ZingTruyen.Info

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

561-565

LittleZiZi14

Chương 561

Thời Sênh dùng thiết kiếm gẩy thanh kiếm kia, cầm trong tay chỉ nhìn trong chốc lát.

Ánh mắt trong nháy mắt sâu thẳm, vung lên một chút rồi dừng lại.

Cô ném thanh kiếm xuống đất, một tiếng "Loảng xoảng" vang lên.

Thời Sênh quay đầu nhìn xung quanh rồi ngoắc tay với đám yêu quái ở xa xa.

Mấy con yêu tinh nhỏ tung tăng tung tẩy chạy tới, "Tiểu thư."

"Giết chết hắn." Thời Sênh thản nhiên phân phó.

"A?" Đây chính là Xà Vương, bọn họ có thể giết chết hắn không?

"Nhanh lên một chút." Thời Sênh giục.

Đây là đang cướp thời gian với tác giả đại thần, ok?

Mấy con yêu quái nhỏ nhìn nhau mấy lần, một con trong đó tiến lên, tay hơi run.

Hắn biến ra một thanh kiếm xương, cắn răng đâm về phía Huyền Phong.

Huyền Phong lảo đảo lui về phía sau, khi thanh kiếm xương phóng đại trong con ngươi của hắn, đến gần...

Thiếu nữ kia đứng ở bên cạnh, giữa hai lông mày tràn đầy bình tĩnh.

Giống như lần đầu gặp gỡ.

"Phụt —— "

Kiếm xương đâm vào trong ngực hắn, bỗng nhiên Huyền Phong âm trầm cười rộ lên, "Ngươi cho là như vậy có thể giết được ta sao?"

Tay trái của tiểu yêu kia giơ lên một cái, một lá bùa đập vào trên thân kiếm xương, lá bùa hóa thành một đạo ánh sáng, từ kiếm xương tiến vào thân thể Huyền Phong.

Vẻ mặt Huyền Phong cứng lại, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn ngực mình phát ra ánh sáng rực rỡ, đáy mắt toàn là không thể tin được.

Hai tay Thời Sênh vòng ở trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, "Ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng khi ta đã trải qua một lần, còn có thể lặp lại lần thứ hai sao?"

Khóe miệng Huyền Phong tràn ra vết máu, hắn đưa tay cầm kiếm xương, chợt rút ra.

Thân thể lung lay, lại không ngã xuống.

Ánh sáng của lá bùa chạy loạn ở trong cơ thể hắn, mắt thường có thể thấy được rõ ràng.

Thời Sênh nghênh đón tầm mắt tức giận của hắn nhìn sang, khóe miệng khẽ nâng, "Ầm!"

Thân thể Huyền Phong bỗng nhiên nổ tung, tia sáng từ trong cơ thể hắn chạy ra, xông lên trên không trung, ở trên không trung bay lung tung vài vòng, sau đó cùng lúc xông về phía của một hướng khác.

"Tiểu... Tiểu thư..." Đó là cái gì?

Thời Sênh vẩy vẩy tóc, "Bùa truy tung."

Chỉ cần nhiễm phải hơi thở của người kia, mặc kệ người đó có trốn ở nơi nào, cũng sẽ bị tìm được, sau đó...

Ầm!

Cô cũng không tin người đàn ông tên Huyền Phong này, lần này còn có thể chạy mất.

Nếu như chạy được thật.

Thì bản cô nương cũng không có cách nào. Ai bảo người ta là tình yêu đích thực của tác giả đại thần mà, được thiên vị chính là trâu bò như vậy đấy!

Cô phí hết tâm tư cũng không đánh chết một người.

Nếu không cũng chỉ có thể giống như cái không gian trước kia, làm cho cả không gian đều sụp đổ.

[Ký chủ, xin đừng có loại suy nghĩ nguy hiểm này.]

Thời Sênh bĩu môi.

Dù ta có làm, thì mi có thể làm gì ta nào?

[...] Quả thật là không thể làm gì, nhiều lắm là giam giữ lại.

Chủ nhân người mau trở lại đi mà!

...

Không còn Huyền Phong, thu dọn những yêu quái khác liền đơn giản hơn nhiều.

Hồ Vương cũng không nghĩ tới, trận chiến tranh này lại nhanh chóng hạ màn như vậy.

"Cho nên phụ vương, chuyện này nói cho người biết một cái đạo lý, bắt giặc phải bắt vua trước."

"Một con nhóc con như con còn dám nói." Hồ Vương thuận tay cầm lấy đồ vật ở bên cạnh đập tới, "Không phải là ta đã cấm túc con rồi mà, con đi ra ngoài làm cái gì!"

Thời Sênh nhảy lên tránh né, "Cha ruột à, con nói là sự thật được không? Tại sao người còn đập con chứ! Có tin là con rời nhà trốn đi cho người xem hay không!"

"Con còn dám rời nhà trốn đi! Ông đây không cắt đứt chân của con mới lạ đó!"

"Người không đánh thắng được con."

"..." Hồ Vương che ngực, gương mặt thống khổ.

Ôi cái con nhóc này, tức chết ông rồi.

Nàng có thể trâu bò như vậy, cũng là vì ông đem một nửa tu vi đưa cho nàng, nếu không thì bây giờ không chừng nàng có dáng vẻ như quỷ gì rồi.

Bây giờ lại dám ba hoa với ông, còn dám khoe khoang!

Tức chết rồi!

"Người đâu!" Hồ Vương rống giận, "Mang tiểu thư xuống bên dưới cho ta, trông coi chặt chẽ, nó mà trốn mất, thì các ngươi cũng đừng mong sống tốt."

"Khoan đã." Thời Sênh bước mấy bước chạy đến trước mặt Hồ Vương, "Con có chính sự."

Hồ Vương giũ tay áo hừ lạnh, "Con thì có cái chính sự gì chứ."

Cả ngày chỉ biết kiếm chuyện.

Thời Sênh nháy mắt, "Phụ vương, người không chuẩn bị làm Yêu Vương sao?"

"Con cho rằng Yêu Vương là rau cải trắng, con nói muốn liền muốn à?" Hồ Vương lườm cô.

Thời Sênh nghiêm chỉnh gật đầu, "Tất nhiên."

Hồ Vương: "..." Cái con nhóc kiêu ngạo này từ chỗ nào tới vậy, ông làm gì có loại nữ nhi này.

Mặc dù bây giờ là bên Hồ Vương thắng, nhưng mà yêu quái không phục cũng không phải số ít, trừ những gia tộc được Thời Sênh thân thiết hỏi thăm ra, còn lại rất nhiều yêu tộc đều bày tỏ là lúc trước bọn họ bị uy hiếp, bây giờ bọn họ yêu cầu giữ vững nguyên trạng.

Nguyên trạng chính là không ai quản ai, mọi người tự mình lo cho mình.

Nhưng mà yêu quái của bên hồ tộc, thật vất vả mới đánh ngã một người, mắt thấy có thể lên ngôi, làm sao có thể cứ buông tha như vậy.

