ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

670-674

LittleZiZi14

Chương 670

Phòng thí nghiệm.

Trong một căn phòng sang trọng, khoang trò chơi đang vận hành yên lặng, Nhạc Cẩn từ từ tỉnh lại, tứ chi vô lực, thân thể mệt mỏi, ánh mắt chua xót, mở ra lại đóng vào.

Hình ảnh trước đó nhanh chóng tuần hoàn phát trong đầu cô.

Các ký ức ùa về, lấp đầy đầu cô.

"A!"

Nhạc Cẩn không chịu nổi ký ức to lớn như thế, đau khổ hét ra tiếng.

Cảnh báo của căn phòng lập tức vang lên.

Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một bóng người cao lớn từ ngoài xông vào.

Lương Bỉnh nhìn thấy thiếu nữ trong khoang trò chơi co rúm người lại, đáy mắt mang theo chút mừng rỡ, "Tiểu Cẩn? Người đâu, mau tới đây."

Trên hành lang, rất nhanh vang lên tiếng bước chân, một vài người mặc áo khoác trắng từ bên ngoài đi vào.

"Lương Tổng, mời anh ra ngoài."

"Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi." Lương Bỉnh rất kích động.

"Lương Tổng, mời anh ra ngoài đợi."

Lương Bỉnh bị người ta đẩy khỏi phòng, bên ngoài Mạnh Kiệt vội vã chạy tới, "Nhạc Cẩn tỉnh rồi? "

Lương Bỉnh đột nhiên nắm lấy vai hắn, kích động nói: "Tỉnh rồi, Tiểu Cẩn tỉnh rồi, tôi biết tôi sẽ thành công mà."

Tiểu Cẩn của hắn tỉnh rồi.

Mạnh Kiệt nhìn vào phòng, thần sắc hơi phức tạp.

Dù Nhạc Cẩn tỉnh rồi, nhưng tình hình không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng, đến Lương Bỉnh cũng không thể vào gặp cô.

...

Thời gian Kinh Huyền ở khoang điều dưỡng, Thời Sênh phổ cập cho hắn kiến thức của thế giới này.

Năng lực lĩnh ngộ của hắn không tồi, Thời Sênh nói một lượt, hắn đều có thể nhớ được.

Thời Sênh kéo bác sĩ tới kiểm tra, "Trí nhớ của anh ấy không thể hồi phục sao? "

"Tình huống cậu ấy mất trí nhớ cô không thể cung cấp chi tiết, chúng tôi tạm thời cũng không có cách nào kiểm tra. Cho nên có thể hồi phục không còn phải xem kết quả kiểm tra, tôi tạm thời không thể nói cho cô."

Việc ký ức, Thời Sênh cũng không cưỡng cầu, dù sao ký ức hồi phục, cũng là ký ức của thân thể này.

Chỉ cần trong tiềm thức của hắn, thân thuộc mình cô là đủ rồi.

"Hiện tại anh ấy hồi phục thế nào? "

"Rất tốt, ngày mai có lẽ có thể tới bệnh viện kiểm tra." Bác sĩ nói chuyện luôn là nói một nửa giữ một nửa, sẽ không nói cho bạn rốt cuộc được hay không.

Thời Sênh đưa bác sĩ ra khỏi nhà, vừa hay gặp A Nguyệt từ ngoài trở về.

Bà ấy nhìn xe cứu hộ dừng bên ngoài, mặt mũi căng thẳng, cuống quýt đi vào phong, nhìn thấy Thời Sênh thì hoang mang hỏi thăm.

"Cô bé... đã xảy ra chuyện gì rồi? " Trước đây đều chưa xảy ra chuyện gì, sao bà ấy vừa rời khỏi mấy ngày, xe cứu hộ đã tới rồi.

"Không sao, Kinh Huyền tỉnh lại rồi."

A Nguyệt ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, "Cô nói... cậu chủ tỉnh lại rồi? "

"Ừm."

A Nguyệt kinh ngạc chạy về gác xép, Thời Sênh không yên tâm đi theo sau bà ấy.

Người chăm sóc mấy năm, lại là một chàng trai xinh đẹp, lớn gần bằng con của bà ấy, trong lòng A Nguyệt có chút cảm tình với Kinh Huyền.

Nhìn thấy chàng trai trong khoang điều dưỡng, mở trừng mắt, không phải bộ dạng tái nhợt không chút sức sống như trước kia nữa, A Nguyệt vô cùng vui mừng.

Kinh Huyền không quen A Nguyệt, chỉ có thể nhìn bà ấy một cách mê man.

A Nguyệt xưa nay chăm sóc hắn, hắn đều nằm trong khoang điều dưỡng, cho nên đố với việc Kinh Huyền không nhận ra mình, bà ấy cũng không thấy kỳ lạ, giới thiệu mình một lượt, lúc này mới vui vẻ đi nấu cơm.

Con trai bà ấy không sao rồi, Kinh Huyền cũng tỉnh rồi, đây là một ngày may mắn.

A Nguyệt nấu cơm rất ngon, Thời Sênh quanh năm ăn lương khô, vét sạch hai bát cơm lớn.

Qua bữa tối, A Nguyệt xuống lầu không biết đi làm gì, Thời Sênh ở trên lầu cùng Kinh Huyền tiếp tục phổ cập kiến thức của thế giới này.

"Cô... vì... sao...... ại... đối... xử... tốt... với... tôi... như vậy?" Thời Sênh đọc từng chữ Kinh Huyền viết ra.

Thời Sênh chống cằm, "Ồ... nói ra anh có thể không tin, thật ra em thầm yêu anh rất lâu rồi."

Nói dối!

Kinh Huyền trừng mắt nhìn Thời Sênh.

"Hahaha, thật sự không lừa anh." Thời Sênh véo véo mặt Kinh Huyền, "Vì em muốn đối tốt với anh."

Kinh Huyền đột nhiên đỏ mặt, không biết sao nghĩ tới, lúc cô ấy hôn mình trước đó, càng nghĩ càng đỏ mặt, cuối cùng không nhìn Thời Sênh nữa, chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Ừm, Phượng Từ xấu hổ vẫn đáng yêu như vậy.

Thời Sênh nheo mắt cười, gạt tóc lòa xòa trên trán cho hắn rồi lại tiếp tục phổ cập kiến thức.

Nửa đêm, Thời Sênh nằm bò ở khoang điều dưỡng ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào rất lớn. Thời Sênh nhanh chóng tỉnh lại, ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt của Kinh Huyền.

Có lẽ cũng bị làm tỉnh giấc, mắt lim dim, có chút mơ màng.

