ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

707-711

LittleZiZi14

Chương 707

"Rốt cuộc con là con của ai?" Thời Sênh khá quan tâm đến điều này.

Dựa vào tình tiết cẩu huyết, có 50% cô là con của tên biến thái Thượng Quan Cửu kia.

Cha đẻ là tên biến thái đó, Thời Sênh nhất định từ chối.

Nhan Ngọc nức nở, "Con không có quan hệ gì với Thượng Quan Cửu cả, con không phải là con của mẹ với hắn."

Năm đó Nhan Ngọc thực sự đã có thai, nhưng trong lúc lẩn trốn Thượng Quan Cửu, xảy ra biến cố ngoài mong đợi, đứa bé trong bụng không giữ được. Nhan Ngọc kết hôn sau đó một năm mới sinh Nhan Miên.

Không phải thì tốt rồi.

Nếu mà là thật, thì có lẽ cô phải giết cha mất.

"Lãnh Viêm có thù hằn gì với mẹ?" Thượng Quan Cửu bắt cô có thể vì ngoại hình của cô, cũng có thể vì biết rằng cô là con của Nhan Ngọc.

Còn Lãnh Viêm thì sao?

Có thù hằn gì với Nhan Ngọc, mà tự nhiên lại bắt bà ấy về đây.

Nhan Ngọc nhún vai, "Lãnh Viêm nghĩ rằng mẹ hại chết mẹ nó."

Thời Sênh: "..." Được lắm, lại thêm một tình tiết cẩu huyết.

Thế giới này chuyên rải cẩu huyết nhỉ?

Năm đó, sau khi Lãnh Diệu Thiên cứu Nhan Ngọc, tình trạng tinh thần của bà ta rất không ổn, Lãnh Diệu Thiên thường xuyên dành thời gian ở cạnh bà ta.

Mẹ của Lãnh Viêm bị bệnh tim, năm đó vào đúng dịp Tết, mẹ Lãnh Viêm đưa hắn về nhà ngoại chúc Tết, nhưng trên đường gặp phải kẻ thù của Lãnh Diệu Thiên, hắn liền đâm lật ngửa xe của hai mẹ con.

Mẹ của Lãnh Viêm không được cấp cứu kịp thời nên đã qua đời.

Không biết vì sao Lãnh Viêm biết đến Nhan Ngọc, rồi từ đó về sau luôn hận bà ta, cho rằng vì Nhan Ngọc nên mẹ hắn mới phải chết.

Khi Lãnh Diệu Thiên còn sống, Lãnh Viêm không dám làm gì cả.

Lãnh Diệu Thiên chết rồi, đã bố trí sắn lối thoát cho Nhan Ngọc, Lãnh Viêm vẫn luôn không tìm được bà ta. Sau đó có lẽ vì biết rằng Nhan Miên là con gái của Nhan Ngọc, nên liền đem nỗi hận ấy đổ lên đầu Nhan Miên.

Thời Sênh hoàn toàn không biết nên nói gì.

Mẹ của Lãnh Viêm vô tội đúng không? Vô tội.

Nhưng Nhan Ngọc có sai không? Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, có thể Nhan Ngọc đã sai, sai ở chỗ, bà ta không nên còn sống.

Bởi vì bà ta mà đem tại họa đến cho một người đàn ông yêu thương bà ta thắm thiết, đem lại cho con cái một tuổi thơ bất hạnh.

Bởi vì bà ta, mà gián tiếp dẫn đến cái chết của một người phụ nữ khác.

Tuy rằng đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng xác nhận bà ta là nhân tố có trong chuyện đó, không thể phủ định được.

Nhưng đứng ở góc độ của Nhan Ngọc.

Nhan Ngọc không có gì sai, bà ta muốn sống sót, bà ta phải tìm một người có thể bảo vệ bà ta, Lãnh Điệu Thiên là người duy nhất có thể đối đầu với Thượng Quan Cửu, bà ta chọn ông ấy không sai tí nào.

Người ta muốn sống sót thì không thể nào không làm tổn thương đến người khác.

Đường sống của anh chen ngang đường sinh của người khác.

Bàn tay mỗi người đều có khả năng nhuốm máu.

Đây là quy tắc của xã hội này, anh muốn lên ngôi thì sẽ có người bị đào thải.

Nếu anh quá mềm lòng thì người bị đào thải sẽ là anh, người đánh mất cuộc sống chính là anh.

Nếu như năm đó Lãnh Diệu Thiên quả quyết hơn một chút, bảo vệ bà ta tốt hơn một chút thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này. Những chuyện như bây giờ đều sẽ không xảy ra.

Tiếc là không có nếu như.

Thế nên trong chuyện này, nếu nhất định phải nói xem ai sai, phải truy cứu đến tận cùng, thì đều là do lỗi của Lãnh Diệu Thiên, là do ông ta không bảo vệ tốt cho người con gái mà mình yêu.

"Có phải mẹ quá vô tích sự không?" Hai tay Nhan Ngọc ôm lấy mặt, vừa hối hận vừa đau đớn.

Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn sống trong dằn vặt, nhưng bà ta không muốn chết, bà ta muốn nhìn thấy con gái mình, tận mắt nhìn thấy.

"Người vô tích sự thì nhiều lắm, mẹ chỉ là một trong số đó thôi, không có gì phải buồn cả." Thời Sênh vẫn nói năng tùy tiện như vậy, "Hối hận và buồn bã không giải quyết được việc gì cả, những cảm xúc đó chỉ đem lại cho mẹ sự ưu phiền vô cùng tận, khiến mẹ càng trở nên yếu đuối, bị giam trong vực thẳm đen tối, trở thành con rối cho người ta tùy ý trà đạp."

"Miên Miên..." Nhan Ngọc có chút kinh ngạc, bà ta là người có học, hiểu được ý của Thời Sênh là gì.

Thế nhưng cô mới có bao nhiêu tuổi, sao lại đã than thở như vậy rồi?

Nhan Ngọc bỗng nhiên nhớ ra, từ lúc nãy đến giờ, cô chưa từng thể hiện ra bất cứ điệu bộ gì mà người thân gặp lại nhau nên có.

Từ đầu đến cuối, cô đều giữ được bình tĩnh và lý trí, như đang nghe một câu chuyện không có liên quan gì đến cô.

Bao nhiêu năm nay, cô không ở bên bà ta, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?

Nhan Ngọc vừa nghĩ đến đó liền xóa bỏ hết những ngờ vực vừa rồi, bắt đầu xót xa con gái mình phải chịu khổ.

Thời Sênh nhìn Nhan Ngọc, chống cằm, "Vậy thì, câu hỏi cuối cùng, tại sao Lãnh Diệu Thiên phải lấy con về làm vợ bé?"