Vì vậy hai bên lại tiếp tục giằng co.

Hồ Vương cũng đã nói, yêu quái không muốn làm Yêu Vương thì không phải là yêu tốt, cho nên Hồ Vương vẫn còn rất thủy chung với vị trí Yêu Vương.

Tiếc là thủy chung trong lòng cũng chẳng chống lại được thực tế chèn ép.

Ngay lúc ông chuẩn bị buông tay, mấy gia tộc còn sót lại lúc trước ầm ĩ nhất, bỗng nhiên không ầm ĩ nữa.

Mà lại giống như mấy yêu tộc đi cầu liên minh trước đây, bắt đầu ngầm thừa nhận một cách kỳ lạ.

Một đám yêu tộc từng bị "Hỏi thăm thân thiết" lộ ra dáng vẻ tươi cười nhìn có chút hả hê.

Bị dạy dỗ chứ gì?

Có nạn cùng chịu!

Đây mới là cách thức tháo gỡ vấn đề chính xác của yêu tộc.

Yêu tộc từ đó được thống nhất.

Hồ Vương thăng chức làm Yêu Vương.

Thời Sênh thăng chức thành công chúa yêu tộc.

Từ khi làm công chúa, mỗi ngày Thời Sênh đều phải...

Xem mắt.

Xem mắt.

Xem mắt.

Hồ Vương vô cùng nóng lòng muốn gả nữ nhi, không gả được cô đi ra ngoài, thì không cam lòng.

Những tiểu yêu trong yêu tộc kia, nào dám cưới Thời Sênh, nhớ đến thân thủ hung hãn của cô, và thanh kiếm gọi là kiếm chém yêu kia, bọn họ liền run cả người.

Công chúa mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng không tiêu thụ nổi.

Mà Thời Sênh bị giày vò rất không kiên nhẫn, rời nhà đi ra ngoài.

Bản cô nương còn muốn ngược nữ chính a!

Tại sao có thể ở chỗ này nằm ăn rồi chờ chết a.

Nội tâm OS: Xin cho con nằm ăn rồi chờ chết, đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa!

Con rể nhà ngài không có ở đây được không?

Đừng giới thiệu đối tượng lung tung cho con, sẽ bị con rể ngài đánh đó.

...

Thời Sênh rời khỏi yêu giới, nhân giới hình như cũng có vài người biết yêu giới biến động, thỉnh thoảng có thể nghe thấy có người thảo luận.

Nhưng mà nội dung thảo luận phần lớn đều là nói chuyện không đâu, lệch xa vạn dặm với sự thật.

Ví dụ như!

Bọn họ lại nói công chúa yêu tộc cao lớn thô kệch, tướng mạo xấu xí, tính cách bạo ngược, là một kẻ cuồng bạo lực, không ai dám cưới!

Thời Sênh giận, cô đồng ý là cô bạo lực, nhưng cao lớn thô kệch là từ đâu tới? Tướng mạo xấu xí là cái quỷ gì vậy?

Bản cô nương nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu quyến rũ động lòng người, bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn, ok?

Các ngươi truyền loạn như vậy, các ngươi sẽ bị đánh đấy.

[...] Ký chủ cô đừng nói như thể toàn thế giới chỉ có cô là đẹp mắt nhất, người phàm ngu xuẩn không xứng với cô thế.

Người phàm ngu xuẩn làm sao có thể xứng đôi với bản cô nương.

[...] Chủ nhân có thuốc trị tự kỷ hay không, tôi muốn cho ký chủ một xe.

Chủ nhân người mau trở lại đi!

Thời Sênh suy nghĩ nên đi chỗ nào tìm nữ chính.

Bây giờ nữ chính đang làm gì?

"Ở phía trước!" Phía sau đột nhiên xôn xao một trận.

Thời Sênh quay đầu nhìn lại, một đám cả trai lẫn gái ăn mặc quần áo lố lăng, đang chạy về phía cô, bên kia là một hồi gà bay chó sủa.

Thân thể mềm mại của Thời Sênh rung một cái, nhấc chân bỏ chạy.

Cha ruột à, vì bắt bản cô nương người cũng liều mạng thật.

Thả ra đám yêu này, vừa nhìn đã thấy khác với đám yêu quái đê tiện khác.

Chương 562

Thời Sênh bị một đám yêu tinh nhỏ đuổi chạy khắp nơi. Con mợ nó nếu bọn họ ẩn giấu thân phận một chút thì còn tốt, kết quả bọn họ căn bản không ẩn giấu tí gì.

Cùng lúc khi đuổi theo cô, đám này yêu tinh nhỏ này còn bị người khác đuổi theo.

Có lúc Thời Sênh còn phải quay lại cứu đám ngu xuẩn này.

Nhưng mà mấy ngày gần đây cô không thấy đám yêu tinh nhỏ kia.

Chẳng lẽ bọn họ buông tha rồi à?

Thời Sênh lắc đầu, bọn họ đuổi mình đuổi đến vô cùng thoải mái, làm sao có thể không rên một tiếng liền buông tha.

Thời Sênh một bên suy nghĩ tìm tòi, vừa đi vào một tửu lâu.

Đệm bụng trước đã.

Lúc ăn được một nửa, mới vừa rồi một đám hán tử ở bên cạnh còn đang nói chuyện nữ tử của thanh lâu nào tương đối thoải mái, thì trọng tâm câu chuyện đột nhiên thay đổi.

"Gần đây Nhạc Dương Tông bắt được rất nhiều yêu quái. Yêu giới thả nhiều yêu quái đi ra như vậy, có phải là muốn khai chiến với chúng ta hay không?"

"Yêu giới vừa thống nhất, làm sao có thể khai chiến với chúng ta. Ta nghe nói bọn họ đang tìm người nào đó a."

"Tìm người? Tìm người nào?"

"Ai biết, hôm qua không phải người của Nhạc Dương Tông mới bắt được một nhóm sao, nói không chừng mấy ngày nữa liền có tin tức truyền ra."

Khóe miệng Thời Sênh co quắp một hồi.

Người ta bắt yêu mà dùng từ nhóm để hình dung.

Đám yêu tinh nhỏ này cũng đủ dại dột.

...

Nhạc Dương Tông.

Cô và cái tông môn này cũng có thù oán rất sâu, đầu tiên là bị bọn họ đuổi giết.

Bây giờ cô vẫn là địch nhân trên đầu sổ đen của Nhạc Dương Tông.

Xúc động thật!

Yêu tinh nhỏ bị bắt đều phải đưa về Nhạc Dương Tông, thống nhất xử lý, có lẽ những người đó là sợ đêm dài lắm mộng, lại dùng bùa truyền tống xa xỉ.

Thời Sênh giẫm lên thiết kiếm bay trên bầu trời đến Nhạc Dương Tông.

Đệ tử trông núi, chỉ thấy một cái bóng lướt qua, căn bản không thấy rõ là cái gì.