Khi hai người đang nhìn nhau, cầu thang gỗ truyền tới tiếng bước chân rất loạn, có rất nhiều người đi tới bên này.

"Bịch!"

Cửa phòng bị đá ra, A Nguyệt bị mấy người đàn ông mặc vest đẩy vào phòng, tất cả mọi người vào phòng, cửa phòng lại bị đóng lại.

Căn phòng vốn không lớn lắm, lúc này càng chật chội.

A Nguyệt có lẽ bị dọa sợ rồi, lồm cồm bò tới bên cạnh Thời Sênh, "Họ đột nhiên xông vào, tôi... tôi không biết họ muốn làm gì."

Một người đàn ông đeo kính râm trong số đó đi ra, nhìn về phía Kinh Huyền trong khoang điều dưỡng, trên mặt cười gằn, "Đại thiếu gia, lâu rồi không gặp."

Thời Sênh nhìn lướt qua eo họ, những người này đều mang theo súng.

Vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì.

"Đại thiếu gia cũng đừng tránh chúng tôi ác, ai bảo cậu chắn đường." Người đàn ông đeo kính râm nuốt một miếng nước bọt, "Đưa đại thiếu gia lên đường."

Những người này căn bản không để tâm tới Thời Sênh và A Nguyệt.

Hai người phụ nữ có thể gây ra được sóng gió gì?

Cho nên, sau khi người đàn ông đeo kính râm dặn dò, hai người đàn ông mặc vest đứng ra, đi thẳng về phía Kinh Huyền.

"Soạt!"

Khi người đàn ông mặc vest sắp lại gần khoang điều dưỡng, thiết kiếm lấp lóe hàn quang kề lên cổ một người, "Thử bước thêm một bước nữa xem!"

Thời Sênh nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm, trên mặt lộ ra nụ cười u ám, "Tới vừa đúng lúc."

Tất cả mọi người đều bị nụ cười u ám đó của Thời Sênh làm cho kinh hãi, nhiệt độ trong phòng dường như nhanh chóng giảm xuống không độ.

"Cô là ai? Dám quản việc của nhà họ Tạ, không muốn sống rồi?" Người đàn ông đeo kính râm đột nhiên hét to lên một tiếng, móc súng ra, nhắm vào Thời Sênh bắn một cái.

Thời Sênh dùng thiết kiếm chặn được, đạn đập lên kiếm, 'đang' một tiếng rồi bị bắn trở lại bên cạnh, tạo ra tiếng đing đing đang đang.

Người đàn ông đeo kính râm trợn mắt há mồm, không tin là thật, lại nổ mấy phát súng nữa.

"Quái vật! Nổ súng, bắn chết cô ta, mau nổ súng!" Sắc mặt người đàn ông đeo kính râm kinh hãi lùi về phía sau.

Thời Sênh khua thiết kiếm, đám người cầm súng còn chưa tới đã bị ném lên mặt đất.

Há mồm trợn mắt như đám người này còn có A Nguyệt.

Cô gái này...

Là người hay là ma?

Thời Sênh trói toàn bộ người khác lại, chỉ để lại người đàn ông đeo kính râm đó.

Thời Sênh xách hắn lên ghế bên cạnh, thiết kiếm chỉ vào ngực.

"Nói nghe xem, ông là ai, ai muốn giết anh ấy? "

Trước đây cô không quản gì hết, nhưng giờ hắn là Phượng Từ, dám động vào Phượng Từ, cô đánh cho bố mẹ hắn cũng không nhận ra!

Người mà ông còn không nỡ đụng vào một ngón tay, lại có người dám động thủ?

[...] Trước đây cô còn từng đánh hắn, điên đảo trắng đen, không phân biệt thị phi, mặc niệm cho Phượng Từ khi bị một cô gái như vậy nhắm vào.

Chương 671

Kinh Huyền họ Tạ.

Hắn là đại thiếu của nhà họ Tạ. Mẹ hắn sớm qua đời, ba lấy thêm một người phụ nữ, sinh được một đứa con trai.

Cũng chính là Nhị thiếu gia của nhà họ Tạ.

Kinh Huyền là người kế thừa thứ nhất, đương nhiên đã trở thành cái gai trong mắt của mẹ con Nhị thiếu gia kia.

Mấy năm trước bày kế khiến Kinh Huyền xảy ra tai nạn xe, trở thành người thực vật, vốn cho rằng hắn không thể tỉnh lại, vứt hắn tới đây, mời người chăm sóc, coi như là tự sinh tự diệt.

Ai ngờ hắn đột nhiên tỉnh lại rồi.

Nhị thiếu gia sợ hắn trở về tranh quyền thừa kế mới phái người tới giết.

"Khoang điều dưỡng này ai đưa tới?" Thời Sênh chỉ vào khoang điều dưỡng mà Kinh Huyền nằm, hung dữ hỏi.

Người đàn ông đeo kính râm khẽ lắc đầu, "Không biết, cái này chúng tôi thật sự không biết. Đừng giết chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là cầm tiền làm việc."

"Họ cho các ngươi bao nhiêu tiền?" Thời Sênh nhướng mày với người đàn ông đeo kính râm.

Người đàn ông đeo kính râm: "..."

"Bao nhiêu?" Thời Sênh nâng cao giọng, thiết kiếm chọc vào bàn bên cạnh, chiếc bàn đột nhiên tách làm bốn năm phần.

"Aaa... 100 vạn... 100 vạn, sau khi xong việc cho chúng tôi mỗi người 100." Người đàn ông đeo kính râm run rẩy trả lời.

"Tôi cho các ông mỗi người 500 vạn, giết chết Nhị thiếu gia gì đó đó cho tôi, thế nào? "

Người đàn ông đeo kính râm trợn trừng mắt, có lẽ không ngờ Thời Sênh có thể hào phóng đưa ra một yêu cầu quái dị như vậy.

"Cái này..."

Thời Sênh uy hiếp nói: "Việc liên quan đến tiền đều dễ thương lượng, việc liên quan đến mạng không dễ thương lượng đâu."

Người đàn ông đeo kính râm nhìn về phía thiết kiếm trong tay Thời Sênh, sắc mặt tái nhợt, vội vã gật đầu, "Không vấn đề, dù sao anh em chúng tôi đều là vì kiếm tiền, kiếm của ai cũng đều là kiếm."

Thời Sênh bảo họ cho số thẻ, sau khi chuyển khoản xong mới nói: "Các ông cũng có thể tiếp tục trở mặt, tôi không để tâm, nhưng hậu quả này phải từ từ cân nhắc đó. Cút đi, đóng cửa."