Người Lãnh Diệu Thiên thích là Nhan Ngọc, vậy lấy Nhan Miên về làm gì?

Cái này gọi là không có được em thì có được con gái em sao?

Hơn nữa, Lãnh Diệu Thiên lại có nhiều vợ như vậy?

Đây là tình yêu chân chính kiểu gì vậy?

Phượng Từ mà dám như vậy thì cô thiến hắn ngay lập tức.

Nhan Ngọc trầm ngâm một lát, "Ông ấy vì bảo vệ con, ông ấy biết mình không còn nhiều thời gian nữa, lúc đó Thượng Quan Cửu lại siết chặt điều tra, nên ông ấy mới đón con về nhà lớn, đồng thời để Lãnh Viêm biết rằng trong tay con có bí mật, chỉ cần con không nói, Lãnh Viêm sẽ không làm gì con cả."

Nhan Ngọc ngừng lại một lát, cười gượng, "Nhưng ông ấy không biết rằng, Lãnh Viêm đã biết đến sự tồn tại của mẹ từ lâu rồi, cũng biết rằng con là con gái mẹ."

"Thế nên, rốt cuộc thì Lãnh Viêm muốn gì?" Thời Sênh hỏi.

Lãnh Diệu Thiên dám qua mắt Lãnh Viêm như vậy, không thể nào không giở trò gì đó.

Nhan Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, bà ta không che giấu những vết sẹo xấu xí trên mặt mình nữa, trong con ngươi đục ngầu, mơ hồ phản chiếu hình bóng của Thời Sênh.

"Miên Miên, mẹ chỉ hy vọng con được sống bình yên, không muốn con dây vào những chuyện này."

Thời Sênh nhếch mép cười lạnh, kéo phụt rèm cửa sổ, bên ngoài tối mịt, "Mẹ cảm thấy bây giờ chúng ta còn đường lùi không? Mẹ cảm thấy làm sao con lại xuất hiện ở đây?"

Nhan Ngọc nhìn thấy Thời Sênh nên quá đỗi xúc động, quên mất tình cảnh hiện giờ của cô. Nhìn thấy tình hình bên ngoài, bà ta vội vàng nhào đến kéo rèm lại, rồi kéo Nhan Miên ngồi xụp xuống.

Tim bà ta đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, thế nhưng bên ngoài rất tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến mức không nghe thấy gì cả, chỉ thấy hơi thở hổn hển của bà ta.

Nhan Ngọc hết sức nghi ngờ, cẩn thận kéo góc rèm lên, nhìn thấy bọn người đó chỉ đứng bên ngoài, không có ý định tấn công vào trong.

Bà ta run rẩy nắm lấy tay Thời Sênh, "Miên Miên..."

Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, bà ta tháo chiếc vòng trên cổ tay ra, từ từ đeo lên tay Thời Sênh, "Đeo nó vào, sẽ có người đến tìm con, bọn họ sẽ đưa con đi."

Nhan Ngọc không yếu đuối như vẻ ngoài, chỉ là bà ta đã quen ngụy tạo bản thân bằng vẻ yếu đuối ấy.

"Miên Miên, mẹ yêu con." Sự việc này cũng nên kết thúc rồi.

Thượng Quan Cửu là do bà ta chọc vào, bà ta cũng đã vì hắn mà đau khổ cả đời, không thể để con gái bà ta bị hắn hành hạ như vậy nữa.

Nhan Ngọc đã nghĩ sẵn xem tiếp theo nên làm gì, kết quả bỗng có một giọng nói coi thường.

"Làm như sinh tử ly biệt đến nơi rồi không bằng?" Thời Sênh vùng tay bà ta ra, đứng dậy, "Những người ngoài kia không vào đây được, mẹ đừng có những ý nghĩ kỳ quặc kiểu che đậy cho con bỏ chạy kiểu đấy."

Nhan Ngọc kinh ngạc nhìn con gái nhà mình.

Cô khác hắn với cô gái mà bà ta nhìn thấy trong ảnh.

Trên người cô ta toát lên vẻ tự tin, đắc ý, vẻ ngông cuồng không coi ai ra gì, cùng với lý trí và sự bình tĩnh mà người thường không bì được.

Đây là con gái của bà ta?

Chương 708

Về sau, Nhan Ngọc mới hiểu ra câu nói của Thời Sênh chỉ đơn thuần là nghĩa đen.

Người bên ngoài không vào được.

Căn biệt thự này giống như bị một tấm màn vô hình bao bọc lấy, đạn không xuyên vào được, người cũng không vào nổi.

Thời Sênh ngồi bên cạnh, chống cẳm tổng kết lại kịch bản lộn xộn.

Thượng Quan Cửu và Lãnh Diệu Thiên đều thích Nhan Ngọc, người mà Nhan Ngọc thích lại là Lãnh Diệu Thiên, thế nên Thượng Quan Cửu lên cơn cuồng nộ.

Về sau Thượng Quan Cửu biết được rằng Lãnh Diệu Thiên đã giấu Nhan Ngọc đi, tuy hắn vẫn không tìm được nhưng cũng không từ bỏ.

Không lâu trước khi Lãnh Diệu Thiên chết, có lẽ Thượng Quan Cửu đã phát hiện ra tung tích của Nhan Ngọc hoặc là Nhan Miên, thế nên Lãnh Diệu Thiên đón Nhan Miên về nhà lớn, đồng thời dùng một bí mật khiến Lãnh Viêm không thể tùy tiện ra tay với Nhan Miên.

"Nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành chưa?" Thời Sênh thầm hỏi Hệ thống.

Cứu rỗi tình yêu có lẽ là để chỉ Nhan Ngọc.

[...] Ký chủ, cô gian lận! [Chưa.]

Thời Sênh nhăn mày, vẫn chưa xong, lẽ nào phải giết chết Thượng Quan Cửu mới được?

Cứ nghĩ đến tên biến thái đó, Thời Sênh lại tức buốt cả răng.

Không sợ biến thái, chỉ sợ biến thái có văn hóa.

...

"Miên Miên, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nhan Ngọc đứng cạnh cửa sổ quan sát một hồi lâu, mới cẩn thận hỏi Thời Sênh.

Bà ta vẫn luôn cảm thấy người con gái đứng trước mặt và người con gái mà bà ta nhìn thấy trong ảnh không phải cùng một người.

Lại có năng lực thần bí, khó lường như vậy...

Con bé thật sự là con của bà ta hay sao?

"Chỉ là bùa phòng vệ mà thôi." Thời Sênh không ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ có thể tự do hoạt động trong căn biệt thự này, không ra ngoài là được."