Trên quảng trường của Nhạc Dương Tông.

Nhóm yêu tinh nhỏ bị giam ở trong mấy cái lồng sắt, mỗi người đều là vẻ chán nản tuyệt vọng.

Yêu tinh giáp: "Tại sao công chúa còn chưa tới cứu chúng ta?"

Yêu tinh ất: "Có thể công chúa không biết chúng ta bị bắt."

Yêu tinh bính: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ chết à?"

Yêu tinh giáp: "Ta không muốn chết."

Ai muốn chết?

Bọn họ cũng không muốn chết, nhưng là bị người ta bắt được, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có chết.

Một đám yêu tinh nhỏ nhìn về phía người đang đi tới chỗ bọn họ từ đằng xa, rối rít tụ lại một chỗ, lạnh run.

Những người này còn đáng sợ hơn yêu tinh bọn họ nhiều.

Một nam nhân hơi lớn tuổi trong đó, vuốt chòm râu dê, "Nhiều yêu như vậy, nên xử trí như thế nào?"

Một tên mập ở bên cạnh thản nhiên nói tiếp, "Đốt đi."

Nam nhân để râu dê gật đầu tán thành, nhiều yêu như thế, cũng chỉ có dùng cách đốt là tương đối dễ dàng.

Một đám đệ tử bắt đầu thả củi bốn phía ở lồng sắt, hắt dầu.

"Bọn họ muốn đốt chết chúng ta."

"Hu hu hu, tại sao công chúa còn chưa tới."

"Khóc cái gì, cho dù chúng ta có chết, thì nhất định công chúa cũng sẽ báo thù cho chúng ta."

"... Nói không chừng công chúa cũng không biết."

Những lời này vừa ra, lũ yêu tinh đều yên tĩnh lại.

"Bắt đầu đi!" Nam nhân dê rừng khẽ vuốt cằm.

Đệ tử giơ cây đuốc lên, lập tức ném cây đuốc lên trên củi.

Trong nháy mắt lửa lớn vọt lên lên cao, nuốt hết toàn bộ yêu tinh nhỏ bên trong.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.

Nhưng mà âm thanh này cũng không phải là từ trong ngọn lửa truyền tới, mà là phía sau bọn họ.

Mọi người còn chưa kịp quay đầu lại, một bóng dáng màu đen từ không trung đập xuống, đúng lúc đập vào trong lửa, giật giật hai cái, không có động tĩnh.

Một giây kế tiếp, một lực lượng mạnh mẽ cuốn về phía đống lửa, củi đốt bị tung loạn cả nên.

Ngọn lửa bỗng nhiên tắt mất.

Trong nháy mắt không gian cứng lại, giống như bị người ta ấn xuống nút tạm dừng.

"Có người!" Có đệ tử chỉ vào không trung kêu to.

"Nàng vào bằng cách nào, tại sao không ai phát hiện ra?"

"... Là... Là Ngu Y, Ngu Y!"

Cái tên Ngu Y, trong Nhạc Dương Tông không người nào không biết, không người nào không hiểu.

Nàng biến mất một thời gian dài như vậy, lại xuất hiện rồi.

Đúng vậy, nàng cũng là yêu!

Nhất định là nàng tới để cứu những yêu quái kia.

"Đừng hoảng hốt." Nam nhân râu dê để cho những người khác tỉnh táo lại.

Thời Sênh từ trên không trung nhảy xuống, thiết kiếm rơi trên mặt đất, mặt đất trực tiếp bị nứt ra một cái khe, cái khe như mạng nhện lan tràn về phía đám người.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cái khe kia.

Cái khe dừng lại ở trước mặt nam nhân râu dê, không có tiến lên thêm, nhưng cũng không có chuyện kỳ lạ xảy ra.

Mọi người: "..."

Ngay lúc bọn họ thở phào, cái khe đột nhiên tiếp tục đi về phía trước, vượt qua bọn họ, thẳng đến lồng sắt đang giam yêu tinh nhỏ.

"Răng rắc" một tiếng, lồng sắt trên mặt đất lần lượt vỡ vụn ra, đám yêu tinh nhỏ liền trào ra ngoài.

"Công chúa."

"Công chúa tới cứu chúng ta. Công chúa muôn năm."

Tất cả yêu tinh nhỏ đều vây quanh ở bên người Thời Sênh, các loại lời nói khen tặng ca ngợi không cần tiền nhảy ra bên ngoài.

Bên kia người của Nhạc Dương Tông vẻ mặt mờ mịt.

Công chúa nào cơ?

Ngu Y... Là công chúa yêu giới?

Ngu...

Người mập mạp ở phía trước, hét lớn một tiếng rất mạnh mẽ, khí thế, "Yêu nghiệt to gan, dám xông vào Nhạc Dương Tông, coi Nhạc Dương Tông ta không có ai sao?"

Đám yêu tinh nhỏ liền yên tĩnh lại, tự giác trốn ở phía sau Thời Sênh.

"Nhạc Dương Tông của ngươi có người? Tại sao ta lại không thấy được?" Thời Sênh chế nhạo cười một tiếng.

"Chúng ta có nhiều người như vậy, mà ngươi không nhìn thấy?" Thịt mỡ trên mặt mập mạp run rẩy, nước miếng văng tung tóe, rất là kích động.

Thời Sênh mặt mày cong cong, "Ta mắt mù nhìn không thấy, chỉ thấy một đám thiểu năng thôi."

Mập mạp: "..." Nàng là đang mắng người đúng không?


"Ngu Y, ngươi tự tiện xông vào Nhạc Dương Tông của ta, còn cho rằng có thể an toàn đi ra ngoài à?"

Thời Sênh chớp chớp mắt, trên gương mặt tinh xảo lộ ra dáng vẻ tươi cười ác liệt, "Ta có thể bay ra ngoài."

Sắc mặt của nam nhân râu dê hơi trầm xuống, ngược lại hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại còn rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

"Muốn đánh liền đánh, nói lắm làm gì." Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm theo thói quen.

"Công chúa thật khí phách, đánh chết bọn họ đi!" Đám người kia đơn giản là không thể nói lý, bọn họ cũng không làm cái gì, tự nhiên bắt bọn họ vô cớ, còn muốn giết chết bọn họ.

"Công chúa thật đẹp trai!"

Fan não tàn ở phía sau hô khẩu hiệu, Thời Sênh im lặng trợn trắng mắt.

Những tên ngu ngốc kia còn không chạy!

"Bắt bọn hắn lại, đừng để cho bọn họ chạy!" Mập mạp phất tay.

Đối với đám yêu tinh nhỏ này mà nói, việc xem Thời Sênh đánh nhau quả thật chính là xem được mảng lớn.

Thời Sênh đánh ngã vài người, liền chạy về phía sau.

"CMN, đám ngu ngốc các ngươi còn không chạy đi à?"

"... Công chúa, ngươi không đánh nữa à?" Mỗ tiểu yêu tinh gương mặt mờ mịt.