"Vâng vâng vâng."

Người đàn ông đeo kính râm đem theo một đám tiểu đệ ra khỏi phòng, lồm cồm rời khỏi, sau khi chạy rất xa, xác định phía sau không có truy binh, mới dừng lại thở hổn hển.

"Lão đại... lão đại chúng ta... chúng ta thật sự phải giúp cô ta giết Nhị thiếu gia sao?"

Người đàn ông đeo kính râm bỏ kính xuống, nhếch mép, "Tiền của ai chả là tiền? Người con gái này quá tà môn, hơn nữa cô ta cho chúng ta mỗi người năm trăm vạn, đợi làm xong chuyến này, chúng ta lập tức cao chạy xa bay."

"Nhưng nhà họ Tạ..."

"Con trai của nhà họ Tạ nhiều tới mức có thể lập đủ đội bóng, mày thật sự cho rằng tên ngu đó được sủng ái nhiều sao?" Người đàn ông đeo kính râm hừ lạnh một tiếng.

Trước đây hắn nhận nhiệm vụ này la vì họ giúp Nhị thiếu gia làm không ít việc. Tạ Kinh Huyền cứ coi như tỉnh rồi, cũng là phế vật, họ dễ dàng có thể giết chết.

Ai ngờ gặp phải một kẻ biến thái như vậy.

"Lão đại nói đúng."

"Đi!" Người đàn ông đeo kính râm lại đeo kính lên.

...

Những người này có thể nhanh chóng biết Kinh Huyền tỉnh lại như vậy là vì A Nguyệt đã liên hệ với người đưa tiền cho bà ta. A Nguyệt bị dọa sợ rồi, biết là vì mình mới gây tới họa sát thân cho Kinh Huyền thì càng áy náy.

Kinh Huyền không có bất cứ ấn tượng nào với việc những người đó nói. Thời Sênh tôn trọng ý của hắn, hắn muốn biết, cô giúp hắn điều tra tất cả mọi việc.

Nhưng Kinh Huyền lại không có ý đào sâu.

Thời Sênh cho A Nguyệt một món tiền, bảo bà ấy rời khỏi thành phố này.

Thời Sênh đưa Kinh Huyền tới bệnh viện làm xong kiểm tra, đưa thẳng hắn về chỗ mình ở.

Rất lâu không về, trong biệt thự toát lên sự lạnh lẽo. Thời Sênh mở tất cả đèn, ôm Kinh Huyền tới ghế sofa.

Kinh Huyền kéo kéo tay áo cô, mặt hơi đỏ viết lên giấy, "Tôi có thể tự đi."

Giờ hắn đã có thể đi trên đất, dù đi chậm, nhưng không cần cô ấy ôm tới ôm lui.

"Ừm, sợ anh ngã." Thời Sênh đắp cho hắn chăn mỏng, lại hỏi: "Thật sự không muốn biết biết việc của nhà họ Tạ?"

Lần đầu tiên cô ấy gặp hắn trong game, ánh mắt đó của hắn, dù rất ngắn ngủi, nhưng đến giờ cô vẫn còn nhớ.

Ánh mắt đó, chỉ có trải qua một vài việc rất không tốt, mới có thể xuất hiện.

Tay cầm bút của Kinh Huyền nắm chặt lại, từ từ viết, "Cô cảm thấy... tôi có nên biết không?"

Sênh tổng tài bá đạo online, "Không có nên hay không, chỉ có anh muốn hay không."

Kinh Huyền nghiêng đầu nhìn Thời Sênh giây lát, lông mi hơi rủ xuống, "Thuận theo tự nhiên."

"Được, theo anh." Thời Sênh lộ ra một nụ cười nhạt.

Ánh mắt Kinh Huyền không dám nhìn thẳng Thời Sênh, sột soạt viết lên giấy, "Tôi muốn đi tắm."

"Muốn em giúp anh không? "

Kinh Huyền nhìn Thời Sênh một cách quái dị, đưa giấy lên trước mặt Thời Sênh, "Không cần!!"

Cô ấy sao có thể không biết xấu hổ như vậy.

Thời Sênh cười ôm hắn lên gác, xả xong nước nóng, trước khi đi còn nháy mắt với Kinh Huyền, không mang ý tốt nói: "Em ở bên ngoài, có cần thì cứ gọi."

Kinh Huyền đóng cửa, trên mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch.

Hắn thất rấy kỳ lạ. Rõ ràng họ là người lạ, vì sao khi sống chung lại giống như đã ở cùng rất nhiều năm, vô cùng thấu hiểu nhau?

Đây chính là số phận trù định sao??

...

Biệt thự của Thời Sênh có ánh sáng, khi Lâm Hàn Vũ trở về liền phát hiện, từ sau ngày hôm đó, hắn chưa gặp lại cô.

Cho nên hắn vội vàng chạy tới gõ cửa.

Thời Sênh mở cửa cho hắn, chặn ở cửa, không cho hắn vào, "Có việc gì?"

Vì có liên quan tới Lâm Hàn Thư, giờ Thời Sênh nhìn Lâm Hàn Vũ cũng không thuận mắt lắm.

Dù việc này không có bao nhiêu quan hệ với Lâm Hàn Vũ, nhưng cô chính là không thoải mái, nói cô ấy giận lẫy cũng được, nói cô vô lý gây chuyện cũng được, ai bảo cô chính là người cặn bã như vậy.

Hơn nữa, cô giờ đã tìm được Phượng Từ, không muốn đi quá gần với người đàn ông khác.

Không muốn để hắn hiểu lầm một chút xíu nào.

"Mông Mông... cô?" Lâm Hàn Vũ đột nhiên không biết nói gì.

Hắn không biết nguyên nhân hôm đó cô ấy đột nhiên tức giận là gì, cũng không biết cô ấy gần đây đi đâu.

"Tôi rất tốt, cảm ơn quan tâm, nếu không có việc gì thì tạm biệt." Thời Sênh chuẩn bị đóng cửa, khi cửa sắp khép, cô ấy lại nói: "Lần trước cảm ơn anh đã nhắc nhở."

Cửa phòng đóng trước mặt Lâm Hàn Vũ.

Hắn đột nhiên có loại cảm giác lạnh thấu tim, rất khó chịu.

Khi Thời Sênh lên lầu, Kinh Huyền đã tắm xong đi ra, vì không có quần áo, hắn chỉ có thể mặc áo tắm dài.

"Anh đói không?" Thời Sênh hỏi.

Kinh Huyền hơi hơi gật đầu.