Bùa phòng vệ?

Đó là cái gì vậy? Thứ mà Đạo giáo dùng sao?

Nhan Ngọc biết rằng một số Đạo gia có khả năng đó thật, nhưng Đạo gia thì có liên quan gì đến con gái mình, Nhan Ngọc luôn cảm thấy có gì đó mờ ám.

"Miên Miên, con..."

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn bà ta, khuôn mặt lạnh lùng.

Bước chân đang định bước lại gần của Nhan Ngọc bỗng sững lại, bà ta sững người nhìn Thời Sênh, những vết sẹo chi chít trên mặt, dưới ánh sát mờ mịt, nhìn có vẻ rất kinh hãi.

Thời Sênh chửi thầm một câu, đứng dậy lục lọi tủ đồ bên cạnh, cuối cùng cô lấy ra được một chiếc hòm thuốc từ trong không gian, giả vờ là lấy từ trong tủ ra, rồi kéo Nhan Ngọc ngồi xuống một cách thô bạo, không hề dịu dàng chút nào, giúp bà ta bôi thuốc lên vết thương trên mặt, cuối cùng dùng băng gạc bó Nhan Ngọc thành một cái xác ướp.

Nội tâm Nhan Ngọc hết sức phức tạp, trong đầu bà ta có hai giọng nói đang không ngừng tranh cãi.

Một âm thanh nói rằng, cô gái này là con gái mình, bà xem xem giống hồi bà còn trẻ thế nào, không là con gái bà thì là ai?

Một âm thanh khác lại nói rằng, cô ấy không phải là con gái mình, cô ấy không hề trùng khớp với hình ảnh con gái trong trí nhớ của bà.

Nhan Ngọc nỗ lực tự mình suy ngẫm, nhưng bà ta hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì.

Cho đến khi Thời Sênh bôi thuốc cho bà ta xong, nhìn cô tùy tiện vứt thuốc một cách lộn xộn vào trong hòm, bà ta bỗng nhiên tỉnh lại.

Sao bà ta có thể dùng những ký ức hồi trước để nhìn cô được?

Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ ở bên, còn cô thì sao?

"Miên Miên, mẹ không ở bên con, con phải chịu không ít khổ cực đúng không?" Nhan Ngọc nắm lấy tay Thời Sênh, nói rồi bắt đầu khóc.

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh nín nhịn, không rút tay mình lại, đợi bà ta kể lể một hồi, mới nói: "Nghỉ đi, con không sao."

Thời gian Nhan Ngọc bị Lãnh Viêm nhốt lại, tinh thần đều ở vào trạng thái căng thẳng cao độ, sớm đã mệt mỏi rã rời, có lẽ là vì Nhan Miên ở bên nên Nhan Ngọc vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Khi ngủ say rồi, Nhan Ngọc vẫn nắm lấy tay Thời Sênh, như sợ rằng chỉ cần mở mắt ra là sẽ không được nhìn thấy Thời Sênh nữa, người con gái mà bà ta vừa tìm lại được chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng bó kín mít của Nhan Ngọc, ánh mắt có chút hoảng hốt. Cô cứ ngồi bên cạnh giường như vậy, cho đến khi trời sáng. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua tấm rèm vải dày, chiếu vào trong phòng, chiếu sáng ấm áp mọi góc tối ở đó.

Thời Sênh xoa bóp bả vai đau nhức, lấy điện thoại gọi điện cho Hứa Thiểm Thiểm.

...

Bữa tiệc đính hôn của Lãnh Viêm sắp diễn ra nên hắn không có thì giờ đâu để lãng phí với Thời Sênh. Không biết hắn mời từ đâu đến một vị đạo sĩ. Đạo sĩ vừa nhảy vừa hát bên ngoài, cuối cùng bị bùa phòng vệ phản công cho phụt máu, sợ đến mức tè ra quần, bỏ chạy.

Lãnh Viêm đã thử hết mọi cách nhưng đều không vào được, nếu được sự cho phép có lẽ Lãnh Viêm sẽ mang lựu đạn đến giáng.

Cho đến đêm trước lễ đính hôn, Lãnh Viêm mới thôi không đối đầu với Thời Sênh nữa.

Giống như kịch bản, Anh Túc bỏ chạy trước ngày diễn ra lễ đính hôn.

Toàn bộ người của nhà chính đều phải đi tìm Anh Túc, Thời Sênh dẫn Nhan Ngọc rời đi, đến một người ngăn họ lại cũng không thấy.

Mấy ngày nay, Nhan Ngọc cứ choáng váng quay cuồng, Thời Sênh cũng không dám đưa bà ta về nhà, đành đưa đến bệnh viện.

Bệnh viện kiểm tra vừa dày đặc vừa lâu la, Thời Sênh chán nản ngồi bên ngoài nghịch điện thoại.

Đang trong lúc chơi hăng thì ánh đèn trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Đúng lúc điện thoại chuyển đổi, màn hình đen lại, Thời Sênh nhìn thấy một khuôn mặt rất điển trai xuất hiện.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, quanh cảnh bốn phía như bị kéo dài đến vô tận.

Thời Sênh nheo mắt, khẽ khàng thốt lên một cái tên, "Tịch Phi."

Đối với việc Thời Sênh có thể gọi tên mình, Tịch Phi không cảm thấy bất ngờ. Hắn buông chiếc áo khoác trong tay xuống, ngồi bên cạnh cô, "Lần đầu gặp nhau, cô Nhan."

"Coi là thế đi." Chính thức gặp mặt, có thể coi là lần đầu.

"Cô Nhan, tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết cô có thời gian không?" Tịch Phi cảm thấy ánh mắt Thời Sênh nóng rực quá mức, nên tự nhiên hơi ngửa người về đằng sau.

"Không được, mẹ tôi đang kiểm tra, phải đợi tí nữa." Thời Sênh nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, cười nói: "Anh Tịch có lẽ sẽ không phiền chứ?"

Tịch Phi nhìn đồng hồ, nhíu mày, đứng dậy, cầm áo khoác lên, "Một tiếng sau, gặp nhau ở quán cà phê ngoài cửa bệnh viện."

Thời Sênh bĩu môi: "Anh đi đi, đi rồi tôi sẽ không qua đâu."

Tịch Phi: "..."

Hắn quay người lại, bình tĩnh nhìn vào Thời Sênh: "Cô không muốn biết tôi định nói gì với cô sao?"

Thời Sênh ngẩng đầu, cười nhạt: "Anh muốn nói gì với tôi không quan trọng. Anh chỉ cần biết, tôi muốn nói chuyện yêu đương với anh là được rồi."