Thời Sênh: "..." Không thấy phần lớn người của người ta đều tới à?

Cô lại không điên!

"Chạy a!" Thời Sênh một kiếm quất vào trên đùi của một con yêu tinh nhỏ.

Yêu tinh nhỏ "Ngao" một tiếng chạy về phía dưới chân núi.

Những yêu tinh nhỏ khác theo sát phía sau.

Đám yêu tinh nhỏ này cho rằng công chúa nhà mình sợ, kết quả bọn họ mới vừa chạy xuống núi, liền nghe thấy phía sau liên tiếp vang lên tiếng nổ mạnh.

Cho nên vừa rồi công chúa kêu bọn họ chạy, không phải là vì sợ?

Bọn họ đã nói rồi mà!

Làm sao công chúa lại sợ đám thiểu năng kia a!

Công chúa là thiên hạ vô địch!

Chương 563

Công chúa yêu giới làm nổ Nhạc Dương Tông.

Tin tức này rất nhanh thì trở thành tin tức hàng đầu được mọi người hăng say nói đến.

Nhạc Dương Tông bèn gặp Yêu Vương đòi giải quyết.

Yêu Vương còn tuyệt tình hơn!

Ai gây chuyện thì đi tìm người đó, ông mặc kệ.

Nhưng mà cũng thầm tức giận đến giơ chân, hận không thể kéo con nhóc Thời Sênh không nghe lời này về quất cho hơn mười roi.

Người của Nhạc Dương Tông cũng tức giận không nhẹ, chuyện này nhất định không thể tính như vậy được.

Yêu Vương mặc kệ, bọn họ liền tự mình quản!

Vì vậy nhân giới càng thêm gà bay chó sủa.

...

"Cầu xin mọi người thương xót a, chỉ cần có thể để cho tiểu nữ an táng phụ thân, thì dù tiểu nữ có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại dức của các vị."

Một cô gái lớn lên cũng coi như là thanh tú quỳ gối ở ven đường, một chiếc xe ba gác dừng lại phía sau, bên trên dùng chiếu đắp lên, lờ mờ có thể thấy được cánh tay rũ ra bên ngoài.

Bán mình chôn cha!

Thời Sênh đứng ở trong đám người, nhìn quanh hai bên, không có người kỳ lạ nào, lúc này mới yên tâm xem cuộc vui.

"Ôi, tiểu nương tử này lớn lên xinh đẹp quá, đến đây ngẩng đầu lên, để cho gia nhìn một cái." Nam nhân ăn mặc như cậu ấm nắm cằm của cô nương kia, làm cho nàng ngẩng đầu lên.

Nhất định sẽ có người trêu ghẹo!

Hai mắt của cô nương kia rưng rưng, gương mặt ửng đỏ, ủy ủy khuất khuất, dáng vẻ nhỏ bé điềm đạm đáng yêu.

Nam nhân không có ý tốt sờ sờ ở trên mặt của cô nương kia, tay lại bắt đầu không thành thật đi xuống.

Cô nương kia rõ ràng là hoảng sợ, lùi về phía sau, sức lực của nam nhân lớn, kéo tay của nàng, làm cho nàng không thể lùi lại.

"Công tử, xin tự trọng." Cô nương kia không ngừng né tránh.

"Tự trọng? Ha ha ha, không phải là ngươi đang bán mình chôn cha sao, gia lại có tiền, đến đây để cho ta sờ một cái xem."

"Buông ra."

"Ha ha ha làn da này thật tốt a, tậc tậc... Cái tay này cũng đẹp mắt nữa."

Tiểu cô nương bị nam nhân kia nửa ôm vào trong ngực, giở đủ trò trêu ghẹo.

Hình như người vây xem ở bốn phía có chút kiêng kỵ người đàn ông này, không ai dám mở miệng.

"Buông nàng ra!" Tiếng quát khẽ từ đằng sau đám người truyền đến, ngay sau đó đám người tách ra, hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, "Buông nàng ra!"

Anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi!

Không phải, giọng nói này?

Lông mi Thời Sênh run rẩy, nhìn về phía hai người đang đi vào kia.

Quả nhiên là chỗ có người bị ức hiếp là có thể vô tình gặp được nữ chính, cái này tốt rồi!

Nam nhân đi theo bên người nữ chính... là Thanh Hàn.

Thanh Hàn phát hiện ra Thời Sênh đầu tiên, Thời Sênh nhếch miệng nở nụ cười với hắn.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, thoáng cái thiết kiếm liền xuất hiện, thân hình giống như quỷ mị vọt về phía Ngu Tiểu Thất.

"A!"

Lấy kiếm ra trên đường cái, làm người xung quanh chạy trối chết, ngay cả nam nhân vừa nãy còn đùa giỡn cô nương kia, cũng buông cô nương kia ra, trốn về phía sau hộ vệ nhà mình.

Thanh Hàn nhanh tay lẹ mắt kéo Ngu Tiểu Thất, thiết kiếm mang theo kiếm phong sắc bén sượt qua bên tai của Ngu Tiểu Thất.

Mũi kiếm chuyển một cái, quét ngang về phía cổ nàng.

Có lẽ Ngu Tiểu Thất là bị cái biến cố này dọa đến, chờ đến lúc phản ứng kịp, thì thiết kiếm của Thời Sênh đã đến trước mặt nàng.

Lúc thiết kiếm sắp đến gần Ngu Tiểu Thất, một lực cản rất lớn làm cho động tác của Thời Sênh dần dần chậm lại. Ngu Tiểu Thất nhân cơ hội này vọt sang một bên, ngón tay ở trong không khí vẽ một ký hiệu kỳ quái, linh lực cuộn trào mãnh liệt cuồn cuộn xông về phía Thời Sênh, chứa đầy sát khí.

Trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của Ngu Tiểu Thất lại tăng lên nhiều như vậy.

Linh lực như lưỡi dao sắc bén ùn ùn kéo đến, làn váy của Thời Sênh bị cắt đến chia năm xẻ bảy, thân hình Thời Sênh bị ép lui về phía sau vài bước.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Tiểu Thất tràn đầy tức giận, "Ngu Y, ta không muốn giết ngươi."

Thời Sênh cúi đầu nhìn làn váy, không nói chuyện.

"Ngu Y, sư tôn không nhớ rõ ngươi. Ngươi dây dưa như vậy cũng vô dụng thôi." Ngu Tiểu Thất tiếp tục nói: "Cho dù ngươi giết ta, sư tôn cũng sẽ không nhớ lại ngươi được."

Thanh Hàn đứng ở phía sau vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt toàn là ánh sáng xa lạ.

Thời Sênh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên người Ngu Tiểu Thất.

Không gian yên lặng một cách kỳ lạ.

Soạt soạt ----

Tiếng xé gió vang lên từ phía sau, cảm giác nguy cơ đến rợn tóc gáy càng lúc càng dâng cao trong lòng Thời Sênh. Cô trở tay dùng thiết kiếm đảo qua, một sức mạnh thô bạo càn quét đến từ phía sau, đụng vào trên thiết kiếm. Thời Sênh chỉ cảm thấy cánh tay chết lặng, mềm mại vô lực rũ xuống.