Hắn gật đầu xong, mới cảm thấy hắn nên lắc đầu.

Hắn cho rằng Thời Sênh muốn nấu cơm, kết quả cô ra ngoài mua cơm.

Thời Sênh xưa nay chưa được thắp sáng kỹ năng sinh hoạt bày tỏ——Cô chỉ biết ăn.

Kinh Huyền nhìn đồ trong bát, bỏ tất cả thứ mình không ăn sang một bên.

Thời Sênh: "..." Lãng phí lương thực là không tốt! Tật xấu này sao không sửa được vậy?

Thời Sênh bất đắc dĩ gắp tất cả đồ hắn không ăn vào bát mình.

Kinh Huyền ngẩn ra nhìn cô, cầm cuốn sổ bên cạnh viết, "Đây là thứ tôi ăn rồi..."

"Em không chê." Thời Sênh nghiêm túc trả lời.

Kinh Huyền: "..."

Nhưng đó là thứ hắn ăn rồi!

Hắn nhìn Thời Sênh, hồi lâu cũng không động đũa, cho tới khi Thời Sênh sắp ăn xong rồi, hắn mới và nốt mấy miếng còn lại vào mồm.

"Sao anh lại đáng yêu như vậy?" Thời Sênh như bắt được thú cưng, xoa xoa đầu Kinh Huyền.

Kinh Huyền đỏ mặt viết, "Đàn ông không thể nói đáng yêu, còn nữa, đừng sờ đầu tôi."

"Bệnh." Thời Sênh xoa nhẹ hai cái, "Em cứ sờ đấy, làm sao, không phục thì sờ lại đi!"

Kinh Huyền nhìn thẳng vào Thời Sênh lý lẽ hùng hồn, anh dũng.

Hoàn toàn thất bại.

Chương 672

"Cô... cô còn chưa ngủ?" Kinh Huyền đưa tờ giấy viết xong tới trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh đứng bên giường, khom người nhìn thẳng vào Kinh Huyền, "Ngủ cùng anh cơ!"

Kinh Huyền ngây ra nhìn cô.

Thời Sênh cười, "Đùa anh đó."

Thời Sênh đắp chăn cho anh xong, quay người đi tới chiếc bàn bên cạnh.

Kinh Huyền đưa tay sờ sờ ngực, đập nhanh quá!

Đèn phòng bị cô tắt rồi, chỉ có chỗ chiếc bàn có ánh sáng, Kinh Huyền kéo chăn xuống, nhìn trộm cô.

Cả người cô đều bị ánh sáng dịu dàng bao trùm, giống như vật sáng, xua tan bóng tối và cô đơn xung quanh.

Cô ấy đều tốt như vậy với tất cả mọi người sao?

Kinh Huyền không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong mơ anh lại trở về nơi lần đầu gặp cô.

...

Kinh Huyền hồi phục rất tốt, chỉ là vẫn không thể lên tiếng, bác sĩ nói dây thanh của hắn bị tổn thương, muốn hồi phục rất khó.

Kinh Huyền không để ý lắm điều này, hắn còn có thể viết.

"Anh đang nhìn gì?" Thời Sênh thấy Kinh Huyền nhìn chằm chằm vào gương cả nửa ngày, hiếu kỳ đi tới.

Kinh Huyền chỉ chỉ vào gương, thần sực có chút không vui, cầm điện thoại Thời Sênh cho, đánh chữ, "Vì sao tôi là bộ dạng này? "

"Anh vốn chính là như vậy." Thời Sênh ngó ngó gương, không có gì không đúng.

Ngón tay Kinh Huyền rất nhanh trượt trên màn hình, "Như vậy trông tôi trẻ con quá."

Hắn ở thế giới đó rõ ràng không phải như vậy.

Nhưng ở đây, lại giống như học sinh trung học.

"Nhỏ chút cũng tốt." Thời Sênh nghiêm túc gật đầu.

Kinh Huyền nhìn trừng trừng cô ấy.

"Haiz... anh nhìn em đi, như vậy chúng ta mới xứng, không thì có người nói anh trâu già thích gặm cỏ non." Thời Sênh vỗ vỗ mặt của mình. Cơ thể này của cô trông cũng vô cùng trẻ con.

Kinh Huyền đột nhiên đỏ mặt, "..." Sao mà tùy tiện nói thế nào, cô cũng có thể nói một cách thiếu nghiêm túc như vậy.

Kinh Huyền quay đầu nhìn người trong gương, môi đỏ răng trắng, ánh mắt long lanh, thật sự quá trẻ!

Kinh Huyền che gương lại, hắn không muốn nhìn thấy mình như vậy.

Thời Sênh thấy hành động trẻ con của hắn mà khóc cười không được, cuối cùng vẫn là bỏ tất cả gương trong phòng.

"Ra ngoài mua quần áo." Thời Sênh kéo Kinh Huyền đi ra ngoài, "Tiện ăn cơm."

Kinh Huyền: "..." Tiện ăn cơm mới là trọng điểm phải không?

Khi dạo phố, Kinh Huyền bị nhét một đống quần áo, từ áo khoác, quần, tới áo lót bên trong, thậm chí quần lót, cô ấy đều mua cho hắn.

"Cậu em, chị cậu đối xử với cậu thật tốt." Người bán hàng giúp hắn lấy quần áo bịt miệng chế nhạo.

Kinh Huyền nhìn sang bên khác, cô đang không ngừng vứt quần áo vào trong tay người máy bên cạnh.

"Cô ấy không phải chị tôi." Kinh Huyền đáp một tiếng, không đợi người bán hàng tiếp tục hỏi, đã đi vào phòng thay đồ.

Kinh Huyền thay một bộ đi ra.

"Woa!" Người bán hàng kêu lên ngạc nhiên, mặt mày toàn là ánh sáng mẫu tính, "Đáng yêu quá!"

Nói rồi cô ta muốn véo mặt Kinh Huyền. Kinh Huyền khẽ nhíu mày, hắn không thích bị người ta đụng vào, nhưng hắn lại không ghét Thời Sênh đụng chạm.

Người bán hàng không chú ý tới sự không vui trên mặt Kinh Huyền, vẫn đang mê đắm.

Phía sau Kinh Huyền chính là phòng thay đồ, hắn chỉ có thể lùi vào bên trong.

Nhìn thấy người bán hàng sắp sờ tới hắn, Thời Sênh đột nhiên lùi về sau, cười mỉm, "Bà chị, anh ấy không thích chị chạm vào đâu."