Trái tim Tịch Phi bắt đầu đập nhanh, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, cứ như bọn họ đã từng ở bên nhau vô cùng thân mật.

Nhưng hắn biết rằng, giữa hắn và cô, đây là lần đầu tiên thực sự gặp gỡ.

"Anh Tịch, có cần suy nghĩ về việc có thêm bạn gái không?"

"Cô Nhan, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên." Tịch Phi nhắc nhở cô, làm gì có chuyện vừa gặp nhau lần đầu tiên đã muốn làm bạn gái người ta?

Con gái bây giờ sao lại tự phụ như vậy chứ?

"Tình yêu sét đánh mà!" Thời Sênh chớp mắt.

Tịch Phi: "..."

Hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận, lúc nãy suýt nữa thì đã đồng ý rồi.

Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa, thận trọng nói: "Tôi có việc cần phải giải quyết, nửa tiếng nữa tôi đến đón cô, như vậy cô Nhan có thể chấp nhận được không?"

Thời Sênh nhún vai, không từ chối cũng không đồng ý.

Chương 709

Sau khi kiểm tra xong, Nhan Ngọc cần phải nhập viện, những vết thương trên mặt bà ta thực sự không dễ chữa trị. Thời Sênh làm xong thủ tục nhập viện cho bà ta, Nhan Ngọc suy yếu nằm trên giường.

"Miên Miên..."

"Dạ?"

Nhan Ngọc đưa tay ra, nắm lấy tay Thời Sênh, bà ta cứ nắm như vậy, không nói gì cả.

"Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Thời Sênh quay đầu sang nhìn, qua cửa kính, có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú 360 độ không góc chết đó của Tịch Phi.

"Con ra ngoài một lát." Thời Sênh quay đầu lại nói với Nhan Ngọc: "Sẽ về ngay thôi."

"Miên Miên... con đi đâu đấy?" Nhan Ngọc bỗng nhiên hoảng hốt.

"Đi gặp con rể tương lai của mẹ." Thời Sênh an ủi bà ta vài câu rồi rút một tấm bùa hộ thân từ trong không gian ra, đeo cho bà ta.

"Con rể?" Mắt Nhan Ngọc sáng lên, "Miên Miên có người yêu rồi, tốt quá."

Thời Sênh mỉm cười, đứng lên ra khỏi phòng bệnh.

Tịch Phi dẫn theo một vài người, sau khi Thời Sênh bước ra, những người đó lập tức đứng bên ngoài phòng bệnh.

"Bảo đảm an toàn cho bác gái." Tịch Phi sợ Thời Sênh hiểu lầm, giải thích một câu.

Thời Sênh cười không thật chút nào, "Vẫn còn chưa yêu nhau mà anh Tịch đã nghĩ cho tôi rồi?"

Tịch Phi: "..."

Hắn lùi người sang một bên, tỏ ý mời Thời Sênh đi trước.

Thời Sênh và Tịch Phi rời khỏi bệnh viện, lên ngay một chiếc xe đỗ ở bên đường, tài xế rất biết điều lập tức ra khỏi xe.

"Anh muốn nói gì với tôi?" Tịch Phi đột ngột đến tìm cô, chắc chắn là có việc nghiêm túc, không thể nào chỉ đến tỏ tình.

Mặc dù cô rất hy vọng hắn đến để tỏ tình với mình.

"Cha tôi và ông Lãnh có một thỏa thuận..." Tịch Phi để vào tay Thời Sênh. "Khi thiết bị định vị này được khởi động, Tịch gia phải đảm bảo an toàn cho người sở hữu thiết bị định vị này, nhưng đồng thời, cô phải trao thiết bị định vị này cho tôi."

Thiết bị định vị?

Thời Sênh cúi đầu nhìn vào tay, đó là chiếc vòng mà Nhan Ngọc trao cho cô, thảo nào bà ta nói sẽ có người đến tìm cô.

Thời Sênh: "..." Có điều sao lại lôi Tịch Phi vào đây rồi? Đây là quan hệ rối tung rối bời kiểu gì vậy?

Thời Sênh cởi chiếc vòng định vị ra đưa cho Tịch Phi.

Tịch Phi hơi bất ngờ, một lát sau mới cầm lấy.

"Sao vậy? Không phải anh muốn lấy thứ này sao?" Thời Sênh nhìn hắn một cách kỳ lạ.

"Cô không hỏi thêm gì khác nữa sao?" Cô ta có vẻ không phải người dễ nói chuyện, sao lại bảo đưa là đưa ngay vậy?

"Bởi vì anh muốn, thế nên tôi đưa cho anh." Thời Sênh đặt chiếc vòng vào tay hắn, ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay anh, kéo dài âm điệu, "Cho dù, anh muốn tôi, tôi cũng có thể cho anh."

Chiếc vòng vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, trong lòng Tịch Phi chứa đầy các cảm xúc phức tạp, hắn nắm chặt lấy chiếc vòng, " Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự anh toàn của cô Nhan."

Thời Sênh nháy mắt với Tịch Phi, "Chịu trách nhiệm cả đời nhé?"

Lời nói này sao thấy kỳ quặc vậy nhỉ?

Hắn thận trọng trả lời: "Nhà họ Tịch sẽ chịu trách nhiệm cả đời về sự an toàn của cô Nhan."

"Nhưng tôi muốn anh chịu trách nhiệm cả đời."

"Cô Nhan, tôi đã có vợ chưa cưới."

Thời Sênh: "!!!"

Anh đáng nói đùa!

Phượng Từ nhà tôi sao lại có vợ chưa cưới được?

Tịch Phi gật đầu với Thời Sênh, mở cửa xe bước xuống.

Thời Sênh ngồi ở trong xe, một lúc lâu sâu vẫn chưa hoàn hồn, thế không phải cô phải làm bồ nhí sao? Không đâu!

Bản cô nương không muốn thế!

Chết cùng nhau cho xong!

[...] Ký chủ, đừng xúc động như vậy, hắn lừa cô đấy.

Thật à?

[...] Tài liệu hiển thị, Tịch Phi không có vợ chưa cưới.

Nó cũng không giám sắp đặt thêm vợ chưa cưới cho hắn, Ký chủ mà làm ầm lên thì nó còn sống được chắc.

Thời Sênh đẩy cửa xe bước xuống thì đã không còn thấy Tịch Phi đâu nữa rồi.

Thời Sênh: "..." Chạy nhanh thế làm gì, ông đây có nuốt chửng anh đâu.

A a a a! Còn chưa hỏi hắn phương thức liên lạc!

Thời Sênh xoay xoay đầu, đúng lúc nhìn thấy người tài xế chuẩn bị lên xe, cô lập tức xông đến.