Cho dù chính là như thế, thì sắc mặt của Thời Sênh cũng không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh nhìn về phía xa xa.

Một đám người ngự kiếm đến, nhanh chóng bao vây cô lại.

Người của Nhạc Dương Tông.

"Yêu nghiệt, để mạng lại!" Hét lớn một tiếng vang vọng toàn bộ trời đất, chấn động vù vù đến trong tai mọi người.

Những người này cũng không phải xông tới bao vây một mình Thời Sênh, mà Ngu Tiểu Thất và Thanh Hàn cũng ở trong phạm vi bao vây của bọn họ.

Cánh tay của Thời Sênh còn đang tê dại, cầm kiếm cũng có chút khó khăn, đánh nhau tất nhiên sẽ không thuận lợi như vậy.

Có lẽ Ngu Tiểu Thất biết mình không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, chỉ phòng thủ chứ không tấn công.

Tuy rằng Thời Sênh cũng không tình nguyện đứng cùng phe với nữ chính, nhưng nữ chính không ngừng đi sát về phía của cô, người của Nhạc Dương Tông lại có ý định ép bọn họ lại với nhau.

Cho nên Thời Sênh bị ép đứng chung một chiến tuyến với nữ chính.

"Ngu Y, bọn họ muốn lấy mạng chúng ta. Chúng ta nên buông ân oán xuống trước, cùng liên thủ xông ra ngoài." Ngu Tiểu Thất thở hổn hển, yêu cầu kết minh với Thời Sênh.

"Một mình ta cũng có thể đi ra ngoài." Thời Sênh dùng thái độ phách lối từ chối Ngu Tiểu Thất.

Ngu Tiểu Thất: "..." Cho dù ngươi có lợi hại đi chăng nữa, khi chống lại nhiều người như vậy cũng không phải chuyện đùa đâu!

Trong lòng Ngu Tiểu Thất tràn đầy tức giận và buồn bực, nhanh chóng lui về bên người Thanh Hàn. Tu vi của Thanh Hàn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ bị người khác vây công, liền rơi xuống hạ phong.

Cứ tiếp tục như thế cũng không được!

Con ngươi Ngu Tiểu Thất nhanh chóng xoay chuyển, một lúc sau nàng đưa mắt rơi xuống trên người Thời Sênh, khẽ cắn môi, âm thầm quyết định.

Lúc Thời Sênh phát hiện ý đồ của Ngu Tiểu Thất, thì cũng đã muộn rồi.


Thời Sênh đúng là không nghĩ tới nữ chính đại nhân nói chạy liền chạy, dẫn người về phía bên này của cô, còn mình lại nhân cơ hội chạy trốn cùng Thanh Hàn.

Nữ chính đại nhân, ngươi như vậy thật sự được sao?

"Đừng để ý đến bọn họ, bắt con hồ yêu này lại, không thể để cho nàng làm hại bách tính." Người của Nhạc Dương Tông thấy Ngu Tiểu Thất chuồn mất, liền dứt khoát để cho tất cả mọi người tập trung bắt Thời Sênh.

"Làm hại bách tính?" Thời Sênh cười nhạo, "Lão tử làm hại bách tính lúc nào vậy hả?"

Cô có từng giết người bình thường không?

Nàng cô có gây chuyện với người bình thường không?

Lời nói này quá không biết xấu hổ!

Cái này là đổ oan lên lưng lão tử!

"Ngươi giết nhiều người của Nhạc Dương Tông chúng ta như vậy. Yêu quái như ngươi, lãnh huyết vô tình, ai biết bao giờ thì ngươi sẽ đại khai sát giới. Bây giờ chúng ta là đang thay trời hành đạo!" Đệ tử của Nhạc Dương Tông tức giận quát to.

"Ngươi không bắt tiểu yêu tinh của yêu giới bọn ta, thì ta sẽ giết bọn họ à?" Tưởng bản cô nương rất rảnh rỗi hay sao?

"Yêu giới các ngươi không có thứ gì tốt, chúng ta là vì dân trừ hại, bắt chúng nó là trách nhiệm của chúng ta!" Bọn họ thân là người tu đạo, lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình.

"Ta thân là công chúa yêu tộc, đi cứu con dân của ta thì có lỗi gì?" Thời Sênh nhướng mày, "Ta nói một chút đạo lý cho các ngươi nhé, người của các ngươi bị yêu tộc bắt đi, chẳng lẽ không đi cứu, chẳng lẽ không giết yêu sao?"

Đệ tử của Nhạc Dương Tông: "..."

"Nhanh mồm nhanh miệng, từ trước đến này hồ yêu đều am hiểu đầu độc lòng người. Mọi người không nên bị nàng lừa gạt, giết nàng đi a!"

"Trảm yêu trừ ma! Bảo vệ chính đạo!"

"Trảm yêu trừ ma!"

Thời Sênh liếc mắt khinh bỉ một cái, trảm yêu trừ ma cái ông nội nhà ngươi ấy! Đám thiểu năng này!

Tầm mắt của Thời Sênh từ trong đám người đảo qua, người vừa mới ra tay kia không ở chỗ này.

Chương 564

Tuyết rơi nhiều, toàn bộ thế giới đều phủ tuyết trắng.

Đường núi bị tuyết lớn che giấu, một con hồ ly nhỏ tuyết trắng, đang thất tha thất thiểu đi lên trên núi, mỗi một bước đi, hơn nửa người đều rơi vào trong tuyết.

Thời Sênh mệt mỏi đã muốn thở dốc. Cô ghé vào trong tuyết, cả người lạnh lẽo, máu hình như cũng đông lại rồi.

"Hình thức trốn truy sát cấp cao..." Thời Sênh uể oải nỉ non một tiếng, "Ông nội nhà mi!"

Trận chiến giao thủ với Nhạc Dương Tông, rõ ràng là cô sẽ thắng, không biết đụng phải một kẻ thiểu năng từ đâu tới, bắt đầu thả tỏa yêu trận*.

*Tỏa yêu trận: Trận pháp khóa yêu quái lại.

Nếu không phải cô phản ứng nhanh, thì bây giờ đã chết mà quay về không gian hệ thống rồi.

Nhưng mà phản ứng nhanh cũng không ích gì.

Giá trị vận may giảm xuống 30% buff, cô có thể xui xẻo bất cứ lúc nào, cho nên kết quả chính là, tuy rằng cô chạy được, nhưng vẫn bị thương rất nặng.

Lúc trước cô đã bị thương rồi, cộng thêm lần này, đoán chừng Hồ Vương có đem tu vi toàn thân ra cho cô, cũng không có cách nào giúp cho cô khôi phục lại.

Đáng giận nhất là, ngay cả người thả ra tỏa yêu trận là ai cô cũng không biết.

