vệ sinh." Vừa xuống máy bay, Thời Sênh vứt đồ đạc trong tay lại cho Tịch Phi, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.

Cô cảm giác mình đến kỳ kinh nguyệt rồi.

Vừa vào đến nhà vệ sinh, quả nhiên là vậy.

Thời Sênh nhớ ra trong túi mình không có băng vệ sinh.

Cô nhắn tin cho Tịch Phi, bảo hắn đi mua hộ mình. Tịch Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cuối cùng chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Hắn đành phải để hành lý lại cho vệ sĩ đi cạnh, đi về phía các cửa hàng ở sân bay.

Tịch Phi hít một hơi thật sâu, đi thẳng đến khu bày đồ dùng cá nhân, ánh mắt liếc qua chỗ bày bán băng vệ sinh, chỗ này không có ai, hắn chỉ có thể một mình tiến lại.

Hắn cầm di động, so hết nhãn hiệu nọ tới nhãn hiệu kia nhưng mãi không tìm thấy loại mà Thời Sênh nói.

"Tiên sinh, có gì cần giúp đỡ không ạ?" Có lẽ nhân viên phục vụ nhìn thấy một người đàn ông loanh quanh ở đây rất lâu, hơn nữa lại đẹp trai như vậy, nên đỏ mặt lại hỏi.

Tịch Phi hơi xấu hổ chút rồi trấn tĩnh lại ngay, đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ nhìn, "Vợ tôi đến kỳ sinh lý, cô ấy muốn mua loại này, nhưng tôi không tìm thấy, phiền cô lấy giúp tôi."

Ôi ôi giọng nói này hay quá đi!

Nhân viên phục vụ hoàn toàn đắm chìm trong giọng nói của Tịch Phi. Đúng lúc Tịch Phi sắp mất hết nhẫn nại, cô ta mới tỉnh táo trở lại, liếc nhìn vào điện thoại.

Với vẻ thẹn thùng của fan hâm mộ cuồng, cô ta vừa đi về phía khác vừa giải thích: "Thương hiệu này đang quảng cáo, nên đặt ở một vị trí khác."

"Vợ... anh muốn mua loại dùng ban ngày hay ban đêm?" Nhân viên fan cuồng đến nơi rồi mới nhớ ra.

Đẹp trai thế này mà đã có vợ rồi.

Đau lòng quá!

Tịch Phi nhìn vào điện thoại, không có viết, Tịch Phi hỏi nhân viên phục vụ xem hai thứ đó có gì khác nhau, cuối cùng hắn nhắn tin lại, Thời Sênh bảo hắn mua cả hai.

Nhân viên fan cuồng: " ..." Thật là ân cần! Hu hu hu, tại sao cô ta không có được một người chồng ngoại hình đẹp, giọng nói hay, lại còn quan tâm chu đáo thế này.

Nhân viên fan cuồng luyến tiếc nhìn Tịch Phi cầm đồ rời đi. Kết quả cô ta còn chưa rời mắt thì Tịch Phi đã quay lại.

Hắn đi thẳng đến trước mặt nhân viên bán hàng, mặc dù nét mặt hơi lạnh lùng, nhưng lại rất lịch sự, "Ngại quá, cô có thể giúp tôi đem đồ vào trong nhà vệ sinh không?"

Người của hắn đều là một đám đàn ông, sao vào được nhà vệ sinh nữ?

Thỉnh cầu của soái ca, nhân viên fan cuồng lập tức gật đầu đồng ý, sau khi nói với đồng sự một câu liền theo Tịch Phi đi về phía WC.

Nhân viên bán hàng đi vào trong WC, cô ta cũng muốn xem xem vợ của soái ca là người như thế nào, nên đứng đợi ở bên ngoài một lúc.

Thời Sênh đi ra, đúng lúc nhìn thấy cô ta, nhìn thấy cô ta mặc đồ đồng phục của cửa hàng, mỉm cười, lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn chị đã đem vào giúp tôi."

Hai mắt của nhân viên fan cuồng bỗng chốc mở to, khoát tay nói: "Không có gì không có gì, phục vụ khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi."

Á Á! Vợ của soái ca quả nhiên quá xinh đẹp, lại lịch sự như vậy, lúc cười lên cũng thật đẹp trai!

Nhân viên fan cuồng sững lại chút, sao mình lại dùng từ đẹp trai nhỉ?

Thời Sênh rửa tay xong, thấy nhân viên bán hàng vẫn đứng đó, lên tiếng nhắc nhở, "Chị không ra ngoài sao?"

"Hả? Có có có..." Nhân viên fan cuồng ngại ngùng cười, đi cùng Thời Sênh ra ngoài, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nói: "Chồng cô đối xử với cô tốt quá."

"Chị cũng sẽ có." Thời Sênh sững người, khẽ gật đầu, rồi đi về một hướng khác.

Nhân viên fan cuồng ôm lấy ngực, say sưa đứng nhìn hồi lâu, rồi nắm chặt tay lại, cô ta nhất định phải tìm được một anh chàng đẹp trai như vậy.

Cố lên, mày làm được.

...

Lúc rời khỏi sân bay, Thời Sênh bất ngờ nhìn thấy hai người.

Lăng Dực và Anh Túc.

Anh Túc ngồi trên xe đẩy, nhìn có vẻ thẫn thở, Lăng Dực đẩy cô ta và hành lý đi vào phía trong.

Trước đây, sân bay trong nước kiểm tra gắt gao, bọn họ không dám rời đi, một thời gian dài như vậy, Lăng Dực mới đưa Anh Túc ra nước ngoài.

Lăng Dực cúi người hỏi Anh Túc điều gì đó, Anh Túc lắc đầu. Lăng Dực giữ tư thế đó hồi lâu, bộ dạng có chút đau buồn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lai, mỉm cười nói thêm vài câu.

Anh Túc nhìn hắn, có lẽ nói những lời không được dễ nghe lắm, nụ cười trên mặt Lăng Dực cứng đơ lại, tiếp tục đẩy cô ta về phía trước.

Anh Túc quay người lại không ngừng nói gì đó với hắn, từ sốt sắng đến phẫn nộ, rồi cuối cùng trở thành khẩn cầu bất lực, Lăng Dực cố tình không để ý.

Thời Sênh không chào hỏi họ, nhìn bọn họ biến mất trong dòng người.

Tịch Phi xoa đầu Thời Sênh, nhẹ nhàng nói: "Xe đến rồi."

Thời Sênh quay đầu lại, cười với Tịch Phi.

Sau đó, Thời Sênh có gặp Anh Túc ở nước ngoài một lần, lúc đó cô ta không ngồi xe lăn mà được Lăng Dực dìu lấy, nhưng không giống như ở sân bay lúc trước, giữa hai người họ rõ ràng có một chút ái muội không quá rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info