Tài xế giật cả mình, "Cô... cô Nhan..." Làm gì thế! Hắn ta chỉ là một người tài xế.

"Cho tôi phương thức liên hệ của Tịch Tổng nhà các anh." Thời Sênh xòe tay ra trước mặt tài xế, bộ dạng tức tối hung hăng, cứ như chỉ một giây sau là sẽ xông vào xé xác hắn vậy.

"Cô Nhan, tôi... tôi không có phương thức liên lạc của Tịch tổng!"

"Đánh rắm." Tài xế mà lại không có phương thức liên hệ của ông chủ, lừa trẻ con chắc?

Nhan Tiểu Thư lịch sự một chút!

Cho dù là đánh rắm nhưng hắn không có thật!

"Bình thường Tịch tổng không đi xe này!" Tài xế muốn khóc không được, cho dù thỉnh thoảng dùng xe cũng là thuộc hạ liên hệ, làm sao hắn ta có được phương thức liên lạc của Tịch tổng chứ!

"Sao anh lại vô tích sự như vậy?" Thời Sênh chán nản nhìn tài xế.

Tài xế: "..." Hắn vô tích sự trách hắn chắc?

...

Tịch Phi ngồi trong một chiếc xe không xa, nhìn theo bóng người đang nói chuyện với tài xế, cho đến khi cô quay người đi vào bệnh viện, anh mới rời mắt.

"Đại ca, cô ta dễ dàng trao thứ đó cho anh vậy hả?"

Điều này không khoa học!

Từ những tài liệu mà bọn họ thu thập được, người phụ nữ này không giống kiểu người dễ nói chuyện.

"Ừ." Tịch Phi đưa đồ cho người ngồi bên cạnh.

Người đó vui mừng đón lấy, "Chỉ cần thu lại bộ phận thế lực cuối cùng này thì bọn họ phải nhìn sắc mặt anh mà sống rồi."

"Cũng không biết lão gia nghĩ gì nữa, tùy tiện đưa thứ quan trọng thế này cho người khác." Người ngồi trước phàn nàn, "Nếu không có trục trặc này thì chúng ta đã hoàn chỉnh từ lâu rồi, sao phải từ xa xôi chạy về nước?"

"Lãnh Diệu Thiên từng cứu ông ấy." Tịch Phi lạnh lùng nói.

Hai người họ nhìn nhau, biết điều, không nói gì nữa, "Đại ca, bây giờ chúng ta quay về chứ?"

"Các cậu đem đồ về." Tịch Phi cúi đầu, "Hai người các cậu phụ trách tất cả mọi việc."

Hai người họ ngạc nhiên: "Đại ca?"

Chỉ cần bọn họ cầm đồ về, là có thể thống nhất thế lực ngầm ở nước ngoài, thực sự trở thành quốc vương của vương quốc ngầm. Bọn họ đã chuẩn bị lâu như vậy, tại sao vào giờ khắc cuối cùng, đại ca lại bất ngờ thay đổi ý định?

...

Khi Thời Sênh quay lại phòng bệnh, bọn họ vẫn đứng ở cửa, Thời Sênh đẩy cửa đi vào, rồi lại đi ra ngay.

"Người anh em?"

Vệ sĩ đứng thẳng tắp người: "..." Người anh em, gọi ai vậy?

"Này" Thời Sênh đi đi lại lại trước mặt môt người trong số họ, "Hỏi anh một chuyện."

Người anh em, là gọi hắn sao?

Vệ sĩ lập tức cúi lưng: "Cô Nhan, mời cô hỏi, trừ Tịch Tổng ra thì chúng tôi có thể nói tất cả mọi thứ."

Thời Sênh: "..."

Ông đây lại muốn hỏi về Tịch tổng!

Ông nội nhà anh!

Tịch Phi là gấu trúc quý hiếm hay sao? Sao phải phòng trộm ba vòng trong ba vòng ngoài thế này?

Tức muốn khóc!

Thời Sênh đảo mắt qua đảo mắt lại, hỏi thật nhanh: "Anh tên là gì?"

"Cao Chính."

"Bao nhiêu tuổi?"

"32."

"Có vợ chưa?"

"Chưa."

"Đã thích ai chưa?"

"Chưa."

"Số điện thoại của Tịch tổng là bao nhiêu?"

"..."

Thời Sênh trợn mắt nhìn vệ sĩ, sao anh không nói nữa? Nhanh thế mà anh cũng phản ứng kịp sao?

Người vệ sĩ đã qua đào tạo nghiêm mặt nói, "Cô Nhan, trừ Tịch tổng ra thì những thứ khác cô đều có thể hỏi."

"Nhưng tôi muốn hỏi hắn." Hỏi những thứ khác làm quái gì!

Vệ sĩ khẽ cúi đầu, "Rất tiếc, cô Nhan, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức của Tịch tổng."

Thời Sênh: "..."

Chương 711

Thời Sênh sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Ngọc rồi bắt đầu một vòng quét xã hội đen mới.

Nạn nhân lần này chính là Thanh Long Môn.

Lãnh Viêm đi khắp nơi tìm Anh Túc, hai lần trước đó đều bị đánh cho trở tay không kịp.

Lần đầu tiên là một loạt vũ khí, vốn dĩ hắn không định giao dịch, dù sao thì những chuyện trước đó vẫn chưa lắng xuống, bây giờ mà hành động thì chẳng khác gì đâm vào trước nòng súng.

Đáng tiếc là người của Thanh Long Môn đều đang bận tìm Anh Túc, bọn thuộc hạ liền nhân cơ hội đó đào mỏ, lén lút tiến hành giao dịch, kết quả là bị cảnh sát túm ngay tại trận.

Lần thứ hai là một loạt hàng buôn lậu, loạt hàng này trước đó đã được thỏa thuận, không có cách nào hủy bỏ.

Người của bọn họ đã cực kỳ cẩn thận rồi, nhưng cuối cùng vẫn lật thuyền.

Đợi đến khi Lãnh Viêm kịp phản ứng lại, lập tức dừng tất cả mọi hoạt động của Thanh Long Môn lại, cái nào nên tạm nghỉ thì tạm nghỉ, cái nào cần đóng cửa thì đóng cửa.

So với Hắc Hổ Đường, Thanh Long Môn có nam chính che chở nên may mắn hơn.

Bên cảnh sát không có chứng cứ là không làm việc, thế nên khi Thanh Long Môn đang không làm gì cả, Thời Sênh cũng không có cách nào làm gì được bọn họ.

"Cô Nhan, có bưu kiện gửi đến."

Thời Sênh nhìn về phía vệ sĩ, từ ngày hôm đó, những người này ở lại bên cạnh Thời Sênh, nói là để đảm bảo an toàn cho cô.