Cái này thật xấu hổ làm sao.

Tìm ai báo thù đây?

Thời Sênh leo lên đỉnh núi, linh khí nồng nặc đánh thẳng vào trong thân thể của cô, cô nằm lên mặt tuyết thở dốc trong giây lát, mới bắt đầu bày tụ linh trận ở trên đỉnh núi, sau đó ngồi vào trung tâm trận pháp.

[Ký chủ... Cô muốn mạnh mẽ khôi phục à?] Hệ thống đang giả chết bỗng nhiên lên tiếng.

Thời Sênh đưa móng vuốt lông xù lên gãi gãi cái cổ, "Đúng vậy."

[Ký chủ cô điên rồi?]

"Ta vẫn luôn là người điên, mi không biết à?" Giọng nói của Thời Sênh rất lạnh nhạt, bị gió lạnh trên đỉnh núi thổi thành rời rạc.

[...] Bản Hệ thống vẫn nên giả chết đi.

Nếu như ký chủ bạo thể mà chết, nó có thể giúp một tay đi nhặt xác về cho.

...

Thời Sênh chờ ở trên đỉnh núi hơn nửa năm, từ mùa đông lạnh lẽo đến giữa hè.

Đúng là khôi phục được tu vi, nhưng mà cô không có cách nào khôi phục hình người...

Chó thật!

Cái dáng vẻ này, ngay cả kiếm cũng không có cách nào cầm được, làm sao bản cô nương đi làm việc được?

Sau khi thử qua nhiều lần, Thời Sênh chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ khôi phục hình người trong đầu, đồ chơi này thật sự là không có cách nào a.

Thời Sênh lắc lắc đuôi, cái đuôi lông xù hình như có chút gì đó sai sai, Thời Sênh quay đầu nhìn lại.

Trước đây có ba cái đuôi, vậy mà bây giờ chỉ còn lại có một cái đuôi...

Tu vi và đuôi của hồ yêu có liên quan đến nhau, có chín đuôi là tốt nhất, nhưng mà đã lâu không có xuất hiện chín đuôi, hôm nay trong hồ tộc yêu có nhiều đuôi nhất là sáu đuôi, chính là Hồ Vương bây giờ.

Lúc trước Ngu Y có ba đuôi, bây giờ lại chỉ còn một cái!

Đệch mợ nó chứ!

Tu vi của cô cần phải khôi phục rồi mới đúng, vì sao lại không còn đuôi nữa hả trời?

Thời Sênh dùng cái chân nhỏ bé ngắn ngủn gạt bên trái một cái, gạt bên phải một cái, cái gì cũng không tìm được, cô thật sự chỉ còn lại có một cái đuôi.

Ngao ngao!

À không phải!

A a a a a a!

Thời Sênh tức giận đến cào đất, đây là cái không gian quỷ quái gì vậy, ông đây không chơi nữa!

Đưa ông đây trở về đi!

[Xin ký chủ lựa chọn kiểu chết.]

Thời Sênh: "..." Mi không thể trực tiếp đưa ta về à?

[Không được.] Hệ thống từ chối không lưu tình chút nào, [Ký chủ, người lần trước tính kế cô, cô còn chưa có dạy dỗ, thật sự cam lòng trở về như vậy à?]

Nói đến đây Thời Sênh càng tức, mặt đất cũng bị cô cào ra một cái hố rồi.

Cô lại bị người khác dồn đến nước này.

Quả thật là không thể nhẫn nhịn được?

Chết cái lông ý, trở lại báo thù đã!

Hệ thống có chút đắc ý. Sớm biết vậy thì nên trừ nhiều điểm giá trị nhân phẩm của ký chủ một chút, sớm mở ra "Hình thức truy sát cấp cao' một chút, xem ký chủ còn ngang ngược với tôi như thế không!

Thời Sênh đi xuống dưới chân núi, cô biến mất hơn nửa năm, dưới chân núi xảy ra không ít chuyện.

Thời Sênh ỷ vào mình nhỏ nhắn xinh xắn, trốn ở trong đám người nghe tám chuyện.

Làm cho Thời Sênh ngoài ý muốn nhất chính là Nhạc Dương Tông cũng bị người khác tiêu diệt, mà mũi nhọn nhắm thẳng vào yêu tộc, ngay cả trước đây Vạn Thần Tông bị diệt, cũng bị người ta tra ra là do yêu tộc làm.

Nhân tu liền liên hợp lại để đánh dẹp yêu tộc, đã khai chiến được gần một tháng.

Thời Sênh mờ mịt, từ lúc nào mà yêu tộc đã làm chuyện xấu là diệt toàn tông của người ta như vậy.

Đám yêu tộc nhút nhát kia á...

Ngoại trừ chuyện này, còn có hai chuyện làm bách tính thảo luận tương đối kịch liệt.

Một chuyện là Thanh Hàn sư tôn của Vạn Thần Tông, xây dựng lại Vạn Thần Tông, lấy Ngu Tiểu Thất làm vợ, nhưng mà trên hôn lễ, Ngu Tiểu Thất bỏ chạy với Huyền Phong.

Lúc Thời Sênh nghe được tin tức này, có lẽ chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung đó là - cẩu huyết vãi!

Cái nội dung vở kịch này thật đáng sợ a, quả thật không có cách chơi nữa.

Nếu như không phải trong thân thể Thanh Hàn đã từng có Phượng Từ, nói không chừng cô sẽ còn cảm thấy rất thần kỳ, nhưng mà thân thể kia... Phượng Từ nhà cô đã từng dùng qua!

Bức bối thật!

Chuyện thứ hai càng làm cho Thời Sênh để ý hơn, những người này lại nói là cô đã chết!

Đã chết!

Rõ ràng là cô vẫn còn sống khỏe re ra đây mà!

Các ngươi bịa đặt như vậy thì sẽ gặp báo ứng đấy!

Thời Sênh rời khỏi nơi nhiều người kia, cái đuôi phe phẩy đung đưa ở trên cao.

Huyền Phong chưa chết à.

Vẫn còn chưa chết!

Lần trước cô cũng xuống tay nặng như vậy, mà hắn vẫn còn sống.

Chơi xỏ nhau thế chứ!

"Huyền Phong!"

Chân Thời Sênh hụt một cái, thiếu chút nữa lăn xuống từ trên đỉnh núi. Bản cô nương chỉ tùy tiện đi một chút, cũng có thể vô tình gặp được nam nữ chính à?

Thời Sênh cẩn thận di chuyển đến mép núi, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

Thanh Hàn bị Huyền Phong dùng một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu chỉ vào, Ngu Tiểu Thất đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng.

Hử...

Lại là thanh kiếm hỏng kia.

Lần trước lúc thu dọn chiến trường là bị ai nhặt vậy? Lại còn cầm về cho nam chính!

"Huyền Phong, đừng mà!"

Sắc mặt Huyền Phong âm trầm, "Nàng còn để ý đến hắn như thế à?"