Người bán hàng chớp mắt, trên mặt còn hơi đỏ, khom người xin lỗi, "Ngại quá ngại quá, cậu ấy thật sự quá đáng yêu. Tôi không nhịn được."

"Ừm, thực sự rất đáng yêu."

"Đúng thế, đúng thế! Nếu tôi có một cậu em trai đáng yêu như vậy, thì hạnh phúc biết bao! blablabla..."

Kinh Huyền vịn vào cửa phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào Thời Sênh kháng nghị, lại dám nói hắn đáng yêu.

Đàn ông không thể nói đáng yêu.

Thời Sênh bảo người bán hàng đi thanh toán. Lúc này cô ta mới dừng lải nhải, Thời Sênh lên trước kéo Kinh Huyền ra khỏi phòng thay đồ, cắt mác trên quần áo cho hắn.

Kinh Huyền cúi đầu đánh chữ, "Có thể đừng nói tôi đáng yêu không? "

Thời Sênh cầm điện thoại nhét thẳng vào túi hắn, "Được, không nói đáng yêu."

Kinh Huyền muốn sờ điện thoại, lại bị Thời Sênh kéo tay, cuối cùng chỉ có thể vứt bỏ.

Mua xong quần áo đi ra, hai người đi ăn cơm, ra khỏi nhà hàng, trời còn sớm.

"Tôi giúp cô xách." Kinh Huyền giơ điện thoại tới trước mặt Thời Sênh, dừng hai giây, sao đó nhận túi trong tay cô.

Thời Sênh cũng không từ chối, chia một nửa cho hắn, những thứ này đều là quần áo, hoàn toàn không nặng.

"Còn có gì muốn mua không? " Thời Sênh hỏi.

Kinh Huyền nghĩ một lát, lắc đầu. Những thứ hắn cần, cô đều giúp hắn mua rồi.

"Vậy thì về nhà." Thời Sênh đưa một tay ra, kéo tay hắn.

Kinh Huyền nhìn Thời Sênh một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt thoáng ngậm cười của Thời Sênh, đỏ mặt rời mắt, để mặc cô ấy dắt mình đi.

Chỗ dừng xe cách đây một đoạn, họ chỉ có thể đi bộ tới.

Vừa đi tới gần bãi đỗ xe, mấy bóng đen hung hang chạy tới trước mặt họ, có một người suýt chút đụng phải Kinh Huyền. Thời Sênh nhanh tay nhanh mắt kéo hắn vào trong lòng. Đợi cô xác định Kinh Huyền không sao, mấy người đó đã chạy mất rồi.

Có ma đuổi theo! Má!

"Không sao." Kinh Huyền giơ điện thoại lên cho cô ấy xem.

Thời Sênh nhếch môi, đưa hắn tới chỗ xe.

Vứt đồ vào cốp, Thời Sênh kéo cần số, bảo Kinh Huyền lên. Khi Kinh Huyền vừa bước một chân lên xe, Thời Sênh đột nhiên kéo hắn ra.

Kinh Huyền mất thăng bằng, ngã nhào lên người Thời Sênh.

Thời Sênh kéo hắn về phía sau, đóng cửa 'rầm' một tiếng.

Sau đó kéo cửa xe phía sau, bình tĩnh nói: "Ra đây."

Bên trong hồi lâu không có động tĩnh, Thời Sênh kiên nhẫn đợi. Mấy phút sau, mới có một thiếu nữ gầy yếu từ bên trong đi xuống, trên người mặc quần áo bệnh nhân mà Thời Sênh vô cùng quen thuộc, trong tay cầm một chiếc gậy sắt nhọn hoắt, bên trên vẫn dính máu.

"Xin lỗi, tôi chỉ là muốn núp." Cô gái có lẽ bị dọa sợ rồi, cả người đều đang run, "Có người muốn bắt tôi... xin lỗi."

Thời Sênh nheo mắt nhìn cô gái này.

Nhạc Cẩn...

Mẹ kiếp, khi cô đi rõ ràng đã khóa cửa xe, sao cô ta có thể lên được?

Sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, quần áo trên người ít nhiều dính máu, chân trần, đầu ngón chân hơi bẩn thỉu chụm chặt lại với nhau. Gậy sắt trong tay giống như bùa hộ thân của cô ấy, nắm chặt trong tay, ngón tay vì dùng lực, nổi gân xanh, cả người đều như con chim sợ cung tên.

Nam chính đại nhân đã làm gì cô ta vậy?

Biến nữ chính đại nhân thành bộ dạng này?

Cũng đủ rồi!

"Tôi..." Nhạc Cẩn hơi lắc người, đột nhiên ngã xuống dưới đất.

Thời Sênh: "..."

Chú cảnh sát, ở đây có người muốn ăn vạ.

Thời Sênh nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn ngã ra đất, có lẽ là đầu đập vào đất, một tiếng rất to, gậy sắt lăn sang bên cạnh, âm thanh rõ ràng truyền đi rất xa.

Kinh Huyền kéo kéo tay áo Thời Sênh.

"Lên xe." Thời Sênh vỗ vỗ tay hắn, bảo hắn lên xe.

Kinh Huyền nhìn Nhạc Cẩn mấy cái, diện mạo hiện tại của Nhạc Cẩn không giống trong trò chơi, Kinh Huyền không nhận ra, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

Trong tiềm thức của Kinh Huyền không muốn phản bác lời của Thời Sênh, cho nên hắn ngoan ngoãn lên xe.

Chương 673

Nhạc Cẩn cho rằng mình bị những người đó tìm được, nhưng khi cô ta tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở bệnh viện.

Bác sĩ đi tới đi lui bên cạnh.

Nhạc Cẩn đau đầu, cô ấy đỡ đầu, khó khăn hỏi: "Sao tôi lại ở đây? "

"Ồ, là cô Hoa đưa cháu tới đây." Bác sĩ không ngẩng đầu lên trả lời, "Cháu giờ cảm thấy thế nào? "

Cô Hoa? Cô ấy quen không?

"Đau đầu."

"Bị đập vào đầu, nhưng không có gì đáng ngại. Có điều sức khỏe của cháu rất yếu. Khi cháu được đưa tới trên người còn mặc áo bệnh nhân, cháu là ở bệnh viện nào? Người nhà của cháu đâu? "

Bác sĩ liên tiếp hỏi khiến sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, cô ấy ở bệnh viện, người của Lương Bỉnh sớm muộn cũng sẽ tìm được cô.

Lương Bỉnh điên rồi.

Cô ấy phải trốn!

Nhạc Cẩn nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một vòng, cuối cùng bảo bác sĩ giúp cô ấy gọi một cuộc điện thoại.