Thời Sênh nhận bưu kiện, nhìn dòng chữ to rồng bay phượng múa bên trên, khóe miệng co giật.

Tên biến thái Thượng Cửu Quan lại hiện hồn rồi!

Thời Sênh bóc bưu kiện ra, bên trong chẳng có thứ gì kỳ lạ, chỉ có một chiếc điện thoại.

Vuốt màn hình lên, bên trong liền hiện ra giao diện tin nhắn, bên trên có một dòng tin đã được gửi đi.

"Bảo bối, lâu rồi không gặp, nhớ em."

Vệ sĩ lén lút nhìn vào màn hình, sau đó nhanh chóng quay đi luôn. Khi Thời Sênh vứt điện thoại xuống, đi vào trong, vệ sĩ lập tức cầm điện thoại lên báo cáo cho cấp trên.

"Tôi nhìn thấy có người gửi tin nhắn tình cảm cho cô Nhan, có cần phải nói cho Tịch tổng không?"

"Cạch."

Vệ sĩ lập tức nhét điện thoại vào túi, hắn nhìn thấy Thời Sênh từ bên trong đi ra, trên tay cầm một một thanh kiếm.

Chính là thanh kiếm mà bọn họ đã từng nhìn thấy trong video.

Tin nhắn lúc nãy đúng là tin nhắn tình cảm, thế nên tại sao cô Nhan lại phải cầm theo kiếm?

"Hứa Thiểm Thiểm."

"Hey..." Hứa Thiểm Thiểm thò đầu ra, "Sao vậy chị?"

Thời Sênh dặn dò cô bé: "Không được mở cửa."

Hứa Thiểm Thiểm ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, chị phải đi ra ngoài ạ? Bao giờ chị về? Em mới học được món mới, muốn nấu cho chị ăn."

"Chị sẽ về ngay."

"Thế em đợi chị về ăn cơm."

"Ừ."

Thời Sênh cầm kiếm đi ra ngoài.

Vệ sĩ: "..." không phải chứ cô Nhan, cô đi ra ngoài kiểu này, người ta sẽ tưởng cô là tội phạm giết người!

...

Thời Sênh vừa đi ra đã nhận được cuộc điện thoại của hộ lý chăm sóc cho Nhan Ngọc, nói rằng không thấy Nhan Ngọc đâu nữa.

"Không thấy từ lúc nào?"

"Lúc tôi ra ngoài mua cơm vẫn còn ở đây, nhưng quay về thì đã không thấy đâu rồi." Hộ lý sắp khóc đến nơi.

Thời Sênh lạ rất bình tĩnh, "Trong phòng có dấu vết bị phá hoại không?"

"Không có, cửa phòng vẫn nguyên vẹn." Bên phía hộ lý hơi ồn ào, âm thanh lúc được lúc không, "Người trong bệnh viện không nhìn thấy bà ấy, tôi đã hỏi hết một lượt rồi. Cô Nhan, hay là báo cảnh sát?"

"Cô tìm ở bệnh viện, chưa đến 24 giờ cảnh sát sẽ không vào cuộc đâu."

"Đúng rồi, vậy tôi tìm tiếp."

Thời Sênh cúp điện thoại, tối sầm mặt lại.

Nhan Ngọc tự giác đi theo.

Bùa hộ thân mà cô đưa cho bà ta, chỉ cần không phải là bà ta tự nguyện thì có thể bảo vệ bà ta.

Cô có giỏi hơn nữa cũng chẳng ngăn chặn nổi lòng tự nguyện.

Đang yên lại sinh sự, phiền!

"Cô Nhan." Vệ sĩ đuổi theo, "Lúc nãy tôi nhận được tin, có người đánh ngất người của chúng tôi, đem bà Nhan đi rồi."

"Tôi biết rồi." Thời Sênh quay lại cửa nhà, kiểm tra kỹ càng một lượt, rồi lại dặn dò Hứa Thiểm Thiểm, cho dù là bất cứ ai, cũng không được mở cửa, không được ra ngoài.

Cô lái xe ra khỏi khu chung cư, vệ sĩ lái xe theo sát đằng sau, lúc ra khỏi khu chung cư, xe của vệ sĩ bỗng nhiên dừng lại, xuống xe chạy về phía một chiếc xe khác.

Cửa xe từ từ trượt xuống, hình bóng của Tịch Phi xuất hiện trong tầm nhìn của vệ sĩ.

"Tịch tổng, Nhan Tiểu Thư có vẻ không bình thường."

"Ừ." Tịch Phi khẽ gật đầu, "Theo sát cô ấy."

Vài chiếc xe âm thầm đi theo sau xe Thời Sênh, trước tiên cô đi một vòng thành phố, rồi đi về phía ngoại ô.

Ngoại ô đang vào thời kỳ khai thác, khắp nơi toàn là công trường. Thời Sênh dừng xe ở trước một công trường không thi công. Cô nghiêng người nhìn vào tòa nhà đã xây xong khung, mở cửa đi xuống.

Thời Sênh đang chuẩn bị đi vào, thì nhìn thấy vài chiếc xe đến gần, tất nhiên là cô nhận ra xe của vệ sĩ, nhưng đằng sau còn có hai chiếc xe mà cô chưa từng nhìn thấy.

Cửa xe một lần nữa mở ra, Tịch Phi bước ra, đi nhanh đến trước mặt Thời Sênh.

"Anh đến đây làm gì?" Thời Sênh nhíu mày.

Tịch Phi nói: "Tôi đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho cô, người nhà cô cũng bao gồm trong đó."

Trước đó, hắn ở ngay gần chỗ cô ở, nghe thấy vệ sĩ nói có người gửi tin nhắn tình cảm cho cô, hắn lập tức cho người lái xe đến cửa khu chung cư nhà cô.

Trước đây Tịch Phi không tin vào tình yêu sét đánh, kiếp này kiếp trước.

Nhưng hắn không quên được hình bóng của cô. Cô như một loại virus tràn làn khắp nơi, từ từ nuốt trọn tâm tư của hắn.

Nếu như trước khi về nước, có người nói với hắn rằng, hắn sẽ quan tâm đến một người phụ nữ chỉ mới gặp một lần như vậy thì hắn nhất định sẽ lôi người đó đi làm mồi cho cá sấu.

Thời Sênh nhìn những người đằng sau hắn, "Anh ở đây đợi tôi nhé.

Tên biến thái Thượng Quan Cửu điên lên làm hắn bị thương mất thì sao?

Tịch Phi chuyển chủ đề, "Cô biết là ai làm?"

"Đoán thôi."

"Người của tôi sẽ đến ngay bây giờ, cô đợi chút."