Ngu Tiểu Thất lắc đầu, đáy mắt lại có vài phần bi thương, "Không phải, hắn là sư tôn của ta... Huyền Phong ngươi đừng làm hại hắn."

"Hôm nay nàng chỉ có một lựa chọn, chọn hắn hay là chọn bản tôn."

"Huyền Phong... Ta cũng đã ở cùng với ngươi." Ngu Tiểu Thất thì thào, vì sao còn muốn ép nàng lựa chọn.

"Tiểu Thất." Giọng nói của Thanh Hàn hơi khàn khàn.

Ngu Tiểu Thất nhìn về phía Thanh Hàn, đáy mắt đầy vẻ giằng co, một hồi lâu sau nàng bỗng nhắm mắt lại, gầm to về phía Huyền Phong, "Chọn ngươi, ta chọn ngươi, ngươi thả sư tôn ra đi."

Thời Sênh dùng cái chân nhỏ bé ngắn ngủn chống đầu, đôi mắt nhỏ xoay tròn, tự tưởng tượng nội dung vở kịch.

Nội dung vở kịch của bộ tiểu thuyết này có lẽ là như vậy...

Ngu Tiểu Thất thả Huyền Phong ra, phần sau bởi vì các loại nguyên nhân, nên Ngu Tiểu Thất tiến vào Vạn Thần Tông, gặp Thanh Hàn. Hai người sớm chiều ở chung, Thanh Hàn thích Ngu Tiểu Thất, vì vậy bắt đầu tam giác tình yêu.

Cuối cùng nhất định là Ngu Tiểu Thất chọn Huyền Phong, sau khi thất tình Thanh Hàn biến đen trở thành nhân vật phản diện, dẫn người đến đánh yêu tộc bla bla bla. Nam nữ chính liên thủ đánh bại hắn, cuối cùng nam chính cưới nữ chính, hai người thống nhất yêu giới, từ nay về sau sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Hệ thống, ta tưởng tượng có đúng hay không.

[...] Không muốn nói với ký chủ.

Lúc Thời Sênh tưởng tượng, thì phía dưới đã giải quyết xong, Huyền Phong mang theo Ngu Tiểu Thất bỏ chạy. Thanh Hàn một mình đứng ở nơi đó, trên mặt không nhìn ra là cảm xúc gì.

Thời Sênh do dự trong giây lát, cuối cùng không xuống phía dưới xử lý Thanh Hàn.

Tất cả mọi người đều đáng thương như vậy, đi về chầu trời thì nhanh quá nhỉ.

[Ký chủ cô mà cũng tốt bụng như vậy à?] Hệ thống bày tỏ là mình không tin.

Lật bàn! Lão tử đến cầm kiếm còn cầm không được, làm sao xuống dưới giết người được!

Mi thử cho ta một cái bàn tay vàng, để ta đi huênh hoang ra vẻ xem!

Lại giả chết à?

Ngoại trừ giả chết ra thì mi còn có kỹ năng nào khác không hả?

[Tắt máy.]

Thời Sênh: "..." Hệ thống thiểu năng của mình thật lợi hại.

Chương 565

Thời Sênh ngồi ở đỉnh núi tự hỏi, cô nên làm gì trước tiên bây giờ?

Chờ cô tự hỏi xong, cô phát hiện Thanh Hàn vừa mới rời đi lại lượn trở về.

Thời Sênh: "..." Tật xấu mù đường này không thể cứu được nữa rồi.

Thời Sênh nhìn Thanh Hàn ở bên dưới vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng sẽ quay lại chỗ cũ, không hiểu sao lại cảm thấy khôi hài.

Cái này nếu như ra chiến trường mà lạc đường thì làm sao bây giờ?

Thời Sênh chui vào ngõ hẻm bên cạnh, cô về xem yêu tộc trước đi.

Bởi vì yêu tộc đánh nhau với con người, cảnh gác rất nghiêm ngặt, lúc Thời Sênh đến cửa vào, lại bị ngăn cản.

"Tại sao ngươi không khôi phục hình người?" Tiểu yêu thủ vệ nghi ngờ hỏi Thời Sênh.

"Ta là yêu thì tại sao lại phải khôi phục hình người?" Thời Sênh mở miệng liền bắt đầu phân tích, "Làm yêu quái thì phải có tôn nghiêm của yêu quái."

Tiểu yêu: "..." Tuy rằng ngươi nói rất có lý, nhưng mà ngươi vẫn phải khôi phục hình người chứ.

Tiểu yêu tinh không thể biến hóa là không thể ra khỏi yêu giới, mà lúc ra vào yêu giới, cho dù là đi ra ngoài hay là trở về, đều cần phải hóa thành hình người.

"Ta là Ngu Y!"

Sắc mặt của yêu quái nhỏ kia lập tức trầm xuống, "Công chúa điện hạ là người mà ngươi có thể giả mạo sao. Công chúa điện hạ của chúng ta có ba cái đuôi."

"Đúng là ta mà." Không có đuôi là lỗi của cô à? Được rồi, là lỗi của cô thật!

Sắc mặt của tiểu yêu kia càng khó coi, "Nói bậy, ngươi mau biến hình đi, ta muốn nhìn là ai dám giả mạo công chúa điện hạ của chúng ta."

Thời Sênh: "..." Ông đây có thể biến hình, thì còn ở đây nói nhiều như vậy với ngươi làm gì?

Thời Sênh bắt đầu cào tường, còn để cho người, à không, để cho yêu sống tốt hay không đây!

Tiểu yêu tinh không để cho Thời Sênh đi vào, ngay lúc Thời Sênh thiếu chút nữa xông lên cào hai cái móng vuốt, yêu quái bên người Hồ Vương vừa vặn từ bên ngoài trở về, Thời Sênh nói với hắn hồi lâu, mới được mang vào.

Lúc Hồ Vương thấy Thời Sênh thì phản ứng đầu tiên chính là cầm roi mây, "Con nhóc kia con còn dám xác chết vùng dậy à? Tại sao con không chết ở bên ngoài luôn đi, a? Con còn trở về làm gì? Đuôi của con là xảy ra chuyện gì vậy! Còn hai cái đuôi bị con ăn rồi à?"

Thời Sênh nhảy đến trên ghế Hồ Vương, tránh khỏi roi mây mà Hồ Vương đánh tới, "Con cũng không biết, không hiểu sao mà lại mất nữa."

"Không hiểu sao liền mất à." Hồ Vương che ngực, được gọi là tức đến không thở nổi, câu hỏi liên tiếp nhảy hỏi, "Cái đuôi của con là mọc ở trên người người khác à? Tại sao lại mất mà con cũng không biết? Con còn biết mình là ai không hả?"

"... Không biết thật mà." Thời Sênh rất vô tội nói.

Hồ Vương thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: "Qua đây để ta xem một chút đi."

Thời Sênh do dự, đi qua liệu có bị đánh không?