Thời gian bây giờ đã trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy cũng không biết điện thoại này còn có thể gọi được không.

Rất may mắn, điện thoại của bác sĩ gọi được rồi.

......

Lâm Hàn Vũ vội tới bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh bảo vệ Kinh Huyền từ bệnh viện đi ra. Lúc này người ra vào bệnh viện hơi nhiều, cô bảo vệ người đó như châu báu, không để bất cứ ai tiếp xúc với hắn.

Thiếu niên này rất xinh, giống như sản phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ trong tủ kính.

Lâm Hàn Vũ nhìn cô ấy bảo vệ Kinh Huyền lên xe, trên mặt mang theo ý cười, không phải cười khách sáo hay miễn cưỡng như với hắn, là một loại cười từ nội tâm.

Lâm Hàn Vũ hít sâu một hơi, bước nhanh vào bệnh viện, đi thẳng vào thang máy đông nghịt. Trong không gian chật hẹp, hắn mới cảm thấy mình sắp thở không ra hơi.

Khi ra khỏi thang máy, Lâm Hàn Vũ thu liễm lại cảm xúc, hắn nhanh chóng tìm tới phòng bệnh.

"Anh Hàn Vũ." Khi Nhạc Cẩn nhìn thấy Lâm Hàn Vũ, trái tim nơm nớp mới thả lỏng ra.

Khi vừa nhận được điện thoại, Lâm Hàn Vũ có chút không thể tin nổi, "Tiểu Cẩn, e về nước khi nào? Sao vào bệnh viện rồi?"

Nhạc Cẩn đột nhiên ngây ra.

Cô ấy chưa từng ra nước ngoài, vì sao anh Hàn Vũ lại nói cô ấy xuất ngoại?

Trong đầu Nhạc Cẩn xoay như chong chóng, đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Lương Bỉnh...

Là tên điên Lương Bỉnh đó.

Nhạc Cẩn nắm tay Lâm Hàn Vũ, "Anh Hàn Vũ, mau đưa em rời khỏi đây."

"Tiểu Cẩn? " Lâm Hàn Vũ ngẩn ra nhìn Nhạc Cẩn, thế là thế nào?

Anh em họ Lâm dù không có quan hệ tốt với Lương Bỉnh, nhưng em gái Nhạc Cẩn này, họ cũng không ghét bỏ.

Dưới sự yêu cầu nôn nóng của Nhạc Cẩn, Lâm Hàn Vũ giúp Nhạc Cẩn làm thủ tục xuất viện, đưa cô ấy về biệt thự của họ Lâm.

Về tới biệt thự, Nhạc Cẩn mới khóc lóc kể lại cảnh ngộ của cô.

Có khoảng thời gian, Lương Bỉnh giống như bị điên vậy, Lương Bỉnh không biết đã cho cô ăn gì, cô liền không tỉnh lại nữa. Sau này vào trong trò chơi, cô giống như Kinh Huyền bị mất đi ký ức, chỉ nhớ tên của mình.

Đợi khi cô tỉnh lại, bản thân đã ở trong một phòng thí nghiệm.

Khi cô tỉnh lại, ký ức bị mất đi lập tức hồi phục. Cô biết mình biến thành bộ dạng này, đều có liên quan tới Lương Bỉnh.

Lương Bỉnh có một loại dục vọng chiếm hữu với Nhạc Cẩn. Việc này từ rất sớm trước đó cô đã biết. Cho nên cô cố ý giữ khoảng cách với hắn, nhưng không ngờ lại kích thích hắn, khiến Lương Bỉnh đối với cô như vậy.

Sau khi cô tỉnh lại, giả vờ mình mất trí nhớ, nghe theo sai bảo của Lương Bỉnh, cuối cùng cầu khẩn Lương Bỉnh đưa mình ra ngoài, sau đó liền chạy trốn.

"Tên điên Lương Bỉnh này." Lâm Hàn Vũ nghe xong vô cùng tức giận, "Lại làm vậy với em, sao hắn ra tay được chứ?"

Lâm Hàn Vũ nén giận, an ủi Nhạc Cẩn, "Tiểu Cẩn, em yên tâm. Anh trai anh đã chuẩn bị khởi tố Lương Bỉnh, có lẽ vài ngày nữa sẽ có tin tức."

Lâm Hàn Thư hiện ở trong phòng thí nghiệm họ bỏ lúc đầu. Máy chủ game hiện giờ là một loại máy chủ hắn chưa từng gặp. Căn cứ theo tài liệu hắn điều tra được, loại máy chủ này không chỉ kết nối được trò chơi, còn kết nối tới một công ty bán khoang điều dưỡng cho bệnh viện.

Chức năng của khoang điều dưỡng rất nhiều, cứ coi như người bình thường cũng có thể dùng.

Có người vì không đủ thời gian, sẽ lợi dụng khoang điều dưỡng để nghỉ ngơi, nhưng vì sao khoang điều dưỡng lại có thể kết nối tới máy chủ game?

Càng điều tra tiếp, càng cảm thấy kinh ngạc, cho nên hắn mới cưỡng chế đóng máy chủ.

...

Trong kịch bản, Nhạc Cẩn cuối cùng tỉnh lại cũng sẽ không hồi phục tất cả ký ức, chỉ nhớ việc của cô ấy và Lương Bỉnh trong trò chơi.

Cho nên, cuối cùng cô ấy và Lương Bỉnh ở bên nhau rồi.

Nhưng lần này, vì liên quan tới Thời Sênh, Nhạc Cẩn bất ngờ hồi phục ký ức, biết cô ấy sở dĩ như vậy hoàn toàn là vì liên quan tới Lương Bỉnh.

Nhạc Cẩn căn bản không có cách nào tiếp nhận người anh trai trên danh nghĩa của mình cũng như loại dục vọng chiếm hữu và điên cuồng biến thái đó với mình.

Lương Bỉnh cũng căn bản không phải vì tạo phúc cho nhân loại mới đưa ra kế hoạch đem ý thức của người thực vật gì đó có chể chuyển vào trò chơi, có thể thông qua trò chơi thức tỉnh người thực vật.

Hắn là để loại bỏ ký ức của Nhạc Cẩn, nhưng không ngờ xảy ra bất ngờ, Nhạc Cẩn ngủ liền không dậy, hắn mới đưa ra lý luận này, rồi điên cuồng thực hiện.

Đội của Lương Bỉnh thực sự chỉ là nghiên cứu làm sao khiến Nhạc Cẩn tỉnh lại, nhưng người điên không chỉ một mình Lương Bỉnh.