Ting...

Tin nhắn gửi đến chiếc điện thoại mà Thượng Quan Cửu vừa gửi đến, là tin nhắn MMS.

Nhan Ngọc đứng ở bên lề, tay chống vào một chỗ vịn bên cạnh, bông băng trên mặt đã bị tháo bỏ, da mới mọc lên, tạo thành sự đối chiếu rõ rệt với những vết thương cũ.

Bên dưới tấm ảnh có một câu.

"Bảo bối, lên đây một mình nhé."

Thời Sênh không muốn để Tịch Phi mạo hiểm, nên bảo hắn đợi ở ngoài, nhưng Tịch Phi không nói một lời liền đi vào công trường.

Thời Sênh: "..." Biết chống đối rồi cơ đấy!

Những người đằng sau Tịch Phi tất nhiên cũng phải đi theo. Thế nên một nhóm người cùng nhau leo lên một tòa nhà chưa xây xong.

Lúc trèo được một nửa, Thời Sênh phát hiện ra Tịch Phi có gì đó không đúng.

Hắn nắm lấy tay vịn bên cạnh, không dám nhìn xuống dưới, rất lâu mới bước tiếp được một bước.

"Không sao chứ?" Thời Sênh quay lại nhìn "Tôi đã bảo anh đừng lên đây rồi."

"Tịch tổng, hay là chúng tôi lên trước?" Vệ sĩ đi đằng sau gợi ý.

Tịch Phi không nói gì, vịn tay bước lên tiếp.

"Nắm lấy tay tôi." Thời Sênh đưa tay ra cho Tịch Phi.

Tịch Phi do dự một lát rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô, Thời Sênh lùi lại sau vài bước, một tay ôm lấy lưng hắn, dìu hắn bước lên trên, "Thế nên tại sao anh phải lên cùng tôi?"

Tịch Phi cứng người, có quỷ mới biết tại sao?

Lúc đó nghĩ thế nào thì làm như vậy.

Chương 711

Thân người cô rõ ràng bé nhỏ đến nỗi khiến người ta thương xót, vậy mà lại đem đến cho hắn một cảm giác an toàn chưa từng có.

"Đừng nhìn xuống dưới, đồ đần." Thời Sênh đưa tay nâng mặt hắn lên, bảo hắn nhìn lên trên, "Nếu rơi xuống thì chúng ta phải chết cùng nhau rồi, sao vậy, muốn chết vì yêu với tôi?"

Nhóm vệ sĩ: "..."

Lợi hại đó cô Nhan, không ngờ lại còn dám mắng Tịch tổng là đồ đần.

Còn chết vì yêu nữa, không phải dùng theo cách của cô đâu nhé cô Nhan!

Vậy mà Tịch tổng không có phản ứng gì, cứ như không nghe thấy Thời Sênh mắng hắn vậy, từng bước từng bước men theo bước chân của Thời Sênh tiến lên trên.

"Cẩn thận." Lối đi này rất thấp, người Tịch Phi lại cao, nhất định phải cúi thấp người, Thời Sênh giúp hắn che đầu, "Sắp đến rồi, cố gắng chút nữa."

Nhóm vệ sĩ đằng sau rối bời.

Này này cô Nhan, cảnh tượng này không đúng lắm! Nhớ rằng cô là con gái, mời cô yếu đuối một chút có được không?

Biểu cảm chấp nhận của Tịch tổng là ý gì vậy? Khí chất bá đạo của chủ tịch tập đoàn đâu rồi? Lấy ra đây đi!

Lên đến tầng cuối cùng, Tịch Phi thở phào nhẹ nhõm.

Thời Sênh đã nhìn thấy Thượng Quan Cửu, nhưng không thấy Nhan Ngọc đâu.

Bên cạnh Thượng Quan Cửu vẫn có người, bọn họ vừa lên đến nơi, đã bị bọn chúng vây lại, trợn mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào vệ sĩ.

Thượng Quan Cửu ung dung bước đến, mỉm cười, "Bảo bối, em không ngoan rồi, đã bảo chỉ mình em lên thôi cơ mà?"

"Liên quan gì đến anh?" Thời Sênh thốt lên thản nhiên, "Nhan... Mẹ tôi đâu?"

"Bảo bối đừng vội, chúng ta giải quyết những người không quan trọng trước đã." Ánh mắt Thượng Quan Cửu nhìn đến Tịch Phi, biểu cảm có chút đùa giỡn: "Anh Tịch, lại gặp nhau rồi."

Lần trước ở địa bàn của hắn, Thượng Quan Cửu phải nín nhịn, lần này thì...

Tịch Phi đã điều chỉnh lại trạng thái, "Thượng Quan Cửu, Nhan Miên là người mà nhà họ Tịch chúng tôi cần bảo vệ, anh vẫn còn cơ hội rút lui một cách nguyên vẹn."

Biểu cảm của Thượng Quan Cửu thay đổi trong chớp mắt, chuyển sang cười khen Thời Sênh, trong mắt cuồn cuộn dòng sát khỉ lúc ẩn lúc hiện, "Bảo bối, em lợi hại quá, đến chủ nhân của Mặc Môn cũng bị em dụ dỗ rồi."

Thời Sênh ngạc nhiên nhìn Tịch Phi.

Hắn là người đứng đầu Mặc Môn?

Mặc Môn không thuộc về thế lực ngầm trong nước mà là một thế lực ngầm rất nổi tiếng ở nước ngoài, mới đầu thế lực đó không gọi là Mặc Môn, sau đó có một người Trung Quốc lên cầm đầu, mới đổi thành Mặc Môn.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Thời Sênh thản nhiên nhìn Thượng Quan Cửu, "Điều đó chứng minh rằng ông không bằng anh ấy."

"Bảo bối." Thượng Quan Cửu cao giọng, "Em muốn nhìn thấy mẹ em chết thế này sao?"

"Ông cứ thử xem." Thời Sênh thản nhiên đáp.

"Được lắm." Thượng Quan Cửu gật đầu, gằn giọng "Đã vậy thì, hôm nay, anh sẽ để hắn ta chết trước mặt em, xem em còn quyến rũ hắn thế nào?"

Thời Sênh: "..." Quyến rũ người đàn ông của mình thì sao chứ? Lẽ nào còn phải nhìn hắn ôm ấp đứa khác?

Thời Sênh chưa từng cảm thấy quyến rũ người đàn ông của mình có gì là sai, bởi vì hắn là Phượng Từ, thế nên hắn mới đáng trân trọng.

Nếu như hắn không phải là Phượng Từ thì cô quyến rũ hắn làm sợi len gì.