"Lão tử mà muốn đánh con, con cho là con có thể chạy thoát sao?" Hồ Vương hừ lạnh, ông không có ý đánh nó, nếu muốn đánh nó thật, nó còn có thể né tránh được sao?

Thời Sênh nhảy xuống ngai vàng, bước chân ngắn ngủn đi tới bên người Hồ Vương.

Hồ Vương xách cổ của cô, đặt cô lên trên bàn đá ở bên cạnh, cầm lấy móng vuốt màu hồng nhạt của cô bắt đầu kiểm tra.

Nhưng mà Hồ Vương cũng không nhìn ra cái gì, Hồ Vương gọi yêu quái có năng lực trong yêu tộc đến, thay nhau ra trận, cũng không biết vì sao Thời Sênh lại mất đi hai cái đuôi.

Về sau lại phát hiện ngay cả biến hình Thời Sênh cũng không làm được, làm cho Hồ Vương tức giận đến mức trực tiếp giam cô lại.

Tuy rằng yêu tộc cũng nghe được tin đồn ở bên ngoài, nhưng mà bài vị sinh mệnh của Thời Sênh còn chưa vỡ, Hồ Vương tất nhiên biết cô còn sống, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng không yên.

Lúc cô chưa trở về, thì cả ngày chờ đợi lo lắng, bây giờ trở về rồi, Hồ Vương phải nhốt cô lại.

...

"Ngươi nói nàng trở về làm gì? Thực sự là đáng ghét, cũng không biết gặp được cái vận may gì, lúc trước ngay cả biến hình cũng không biến được, không nghĩ tới sau khi biến hình lại đẹp mắt như vậy."

"Cái gì a, ta vẫn cảm thấy công chúa điện hạ của chúng ta là đẹp mắt nhất, thật không biết nàng đẹp ở chỗ nào a."

"Lần này nàng về cùng một người... Vương nhìn có vẻ rất tức giận, nhưng mà nam nhân kia thật đúng là đẹp mắt a."

"Đẹp thì có ích gì, đây chính là... Ách... Không muốn sống."

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Thời Sênh đẩy cửa sổ, dùng móng vuốt vỗ vỗ.

Mấy yêu quái nhỏ đang thảo luận bên ngoài, kêu lên một tiếng, "Công chúa điện hạ, ngài dọa chết chúng ta."

"Các ngươi vừa mới nói cái gì vậy?" Thời Sênh dán mặt lên trên cửa sổ.

Yêu quái nhỏ thấy dáng vẻ khôi hài của Thời Sênh, bật cười ra tiếng, "Chúng ta đang nói Ngu Tiểu Thất, nàng đã trở về, lại còn mang theo cái tên Huyền Phong kia..."

Nữ chính lại mang theo nam chính trở về à?

Mẹ cha chúng nó, lúc trước nam chính tranh vị trí Yêu Vương với Hồ Vương bị thất bại, bây giờ lại còn dám trở về à.

"Bọn họ trở về để làm gì?"

Yêu quái nhỏ lắc đầu, các nàng cũng vừa mới nghe được tin tức Ngu Tiểu Thất trở về thôi, làm sao biết được Ngu Tiểu Thất trở về để làm gì.

...

Thời Sênh còn chưa kịp đi tìm Hồ Vương, Hồ Vương bỗng nhiên phái người tới gọi cô, để cho cô đi tới phòng khách.

Trong lòng Thời Sênh kêu lộp bộp một chút, có một loại dự cảm xấu.

Nam nữ chính xuất hiện, nhất định là muốn làm chuyện gì đó!

Lúc đến đại sảnh, không ít yêu quái đều ở đây, một vài người còn mang vẻ mặt thống khổ che đi bộ phận quan trọng trên người, trong đại sảnh rất bừa bộn, vừa nhìn cũng biết là đã đánh nhau.

Huyền Phong sát khí đầy người đứng ở bên người Ngu Tiểu Thất.

Thời Sênh dùng cánh tay và bàn chân nhỏ bé ngắn ngủn, đi tới chính giữa đám người, quả thật giống như là lạc vào đất nước người khổng lồ vậy.

Ngu Tiểu Thất thấy dáng vẻ của Thời Sênh, rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

Ánh mắt của Hồ Vương khi nhìn Thời Sênh có chút kỳ lạ, không giống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lúc trước, lại mang theo sự cưng chiều của một người cha, cũng không giống như giận dữ rồi lại không biết phải làm sao.

Đó là một loại ánh mắt nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu.

Thời Sênh: "..."

Cho nên lại có cái tình tiết máu chó nào đây?

Hồ Vương trầm mặc phất tay, lập tức có yêu quái tiến lên, cầm một thanh đoản kiếm, túm lấy Thời Sênh.

Mụ nội nó!

Tình huống gì đây.

"Phụ vương?" Thời Sênh nhanh chóng tránh thoát khỏi con yêu quái kia.

"Chỉ là lấy máu thôi, công chúa điện hạ không cần căng thẳng như vậy đâu." Yêu quái cầm đoản kiếm trả lời thay Hồ Vương.

Lấy máu còn không căng thẳng sao? Ngươi đang đùa à?

Thời Sênh bảo vệ móng vuốt của mình, "Vì sao phải lấy máu?"


"Cái này..." Yêu quái nhỏ nhìn về phía Hồ Vương.

"Công chúa điện hạ, Ngu Tiểu Thất nói ngài cũng không phải nữ nhi ruột của vương, bây giờ chúng ta cần nghiệm chứng." Có yêu quái đứng ra giải thích rõ.

Thời Sênh: "..." Quả nhiên đủ máu chó mà.

Hồ Vương không lên tiếng, cuối cùng ngầm thừa nhận lời nói của con yêu quái kia.

"Công chúa điện hạ, ngài đừng lo lắng, chỉ cần chứng minh ngài là nữ nhi của vương, Ngu Tiểu Thất dĩ hạ phạm thượng*, tất nhiên chúng ta sẽ xử lý."

*Dĩ hạ phạm thượng: Kẻ dưới mạo phạm kẻ trên.

Nghiệm chứng cái rắm, không cần đoán cũng biết, cô nhất định không phải con ruột!

Đây cũng là mô típ quen thuộc.

Thời Sênh tương đối tò mò là, bọn họ muốn nghiệm như thế nào?

Suy nghĩ một chút, Thời Sênh vẫn đưa móng vuốt ra, yêu quái nhỏ cầm đoản kiếm lập tức tiến lên.

Thời Sênh nhìn bọn họ nhỏ máu của mình vào trong một chén nước sạch...

Một chén nước sạch...

Nước sạch...

Thời Sênh muốn hỏi thăm một chút, cái loại thử máu này được thiết lập là thông dụng với cả người và yêu à?

Hồ Vương nhỏ máu tươi của mình vào trong nước sạch, mọi người nín thở chờ kết quả.

Thời Sênh bày ra gương mặt hồ ly, làm cho người ta không nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì.

Bây giờ Thời Sênh đang nghĩ...

Cách thử máu không khoa học như thế là do các ngươi bịa ra à?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info