Dưới tay hắn, có người dùng kỹ thuật này vào khoang điều dưỡng, để một vài người không chết, lại cũng không thể tỉnh lại, từ đó mưu đồ kiếm lợi.

Chứng cứ của Lâm Hàn Thư đầy đủ, khởi tố rất thuận lợi. Lương Bỉnh bận tìm Nhạc Cẩn, khi bị bắt, tài liệu của phòng thí nghiệm vẫn chưa kịp tiêu hủy.

Lâm Hàn Thư đứng ở ngoài tòa nhà phòng thí nghiệm, nhìn Lương Bỉnh bị người ta đưa ra ngoài.

Lương Bỉnh sa sút tinh thần, nhìn thấy Lâm Hàn Thư, trong mắt có chút căm hận, "Lâm Hàn Thư, vì sao? "

Họ từng là anh em thân thiết như vậy, cuối cùng vi sao đi tới bước đường này?

Người anh em này lại đích thân đưa hắn vào tù?

Đáy mắt Lâm Hàn Thư lóe lên sự đau xót, "Lương Bỉnh, Sảnh Sảnh có tội gì? Sao mày ra tay với cô ấy?"

Hắn tìm được Sảnh Sảnh rồi, nhưng cái tìm được chỉ là một bộ thi thể...

Một cái xác đã hóa thành xương trắng.

Cô ấy cũng từng là bạn bè, bạn học của hắn. Những năm tháng thanh xuân họ cùng đi qua, cuối cùng đều hóa thành một bộ xương trắng, chôn vùi vào trong đất.

Lương Bỉnh có thoáng nghi hoặc, nhưng nghĩ tới Sảnh Sảnh trong miệng hắn là ai.

"Người con gái đó làm việc cho tao. Tao bảo cô ta đừng nói lung tung, nhưng cô ta lại muốn nói cho mày. Tao chỉ có thể giết cô ta. Đây đều là cô ta tự chuốc lấy, cô ta đáng đời." Lương Bỉnh đã hơi điên dại, "Lâm Hàn Thư, mày đáng chết. Lúc đầu nếu mày giúp tao thì sẽ không mất đi cô ta, ha ha ha... Đều là chúng mày tự chuốc lấy, chúng mày đáng đời, đáng đời!"

Chút kỳ vọng cuối cùng của Lâm Hàn Thư biến mất, thất vọng quay người, bỏ đi trong tiếng cười điên cuồng của Lương Bỉnh.

Lâm Hàn Thư ngồi trong xe, nhìn Lương Bỉnh bị người ta áp giải lên xe.

Lâm Hàn Thư đồng ý thu giữ người con gái đó một lần, cô ấy liền giúp anh phá đi khúc mắc trong lòng nhiều năm như vậy, tặng hắn một món quà lớn không biết nên vui hay là nên buồn.

Càng triệt để kéo nhà họ Lương mà hắn nhắm vào nhiều năm xuống ngựa.

Nghĩ kỹ càng, cô ấy hình như đều không làm gì cả...

Cái cô ấy tặng hắn, chỉ có một câu nói mà thôi.

Chương 674

Phía cảnh sát sau 10 ngày thì bắt được người cấu kết với công ty bán khoang điều dưỡng y dụng làm chuyện xấu.

Lại là Mạnh Kiệt mà Lương Bỉnh trọng dụng.

Mạnh Kiệt cũng là bạn học của Lương Bỉnh, chỉ là Lâm Hàn Thư luôn không thích hắn, cảm thấy Mạnh Kiệt có hơi quá tự phụ.

Khi Lâm Hàn Thư còn ở đó, dù Mạnh Kiệt theo họ làm nhưng không được trọng dụng. Sau này Lâm Hàn Thư và Lương Bỉnh trở mặt, Mạnh Kiệt mới nhân cơ hội lên chức.

Cuối cùng càng là làm ra loại việc này.

Việc hai người này làm, đã đủ ở tù chung thân.

Đây chính là cái gọi là Kế hoạch Tử Thần.

Khi chuyện này bị làm rùm beng lên, không ai chú ý tới thông tin từng nhắc tới trên báo về việc Nhị thiếu gia nhà họ Tạ đột tử trên phố.

...

Lâm Hàn Thư thu mua lại trò chơi, mời người lại làm kiểm tra, sửa dùng máy chủ mới, sau khi bố trí một loạt báo cáo an toàn, tiếp tục vận hành trò chơi.

Trên báo không có nói chi tiết về trò chơi cho nên người chơi đều chỉ biết là công ty trò chơi xảy ra chuyện, không nghĩ tới việc trò chơi có vấn đề.

Vào ngày khai mở máy chủ trò chơi, ngoài người chơi cũ, lại có một loạt người chơi mới ào vào.

Khi Thời Sênh online, vẫn đội id của Thần Quyết Cung Chủ Hoa Mông Mông, trò chơi từng bị Hệ thống sửa cho hoàn toàn khác, lại được sửa chữa lại, cập nhật cấp vẫn ở level 80.

Một vài người không dễ gì tăng được cấp, lúc này lại bị đánh về nguyên hình, một đám người chơi ôm nhau khóc.

Tăng cấp dễ sao?

Đây là một trò chơi thần kỳ có tiền cũng không chơi được.

[Thế giới] Bố Mày Đã Online: Tôi đã không còn yêu level 80 rồi! /Tay vẫy tạm biệt

[Thế giới] Bạn Đáng Yêu: Cảm thấy toàn server đều phải quỳ ở level 80, một server phong đỉnh.

[Thế giới] Yên Lặng Nhìn Em Nghịch: Người mới, level 80 là gì?

[Thế giới] Hi hi hi: Cùng xin? Xem diễn đàn nói trò chơi này có độc?

[Thế giới] Điều Hòa Trung Ương: Này... chúng ta là server cũ, sao còn có nhiều người mới vậy?

Người mới nên đến server mới mới đúng, chạy tới server cũ làm gì?

[Thế giới] Hi hi hi: Xem diễn đàn nói server này có độc, ta đến thử độc.

[Thế giới] Yên Lặng Nhìn Em Nghịch: Thử độc +1

[Thế giới] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Không phải server này có độc, là phó bản có độc... nghe nói, Diệt Tuyệt Sư Thái trở về rồi sao? Giờ tăng cấp vẫn là phải qua phó bản sao?

Thời gian qua lâu như vậy, nhưng địa vị của Thời Sênh ở trong lòng những người chơi cũ này vẫn rất cao.