Tịch Phi bước lên trước một bước, che khuất thân hình của Thời Sênh, "Thượng Quan Cửu, anh đừng có đánh giá quá cao về bản thân mình."

"Tịch Phi, cậu đừng quên, đây là ở trong nước, không phải địa bàn của Mặc Môn các cậu." Thượng Quan Cửu giơ tay ra hiệu.

Những người vây quanh bọn họ lập tức nổ súng không hề do dự.

Nhưng thứ bắn ra lại không phải là đạn mà là sương mù, sương mù lan tỏa khắp không trung, tràn đến mọi ngóc ngách, một thứ mùi kỳ quái bay khắp không khí.

Thời Sênh phản ứng nhanh nhất, đưa tay lôi Tịch Phi sang một bên, thiết kiếm vung lên, màn sương mù xung quanh lập tức bị tách ra, dạt sang một bên.

Cô né tránh những người chặn đường, lôi Tịch Phi chạy tới chỗ sạch sẽ.

Những người đằng sau tiếp tục nổ súng, sương mù không ngừng rơi từ trên không trung xuống.

"Bảo bối, đừng chống đối nữa, đây là thiết kế dành riêng cho em." Tiếng nói của Thượng Quan Cửu từ đằng sau vọng lại, đầy vẻ dương dương tự đắc và quyết chí bằng được.

"Mẹ kiếp, cái đồ đần độn này." Thời Sênh chửi rủa quay người lại bắt đầu chém.

Võ nghệ của Tịch Phi cũng không tồi, nhưng so với chiến tích vung một phát kiếm chém đổ vài tên của Thời Sênh thì anh không là gì cả.

"Rắc..."

Tấm gỗ dưới chân bỗng gãy răng rắc, để lộ không gian cao vời vợi phía dưới.

Một tấm gỗ gãy ra, vài tấm gỗ bên cạnh cũng sắp gãy, chỗ Tịch Phi có thể đứng được rất hẹp, hơn nữa cảnh tượng bên dưới khiến hắn chóng mặt.

Thời Sênh nhảy vài bước đến bên cạnh hắn, đưa tay đỡ lấy hắn, đưa hắn đến chỗ đã đổ bê tông.

Chân chạm xuống mặt đất vững chắc, Tịch Phi lập tức lấy lại phong độ.

"Đã bảo anh đừng lên đây, tôi lại còn phải bảo vệ anh nữa." Thời Sênh kêu ca, "Phí bảo vệ của tôi đắt lắm đấy."

Câu nói đó, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ xấu hổ bực bội, hoặc không biết chui vào đâu.

Thế nhưng khi cô nói thế với mình, Tịch Phi chỉ cảm thấy buồn cười, điệu bộ ca cẩm của cô rất đáng yêu.

Tịch Phi cảm thấy điểm chú ý của mình hình như không đúng.

"Bọn họ đến rồi." Tịch Phi lập tức chuyển chủ đề, nhắc nhở Thời Sênh.

Thời Sênh vung kiếm qua, thanh kiếm gảy những tấm gỗ lót đường lên, va vào những người đang định xông tới.

"Á!"

Có người bước hụt, rơi thẳng từ trên xuống.

Thời Sênh giải quyết xong đống vặt vãnh đó, quay đầu lại thì không nhìn thấy Thượng Quan Cử đâu nữa.

"Bên kia." Tịch Phi chỉ về một phía, Thượng Quan Cửu đang leo như bay lên một tầng cao mới chỉ xây xong một nửa.

Thời Sênh đuổi theo vài bước, tầm nhìn bị chắn bỗng mở rộng, Nhan Ngọc bị treo ở trên đó, chân chỉ hơi chạm được vào bên trong, Thượng Quan Cửu đã trèo lên đến nơi, đứng ở chỗ buộc dây thừng.

Thời Sênh và Tịch Phi đuổi theo sau.

"Miên Miên!" Nhan Ngọc kêu lên một tiếng, lắc đầu nguầy nguậy.

Nó đến làm gì, sao nó lại đến đây?

Thượng Quan Cửu cười kinh tởm, "Bảo bối, chỉ cần anh cứa nhẹ một cái là cô ta sẽ rơi xuống dưới, em muốn nhìn thấy cô ta chết như vậy sao?"

"Thượng Quan Cửu, anh muốn gì thì nhằm vào tôi, ân oán giữa chúng ta đừng có liên lụy đến Miên Miên." Nhan Ngọc thét lên, đến độ đinh tai nhức óc.

Thượng Quan Cửu kéo Nhan Ngọc qua, tóm lấy cằm bà ta, "Năm đó sao cô không thích tôi? Tại sao? Bây giờ tất cả đều là do cô tự gây nên. Tôi phải khiến con gái cô thay thế cho cô, ha ha ha. Bảo bối, không muốn cô ta chết thì em giết Tịch Phi đi."

"Có bệnh thì uống thuốc." Thời Sênh trợn ngược mắt, người mà cô chỉ muốn cưng nựng, lại bảo cô đi giết.

Thằng này bệnh không nhẹ.

"Bảo bối, giết Tịch Phi đi, không thì anh sẽ đẩy cô ta xuống dưới." Nét mặt của Thượng Quan Cửu càng hung hãn hơn.

"Miên Miên, mặc kệ hắn, mau đi đi."

"Câm mồm."

Thời Sênh nhếch mép "Tôi tiễn ông lên đường."

Thượng Quan Cửu còn chưa hiểu Thời Sênh có ý gì, thì một tấm gỗ bỗng bay về phía hắn ta và Nhan Ngọc, bởi vì hắn đứng đằng trước, nên tấm gỗ đánh đúng vào người hắn, cả người hắn bay xuống phía dưới.

Thượng Quan Cửu tóm lấy Nhan Ngọc, tấm gỗ treo Nhan Ngọc không chịu được trọng lượng của hai người, gãy đến rắc một phát, hai người cùng rơi xuống dưới.

Thời Sênh mau chóng cưỡi thiết kiếm bay ra, cô vốn muốn kéo lấy Nhan Ngọc, nhưng Nhan Ngọc lại lắc đầu, ôm lấy Thượng Quan Cửu lúc đó đang giãy giụa, nhanh chóng rơi xuống đất.

Khuôn mặt Nhan Ngọc lộ ra một nụ cười, con gái bà ta rất lợi hại, không cần bà ta phải lo lắng nữa.

Xin lỗi Miên Miên, tha thứ cho sự bất lực và yếu đuối của mẹ.

Đúng lúc bọn họ sắp rơi xuống, Thượng Quan Cửu bỗng nhiên ôm lấy Nhan Ngọc, cố hết sức lật mình lại, để Nhan Ngọc ghé lên người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info