Suy cho cùng, có thể sửa trò chơi khác hẳn, tuyệt đối là người đầu tiên trong lịch sử.

[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Ta xem qua rồi, tăng cấp vẫn phải qua phó bản...

Trò chơi này cập nhật tới mức họ sắp không nhận ra rồi.

[Thế giới] Bản Sắc Đàn Ông: Kỳ lạ......Sao không thấy đại thần Nhất Thế An Cẩn trên BXH đâu?

Bản Sắc Đàn Ông vừa nói ra, lập tức khiến mọi người chú ý, ào ào tới xem BXH.

Quả nhiên Nhất Thế An Cẩn trước đây treo cao trên bảng đã không còn nữa.

Đến tìm cũng không thể tìm được.

[Thế giới] Bố Mày Đã Online: Xóa tài khoản rồi?

[Thế giới] Điều Hòa Trung Ương: Ép đại thần xóa tài khoản không chơi, trò chơi này chắc chắn có độc.

[Thế giới] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Diệt Tuyệt Sư Thái có độc.

[Thế giới] Trăng Sáng: Xin dẫn chứng khoa học.

[Thế giới] Lam Tinh Linh Đáng Yêu: Xin dẫn chứng khoa học +1

[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Aaaa, ta ở Tân Thủ Thôn nhìn thấy Hoa Mông Mông rồi!

Thất Nguyệt Đại Đại đột nhiên nhảy ra một câu, gián đoạn một đám tân nhân xin dẫn chứng khoa học trên thế giới.

[Thế giới] Hoa Mông Mông: Nhìn thấy ta có gì mà kích động vậy? Tới xem đối tượng của ta!

[Thế giới] Bố Mày Đã Online: ...

[Thế giới] Điều Hòa Trung Ương: ...

[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: ...

[Thế giới] ...

Rất tốt, BOSS này đã không ngược đãi người chơi, sửa thành ngược đãi chó rồi!

Một đám người chơi chạy tới Tân Thủ Thôn, người chơi mới vừa dịch chuyển vào Tân Thủ Thôn, bị trận thế này dọa cho không dám động đậy.

Đang làm gì vậy?

Thời Sênh đứng ở ngay cổng Tân Thủ Thôn, một đám người chơi vây lấy cô lảm nhảm nói không ngừng.

"Diệt Tuyệt Sư Thái, dừng game lâu như vậy, có phải ngươi làm không? "

"Diệt Tuyệt Sư Thái, công ty trò chơi giờ đã đổi chủ rồi, có phải ngươi làm không? "

Thời Sênh: "..." Cái gì cũng là ông làm.

Được thôi, chính là ông làm.

Thất Nguyệt Đại Đại lách khỏi những người đó, xông tới trước mặt Thời Sênh, "Hoa Mông Mông, vài ngày nữa tôi có một cuộc ký tặng, cô tới cổ vũ tôi được không? "

"Thất Nguyệt lại mở ký tặng, thành phố nào? Tôi đi, nói không chừng Thất Nguyệt lại thích viên kim cương Vương Lão Ngũ tôi?" Người nói là Điều Hòa Trung Ương.

"Phụt... Vương Lão Ngũ là kim cương thì tiết kiệm chút đi."

"Ha ha ha ..."

"Đập cả người trang bị đó của ngươi lên hẵng nói kim cương Vương Lão Ngũ."

Điều Hòa Trung Ương vỗ ngực bảo đảm, "Ta đúng là kim cương Vương Lão Ngũ."

"Đi ra, ta mời Mông Mông nhà ta, không mời ngươi." Thất Nguyệt Đại Đại trừng mắt nhìn Điều Hòa Trung Ương một cái, quay đầu lại mỉm cười nhìn Thời Sênh, "Mông Mông tới không?"

"Ở đâu?"

"Thành phố S." Thất Nguyệt Đại Đại lập tức kích động nói: "Tôi chat riêng với cô, nếu cô tới nhất định phải gọi điện thoại cho tôi."

Thời Sênh hơi hơi gật đầu.

Thành phố S, chính là thành phố cô ở.

Thời Sênh và nhóm người này khoác lác nửa ngày, cũng không thấy Kinh Huyền xuất hiện, Thời Sênh không tránh khỏi phải kéo người chơi ra tìm.

Kết quả tìm ra không phải người chơi, mà là NPC.

Thời Sênh: "..."

Người chơi và người chơi không có hảo hữu, chỉ có thể ở khoảng cách nhất định mới có thể chat riêng, nhưng NPC và NPC thì không cần, tất cả các NPC đều có thể quấy rầy NPC bất cứ lúc nào.

[Mật] Hoa Mông Mông: Sao anh thành NPC rồi?

[Mật] Kinh Huyền: Tôi không biết, vừa lên đã ở đây... làm sao ra đây?

[Mật] Hoa Mông Mông: ...

Thời Sênh xem bản đồ Kinh Huyền ở.

Lại là Tình Hoa Thánh Từ.

Thời Sênh im lặng, chắc chắn là Hệ thống giở trò.

[...] Tôi vô tội, đừng có lỗi gì cũng vứt lên người tôi, tôi không chịu!

Vì Thời Sênh nói bảo họ tới xem đối tượng, cho nên khi Thời Sênh rời khỏi, đám người chơi này cũng đi theo sau cô ấy.

[Cận] Thất Nguyệt Đại Đại: Cho nên Mông Mông, vì sao chúng ta phải tới Tình Hoa Thánh Từ?

[Cận] Hoa Mông Mông: Xem đối tượng của tôi!

[Cận] Hoa Mông Mông: Tổ đội muốn vào.

[Cận] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Vì sao xem đối tượng của cô phải tới phó bản Tình Hoa Thánh Từ?

[Cận] Điều Hòa Trung Ương: Diệt Tuyệt Sư Thái có thể có đối tượng sao?

[Cận] Thất Nguyệt Đại Đại: Sao không thể có, Mông của ta nói có là có!

[Cận] Bố Mày Đã Online: Không tính toán với fan não tàn.

[Cận] Tổ Tông Đừng Làm Ồn: Không tính toán với fan não tàn +1

[Cận] Điều Hòa Trung Ương: Không tính toán với fan não tàn +999999

Thời Sênh nhận được một lời mời, đoàn đội rất lớn, nhóm buôn chuyện trên kênh Thế giới gần như đều ở đây.

[Đội] Thất Nguyệt Đại Đại: Ta mở đầu rồi.

[Đội] Bố Mày Đã Online: Mở mở mở, ta muốn xem xem đối tượng của Diệt Tuyệt Sư Thái như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info